Âm Dương Nhãn

Chương 88: Xúc tu màu đen

Quỷ môn mở ra một kẽ hở, sức mạnh của quỷ quái ở thế gian tăng vọt, trở nên cực kỳ khó đối phó.

Nháy mắt đã có rất nhiều người huyền môn bị quỷ quái tổn thương, bị thôn phệ gần như không còn sót gì.

"Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cứu mạng! Mau cứu tối Tôi không muốn chết! A..."

Vô số người kêu thảm bị quỷ quái nháy mắt giết chết, gặm nhắm thi thể hoặc bị xé thành mấy đoạn bị quỷ quái nhét vào miệng. Máu tươi cùng nội tạng văng tung tóe khắp nền đá cùng hồ nước, nhất thời tình cảnh trong Hạo Ca Tông thảm thiết hệt như địa ngục nhân gian.

Sắc mặt Vu Hãn Âm đại biến, chợt quay đầu nhìn về phía Tế Tử Điện.

Chẳng lẽ quỷ môn đã mở ra sao?

Anh đè tai nghe, gấp rút hỏi: "Tu Hiền, bên em thế nào rồi?"

Qua một lúc lâu sau, bên Khương Tu Hiền truyền tới tiếng vang hỗn loạn, từ hồ có tiếng ai đó điên cuồng cười to. Khương Tu Hiền nóng nảy la ầm lên: "Em với anh Vưu, chị Mao hội hợp rồi, hiện giờ Nghê Nguyên Tư đang ở bên Tế Tử Điện, bọn Nghê Nguyên Tư ngăn cản nên em căn bản không thể tới gần. Bất quá nghe tên khốn kia nói quỷ môn đã mở!"

Tâm Vu Hãn Âm chợt lạnh, rất nhanh liền không thể để ý tới bên Khương Tu Hiền được nữa, bởi vì có quá nhiều quỷ quái gia tăng thực lực cắn xé người huyền môn rồi men theo nhân khí chạy tới chỗ anh.

Đỗ Phái Tuyết linh hoạt di chuyển chém giết đám quỷ cũng bắt đầu xuất hiện vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ ở trên người, thế nhưng cô không hề để tâm, thậm chí nụ cười bên khóe miệng lại càng tươi hơn. Cô nghe thấy âm thanh của Vu Hãn Âm thì dành chút thời gian nhấn tai nghe cười nói: Anh Vu, em sẽ tới tìm bọn anh."

Nói xong, đại đao trong tay cô đột nhiên vung lên, chất lỏng màu đen bắn tung tóe lên người, trực tiếp chém chết con quỷ quơ quào móng vuốt muốn công kích mình, trực tiếp chặt đứng một khối đen tỏa ra một lượng lớn hắc khí.

Đỗ Phái Lan khó khăn đi theo Đỗ Phái Tuyết, trên người cũng đầy vết thương lớn nhỏ, cố gắng dốc toàn lực né tránh quỷ quái công kích.

Bình Hạo Diễm nhìn quỷ quái không ngừng gầm thét tới gần, đôi mắt to tròn trợn cực đại, cả người cứng ngắc, cơ hồ ngay cả súng quỷ cũng không cầm được. Con ngươi cậu run rẩy, hình ảnh đẫm máu trong ký ức dần dần rõ ràng trước mắt, đồng thời cảm giác sợ hãi tuyệt vọng cũng từng chút cắn nuốt lý trí cậu.

Bình Hạo Diễm run run mở miệng: "Anh... chúng ta... chúng ta phải làm sao đây?"

Vu Hãn Âm hít sâu một hơi, cặp mắt đào hoa lộ ra một tia dữ tợn, chợt hất la thiên lăng trầm giọng nói: "Hạo Diễm, hiện giờ cửu tử nhất sinh, chỉ có thể liều mạng chờ Phái Tuyết chạy tới.

Bình Hạo Diễm cứng đờ trợn mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Vu Hãn Âm, cổ họng giống như bị nghẹn lại, khó khăn mở miệng. Mà Kỷ Bạch Tình thì đỏ mắt buông ly nước xuống, an tĩnh đứng dậy, sau đó chiến ca hùng dũng một lần nữa vang lên từ cổ họng đã có chút khàn khàn của cô.

