Giờ đây mọi thứ đã trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài, tuyết đã phủ lên mọi vật. Và khi chiếc đồng hồ báo thức bắt đầu vang lên thì tôi không biết làm cách nào để thức dậy và tắt nó đi. Nhà của nội thật an toàn và ấm cúng, đặc biệt là trên chiếc giường ngủ của tôi. Mặc dù vậy, tôi cũng cố gắng nâng cái đầu mệt mỏi của mình lên để nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết phủ khắp nơi và... ôi không! Đã giữa tháng Mười rồi sao.
“Không thể như thế được.” Tôi đưa tay vén chiếc rèm cửa sổ để có thể quan sát bên ngoài. Một thứ ánh sáng trắng lạ kỳ do tuyết tạo nên chiếu vào phòng tôi.
Sau khi ăn sáng, tôi cảm thấy thật lẻ loi. Nội Betty để lại một tờ giấy nhắn khổng lồ ở giữa bàn, tờ giấy nhắn có in hình hoa văn chìm giống y hệt Nam Carolina. Tôi nghẹn ngào chạm vào vị trí của Charleston.
“Zara... bà lên trạm đây. Có một xe chở gỗ bị tai nạn trên tuyến đường số 9. Không ai bị thương nghiêmtrọng. Cháu vẫn phải đến trường. Hôm qua cháu cầu nguyện chưa đủ rồi. Chúc cháu lần sau may mắn hơn. Ha-ha. Khối ba có thể dục nên nhớ mang đồng phục theo. Lái xe cẩn thận. Đường ở đây trơn lắm. Còn đây là bản đồ. Cứ việc đi thẳng thôi. Đừng lái xe khi trời tối. Chiều bà sẽ về. Chúc may mắn. Chìa khóa nằm ngay đây ->”
Bà nội vẽ một mũi tên chỉ về phía chiếc chìa khóa, ngay bên cạnh lời nhắn để trên bàn, cứ như tôi sẽ không tìm thấy nó vậy.
Tôi xỏ ngón tay vào móc chìa khóa rồi xoay nó trong không khí. Cái móc khóa mắc vào sợi chỉ trên ngón tay khiến nó bị lỏng ra.
Tai họa ập đến ngay trước khi tôi chuẩn bị lái chiếc xe của mình. Tôi bước xuống bậc tam cấp và trượt chân. Một lớp băng mỏng nằm dưới lớp tuyết và tôi không nhìn thấy. Tôi loạng choạng và trượt đi, tay tôi quay như chong chóng cho đến khi tôi lao đến gần một cây thông khá to gần đó. Tôi ôm chặt lấy nó và cố gắng giữ cho mặt mình không va vào thân cây.
“Chết tiệt!”
Một cách chậm rãi và cẩn thận, tôi từ từ dịch ra xa thân cây. Nếu bạn không nhấc chân từng bước, bạn sẽ trượt trên nó giống như đi một chiếc giầy trượt băng vậy, tất nhiên, sẽ rất khó để làm vậy với một đôi giầy bình thường.
“Một bước lên trước, một bước theo sau.” Tôi tự nói với mình. “Một bước lên trước, một... Á”
Tôi loạng choạng. Hai cánh tay lại quay như chong chóng, tôi nhào người về phía chiếc xe và cánh tay đập mạnh xuống mui xe. Tôi thở hổn hển và hơi thở tạo thành một đám khói trong không khí. Đôi giầy xinh xắn tôi mua ở Charleston bị bám đầy tuyết. Bên cạnh những dấu chân của tôi là những vết giầy cao cổ và nhiều vết lốm đốm nhỏ xíu màu vàng rực rỡ, nhìn giống như cách mà bạn vẽ một tác phẩm nghệ thuật trong lớp nhập môn. Chắc hẳn đêm hôm qua, bà Betty đã làm gì đó với chiếc xe. Quả đúng như vậy, những miếng dán trên các tấm kính đã được gỡ ra.
Tôi ngừng suy nghĩ trong chốc lát bởi vì không phải những vết giầy cao cổ kia làm tôi chú ý. Hoàn toàn không.
Bên cạnh dấu chân của bà Betty là những vết chân chó in rất rõ. Ý tôi là trông rất giống vết chân chó. Chân mèo không thể to như vậy được. Tôi nghiêng đầu sang một bên. Tôi không biết là bà Betty có một con chó. Có thể đó là lý do mà tôi nghe thấy những tiếng hú vào tối qua. Có thể nó là thứ mà tôi nhìn thấy ở bìa rừng. Hay có thể là một thứ quỷ quái nào đó giống như con chó điên Cujo to lớn, hung dữ với đôi mắt đỏ lừ, hàm răng sáng loáng và những chiếc răng của quỷ đang rình rập để bất ngờ tấn công tôi (Cujo là con chó điên trong một tập truyện kinh dị của nhà văn Stephen King). Tất cả đều là dấu hiệu của chứng sợ chó.
Tôi vỗ nhẹ tay lên đầu mình để ngăn không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
“Có lẽ tôi đọc quá nhiều truyện của Stephen King.”
Sự thật là tôi chưa từng đọc những mẩu chuyện kinh dị xảy ra ở Maine này kể từ hồi lớp bảy khi mà ba tôi cấm không cho tôi đọc.
Ba đã nói gì nhỉ?
“Ba rất thích Stephen nhưng ông ấy đã dành cho Maine những hình ảnh không mấy tốt đẹp.”
Nghĩ đến ba, mỗi hơi thở của tôi giống như bị nuốt vào vậy. Tôi khoác chiếc cặp lên vai và trèo lên xe. Bà Betty đã cẩn thận dán một lời nhắn cho tôi phía trên chiếc bảng đồng hồ. “Bật hệ thống khử băng. Nó là cái nút có ghi mấy dòng chữ nguệch ngoạc.”
Tôi tìm thấy nó nhưng mấy ngón tay run run của tôi khó khăn lắm mới bật được lên. Một luồng khí lạnh thổi đến. Nó tạo cảm giác rùng rợn, lãnh lẽo, chết chóc giống như nụ hôn của người tuyết hay những con quái vật gớm giếc từ địa ngục của Stephen King, nụ hôn khiến cho linh hồn bạn cũng phải tan biến. Hay cái cảm giác mà tôi không nhớ rõ là mình đã đọc được đâu đó trong truyện Harry Potter.
