Ám Dạ Tình Nhân

Chương 3

Ven hồ vào mùa đông thổi qua từng cơn gió đêm lạnh buốt, lá trúc kêu lên xào xạc, xa xa thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng nhạn kêu, sắc trời lại từ màu đỏ sẫm chuyển thành màu tím tối tăm, màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Lục Vĩ Chi nằm ngửa trên bãi cỏ ven hồ, hai tay giùng giằng muốn đẩy Tề Trọng Lẫm ra, tiếc rằng sức lực lại không sánh bằng Tề Trọng Lẫm, buộc lòng phải chịu đựng bị nụ hôn nóng bỏng làm người ta mục huyễn thần mê (hoa mắt, tinh thần mê muội).

Lục Vĩ Chi không chống cự nữa, cam chịu để môi lưỡi Tề Trọng Lẫm ở trong miệng cậu tàn sát bừa bãi.

Lúc Tề Trọng Lẫm thỏa mãn tách khỏi môi của cậu, mạnh mẽ ngẩng đầu một cái, mới phát hiện Lục Vĩ Chi đã lệ rơi đầy mặt.

“Không được khóc!”

Lục Vĩ Chi lúc này mới phát hiện cái thứ lạnh lẽo trên mặt và hai bên tóc mai nguyên lai là nước mắt.

Đôi mắt của Tề Trọng Lẫm bùng lên yêu thương cuồng liệt đau đớn.

“Đáng ghét! Ta làm ngươi đau sao? Sao lại khóc thương tâm như thế, giống như ngươi bị ta khi dễ thê thảm nhiều lần lắm vậy.”

Lục Vĩ Chi căm giận lau nước mắt, trả lời không chút khách khí: “Chẳng lẽ còn không đủ thảm sao? Bị nam nhân đặt ở trên cỏ cường hôn, còn muốn ta cho là bản thân mình rất may mắn hay sao?”

“Ngươi thật sự nên cảm thấy may mắn, ngươi là nam nhân đầu tiên ta hôn qua.”

“Loại vinh quang khác biệt này ta không dám nhận! Ta cũng không kỳ lạ đến nỗi thích cùng nam nhân hôn môi.”

Lục Vĩ Chi thừa dịp hắn thả lỏng lực tay, sử dụng hết toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, rồi đứng lên chạy về phía trúc phòng tìm kiếm sự che chở.

Rầm một tiếng đóng cửa trúc phòng lại, Lục Vĩ Chi dựa lưng vào cửa không ngừng thở dốc, hai chân như nhũn ra khẽ run lên, trái tim như muốn từ trong miệng nhảy ra, điên cuồng đập thình thịch.

“Lục Vĩ Chi, ngươi mau mở cửa!” Tề Trọng Lẫm kêu ở ngoài cửa, hai tay thỉnh thoảng lại đập cửa, “Nếu như đợi đến khi ta xông vào trong, chắc chắn sẽ dạy cho ngươi một bài học nhớ đời.”

“Ta không mở! Chết cũng không mở!”

“Được! Những lời này là do ngươi tự nói ra, ngươi phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình đó nha.”

Nói xong những lời này, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dần dần đi xa của Tề Trọng Lẫm, bốn phía rơi vào một mảnh yên tĩnh, dễ dàng nhận thấy Tề Trọng Lẫm đã mệt mỏi với việc tranh cãi cùng Lục Vĩ Chi, cho nên mới có ý nghĩ muốn bỏ đi.

Lục Vĩ Chi nhất thời cảm thấy có chút mất mác, không nghĩ tới Tề Trọng Lẫm sẽ bỏ đi nhanh như vậy, không để ý tới cậu nữa.

“Ai! Thật là, trong đầu mình rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy!”

Lục Vĩ Chi khẽ gạt bỏ loại tâm tình buồn chán hoang đường của bản thân. Qua một lúc lâu, ngoài phòng cũng không có động tĩnh, tựa hồ Tề Trọng Lẫm thực sự đã rời khỏi, Lục Vĩ Chi lúc này mới lặng lẽ mở cửa trúc phòng.

Ai biết được vừa mới hé cửa ra một chút, một bàn tay bên cạnh cửa đã nhanh chóng chui ra, bắt lấy cổ tay của Lục Vĩ Chi.

“A──” Lục Vĩ Chi sợ hãi kêu thất thanh, muốn thu tay lại cũng đã quá muộn.

Bàn tay to của Tề Trọng Lẫm kéo cánh cửa sang một bên, dứt khoát đẩy Lục Vĩ Chi vào phòng.

