Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 37

Dực San từ nhỏ ở trong Thần Tiêu điện của gia gia nàng là Trường Sinh đại đế. Trường Sinh đại đế vô cùng thương yêu cháu gái, cố ý xây dựng riêng cho nàng một tẩm cung trong Thần Tiêu điện, đặt tên là Tê Hà điện

Tuy vừa rồi không để Ô Đại chiếm được tiện nghi nhưng Dực San vẫn thấy khó chịu trong lòng, vì thế lúc này nàng đứng trước cửa Tê Hà điện, hai tay chống nạnh, ngẩng cao đầu, hét lớn “lão nương ta đã trở lại rồi”

Nàng còn muốn khí thế ngất trời, cười to hai tiếng, nào ngờ đã bị người cắt ngang “lão…..muội”

Dực San bị người tới lấy tư thế kinh thiên địa khiếp quỷ thần mà đè ngã xuống đất, nhìn mái ngói cong cong bên trên, hồi lâu mới nói “ca, có phải ngươi lại mập hơn hay không?”

Thân ca ca Dực Lam của nàng luôn gọi nàng là lão muội, ở trước mặt người khác khi nhắc tới nàng cũng gọi là lão muội nhà ta, mấy từ muội muội hay xá muội văn vẻ, hắn vĩnh viễn không học được. Hắn được xưng là hoàn khố, hoa hoa công tử điển hình của thiên giới,nhưng ở bên ngoài hắn ép buộc người khác cỡ nào, lại chẳng thể phát huy trước mặt nàng. Vì thế trừ bỏ xưng hô lão muội khó nghe, Dực San không có gì không hài lòng với ca ca của mình

Vừa rồi nghe tiếng hét của Dực San, các tiên tỳ vội chạy ra, nhìn thấy tình cảnh này, lại không biết đó là tình huống ngoài ý muốn, đều nghĩ hai trăm năm này Tê Hà điện yên tĩnh như phật đường rốt cuộc cũng đã khôi phục trạng thái cũ

Dực Lam sợ đè hỏng Dực San,vội ngồi dậy, khẩn trương sờ sờ cái ót của nàng “không phải cố ý, vừa rồi chạy trốn quá nhanh, không để ý mà xô ngã ngươi”

Dực Lam ngoại trừ làm chính sự và lưu luyến bụi hoa thì chưa từng để ý tới hình tượng, hơn nữa ở trước mặt Dực San cũng không thèm che dấu tật xấu của mình. Hắn không hề để ý đến việc hình tượng uy vũ của huynh trưởng đã bị hắn làm rối tinh rối mù

Dực San không nhân cơ hội mà cười nhạo hắn, ôm cánh tay hắn, làm nũng “có nhớ ta hay không? có không?”

Lam cười híp mắt “có, có, nhớ chết đi được. Ngươi còn không trở lại, ca sẽ xuống dưới chơi với ngươi”

Dực San không nói hai lời, mạnh mẽ kéo quần áo hắn, khiến Dực Lam giật mình “lão muội muội, ngươi đi một vòng trở về càng thêm càn rỡ nha, thanh danh của ca ngươi tuy không tốt nhưng cũng không lưu lạc tới mức giữa ba ngày lại bị chính lão muội của mình kéo quần áo nha. Uy…uy” vừa nói vừa muốn chạy trốn lại bị Dực San ôm đùi, kéo trở lại

Hai người cuộn thành một đoàn, khiến người chung quanh phải rầu rĩ vì nghẹn cười

Dực San hung tợn trừng mắt nhìn một vòng, đám tiên tỳ lập tức bỏ chạy, mà nàng cũng bỏ quần áo của ca ca mình ra “ta nghe nói khi đó gia gia đánh đòn ngươi”

Năm đó nàng bị khép tội ác ý đả thương người, chỉ có Dực Lam tin tưởng nàng, cầu tình thay nàng, còn muốn đến chỗ Ngọc Đế Thiên Quân tố giác chuyện Phù Tuyên trộm dùng cấm dược nhưng chuyện này chỉ là nói miệng không bằng chứng, Trường Sinh đại đế đâu chịu để hắn dính vào. Huống chi Dực San đã bị đánh vào lục đạo luân hồi, hắn không thể vì va chạm Thiên Quân mà lại mang tội danh khác. Tuy nhiên Dực Lam không nghe lời, trơ mắt nhìn Dực San bị đánh vào lục đạo luân hồi, phẫn hận tìm Ngọc Đế Thiên Quân lý luận, Trường Sinh đại đến không còn cách nào liền đánh hắn một trận, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng suốt hai tháng mới yên tĩnh lại. Tất cả những điều này, Dực San đều nghe mẫu thân kể lại.