Luồng khí lạnh phả thẳng vào môi của tôi. Tôi thề là tôi có thể cảm thấy môi mình đang nứt ra.
“Thật tuyệt!”
Phải mất năm phút mới làm sạch được cái kính chắn gió phía trước. Trong thời gian chờ đợi, tôi chạy vào nhà lấy chiếc mũ của mình và không quên để mắt tới những con chó hung dữ đâu đó ngoài kia. Tôi quay trở lại xe và tiến ra cổng. Tôi cố nhớ lại một vài lời khuyên khi lái xe trên tuyết. Rất khó để lái xe trên những con đường bị đóng băng. Bạn không thể lái xe vượt quá 30km/h nếu như không muốn chiếc xe bị mất lái.
Rõ là phiền toái.
Trong suốt quãng thời gian lái xe đến trường, mấy ngón tay của tôi trắng bệch ra một phần vì sợ và một phần vì bị phỏng lạnh, nhịp tim của tôi có lúc tưởng chừng như lên đến hàng triệu lần một phút. Vì thế mà tôi cũng chẳng thấy quá bất ngờ khi một gã nào đó trên chiếc Mini Cooper (kiểu ô tô nhỏ, gọn) màu đỏ rất đẹp vượt qua mặt tôi và chiếm lấy chỗ đậu xe ngay trước mũi tôi. Gã quấn dây xích quanh lốp xe và vì thế nó sẽ không bị trượt khi đi trên băng. Tôi rất thích những chiếc Minis.
“Này!” Tôi hét lên khi đang cố phanh chiếc xe.
Tôi chầm chậm cho xe vào bãi đỗ, gục đầu xuống bánh lái và để cơn giận tự nguôi đi. Tôi rất muốn đánh cho gã trong chiếc Minis kia một trận, đó chắc chắn không phải là một suy nghĩ hoàn toàn phi bạo lực. Tôi sẽ sống hòa bình và rộng lượng để ba tự hào về tôi. Tôi chạm vào sợi chỉ trên tay, nó hơi lỏng và xù lên nhưng nó vẫn còn ở đó.
“Mình sẽ không bao giờ tức giận.” Tôi nhẩm đi nhẩm lại trong đầu. “Tôi sẽ không bao giờ tức giận. Tôi sẽ luôn sống hòa bình và vị tha. Tôi không muốn xúc phạm đến người khác.”
Tôi tắt máy, chui ra khỏi xe và đợi.
Gã lái chiếc Mini Cooper nhảy qua mui xe bằng một động tác uyển chuyển mà chỉ có những vận động viên điền kinh mới làm được, gã đáp xuống con đường đầy băng nhưng không hề trượt chân. Thì ra gã đi một đôi giầy ống. “Chúa ơi! Bọn con trai ở đây đi giầy ống, da ngăm. Tôi, giầy cao cổ của thợ mộc? Có vẻ như tôi vừa rời bỏ thế giới văn minh mất rồi.
Gã đóng sầm cửa rồi quay lại và cuối cùng nhận ra sự hiện diện của tôi. Không biết gã thuộc loại người nào nữa.
Tim tôi bỗng ngừng đập. Nó hoạt động trở lại nhưng yếu ớt hơn rất nhiều khi tôi và gã nhìn vào mắt nhau. Tôi đứng như đóng băng ở đấy. Gã bước qua lớp băng nhẹ nhàng như bước trên sỏi hay thảm cỏ vậy. Đôi giầy ngốc nghếch của gã thậm chí không làm cho chủ nhân của nó trượt chân một tẹo nào. Cứ mỗi bước gã lại tiến lại gần tôi hơn, gã dừng lại cũng là lúc tôi phát hiện ra đôi tròng mắt sâu thẳm, màu nâu sẫm quanh con ngươi của gã; mặt gã lún phún râu ở má và cằm, không nhiều nhưng cũng đủ để người khác biết rằng gã đã phải cạo rất nhiều. Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi cơ thể của gã. Tôi có cảm giác gã đang lấn chiếm vùng đất của tôi, khoảng không gian riêng tư của tôi thì đúng hơn. Tôi lùi lại một bước và trượt chân. Gã giơ tay đỡ lấy khuỷu tay tôi và giúp tôi lấy lại thăng bằng.
“Cẩn thận! Chỗ này trơn và nguy hiểm lắm đấy.” Một nụ cười thoảng qua khuôn mặt gã.
Tôi lẽ ra đã mỉm cười đáp lại gã nhưng mải mê suy nghĩ về những cảm giác khó tả trong người. “Ồ, thế à!” Tôi lên giọng với gã.
Mái tóc màu hạt dẻ, rậm rạp của gã cứ bay bay trong gió. Gã hít một hơi rồi nói với tôi: “Em chắc là ổn cả chứ?”
“Ừ.” Tôi kéo tay mình ra khỏi gã mặc dù không muốn. Thực sự thì tôi rất muốn gã giữ tay tôi như thế hàng giờ ấy chứ.
Gã là một tên bự con, đúng hơn là rất cao, khá là cơ bắp nhưng không bằng mấy gã đô vật trên ti vi, chính xác là có nhiều búi cơ dài và bắt mắt hơn. Đó là tôi chỉ nói từ tay đến cổ của gã mà thôi. Tôi không biết làm cách nào mà gã có thể chui lọt chiếc Minis được.
Gã nở một nụ cười khác với tôi. “Em là người mới đến. Là Zara đúng không?”
Tôi chống tay vào mui của chiếc Subarru. “Làm sao anh biết?”
“Anh biết bà Betty, bà nội của em.”
“Anh biết bà Betty sao?” Tôi bỏ tay khỏi mui xe và cố gắng tiến vào trường nhưng lại bị trượt chân. “Bà Betty đã dạy bọn anh về Kỹ năng sống nơi hoang dã. Bà ấy thật tuyệt!” Gã nắm lấy tay tôi. “Anh không tin là bà Betty đã không nhắc em đi giày ống.”