Chỉ thoáng chốc đã có quỷ quái nhào tới.

Vu Hãn Âm hất la thiên lăng bày tầng tầng lớp lớp phòng ngự trước mặt hai người, số còn lại bay vút tới quấn chặt lấy đám quỷ. Nắm tay anh siết chặt, la thiên lăng không ngừng co rút siết đám quỷ thành một đoàn, mãnh mẽ chèn ép, miễn cưỡng siết chết chúng.

Mấy con quỷ này vừa hóa thành hắc khí tiêu tán thì tiếp tục lại có những con khác vọt tới.

Trán Vu Hãn Âm mướt mồ hôi, vung tay, lại có mấy đạo la thiên lăng bay ra tiếp tục quấn lấy đám quỷ xông tới, không ngừng siết chặt.

Bình Hạo Diễm sắc mặt tái nhợt giơ súng quỷ, tuyệt vọng nắm chặt cò súng, cắn răng nhắm về phía đám quỷ bị Vu Hãn Âm trói chặt cùng đám bóng đen đang nhào tới.

Kỷ Bạch Tình ngồi chồm hổm phía sau bọn họ, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi không ngừng ngâm xướng, điểm sáng cùng ánh sáng mà người khác không thể nhìn thấy theo tiếng ca không ngừng thấm vào người Vu Hãn Âm cùng Bình Hạo Diễm.

Người huyền môn ở Hạo Ca Tông rối rít rơi vào khổ chiến, thế cục có thể phản công nháy mắt xoay chuyển nghiêng về phía quỷ quái. Mọi người khổ sở quyết chiến, khó khăn cầu sinh dưới công kích hung ác của lũ quỷ.

Trên đỉnh núi ở hậu sơn Hạo Ca Tông xa xôi đột nhiên truyền tới một tiếng rồng ngâm kéo dài vang vọng khắp núi rừng.

Một con bạch long tựa hồ phát sáng đột nhiên xuất hiện cùng với tiếng rồng ngâm, nó từ trên đỉnh núi lượn vòng rồi xông thẳng về phía đám quỷ đang tàn phá bừa bãi ở bên dưới.


Thanh thế của bạch long cực lớn, rất nhanh đã có người chú ý tới con bạch long kia, bắt đầu kêu vang: "Đó là gì vậy?"

"Là rồng!"

Bạch long gầm thét dữ tợn bổ nhào về phía số bóng đen bên dưới, lũ quỷ hệt như tuyết tan chậm rãi bị chôn vùi, hóa thành hắc khí điên cuồng tiêu tán trong bầu trời đêm.

Quỷ quái có mặt khắp thiên địa đột nhiên biến mất, người huyền môn còn sống sót nhất thời cảm thấy áp lực giảm bớt rất nhiều, ít ra cũng không còn thương vong quy vô lớn nữa, có thể tiếp tục kiên trì.

Đầu óc chỉnh tề của Nghệ Hướng Thiên có chút xốc xếch, hắn nheo mắt lại nhìn con bạch long kia, Vi Tam bên kia ầm ĩ la: "Chuyện gì đây? Con rồng này ở đâu ra vậy?"

Thật ra thì cũng không cần hỏi nhiều, nơi duy nhất liên quan tới rồng chỉ có thánh trì trên đỉnh hậu sơn Hạo Ca Tông, hơn nữa cũng có không ít người nhìn thấy bạch long từ phía đó lao xuống.

Tâm tình của bọn họ nhất thời rất phức tạp, cục diện thảm thiết trước mắt chính là do người Hạo Ca Tông ban tặng, thế nhưng thánh trì Hạo Ca Tông lại che chở bọn họ. Cú lao xuống của bạch long không biết đã cứu được mạng của bao nhiêu người.

Đỗ Phái Tuyết nhìn con quỷ tiêu tán trước mặt, khẽ nhíu mày, dẫn Đỗ Phái Lan nhanh chóng di chuyển về phía Vu Hãn Âm.