“Coi như đạo tặc cái gì cũng có thể cướp đi, nhưng ta là một nam nhân a! Ngươi đừng có lầm tưởng.”

Lục Vĩ Chi bị ép lui lại một bước, Tề Trọng Lẫm lại như chim ưng đang khóa con mồi lại! Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Ta đương nhiên biết ngươi là nam nhân.”

“Vậy sao ngươi còn động tay động chân với ta? Ta không phải là nữ tử!”

“Không phải nữ tử thì sao?”


“Cái gì?” Nghe được cậu trả lời như vậy, Lục Vĩ Chi khó có thể tự kiềm chế mà đề cao âm điệu. “Đến cả đứa nhỏ ba tuổi cũng biết nam nhân không nên hôn môi nam nhân!”

“Nếu như ta vẫn muốn hôn ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”

Tề Trọng Lẫm nắm lấy cổ tay đang cố sức thu lại của Lục Vĩ Chi, khiến Lục Vĩ Chi lảo đảo ngã vào lồng ngực hắn.

“Đừng đụng vào ta! Đừng đụng vào ta!” Lục Vĩ Chi hoảng hốt la lên, rất sợ hắn lại muốn hôn cậu.

Tề Trọng Lẫm không có hôn cậu nữa, chỉ ôm chặt cậu vào lòng.

Lục Vĩ Chi giãy giụa cũng không thoát được, đành phải để Tề Trọng Lẫm ôm lấy, chỉ thấy Tề Trọng Lẫm thật lâu cũng chưa có hành động gì hơn nữa, thấp thỏm bất an trong lòng Lục Vĩ Chi cuối cùng cũng thoáng bình phục.

Nào biết Lục Vĩ Chi thật vất vả mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cánh tay vây quanh cậu lại bắt đầu hư hỏng giở trò với cậu.

“Ngươi đang làm cái quái gì vậy?” Lục Vĩ Chi kinh sợ hỏi.

“Ta muốn sờ ngươi…” Tề Trọng Lẫm mặc sức vuốt ve cậu, nửa điểm cũng không có ý định dừng tay.

“Đừng có sờ nữa!”

Thanh âm khẩn cầu của Lục Vĩ Chi phảng phất giống như tiếng khóc thút thít, cảm giác bất lực khi thân thể bị vỗ về chơi đùa thân thể không khỏi dâng lên một cỗ khô nóng.

Rõ ràng cách một lớp y phục thật dày, vì sao thân thể lại mẫn cảm đến cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn, mà máu toàn thân liền theo cỗ hơi ấm đómà chuyển động!

Trong lúc Lục Vĩ Chi ruột gan rối bời, đôi môi của Tề Trọng Lẫm đột nhiên hôn lên cái cổ tinh tế trắng nõn.

“A!” Lục Vĩ Chi đột nghiệp bị tập kích lại càng hoảng sợ, nhịn không được kêu thành tiếng.

“Đừng… Đừng như vậy mà!”

Cổ rơi vào nụ hôn nút ấm áp, khiến toàn thân Lục Vĩ Chi phát run, rối loạn vô hình cũng theo đó mà đến.

Lục Vĩ Chi cắn chặt môi, cố gắng muốn quên đi cảm giác đôi môi nóng rực khẽ chạm vào da thịt, nhưng cậu càng muốn quên, lại càng đào trốn không khỏicảm xúc nóng bỏng.

“Tim của ngươi đập thật nhanh.” Tề Trọng Lẫm mang theo tiếu ý trêu đùa, trầm giọng ghé vào lỗ tai cậu khẽ nói.

Lúc này Lục Vĩ Chi mới phát hiện, tay của Tề Trọng Lẫm chẳng biết từ lúc nào đã thò vào bên trong vạt áo cậu, cách chiếc áo đơn thật mỏng dán chặt vào ngực của cậu, điều này không khỏi làm Lục Vĩ Chi giật nảy người, trong lòng bỗng cảm thấy căng thẳng.

“Ha ha!” Tề Trọng Lẫm thấyđạt được quỷ kế, không khỏi khẽ cười ra tiếng.

“Có cái gì buồn cười! Ta… Ta bất quá chỉ hơi hoảng sợ thôi mà!”

Lục Vĩ Chi xấu hổ túng quẫn mà biện giải, không muốn cúi đầu chịu thua.

Đúng vậy! Cậu nhất định là sợ hãi quá độ, đầu óc và thân thể mới có loại cảm giác kỳ quái này. Nhất định là như vậy, chỉ cần tỉnh táo lại một chút sẽ không sao!