“Có lẽ bà quên.”
“Em nên đi giày ống.”
Gã dìu tôi bước đi một cách chậm rãi mặc dù cả hai đều nghe rõ tiếng chuông đã vang lên.
“Anh không cần phải giúp em nữa đâu. Em ổn rồi. Anh sẽ muộn mất.”
“Anh sẽ không để em ngã đâu.”
Tôi nghẹn ngào ngẩng đầu lên nhìn gã. “Cảm ơn anh.”
“Rất sẵn lòng.” Gã vừa nói vừa đẩy cánh cửa trường ra.
Trường học thú vị hơn những gì tôi nghĩ. Dãy hành lang thoang thoảng mùi xi-rô, đó là một nơi khá sáng sủa và treo đầy tranh ảnh của tụi học sinh. Nó hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài, nơi mà mọi thứ đều mang dáng vẻ ảm đạm, nhợt nhạt, xám xịt và có chút gì đó huyền bí. Bước vào trường tôi có cảm giác như đang được trở lại với cuộc sống thực của mình. Ở đây thậm chí cũng có nhiều bức tranh tường giống như ở trường cũ của tôi và chỉ duy nhất ở trường tôi tranh tường được vẽ ngay cả trong thư viện.
“Cảm ơn chúa!”. Tôi thầm nói và dẫm mạnh đôi giày lên bậc cửa ra vào với hy vọng làm như thế mấy ngón chân của tôi sẽ nhanh chóng ấm lên. Chúng chắc là tê cóng cả rồi, ít ra thì một vài ngón đã trở nên bầm dập và đôi chân tập tễnh thế này. Điều đó xảy ra trước khi tôi đến đây.
“Lớp học ở đằng này.” Gã chỉ tay về phía căn phòng bên phải được ngăn cách với hành lang bởi một ô cửa sổ bằng kính lớn. “Em chắc là sẽ ổn chứ?”
“Vâng. Cảm ơn anh!”
Gã gật đầu, mỉm cười và vẫy tay chào tôi trước khi bước đi. Gã sải bước thì đúng hơn. Ngay cả ở phía sau, trông gã cũng thật đẹp. Tôi lắc lắc đầu để thôi không nhìn chằm chằm vào gã nữa rồi vội vàng tiến về phía lớp học và đẩy cửa bước vào. Căn phòng tươi tắn hơn tôi nghĩ. Cánh cửa va vào tường đánh sầm một tiếng rõ to. Tôi ngượng chín mặt và khẽ lắp bắp: “Xin lỗi!”
Một con bé trông khá dễ thương đang đọc bài ném về phía tôi cái nhìn theo kiểu “Mày là đứa quái nào thế?”
Tôi mỉm cười với cô ta và với tất cả sự ngọt ngào nhắc lại lần nữa: “Tôi xin lỗi.”
Lời xin lỗi của tôi hình như chẳng có tác dụng gì. Cô ta hất mái tóc màu hung đỏ ra sau vai rồi nhếch môi càu nhàu điều gì đó. Tôi nhíu cặp lông mày của mình giống như cách mà người ta hay làm trên tivi. Một cách phản ứng sáng suốt.
Mặc dù vậy, lời xin lỗi của tôi lại có tác dụng khi ở phòng quản lý. Cô quản lý ngồi trước bàn làm việc và chào tôi. Cô ta khiến tôi nhớ đến hình ảnh ông già Noel nhưng không có chiếc áo đỏ và bánh quy.
“Ồ. Em chắc hẳn là Zara White, cháu nội của bà Betty.” Cô ta vén vài sợi tóc dài lưa thưa ra phía sau tai giống như mấy đứa bé gái hay làm rồi nói tiếp: “Em rất giống mẹ. Điều đó rất đặc biệt. Ta có thể nhận ra em ở bất cứ đâu. Giống như một cặp song sinh vậy... chỉ khác mái tóc... em có mái tóc của ba mình.”
Cô ta hít một hơi giữa lúc đang tuôn ra hàng tràng như thế và tôi bắt lấy cơ hội đó.
“Vâng, em là Zara. Chào cô. Em cần đăng ký lớp. Xin lỗi nếu điều đó làm phiền cô.” Con bé khó ưa lúc nãy vẫn tỏ ra tức tối với tôi, mũi của ả ta cứ giật lên giật xuống.
Trong khi đó, cô quản lý tươi cười nói với tôi. “Thật đáng yêu. Em thật lễ phép. Mẹ đã dạy dỗ em rất tốt đấy. Ta thực sự rất tiếc về sự ra đi của ba em.”
Lời nói như tắc lại trong cổ họng tôi nhưng rồi cũng bật ra được. “Cảm ơn cô.”
“Ta biết họ. Em thấy đấy. Ý ta là ba mẹ em.”
Cô quản lý bỏ cặp kính ra và nhìn tôi với một ánh mắt thương cảm. Sau đó, cô ta kéo ống tay áo xuống gần cổ tay và lấy ra một tập giấy rồi đặt lên bàn. Con bé cùng lớp liếc mắt và quay lưng lại. Cô quản lý thậm chí không thèm để ý đến điều đó. Sau đó, cô ta đưa cho tôi chương trình học của lớp. “Nó đây, cô bé. Tất cả chương trình học của em. Ta là Nix.”
Tôi cầm tờ giấy được in bằng máy vi tính. Bàn tay chả hiểu sao lại run lên. Tờ giấy vì thế cũng bị rung lên dữ dội. Chúa ơi!
“Mọi chuyện sẽ tốt thôi, cô bé. Ngày đầu tiên lúc nào cũng là ngày khó khăn nhất.” Nói rồi cô ta quay sang con bé đáng ghét kia. “Này Megan, em muốn dẫn Zara đến lớp học đầu tiên của bạn ấy chứ?”
Megan ư, một cái tên hoàn toàn phù hợp với con bé khó ưa này. Và nó luôn luôn ghét tôi nhưng không có ý phá vỡ tiếng tăm của tôi.
Nó quay lại và nhìn trừng trừng vào tôi. “Em còn phải đi dán thông báo.”