Dực Lam sửng sốt, trợn mắt nói “ta đã bảo nương đừng nói lại với ngươi rồi, thế nào ngươi cũng nghĩ nhiều mà…Đã hơn hai trăm năm, ngươi còn có thể nhìn thấy gì chứ? sẹo cũng không có, hơn nữa, gia gia làm sao thực sự mạnh tay với ta cho được, tốt xấu gì ta cũng là tôn tử ruột thịt duy nhất của hắn nha”

Dực San rầu rĩ không lên tiếng, hít hít cái mũi mấy cái, chui ra khỏi lòng Dực Lam, cao thấp đánh giá hắn “biết ngươi là tôn tử ruột thịt duy nhất của gia gia còn cả ngày lưu luyến bụi hoa, thanh danh của ngươi ngày càng lụn bại như vậy, ngày sau ta có thể có được tẩu tử hay không?”

Dực Lam nhướng mi, sửa sang lại vạt áo “lại để ngươi ngửi được, lần sau nhất định bảo các nàng bôi ít son phấn thôi. Trừng ta làm gì, phải chơi cho đã đã, còn về phần tẩu tử của ngươi, đợi ngàn năm nữa rồi nói đi”


Hai người còn chưa đứng lên, một bóng người từ ngoài cửa xông vào, khẩn trương nói “ai nha, hai vị điện hạ của ta, huynh muội ngày sau lại tâm sự, giờ Dực San điện hạ cần phải mau theo ta rửa mặt chải đầu, chậm trễ sẽ không tốt ah”

Ngữ khí có chút thất lễ lại thân thiến, là thị nữ Thủy Mặc từ nhỏ đã đi theo Dực San. Tuy tên nàng đầy ý thơ, mặt mày cũng như họa nhưng tính tình lại y như bà quản gia. Vì nàng từ nhỏ thân cận với Dực san, lại lớn hơn vài tuổi nên Dực San, Dực Lam luôn xem nàng là tỷ tỷ. Tuy nhiên làm tỷ tỷ của hai tên ưa gây chuyện cũng không phải là chuyện dễ chịu gì, cục diện rối rắm vĩnh viễn không thu dọn hết, phải tìm mọi cách trấn áp hai huynh muội còn quan tâm tới mấy việc vặt như lông gà vỏ tỏi, chỉ có Thủy Mặc mới đảm đương nổi cho nên nàng là đệ nhất quản sự ở Thần Tiêu cung, có chút uy quyền

Dực San mơ hồ bị Thủy  Mặc kéo đi “sao phải rửa mặt chải đầu? chẫm trễ thời gian là sao?”

Thủy Mặc nhíu mày trừng nàng “điện hạ, có phải ngươi bị Ô Đại quạ đen kia làm cho hồ đồ rồi không? từ nhân gian trở về, không đi yết kiến Ngọc Đế Thiên Quân và Vương Mẫu nương nương sao?”

Vì tên Ô Đại, hơn nữa làn da cũng không trắng nên Thủy Mặc luôn nhìn không vừa mắt cũng luôn gọi Ô Đại là quạ đen tinh

Dực San nghe vậy, lập tức ôm đầu “ai da, lúc trước còn nhớ giờ lại quên không còn một mảnh”

Tuy có chút gấp gáp nhưng Thủy Mặc vẫn chăm chút cho Dực San vô cùng cẩn thận, ngay cả khi Dực San đã mất kiên nhẫn, nàng vẫn trước khi Dực San xuất môn mà kiểm tra lại lần nữa mới yên tâm “đây là lần đầu tiên điện hạ gặp Thiên Quân và Vương Mẫu nương nương sau khi trở về, tuyệt đối không thể để cho đám vương bát đản kia chê cười”

