Âm Tào Địa Phủ

Quyển 1 - Chương 20

Tập Thư thấy bọn họ đột nhiên phấn khởi, có chút khó hiểu, ngây ngốc đáp “Hành Tư Quân nói, ta xem nếu thấy hữu dụng thì cứ giữ lấy, không cần trả cho hắn”

“Oa, bản đồ động tiên này không có ích cho việc ngươi đi câu hồn, để lại cho chúng ta đi”

Liễu San San cũng bị dáng vẻ như nhặt được bảo bối của Vô Thân và Vô Khâu làm cho mơ hồ “các ngươi muốn mấy bản đồ này sao?” nhín thấy bản đồ liền kích động như vậy, bọn họ là những kẻ lộ si sao?

Vô Khâu liền bày ra vẻ mặt “biết ngay là ngươi sẽ không hiểu” rồi giở bản đồ ra trước mặt Liễu San San “nhiều bản đồ như vậy, nếu bán đi, chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền”

Bán bản đồ? Chẳng lẽ bản đồ ở âm tào địa phủ là hàng hiếm hay tất cả mọi người đều là lộ si?

Vô Thân thấy thế, dùng biểu tình hèn mọn nhìn Liễu San San “ngươi đúng là không có hiểu biết, hiện tại Hành Tư Quân là nhân vật nổi tiếng nhất ở âm tào địa phủ, nữ nhớ nam bắt chước, ngay cả bức họa của hắn cũng là hàng quý hiếm, giá rất cao. Đây lại là bản đồ mà Hành Tư Quân đã dùng qua, còn có chữ  viết tay của hắn, đem đi bán không biết sẽ có bao nhiêu người dành mua ah” nói xong hai mắt sáng lên, tựa như đang nhìn thấy rất nhiều kim nguyên bảo cuồn cuộn chảy vào túi mình

Đổi lại là Liễu San San dùng ánh mắt hèn mọn nhìn hắn. Từ khi biết được ở âm tào địa phủ chỉ có thể kiến được minh tệ, mà khi đầu thai lại không thể mang đi, cho nên tiền tài đối với Liễu San San liền hóa thành cặn bã “sao lúc trước ta không ngửi được người các ngươi toàn mùi tiền chứ?”

“Đó là do mũi của ngươi không thính”

Liễu San San im lặng nhìn Vô Thân và Vô Khâu cướp đoạt bản đồ, đột nhiên trước mặt lóe lên một bóng đen, bên tai vang lên thanh âm xé gió, tiếp theo là tiếng gào thảm thiết của Vô Thân và Vô Khâu, bản đồ bay tán loạn, hiện trường có chút hỗn loạn. Đến khi nàng phục hồi tinh thần đã thấy Tập Thư trốn nơi hành lang gấp khúc ở phía xa, Vô Thân ôn tay, Vô Khâu ôm đầu vừa than đau vừa mắng người mà trước đó không xa là Tang Cách vẻ mặt kiêu ngạo cùng cái roi mới của nàng.

Không đợi Liễu San San nghĩ nhiều, Tang Cách nhìn thấy nàng lông tóc vô thương, mở to mắt, khó tin hỏi ‘sao ngươi không bị gì?”

Liễu San San vẻ mặt vô tội “vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?” sao nàng phải bị gì chứ?

Tập Thư kinh ngạc nhìn Liễu San San, Vô Thân và Vô Khâu cũng trợn mắt há mồm đánh giá nàng, giống như chưa từng quen biết nàng

Tang Cách bị biểu tình mờ mịt của Liễu San San kích thích, nghĩ mình đánh trật, lập tức vung roi lên ‘đã xảy ra chuyện như thế này đây”

Cái roi được băng thiền long cân thất bảo ô kim này là loại vũ khí có tính sát thương cực kỳ cao, phế vật như Liễu San San đừng nói là né tránh, ngay cả nhìn thấy roi ở chỗ nào cũng không, chỉ ngây ngốc đứng yên một chỗ, nghe tiếng gió phá không mà đến.

Tập Thư che mắt lại, không dám nhìn kết cục của Liễu San San

Nhưng tiếng vang qua đi, mọi người lại không nghe được tiếng kêu thảm thiết của Liễu San San như dự kiến. Vô Thân và Vô Khâu há hốc mồm nhìn Liễu San San bình an vô sự đứng yên tại chỗ

“Vô Thân, sao nàng lại hoàn hảo không việc gì?”

