[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 22: Emergence

“Con tôi… Đưa đứa bé cho tôi!” Một cô gái khóc lóc nói.

“Đứa bé này không thể đưa cho các người!” Những giọng nói khác vang lên.

“Con tôi…”

“Nhã Giác, mau đưa đứa bé đi!” Một người đàn ông vọt ra, đoạt lấy đứa bé còn quấn tã, đưa cho cô gái, “Đi mau! Nó là con của chúng ta!”

Cô gái không biết lấy sức từ đâu ra, ra sức bỏ chạy. Phía sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông, cô gái khóc, nước mắt rơi xuống mặt đứa trẻ, cảm giác lạnh lẽo, đứa bé đó là tôi? Đó là mẹ tôi, còn có ba tôi sao…

Đây là mơ? Tôi chưa từng gặp ba tôi, thì ra có gương mặt như vậy, giọng nói cũng rất mộc mạc…

Đây là mơ sao?

Cái này có phải là giấc mơ không…

Tốt rốt cuộc là…

“… Nhìn xem em ngủ với tướng gì đây.” Lại một giọng nói vang lên bên tai, tôi biết giọng nói này, một người rất quan trọng.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Augustine đang muốn đắp chăn lại cho tôi.

“Đánh thức em?” Augustine đã mặc quần áo vào, đang chuẩn bị đi làm, “Em xem em đang ngủ với tướng gì, ngay cả nằm mơ cũng có suy nghĩ dụ dỗ tôi?”

Tôi cúi đầu nhìn dáng nằm của mình, cả người nằm nghiêng, một chân rơi xuống giường, một chân vuông góc với cơ thể, mà chăn đã sớm rớt khỏi người, có chỗ nào lộ được đều lộ ra hết.


“… Hình như tôi mơ thấy mình tôi hồi còn bé.” Tôi nhìn Augustine đắp chăn lại cho tôi, “Hình như mơ thấy người cha tôi chưa từng gặp bao giờ.”

Augustine hơi sửng sốt, cúi đầu hôn tôi một cái, “Đợi tôi về rồi kể cho tôi nghe giấc mơ của em, bây giờ tôi phải đi làm, đi trễ không hay lắm. Bảo bối em ngủ thêm chút đi.”

Không biết có phải bị giấc mơ đó dày vò hay không, hay là do nguyên nhân khác, tôi không ngủ tiếp được. Ngủ không đủ làm tâm trạng tôi không tốt, lúc Augustine tan tầm, về nhà thấy tôi uể oải, nghĩ tôi ở nhà hoài nên chán, liền mang tôi tới quán bar. Với Augustine, quán bar có lẽ là nơi an toàn nhất, có Steven, hơn nữa người của giáo hội cũng sẽ không đến một nơi như thế này.

“Lăng? Sao thế, tối qua Augustine không cho cậu ngủ ngon?” Steven trêu chọc.

“Không, tôi mơ thấy một giấc mơ không vui lắm.” Tôi nằm dài ra quầy bar, uể oải vô lực.

“Giấc mơ đó ra sao?” Augustine hỏi, Steven pha cho tôi một ly nước ép.

“Tôi mơ thấy có rất nhiều người tranh giành một đứa bé, đứa bé đó hình như là tôi.” Tôi hút một ngụm nước ép, “Sau đó tôi được mẹ đoạt lại chạy đi, nhưng ba tôi hình như đã chết.” Tôi cúi đầu, cắn môi, “Một giấc mơ quá chân thật làm tôi không thoải mái.”

“Lăng, em nói em nhìn thấy người cha mà em chưa từng gặp?” Augustine hỏi.

“Chưa gặp bao giờ, từ nhỏ rồi.” Tôi lắc đầu, “Ngay cả ảnh chụp cũng chỉ có mẹ có.”

“Vậy mẹ cậu…” Steven dò xét ánh mắt của Augustine, cẩn thận hỏi.

“Mất rồi, không biết bị bệnh gì, không có tiền chữa trị…”

“Xin lỗi…” Steven thấy ký ức không mấy vui vẻ của tôi, vội vàng xin lỗi.