Cô Nix vỗ tay ra sau đầu. “Ồ, Phải rồi.”
“Ian. Cậu có thể dẫn Zara về lớp không?”
Megan nở một nụ cười ngớ ngẩn rồi chỉ vào chiếc quần Jean của tôi: “Biểu tượng hòa bình. Những kẻ ngưỡng mộ sự lập dị.”
Tôi mỉm cười với nó rồi thì thầm với mình: “Một đôi giầy đẹp được làm bởi bọn trẻ nô lệ ở châu Á. Một biểu tượng của thế giới vật chất.”
Sau khi con bé quay lưng lại, tôi nhanh tay che miệng vì sợ con bé nghe được câu nói của mình. Cô Nix nhón người hướng về phía Ian. “Cậu ta đây rồi.” Cô nói như hát. “Cậu giúp Zara đến lớp học của mình được chứ?”
Gã trai đằng sau văn phòng để lộ ra chiếc cẳng chân dài dưới chiếc bàn máy vi tính và mỉm cười phấn khích: “Chắc chắn rồi.”
Anh ta bước chậm rãi về phía tôi và đứng sát trước mặt tôi, đến nỗi mà tôi phải nghểnh cổ lên để nhìn rõ khuôn mặt dài và trắng khuất dưới vài sợi tóc đỏ hoe xòa xuống mặt của anh ta. Dường như tất cả đàn ông sống ở đây đều rất cao to. Ba dượng tôi là người không cao. Mặc dù vậy, lúc nào tôi cũng nghĩ là ba cao, ít nhất là so với tôi.
“Một nơi ấm cúng và thoải mái.” Ian khoác ba lô ra sau vai. Anh ta cười và chộp lấy lịch học của tôi. “Cô có mật mã tủ của Zara phải không, cô Nix?”
Cô quản lý lại vỗ tay ra sau đầu. Nếu mạnh tay hơn chút nữa chắc gáy của cô ấy sưng tấy lên mất. “Chắc chắn rồi. Nó đây. Làm sao tôi có thể quên được nhỉ?”
Cô Nix lắc đầu và mỉm cười với tôi. “ Xin lỗi nhé. Tuổi tác mà.”
“Cảm ơn cô.” Tôi nói.
Tôi ném một cái nhìn về phía Megan, ngạc nhiên vì sao cô ta ghét tôi đến vậy. Sau đó, tôi chạy nhanh ra khỏi văn phòng, cố bắt kịp những bước chân đi như bay của Ian phía trước. Thấy vậy anh ta bước chậm lại.
“Xin lỗi.” Anh ta có vẻ bối rối. “Chân dài mà.”
Tôi mỉm cười. Anh ta trở nên bối rối hơn và ấp úng. “Ý anh không phải nói em thấp hay... Anh chỉ muốn nói là chân anh... chân anh dài. Em biết điều đó và...”
Tôi cầm lấy tay anh ta. “Em hiểu mà.”
“Thật chứ?”
Anh ta cười. Nụ cười của trẻ khi đón nhận chiếc bánh sôcôla hạnh nhân từ bố mẹ mặc dù trước đó chúng đã làm đổ đầy bột cà phê lên tấm thảm quý giá của gia đình.
“Thật.” Tôi thở dài. “Anh là vận động viên chạy à?”
“Có thể nói như vậy. Anh đã vô địch toàn bang ở cự ly 1.600 mét vào mùa xuân năm ngoái, vô địch khu vực New England ở...”
“Ở cuộc thi nói khoác.” Tiếng ai đó thốt lên khi anh ta va vào người Ian. Tôi đang đi cạnh Ian và lãnh đủ cú va chạm ấy. Người va vào Ian không ai khác chính là gã lái chiếc xe Mini Cooper. Anh ta vẫy tay chào tôi và nói lời xin lỗi.
Tôi nhìn theo dáng vẻ to lớn của anh ta. Anh ấy có một bờ vai rộng ẩn sau chiếc áo len dài tay, loại áo được đan bằng loại len Casơmia. Chiếc áo của anh ta thật đặc biệt, nó mang đến cho Maine một sự mới mẻ, một chút kiêu kỳ. Chắc hẳn là có cửa hiệu của Big and Tall gần đâu đây hoặc cũng có thể anh ta đặt mua nó qua mạng.
Ian khẽ gầm gừ. Tôi vờ như không nghe thấy và nắm lấy tay anh ta, cố gắng làm anh ta bĩnh tĩnh trở lại.
“Anh ta là ai vậy?” - Tôi hỏi.
Ian hơi cúi người xuống và nói vào tai tôi. “Hắn ta là Nick Colt, hay còn được gọi là điềm gở.”
Tôi cười. “Điềm gở à?”
“Sao cơ?” Đôi mắt Ian lộ vẻ thất vọng.
“Thật ấu trĩ khi gọi một người là “Điềm gở”.”
“Có ai hỏi em từ đâu đến không?” Có ý gì đó phía sau lời nói của anh ta.
“Từ Charleston.” - Tôi đáp.
Quả thực, tôi đã đi qua rất nhiều nơi thú vị cùng bố mẹ nhưng Maine thì vẫn là nước Mỹ và tôi cũng chẳng muốn nghĩ đến điều này chút nào.
“Em đến từ Charleston à?” Anh ta gật gù. “Không ngạc nhiên...”
“Không ngạc nhiên về cái gì?”
Anh ta dừng lại bên ngoài cửa lớp. “Không có gì.”
“Không thật chứ?” Tôi hy vọng là anh ta không nghĩ tôi là đứa quê mùa hay kẻ cố chấp giống như người ta hay nói về những người sống ở nam New York.
“Chỉ là em hơi khác.”
“Rỗng tuếch?”
“Sao?”
Tôi ngập ngừng trong chốc lát, hối tiếc vì lỡ thốt ra điều đó. “Không có gì đâu. Xin lỗi anh.”