“Đúng vậy. Vô Khâu, sao lại như thế?”

Cho đến khi roi thứ hai đánh tới, Liễu San San mới biết được đã xảy ra chuyện gì, vội lui ra sau lại đột nhiên nhớ tới chuỗi ngọc trên cổ tay. Nàng hiện đã có bùa hộ mạng cho nên roi của Tang Cách không thể đánh trúng nàng. Gần đây mọi người đều đã được chứng kiến ô kim tiên của Tang Cách lợi hại thế nào nhưng chuỗi ngọc của Hành Tư cho Liễu San San lại có thể dễ dàng chặn được roi này, cho thấy bùa hộ mạng này cũng không tầm thường như Hành Tư đã nói

Liễu San San ngây ngốc một lát, cảm thấy vui mừng như điên vì có được bảo bối nhưng nàng lại muốn xác định liệu chuỗi ngọc này có phải vạn vô nhất thất hay không, liền chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to, nói với Tang Cách vẻ mặt kinh ngạc “ngươi lại đánh ta thêm một roi thử xem”

Liễu San San hưng phấn quá nên nói chuyện không dùng đầu óc, câu này lọt vào tai Tang Cách lại là nàng khiêu khích trào phúng, kiêu ngạo đến cực điểm vì thế không chút do dự mà vung roi, đánh Liễu San San

Tuy đã có bùa hộ mạng nhưng Liễu San San làm phế vật đã lâu, thấy thế roi hung hãn liền theo phản xạ có điều kiện, không chút do dự mà ôm đầu ngồi co người. Tiếng roi kinh tâm động phách vang lên tai khiến Liễu San San hết hồn nhưng trên người lại không có cảm giác đau đớn. Nàng liền ngước mặt lên thấy Tang cách mới ngừng tay, thở hổn hển, trừng mắt nhìn nàng mà quanh người nàng có một tầng lục quang bao quanh, giống như đang bảo về nàng. Lục quang này phát ra từ chuỗi ngọc trên cổ tay nàng

Với tu vi của Tang Cách không thể phá giải pháp thuật của Hành Tư, liên tục thử vài cách đều không được khiến nàng hoàn toàn phát điên “sao ngươi có được này nọ?”

Liễu San San an tâm liền có dũng khí hơn “ngươi có roi chẳng lẽ không cho ta có bùa hộ mạng?”

Cái này chính là ma cao một thước, đạo cao một trượng ah

Nhân lúc Tang Cách tức đến không nói nên lời, Liễu San San lại lửa cháy đổ thêm dầu “ngươi chính là ỷ vào việc ta không có tài năng gì nên mới khi dễ ta, có bản lĩnh thì ngươi bỏ hết vũ khí và pháp thuật cũng không dựa vào nam nhân mà đấu với ta một lần đi?”

Sự thật đã chứng minh, đấu võ mồm thì Tang Cách không phải là đối thủ của Liễu San San, mà phép khích tướng luôn có tác dụng với Tang Cách, đã thấy nàng ta ném roi, xông tới đánh nhau với Liễu San San

Liễu San San khi còn sống không phải cô nương ôn nhu nhàn thục, đánh nhau mắng chửi tuy không tinh thông nhưng cũng không phải chưa làm, sau khi tới âm tào địa phủ mới phát hiện mình là phế vật, trăm không một dùng mới có thể nghẹn khuất bản thân làm một tiểu cừu 

Nữ nhân bình thường đánh nhau là cắn, xé, cào cấu, đá…không có gì đáng nói, Liễu San San tự tin có chút bản lĩnh trong chuyệ này, thấy Tang Cách đã ném roi liền xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu, đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh chợt lạnh hơn


Tang Cách cũng cảm nhận được không khí thay đổi, nhìn lại mới phát hiện Tây Tề vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng cách đó không xa

“Vừa rồi là ai đánh roi?”

