[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 5: Elysium

Tôi mặc một chiếc áo sơmi sọc vuông màu xanh nhạt, bên dưới là quần jean, lại dùng sợi dây ruy băng màu xanh cột thành nơ trên tóc.

“Được không?”

“Đẹp, cực kì đẹp luôn, bảo bối.”

Augustine lái xe đưa tôi đến một quán bar ở khu buôn bán sáng sủa. Quán bar tên là Elysium (Một nơi cực lạc thời Hy Lạp cổ đại), giống như cái tên của nó, tôi đẩy cửa vào, bên trong vô cùng hỗn loạn, mùi thuốc lá trộn lẫn vào mùi *** đập thẳng vào mặt.

“Augustine, lâu rồi mới tới nha? Mấy đứa ở đây ai cũng nhớ cậu.”

“Đã lâu không gặp, Steven, cho tôi một ly như cũ.” Augustine kéo tôi xuyên qua đám người, ngồi xuống quầy bar, chào Steven.

“Không thành vấn đề.” Steven búng tay, ánh mắt dừng lại trên người tôi, “Hở? Một thằng nhóc phương Đông, Augustine, cậu đổi khẩu vị?”

“Đúng vậy, tôi đổi khẩu vị, đổi thành một loại chết mê người.” Hắn nói xong, thân thiết ôm eo tôi, hôn lên mặt tôi một cái.

Tôi nở nụ cười, thấy Steven nhíu mày, tựa như hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Steven.

“Xưng hô thế nào?” Steven hứng thú nhìn tôi.

“Lăng, tôi tên là Phương Lăng.”


“Được, Lăng, muốn uống gì nào? Một ly cực lạc được không?”

“Cực lạc?” Tôi tò mò hỏi.

“Không không, Steven, không được lấy loại đó, Lăng vẫn chưa trưởng thành.” Augustine ngăn lại, sau đó chuyển hướng về phía tôi, “Bảo bối, tôi hy vọng em sẽ không uống rượu làm sai luật chứ?”

Tôi nhún vai lắc đầu, cười quyến rũ nhìn Augustine, “Nhưng mà, Augustine, anh cảm thấy bao nhiêu năm nữa tôi mới trưởng thành?”

Augustine sửng sốt, hiểu được ý tôi, thời gian của tôi đã dừng lại, cho dù có trải qua bao lâu, tôi cũng chỉ mang hình dáng của một thằng nhóc 16 tuổi, “Bảo bối, tôi biết em không chờ được, nhưng ít nhất phải chờ hai năm.”

“Được rồi, vậy cho tôi một ly nước ép.” Tôi bất đắc dĩ nói với Steven.

“Cho cậu ấy một ly nước ép cà chua đặc biệt.” Augustine bổ sung.

“Được, không thành vấn đề.” Steven xoay người, một lát sau liền bưng ra một ly đồ uống có màu đỏ, “Cho cậu, bảo bối, ly này tôi mời.” Nói xong, hắn nhìn tôi, mi gió một cái.

“Cám ơn.” Tôi cười tươi.

“Steven, tôi cảnh cáo anh, không được cướp bảo bối của tôi!” Augustine làm bộ tức giận, “Lăng, không được cười như thế với người khác!”


“Cười như vầy?” Tôi sờ sờ miệng, sau đó nở nụ cười ngọt ngào, “Augustine, đây chẳng phải là do ở chung với anh lâu quá mà thành thói quen sao?”

Tôi ôm cổ hắn, hắn thoạt nhìn rất bất đắc dĩ nhưng lại như khoe khoang, kéo tôi tới trên đùi, hung hăng hôn tôi.

Steven đối với hình ảnh này đã quá quen rồi, cười nói, “Augustine, cậu định dọa Lăng sợ sao.”

“Dọa sợ?” Augustine ngẩng đầu, “Anh bạn trẻ, vậy là anh không biết cậu bé này ở nhà dụ dỗ tôi tới cỡ nào đâu.”

“Đương nhiên là tôi không biết.” Steven vội vàng giơ tay đầu hàng, từ dưới quầy lấy ra một bao con nhộng, “Cái này có được không?”

“Steven, anh đúng là hiểu tôi.” Augustine cầm lấy, nhếch môi nhìn tôi với ánh mắt xấu xa, “Bảo bối, ngày mai em sẽ ngủ rất ngon.”

Augustine trả tiền, kéo tôi sang một cửa khác trong quán bar. Đẩy cửa vào, ở đây càng hoang *** hơn cả bên ngoài, trong phòng u ám, sân khấu lập lòe ánh sáng, nhạc xập xình, một đôi bám lấy nhau trên ghế, hưởng thụ khoái cảm.