Vu Hãn Âm ngẩng đầu nhìn bạch long gầm thét bay lượn khắp nơi, lại nhìn đám quỷ bị la thiên lăng trói chặt nhanh chóng tiêu biến trong tiếng rồng ngâm, chân mày anh nhíu chặt, lau vệt máu bên khóe miệng, trầm giọng nói: "Chúng ta cố chịu đựng, Phái Tuyết sẽ tới ngay thôi!"

Tiếng ca của Kỷ Bạch Tình đã bắt đầu khàn khàn, Bình Hạo Diễm đầu đầy mồ hôi, con ngươi run rẩy, lưng ướt sũng. Ngón tay tái nhợt nắm chặt súng quỷ, tim nảy thình thịch, sợ hãi không ngừng tích lũy, tích lũy, tựa hồ sắp ép vỡ thần kinh của cậu.

Bình Hạo Diễm run run mò một viên kẹo bỏ vào miệng, ý đồ dùng vị ngọt để trấn an ưu tư, thế nhưng tác dụng căn bản cực kỳ nhỏ.

Hiện giờ bạch long xuất hiện ít nhiều cũng trấn an được tình tự của cậu.

Thế nhưng không đợi người huyền môn cao hứng bao lâu, con bạch long kia đột nhiên phóng vút lên bầu trời tối đen không một tia sáng, phẫn nộ phát ra một tiếng gầm thét rồi nổ tung thành bạch quang sáng ngời.

Quỷ quái bị bạch quang chiếu tới kêu rên thảm thiết, thế nhưng sau khi đạo bạch quang ki biến mất, bạch long cũng tan biến không còn dấu tích.

Bạch long lượn một vòng như vậy ước chừng tiêu diệt được một nửa quỷ quái.

Quỷ quái dần khôi phục lại sau công kích của bạch long điên cuồng gào thét, tiếp tục bổ nhào về phía người sống sót.

Người huyền môn lại rơi vào khổ chiến, thế nhưng so với tình huống bị áp chế bạo ngược trước đó vẫn tốt hơn.

Vu Hãn Âm dành chút thời gian nhấn mở màn hình tai nghe, nhìn điểm sáng lấp lóe, anh khó khăn thở hổn hển nói: "Phái Tuyết sẽ tới, chịu đựng!"

Tuy nói vậy nhưng nhìn điểm lóe sáng trên màn hình thì Đỗ Phái Tuyết hiển nhiên cũng đang bị quỷ quái quấn thân.

...

Trước cánh cửa cổ xưa trong bóng tối, âm thanh trầm bổng kia vẫn không ngừng thúc giục.

[May đẩy ra... mau đẩy ra đi!]

Tô Dập không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn ánh sáng màu quả quít chập chờn bên kia: "Ánh sáng kia... là cái gì...."

Âm thanh kia tựa hồ quá phẫn nộ, nó điên cuồng gầm thét.

[Cái gì cũng không phải! Đó là tử vong thống khổ! Đừng để ý tới nó, mau đẩy cửa ra đi! Chỉ cần đẩy cánh cửa kia rồi, mi sẽ được giải thoát!]

Tô Dập vẫn không hề có chút phản ứng nào với âm thanh kia, cậu yên lặng nhìn về phía ánh sáng, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng lạnh như băng của mình tựa hồ được tia sáng kia chậm rãi sưởi ấm.

Đó là cái gì?

Tô Dập mờ mịt suy nghĩ, chỉ cảm thấy đạo ánh sáng đó tựa hồ rất quan trọng, rất quan trọng, quan trọng đến mức...

Bàn tay trái rũ xuống bị hắc bào hoa lệ ẩn giấu, chuỗi vòng trên cổ tay hơi tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Đầu ngón tay Tô Dập run rẩy, không hề để tâm tới âm thanh điên cuồng kia, ngược lại chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm khoen cửa, cúi đầu sờ chuỗi hạt ấm áp trên cổ tay trái dưới lớp hắc bào, bắt đầu đi về phía đạo ánh sáng bên trái.

[Đừng đi! Mi lại muốn trải nghiệm cảm giác tử vong thống khổ nữa sao? Mi vẫn chưa lĩnh hội đủ à?]

Tô Dập hơi khựng lại một chút, sau đó tiếp tục kiên định tiến tới trước.

Tử vong tuyệt vọng kia, cậu đã trải nghiệm vô số lần rồi.

