Âm Dương Nhãn

Chương 34: Lê Hoa

Mỗi Lần quỷ quật mở ra đều bùng nổ một trận quỷ khí triều mãnh liệt, phải đánh nát quỷ khí triều mới có thể tiến vào quỷ quật.

Ánh sáng trên người đã bình ổn rất nhiều, Nghệ Tu cúi đầu nhìn vệt máu nhỏ trên người Tô Dập, nhận lấy thuốc mỡ Vu Hãn Âm đưa qua, không tính là ôn nhu bôi lên miệng vết thương.

Vi tông chủ Tử Vi Tông cầm trường côn xích kim gõ mạnh xuống đất một cái, biểu tình hung dữ cười lạnh: "Muốn rề rà tới bao giờ? Quỷ quật chỉ mở ra một đoạn thời gian mà thôi, bảo bối cũng không chờ người, mấy người cứ ở đó đi, Tử Vi Tông chúng tôi đi trước!"

Nói xong, ông quay đầu hô một tiếng rồi dẫn năm sáu chục người của tông môn tiến vào kẽ nứt.

Đội ngũ Thiên Huyền Tông cũng giật mình, người trẻ tuổi đứng sau lưng Nghệ tông chủ lạnh lùng liếc nhìn Nghệ Tu một cái, đang định nói gì đó với Nghệ tông chủ nhưng bị ánh mắt của đối phương quét tới liền cứng đờ, một câu cũng không nói ra được.

"Vào." Thu hồi ánh mắt lãnh đạm, Nghệ tông chủ lời ít ý nhiều mở miệng, sau đó dẫn nhóm người an tĩnh trang nghiêm ở sau lưng tiến vào kẽ nứt.

Nghệ Tu bôi thuốc lên tất cả chỗ bị thương trên người Tô Dập, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đầu cậu, mặt không biến sắc nói: "Lần sau còn dám xông tới như vậy nữa, chặt đứt chân em."

Tô Dập cúi đầu nhìn mấy vệt máu trên người mình, ậm ừ đáp một tiếng, cũng không biết rốt cuộc có nghe lọt tai hay không.

Nghệ Tu cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cũng đang ở trước mặt mọi người. Bọn họ loay hoay một hồi, người trên đài đã tiến vào khe nứt hơn phân nửa, chỉ còn người của Hạo Ca Tông lưu lại tại chỗ, Nghê Nguyên Tư mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Nghê Nguyên Tư giống hệt như người thời xưa, lời nói lẫn hành động đều lộ ra khí tức nho nhã. Anh tiến tới vài bước, tay chắp lại đặt trước ngực, cung kính khom người làm lễ theo phong cách cổ xưa, cười nói: "Lần này nhờ có Nghệ đội trưởng, bằng không cũng không biết phải giải quyết thế nào."

Lễ này làm rất lưu loát, thế nhưng đối diện lại là nhóm Nghệ Tu đang mặc quần áo thể thao hiện đại, nhìn thế nào cũng thực mất tự nhiên, có chút không hợp thời hợp thế.

Trong lòng Tô Dập lại run lên, mặc dù đang cười nhưng con ngươi Nghê Nguyên Tư lại tối om, hệt như nước bùn đen ngòm, có chút quỷ quyệt kỳ dị.

Tô Dập không khỏi dời tầm mắt, né tránh tầm mắt Nghê Nguyên Tư.

Nghệ Tu thì vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tô Dập, cũng không thèm nhìn Nghê Nguyên Tư, lúc này Vu Hãn Âm tiến tới một bước, khách khí mở miệng: "Không cần cám ơn, là việc chúng tôi nên làm. Lần này thánh tử cũng không vào quỷ quật à?"

Nghê Nguyên Tư lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo ngọc trong tay, than nhẹ một tiếng: "Thân thể tôi ngày càng suy yếu nên vẫn không nên vào đó gây thêm phiền toái, lần này cũng chỉ để nhóm người trẻ tiến vào học hỏi một chút thôi."