Ian cũng không hỏi thêm nữa. “Vậy, nếu em cần bất cứ thông tin gì cứ việc hỏi anh. Có thể tìm anh ở sân điền kinh hay bóng rổ. Nhân tiện, anh là Chủ tịch Hội học sinh và là thành viên ban lãnh đạo một số câu lạc bộ trong trường, thế nên nếu em muốn tham gia câu lạc bộ nào đó thì cho anh biết. Anh sẽ ghi danh cho em chẳng hạn.” Anh ta búng ngón tay kêu “tách” một tiếng và tiếp: “Xin lỗi. Anh sến quá.”
“Không. Điều đó... tốt mà. Có vẻ anh là người tài hoa nhỉ?”
“Em biết mà, chẳng ích gì khi ôm đồm như thế. Nhưng hãy cứ thể hiện khả năng của mình ở bất cứ đâu mà ta có thể.” Anh ta lắc đầu. “Điều đó nghe có vẻ to tát quá. Anh chỉ muốn nói là em hãy làm những gì mà em có thể để tiến lên phía trước, để cảm thấy yêu ngôi trường này. Đó mới là điều quan trọng. Và đấy cũng là lý do mà chúng ta ở đây.”
Chúng tôi tạm biệt nhau và tôi bước vào lớp học của mình. Mọc người đang nhốn nháo tìm chỗ ngồi, sắp xếp lại đồ đạc hay tán gẫu với nhau về những thứ mà tôi chưa bao giờ biết đến. Tất cả đều mặc đồ của GAP, những mẫu thiết kế mặc trong lúc đi dạo. Tuy nhiên, khác một chút là bọn con trai đều đi giầy làm việc đến trường. Một vài đứa mặc đồ flanen và áo nỉ màu đen. Còn tôi, quần jeans thủng ống thêu biểu tượng hòa bình. Tôi hít một hơi thật sâu. Thực sự, tôi đã không có thời gian để chuẩn bị cho những chuyện này khi chuyển đến đây giữa năm thứ ba. Không một tia hy vọng!
Nỗi sợ cứ lớn dần trong tôi.
Auroraphobia: Sợ những tia sáng từ phương Bắc.
Autodysomophobia: Sợ những kẻ hèn hạ.
Automatonophobia: Sợ hình nộm.
Automysophobia: Sợ bẩn.
Autophobia: Sợ chính mình.
...
Tôi không gặp con bé Megan khó ưa ở lớp chính nhưng gặp nó ở lớp học tiếng Tây Ban Nha. Như mọi lần, Ian để tôi lại ở cửa lớp. Con bé Megan nhìn chúng tôi với ánh mắt hoài nghi. Nếu là một con mèo, tôi thề rằng cô ta sẽ gào lên.
“Anh nghĩ là mình nên đến và dẫn em đến lớp hóa nâng cao.” Ian nhắc lại điều đó đến lần thứ tư. “Anh chỉ không muốn em bỏ lỡ bất cứ điều gì.”
“Vâng. Cảm ơn anh. Anh biết cô bé kia chứ? ” Tôi hướng về phía Megan.
“À. Cô ta là Megan Crowley.”
Tôi nhón chân lên và thì thầm vào tai anh ta. “Em nghĩ là cô ta ghét em.”
Anh ta cười gật gù khi tôi hạ gót chân xuống. “Có thể lắm.”
Tôi đợi thêm một lúc. Ian chỉ xoa bóp vai rồi chào một gã mang trang phục bóng đá và anh ta cũng hét lên chào lại.
Tôi chống hai tay lên hông. “Anh sẽ nói em biết lý do cô ta ghét em chứ?”
Và điều đó khiến anh ta hướng sự chú ý sang tôi. Mắt anh ta lóe lên. “Có thể là không giống như những gì em nghĩ về cô ta.”
“Vậy sao?” Tôi lùi lại. Tôi nghĩ anh ta là người tốt, không nói xấu người khác.
Anh ta giơ hai tay lên. “Chỉ là đùa thôi mà. Em đang ở trong một cuộc chiến. Và Megan thì không thích chiến tranh. Cô ta có điều gì đó với Nick Colt. Và cô ta đã nhìn thấy em đi cùng Nick đến trường. Mọi chuyện kết thúc. Và bắt đầu một cuộc chiến tranh.”
“Phải rồi. Em đang ở trong một cuộc chiến và em thì quá mỏng manh.” Tôi đi thẳng vào lớp. Megan thì thầm điều gì đó có vẻ khá ác ý về tôi khi cô giáo Provost giới thiệu tôi với cả lớp và chỉ cho tôi chỗ ngồi. Con bé ngồi cạnh Megan cứ cười khúc khích và nhìn về phía tôi. Hay thật!
Điều sau cùng mà tôi còn để ý là câu nói của cô Provost. “Zara, một cái tên thật lạ.”
Nhưng khi nhìn thoáng qua mấy chỗ rách cùng với biểu tượng trên chiếc quần Jeans của tôi thì ánh mắt của cô chợt đổi khác. “Rất vui vì em có mặt ở đây. Nào cả lớp, bắt đầu thôi. Nhớ là chỉ được sử dụng tiếng Tây Ban Nha trong giờ của tôi.”
Tôi nhìn qua cửa sổ, phóng tầm mắt về một nơi xa xăm. Tôi thầm ước về những điều kỳ diệu sẽ đến với mình. Ba còn sống và tôi sẽ trở về nhà, mẹ sẽ thật hạnh phúc, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn món trứng xông khói với phomát và mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Nhưng có lẽ tất cả mọi điều sẽ chẳng bao giờ trở lại bình thường được nữa.
Một cây bạch dương ngã rập xuống vì những mảng tuyết lạnh lẽo và nặng nề bám trên nó. Nhưng khi mùa xuân về - tuyết tan - và nó sẽ lại đứng thẳng lên như lúc ban đầu.
Tôi tự hỏi liệu cuộc sống của tôi cũng có thể như vậy không?
Câu trả lời là một số “0” tròn trĩnh.
Megan cố tình xoay người để nhìn sang phía tôi. Ánh mắt cô ta hiện lên vẻ ác ý. Trong khoảnh khắc nào đó tôi đã nghĩ rằng cô ta không tồn tại, cô ta không phải là con người. Megan giơ một chiếc móng tay đã bị cắt về phía tôi và cố nói với tôi: “Tao biết mày định làm gì rồi.”
