Âm Tào Địa Phủ

Quyển 1 - Chương 30

Vô Thân nhìn sang bên cạnh, bĩu môi “không phải trên tay San San có ngọc châu xuyến sao? Hành Tư quân liền biết nàng xảy ra chuyện nhưng lại tìm không ra phương hướng, khi vội vã từ Vọng Thai đài trở về thì thấy nàng lén lút đi ra từ Chuyển Sinh điện. Hành Tư quân nảy sinh nghi ngờ, không bao lâu thì ép hỏi ra nơi các ngươi rơi xuống” 

Lúc này Tây Tề mới chú ý tới một nữ tử đang quỳ trên đất, miệng khóc không thành tiếng, nhìn bộ dáng thì là Mạnh Dung

Hằn lại nhìn chung quang, có cảm giác như đây là gần điện thứ sáu, liền hỏi ‘Ngộ Phương đâu? Các ngươi không bắt được hắn sao?”

Vô Thân đáp “nếu ngươi muốn tìm hắn báo thù thì chậm rồi”

“Có ý gì?”

Vô Khâu đưa tay chỉ về phía trước “hắn đã đi tới đó” theo hướng tay hắn chỉ chính là Nại Hà mịt mù sương khói

Tây  Tề sửng sốt “sợ tội tự sát?”

“Sao có thể tự sát?” Vô Thân liếc nhìn Hành Tư “do hắn giết”

“…”

Thấy Tây Tề á khẩu, Vô Khâu thở dài nói ‘quá độc ác mà, vừa hỏi ra được các ngươi bị nhốt trong hồ lô liền một cước đá người rơi xuống sông, cũng không cho cứu mạng tiếng nào”

Tây Tề im lặng một lát mới có phản ứng “hồ lô? Hồ lô gì?”

Đột nhiên có người nhào tới, ôm hắn khóc, nói “Tây Tề ca ca, ngươi không có việc gì rồi. Ô, ta nghe nói ngươi và San San bị nhốt vào trong hồ lô luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, Ngột Phương còn khẳng định các ngươi đã bị hóa thành nước mủ. Cũng may ngươi không có việc gì, ô ô”

Tây Tề mới ra khói pháp khí chướng khí mù mịt, vốn sức đã yếu bị xô một cái suýt chút nữa ngã ngửa

Tất Trì ở phía sau tiến lên,kéo người ra “Tập Thư, ngươi cũng không nhẹ, khóc thì khóc, đừng có nhào như thế, Tây Tề ca ca của ngươi không bị hồ lô kia luyện hóa mà bị ngươi đè chết thì sao?”

Tập Thư nghe vậy liền nín khóc

Tây Tề cũng nhịn không được mà cười cười nhưng rất nhanh đã nghiêm mặt hỏi ‘ngươi nói là Ngột Phương dùng hồ lô luyện đan của Thái Thượng Lão Quân nhốt chúng ta?” Sao có thể chứ. Ngột Phương có thân phận gì, sao có thể lấy được pháp khí của Thái Thượng Lão Quân? 

Tất Trì bĩu môi “hắn làm sao lấy được hồ lô của Thái Thượng Lão Quân thì chúng ta không biết, nhưng Hành Tư quân vừa nghe nói các ngươi bị nhốt trong hồ lô này, sắc mặt liền thay đổi, không kịp hỏi nhiều, vừa tìm được hồ lô đã bổ đôi ra, nếu đến chậm một bước…”

Tất Trì nói tới đây thì dừng lại, quay đầu nhìn Hành Tư vẻ mặt suy sụp và Liểu San San vẫn nằm yên không nhúc nhích trong lòng, ngữ khí u buồn “hình như…vẫn tới chậm”

Lúc này đã rất nhiều người chạy tới.

Mạnh Bà vừa đánh vừa mắng Mạnh Dung ‘nghiệt súc. Ngươi…vậy mà lại làm ra chuyện thương thiên hại lý, mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất hết, chẳng lẽ ngày thường ta dạy ngươi vậy sao?” đánh liên tục khiến Mạnh Dung phải thét lên chói tai