Nói xong, cả người Nghê Nguyên Tư đột nhiên run lên, nghiêng đầu che miệng kịch liệt ho khan vài tiếng, ngay cả bàn tay thon gầy tái nhợt cũng khẽ run. Chờ đến khi ngừng ho, anh cười yếu ớt: "Để mọi người chê cười rồi, mọi người mau vào đi. Nghê cũng không trở ngại nữa, chúc mọi người thuận lợi."

Nói xong, Nghê Nguyên Tư khẽ mỉm cười, xoay người nhanh chóng quay trở lại nhóm Hạo Ca Tông, bình thản nói gì đó với nhóm người trẻ tuổi.

Nghệ Tu nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng Nghê Nguyên Tư, sau đó nói: "Đi thôi."

Lúc này nhóm sáu người bọn họ mới đi xuống đài, tiến về phía kẽ nứt. Một tia sáng hư ảo bất quy tắc tỏa ra từ kẽ nứt rỗng năm sáu mét, lúc đi tới ánh sáng kia, bóng người sẽ vặn vẹo một chút, sau đó liền biến mất.

Quỷ quật kỳ thực nằm ở một không gian khác, kẽ nứt kia không phải một đường bằng phẳng nên quỷ vực cùng kẽ nứt vặn vẹo tạo thành một không gian hoang vu. Khu vực này giống như một vùng trung hòa giữa nhân giới cùng quỷ vực, bởi vì hàng năm bao phủ quỷ khí nồng đậm, vật cực tất phản, cũng chính vì thế mà nơi này cũng sinh ra những tài liệu chí cương chí dương trân quý để đối phó quỷ quái.

Cũng may kẽ nứt không lớn, quỷ quái cấp mười trở lên không chui qua lọt nên chỉ cần định kỳ tiến vào quỷ quật thanh lý thì vùng biên giới bị phong ấn này sẽ rất an toàn.


Bước xuyên qua vầng sáng vặn vẹo kia, Tô Dập không cảm thấy gì đã thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, vách đá cao ngất hai bên biến mất, hiện giờ trước mắt là một vùng lòng chảo rộng rãi. Bọn bọ đang đứng ở phần biên giới lòng chảo, sườn dốc nghiêng bên dưới ước chừng kéo dài khoảng hai ba trăm mét, trên sườn núi có vài khối đá lớn, vài cây cỏ dại tùy tiện sinh trưởng, thoạt nhìn rất vắng lặng.

Phản ứng đầu tiên của Tô Dập là quay đầu nhìn lại phía sau, cậu phát hiện phía sau là một mảnh sương mù dày đặc trắng xóa, làn sương này vờn quanh toàn bộ lòng chảo, mà phía sau làn sương tựa hồ là một mảng vách đá lớn bao quanh lòng chảo, trên vách đá có trận ăn như ẩn như hiện.

Trong lòng Tô Dập đột nhiên xuất hiện một cụm từ: tràng đấu thú.

Quay lại nhìn lòng chảo, nơi này nhìn rất hoang vu, cơ hồ chỉ có đất đá lớn nhỏ bất đồng rải rác khắp nơi, một trận gió thổi qua liền cuốn lên một trận bụi đất. Tiếng gầm thét từ các nơi trong lòng chảo mơ hồ truyền tới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cái đuôi chợt lóe lên từ khe đá nhưng không thể nhìn rõ rốt cuộc là loại quỷ gì.

Tô Dập tiếp tục cẩn thận quan sát, ánh mắt dừng lại trên lòng chảo, đột nhiên ánh mắt hơi trợn to, ngây ngẩn.

Sau khi tiến vào quỷ quật, thấy xung quanh không có người, Mao Thiên Tuyền không khỏi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc, người như vậy lại bị trận hạo khiếp hơn hai mươi năm trước biến thành ma ốm."

Nghệ Tu giống như nghe thấy một chuyện thực buồn cười, cười nhạo: "Người như vậy? Chị nghĩ Nghê Nguyên Tư là người thế nào?"

Mao Thiên Tuyền sửng sốt, do dự nói: "Cảm giác giống như công tử thế gia vậy..."