“Sao cơ?” Tôi đáp.
Cô ta nhắc lại: “Tao biết mày định làm gì rồi.”
Cô Provost đảo mắt xuống chỗ hai đứa tôi. “Này các cô gái, ta rất vui vì Zara có thể kết bạn với mọi người nhưng bây giờ không phải là lúc tán gẫu. Đây là giờ học tiếng Tây Ban Nha.” Và cô quay sang phía tôi: “Này Zara, sao em không nói đôi điều về Charleston nhỉ?”
“À, vâng...” Tôi nhìn quanh với hy vọng tìm kiếm một sự giúp đỡ. Chỉ có những khuôn mặt trắng nhợt đang nhìn về phía tôi. Lạy chúa! Maine chỉ có một màu trắng thôi sao?
“Charleston là một nơi rất đẹp và ấm áp. Ở đó có những ngôi nhà được xây từ thời kỳ nội chiến...”
“Làm ơn nói bằng tiếng Tây Ban Nha” - Cô Provost ngắt lời tôi.
Cô ấy muốn mình nói về những căn nhà từ thời chiến tranh bằng tiếng Tây Ban Nha sao? Tôi thật ghét nơi này. Con bé Megan nhìn tôi che miệng cười. Tôi cảm thấy rùng mình. Căn phòng lạnh quá.
“Charleston es caliente y hermoso. Lo amo allí.”
Một cô bé thân hình mảnh khảnh cùng với mái tóc nâu vẫy tay với tôi khi giờ học kết thúc. Cô ta quàng một chiếc áo thun màu cam in hình mèo Kitty và cứ nhảy lên nhảy xuống liên hồi như để thu hút sự chú ý của tôi.
“Này.” Cô ta tiếp tục vẫy tay loạn xạ giống như người ta vẫy taxi trên một đoạn đường đông đúc vậy.
“Chào cậu.” Tôi cất quyển tập tiếng Tây Ban Nha mới tinh vào ba lô, sau đó cài khóa lại. Tôi phát hiện ra một trong mấy nút khóa đã bị rơi ra từ lúc nào.
“Tớ rất thích ba lô của cậu. Có phải cậu mua nó trong cửa hàng bán đồ hải quân không?” Cô ta vừa nói vừa nhún nhảy trên mấy ngón chân như thể có quá nhiều năng lượng trong người và luôn phải làm một điều gì đó với nguồn năng lượng dư thừa của mình.
“Ừ.”
“Ở Bangor à?”
“Không. Ở Charleston.”
Cô ta cười ngoác mồm. “Cậu là Zara White phải không?”
Tôi quay người lại và khoác ba lô lên vai. “Làm sao tất cả mọi người biết điều đó nhỉ?”
“Đây là một thị trấn nhỏ mà.” Cô ta giải thích. “Tin tức đi rất nhanh. Bọn mình rất hứng thú với những người mới đến. Tớ là Issie.”
“Ồ. Và cậu đã biết là ba lô của tớ không phải từ Bangor.”
“Một phần thôi.” Cô ta nhe răng ra cười, mắt mở to. “Tớ thích Bangor nên tớ hy vọng cậu mua nó ở đó. Và vì thế mà tớ cũng thích chiếc ba lô của cậu. Ôi, tớ lại nói nhảm rồi. Tớ rất ghét những lúc tớ nói nhảm. Devyn bảo điều đó rất dễ thương nhưng tớ biết là không phải vậy. Nó làm người khác khó chịu thì đúng hơn. hơn. Vậy, cậu thực sự tên là Zara à?”
Tôi cố gắng nén sự khó chịu của mình xuống và tỏ ra thân thiện. “Tớ thực sự là Zara.” Tôi mỉm cười.
“Giống Sara nhưng thay bằng chữ Z nghe hay hơn nhiều.” Cô ta cứ gật gù. “Thú vị. Rất thú vị. Thế cậu định đi đâu tiếp.”
“Học thể dục.” Tôi cố nhoẻn miệng cười. Tôi rất thích những giờ thể dục ở Charleston. Luôn luôn ở ngoài trời. Không dính dáng gì đến sách vở. Chẳng phải nói chuyện với ai ngoài việc trêu chọc người khác. Đó là dịp để hòa nhập với mọi người.
Issie không ngừng nhún nhảy làm cho chiếc váy lúc nâng lên lúc hạ xuống. Chân cô ta rất dài và suôn như mái tóc của cô ta vậy.
“Hay quá. Vậy là tới phòng tập thể dục.” Cô ta lấy tay đập “bốp” vào trán, mạnh đến nỗi mà tôi tưởng như phải kiếm cho cô ta một ít đá để chườm vào chỗ cô ta vừa đánh vào. Thế nhưng trông cô chẳng hề hấn gì mà còn nhảy cẫng lên. “Tớ cũng đến đó. Tớ dẫn đường cho cậu nhé.”
“Ồ.” Tôi dừng lại ở hành lang và đảo mắt tìm Ian. Anh ta không đến. Tôi không biết như thế là điều tốt hay xấu nữa. Đột nhiên, tôi có cảm giác bị bỏ rơi.
“Cậu đang tìm Ian à?”
Tôi nhún vai.
“Phải rồi. Tớ cũng đoán vậy. Anh ta cũng dẫn tớ đi loanh quanh.”
“Sao?” Tôi hỏi.
Vẻ tươi cười ban đầu của cô ta được thay bằng sự khó chịu.
“Có lẽ anh ta thích cậu. Tớ sẽ nói với anh ấy là tớ gặp cậu ở đây. Anh ấy là người tài năng. Anh ta sẽ trở thành người hộ tống của cậu trong suốt thời gian ở đây chỉ cần cậu đồng ý.” Cô ta lôi điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Ian rằng cô ta sẽ đưa tôi đến phòng tập thể dục.
“Đến đó thôi. Tớ đã thu xếp xong với Ian.”
Cô ta là người năng động. Tôi thích điều đó. Cô ta nắm lấy tay tôi và nói một cách bí hiểm. “Là một người mới thật khó. Tớ cũng là người mới đến.”
“Thật sao. Cậu đến đây khi nào?”
