Sau khi bị thương nặng ở trong tửu điếm Ngốc Có Tiền, đến lúc bọn hắn tỉnh lại đám người Cơ Động đã rời khỏi nơi đó. Ngay cả khí lực phát giận Vương Hiểu Lỗi cũng không có, nhờ nhân viên tửu điếm chữa bệnh và chăm sóc hắn mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Tào Nghị biết rõ nhóm Cơ Động đáng sợ nên không dám ở lâu, hơn nữa còn phải sớm trở về trị liệu chỗ "trọng thương" của Vương Hiểu Lỗi. Vì thế bọn họ lên đường suốt đêm.
Vương Hiểu Lỗi nhìn thoáng qua thú cưỡi phía dưới Tào Nghị, Tam Giác Phá Long công thủ đều tốt, chỉ có một vấn đề chính là tốc độ chậm. Mặc dù chạy vội vẫn nhanh nhanh hơn tuấn mã, nhưng mà chỉ đơn giản là nhanh hơn tuấn mã mà thôi. Không thể làm cho người đang táo bạo như hắn bình an được, hắn giận dữ quát lên: "Chỉ dùng mỗi đầu thú cưỡi thúi này không biết đến lúc nào mới có khả năng trở lại thương hội. Ngươi phải nhanh chóng nghĩ ra ý khác, nếu với tốc độ này trở về bảo bối của ta sẽ không thể khôi phục không được nữa!"
Trong lòng Tào Nghị buồn bực một trận, thật là làm nô cũng khó khăn như vậy: "Thiếu gia, ngài nhẫn nại một chút, ta sẽ tận lực đi nhanh hơn. Bây giờ thật sự không có địa phương nào để tìm thú cưỡi phi hành, các huynh đệ đều chết hết rồi."
Vào lúc ấy, thân thể khổng lồ của Tam Giác Phá Long đột nhiên run lên, cước bộ theo đó ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Tào Nghị cùng tọa kỵ tâm ý tương thông, nhất thời cảm giác được mấy phần không ổn. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời chỉ là một mảng đen thui, hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng hắn đột nhiên cảm giác được không khí phảng phất dường như trở nên ngưng trọng hơn trước.
"Khốn kiếp, cái đầu thú cưỡi chó má này vì sao không chạy nữa?" Mặc dù Vương Hiểu Lỗi không còn khí lực, nhưng cách mắng người vẫn không kém trước kia. Trải qua chuyện lần này hắn chẳng những không có rút ra một kinh nghiệm nào hết, trong lòng ngược lại hận ý càng sâu càng oán độc.
Khuôn mặt Tào Nghị càng thêm khó coi rồi. Lần này hắn không để ý đến Vương Hiểu Lỗi nữa, mà không ngừng lấy tay vuốt sau lưng Tam Giác Phá Long, cố gắng an ủi tọa kỵ đồng bạn của mình.
Nhưng mà thân thể Tam Giác Phá Long hình như không thể khống chế, cứ run rẩy liên tục. Ma thú cấp bảy lấy thô bạo nổi danh vào lúc này không ngờ sợ hãi đến mức kỳ lạ. Tào Nghị biết, sợ rằng mình sẽ gặp phải địch nhân không thể chống lại.
Mây mù trên bầu trời đột nhiên tản ra, một sinh vật kỳ dị xuất hiện ở giữa không trung, tiếng rồng ngâm trầm thấp vang lên. Đầu Tam Giác Phá Long vào lúc này mềm nhũn tứ chi ngã bổ nhào xuống đất, không hề có ý niệm chống cự trong đầu.
Đây là thứ gì? Tào Nghị trừng lớn hai mắt, nhìn thân ảnh hai màu trắng đen trên bầu trời. Đây là một con cự thú hai đầu thật to, lực áp bách kinh khủng khiến hắn thở dốc cũng trở nên khó khăn. Hắn liều mạng thúc dục ma lực bản thân, nhưng vùng giữa ngực và bụng truyền đến một trận đau nhức khó chịu, ban ngày bị thương đến bây giờ còn chưa có khôi phục được chút nào.