Tây Tề vừa mới lên tiếng, Vô Thân, Vô Khâu và Tập Thư liền bỏ chạy trối chết; Liễu San San đương nhiên không ở lại để làm người vô tội hi sinh, vừa chạy vừa chỉ vào Tang Cách, hô to “là nàng”. Tây Tề bị đánh thức, lực sát thương lớn thế nào, Liễu San San đã tự mình trải nghiệm, cho nên chạy là thượng sách. Cho đến khi an toàn núp sau đình viện, nàng mới yên tâm dừng lại thở

Lúc này Hành Tư đang nhàn nhã đứng trong viện ngắm hoa cỏ, Liễu San San nhìn thấy hắn liền nhớ tới bùa hộ mạng của hắn đã giúp nàng vượt qua một kiếp, liền đi tới gần “Hành Tư Quân, bùa hộ mạng ngươi đưa thật quá lợi hại, nhờ có nó, nếu không hôm nay ta đã bị Tang Cách đánh chết”

Hành Tư xoay người, cúi đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, thuận  tay vén giúp nàng mấy sợi tóc bị rối vì vừa rồi nàng đã chạy như điên, nói “có thể giảm bớt phiền toái cho ta là tốt rồi”

Vô Thân, Vô Khâu và Tập Thư đứng bên kia nhìn thấy bọn họ như vậy liền vô cùng ăn ý mà nấp sau cây cột, lộ đầu ra thì thầm với nhau

‘Chuỗi ngọc của San San chắc chắn là do Hành Tư Quân đưa, nếu không sao nàng lại có bùa hộ mạng hung hãn như vậy?”

“Đúng vậy, nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của nàng, tuyệt đối là do Hành Tư Quân đưa”

“Sao nàng lại có được? chuỗi vòng kia vừa thấy liền biết là vật hiếm lạ, lại thêm phù chú cường hãn như vậy, ta cũng muốn có ah”

“Vén tóc. Hành Tư Quân lại giúp San San vén tóc?”

“Vì sao Hành Tư Quân giúp San San vén tóc mà Vô Thân ngươi lại kích động như vậy? đầu tóc của San San thực sự rất rối mà”

“Tập Thư, ngươi bớt ngu một chút có được không? cút đến thế gian đọc xong mười đại bí tịch tình sử rồi hãy về”

“Ngươi nói xem, liệu Hành Tư Quân có thuận tay mà hái một đóa hoa cài lên đầu San San không?”

“… Vô Khâu, ngươi rất tục …”

Nhìn thấy Hành Tư chỉ nói vài cầu rồi trở về phòng còn Liễu San San đi về phía bọn họ, ba người lập tức ngừng nói, làm bộ như vừa nhìn thấy nàng, lên tiếng chào hỏi “San San ah”

Vô Thân vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm cổ tay nàng “San San, bùa hộ mạng của ngươi là do Hành Tư Quân cho?”

Liễu San San nhìn thần sắc của hắn, nhớ tới vừa rồi hắn và Vô Khâu âm mưu bán bản đồ của Hành Tư để phát tài, liền cảnh giác lùi ra sau mấy bước, bảo vệ gắt gao chuỗi ngọc trên tay ‘không được đánh chủ ý lên nó” Một năm này, nàng cần dựa vào bảo bối này để được sống yên ổn ah.

Vô Thân vội lắc đầu cam đoan “yên tâm, không phải ta đánh chủ ý lên nó, ta chỉ muốn biết ngươi làm sao lấy được thứ tốt từ chỗ Hành Tư Quân, nói cho chúng ta tham khảo với”

Liễu San San nhìn vẻ mặt chờ mong, thầm nghĩ Hành Tư tính tình nhỏ mọn, cho nàng một cái bùa hộ mệnh còn viết tên của mình, hai bọn họ có khả năng tự bảo vệ lại muốn thứ gì đó từ Hành Tư thì “các ngươi đời này đừng có mơ”

“Vì sao?” Vô Thân suy sụp, nghĩ nghĩ, hỏi ‘chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?”

Vô Khâu gật đầu phụ họa “Hành Tư Quân nhìn cũng không có khả năng là đoạn tụ”

Dứt lời ba người dùng thần sắc “thì ra ngươi dùng tiểu xảo” nhìn Liễu San San khiến nàng không hiểu gì, hỏi “cái gì là có nguyên nhân khác?liên quan gì tới giới tính?”

Vô Thân không giải thích, nhìn Liễu San San nắm chặt chuỗi ngọc không buông tay, cười ái muội nói ‘lúc trước còn thề sắt son sẽ không câu dẫn Hành Tư Quân, nay cả tín vật đính ước cũng có rồi. Ngươi đúng là chân nhân bất lộ tướng nha”

Liễu San San kinh ngạc “tín vật đính ước? là cái gì?”