Thống khổ sao? Quả thực rất thống khổ, cậu không muốn trải qua cảm giác đó bất kì lần nào nữa.

Thế nhưng...

Tô Dập yên tĩnh nhìn đạo ánh sáng kia, từng bước từng bước bước tới, sau đó bắt đầu chạy!

Trái tim ẩn ẩn đau đớn không ngừng nói với cậu, đó là thứ còn quan trọng hơn cả sinh mệnh, cho dù chết thêm một ngàn lần, mười ngàn lần thì vẫn phải đi tới gần, bắt lấy nó!

Trường bào đen tuyền rộng lớn bay phần phật, mái tóc đen dài theo động tác của Tô Dập không ngừng tung bay.

Ánh sáng phía trước khẽ chớp động, đột nhiên Tô Dập từ đạo ánh sáng kia nhìn thấy một cô gái tai nhọn tóc xoăn dài, mặt mày vui vẻ.

Là nụ cười nhu hòa ấm áp của Kỷ Bạch Tình.

Tiếp đó là Mao Thiên Tuyền khóc thút thít trong vườn hoa, Đỗ Phái Tuyết nhếch môi lộ ra nụ cười khát máu trong cổ trạch, cặp mắt đào hoa trầm tĩnh của Vu Hãn Âm trong lối đi an toàn, gương mặt mỉm cười hồn nhiên của Khương Tu Hiền, còn có biểu tình âm trầm hống hách của Bình Hạo Diễm, gương mặt băng giá của Vưu Minh Thành...

Những cảnh tượng cùng cảm xúc quen thuộc kia dần dần đốt sáng bóng tối, vây quanh đạo ánh sáng kia, im lặng gọi cậu.

Tô Dập mở to hai mắt, nước mắt dần dần tích tụ trong hốc mắt, rốt cuộc trào ra theo gò má trượt xuống.

Đạo ánh sáng kia là Nghệ Tu... Nghệ Tu...!

Cậu muốn sống, muốn một lần nữa nhìn thấy mọi người, muốn một lần nữa thấy thế giới trắng đen nhưng rực rỡ kia!

Cho dù lập tức phải chết thì cậu vẫn phải đi tới bên cạnh Nghệ Tu!

Mái tóc dài cùng trường bào hắc sắc theo bước chân của Tô Dập mà dần dần trượt về sau, cuối cùng quay trở lại thành áo sơ mi trắng quần tây quen thuộc.

Bước chân cậu càng lúc càng nhanh, thật nhanh thật nhanh xông về đạo ánh sáng cùng người ở bên trong.

[Không....!!!]

Sau lưng truyền tới tiếng gầm thét sắc bén, tiếng xé gió quen thuộc vang lên sau lưng, chiếc gai bán trong suốt bén nhọn dùng tốc độ càng nhanh hơn mang theo quyết tâm hung ác bay tới đâm về phía lưng cậu.

Vẻ mặt Tô Dập kiên định, không hề ngừng lại mà tiếp tục xông về phía người trong ánh sáng.

Mái tóc dài cùng vải vóc trôi về phía sau, dây dưa bao lấy chiếc gai nhọn bán trong suốt kia, nhấp nháy một chút rồi biến mất.

Tô Dập chạy, mắt trợn thật to, mặt đầy nước mắt nhìn Nghệ Tu phía trong ánh sáng đang đưa tay về phía mình, cậu dốc hết toàn lực nhảy về trước, nắm lấy bàn tay Nghệ Tu...

Giây tiếp theo, tay cậu liền bị nắm chặt.

Nghệ Tu nắm chặt tay Tô Dập, dùng sức kéo một cái, kéo người ôm vào lòng. Ánh sáng cả người anh tăng vọt, ôm Tô Dập cả người lạnh như băng nhanh chóng bơi về phía mặt nước.

Một tiếng gầm thét sắc bén không cam lòng vang lên, vô số xúc tu màu đen từ khe hở cánh cửa vươn ra, điên cuồng vươn về phía bọn họ.

Ánh mắt Nghệ Tu nhìn chằm chằm mặt nước, cũng không quay đầu lại, ánh sáng đỏ như quả quít đẩy thân thể hai người hệt như một quả pháo cấp tốc trồi lên mặt nước.