Tuy rằng Lục Vĩ Chi một lòng mong muốn bản thân tỉnh táo lại, nhưng Tề Trọng Lẫm như cố ý dằn vặt cậu, một tay ôm chặt lấy cậu khiến cậu không thể động đậy, một tay kia lại cực kỳ ôn nhu di chuyển trên người cậu, đôi môi lại như gió khẽ hôn lên cổ cùng hai má của cậu.

“Không được tiếp tục trêu chọc ta nữa!” Lục Vĩ Chi suy yếu kháng nghị, nghe giống hệt như đang khẩn cầu hắn.

Lời nói của cậu khiến Tề Trọng Lẫm cứng đờ cả người, ngừng tất cả động tác lại. Một lát sau, Tề Trọng Lẫm mới ngượng ngùng buông tay ra, tà nịnh cười nói: “A, bị ngươi nhìn thấu rồi, vốn là muốn trêu chọc ngươi nhiều hơn một chút nữa.”

Lục Vĩ Chi đầu tiên là sửng sốt, phút chốc thay đổi sắc mặt. “Ngươi!”

“Đừng ngạc nhiên như vậy chứ, đây là nơi cả chim cũng không đẻ trứng, nếu không tìm thú vui nhanh một chút, chẳng phải sẽ buồn chán đến chết sao.”

Lời nói của Tề Trọng Lẫm đã đâm trái tim của Lục Vĩ Chi lòng một nhát thật sâu, khiến cậu cảm thấy bản thân từ đầu đến cuối đều như mộtthằng ngốc.

“Ngươi thật quá đáng!”

Lục Vĩ Chi điên cuồng mắng một tiếng, giơ tay muốn bạt tai Tề Trọng Lẫm một cái thật mạnh.

Tiềng bạt tay thanh thúy khiến hai người sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn nhau. Một lúc lâu, Tề Trọng Lẫm mới xoa nhẹ gò má bị đánh đau buốt, buồn buồn nói: “Này! Ngươi ra tayquả thật rất nặng.”

“Vậy mới đáng đời ngươi.” Lục Vĩ Chi giận dỗi trả lời.

“Thiệt là! Quan gia công tử* chính là như vậy, quả nhiên không thể trêu chọc.”

(quan gia công tử: con trai nhà quan)

“Ngươi ngay từ lúc bắt đầu liền cố ý doạ dẫm ta, làm bộ có ý đồ với ta, cố ý muốn trêu chọc ta phải không?”

“Đó là đương nhiên rồi! Không phải ai cũng sẽ đi hôn một nam nhân a!”

“Thật quá đáng! Ngươi tại sao lại phải làm như vậy?”


“Ta chỉ là muốn xem thử một chút, loại đại thiếu gia sống an nhànsung sướng như ngươi, gặp gỡ chuyện như vậy sẽ có phản ứng gì.”

“Đê tiện! Hạ lưu! Nhàm chán!”

Tuy rằng nguy cơ thân thể bị xâm phạm được giải trừ, Lục Vĩ Chi lại cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, hình như có một cỗ hờn dỗi không có chỗ phát tiết.

“Sao vậy? Sao ngươi lại phải tức giận? Lẽ nào đáp án này khiến ngươi cảm thấy đáng tiếc sao?” Tề Trọng Lẫm ranh mãnh trêu chọc: “Ngươi vừa rồi có cảm giác chứ gì? Tim ngươi đập thật nhanh, mặt cũng rất đỏ…”

“Câm miệng! Ta không muốn nghe ngươi nói bất cứ cái gì nữa, cũng sẽ không tin lời của ngươi là thật nữa!”

Lục Vĩ Chi đặt mông ngồi lên giường, quay đầu không nhìn Tề Trọng Lẫm, hai tai còn giận đến rung lên.

Nhưng, ngay sau khi Lục Vĩ Chi dời tầm mắt, vẻ trêu tức trên mặt Tề Trọng Lẫm lập tức được quét sạch, thay vào đó khao khát trần truồng, và ánh mắt dục vọng thiêu đốt rừng rực.

“Ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa, ngươi an tâm ngủ đi!”

Tề Trọng Lẫm bỏ lại một câu như thế, cũng không quay đầu lại liền xoay người rời đi, bỏ Lục Vĩ Chi ở lại trong trúc phòng.

“Ngủ? Ta làm sao ngủ được a!”

Lục Vĩ Chi trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.

Trong lúc toàn thân cậu đều căng thẳng, chỉ sợ bị hắn xâm phạm, bất chợt lại bị nói cho biết tất cả chỉ là trò đùa, cậu thật không biết làm như thế nào cho thích hợp.