“Vào năm nhất.”
Tôi và cô ta cùng cười. “Thật sự là khó khăn, tớ vẫn còn nhớ rất rõ. Cực kỳ tẻ nhạt. Mọi người nhìn chằm chằm vào tớ với vẻ coi thường chỉ vì tớ là người mới. Họ cân nhắc xem có nên cho tớ nhập hội cùng hay không? Điều đó thật tệ. Không ai chơi cùng tớ vào giờ giải lao trong một thời gian dài. Sống một mình thật sự tẻ nhạt. Nhất là khi nhìn người khác chơi bóng dây hay đuổi bắt.”
Giọng cô ta có vẻ buồn. Tôi đi gần cô ta hơn như muốn chia sẻ nỗi niềm này. “Chuyện đó xảy ra lâu rồi.” Cô ta nhún vai và nhìn tôi. “Điều đó đâu còn nữa? Nhưng tớ nhớ rõ cái cảm giác ấy.”
Issie hạ thấp giọng khi cả hai đi ngang qua chỗ Megan và lũ bạn đang cố tỏ ra kẻ cả trong hành lang của trường, quả là một điều lố bịch không đáng có. “Megan Crowley cũng ghét tớ.”
“Đó là điều tất nhiên?”
Issie gật đầu. “Nó ghét tất cả những ai mà nó nghĩ sẽ là mối đe dọa đối với nó.”
“Sao tớ lại là một mối đe dọa?”
Issie rút tay ra và gõ quyển tập của cô ta vào người tôi. “Đừng có giả bộ ngây thơ với tớ nhé!”.
Cô ta lại cười khúc khích và mở cửa phòng thay quần áo. Tôi ngửi thấy mùi phấn trẻ con và mùi hôi của những đôi giầy chạy bốc lên từ căn phòng. Cái mùi rất quen thuộc. Nếu nhắm mắt lại, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được cái không khí giống như ở Charleston. Nhưng tôi đã không làm thế.
“Cậu có thấy Megan có chút gì đó huyền bí không?” Tôi nói khẽ vì lúc ấy Megan và lũ bạn cô ta đang bước vào phòng thay đồ.
“Ý cậu là sao?”
“Tớ cũng chẳng biết nữa...”. Tôi bỗng nhớ lại cái cảm giác khi nhìn thấy cô ta không tồn tại. “Thật vớ vẩn. Chẳng có gì đâu.”
“0 thì mãi cũng là số 0.” Chưa nói hết câu thì bỗng cô ta giật nẩy người về phía sau. “Trời!”
“Sao thế Issie? Cái gì vậy?”. Tôi nhìn xung quanh để tìm xem liệu có một con nhện hay thứ gì đó trên sàn nhà. Có thể Issie sợ nhện. Đó cũng là điều bình thường.
Issie nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt. Cô ta nuốt nước bọt rồi thốt ra được vài lời tưởng như nó chứa đựng tất cả cuộc sống của cô ta trong đó vậy. “Hôm nay, chúng ta phải chạy. Đó là bài kiểm tra một dặm. Chúa ơi, thật không hay chút nào. Thật tệ hại!”
“Một dặm à, tuyệt!”. Tôi nhảy cẫng lên và ôm chầm lấy Issie.
“Chạy một dặm. Tuyệt sao? Cậu có điên không hả?”. Issie mở ngăn tủ và lôi đồng phục thể dục của cô ấy ra. “Có lẽ cậu sẽ hợp với nơi này.”
Tôi kéo chiếc áo màu nâu cũ in dòng chữ “Buổi hòa nhạc U2 War” của mình ra. Ba tôi đã có nó trong một buổi hòa nhạc tổ chức vào những năm 80. Chạy cự ly một dặm thực sự rất tuyệt, đó là cự ly khá nhẹ nhàng và vừa phải.
“Cậu không muốn tớ thích nghi với nơi này sao?”
“Sẽ thú vị hơn nếu có sự khác biệt.” Issie chỉ về đám con gái mặc áo hai dây đang cười khúc khích bên Megan. “Nhiều người không ưa gì bọn nó.”
Megan buộc tóc ra phía sau theo kiểu đuôi ngựa. Cô ta sửa lại bộ ngực đầy đặn ẩn hiện dưới chiếc áo hai dây khá bắt mắt và nó làm tôi cảm thấy tức tối.
“Tớ cũng chả ưa gì bọn chúng, Issie ạ.”. Tôi nói và luồn ngón tay qua một lỗ thủng trên chiếc áo thun cuả mình.
“Hay đấy.”
“Tớ chỉ thích chạy thôi.”
Issie vừa nói vừa chui đầu vào chiếc áo màu xanh in hình Snoopy trông khá dễ thương. “Tại sao? Sao cậu thích chạy?”
“Vì nó mang lại cho tớ cảm giác an toàn.” Tôi trả lời cô ta rồi cúi xuống buộc lại dây giầy. Nhưng tôi đã không nói với Issie rằng điều đó khiến tôi có cảm giác được gần ba hơn.
Khi tôi đang thực hiện mấy động tác giãn cơ thì thầy Walsh - giáo viên thể dục - đến và ông ta ghi tên tôi vào lớp. Chúng tôi tập trung trên đường chạy để chuẩn bị cho vòng chạy khởi động. “Bedford là trường trung học duy nhất ở miền Bắc Maine có đường chạy trong nhà.” Thầy Walsh hướng về phía tôi nói với vẻ đầy tự hào. “Nó là kết quả của sự đóng góp về công sức và tiền bạc của toàn thể công dân trong thị trấn này.”
“Đúng vậy. Điều đó thật hay.” Tôi tranh thủ co giãn các cơ. Không một ai ngoài tôi và Issie làm những động tác khởi động cơ bản này. Issie gần như ngã chúi xuống mỗi khi cô ta gập người và chạm vào các ngón chân. Thật vui khi thấy một ai đó vừa đáng yêu vừa vụng về. Issie cũng có màu tóc giống với ba tôi.
Megan liếc ánh mắt ghen ghét về phía tôi và tôi cảm nhận được điều đó. Một cảm giác thật khó chịu. Tôi đặt mấy ngón tay lên hai mí mắt.