Vô Thân khinh thường “giả vờ ngây thơ làm gì, đưa vòng tay không phải là tín vật đính ước mà phàm nhân các ngươi hay làm sao”

Vô Khâu cũng tham gia “đúng vậy, chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn không thừa nhận ngươi có suy nghĩ không an phận với Hành Tư Quân?”

Liễu San San liếc mắt xem thường “các ngươi hiểu ý nghĩ không an phận là như thế nào?”

Vô Thân nghĩ nghĩ “việc không thuộc bổn phận của mình,vọng tưởng thứ tốt hơn mình được có”

Liễu San San ra vẻ hiểu “nói như vậy, ta quả thật có suy nghĩ không an phận với Hành Tư Quân”


Thì ra là có. Vô Thân và Vô Khâu lập tức vây quanh Liễu San San, moi tin “có suy nghĩ không an phận như thế nào?”

Liễu San San thở dài, ánh mắt sâu xa nhìn cửa phòng Hành Tư “muốn hắn làm thêm bùa hộ mạng cho ta”

Muốn lãnh đạo làm bùa hộ mạng cho mình, quả thật là việc nằm ngoài bổn phận của nàng ah

Vô Thân và Vô Khâu chưa kịp phát biểu ý kiến, Tây Tề đã chậm rãi quay trở lại

Bốn người vì sợ trở thành vật hi sinh mà bỏ chạy, giờ nhìn thấy Tây Tề mới nhớ tới vận mệnh của vị khách không mời mà đến

Liễu San San không nhịn được hiếu kỳ, khi Tây Tề đi ngang qua bọn họ liền mạo hiểm lên tiếng “Tây Tề…hắc, hắc, Tang Cách đâu?”

Tây Tề lạnh lùng liếc nàng một cái “ra ngoài”

Cho nên mới nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, không tìm hiểu kỹ tập tính của từng người ở Chuyển Sinh điện, nhất định sẽ bị thua thiệt mà Tang Cách là ví dụ điển hình

Liễu San San cố gắng tưởng tượng nhưng vẫn không nghĩ được Tang Cách bị ra ngoài là tình cảnh gì, liền cẩn thận nhìn thần sắc Tây Tề, sợ hắn còn giận, cũng thuận tay ném nàng ra ngoài

Tây Tề ngừng bước, nhíu mày nhìn nàng, ngữ khí cứng rắn “ngươi…”

Liễu San San hoảng sợ, vội lui ra sau

“Không có việc gì chứ?”

Liễu San San ngây người, cước bộ lui được một nửa, bày ra tư thế đứng vặn vẹo, thấy Tây Tề đang đánh giá nàng mới hiểu được là hắn hỏi vừa rồi nàng có bị Tang Cách đánh trúng, vội xua tay nói “không có việc gì, Hành Tư Quân cho ta một cái bùa hộ mạng, Tang Cách đánh không trúng ta”

Tây Tề nghe vậy, rũ mắt nhìn chuỗi ngọc trên cổ tay nàng, gật đầu, không nói thêm gì mà đi về phòng, có lẽ muốn tranh thủ thời gian ngủ thêm

Liễu San San thở phào một hơi, Vô Khâu xích lại gần nói ‘chậc chậc, khó trách trước đây ngươi không muốn phát triển cùng Tây Tề, thì ra có chí hướng xa hơn”

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Thấy Liễu San San mơ hồ, Tập Thư liền tốt bụng giải thích “thời Hợp Nghiêm Quân, Vô Thân và Vô Khâu thường xuyên ép buộc như vậy, không phải giúp Hợp Nghiêm Quân làm quen với nữ thần nữ quỷ thì là giúp nữ thần nữ quỷ giới thiệu với Hợp Nghiêm Quân, lâu dần thành thói quen, là phản xạ có điều kiện rằng nam và nữ là có gian tình. Hơn nữa Hợp Nghiêm Quân đi rồi, đã lâu bọn họ không có tin tức gì để nhiều chuyện, có chút tịch mịch, ngươi nên thông cảm cho bọn họ”

Liễu San San còn chưa lên tiếng, Vô Thân đã vỗ ót Tập Thư “ngu ngốc như ngươi mới quán tính, mới hư không, mới tịch mịch”

Liễu San San ngửa đầu nhìn trời hồi lâu, xác định xem Tập Thư còn nói gì nữa không thì hai kẻ kia đã lôi nàng sang một bên

“Hắc hắc, San San, ngươi và ta cũng không phải người ngoài, ngươi mau nói cho chúng ta biết đi, có phải ngươi và Hành Tư Quân có…cái kia không?”

