[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 27: Eve

Tin tình báo đã đến tay, tôi không thể không đối mặt với sự thật, Ân Vũ Dương chính là người giám sát, chính tôi tự miệng hỏi, chính tai tôi nghe thấy. Trong lòng tôi không hề bình tĩnh chút nào, cảm giác này không phải suy sụp, chính là cảm giác cuộn sóng ào ạt. Augustine mặc dù có hơi bất mãn, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho tôi, dù sao huyết linh của tôi chỉ mới có một năm hai tháng, cho dù tính theo tuổi người thì cũng mới 17 tuổi. Tôi nhìn Augustine, chui vào lòng hắn, cảm thụ sự an ủi và trách cứ qua cái ôm. Ân Vũ Dương chẳng qua đang làm chuyện mà theo lập trường của nó là đúng, không phải vì nó tin tôn giáo mà là vì sự sinh tồn, với lại nó chỉ nói chuyện thấy chúng tôi ở quán bar, còn cụ thể thì nó không biết, nó không biết tôi chính là học trưởng, không biết thân phận của chúng tôi, càng không biết giáo hội bắt chúng tôi làm gì, cho nên căn bản không cần để ý, không phải sao? Chỉ cần chuyện này qua đi, sau này không gặp nó nữa, nó sẽ quên chúng tôi, mà ở tương lai dài vô tận, tôi cũng sẽ dần dần quên đi cả người lẫn chuyện.

“Augustine.” Tôi thưởng thức xoay xoay sợi tóc, đột nhiên đánh vỡ sự im lặng, “Miriam Kerr là cái gì?”

“Hử?” Augustine hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn tôi, “Bảo bối, em…”

“Tôi không sao, đột nhiên… hình như nghĩ thông suốt rồi.” Tôi chà chà sợi tóc màu đen, thấp giọng, có chút mơ hồ nói, “Cuối cùng sẽ từ từ quên đi, có nhiều thời gian cho tôi quên như vậy, cho nên…” Tôi ngẩng đầu, kéo tóc ra sau, ôm cổ hắn, hôn lên môi, “Đừng lo cho tôi, tôi không sao, thật đó… khả năng thích ứng của tôi rất mạnh.”

Tôi mỉm cười, không đau lòng lắm, ngược lại càng có sự sung sướng của một đứa nhỏ vừa được học thêm tri thức. Bây giờ đối với tôi mà nói, không có gì quan trọng hơn Augustine, đương nhiên còn có Steven và Theodore, mỗi người đều mang đến cho tôi niềm vui, cho nên tôi phải tiếp tục giữ bọn họ bên cạnh.

Augustine sờ đầu tôi, không nói gì, tôi biết bất mãn và lo lắng của hắn đã vơi nhiều, “Miriam Kerr có lẽ là tên của một tổ chức hoặc tập đoàn nào đó.”

“Không phải là cá nhân?”

“Công viên hải dương, còn có huy hiệu, hiển nhiên không có khả năng chỉ có giáo hội tham gia, để ổn định phải có một thế lực duy trì, nói không chừng chính là Miriam Kerr.”


“Cái này tôi biết.” Theo lời của Augustine, tôi cũng đoán ra, dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết giáo hội không có nhiều tiền, bọn họ cũng không phải tổ chức kiếm tiền gì, “Ý của tôi là, Miriam Kerr chắc không phải là một cá nhân đứng sau thế lực nào đó chứ?”

“Ừ, cũng có thể.” Augustine vuốt cằm, luồng tay vào áo vuốt lưng tôi, “Nhưng mà nó chắc hẳn vẫn là một tổ chức.”

“Tại sao?” Tôi khó hiểu chớp mắt.

Augustine mỉm cười trêu chọc, “Bởi vì trong báo cáo của Steven về công ty bia kia, có nhắc tới cái tên này.”

“A? Sao không nói sớm, làm tôi nghĩ cả ngày.” Tôi bĩu môi.

Augustine lấy báo cáo của Steven ra, trong đó có một đoạn dùng bút đánh dấu, “Tập đoàn Haide Sen cũng tham dự vào việc xây dựng công ty hải dương, bỏ 40% vốn, không chỉ độc quyền đồ uống mà còn làm ký hiệu của công viên giống y như nhãn hiệu của bia. Tập đoàn này giao thiệp với rất nhiều nhà sản xuất, trong đó có một phòng thí nghiệm dược phẩm tên là Miriam Kerr, phòng thí nghiệm này trong giới dược cũng có chút danh tiếng, thật ra trung tâm thí nghiệm được phân bố ở các khu nước Mỹ, nghiên cứu và khai phá các loại thuốc ngăn ngừa bệnh.”

“Nói như vậy Miriam Kerr liên kết với giáo hội?” Tôi lật tờ tiếp theo, nhìn lướt một lần.