Không hề nghi ngờ gì nữa, ma thú vừa xuất hiện ở trên đầu Tào Nghị và Vương Hiểu Lỗi chính là Đại Diễn Thánh Hỏa Long. Đây cũng là mục đích lúc trước hắn tìm Trần Tư Tuyền.
Đại Diễn Thánh Hỏa Long quanh quẩn trên không trung giương mắt nhìn Tào Nghị và Vương Hiểu Lỗi, trong đó biểu hiện ra tràn đầy sự miệt thị.
Khi Vương Hiểu Lỗi nhìn thấy nó thân thể bắt đầu run rẩy, đau đớn dưới hạ thân càng thêm thống khổ, tựa hồ vết thương này trở nên trầm trọng hơn trước.
"Tào Nghị, cứu ta, cứu ta. Chỉ cần ngươi có thể cứu ta, lúc trở về ta sẽ nói ông nội cho ngươi một thanh thần khí, nhất định sẽ cho ngươi thần khí." Từ lúc chào đời tới nay, Vương Hiểu Lỗi lần đầu tiên cảm nhận được khí tức tử vong. Mặc dù hắn là công tử chỉ biết ăn chơi nhưng không phải người ngu. Tự nhiên nhận ra Đại Diễn Thánh Hỏa Long tìm đến vì bọn họ.
Mao Thai và Ngũ Lương Dịch ngẩng cao đầu, hai luồng Long Tức màu vàng đen từ hai cái đầu phun ra, hai cổ lực lượng khổng lồ bất ngờ giao hòa ở giữa không trung hóa thành quang cầu cực to từ trên trời giáng xuống.
Chống lại? Đừng nói thương thế Tào Nghị bây giờ không tốt, cho dù thương thế của hắn đang ở đỉnh phong thì sao chứ? Hắn lấy cái gì để đối kháng một đầu siêu cấp ma thú cấp chín có cực hạn song hỏa? Đừng nói là hắn, coi như là Lôi Đế Phất Thụy cũng làm không được. Cơ Động và Phất Thụy một chọi một thì thực lực không thua kém bao nhiêu. Nhưng nếu như cộng thêm thú cưỡi thì Phất Thụy nhất định bại. Sau khi Đại Diễn Thánh Hỏa Long tiến vào cấp chín, tu vi của nó đã tiếp cận cường giả Chí Tôn cửu quan, đây là lý do tại sao Cơ Động không thế mượn dùng lực lượng của nó. Lực lượng này quá mức cường đại, thường xuyên mượn lực từ Mao Thai và Ngũ Lương Dịch không có ích lợi cho việc Cơ Động tu luyện.
Mao Thai và Ngũ Lương Dịch phun xong một luồng Long Tức cũng không thèm nhìn lại mặt đất, thân thể khổng lồ sáng ngời lên chui vào trong mây dần dần biến mất. Cái mà chúng nó để lại trên mặt đất chính là hoang phế.
Bất kỳ một góc nào trong thành Tây Đê đều có thể nghe thấy thanh âm nổ vang kịch liệt Đừng nói là để lại dấu vết, ngay cả cặn bã cũng không thể nào tồn tại, Tào Nghị và tọa kỵ của hắn, còn có Mặt Khô Lâu - Vương Hiểu Lỗi đã lặng yên biến mất vĩnh viễn trong một lần cực hạn song hỏa công kích.
Cơ Động ngồi ở trên giường chậm rãi mở mắt ra, lẳng lặng nghe thanh âm từ ngoài thành truyền, trong lòng nhàn nhạt dâng lên bốn chữ "diệt cỏ tận gốc".
Hắn nhận thức khác với Chu Tiểu Tiểu. Gã Mặt Khô Lâu - Vương Hiểu Lỗi bởi vì có thân phận là cháu của nghị trưởng thương hội Ngốc Có Tiền thì có thể gây ra nhiều tội ác như vậy sao? Mất đi năng lực nam nhân không có nghĩa là sau này hắn sẽ không còn làm ác. Đối với loại người này, hắn ngược lại có thể càng thêm trầm trọng. Cho dù như thế nào, đối với một tên bại hoại Cơ Động không cảm thấy có lý do gì để cho hắn sống sót. Vì vậy hắn mới phái Đại Diễn Thánh Hỏa Long ra xử lý. Hắn không muốn làm khó Chu Tiểu Tiểu, lại không muốn bỏ qua Vương Hiểu Lỗi.