Thầy Walsh nắm lấy khuỷu tay tôi và nói như hétvào tai. “Em ổn chứ? Em có bị bệnh huyết áp hay vấn đề gì về sức khỏe không?”
Tôi lấy tay vuốt tóc. Issie thôi khởi động và nhìn tôi. Tất cả mọi người đang nhìn tôi.
Tôi bỗng nhớ đến điều mà người ta gọi là Ophthalmophobic, một nỗi sợ khi một người có cảm giác đang bị người khác nhìn chằm chằm vào mình.
“Vâng, em ổn mà.” Tôi nói dối.
Thầy Walsh ném vào tôi một cái nhìn nghiêm khắc rồi buông tay tôi ra. “Được rồi. Em vào hàng đi.”
Tất cả bọn tôi đều đứng vào hàng ngoại trừ một người phải ngồi xe lăn, đó là Devyn. Cậu ta mỉm cười với tôi và tự giới thiệu về bản thân. Cậu ta có nụ cười rất đẹp, một hàm răng trắng bóng, đôi mắt to cuốn hút và một làn da ngăm. Devyn trông sẽ cực kỳ lý tưởng nếu như cậu ta không có chiếc mũi quá to. Thực ra thì nó hợp với khuôn mặt cậu ta, trông cậu ta rất tự nhiên và mạnh mẽ.
Devyn ngước nhìn về phía Issie, lúc ấy đang đỏ mặt lên vì bối rối.
“Cậu làm được mà Issie.”
Mắt Issie đảo qua đảo lại, cô ta mím môi và nói: “Đến khi nào tớ mới qua được môn này chứ.”
“Cậu sẽ vượt qua. Tớ sẽ để cậu lên đường chạy của tớ và đẩy cậu lăn qua vạch đích.” Tôi nhận thấy sự chân thành trong lời nói ấy qua cách cậu ta nhìn Issie. Không một chút mỉa mai. Tôi lập tức cảm thấy thích cậu ta.
Issie càng trở nên bối rối. Mặt cô ta trông như thể vừa hoàn thành xong chặng đua nước rút.
Tôi nhún nhảy trên hai chân. Hạnh phúc điên cuồng vì lại được chạy. Không cần quan tâm đến việc phải chạy trên con đường bằng nhựa tổng hợp trong nhà hay việc con bé Megan đang nhìn chằm chằm vào tôi. Ian đang đứng cạnh nó và cười rạng rỡ.
“Cô ta nghĩ mình là một vận động viên chạy hay thứ quái quỷ gì chứ?” - Nó đưa tay buộc lại tóc ra phía sau, đôi gò má đầy đặn của cô ả càng trở nên nổi bật. “Áo đẹp chưa kìa.”
Tôi nhún vai. Ian nhíu đôi lông mày của anh ta: “Cô ấy là một thành viên trong câu lạc bộ điền kinh của anh thôi.”
Lời nói của anh ta không có vẻ gì là thật. Nghe nhạt nhẽo như cách mà anh ta ve vãn tôi. Cũng có thể tôi vẫn còn bị ám ảnh từ cái chết của ba, cảm thấy mọi thứ đều không thật. Tôi chạm vào sợi chỉ nơi ngón tay.
Megan nhướng hàng lông mày hoàn hảo của cô ả: “Có lẽ cô ta từng chạy quanh mấy cái hố nhỏ ở miền Nam bằng cách bò qua chúng. Nhưng không ai chạy như thế ở Maine này. Hơn nữa, làm sao một người có đôi chânngắn và nhỏ như cô ta lại có thể chạy được?”
“Đừng quá đáng thế, Megan.” Issie nói với cô ả. “Cư xử tử tế một chút sẽ tốt hơn đấy.”
Megan chuyển sang gay gắt với Issie: “Cô là cái gì đâu mà bày đặt.”
Tôi nắm chặt mấy ngón tay, cố nghĩ ra điều gì đó để nói nhưng tất cả ngôn từ của tôi như bị tắc lại nơi nào đó trong ngực. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên phía sau chúng tôi, giọng nói trầm nghe như tiếng gầm gừ. Tôi lập tức nhận ra nó là của ai và bất giác rùng mình.
“Issie tốt hơn cậu nghĩ nhiều.” - Nick Colt nói. Anh ta đặt tay lên vai Issie. Issie quay lại cười với Nick. Không lẽ cô ta là bạn của gã lái chiếc Mini Cooper này sao? Hay họ đang hẹn hò? Ôi lạy chúa! Làm ơn đừng cho phép họ hẹn hò.
Nick quay sang phía Megan. “Cậu sợ sao Megan? Cậu nghĩ là Issie có thể chạy nhanh hơn cậu sao?”
Nick mỉm cười với Megan nhưng nụ cười đó chẳng có chút gì thân thiện và nó khiến tôi cảm thấy sợ. Đó là nụ cười của loài dã thú. Ừ, nụ cười của loài dã thú với khuôn mặt góc cạnh. Tôi lắc mạnh đầu mình để tống khứ cái hình ảnh đó đi. Mà không, anh ta có nụ cười của một gã tài xế tồi, kẻ khiến tôi giật bắn người mỗi khi hắn hét lên: “Nguy hiểm. Tránh đường!”
Ôi chao! Tôi suy diễn nhiều quá.
Nick có nụ cười tuyệt đẹp. Anh ta nói với vẻ chế nhạo Megan: “Cậu ấy sẽ nhanh hơn...”
“Ồ, phải rồi.” Megan ép người xuống để chạm vào mấy ngón chân. Động tác uyển chuyển hệt như một con mèo. Cứ như thể cô ta muốn khoe những đường cong trên cơ thể mình vậy. Cũng có thể cô ta muốn làm tôi cảm thấy khó chịu.
Cơn giận dữ dâng lên từ tận sâu trong tôi, đen tối và kiêu kỳ. Tôi rất ít khi có những cảm giác như vậy. Tôi đã không cảm thấy điều gì khác ngoài cảm giác tê cóng vì lạnh. Nhưng chính Megan đã cố tình làm điều gì đó với tôi. Không khí phòng tập