Lục Vĩ Chi nằm ở trên giường, khẽ suy nghĩ Tề Trọng Lẫm vì sao lại có thể sử dụng vẻ mặt nghiêm túc như vậy đem cậu ra làm trò đùa, hại cậu cho rằng Tề Trọng Lẫm thực sự sẽ ra tay với mình, thiếu chút nữa bị hù đến sợ gần chết.

“Cường đạo chẳng lẽ đều như vậy sao! Có thể tùy ý hù dọa trêu chọc người khác, cũng không quan tâm có hay không sẽ làm tổn thương tình cảm của người khác.”

Vừa rời khỏi trúc phòng, Tề Trọng Lẫm liền đi ra bên hồ mạnh mẽ xối nước lạnh vào người, nỗ lực làmcơn nhiệt tình đang thiêu đốt hòa hoãn xuống. Toàn thân đều dính nước lạnh, hơn nữa một loạt gió lạnh kéo tới, Tề Trọng Lẫm cuối cùng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Tề Trọng Lẫm a! Ngươi rốt cuộc làm gì với tên nam nhân kia vậy hả?”

Tề Trọng Lẫm tự lẩm bẩm, lắc đầu với gương mặt bối rối phản chiếu trên mặt nước.

Ngay lúc hắn nỗ lực muốn khiến mình tỉnh táo lại, thì mặt hồ lại hiện lên một cảnh tượng kiều diễm: Hai thân thể trần truồng dây dưa với nhau, Lục Vĩ Chi yêu kiều động lòng ngườivới đôi môi hé mở đang run rẩy lại hiện ra…”Đủ rồi!” Tề Trọng Lẫm điên cuồng hét lên một tiếng, vung tay làm xáo trộn nước trong hồ.

Khuôn mặt tuấn tú bị thống khổ vặn vẹo xem ra vì phẫn nộ mà kích động. Hắn muốn liều lĩnh vào nhà chiếm lấy Lục Vĩ Chi, nhưng lại ràng buộc chính mình tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện mâu thuẫn với tâm tình của hắn.

Tại sao? Bản thân hắn luôn luôn lãnh tĩnh quyết đoán, vì sao khi gặp gỡ Lục Vĩ Chi tâm tình lại không khống chế được, cảm giác cường liệt nhượng hắn cảm thấy sợ hãi?

Tề Trọng Lẫm ngửa đầu, không nói gì đưa mắt nhìn bầu trời đêm từ từ xuất hiện chấm chấm đầy sao, không biết làm như thế nào để vượt qua đêm dài đang dần kéo đến.

Đứng lặng ở ven hồ hồi lâu, đợi đến khi tâm tình có xu hướngdịu xuống, Tề Trọng Lẫm mới đứng dậy chuẩn bị quay về trúc phòng.

Tề Trọng Lẫm xoay người một cái, lập tức phát giác trong rừng trúc đã có người mai phục.

Thật ra thì dựa vào phản ứng nhanh nhạy của hắn sớm đã có thể phát hiện ra, nhưng chuyện của Lục Vĩ Chi lạikhiến hắn phân tâm, nên mới có thể nhất thời sơ sẩy như vậy.

Ngay trong lúc Tề Trọng Lẫm đứng im bất động, trong rừng trúc tăm tối đột nhiên bắn ra hơn mười cái phi tiễn (mũi tên bay), toàn bộ phi tiễn đều hăng hái bay về phía hắn.

Hai chân Tề Trọng Lẫm đạp một cái, phóng người bay vọt lên cao, thuận tay rút cây sáo trúc bên hông ra, ngăn từng cái từng cái phi tiễn lại.

“Tiếp tục bắn! Đừng để cho hắn có cơ hội trở tay.”

Sâu trong rừng trúc truyền ra tiếng quát ra lệnh nghiêm nghị, Tề Trọng Lẫm vừa nghe cũng biết là của Huyện lệnh Lục Chấn.

Nghĩ đến nhất định là do cái tên đại phu kia mật báo, bằng không cánh rừng trúc này kín đáo như vậy, tuyệt đối không dễ bị tìm ra như thế.

“Lục Chấn! Ngươi lại dám hành động thiếu suy nghĩ như vậy, không sợ ta lấy mạng con trai của ngươi sao?”

Tề Trọng Lẫm hướng sâu trong rừng trúc kêu gọi đầu hàng, muốn lợi dụng Lục Vĩ Chi để khống chế Lục Chấn.

Lục Vĩ Chi ở trong phòng phảng phất nghe được thanh âm của phụ thân, nhất thời còn tưởng rằng đó là ảo giác, đợi đến khi nghe thấy Tề Trọng Lẫm kêu gọi đầu hàng, mới xác định là phụ thân đã dẫn người tới cứu cậu.

