Ám Ảnh

CHƯƠNG 25

Thật không dễ dàng gì nhưng chúng tôi cũng xoay sở vượt qua được một dãy bậc thang dẫn xuống đại sảnh.

“Những con yêu tinh đâu rồi?” Jay thều thào hỏi. “Chúng sẽ hút máu chúng ta. Chúng sẽ tới.”

“Chị không biết, có lẽ chúng ở phòng sau.”

“Không sao đâu.”

Nhưng khi vừa đến dãy bậc thang cuối cùng, chúng tôi bỗng nghe thấy một giọng nói vọng tới từ đại sảnh. Tim tôi thắt lại trong lồng ngực. Điều này không nằm trong kế hoạch của tôi. Bà không nên có mặt ở đây vào lúc này. Đúng ra, bà nên đến đây lúc 9h khi mọi việc đã xong xuôi.

“Ông đã có cái mình muốn rồi đấy. Tôi đang ở đây, vậy được chưa?” Một giọng phụ nữ mượt mà cất lên, run run, cố tỏ vẻ cứng rắn.

“Tại sao bà không kể cho tôi mọi chuyện trước đây? Tại sao bà phải nói dối? Tôi đoán bởi vì bà muốn tôi được an toàn.”

“Đó là mẹ chị.” Tôi thì thầm với Jay

“Mẹ chị ở đây sao? Tại sao mẹ chị lại ở đây?” Jay lảo đảo dựa vào lan can.

“Để cứu chị.” Tôi kéo Jay lại gần, cố giữ cho cậu ấyđứng thẳng.

Cậu ta cố gắng hiểu những gì tôi nói: “Nhưng chị đang cứu em cơ mà.”

“Chị biết, không sao đâu. Đi nào.”

Chúng tôi bước xuống tới giữa cầu thang và cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy điều gì đang diễn ra. Mẹ tôi đang đứng ở giữa tiền sảnh ngay trên một viên đá hoa cương trắng lớn. Hai tay bà khoanh trước ngực. Vua yêu tinh đứng trên viên đá màu đen. Những con yêu tinh xếp thành hàng cạnh các bức tường xung quanh.

“Trông y như một bàn cờ khổng lồ.” Jay thì thầm.

Tôi kéo Jay xuống thêm mấy bậc thang.

“Bà không biết tôi nhớ bà nhiều như thế nào đâu.” Vua yêu tinh nói.

Mẹ tôi cười khẩy. Bà không nói gì cả.

“Bà đã bắt tôi đợi rất lâu rồi.”

Mẹ tôi đảo tròng mắt. Tôi đã từng nghĩ bà chỉ đảo mắt với tôi. Tôi và Jay xuống thêm một bậc thang nữa. Dường như không ai nhận ra chúng tôi.

Cuối cùng bà nói “Những con yêu tinh của ông đã tấn công con gái chúng ta.”

Chúng là những kẻ phản bội. Chúng đã bị tiêu diệt.

“Phải. Nhờ Betty”

Vua yêu tinh thở dài ngao ngán “Tôi đã tiêu diệt cả những kẻ khác.”

“Những kẻ khác?”

Chúng thông đồng với nhau. Bà biết đấy, tôi bị mất sức mạnh khi không có nữ hoàng bên cạnh. Vì vậy, những kẻ thèm khát quyền lực mới nổi lên đã lợi dung điều này”.

Tôi không chấp nhận những gì ông ta nói vì vậy tôi hét lên từ cầu thang “Ông đã giết Brian Beardsley. Và hãy nhìn Jay xem, cậu ta trông như thể đã chết rồi.”

Mọi người, kể cả mẹ, quay lại nhìn chúng tôi. Hai tay bà buông thõng xuống hai bên hông.

Vua yêu tinh vung tay sang hai bên “Con biết là ta không thể làm khác được.”

“Ông HOÀN TOÀN CÓ THỂ NGỪNG MỌI THỨ LẠI.” Tôi kéo Jay xuống cầu thang, tiến đến chỗ mẹ tôi. Bà nhìn tôi với ánh mắt hốt hoảng. Tôi muốn ôm lấy bà dù vẫn còn rất giận. Tôi muốn bà biết rằng tôi đã tha thứ cho bà và tôi hiểu điều bà đang cố gắng làm. Tôi nhìn thẳng vào Vua yêu tinh.

“Đó là bản chất của chúng ta.” - Ông nói.

“Vậy ông có thể thay đổi bản chất của mình. Ông không cần phải tra tấn, phải giết chóc.”