Thế nhưng cho dù tốc độ nhanh thế nào cũng không bằng tốc độ lan tràn của xúc tu từ khe cửa vươn ra.

Chỉ nháy mắt, sợi xúc tu vươn tới nhanh nhất đã quấn chặt lấy chân Nghệ Tu. Nghệ Tu nhíu chặt mày đạp rớt xúc tu, thế nhưng ngày càng nhiều xúc tu vươn tới, chúng nhanh chóng cuốn lấy chân hai người, chặt chẽ kéo xuống, hoàn toàn kéo chậm tốc độ trồi lên mặt nước của bọn họ.

Nghệ Tu cắn răng, ánh sáng màu quả quít ở trên người chợt bùng nổ, hung hãn hất tung mớ xúc tua màu đen kia, một lần nữa xông tới trước.

Thế nhưng tốc độ của đám xúc tu kia thực sự quá nhanh, Nghệ Tu ôm Tô Dập còn chưa đi được bao xa đã tiếp tục bị chúng quấn lấy, nháy mắt đã quấn hơn phân nửa thân thể, không ngừng kéo bọn họ xuống.

Nghệ Tu ôm chặt thân thể lạnh như băng của Tô Dập, liều mạng bùng phát năng lượng trồi lên nhưng ngày càng bị xúc tu quấn lấy, kéo chậm tốc độ.

Dần dần xúc tu đã lan tới vị trí cổ, tốc độ của hai người ngừng lại, thậm chí bị chúng kéo xuống.

Mắt thấy mặt hồ ở cách đó không xa nhưng bọn họ không có cách nào tiến tới gần hơn cho dù chỉ là một tấc, ánh mắt Nghệ Tu đỏ lên. Một tay ôm chặt không để Tô Dập bị kéo đi, một tay dúng sức duỗi về phía mặt hồ, đồng thời giống như không muốn sống mà điên cuồng kích phát sức mạnh trong thân thể, cho dù liều mạng bị bạo thể cũng phải xông lên.

Sức mạnh trong cơ thể Nghệ Tu đột nhiên nóng nảy hỗn loạn, Tô Dập vốn an tĩnh bị ôm trong lòng anh cũng cả kinh run rẩy, sau đó bị Nghệ Tu ấn vào lòng, không cho động đậy.

Ngay lúc Nghệ Tu định liều mạng một phen thì cánh tay trái duỗi lên trên của anh bị một bàn tay lạnh như băng chụp được.

Bàn tay đó rất lạnh, thậm chí so với nước sông còn lạnh hơn ba phần. Khoảnh khắc tay bị nắm lấy, sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể tựa hồ bị chế trụ, gắng gượng đè ép sức mạnh đã lên tới mức sắp bùng nổ an tĩnh lại.

Lồng ngực Nghệ Tu khó chịu như bị nghẹt thở, anh trợn to mắt nhìn đoạn tay thon gầy tái nhợt duỗi xuống từ một mảnh đen kịt bên trên, bên tai tựa hồ vang lên tiếng chuông thanh thúy. Mà cánh tay lạnh băng kia sau khi nắm được tay anh thì chợt lôi bọn họ lên bờ.

Nháy mắt, xúc tu màu đen quấn chặt bọn họ giống như bị một sức mạnh vô hình công kích, đột nhiên nổ tung, vô lực vặn vẹo trong dòng nước lạnh băng. Nghệ Tu cùng Tô Dập bị quấn bên trong bị cánh tay kia kéo lên khỏi mặt nước "ào" một tiếng trồi lên.

Không khí lạnh như băng một lần nữa tràn vào phổi, Nghệ Tu nhất thời cũng không để ý nhiều, vội vàng ôm Tô Dập bơi vào bờ, trước khi đám xúc tu kia một lần nữa vươn tới bò lên bờ, rời khỏi mạch nước ngầm.

Sau khi bọn họ rời khỏi mạch nước không bao lâu, mấy cái xúc tu đen kia cũng từ dưới nước vươn lên, tiếp đó bị bạch quang trên đỉnh đánh rớt, giãy giụa rơi xuống nước.