Augustine kéo hắn vào một góc vắng, đè tôi vào tường, kéo quần tôi xuống, giả bộ giống như mọi người đang làm ở đây, nói nhỏ bên tai tôi.

“Xem tôi làm một lần, nhớ kỹ đừng vội.”


Tôi gật đầu, tùy tiện uốn éo thắt lưng, rên rỉ vài tiếng. Một lát sau, Augustine như không vừa lòng ném tôi đi, ánh mắt đảo tới một thanh niên tóc vàng một mình ở đó không xa, nhếch khóe miệng.

“Hi, cùng nhau chơi một chút được chứ?” Augustine vẫy tay, bước về phía thanh niên. Tôi mau chóng sửa lại quần áo xộc xệch, lách ra phía sau thanh niên, quan sát động tác của Augustine.

Thanh niên mau chóng bị mị lực của Augustine thu hút, đi tới trước mặt hắn. Augustine không ra tay ngay, chỉ cười nhìn đối phương, đôi mắt chậm rãi chuyển sang màu vàng. Thanh niên hoàn toàn bị hấp dẫn, kinh ngạc nhìn vào mắt Augustine, gần như không hề nhúc nhích. Augustine giơ tay, xoa mặt hắn, hơi thở của thanh niên trở nên thô hơn.

“Em thật đẹp.”

Augustine ngả ngớn nói một câu, sau đó hôn lên mặt đối phương. Thanh niên ôm Augustine, mặc cho Augustine cởi nút cổ áo hắn, môi chuyển xuống phần cổ.

Augustine thoáng nâng mắt, nhìn tôi, tôi nhìn hai chiếc răng nanh của hắn rất nhanh cắm vào da của đối phương. Thanh niên hơi run rẩy, càng ôm chặt Augustine. Augustine hút vài cái sau đó buông thanh niên ra, nhưng trông hắn vẫn chưa hồi phục lại lý trí, Augustine liếm môi, ý bảo tôi qua đây.

“Thử đi? Cũng xem như là loại máu mà em thích.”

Tôi gật đầu, Augustine trêu chọc thanh niên khơi màu ***, tôi ra sau lưng thanh niên nghe thấy mạch đập thình thịch, tôi bắt đất có chút mất khống chế, há miệng cắn xuống. Dòng máu mới mẻ chảy vào miệng tôi, ấm áp, tươi mới, dạ dày càng không ngừng kêu gọi, muốn càng nhiều!

“Lăng, không được làm quá!”

Augustine kéo mạnh thanh niên ra khỏi miệng tôi, cảnh cáo, tôi lúc này mới nhận ra sắc mặt thanh niên đã trắng bệch.

“Lỡ chết người thì sao!” Augustine cau mày nhìn tôi, tôi vội vàng kích động gật đầu, lấy lại lý trí, phát hiện bụng đã sớm no. Augustine thấy tôi sợ hãi, kéo tôi vào lòng, ôn hòa nói, “Bây giờ xóa dấu răng, dùng lưỡi liếm, hiểu ý tôi không?”

Tôi gật đầu, đặt môi lên cổ thanh niên, dùng đầu lưỡi liếm liếm, lát sau tôi cảm thấy dấu răng đã biến mất, mới đưa miệng ra.


Augustine kiểm tra, “Làm tốt lắm, bảo bối.” Hắn lập tức đẩy thanh niên còn đang dại đi, ôm tôi rời khỏi quán bar.

“Cảm thấy thế nào, Lăng?” Leo lên xe, hắn hỏi tôi.

“Giống như tên của nó.” Tôi đáp, liếm liếm môi, nhớ lại dòng máu ấm nóng, “Cực lạc.”

“Đừng nghiện, bảo bối.” Augustine cười, nhớ tới bao con nhộng mà Steven cho lúc nãy.

“Đây là cái gì?” Tôi tò mò cầm xem, ngửi ngửi thử.

“Thuốc mất hồn, bảo bối.”

“À.” Tôi quan sát bao con nhộng trong tay, thì ra đây là thuốc kích thích, “Anh nghĩ nó có tác dụng với quỷ hút máu không?”

Augustine hơi sửng sốt, “Hỏi rất hay bảo bối, nhưng mà tôi cũng không biết.”

“Vậy thì thử đi.” Tôi nói, nở nụ cười, nhét bao con nhộng vào miệng, nuốt xuống.

“Lăng!”

“Tập trung lái xe, Augustine, thuốc này có khi nào phát tác lúc đang chạy không?” Tôi nói thầm, để hai tay ra sau đầu. Augustine giống như bị kích động, đạp chân ga.

“Đáng chết, bảo bối, đây là do em tự tìm, tối nay em có xin tha tôi cũng không dừng đâu!”