Cậu mở cửa trúc phòng, không hiểu rõ tình huống như thế nào, liền chạy về hướng rừng trúc truyền ra tiếng người.

“Cẩn thận!”

Tề Trọng Lẫm kinh sợ đến biến sắc xông về phía Lục Vĩ Chi, mạo hiểm kéo cậukhỏi nhữngphi tiễn đang phóng tới. Nhưng Lục Vĩ Chi mới thoát khỏi uy hiếp của đám phi tiễn, không ngờlại nhìn thấy một mũi tên hướng phía sau Tề Trọng Lẫm phóng tới.

Nhìn mũi tên vẽ ra một đường sắc bén trên không trung, Lục Vĩ Chi trong lòng bỗng dưng căng thẳng, không kịp suy nghĩ liền đứng ra đỡ cho Tề Trọng Lẫm, dùng một tay đẩy hắn ra.

“A!” Lục Vĩ Chi hét thảm một tiếng, mũi tên vốn nên bắn trúng Tề Trọng Lẫm, đâm thẳng vào lồng ngực của cậu.


“Lục Vĩ Chi!” Tề Trọng Lẫm sợ hãi nhìn Lục Vĩ Chi vì cứu mình mà trúng tên, hắn một bên để ý những mũi tên đang bay tới ở xung quanh, một bên quay đầu hướng về phía rừng trúc điên cuồng kêu gào: “Lục Chấn! Ngươi muốn giết chết chính con trai duy nhất của ngươi sao? Lục Vĩ Chi đã trúng tên, hắn nếu có gì không hay xảy ra, bản thân ngươi nên tự gánh chịu lấy hậu quả!”

Sau khi hắn nói xong, đám mũi tên bắn ra từ trong rừng cuối cùng cũng tạm thời đình chỉ.

Bất chấp phục binh (quân mai phục)có thối lui hay không, Tề Trọng Lẫm cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Lục Vĩ Chi.

“Đau quá!” Lục Vĩ Chi liều mình nhẫn nại, nhưng bộ ngực vẫn đau nhức khiến cậu nhịn không được nước mắt chảy ròng.

“Ta lập tức giúp ngươi chữa thương, sẽ không có việc gì.”

Tề Trọng Lẫm nhẹ giọng an ủi Lục Vĩ Chi, nhanh chóng ôm cậu vào trúc phòng. Vừa vào nhà, thấy vạt áo trước ngực cậu bị nhuộm đỏ, Tề Trọng Lẫm nhịn không được hít thở không thông.

Nhẹ nhàng đặt Lục Vĩ Chi lên giường, hắn lập tức đi tìm Kim Sang Dược trong tủ trúc, nhanh chóng trở lại bên giường.

“Ta trước tiên giúp ngươi rút mũi tên ra, sẽ không đau lắm đâu, ngươi phải kiên nhẫn một chút.”

Tề Trọng Lẫm nhíu chặt mi, trong đôi mắt đen cũng còn vô lo lắng cùng và đau đớn, hắn hận không thể thay Lục Vĩ Chichịu khổ.

Lục Vĩ Chi đã sớm đau đến nói không ra lời, chỉ có thể yếu ớt gật đầu, rên rỉ một tiếng.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt chảy đầy mồ hôi lạnh của Lục Vĩ Chi, Tề Trọng Lẫm lòng đau như cắt, thực sự không đành lòng tăng thêm một chút thống khổ nàocho Lục Vĩ Chi nữa, nhưng nếu không rút mũi tên ra, sẽ không cách nào giúp cậu trị thương.

Ở dưới tình huống bất đắc dĩ, Tề Trọng Lẫm đành phảiđặt trái tim sang một bên, cầm lấy thân mũi tên lộ ra khỏi vết thương, dùng sức nhổ.

“A.”

Đau nhức đến tận xương cốt khiến Lục Vĩ Chi khóc thét lên, đau đến bất tỉnh.

Thấy Lục Vĩ Chi đã bất tỉnh, Tề Trọng Lẫm trái lại còn thở phào nhẹ nhõm; như vậy, Lục Vĩ Chi có thể tạm thời quên đi đau đớn, hắn cũng có thể chuyên tâm giúp cậu trị thương.

Tề Trọng Lẫm hai tay run run, nhẹ nhàng kéo vạt áo của Lục Vĩ Chi ra.

Lồng ngực thon gầy trắng nõn và vết thương đỏ tươi hình thành hai cảm xúc đối lập khiến kẻ khác nhìn thấy mà đau lòng, Tề Trọng Lẫm cắn răng nhịn xuống đau nhức sâu trong nội tâm, nhanh chóng giúp cậu trị thương.