Mạnh Dung không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ “nương nương tha mạng, nô tỳ là nhất thời tham tiền. Ngột Phươn nói muốn tìm Tây Tề báo thù, hắn nghe nói pháp khí của Thái Thượng Lão Quân tạm thời gởi ở chỗ Chưởng quản dược tư liền mua chuộc dược đồng ở đó trộm pháp khí đi, nói dùng xong nhất định sẽ trả lại chỗ cũ, sẽ không ai phát hiện được. Địa ngục ở điện thứ sáu cũng do hắn mở, muốn thả quỷ hồn bên trong để thu hút sự chú ý của mọi người, hắn còn mua dược của ta bôi lên ám khí để khiến Tây Tề hôn mê. Khi hắn cùng Tây Tề giao thủ thì Liễu San San vô tình đi ngang qua, Ngột Phương nói nếu nàng nói ra ngoài thì chúng ta không có đường sống, hơn nữa nàng thân thiết với Tây Tề, vậy nên nhốt chung vào hồ lô. Tất cả đều do Ngột Phương chủ mưu, nô tỳ chẳng qua chỉ đưa mê dược cho hắn, cái khác đều không có làm. Nương nương tha mạng”

Vô Thân nghiêm mặt nhìn Hành Tư rồi lại nhìn Tây Tề “thân thiết với Tây Tề?có ngu cũng biết San San theo ai mới tốt chứ”

Mạnh Bà không thèm để ý Mạnh Dung đau khổ cầu xin, nhìn Liễu San San như không còn hơi thở, sốt ruột nói ‘sao có thể như vậy? Hành Tư quân, ngươi thử độ tiên khí chưa?”

Hành Tư lắc đầu “rồi nhưng cũng vô dụng”

Thần khí thượng cổ có thể luyện ra vạn vật cũng có thể hủy vạn vật, uy lực không thua gì Dương chi ngọc tịnh bình của Quan Âm, phàm nhân như Liễu San San bị nhốt vào đây, chỉ trong ba canh giờ sẽ bị hóa ra nước, dù có Tây Tề hỗ trợ khiến nàng vẫn còn nguyên hình hài nhưng nàng hít nhiều khói chướng lệ khí như vậy, một chút tiên khí của Hành Tư cũng không giúp được gì. Mạnh Bà đương nhiên biết điều này, im lặng không nói gì

Diêm La vương và Biện Thành vương chưởng quản điện thứ sáu cũng chạy vội tới. Diêm La vương đang buồn vì phải gả nữ nhi lại đụng phải chuyện này, cảm thấy đau đầu không thôi, chưa tới gần đã lớn tiếng hỏi “ta nói này Hành Tư, tiểu tử ngươi xuống tay quá ác độc nha, ngày thường chưa từng thấy ngươi nóng vội như vậy. Chuyện lớn như thế, ngươi nên lưu người lại để ta và Biện Thành vương thẩm tra mới đúng, giờ người rơi xuống Nại Hà rồi, cả hồ sơ cũng không lập được”


Hắn còn chưa nói xong đã bị đám người Tất Trì che miệng, kéo đi “Diêm La vương, lúc này ngài đừng trêu chọc Hành Tư quân, coi chừng dính phải lửa giận của hắn ah”

Lúc này Diêm La vương mới nhìn thấy bộ dáng của Liễu San San, lại càng lớn tiếng hơn “vậy các ngươi cả đám đứng đây như cọc gỗ làm gì? còn không mau cứu người”

Biện Thành vương nhắc nhở “am hiểu nhất y thuật ở địa phủ là Chưởng thi dược tư và Chưởng độc dược tư, nhưng Chưởng thi dược tư Tư Thần hiện đã mang theo đệ tử ra ngoài hái thuốc, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần, mà Chưởng độc dược tư…”

Hành Tư đã xoay người bước đi, mấy người khác cũng vội vàng đi theo. Tây Tề lại bị Tất Trì ngăn lại “ngươi đừng đi, dù thân thể ngươi mạnh mẽ cũng đừng cố gắng chống đỡ, mau về nghỉ ngơi đi, đừng để xảy ra chuyện gì”

Tây Tề vốn định cãi lại nhưng do dự một lát cũng thôi, xoay người đi vào Chuyển Sinh điện. Tập Thư cũng đi theo hắn

Biện Thành vương nhìn về phía Hành Tư, thở dài nói “ta còn chưa nói xong nha, Chưởng độc dược tư và Chưởng thi dược tư tuy đều tinh thông y học dược lý nhưng Chưởng thi dược tư hành y cứu người còn Chưởng độc dược tư lại thích nhất là chế độc hại người”

Điện các của Chưởng độc tư ở sâu trong chân núi hẻo lánh.  Âm tào địa phủ có bảy mươi sáu tư, thì nơi này nổi tiếng nhất, chính xác hơn là tai tiếng nhất. Chưởng độc tư hoàn toàn đối lập với Thi dược tư, một bên dốc lòng cứu người, một bên ra sức chế độc hại người, vì thế có rất ít người muốn đến đây chịu tội.