“Không sao, dù sao tôi cũng không phải Phương Lăng của ngày xưa.” Tôi chống đầu, ánh mắt nhìn về phía Ân Vũ Dương đang bưng nước cách đó không xa, gần đây tới chỗ này đều thấy nó, nhưng nó rất sợ người lạ, nhìn thấy Augustine liền không dám tới nói chuyện với tôi.

Steven vẫn có chút đăm chiêu nhìn tôi, lát sau gọi Augustine vào, hai người như đang bàn luận gì đó. Trong quán bar rất ồn, tôi không nghe rõ gì cả, chỉ thấy sắc mặt của Augustine không mấy vui vẻ gì. Tôi đoán bọn họ đang nói chuyện của tôi, nhưng nói chuyện gì? Còn lén lút không cho tôi biết. Trong đầu đột nhiên xuất hiện câu nói của Theodore, “Chuyện của người lớn, con nít lo ăn bánh ngọt đi”, đại khái chuyện này cũng là chuyện của người lớn đi, cho nên tôi cứ lo uống nước ép là được rồi.

Mấy ngày sau, Augustine phải tăng ca, cho nên mang tôi gửi ở quán bar. Thật không biết nếu chủ quán bar này biết Augustine xem đây là nhà trẻ sẽ có cảm giác thế nào.

Tôi đẩy cửa vào, bên trong vang lên giọng nói của Steven.


“Ta mang lệnh cấm trong người, nếu không nhờ ngươi làm gì. Chuyện này chắc chắn có ưu đãi với ngươi, nếu ta đoán đúng, vị trí đó chắc chắn không có gì xấu, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Steven đang gọi điện thoại, tôi vẫy tay, “Hi, chào buổi chiều.”

Steven vẫy tay chào lại, nói với bên kia một câu, “Được rồi, ta có khách, làm thế nào thì chính ngươi tự xử lý đi.”

Tôi ngồi vào quầy bar, nhìn chiếc hộp nhỏ bằng plastic đặt bên chồng tạp chí, bên trong có vài chiếc huy hiệu màu vàng.

“Đây là cái gì?” Tôi tò mò cầm một cái lên, huy hiệu này hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

“Mấy hôm trước bắt đầu chương trình mua bia sẽ có quà tặng kèm, thật ra là để tuyên truyền, để ở đây cho khách lấy.” Steven giải thích.

“À.” Augustine chưa bao giờ uống bia, cho nên tôi rất ít để ý tới. Tôi lật mặt sau của huy hiệu, quả nhiên có khắc một ký hiệu, “Nhưng mà ngôi sao này… Sao giống ký hiệu của công viên kia quá vậy.” Bên dưới ngôi sao có hai chiếc sừng kéo dài, khép sát vào nhau trông như một người đứng thẳng.

“Vậy sao?” Steven đương nhiên biết tôi nói công viên nào, nhắc tới công viên đó tâm trạng liền hỏng bét, “Ký hiệu trên chai bia cũng gần giống cái này.”

Steven cầm chai bia ra, ký hiệu trên vỏ bia cũng giống như huy hiệu, chẳng qua hình trên huy hiệu trông hoạt họa hơn thôi.

“Sao chép? Ăn cắp bản quyền?” Tôi không khỏi liên tưởng, “Hay hãng bia này với công viên bên kia có liên quan?”

Steven thả chai bia về, “Cái này…”

“Hi, Lăng thân yêu của tôi, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!” Câu nói của Steven bị cái tên từ cửa chạy vào cắt ngang, tên kia ngồi xuống bên cạnh tôi, kéo lại quần áo, vô cùng thân sĩ cầm tay tôi hôn một cái.

“Sao anh lại tới đây?” Tôi rút tay lại.

“Còn chẳng phải do tôi ngày đêm nhớ cậu sao, Lăng của tôi.” Theodore lại bắt đầu miệng lưỡi trơn tru, “Cái tên Augustine không có lương tâm đó, dám xem công việc quan trọng hơn cậu, còn bỏ cậu một mình đi tăng ca, a, ma vương đó, thấy lòng cậu cô đơn nên đã đưa tôi tới đây nè.”