Thủy Mặc không nói, Dực San đúng là không nhớ tới. Nàng chịu phạt trở về, bên ngoài có không ít người đang chờ nhìn nàng chê cười ah. Thiên đình quy củ sâm nghiêm nhưng càng nhiều quy củ thì lại càng nhiều người nhiều chuyện, thích xem náo nhiệt. Trước khi đâm Phù Tuyên, nàng phong cảnh vô hạn, lại tuổi trẻ khí thịnh không biết thu liễm tuy chưa làm ra chuyện đắc tội người nhưng bị người ghen tỵ không ít. Sau này xảy ra chuyện với Phù Tuyên, nàng phải nghe không biết bao nhiêu lời gièm pha chế giễu, ngày nàng bị đánh vào lục đạo luân hồi, có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, đủ loại thái độ: thờ ơ lạnh nhạt, nói lời ác độc, vui sướng khi người gặp họa…Rất nhiều người ngày xưa tươi cười thân thiết lúc này lại trở mặt, cảnh tượng đó nàng vẫn nhớ đến giờ, đời này sẽ không bao giờ quên.

Quả nhiên vừa mới ra ngoài, rất nhiều ánh mắt trong sáng ngoài tối nhìn theo nàng: tìm tòi nghiên cứu, sợ hãi, tò mò, khinh thường, xem diễn, trào phúng…Trận thế này, có lẽ không cần nàng đến chỗ Thiên Quân và Vương Mẫu thì các thần tiên tiểu bối vừa mới thăng thiên cũng đã biết được sự tích huy hoàng của nàng năm đó

Dực San cái khác không lợi hại nhưng da mặt dày là chân truyền, hơn nữa trải qua chuyện xưa, nàng đã không còn là nha đầu không hiểu chuyện, xốc nổi như năm đó, bằng vào khí thế ngạo nghễ và ánh mắt hung tợn đã thành công khiến đám người xem náo nhiệt không thu hoạch được gì mà giải tán

Ngọc Đế Thiên Quân đang cùng Vương Mẫu nương nương ở vườn Bàn Đào ngắm cảnh tán gẫu. Dực San theo tiên tỳ dẫn đường đi tới, trong lòng có chút bất an. Trước kia nàng thường xuyên theo Trường Sinh đại đế đến đây vui đùa, cũng chưa từng vắng mặt ở hội Bàn Đào hàng năm nhưng chuyện đả thương người đã khiến nàng trở thành người tâm địa rắn rết trong mắt người khác, Thiên Quân và Vương Mẫu chắc có lẽ cũng sẽ không dung túng, sủng ái nàng như trước kia. Nghĩ tới đây, khuôn mặt của nàng trở nên ảm đạm như cà tím phơi sương, quy củ hành lễ thỉnh an với Thiên Quân và Vương Mẫu

Thiên Quân nhìn nàng nhu thuận cúi đầu, bộ dáng như sẵn sàng đón địch, quay đầu cười nói với Vương Mẫu “một thời gian không gặp, nha đầu này sao đột nhiên trở nên thành thật như vậy?”

Vương Mẫu cũng tươi cười gọi nàng đến bên người “sao bộ dáng lại ủ dột thế này? không giống San San mà ta quen biết nha, tinh thần uống rượu, múa kiếm đi đâu hết rồi?”

Dực San nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu thái độ hòa ái của Vương Mẫu và Thiên Quân đối với nàng như thế là có ý gì 

Vương Mẫu nhìn bộ dáng nghi hoặc của nàng, càng cười khoan dung ‘người trẻ tuổi ai không có lúc sai lầm, chúng ta nhìn ngươi lớn lên, biết ngươi không phải là người bản tính độc ác. Ngươi lại tình thâm ý trọng với Nhạc Thác, nhất thời xúc động cũng có thể hiểu được nhưng dù sao cũng không nên ra tặng với Phù Tuyên như vậy. Chuyện này đương nhiên phải phạt, cũng để ngươi qua giáo huấn lần này mà sửa cái tính vội vàng xao động, ngày sau không được tái phạm nữa, biết chưa?”