Vô Thân và Vô Khâu dù ở âm tào địa phủ đã lâu nhưng chưa từng có giao tiếp với Chưởng độc tư, chỉ biết chủ quản nơi này tên là Tắc Thủ, mặt mũi cũng chưa từng gặp. Nhìn căn phòng hai gian lung lay sắp đổ trước mắt, khung cảnh hoang vu thê lương, đừng nói là điện các, ngay cả lều tranh vách lá cũng không bằng. Hai người không khỏi trố mắt nhìn “đường đường là Chưởng độc tư mà kinh phí tu sửa phòng ốc cũng không có sao?”

Đang nói, đột nhiên phía trước xuất hiện hai nam đồng tử, một người áo xanh, một người áo hồng, đều là mỹ thiếu niên mắt ngọc mày ngài. Hai người đứng sóng vai đối diện mọi người, mỉm cười thản nhiên

“Ah, Chưởng độc tư nhiều năm rồi chưa từng thấy nhiều người tụ tập tìm chết như vậy”

“Hắc hắc, sư phụ đã dặn phải xử lý người bên ngoài, quấy rầy hắn thì không tốt lắm đâu’

“Vậy so xem ai giết được nhiều người lại nhanh nhất, người thua thì đưa thân thể để thử độc, thế nào?”

“So thì so, dù sao mấy ngàn năm qua ngươi cũng chưa hề thắng được ta”

Hai thiếu niên không coi air a gì. Mạnh Bà tiến lên, khách khí nói ‘Bích Sa, Chu Thúy, chúng ta là tới tìm Tắc Thủ tư thần, làm phiền hai ngươi đi vào thông báo một tiếng, nói Mạnh Bà nhờ hắn hỗ trợ cứu người”

Thiếu niên áo xanh nghe vậy bật cười thành tiếng “Mạnh Bà nương, Bích Sa không có nghe lầm chứ? Các ngươi tới tìm sư phụ ta cứu người?”

Hồng y thiếu niên cũng cười nhạo “các ngươi đi nhầm chỗ rồi, Chưởng độc tư chúng ta không có hứng thú cứu người, tới nơi này đều là tìm chết, muốn sống thì mau đi đi”

Chưởng độc tư nổi tiếng vô liêm sỉ, lãnh huyết vô tình, tâm ngoan thủ lạt, tuy nhiên bọn họ lại hơn Thi dược tư ở chỗ nếu bọn họ tâm tìn tốt, có thế cứu sống người mà Thi dược tư đã phải bó tay. Thế nhưng bọn họ tính cách âm tình bất định, ngay cả Thập điện Diêm Quân cũng không để vào mặc, nên dù Mạnh Bà ra mặt, hai đồng tử thủ vệ cũng không coi ra gì

Vô Thân và Vô Khâu có chút tức giận, nhớ tới những lời Mạnh Dung đã nói. Vô Thân liền lạnh lùng đáp trả “hai người các ngươi chính là dược đồng của Tắc Thủ tư thần? là kẻ nào đã lén thông đồng với Ngột Phương mà đưa hồ lô của Thái Thượng Lão Quân cho hắn, còn không lo bị xuống địa ngục chịu phạt, dám ở nơi này cợt nhả?”

Bích Sa lại khinh thường ngắt lời “tên không nên thân đó đã bị sư phụ ta đem cho độc trùng ăn rồi,còn cầ đến người ngoài như ngươi khoa tay múa chân sao. Cái loại biến chất một chút tiền đã có thể thu mua thật sự là làm ô danh Chưởng độc tư chúng ta”

“…”

Chưởng độc dược tư nổi danh biến chất hỗn đản, người có thể làm nhục môn phong bọn họ phải được coi là nhân tài hiếm có mới đúng nha

Không đợi Vô Thân lên tiếng, Bích Sa đã ngạc nhiên nói với Hành Tư ở phía sau “ôi chao, thần tiên ở phía sau kia, ngươi ôm một phàm nhân tử hồn tới đây làm gì?”