Khương Tu Hiền phốc một tiếng, sau đó vội vàng che miệng, có chút cổ quái nói: "Công tử thế gia... lời này mà chị Mao cũng nói được a."

Mao Thiên Tuyền nhíu mày, đè cái đầu vàng chóe của Khương Tu Hiền mà xoa xoa: "Cười đi, không phải em rất muốn cười à?"

Đỗ Phái Tuyết đứng bên cạnh an tĩnh nhìn bọn họ, trong mắt thoáng hiện lên ý cười thản nhiên, sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Thánh tử này của Hạo Ca Tông không đơn giản, Hạo Ca Tông có thể giành được danh hiệu tam đại tông, người này đã ra sức không ít."

Vu Hãn Âm thở dài: "Không sai, lợi dụng lòng háo thắng của tông chủ Tử Vi Tông khiêu khích đệ nhất tông Thiên Huyền Tông, lợi dụng tâm tính thích quản chế của Thiên Huyền Tông, bản thân mình thì lẳng lặng chờ đợi thờ cơ, chỉ cần làm hai đại tông kia tranh đấu với nhau, Hạo Ca Tông tránh ở một bên tu sinh dưỡng tức, thủ đoạn đúng là quá cao siêu."

Nghệ Tu không có hứng thú với thủ đoạn của Nghê Nguyên Tư, thấy Tô Dập vẫn luôn nhìn chằm chằm một vị trí trong lòng chảo, anh liền mở miệng hỏi: "Em nhìn gì vậy?"

Tô Dập quay đầu lại nhìn Nghệ Tu, chỉ một khoảng màu trắng ở trung tâm lòng chảo, do dự mở miệng: "Đó là... hoa lê à?"

Chỉ thấy trong lòng chảo có một cây đại thụ sinh trưởng từ đống đất đá, cành nhánh màu đen vươn dài ra xung quanh, những cụm mây trắng mềm mại lay động trên tàng cây, theo cơn gió đung đưa mà biến đổi hình dáng.

Nghệ Tu ngẩn người, nghi hoặc hỏi: "Hoa lê gì?"

Mặc dù cách rất xa, chỉ thấy được một mảnh trắng đen mơ hồ nhưng Tô Dập lại cảm thấy đó là một cây lê cực kỳ tươi tốt, những cụm mây trắng kia chính là những đóa hoa lê nở rộ.

"Chính là cái cây ở trung tâm kia..." Âm thanh Tô Dập đột nhiên khựng lại, cậu ý thức được rất có thể những người khác không nhìn thấy được cụm mây trắng kia.

Khương Tu Hiền bị Mao Thiên Tuyền đè đầu không ngừng cười ha hả chen vào một câu: "Ở trong lòng chảo à? Tôi nhớ gần đó chỉ có một thân cây khô bị chém chết thôi mà? Nơi quỷ quái thế này làm sao có hoa lê được chứ?"

Tô Dập há miệng, bất quá không biết nên giải thích thế nào.

Đỗ Phái Tuyết cầm trường đao, nhẹ giọng mở miệng: "Mọi người có nghe qua một truyền thuyết không? Nghe nói trước đây rất lâu, địa điểm thánh tử Hạo Ca Tông lãnh đạo cao thủ nhân giới quyết chiến với quỷ thần quỷ vực chính là ở gần đây."

Vu Hãn Âm không biết từ đâu lôi ra một dải lụa quấn lên tay, híp mắt nhìn chằm chằm trung tâm lòng chảo: "Thật ra cũng không phải không có căn cứ. Vì sao nơi này lại xuất hiện kẽ nứt? Chính vì nơi này là thành lũy yếu nhất giữa nhân giới cùng quỷ vực. Hơin nữa nơi này tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện kẽ nứt, trong cổ tịch cũng được ghi chép lại vài lần."

Mao Thiên Tuyền buông tha Khương Tu Hiền nói: "Vậy có cần đi tới chỗ cây khô kia nhìn một chút không?"

Nghệ Tu thờ ơ gật đầu: "Đi thôi."