Liễu San San biết người có tuổi sẽ trở nên nhiều chuyện, tỷ như mấy lão bản nương ở gần Thôi gia tửu, phần lớn đều là phụ nhân ba, bốn mươi tuổi, chuyện thích làm nhất là ghép đôi làm mối cho nam nữ độc thân, giống như đây chính là việc làm vô thượng công đức của các nàng.

Quay đầu nhìn vẻ mặt dẫn mối của Vô Thân, Vô Khâu, Liễu San San liền tin những gì Tập Thư vừa nói. Hai người này tuổi còn lớn hơn phàm nhân luân hồi vài kiếp nhưng dù thế vẫn thích làm mai làm mối, có khác là ở thế gian đều là phụ nữ làm bà mối mà ở âm tào địa phủ là các đại lão gia

Liễu San San lập tức khẳng định “ta lặp lại lần nữa, ta chỉ là một phàm nhân, hơn nữa không bao lâu nữa sẽ đầu thai, các ngươi muốn làm mai giải buồn cũng nên tìm người môn đăng hộ đối có được không?”

Vô Thân liền phản bác ‘ghét nhất là mấy cái tiêu chuẩn tục tằng này, phàm nhân các ngươi không có việc gì liền thích quy củ lễ giáo các kiểu. Ở chỗ chúng ta, chỉ cần có tình cảm dù là khác biệt tuổi tác, thân phận cũng có thể thiên trường địa cửu, tuyệt đối không thành vấn đề’

Liễu San San “chỗ chúng ta, hai cái đầu còn dễ nói nhưng mà…”

Vô Khâu “cho nên ngươi còn không biết tranh thủ nắm chặt cơ hội”

Liễu San San “ta nắm chặt cơ hội làm gì?”

Vô Khâu “thể nghiệm cơ hội không phân biệt tuổi tác, thân phận, sống chế mà cùng nhau thề ước trước hoa dưới trăng nha”

Vô Thân lập tức đá hắn một cái “hắn diễn sâu thôi, ngươi đừng để ý. Nếu ngươi lo lắng mình ở âm tào địa phủ không an toàn, Hành Tư Quân cường đại như thế lại tài mạo song toàn, thân phận cao quý, chẳng lẽ chỉ để làm ô dù thôi sao?”

Không cần bọn họ cường điệu thì điều này cũng là sự thật khách quan

Liễu San San nghĩ không ra “các ngươi chấp nhất với chuyện này như vậy là vì cái gì?”

Không cần bọn họ đến cường điệu, này đã muốn là cái khách quan sự thật.

Liễu San San không nghĩ ra: “Các ngươi như vậy chấp nhất cho chuyện này đến tột cùng là vì cái gì?”

Vô Khâu bày ra vẻ xa xăm “việc này nói ra thì dài”

Liễu San San “vậy hãy nói ngắn gọn thôi”

“Chúng ta giới thiệu nữ thần nữ quỷ cho Hợp Nghiêm Quân suốt mấy trăm năm, cho đến giờ vẫn chưa từng thành công, cho nên muốn đổi đối tượng để chứng minh Hợp Nghiêm Quân có vấn đề hay là chúng ta có vấn đề”

Liễu San San hận không thể chết ngay lập tức. Nàng oan uổng bị bắt tới địa phủ làm tạp dịch đã đủ bi kịch rồi, sao còn phải chịu đồng nghiệp tra tấn như vậy chứ? Mà Hợp Nghiêm Quân kia trưởng thành có bộ dạng gì khiến cho không nữ nhân nào chấp nhận hắn chứ?

Liễu San San thực không dám tưởng tượng, buông một câu rồi tiêu sái rời đi “các ngươi tìm người khác tới nghiệm chứng đi, ta không rảnh nhàm chán với các ngươi, đi nấu cơm đây”