Máu tươi không ngừng chảy ra, Tề Trọng Lẫm giúp Lục Vĩ Chi bôi thuốc giảm đau, cùng Kim Sang Dược dùng để trị vết thương, sau đó cẩn thận dùng vải băng bó vết thương trên ngực.

Trong lúc trị thương Lục Vĩ Chi từng nhẹ giọng rên rỉ, nhưng không có tỉnh lại. Cho đến khi Tề Trọng Lẫm tới bên hồ múc một chậu nước sạch, giúp cậu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cậu mới chậm rãi tỉnh dậy.

“Đừng lên tiếng, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Tề Trọng Lẫm vừa thấy Lục Vĩ Chi tỉnh lại. Lập tức ngăn cản cậu lên tiếng.

Lục Vĩ Chi không nghe hắn khuyên bảo muốn ngồi dậy, mới khẽ động thân thể, vết thương trênlồng ngực lập tức đau đến mức cậu phải nhíu chặt mi.

“Nhìn đi! Rõ ràng đã kêu ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt rồi mà.”

“Cha ta đâu?” Thanh âm của Lục Vĩ Chi hư nhuyễn vô lực.

Nghe cậu nhắc tới Lục Chấn, ánh mắt vốnđang ôn nhu đong đầy tình cảm của Tề Trọng Lẫm lập tức lạnh như băng, giọng nói cũng trở nên lãnh khốc.”Hắn vẫn còn trốn trong rừng trúc chuẩn bị đánh lén người khác chứ đâu.”

“Cha ta ông ấy bất đắc dĩ mới làm vậy.”

“Được rồi! Đừng nói chuyện của cha ngươi nữa, ngươi mau ngủ một chút đi.”

Tề Trọng Lẫm khẽ vuốt trán Lục Vĩ Chi, ôn nhu khuyên nhủ, trong mắt không còn ánh nhìn sắc bén thường ngày, chỉ có một mảnh lo âu.

Tề Trọng Lẫm cứ xử như hai người khác nhau, khiến Lục Vĩ Chi đầu óc mơ hồ, còn tưởng rằng mình bị thương đến hồ đồ.

Tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc trong lòng của Lục Vĩ Chi, Tề Trọng Lẫm khẽ cười một tiếng nói rằng: “Ngươi thay ta nhận một mũi tên, coi như đã là ân nhân cứu mạng của ta, sau này ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.”

“Thực sự!?” Lục Vĩ Chi hưng phấn quá mức, không cẩn thận làm động tới vết thương, đau đến cậu lại rơi lệ.

Thấy Lục Vĩ Chi rơi lệ, ngực Tề Trọng Lẫm một trận đau đớn, không chút nghĩ ngợi cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt của cậu.

“Ngươi…” Lục Vĩ Chi giật mình nói không ra lời.

“Ách…” Tề Trọng Lẫm trên mặt tồn tại vẻ xấu hổ khó che đậy, hắn hắng giọng rồi mới lên tiếng: “Luôn có thói quen ứng phó với nữ nhân như thế, thoáng cái không sửa được.”

Nghe Tề Trọng Lẫm giải thích xong, lại khiến Lục Vĩ Chi cảm thấy trong lòng nặng trịch, cũng không vì lời giải thích của hắn mà tiêu tan.

“Ta ghét nhất là bị người khác đánh đồng ta với nữ nhân, cũng không thích bị cho rằng giống nữ nhân!”

“Phải, phải, coi như ta lỡ lời có được không?” Tề Trọng Lẫm kiềm chế tính khí dụ dỗ nói.”Ngươi mau ngủ đi, nghỉ ngơi nhiều thân thể mới nhanh chóng khỏe lại.”


“Ừm.” Lục Vĩ Chi ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Tâm tình luôn kịch liệt phập phồng mấy ngày liên tiếp, đã hao tổn rất nhiều sinh lực của Lục Vĩ Chi; hơn nữa cậu mới vừa hạ sốt, hôm nay lại trúng tên mất không ít máu, thể xác và tinh thần đều đã chịu đựng đến cực hạn. Vừa nghe nói Tề Trọng Lẫm sẽ không làm khó cậu nữa, cả người liền thả lỏng, lập tức bịcảm giác mệt mỏi xông lên nhấn chìm mà ngủ thật say.

Tề Trọng Lẫm chăm chú nhìn vẻ mặt ngây thơ, xinh đẹp lúc ngủ say của Lục Vĩ Chi, thật lâu cũng không dời mắt.