Augustine gật đầu, tỏ vẻ chán ghét, hung hăng nói, “Tìm người theo dõi bọn họ, tốt nhất có thể một lưới bắt hết bọn họ và đám người không biết thân biết phận của giáo hội… Fiona!”


Sau tiếng kêu của Augustine, thân ảnh của cô gái kiêu ngạo kia dần hiện ra, quỳ xuống trước mặt Augustine, “Chủ nhân, ngài có dặn dò gì?”

“Giám sát một trung tâm nghiên cứu dược tên là Miriam Kerr.” Augustine lạnh lùng ra lệnh, đưa báo cáo của Steven cho cô ta xem. Tôi bị cách xuất hiện bất thình lình của cô ta làm hoảng sợ, chẳng lẽ cô ta không thể xuất hiện một cách bình thường sao!

“Nhưng mà chủ nhân, trong thành phố không chỉ có một trung tâm nghiên cứu tên này, ngài muốn tôi theo dõi cái nào?”

Augustine khẽ nhíu mày, vốn hắn đã có thể bảo cô ta giám sát tất cả, nhưng xem ra không kịp rồi. Fiona không nói một tiếng, chờ Augustine ra chỉ thị, từ lúc xuất hiện cô ta không hề liếc nhìn tôi một cái, tôi đột nhiên có cảm giác bị xem nhẹ, trong lòng nhất thời khó chịu.

“Cái này không đơn giản sao?” Tôi khinh thường nói, “Trung tâm nghiên cứu đó có máu của Augustine.”

Cô ta rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn tôi, kinh ngạc, “Máu của chủ nhân sao lại…”

“Cái này ngươi không cần biết.” Augustine lạnh lùng nói, hắn có vẻ cũng bỏ sót điều này, lần trước rời khỏi giáo đường có để lại chút máu, chắc đã sớm được đưa đi nghiên cứu rồi.


Fiona sợ hãi cúi đầu, “Vâng, tôi hiểu rồi, chủ nhân, ngài… Lăng.”

“Còn nữa, nhớ cho rõ, lần sau có vào phòng người khác thì phải gõ cửa!” Augustine lại bổ sung một câu.

“Vâng, Fiona đã biết…”

Thân ảnh của Fiona liền biến mất trong không khí, cô ta lại gọi tôi là ‘ngài Lăng’? Chỉ mới có vài ngày, sao cô ta lại như bắt đầu sợ tôi rồi? Vì biết tôi có mắt màu vàng? Hay là do lần trước bị Augustine dọa? Chắc là vế sau đi. Dù sao mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hy vọng cô ta đừng đến ăn hiếp tôi nữa.

“Augustine, chẳng lẽ cô ta ở đây nãy giờ?” Tôi có chút bất mãn hỏi.

“Không.” Augustine hiểu ý tôi, vỗ vỗ đầu tôi, “Tôi gọi cô ta, cô ta mới đến.”

“Tự cảm?”

Augustine cười cười, “Thân là người hầu, đương nhiên phải gọi lúc nào có mặt lúc đó chứ.”

“Nói như vậy, tôi cũng có thể gọi Theodore rồi.” Tôi tập trung tinh thần, “Theodore!”


Hai giây sau, trong phòng chỉ có hai người là tôi và Augustine, lại qua tiếp hai giây, trong lúc tôi nghĩ đã thất bại định thử lại thì điện thoại reo lên.

“Lăng thân yêu của tôi, cậu gọi tôi sao? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Theodore vang lên bên kia, nghe có chút căng thẳng.

“A, nói như vậy là thành công rồi.”

“Cái gì thành công?” Theodore không hiểu gì hết.

“Tôi thấy chơi khá vui nên gọi anh thử.”

Đầu dây bên kia trầm mặc năm giây, “Chủ nhân thân yêu của tôi, làm ơn đừng trêu đùa người hầu đáng thương này nữa! Tôi còn đang suy nghĩ xem nên lái xe qua hay dùng thuật chớp mắt phóng qua đó đây này!”

“Được rồi, lần sau sẽ không thử nữa, lần sau gọi anh, anh liền chạy qua đây đi.”

Nghe thấy tiếng Theodore thở ra, tôi cúp điện thoại, lại bắt đầu cười trộm, tôi lại tìm ra thêm một cách chọc hắn, hắc hắc.

Chiều hôm sau, vốn định chọc Theodore, nhưng không nghĩ đến, tôi mới tỉnh dậy không lâu Augustine đã về, còn mang theo tin tức của Fiona — Tối nay giáo hội và Miriam Kerr gặp mặt, địa điểm là giáo đường Kate theo như lời của Ân Vũ Dương. Chỉ sợ bọn họ bắt đầu hội nghị tác chiến trước khi hành động, mà đối với chúng tôi, đây cũng là cơ hội tốt nhất để bắt trọn lưới. Lúc này thật sự phải gọi Theodore tới thôi.