Tuy Dực San bị oan nhưng đứng ở lập trường của Thiên Quân và Vương Mẫu thì nàng ác ý đả thương người là vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ, lại vẫn có thể khoan dung tha thứ cho nàng như thế, tính ra trình độ thiên vị của Thiên Quân và Vương Mẫu đối với nàng làm cho cả bản thân nàng cũng thấy xấu hổ


Dực San cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm, vội gật đầu “dạ, Dực San nhớ kỹ”

Vương Mẫu nghe thanh âm của nàng, nghĩ nàng vẫn còn dỗi, liền kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, khuyên nhủ “ngươi và Nhạc Thác là thanh mai trúc mã, chuyện của hai người các ngươi, ai gia và Thiên Quân vốn cũng muốn vui vẻ tác thành nhưng khi đó Phù Tuyên bị thương thành như vậy, dù thế nào cũng phải có câu trả lời cho Thiên Không Chiến Thần.Sau khi ngươi bị đánh vào lục đạo luân hồi, Nhạc Thác lại ngày ngày ở cạnh Phù Tuyên, cho nên sau khi thương thế của nàng tốt hơn, Thiên Quân liền làm chủ mà ban hôn cho bọn họ, xem như có câu trả lời cho Phù Tuyên và Thiên Không Chiến Thần. Có lẽ là có lỗi với ngươi nhưng không còn cách nào tốt hơn, sau này ai gia lại tìm cho ngươi một nhân tuyển tốt hơn, được không?”

Dực San nhìn chằm chằm bàn đá, trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu, cười hì hì đáp “Dực San nhớ kỹ lời của nương nương nha, sau này sẽ không lo lắng không thể gả ra ngoài”

Vương Mẫu thấy thế yên tâm, vỗ vỗ đầu nàng, mắng yêu một tiếng quỷ nha đầu, rồi tự tay chọn mấy món điểm tâm mà nàng thích, hàn huyên đủ thứ chuyện. Dực San mới đầu còn câu thúc, nói hai ba câu đã trở về bản tính cũ, hi hi ha ha cùng Thiên Quân và Vương Mẫu

“San San, sắp đến hội Bàn Đào rồi. Ngươi đi hai trăm năm, sư phụ ngươi cũng không biết dạo chơi đến phương nào mà không tìm được hắn, vẫn không có người ủ rượu, quỳn tương đã không còn lại bao nhiêu, chỉ miễn cưỡng đủ dùng lúc này. Ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi tới chỗ ta làm việc ah” Vương Mẫu nửa đùa nửa thật mà ra lệnh cho Dực San

Dực San lúc trước cũng nghe nói quỳnh tương đã sắp hết, cũng đoán được lần này Vương Mẫu sẽ nhắc tới chuyện này, lập tức sảng khoái đáp ứng.

Vì sao nàng có thể ủ được quỳnh tương thì phải ngược dòng thời gian, quay trở lại lúc nàng theo gia gia đến hội Bàn Đào vào nhiều năm trước. Khi đó nàng mới hơn bốn trăm tuổi, chẳng khác gì tiểu hài tử sáu, bảy tuổi ở thế gian, căn bản không có chỗ trong yến tiệc mà các đại nhân vật cũng không có ý giao tế với nàng,vì thế lần nào nàng cũng cùng Nhạc Thác, Thủy Mặc đi dạo chơi chung quanh. Lần đó nàng thất lạc với Thủy Mặc và Nhạc Thác lại không vội trở về, một mình đi tới một nơi xa lạ, không biết sao lại đi vào một nơi toàn là vò rượu, thoạt nhìn như là nơi cất giữ rượu. Trước đó nàng không thích uống rượu, dạo một vòng phát hiện bốn bề vắng lặng, hiếu kỳ lại không cưỡng nổi sự dụ hoặc của hương rượu liền cầm lấy muôi, múc một muỗng rượu nếm thử

Hương vị lúc đó thế nào cũng không còn nhớ rõ, chỉ chắc chắn một điều là uống rất ngon, không để ý mà nhất thời đã uống rất nhiều. Toàn thân nóng hầm hập, tay chân mềm nhũn, nàng liền dựa vào vò rượu lớn nhất mà ngủ say sưa