“Khi đó ta sẽ chết. Và có lẽ một yêu tinh khác tàn bạo hơn, ít thích thú với những điểm riêng biệt của con người hơn sẽ thay thế ta.”

“Vậy thì sao?”

Cả ông ta và mẹ tôi đều nhìn tôi. Jay loạng choạng. Tôi giữ cho cậu ấy đứng vững.

“Con người luôn hy sinh vì những điều mà họ cho là tốt đẹp hơn. Cái đó được gọi là tử vì đạo. Thêm nữa, ông đã theo dõi tôi, gọi tôi, cố làm tôi lạc trong khu rừng. Điều này chắc chắn không có trong cuốn cẩm nang dành cho một người bố tốt.” Tôi nói, tiến thêm một bước nữa. Những con yêu tinh rít lên như thú hoang. Chúng xích lại gần chỗ chúng tôi, hít ngửi không khí, đánh hơi mùi máu của Jay, cảm thấy đói khát và muốn hút máu. Vua yêu tinh ra lệnh cho chúng lùi lại. Chúng làm theo một cách miễn cưỡng.

“Ta đã mong con đến với ta một cách tự nguyện.” Ông nói. “Ta mong con tự muốn biết xem cha ruột của mình là ai.”

“Thẳng thắn mà nói, giữ một người đang bị lạc và khủng hoảng không thể làm cho họ đến với ông một cách tự nguyện. Hơn nữa ông đã giả vờ là cha nuôi của tôi. Riêng điều đó thôi đã là một tội ác thực sự.”

Mẹ tôi bước ra khỏi ô màu trắng bà đang đứng, tiến tới vòng tay ôm lấy tôi. Điều đó thật tuyệt. “Ông ta đã làm gì?” - mẹ hỏi.

“Tôi đã cảm thấy rất tuyệt vọng.” Ông nói.

“Đó là một lời biện hộ thiếu thuyết phục,” tôi nói khi Jay đổ vật xuống nền nhà. Tôi cố giữ lấy Jay nhưng dù cậu ấy khá nhẹ thì tôi vẫn quá nhỏ con. Và cũng chẳng có con yêu tinh nào cố đỡ lấy cậu ta. “Và bây giờ là lúc chúng tôi phải đi. Các người không có một cái xe lăn hay thứ gì đó mà tôi có thể đặt Jay lên sao?”

Mẹ tôi đứng như hóa đá bên cạnh tôi. “Zara...”

Tôi nhìn vào mặt bà dù không muốn. Rồi tôi gần như cúi gập người xuống, khoảng trống trong tôi rất lớn, thực sự quá lớn. “Mẹ?”

“Mẹ có thể làm gì khác đây, Zara?”

“Vậy mẹ sẽ ở lại đây? Với ông ta? Kẻ tàn bạo này?”

Bà chậm chạp gật đầu và để bàn tay mình trên hai vai tôi.

Tôi dậm mạnh chân như là một đứa trẻ: “Đó là điều điên rồ nhất mà con từng nghe.”

“Mẹ biết không phải lúc nào con cũng tin điều này nhưng con và bảo vệ con là điều quan trọng nhất trên thế giới này đối với mẹ.” Đôi mắt bà nhìn lướt qua bộ dạng của tôi rồi đến Jay đang nằm trên nền nhà, rồi bà hôn má tôi trước khi quay lại phía Vua yêu tinh. “Ông sẽ để chúng đi. Ông đã hứa như vậy. Ông sẽ để bọn trẻ đi và không bao giờ làm phiền chúng nữa nếu tôi có mặt tại đây lúc này, đúng không?”

Ông ta gật đầu: “Tôi đã hứa như vậy.”

“Mẹ.”

Bà ôm tôi vào lòng lần cuối. “Mẹ xin lỗi, Zara. Chuyện này là không thể tránh khỏi cho dù mẹ đã nghĩ khác. Tự do của mẹ không là gì cả nếu đem so với...”

“Ông ta sẽ biến mẹ thành một yêu tinh, thành một trong số bọn họ.”

Bà không trả lời.

Tôi lùi lại. “Mẹ nói điều này là không thể tránh khỏi. Nhưng không có gì là không thể tránh được.” - tôi nài nỉ.

Những con yêu tinh đẩy tôi ra xa. Chúng mang tôi ra cửa, xô tôi ra ngoài trời tuyết và để tôi ở đó. Hai con yêu tinh khác thả Jay Dahlberg rơi bịch xuống bên cạnh tôi.

“Ít ra các người cũng phải cho cậu ta ít quần áo chứ.” - tôi hét lên nhưng chúng bước vào trong và đóng cửa lại.