Tôi nghe hắn diễn thuyết, buồn nôn muốn nổi da gà, cũng may trong quán bar bây giờ không có nhiều người, nếu không tôi đã chôn hắn rồi.

“Rốt cuộc anh tới đây làm gì?” Tôi đỡ trán, đúng là bó tay với người này mà.


“Nếu Augustine không có ở đây vậy đương nhiên là tới phiên tôi,với lại tôi còn có thể bảo vệ cho cậu, chủ nhân của tôi.” Theodore liếc mắt nhìn Steven, “Còn hơn cái tên chỉ biết nhận lệnh, tôi là xuất phát từ tấm lòng muốn bảo vệ cậu, đương nhiên là mạnh hơn rồi.”

Steven cũng không ngại Theodore khoe khoang, cười cười bước về phía bên kia của quầy bar, “Được rồi, Lăng, cậu tâm sự với tình nhân dự bị đi, tôi sẽ không quấy rầy.”

Theodore như rất nguyện ý để hai người chúng tôi ở cùng nhau, đột nhiên hắn để ý tới mấy chiếc huy hiệu, “Chỗ này cũng có? Xem ra lần này bia Heidessen chơi lớn rồi.”

“Hả? Cái gì?” Tôi hỏi.

“Ở chỗ chúng tôi, mỗi nhà đều nhận được cái này, bỏ vào trong hộp thư, giống như để quảng cáo.” Theodore cầm một cái lên chơi, “Trông cũng dễ thương mà? Mấy cô gái với con nít đều thích.”

“Tôi không thích.” Tôi quyết đoán nói với hắn.

“Đúng vậy, nó khiến cho người ta nghĩ tới chuyện không thoải mái.” Sắc mặt Theodore có hơi thay đổi, hiển nhiên liên tưởng tới chuyện ‘không thoải mái’ của hắn, “Chúng ta nói chuyện khác đi, Augustine không nói với cậu, cậu có thể hỏi tôi, Lăng thân yêu.”

“Vậy sao?” Tôi vừa nghe xong liền hỏi về chuyện của tòa thành ở châu Âu. Thì ra không chỉ là một tòa thành, ai có tước vị đều có nơi ở riêng, Theodore miêu tả tòa thành của mình vô cùng ba hoa, cũng chỉ muốn tôi tới làm khách.

“Còn của Augustine?”

“Augustine? Tòa thành của Augustine chắc cũng rất lớn, nhưng chúng tôi không chung gia tộc, cũng không có thói quen xây y chang nhau.” Theodore tìm câu vô cùng đơn giản miêu tả cho xong tòa thành của Augustine, tôi không khỏi xem câu nói của hắn như giảm 50%.

“Vậy… anh có biết cha của Augustine không?” Tôi do dự mãi, vẫn hỏi ra. Hôm đó tôi nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, cho nên tôi rất hiếu kỳ với cha của Augustine.

Theodore nhíu mày, “Lăng, cái này cậu không biết vẫn tốt hơn, đây là điều cấm kỵ của chúng tôi.”

Có nghiêm trọng vậy không? Tôi nghiêng đầu, nhưng nếu có thể làm Augustine tức giận, vậy không phải chuyện nhỏ rồi.

“Nhưng mà, cậu nhất định muốn biết cũng được, nhưng phải đồng ý với tôi hai điều kiện.” Theodore nheo mắ lại, “Thứ nhất, không được nói chuyện này với Augustine, thứ hai, nói cho người hầu đáng thương của cậu biết một vài chuyện của cậu.”

Tôi ngẩng đầu kéo tóc sang một bên, rồi lại dùng biểu tình ngây thơ nhìn hắn, “Theodore, có chủ nhân nào đồng ý điều kiện của người hầu không?”

Theodore có chút sửng sốt, sau đó làm bộ dáng rất nghiêm túc, “Chuyện này không được bình thường, chủ nhân của tôi.”


“Được rồi được rồi, tôi không nói với Augustine là được chứ gì. Anh nói đi.”

“Nói cho tôi biết chuyện của cậu trước đi, Lăng thân yêu. Ví dụ… sở thích, quá khứ, nghe nói bà ngoại của cậu là người Mỹ?”

“Ừ, đúng vậy.” Tôi gật đầu.