Khi tỉnh lại liền thấy mình bị một mỹ nam xa lạ ôm vào ngực, đối diện là vẻ mặt lo lắng của gia

Thấy nàng đảo tròng mắt đánh giá khắp nơi, mỹ nam liền cười nói với gia gia nàng ‘nàng thật biết chọn, lại uống hết rượu ngon nhất của ta, hơn nữa chỉ mới một lát đã tỉnh lại. Chậc chậc, là mầm no tốt, ta muốn thương lượng với Đế Quân để nàng làm đồ đệ của ta, không biết ý Đế Quân thế nào?”

Trường Sinh đại đế nhìn nàng uống đến mặt mày đỏ bừng, nghe mỹ nam kia nói vậy, không biết là nên đắc ý hay tức giận “nha đầu kia không hiểu chuyện lại thích quấy rồi, bản quân lại không thể đền nổi nhiều hảo tửu như thế cho Thần Quân, chỉ cần nàng đồng ý thì coi như đưa một đồ đệ thay lời xin lỗi với Thần Quân”

Mỹ nam kia mỉm cười hỏi nàng “ngươi có bằng lòng làm đồ đệ của ta, theo ta học ủ rượu không?”

Nàng nhớ tới hương rượu thơm ngon thuần hậu, nghĩ rằng nếu học xong có thể tự ủ cho mình uống tùy thích thì tốt vô cùng, hơn nữa mỹ nam này cười lên rất dễ nhìn, tựa như có thể khiến người ta như si như say, làm đồ đệ của hắn cũng tốt, lập tức gật đầu

Vì thế, nàng trở thành đồ đệ của Chưởng tửu tư thần Nghi Địch

Thực tế là Nghi Địch trời sinh tính nhàn tản, thích đi du ngoạn khắp nơi nhưng hội Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương lại không thể thiếu quỳnh tương của hắn, vì thế cách một thời gian phải quay về ủ rượu. Nghi Địch cảm thấy không thoải mái, vừa vặn làm cho hắn gặp được Dực San có thiên phú với rượu, liền thu làm đồ đệ, chờ nàng học thành tái xuất sư, hắn có thể tiêu diêu tự tại, vui chơi thỏa thích

Mỗi khi nghĩ đến Nghi Địch lừa nàng thay hắn làm việc, Dực San liền cảm thán mình năm đó kiến thức nông cạn, xứng đáng bị vẻ đạo mạo bề ngoài của Nghi Địch lừa lên thuyền giặc

CHÚ THÍCH

Nam Cực Trường Sinh đại đế, còn gọi là Ngọc Thanh Chân Vương, là nhi tử thứ chín của Nguyên Thủy Thiên Vương, là thần tiên chưởng quản nhân thọ, vì thế còn được gọi là Thọ tinh.

Hội Bàn Đào: tương truyền mồng ba tháng ba là sinh thần của Vương Mẫu nương nương, mở tiệc ở Dao Trì, dùng đào làm món chính, chiêu đãi các lộ thần tiên. Chúng tiên đến chúc thọ Vương Mẫu nương nương cũng là dịp tham gia hội Bàn Đào.

Trung quốc có hai vị tửu thần: Nghi Địch và Đỗ Khang.

Tương truyền Nghi Địch là một vị tế ti thời Hạ Vũ, là người viết sách nấu rượu sớm nhất, phát minh của người Trung Quốc về thuật nấu rượu đều xuất phát từ người này, nhưng giới tính của Nghi Địch vẫn còn nhiều tranh cãi, trước thời Tần ghi là nữ, sau đó dần dần nam tính hóa.

Đỗ Khang còn gọi là Thiếu Khang, sống vào thời Tây Chu, phát hiện ra hiện tượng lên men cũng tìm được cách ủ rượu trọn vẹn nhất. Nhưng cũng có người cho rằng Đỗ Khang không phải là tên của một người mà là một loại rượu ngon, nổi tiếng, trong bài Đoản Ca Hành của Tào Tháo có nhắc tới.