Trong một gian phòng khác, Chu Tiểu Tiểu cũng bị tiếng nổ vang làm thức tỉnh, hắn phản ứng đầu tiên chính là thả ra linh hồn thần lực của mình cảm thụ tình huống bên phía Thiên Can thánh đồ. Khi hắn cảm nhận được tất cả mọi người đều yên lặng tu luyện ở trong gian phòng mới thở phào nhẹ nhỏm. Trong nhận thức của hắn, Vương Hiểu Lỗi có Tào Nghị tu vi tám quan thủ hộ bên người, chỉ cần không gặp phải Thiên Can thánh đồ thì tự vệ không có vấn đề gì cả. Tự nhiên sẽ không nghĩ thêm gì nhiều.
Trần Tư Tuyền ở trong phòng cũng đang nhìn phương hướng thanh âm truyền tới. Lúc này trong nội tâm nàng đã hiểu mục đích Cơ Động tìm đến gian phòng của mình, khóe miệng không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng. Cơ Động làm chuyện gì ta cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện. Huống chi tính cách Cơ Động ghét ác như thù vốn chính là nàng yêu thích nhất.
Thủ đô Kim thành - Tây Kim đế quốc.
Một lão nhân đang ngồi xem sổ sách ở trên giường đột nhiên toàn thân rung mạnh, hồng nhuận vốn khuôn mặt đột nhiên mạch máu phồng lên, đột ngột đứng bật dậy nhìn về phía phương Đông xa xa, toàn thân run rẩy: "Hiểu Lỗi, ngươi, làm sao ngươi lại..., tại sao khí tức tính mạng ông nội lưu lại trên người của ngươi lại biến mất? Không tốt, Hiểu Lỗi nhất định đã xảy ra chuyện."
"Người, người đâu?" Sắc mặt lão nhân trong nháy mắt trở nên dữ tợn, cao giọng rống giận.
"Cúc Hoa Trư, đến phòng ta. Ta có việc thương lượng." Cơ Động đứng ở ngoài cửa phòng Đỗ Hinh Nhi gọi một tiếng. Cúc Hoa Trư là một tên hèn mọn, nó cứ dính mãi trên người Đỗ Hinh Nhi, luôn đòi cùng nàng ở chung một gian phòng, Đỗ Hinh Nhi cũng vui vẻ thân mật với tiểu Trư khả ái này
"Làm gì?" Cúc Hoa Trư tức giận từ trong phòng nhảy ra ngoài, không cam lòng nhìn sang Cơ Động. Thân thể nhảy lên hạ xuống đã nằm trên bả vai Cơ Động.
Cơ Động nói: "Ta muốn nói chuyện với một mình ngươi, đến phòng ta !"
Cúc Hoa Trư hừ một tiếng cũng không có phản đối. Hôm nay Cơ Động đánh một kích gần như toàn lực Đại U Diễm Băng đã để lại cho nó một bóng ma khó phai nhạt.
Cơ Động mang Cúc Hoa Trư đi tới gian phòng của mình rồi đóng cửa lại. Cúc Hoa Trư trực tiếp nhảy lên trên giường Cơ Động, xoay người nằm xuống. Đôi mắt nhỏ nháy mắt nhìn Cơ Động.
"Gọi ta tới làm gì?"
Cơ Động nói: "Cúc Hoa Trư, theo lý thuyết ta nên gọi ngươi một tiếng tiền bối, dù sao ngươi chính là một trong năm đại thánh thú Thánh Tà Đảo. Không biết đã sống qua bao nhiêu năm tháng, lại có lực lượng thánh cấp. Nhưng ta không muốn gọi ngươi như vậy. Kể từ khi nhìn thấy ngươi, rồi ngươi và Diêu Khiêm Thư ký kết khế ước, chúng ta vẫn đối đãi ngươi như bằng hữu. Cho nên chúng ta vẫn gọi ngươi là Cúc Hoa Trư."