“Chỉ cần không nhìn thấy gương mặt khiến người khác ý loạn tình mê này, tất cả sẽ đều khôi phục như trước kia!” Tề Trọng Lẫm thấp giọng lẩm bẩm, ngón tay yêu thương khẽ vuốt gò má mềm mịn, cúi đầu hạ môikhẽ hôn lên đôi môi khô nứt hơi lộ ra chút nam tính.

Lúc Tề Trọng Lẫm mới vừa ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn vẻ thờ ơ lạnh như băng, khuôn mặt đường nét phân minh lại anh tuấn một tia biểu tình cũng không có, tất cả cảm tình đều giấu kín ở chỗ sâu nhất trong linh hồn.

Hắn nhanh chóng đứng dậy rời khỏi bên giường, dứt khoát đi ra ngoài cửa.

Ra khỏi cửa, một trận gió lạnh kéo tới, khiến Tề Trọng Lẫm thanh tỉnh rất nhiều, cũng càng khẳng định quyết định của chính mình là đúng.

Tề Trọng Lẫm trong bóng đêm tìm được nơi kín đáo, mở miệng cất giọng nói: “Lục Chấn, ngươi ra đây! Ta sẽ đem nhi tử trả lại cho ngươi.”

Sau một hồi, sâu trong rừng trúc truyền ra tiếng trả lời.

“Ngươi nhất định là đangâm mưu quỷ kế đùa giỡn gì đó! Nếu không sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý bằng lòng chịu thả con ta?”

“Lệnh công tử vừa rồi ở trong mưa tên cứu ta, cho nên đã bị thương. Người ta thật sự muốn trừng phạt là ngươi, không phải hắn, cho nên ngươi nên mau chóng tìm đại phu tới đây, mang hắn về huyện phủ để trị thương.”

Sau khi trải qua một trận yên tĩnh, trong rừng trúc tối tăm đột nhiên xuất hiện ánh sáng của ngọn đuốc, một nhân ảnh từ chỗ phát sáng chậm rãi đi ra. Dựa vào ánh sáng, Tề Trọng Lẫm thấy đại phu lúc trước bị hắn bắt tới đang rụt rụt rè rè trốn ở bên người Lục Chấn, bên cạnh lại có đến bốn, năm cung tiễn thủ (người bắn cung) đứng chờ sẵn, đề phòng Tề Trọng Lẫm đánh lén.

Đoàn người thận trọng tiến vào trúc phòng, chỉ lát sau liền có hai gã cung tiễn thủ vội vội vàng vàng chạy ra, từ đường mòn cạnh rừng trúc nhanh chóng rời đi. Ước chừng qua một canh giờ, một đỉnh kiệu theo đường mòn tiến đến, đứng trước trúc phòng.

Xuyên qua ngọn đèn dầu trong phòng, Tề Trọng Lẫm nhìn thấy Lục Vĩ Chi được cẩn thận đưa ra khỏi trúc phòng, ngồi lên kiệu. Lục Chấn một khắc cũng không nán lại, lập tức ra lệnh cho kiệu lên đường.

Lúc kiệu đi ngang qua bên người Tề Trọng Lẫm, hắn thình lình lủi ra, dùng cây sáo chặn ngay ở yết hầu Lục Chấn, lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng ta thả nhi tử của ngươi đi, là ngươi sẽ không sao.Ta gia hạn cho ngươi ba ngày, ba ngày sau đúng giờ ta sẽ đến đòi nợ, đến lúc đó ngươi cũngđừng nghĩ có thể giở trò bịp bợm gì.”

“Ta sẽ gom đủ những thứ ngươi muốn, cũng hy vọng ngươi đừng ra tay với tiểu nhi nhà tôi lần nữa.” Giọng điệu của Lục Chấn cứng ngắc.

“Đương nhiên.”

“Hy vọng ngươi nói chuyện sẽ giữ lời!” Lục Chấn nhắc nhở lần nữa, mới phất tay ý bảo kiệu tiếp tục đi tới. Tề Trọng Lẫm kinh ngạc đứng ngẩn ngơ trong bóng đêm, nhìn đoàn người rời đi, một cảm giác mất mác không rõ từ đáy lòng thoát ra, khiến hắn cảm nhận được gió đêm trước nay chưa từng có lại thê lương đến vậy.

“Tề Trọng Lẫm, ngươi vì cái gì chỉ sau một thời gian lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy. Cứ tiếp tục như vậy, sao có thể ở hành tẩu trên giang hồ chứ? Tỉnh lại một chút a!”

Tề Trọng Lẫm lầm bầm tự động viện tinh thần, nhưng rầu rĩ còn sót lại trong lòng vuốt mãi cũng không đi.