Nói xong anh liền dẫn đầu đi xuống triền dốc. Khương Tu Hiền chạy vài bước lấy đà rồi nhảy xuống sườn núi, bám sát sau lưng Nghệ Tu.

Mao Thiên Tuyền đi hai bước, quay đầu lại thấy Tô Dập chậm rãi thuận lợi đi xuống mới tiếp tục đi tới.

Đi vài bước, Tô Dập nhịn không được liếc nhìn cụm mây trắng trong lòng chảo.

Mỗi khi nhìn nó, trong lòng cậu mơ hồ dâng lên cảm xúc rung động. Thế nhưng nếu Tô Dập tìm tòi nghiên cứu kĩ thì nó lại biến mất không còn chút dấu tích.

Tô Dập rũ mắt, rút súng quỷ, thầm hạ quyết tâm đè nén cảm giác kỳ quái đó, theo mọi người đi xuống.

Đại quỷ trong quỷ quật có số lượng dày đặc, đi chưa được mấy bước bọn họ đã gặp hai con quỷ cấp sáu từ sau một tảng đá tiến ra.

Dáng dấp hai con quỷ này rất kỳ lạ, đầu cao gấp gai ba lần người bình thường, thân mình giống sư tử nhưng lại có đầu và cánh cưng. Nháy mắt nhìn thấy chúng, trong đầu Tô Dập xuất hiện hai chữ sư thứu.

Thế nhưng chúng không quá giống loài sư thứu trong truyền thuyết, toàn thân chúng có màu xám đen, lông chim hỗn loạn, sáu con ngươi sắc bén chia ra xếp thành hàng ở hai bên đầu, móng vuốt cũng sắc bén mạnh mẽ như loài chim.

Hai bên đối mặt, một con quỷ sư thứu nhất thời tham lam hé cái miệng bén nhọn, đập cánh lao về phía bọn họ.

Một con quỷ sư thứu khác nhỏ hơn bay ở phía sau cũng giang rộng cánh hỗ trợ bay tới chỗ Đỗ Phái Tuyết!

Đỗ Phái Tuyết giống như mỉm cười than thở một tiếng rồi hất chiếc ba lô đeo trên lưng xuống, vải mềm bọc thanh trường đao rơi xuống, bóng người phóng tới đối diện trực diện với con quỷ sư thứu nhỏ!

Mao Thiên Tuyền cũng ném balo, rút trường đao bên hông, từ bên cạnh phóng tới.

Tô Dập lùi về sau một bước, ngẩng đầu, chỉ thấy có một dúm lông màu trắng ở ngực sư thứu giữa phần lông xám đen, rất nổi bật.

Cậu hơi trợn to mắt, tốc độ cùng phương hướng di chuyển của sư thứu lớn nhanh chóng vạch thành những đường quỹ tích hư ảo trong mắt cậu. Rất nhanh, Tô Dập nói: "Phía đông 3, cao 38, 2 mét, móng vuốt!"

Nghệ Tu đeo kính, trên tròng kính có một mảng màu xanh da trời chớp xác, ánh mắt ác liệt khẽ nheo lại. Kéo balo trên lưng để xuống đất, ánh sáng trên người hừng hực, hơi khom người vận sức rồi nháy mắt nhảy lên, hệt như đạn đại bác bắn về phía con quỷ sư thứu, mãnh liệt vươn tay.

Con sư thứu lớn rít lớn một tiếng, móng vuốt to lớn sắc bén muốn túm lấy Nghệ Tu!

Tô Dập giơ súng quỷ khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhắm vào móng vuốt con quỷ, đầu ngón tay bóp cò, một tia quang đạn nháy mắt bay tới đánh trúng móng vuốt xòe ra kia.

Con quỷ sư thứu đau đớn rống một tiếng, chất lỏng màu đen phun ra, móng vuốt cũng đau đớn co rút, nháy mắt bị Nghệ Tu bổ nhào tới vững vàng túm lấy móng vuốt của nó.

Nghệ Tu kéo con quỷ sưu thứu lớn xuống, mà nó theo bản năng muốn đập cánh một lần nữa bay lên, thế nhưng không chờ nó nâng cánh, một sức lực mạnh mẽ từ phần móng vuốt bị túm truyền tới!