Chu Thúy cũng đưa mắt nhìn, vui vẻ nói “hắc hắc, còn chưa lạnh, tử hồn mới vừa lúc hợp với khẩu vị của cổ trùng của ta. Ngươi bán nàng cho ta làm thức ăn cho gia súc đi”

Hành Tư thần sắc lạnh lùng, chưa kịp mở miệng thì một vật gì đó đã từ trong phòng bay ra, đập vào cái ót của Chu Thúy, tiếp theo là một trung niên nam tử đi ra mắng “xú tiểu tử phá sản, có tiền đều đi mua thức ăn cho gia súc. Có phải ngươi muốn sau này lão tử ngay cả chỗ dung thân cũng không có không?”

Chu Thúy ôm đầu van xin sư phụ tha mạng, Bích Sa thì cười dài xem náo nhiệt


Nếu không phải lúc trước đã xác định nơi này chính là Chưởng độc tự, mọi người thật không dám tin trung niên nam tử hào hoa phong nhã trước mắt chính là Độc dược tư thần Tắc Thủ xú danh vang xa. Hơn nữa hắn ở trong chỗ loạn thất bát tao như vậy lại có thể khiến mình sạch sẽ, ngăn nắp?

Tắc Thủ đi đến cạnh hai đồng tủ, đưa mắt nhìn mọi người, sau đó nâng tay gõ mạnh lên đầu hai đồng tử “bọn họ đến lâu như vậy mà còn chưa chết, các ngươi còn nói dong dài, mau cút vào trong can chừng bếp lò cho lão tử”

Có lẽ từ hào hoa phong nhã không nên dùng cho hắn

Mạnh Bà lại khách khí thuật lại ý đồ đến lần nữa

Tắc Thủ không hề nghĩ ngợi, đáp “không  cứu”

Hành Tư tiến lên, nói “cứu sống không có hứng thú, vậy cứu chết thì sao?”

“Chết?” lúc này Tắc Thủ mới nhìn Hành Tư và Liễu San San được hắn ôm, khó hiểu hỏi ‘đương nhiên không có hứng thú, đã chết rồi còn cứu nàng làm gì?”

Vô Thân và Vô Khâu khẩn trương, vội nắm hai bên tay áo của Hành Tư, phòng ngừa hắn khí huyết dâng trào mà đá Tắc Thủ rơi xuống Nại Hà

Hành Tư vẫn bình tĩnh nói “Tắc Thủ tư thần trộm hồ lô luyện đan của sư phụ Thái Thượng Lão Quân của ta, còn để dược đồng trộm ra ngoài hại người, nhân quả nghiệp lực thiên đạo luân hồi, Tắc Thủ tư thần nếu cứu giúp chậm trễ, dù da mặt dày thế nào cũng tránh không được thiên lôi từ thiên thượng đánh xuống”

Vô liêm sỉ như Tắc Thủ, từ nhỏ bị sét đánh đến lớn, trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh thì với hắn chỉ như trò đùa, nên dùng thiên lôi uy hiếp hắ là sai lầm rồi 

Tuy vậy hắn vẫn bị những lời của Hành Tư kích thích mà nhảy dựng lên “xú tiểu tử, ngươi đừng nói bậy, ai trộm hồ lô của sư phụ ngươi?hồ lô rách nát như thế ta cũng lười trộm. Là lão già chết bằm kia không nên vì muốn ta giúp hắn rửa sạch lệ khí bên trong mà mặt dày mày dạn đưa đến chỗ ta, nếu không phải vì lệ khí bên trong có thể luyện ra độc dược tốt nhất, lão tử đã không thèm giúp hắn”

Hành Tư vẫn vân đạm phong khinh “đáng tiếc sư phụ ta phó thác pháp khí quan trọng như vậy cho ngươi, nay lại bị bể nát, khi sư phụ ta tìm ngươi để lấy về, ngươi trả lời thế nào?”

Tắc Thủ nghe vậy liền đổi giận thành vui, ngạo nghễ nhìn Hành Tư, cười nói “ngươi cho rằng ta không biết? ngươi vì cứu tiểu nha đầu này mà đánh nát pháp khí của sư phụ ngươi, ta còn muốn xem ngươi ăn nói thế nào với sư phụ ngươi ah”.

Hắn không cười thì thôi, cười rộ lên liền lộ ra thần thái xinh đẹp như hoa, giống như ánh sáng diễm lệ mà kịch độc khiến người ta thấy hoảng hốt

Hành Tư mặt không đổi sắc “ai nói ta làm bể? ai thấy?”

Tắc Thủ sửng sốt, còn Vô Thân, Vô Khâu và Tất Trì đều cực lực lắc đầu ‘chúng ta không thấy gì hết”

Mạnh Bà thản nhiên cười nói ‘ta tới trễ, cũng không thấy gì” lại quay sang hỏi Diêm La Vương “Diêm La Vương có thấy hay không?”