Nghe Cơ Động nói, bộ dáng lười nhác của Cúc Hoa Trư thu liễm mấy phần, nó hiển nhiên không nghĩ tới Cơ Động muốn nói chuyện trịnh trọng như thế với nó.
"Cơ Động, ta cũng xem các ngươi là bằng hữu mà. Ngươi nói mấy thứ này làm gì? Mọi người hiểu lẫn nhau là được rồi." Cúc Hoa Trư nói rất tự nhiên.
Cơ Động lắc đầu nói: "Không, trong mắt ta không phải như thế. Ngươi tựa hồ không có xem chúng ta như bằng hữu chân chính."
Cúc Hoa Trư đầu tiên là sửng sốt, ngược lại giận dữ quát: "Thúi lắm, tại Thánh Tà Đảo chẳng lẽ bản Thánh Trư không có toàn lực bảo vệ các ngươi hay sao? Vì sao trở thành không đối đãi các ngươi như bằng hữu rồi?"
Cơ Động nói: "Những người khác còn dễ nói. Nhưng mà…, Cúc Hoa Trư, ngươi từng nghĩ đến Khiêm Thư cảm thụ hay không? Kể từ khi ngươi ký kết khế ước với hắn, ngươi có từng cùng hắn đối địch lần nào không? Có từng trở thành đồng bạn chân chính với hắn không? Cho dù là khi mọi người ở chung một chỗ, ngươi cũng chỉ ở cạnh Hinh Nhi. Ta biết ngươi và Khiêm Thư ký kết bình đẳng khế ước, không ai có thể ước thúc đối phương. Nhưng việc hiện tại ngươi đang làm đối với Khiêm Thư là không công bình. Không sai, hắn có một vị Thánh thú như ngươi làm đồng bạn là hơn xa những người khác, chênh lệch hai bên cực lớn. Nhưng mà đối với Khiêm Thư có phải là chuyện tốt không? Ngươi ngoại trừ lúc ăn mới ở chung với hắn, còn lại cái gì cũng không. Ngay cả việc ăn cơm cũng không ngừng hành hạ hắn. Ngươi đã làm gì cho hắn chứ? Mọi người đã là đồng bạn thì phải trợ giúp lẫn nhau."
Cúc Hoa Trư gằn một tiếng, tức giận trong mắt dần dần tản mát, lầm bầm: "Ta không phải chỉ ăn ít đồ của hắn thôi sao?"
Cơ Động trầm giọng nói: "Ngươi chỉ ăn một chút hả? Ta nhận thức Khiêm Thư sớm hơn ngươi rất nhiều, ta rất rõ ràng hắn là người như thế nào. Thân là Ma sư Giáp mộc hệ, khi ta nhận thức hắn, hắn là một gã y sinh trong thành Thiên Cơ. Khi đó hắn đã tạo ra một danh tiếng tương đối nổi tiếng, gọi là "thần y bệnh phải chết, tiền độ người hữu duyên", lúc đó Diêu Khiêm Thư bị ta gọi là "cây rụng tiền". Có thể thấy được hắn là tên yêu tiền đến cỡ nào. Sau khi các ngươi ký kết khế ước, hắn lại chịu vì ngươi xài hết tất cả của để dành. Truyện được copy tại Truyện FULL
Không sai, ta thừa nhận hắn đang hi vọng nhận được trợ giúp của ngươi, thế nhưng hắn là người coi trọng kim tiền như vậy, có thể mang tất cả của cải ra cho ngươi. Chẳng lẽ không đủ để chứng minh thành ý của hắn đối với ngươi sao? Các ngươi ký kết chính là bình đẳng khế ước, hắn không thể yêu cầu ngươi việc gì, chúng ta xem ngươi như bằng hữu cũng không muốn miễn cưỡng ngươi. Hắn bây giờ đã không còn tiền tạo điều kiện cho ngươi ăn ở, Chu Tiểu Tiểu mập mạp kia không phải có thể bảo đảm ngươi ăn uống no đủ hay sao? Vậy thì xin mời ngươi tha cho Khiêm Thư. Ta biết ngươi nhất định có năng lực giải trừ khế ước với hắn. Trước kia xảy ra chuyện gì chúng ta không muốn nói thêm. Nếu như sau này ngươi nguyện ý trở thành bằng hữu của chúng ta thì chúng ta hoan nghênh. Nếu không mọi người tự đi con đường riêng của mình, không có liên hệ gì tới nhau nữa."