Nghệ Tu ở giữa không trung cười lạnh, dùng sức túm móng vuốt sư thứu quăng mạnh.

Sư thứu rít một tiếng nhưng vẫn không thể khống chế bị quẳng mạnh một cú, sau đó ngã xuống nền đất đầy bụi bặm, còn choáng váng lăn thêm bảy tám vòng.

Mềm nhũn nằm dưới đất, lưới lụa tựa hồ không có chút lực sát thương an tĩnh kết thành mạng nhện dưới đất, thấy con mồi rơi vào lưới, những sợi tơ lụa nháy mắt "soạt" một tiếng bắt đầu chuyển động trói chặt sư thứu!

Không chỉ như vậy, những sợi tơ kia còn không ngừng siết chặt, lực đạo mạnh mẽ làm sư thứu đau đớn kêu gào, máu tươi từ nơi bị tơ siết không ngừng rướm ra, cả người nó cơ hồ bị lưới tơ cứa rách bươm.

Ánh mắt Tô Dập rơi vào phần lông trắng trên lồng ngực con quỷ: "Đông bắc 05, cao 13, 3 mét."

Sau khi quật ngã con quỷ sư thứu lớn xuống đất, Nghệ Tu ngẩng đầu nhanh chóng tiến tới vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn đoàn sáng xanh da trời bị lưới tơ trói chặt, nắm đấm giơ cao, một quyền đầm thẳng vào chùm lông chim trước ngực con quỷ.

Chất lỏng màu đen nháy mắt phun ra ngoài, con quỷ sư thứu trợn trừng sáu con mắt, mỏ chim há to, thế nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.

Nghệ Tu dính không ít chất lỏng màu đen đứng thẳng dậy, con quỷ sư thứu đã hoàn toàn xụi lơ nằm dưới đất, cả người chầm chậm hóa thành hắc khí tan biến.

Sợi tơ quấn trên người đại quỷ từ từ tuột xuống, "soạt" một tiếng bay lên rồi bị Vu Hãn Âm đứng bên cạnh Tô Dập nắm lấy, từng sợi tơ mềm mại ngoan ngoãn rũ vào tay anh.

Bên Nghệ Tu không thành vấn đề, Tô Dập thở phào quay đầu nhìn về phía con quỷ sư thứu nhỏ bên Đỗ Phái Tuyết.

Chỉ thấy Đỗ Phái Tuyết cả người dính đầy chất lỏng màu đen, khóe miệng cong cong, đại đao dữ tợn vung lên, chuẩn xác chém đứt nửa phần cánh của con quỷ!

Con quỷ sư thứu nhỏ cả người có vô số miệng vết thương lớn nhỏ rên rỉ một tiếng, lảo đảo muốn chạy trốn nhưng bị Khương Tu Hiền di chuyển công kích ở bên cạnh nhảy tới, dao găm sắc bén rạch thành một đường dài trên thân con quỷ, làm vô số chất lỏng màu đen phun ra, sau đó Đỗ Phái Tuyết đuổi tới hướng về phía đường ranh màu đen mơ hồ trước mắt chém một phát vào chân sau nó.

Con quỷ sư thứu nhỏ lảo đảo lắc lư như muốn ngã xuống. Tiếp đó phần lưng bị chém thành huyết nhục mơ hồ không ngừng phun ra chất lỏng màu đen cùng hắc khí một lần nữa nhận một đao dữ tợn của Đỗ Phái Tuyết.

Giữa mớ chất lỏng màu đen cùng tiếng kêu la thống khổ của con quỷ, Đỗ Phái Tuyết linh hoạt nhảy lùi về sau né tránh chiếc cánh còn lại của con quỷ vung tới. Sợi tóc đen tuyền tung bay, Đỗ Phái Tuyết vừa thỏa mãn lại vui sướng nheo mắt, nụ cười bên khóe miệng ngày càng lớn hơn.