Diêm La Vương lo lắng cho bọn họ nên mới đi theo, tuy vẫn còn giận Hành Tư đã đá Ngột Phương rơi xuống Nại Hà nhưng vẫn nói “thấy cái gì chứ? Khi ta tới thì chả thấy bóng dáng hồ lô đâu cả”

Hành Tư lập tức tổng kết “hồ lô luyện đan của sư phụ ta là tử kim hồng hồ lô được chế tao từ tiền đằng duy nhất ở giữa ranh giới thiên địa, là bảo vật vô cùng trân quý, phó thác cho Tắc Thủ tư thần lại vì ngươi bảo quản bất lực mà bị hư hại. Sư phụ ta tuy từ bi rộng lượng nhưng nếu biết bảo vật kia bị hủy chắc chắn vẫn tính toán với Tư thần”

Thái Thượng Lão Quân là ai? Là một trong sáu vị tu hành chi nhất Thái Thanh đạo đức thiên tôn, chưa nói đến đạo hạnh, địa vị, nếu trêu chọc đến trên đầu lão nhân gia, chỉ nói luận pháp cũng có thể nói chết ngươi ah

Mặt của Tắc Thủ nhất thời sặc sỡ như phường nhuộm, tức giận nói “ngươi thật quá vô sỉ”

Hành Tư khách khí nói “vô sỉ thì không dám nhận, chỉ là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ mà thôi. Nói ra thì Tắc Thủ tư thần phải tinh thông hơn vãn bối mới phải”

Biểu tình trên mặt Tắc Thủ như bị người ta dùng đá trúng còn ra sức nghiền mấy cái. Hắn nghẹn một lúc mới phất tay áo đến gần, liếc nhìn Liễu San San một cái “muốn cứu cũng không phải trong chốc lát là có thể cứu sống, tuy ngươi đã độ tiên khí cho nàng nhưng cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, có bản lĩnh thì ngươi lập tức đến Đông Hải tìm dạ minh châu tốt nhất đến trấn hồn cho nàng, nếu muộn nhất thời nửa khắc thì vô phương cứu chữa”

Dạ minh châu của Đông Hải là trân bảo hỉ thế, dạ minh châu tốt nhất lại là thiên kim khó cầu, dù Hành Tư lập tức đến Đông Hải long cung cầu được dạ minh châu rồi lại lập tức trở về thì trễ nhất thời nửa khắc là chuyện bình thường. Vì thế Tắc Thủ đắc ý dạt dào nhìn Hành  Tư, thần sắc tràn đầy khiêu khích

Tất Trì nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Vô Thân ‘dạ minh châu tốt nhất? trên cây san hô của San San hình như có rất nhiều đúng không?”

Vô Thân bày ra vẻ mặt có của “rất hiếm có mà nàng lại đem toàn bộ treo lên hết. Tắc Thủ tư thần muốn dùng mấy viên? Ta trở về lấy cho ngươi?”

Da mặt Tắc Thủ co rút lợi hại

Hành Tư lắc đầu “không cần trở về” nói xong vươn tay giữa không trung, khi mở ra thì trong lòng bàn tay là cây san hô thu nhỏ treo đầy dạ minh châu lóe sáng “nhiêu đây đủ dùng không?”

Tắc thủ: “…”

Đứng ngoài cửa giằng co chưa đến nửa khắc thì mọi người đã thuận lợi đi vào trong Chưởng độc tư, còn khiến cho Tắc Thủ tư thần tâm tính bất thường đồng ý cứu người, đây là hành động vô cùng vĩ đại mà chưa từng có ai làm được

Tắc Thủ buồn bực bảo Hành Tư đưa Liễu San San cùng dạ minh châu đặt lên trên giường trong căn phòng sạch sẽ duy nhất, sau đó đuổi người “ngươi về trước đi, chờ ta thông báo thì ngươi đến đón người”

Hành Tư gật đầu nói cảm ơn, đang tính rời đi thì Tắc Thủ đã ngăn hắn lại, hỏi “ta giúp ngươi trị cho nha đầu này, chuyện hồ lô coi như không liên quan tới ta nha”

Hành Tư cười nói “Tắc Thủ tư thần nếu có thể cứu được San San, việc này ta đương nhiên sẽ giải thích với sư phụ” ngụ ý là nếu cứu không được thì đừng trách sao biển xanh lại mặn.

Tắc Thủ tức giận rống lên “cút”