Nhiệt độ dưới mạch nước ngầm này cũng không biết âm bao nhiêu độ, Nghệ Tu cóng đến mức cơ hồ mất đi cảm giác. Bọn họ vừa lên bờ, giọt nước nhỏ xuống đất lan thanh một mảnh băng sương, ngay cả trên người bọn họ cũng đang từ từ kết vụn băng.

Tô Dập lạnh tới run lẩy bẩy, ngồi xổm trên đùi Nghệ Tu, không ngừng chui vào lòng anh, áp sát lồng ngực anh, mặt chôn bên cổ anh. Nghệ Tu vội vàng kéo chiếc áo lông mình vứt qua một bên kia bọc lấy người Tô Dập, không ngừng dùng lực xoa nắn thân thể lạnh như băng của cậu, đồng thời dùng sức mạnh tỏa ra nhiệt lượng ấm áp sưởi ấm cả hai, để Tô Dập nhanh chóng ấm lại.

Qua một hồi lâu, Tô Dập dán chặt Nghệ Tu mới thở hổn hển, từ từ bình tĩnh lại, thân thể không còn run rẩy nữa, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần ấm lại.

Trái tim căng cứng của Nghệ Tu rốt cuộc chậm rãi thả lỏng, anh ôm chặt Tô Dập, không ngừng hôn mái tóc đen ướt nhẹp của cậu, khàn khàn nói: "Tiểu Dập... em trở lại bên cạnh anh rồi."

Tô Dập run lên, mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó không kịp chờ đợi men theo khí tức ấm áp quen thuộc dán lên môi Nghệ Tu.

Giãy giụa trong bóng tối lâu như vậy, cậu... cậu rốt cuộc đã trở lại.

Nghệ Tu đè đầu cậu, hung hãn dùng sức đẩy sâu nụ hôn này.


Môi lưỡi quấn quít, cảm xúc mê mang, bất an, sợ hãi cùng tuyệt vọng cũng vì đụng chạm quen thuộc mà dần dần tan thành mây khói.

Mi mắt Tô Dập khẽ run, quấn lấy đầu lưỡi ấm áp của Nghệ Tu, cảm giác khí lạnh thấu xương trong tim mình từ từ tản đi, lúc này mới thật sự có cảm giác mình vẫn còn sống.

Nghệ Tu hơi hé mắt, nâng mắt nhìn Tô Dập. Đột nhiên anh ngẩn người, chậm rãi lui về sau buông môi Tô Dập, giơ tay nhẹ nhàng sờ lên mí mắt cậu.

Tô Dập túm chặt quần áo Nghệ Tu, mờ mịt khó hiểu nhìn anh.

Nghệ Tu nhíu mày cẩn thận chạm vào khóe mắt cậu, thấp giọng hỏi: "Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Tô Dập lắc đầu sờ sờ khóe mắt mình, sau đó từ bóng ngược trong mắt Nghệ Tu nhìn thấy trên mặt mình có thêm cái gì đó.

Lúc cậu đang sửng sốt thì nghe Nghệ Tu nói: "Gần ánh mắt của em có thêm những lằn vân màu đen."

Những đường vân này giống như đồ đằng cổ xưa, le que vài nét phác họa dọc theo ánh mắt làm đôi mắt hạnh trong suốt sạch sẽ của Tô Dập tăng thêm vài phần yêu dị.

"Là sức mạnh quỷ thần hiện ra, sức mạnh của cậu không còn bị bạch ngọc bát quái trói buộc, hơn nữa còn mở ra quỷ môn, đó chính là dấu vết của sức mạnh quỷ thần chi nhãn."

Tiếng đing đang thanh thúy vang vọng trong hang đá vôi tối lờ mờ, một giọng nữ âm u vang lên. Tô Dập ngừng một lát rồi ngẩng đầu nhìn Phong Thanh Vi đứng trong bóng tối cách đó không xa.

Mà ngoài dự liệu chính là động tác của Nghệ Tu cũng đồng bộ với cậu, quay đầu nhìn về phía Phong Thanh Vi.

Tô Dập sửng sốt, nhất thời cũng không để tâm tới Phong Thanh Vi, chỉ nghi hoặc nhìn Nghệ Tu hỏi: "Anh có thể thấy cô ấy à?"