Tô Dập nhìn chằm chằm dúm lông phía trước ngực con quỷ sư thứu nhỏ, đè tai nghe nói: "Đông nam 15, cao 23, 1.5 mét."

Khương Tu Hiền nghe vậy liền lộn mèo một vòng né tránh chiếc mỏ chim của con quỷ mổ xuống, dao găm trong tay linh hoạt xoay một vòng, dữ tợn cắm phập vào phần lông trắng kia!

"Phốc" một tiếng, ngay khoảnh khắc Khương Tu Hiền cắm phập dao găm vào vị trí kia, con quỷ sư thứu nhỏ khổng lồ cứng đờ, kêu to một tiếng rồi ầm ầm ngã xuống.

Đỗ Phái Tuyết khí tức u ám cúi đầu nhìn đoàn hắc ảnh thực lớn đang hóa thành vô số hắc khí trước mặt, nụ cười bên khóe miệng thu lại. Cô nâng tay nhìn chất lỏng màu đen không ngừng nhỏ xuống từ thân đao rồi nhanh chóng biến mất, không khỏi than nhẹ một tiếng: "Quá nhanh."

Khương Tu Hiền nhún vai, cười hì hì mở miệng: "Thật là ác thú a."

Mao Thiên Tuyền ở bên cạnh hoàn toàn không xen tay vào được, cô thu hồi thanh đao, bất đắc dĩ cười nói: "Trong quỷ quật còn rất nhiều quỷ đang chờ em đấy."

Lúc này Đỗ Phái Tuyết mới một lần nữa mỉm cười, cô quay qua nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập đứng bên kia, âm thanh trầm thấp nhu hòa: "Chúng ta chia ra hành động đi, diện tích lục soát cũng rộng hơn, nói không chừng có thể kiếm được càng nhiều bảo vật hơn."


Nói vậy, thế nhưng ánh mắt Đỗ Phái Tuyết lại tập trung vào những bóng đen khổng lồ thoáng lóe qua ở xa xa, con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười, hiển nhiên là có mục đích khác.

Nghệ Tu gật đầu, nhàn nhạt nói: "Được rồi, Vu Hãn Âm cùng Mao Thiên Tuyền một nhóm, hai người còn lại một nhóm, thiết bị dò xét cùng lều vải chia đều ra, sau đó tự do hoạt động."

Nghe vậy, Vu Hãn Âm ngồi xổm xuống kéo ba lô, lấy ra hai vòng tròn kim loại giống như la bàn đưa cho Tô Dập cùng Khương Tu Hiền: "Đây là thiết bị dò xét Hạo Diễm mới nghiên cứu được, nghe nói có hiệu quả chính xác trong phạm vi đường kính năm mươi mét..."

Nghe vậy, Khương Tu Hiền lập tức than vãn: "Đường kính năm mươi mét?! Làm sao mà tìm được a?"

Vu Hãn Âm nhét thiết bị vào tay Khương Tu Hiền: "Cầm đi, ít ra cũng tốt hơn là chạy tứ tung như ruồi bọ. Hay em muốn giống như nhóm tán tu kia, mệt nhọc suốt mấy ngày mà chẳng thu hoạch được gì?"

Tô Dập quan sát la bàn trong tay, chỉ thấy vòng ngoài khắc chi chít vạch khắc, bên trong chia thành vài vòng nhỏ, có những điểm sáng lấp lánh. Bên trong vòng tròn nhỏ cũng có cây kim như la bàn, chẳng qua có tới vài cây, còn có màu sắc bắt đầu, độ đậm nhạt bất đồng, đồng thời kích cỡ cũng bất đồng, chúng chỉa theo những phương hướng bất đồng, thế nhưng đại khái đều chỉ về phía sâu trong lòng chảo.

Cả nhóm chia lều cho mỗi nhóm, sau đó là một thùng nước lớn, thức ăn nén calo cùng đồ dùng hàng ngày.

Tô Dập nhìn bọc kẹo đậu phộng lớn, bánh bích quy cùng đồ hộp trong tay, lại nhìn thùng nước lớn bên chân Nghệ Tu, có chút hoài nghi số này không đủ để chống đỡ bảy ngày.