Nghe Cơ Động nói, Cúc Hoa Trư không khỏi ngây dại cả người, cho tới bây giờ nó cũng không nghĩ tới, thân là Thánh Thú lại có ngày bị người ta xua đuổi. Từ trước tới nay hắn luôn cảm giác mình có thân phận cực kỳ siêu nhiên không ai có thể so sánh được. Ngoại trừ Liệt Diễm ra, trên thế giới này còn có ai đẳng cấp cao hơn nó chứ? Cuộc sống trên Thánh Tà Đảo – Năm đại thánh sơn tự nhiên là cực kỳ thoải mái, hết thảy nó đều lấy mình làm trung tâm. Ban đầu ký kết khế ước cùng Diêu Khiêm Thư cũng chỉ thuần túy hi vọng lợi dụng Diêu Khiêm Thư mang nó ra khỏi Thánh Tà Đảo, để vui đùa sảng khoái ở bên ngoài mà thôi. Mấy năm chung đụng xuống, mọi chuyện đúng như Cơ Động nói, tất cả là Diêu Khiêm Thư tận lực thỏa mãn sức ăn kinh khủng của nó, nó chưa từng làm gì cho Diêu Khiêm Thư hết.
Ban ngày đánh một trận làm cho Cúc Hoa Trư rõ ràng bản thân nó ở trên thế giới này không phải là vô địch, vào lúc này lời Cơ Động nói mặc dù không nghiêm khắc. Nhưng vẻ mặt cách người ngoài ngàn dặm kia đã xác thực nói cho nó biết, đó là mong muốn nó rời đi, Thiên Can thánh đồ không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nó nữa. Cúc Hoa Trư không rõ tại sao phải như vậy, chẳng lẽ bọn họ không hi vọng có một vị Thánh cấp Mộc hệ phụ trợ ở bên người sao?
Nhìn vẻ mặt dại ra của Cúc Hoa Trư, Cơ Động tiếp tục nói: "Cảm ơn ngày hôm nay ngươi nhắc nhở ta chuyện Liệt Diễm, nhưng tình cảm ta với Liệt Diễm chỉ sợ không phải là ngươi có thể tưởng tượng. Cúc Hoa Trư, Thiên Can thánh đồ chúng ta là một thể, Khiêm Thư là huynh đệ của ta, ta không thể lại nhìn hắn thống khổ mãi như vậy. Không lâu sau ta sẽ dẫn các đồng bạn tìm kiếm thú cưỡi thích hợp. Cho nên ta hi vọng ngươi bỏ qua cho hắn, ngươi biết không? Cho dù là một con ma thú cấp sáu bình thường cũng sẽ trợ giúp Khiêm Thư lớn hơn ngươi. Thứ chúng ta cần là đồng bạn, đồng bạn chân chính có thể đưa tấm lưng bản thân ra mà không phải đề phòng, chứ không phải một kẻ lợi dụng. Cho dù ngươi là Thánh cấp, đối với chúng ta cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì
Cúc Hoa Trư nhìn sang Cơ Động, ánh mắt trở nên âm trầm rất nhiều: "Tại sao Diêu Khiêm Thư không tự mình đến tìm ta nói chuyện?"
Cơ Động thản nhiên nói: "Dù sao cũng đã ký kết khế ước, hắn là người rất trọng tình cảm."
Cúc Hoa Trư trầm giọng nói: "Các ngươi thật sự không xem ta như đồng bọn rồi?"