Nghệ Tu gật đầu, yên lặng nhìn Phong Thanh Vi mặc đồ tế tử màu đen bên kia: "Mới vữa nãy cám ơn cô đã kéo một cái, cứu chúng tôi."

Phong Thanh Vi lắc đầu, ánh mắt rũ thấp, lãnh đạm nói: "Quỷ môn đã mở, cho dù chỉ là một khe nhỏ nhưng sức mặng của tôi cũng gia tăng rất nhiều, vì thế mới có thể lộ diện trước mặt người khác. Hiện giờ ba chúng ta ở chung một chỗ miễn cưỡng có thể coi là hơn nửa quỷ thần, vì thế đám xúc tu kia không làm gì được chúng ta."

Tô Dập níu chặt quần áo ướt sũng của Nghệ Tu, có chút sợ hãi hỏi: "Quỷ môn mở một khe hở rồi sao, tình huống bây giờ thế nào? Làm sao đóng nó lại?"

Nghệ Tu an ủi vỗ lưng Tô Dập, Phong Thanh Vi trầm tĩnh nhìn bọn họ, chậm rãi mở miệng: "Quỷ môn chỉ mở ra một khe nhỏ, quỷ quái bên quỷ vực vẫn chưa qua được, đó cũng là may mắn trong xui rủi. Thế nhưng quỷ môn vừa mở, sức mạnh của quỷ quái trong thiên địa tăng mạnh, tình huống của mọi người đang chiến đấu với quỷ quái ở bên trên thật sự không tốt."

Nghệ Tu cùng Tô Dập nháy mắt liền nghĩ tới nhóm Vu Hãn Âm dẫn dắt đại quân huyền môn tấn công Hạo Ca Tông.

Tô Dập theo bản năng nhìn về phía Nghệ Tu, mà sắc mặt Nghệ Tu thì xạm đen, cực kỳ khó coi.

Anh quên mang theo tai nghe nên căn bản cũng không biết nhóm Vu Hãn Âm chiến đấu với lũ quỷ thế nào.

Phong Thanh Vi an tĩnh nhìn bọn họ, nói tiếp: "Quỷ môn mở ra dễ nhưng đóng thì không dễ. Trước kia quỷ thần hiện thế, muốn đóng kín quỷ môn thì cần người sở hữu quỷ thần chi nhãn tử vong."

Người sở hữu quỷ thần chi nhãn... tử vong?

Bàn tay đang ôm Tô Dập của Nghệ Tu siết chặt, mắt phượng trợn to, lạnh lùng nhìn Phong Thanh Vi, cắn răng nói: "Đừng hòng mơ tưởng!"

Ngoài dự liệu, Tô Dập nghe thấy hai từ này thì không có phản ứng cùng cảm thụ quá lớn.

Cậu chỉ an tĩnh nhìn Phong Thanh Vi, có lẽ vì mới trải nghiệm quá nhiều lần tử vong nên ngược lại ít đi chút sợ hãi cùng mờ mịt.

Suy nghĩ một chút, Tô Dập nhẹ giọng nói: "Thế nhưng, không phải cô nói chúng tôi tuyệt đối không được chết sao?"

Phong Thanh Vi không hề có chút phản ứng nào với tầm mắt sắc bén lạnh băng của Nghệ Tu, chỉ khẽ gật đầu: "Không sai, tình huống ba loại sức mạnh hội tụ như hôm nay rất đặc biệt, hai cậu tuyệt đối không thể chết, vì thế chỉ có thể dùng một cách khác.

Chân mày Nghệ Tu thả lỏng, lực đạo ôm Tô Dập không hề buông lỏng. Anh lạnh giọng nói: "Cô nói trước xem phải làm gì?"

Phong Thanh Vi yên lặng một chốc mới nói: "Ba người chúng ta cộng lại có thể miễn cưỡng coi như hơn phân nửa quỷ thần, nếu sức mạnh gộp chung lại một chỗ thì có lẽ sẽ thanh trừ sạch sẽ số quỷ quái đang tàn sát bừa bãi phía trên, hơn nữa cũng có thể đóng quỷ môn lại."

.*.