“Tên gì vậy?” Theodore hứng thú hỏi, “Bà ngoại có thể sinh ra một người cháu xinh đẹp như vậy, nhất định là một người đẹp, nói không chừng chúng tôi còn quen biết.”

Tôi trừng mắt liếc hắn, người này chắc không cua bà ngoại đã mất nhiều năm đi, “Hình như có tên là Jennifer Cecil, nghe nói khi tôi mới sinh bà đã mất, cho nên chuyện của bà tôi cũng chỉ nghe mẹ kể lại.”

“Jennifer Cecil, tên đẹp lắm.” Theodore nịnh hót, “Nói cho tôi nghe thêm vài chuyện đi.”

Vì thế chúng tôi cứ ngồi nói chuyện với nhau cho tới khi Augustine tan ca, hắn khó chịu trừng mắt nhìn Theodore, sau đó đưa tôi về nhà. Dọc đường đi, tôi cứ nghĩ tới câu nói của Theodore — “Cha của Augustine là một huyết tộc rất mạnh, hầu hết đều cho rằng ông ta phản bội cả gia tộc, nhưng trên thực tế ông ta mới là kẻ bị phản bội.” Câu nói này rốt cuộc có nghĩa gì? Chẳng lẽ trong huyết tộc cũng có chuyện lừa gạt quần chúng?

Bất tri bất giác đã về đến nhà, tôi thuận tay mở hộp thư, ôm hết đống giấy báo vào trong. Bên trong có huy hiệu của hãng bia kia, Augustine vừa nhìn thấy hình vẽ liền nhíu mày, ném nó vào thùng rác.



Ở châu Âu, trên ngọn núi Alps quanh năm tuyết phủ, có một nơi bị tuyết trắng che giấu, từng được đưa tin có người mất tích, nhưng theo thời gian trôi đi, tin tức đó dần bị quên lãng. Không ai biết, nơi này còn một lối đi vào không gian khác.

“Chuyện ngươi nói là thật?” Trong tòa thành khí thế to lớn, một người đàn ông tóc trắng hỏi một người trông có vẻ giống cấp dưới, khuôn mặt bình tĩnh có thể dùng lãnh khốc để hình dung, thân thể cường tráng, sóng mũi cao, đôi mắt màu xanh xám sâu không thấy đáy, vô hình tạo ra không khí áp bức lan tỏa khắp phòng, “Ngươi nói trong thành phố đó?”

“Đúng vậy thưa ngài…” Cấp dưới có chút kinh hoảng, nhưng cũng mau chóng khôi phục bình tĩnh, “Vừa rồi mới nhận được tình báo, ở thành phố đó xảy ra dị biến.”

Người đàn ông kia hơi nhăn mày, tựa như đang quyết định một việc gì đó, không nói gì xoay người rời khỏi.

“Xin chờ một chút, ngài Roy.” Một cô gái xinh đẹp có mái tóc nâu đột nhiên xuất hiện phía sau người đàn ông nọ, chiếc đầm nhung màu đỏ sậm ôm dáng người lả lướt không bỏ sót một chi tiết nào, “Chủ nhân sẽ không bị cái thứ ngu ngốc đó làm khó, còn có ngài Steven đi theo.”

Người đàn ông tên Roy xoay đầu liếc nhìn cô, “Thì ra là ngươi, Fiona.”

“Theo tôi thấy ngài Roy vẫn nên ở lại tòa thành Bloody Bat này, nếu không tên đó sẽ nhân cơ hội muốn làm gì thì làm.” Fiona mở cây quạt bằng lông, nhẹ nhàng phe phẩy.


“Ta lo cho chủ nhân.” Roy nói ngắn gọn, gần như không hề có một chút dao động với quyết định của mình.

“Nhưng ngài đi, tòa thành sẽ không có ai bảo vệ. Nếu ngài lo lắng, vậy tôi sẽ thay thế ngài đi xem.”

Roy hơi do dự, cân nhắc tầm quan trọng của hai việc, trong đôi mắt màu xám lóe lên sự tiếc nuối.

“Được rồi, Fiona, tất cả phải vỉ sự an toàn của chủ nhân.”