Đêm nay, Tề Trọng Lẫm ngủ vô cùng không được yên, lúc nào cũng vì nằm mơ thấy Lục Vĩ Chi mà giật mình tỉnh giấc.

Huyện lệnh phủ đệ Lục Vĩ Chi lại có một đêm mộng đẹp hiếm thấy, khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong tẩm phòng, nếu không phải có vết thương trên người, cậu nhất định đã đem tất cả coi như một giấc mộng rồi.

“A, thiếu gia đã tỉnh.” Tiểu đồng bưng thuốc vào, nhìn thấy Lục Vĩ Chi tỉnh lại, vui mừngđến hốc mắt cũng đỏ lên.

“Hắn đâu?” Lục Vĩ Chi nhìn xung quanh.

“Thiếu gia tìm ai a?” Tiểu đồng bưng thuốc đến trước mặt cậu.

“Tề Trọng Lẫm a!”

“Tề Trọng Lẫm a?” Tiểu đồng ngẹo đầu hỏi: “Là ai vậy a?”

“Là…” Lục Vĩ Chi muốn mở miệng nói, nhưng mớihít một hơi lồng ngực kiền truyền đến đau đớn như bị xé rách vậy, khiến cậuôm lấy vết thương kêu đau.”A! Đau quá!”

“Thiếu gia! Ngài có nặng lắm không a? Người mau uống thuốc đi! Uống thuốc xong liền hết đau.”

Lục Vĩ Chi vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn tiểu đồng gấp đến phát khóc, mớinhận lấy chén thuốc.

“Đắng quá!” Lục Vĩ Chi nhấp một hớp thuốc còn nóng, nhíu mày phàn nàn.

Lúc này, cảnh tượng Tề Trọng Lẫm dùng miệng mạnh mẽ bắt cậu uống thuốc đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, tinh thần cậu bỗng nhiên rung động, thiếu chút nữa đã làm đổ chén thuốc trong tay.

“Thiếu gia, sao vậy? Mặt của người sao lại đỏ như vậy?”

“Nhiều lời!” Lục Vĩ Chi trừng mắt nhìn cậu nhóc một cái, sau đó đưa chén thuốc lại cho cậu nhóc, không vui nói: “Thuốc này đắng muốn chết, ta không uống đâu.”

“Nhưng lão gia nói nhất định phải để cho thiếu gia uống thuốc xong mới được a!”

“Thì ngươi đem số còn dư uống hết là được rồi.”

Lục Vĩ Chi không thèm để ý đến cậu nhóc nữa, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại giả vờ đã ngủ say.

“Thiếu gia!” Tiểu đồng lỡ tay làm vỡ chén thuốcchỉ mới uống một ngụm, gấp đến độ chẳng biết nên làm thế nào cho phải.


“Đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi, bệnh tình của ta nếu nặng thêm, sẽ truy cứu một mình ngươi.”

“Được rồi! Được rồi!” Tiểu đồng căn bản đối với thiếu gia tính tình thất thường này một điểm biện pháp đối phó cũng không có, cuối cùng chỉ có thể bĩu môi rời đi, mà chén thuốc cậu nhóc vất vả sắc cả nửa ngày, chỉ có thể vô ích đổ sạch.

Sau khi tiểu đồng rời đi, trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Lục Vĩ Chi lại một chút cũng không có buồn ngủ, mở to hai mắt suy nghĩ.

Nếu như mới vừa rồi người bưng thuốc tới là Tề Trọng Lẫm, cậu nhất định sẽ bị buộc uống sạch thuốc.

Lục Vĩ Chi khẽ vuốt ve đôi môi vẫn còn lưu lại vị thuốc đông y đắng chát, nhớ tới xúc cảm khi Tề Trọng Lẫm hôn cậu, ngực cảm thấy một trận hoảng loạn, tim đập nhanh khác thường, hai gò má không cầm được ửng hồng nóng lên.

“Ta bị sao vậy chứ? Thật kỳ quái!”

Thân thể cậu luôn luôn không tốt, nhưng tình hình như ngày hôm nay thì trước nay vẫn chưa từng có.

“Lần sau gặp lại hắn nhất định phải hỏi cho rõ, có phải liên quan đến việc hắn đã hạ độc trên người ta hay không.”

Lục Vĩ Chi khờ khạo cho rằng cậu rất nhanh sẽ có khả năng gặp lại Tề Trọng Lẫm, bởi vì sau khi thấy qua biểu hiện ôn nhu của Tề Trọng Lẫm, Lục Vĩ Chi quyết định cùng hắn kết làm bằng hữu, quyết định nỗ lực hóa giải hiềm khích giữa phụ thân và hắn.