Nghệ Tu đặt bình nước lên kệ kéo đi, một lần nữa đeo lều vải trên lưng, chú ý tới tầm mắt nghi hoặc của Tô Dập liền giải thích: "Mấy thứ này đủ cho chúng ta ăn bảy tám ngày, với lại chúng ta cũng không ở đây lâu như vậy, chỉ đi dạo một vòng, cùng lắm năm sáu ngày sẽ rời đi."

Tô Dập gật đầu, sau khi nói tạm biệt với nhóm Vu Hãn Âm, mọi người tự chọn một phương hướng rời đi.

Đeo một balo thức ăn, Tô Dập nhấn chiếc nút bên tai nghe, tai nghe đột nhiên kéo dài ra sau đó xuất hiện một màn ảnh nhỏ bên mắt trái Tô Dập. Trên màn ảnh có vài điểm nhỏ sáng ngời, hai điểm chung một chỗ, chính là nhóm người đang phân tán.

Thiết bị này cũng do Bình Hạo Diễm mới chế ra, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu, lần này đưa cho bọn họ sử dụng để xác định vị trí.

Kéo thùng nước lọc cọc lọc cọc đi tới trước, Nghệ Tu quay đầu nhìn Tô Dập: "Đúng rồi, nếu gặp quỷ thì ném mấy thứ này xuống, chờ tiêu diệt chúng nó rồi nhặt lại.

Tô Dập gật đầu, thu nhỏ màn ảnh, nhanh chân đuổi theo Nghệ Tu.

Trong quá trình đi xuống sườn núi không gặp thêm con quỷ quái nào nữa, bọn họ xuyên qua đống quá lớn lởm chởm tiến vào lòng chảo.

Rõ ràng bên ngoài quỷ quật là một cánh rừng, thế nhưng cảnh tượng trong lòng chảo lại là một mảnh sa mạc hoang vu mờ mịt. Cỏ cây khô quắt theo cơn gió tùy tiện dao động, vô số tảng đá có hình thù kỳ quái phân bố chằng chịt, những cơn gió cát xuyên qua khe đá cuồng loạn thổi bay vạt áo Nghệ Tu cùng Tô Dập.

Tô Dập theo bản năng che miệng mũi, vội vàng lấy khẩu trang trong túi đeo vào. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Nghệ Tu, Tô Dập phát hiện gió cát căn bản không thể áp sát cơ thể anh, vừa tới gần liền bị thứ ánh sáng kỳ dị kia cắn nuốt.

Nghệ Tu đảo mắt nhìn một vòng, mở miệng: "Lấy thiết bị thăm dò ra."

Tô Dập lục lọi trong ba lô, lôi chiếc la bàn ra.

Nghệ Tu nhíu mày nhìn hồi lâu rồi chỉ một hướng trong lòng chảo: "Chúng ta đi tới trung tâm, vừa đi vừa tìm kiếm tới được chỗ cái cây kia cũng tốn khoảng hai ba ngày, sau đó vòng lại cũng không sai biệt lắm.

Nói xong, Nghệ Tu cúi đầu nhìn la bàn: "Vừa vặn trước mặt không xa có phản ứng, đi xem thử xem có gì."

Bọn họ đi tới trước khoảng hai trăm mét, Nghệ Tu cúi đầu nhìn la bàn sau đó nhét vào trong tay Tô Dập, thấp giọng nói: "Ở gần đây thôi."

Tô Dập cất la bàn, đi tới khoảng hai bước thì một sinh vật có cái đầu dài nhọn đột nhiên từ phía sau một tảng đá nhú ra. Đó là một con quỷ có hình dáng từng đốt từng đốt giống như con giun làm người ta chán ghét, hơn nữa nó còn không có mắt, đường kính khoảng năm sáu chục cm.

Hai người đứng lại, Tô Dập thấy con quỷ giun kia ngọ nguậy, cái đầu nhọn của nó đột nhiên hé ra thành bốn chiếc múi hẹp dài, lộ ra những chiếc răng nanh bén nhọn chi chít bên trong.