Ám Ảnh

CHƯƠNG 12

Tôi bước một bước, duy nhất một bước, hướng về nơi phát ra giọng nói.

“Nick?”

“Zara...”

Tôi đứng lại và nhìn xung quanh. Những đám mây đen đang che phủ bầu trời, chúng trở nên u ám và nguy hiểm. Những con gió thổi mạnh khiến cho cây cối nghiêng ngả, những cây con không chịu nổi sức gió oằn xuống trông thật tội nghiệp. Tôi ôm sát cánh tay vào thân người, cố gắng để xua đi cái cảm giác ớn lạnh bên trong.

“Zara...”

“Nick? Có phải anh không?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

“Anh ở đâu hả?” Tôi hét lên.

“Lại đây với ta.”

“Nói ta biết ngươi là ai?”

“Zara...”

Tôi dẫm mạnh chân xuống mặt đất. “Nghe này. Chuyện này thật điên rồ. Hãy nói ta biết ngươi là ai và ta sẽ đi, được chứ? Nhưng ta muốn nói với ngươi rằng nếu ngươi làm hại Nick thì ta sẽ không bằng lòng đâu.”

Tiếng của tôi văng vẳng trong không khí như một lời cảnh báo. Tôi cảm thấy ấm áp như có một ngọn lửa đang cháy bên trong tôi. Cơn giận đã đem đến điều đó.

“Zara...”

“Gọi tên ta như thế đủ rồi.” Tôi hét với tất cả sự tức giận. “Thật nhố nhăng.”

Tôi bắt đầu bước thẳng vào khu rừng và không quan tâm đến nó nữa. Sự giận dữ khiến tôi trở nên mạnh mẽ và đã sẵn sàng để đối mặt và giao chiến với một kẻ nào đó trong kia cho dù trước đây tôi chưa bao giờ đánh một ai. Friedrich Nietzsche từng nói: “Anh, một người anh hùng chiến đấu với lũ ác quỷ, phải cẩn thận để không biến mình thành một con quỷ theo cách đó.”

Tôi tiến sâu vào trong khoảng năm mươi bước rồi dừng lại, đứng trên một bãi đất cứng. Tôi đang làm đúng như những gì mà người ta khuyên tôi không nên làm, những gì mà tôi đã hứa với Nick là tôi sẽ không làm. Tôi thét lớn.

Tôi tức giận với bản thân, tức giận với giọng nói kia và tức giận Nick. Tôi cầm chắc thanh sắt trong tay.

Giọng nói lại vang lên phía sau tôi: “Ở ngay đây thôi, Zara. Đừng dừng lại lúc này.”

Tôi xoay người lại nhưng không thấy bất cứ ai.

“Ngươi ở đâu?” Tôi hỏi.

Không ai trả lời.

“Ngươi là ai?”

“Một người quen.” Giọng nói vang lên ngay bên tôi. Tôi xoay người ra bốn phía. Đó không phải giọng của Nick, già dặn và nhanh hơn.

“Tại sao ngươi biết tên ta?” Tôi hỏi và chăm chú lắng nghe.

“Ta luôn biết, công chúa ạ.”

Zara nghĩa là công chúa. Đúng thế. Tôi không quan tâm ý nghĩa của tên mình là gì. Tôi băng qua nhữngviên đá nằm xen kẽ với mấy trái thông và rễ cây hướng về phía mà tôi nghĩ là nơi phát ra giọng nói đó.

“Không. Ngươi không biết đâu. Ngươi đang ở đâu?”

Không một bóng người xuất hiện. Khắp nơi chỉ có cây cối và chỉ cây cối. Tôi xoay người nhìn về hướng ngôi nhà, nhưng tất cả đã bị che phủ bởi rừng cây. Trời càng ngày càng tối.

Nỗi sợ hãi khiến tôi cảm thấy nôn nao. Đây là lần đầu tiên tôi không thấy lo sợ cho Nick. Tôi sợ cho chính bản thân tôi. Tôi có thể biến mất. Biến mất một cách nhanh chóng.

“Ngươi ở đâu?”

“Ở đây.” Giọng nói cất lên phía bên trái nơi tôi đứng. Tôi lao về phía đó, băng qua những thân cây to và màn đêm đang ngày một dầy đặc. Khu rừng đã về đêm.

“Ngươi đã bắt Nick rồi phải không? Ta thề có chúa nếu ngươi bắt anh ấy ta sẽ đá vào mông nhà ngươi.”

Tôi chạy đến một quãng rừng thưa. Một nhóm cây mọc thành hình vòng tròn hệt như những người lính gác. Tuyết bắt đầu rơi xuống. Tôi dừng chân đứng giữa cái vòng tròn đó. Một mình tôi đứng giữa khu rừng nhìn từng đợt tuyết rơi ngày một nhanh.

“Ngươi đang muốn làm ta mất phương hướng à?” Tôi nắm chặt hai tay rồi buông ra. Tôi không nhìn thấy hắn ta. Tôi đang sợ. Tôi không thể sợ. “Ta cảm thấy khó chịu về ngươi rồi.”

Vẫn không có tiếng trả lời.

“Ta không thể tưởng tượng được ngươi là người như thếnào.”

Không có giọng nói nào cất lên nữa.

Đầu tôi quay cuồng. Tôi đã không nhớ rằng người ta gọi tình trạng này là chứng sợ tiếng nói. Quỷ tha ma bắt nó đi!

Phobophobia- sợ bị ám ảnh.

Photoaugliaphobia- sợ ánh sáng mạnh.

Photophobia- sợ ánh sáng.

Phonophobia- sợ tiếng nói.

Nó là một trong những nỗi sợ đó. Và theo thứ tự anphabe nỗi sợ tiếp theo là gì nữa?

Phronemophobia- sợ suy nghĩ.

Tôi không sợ suy nghĩ vì suy nghĩ khiến tôi cảm thấy bình tĩnh. Tôi tìm kiếm xung quanh những gốc cây gần đó. Tìm kiếm và tìm kiếm...

Tôi đang ở đâu?

Trong rừng.

Nick đang ở đâu?

Tôi không biết. Nick cũng không biết.

Giọng nói kia từ đâu?

Tôi đưa tay vào túi tìm chiếc điện thoại. Chúa ơi, tôi đã để nó trong chiếc túi thể thao. Tôi lắc đầu, cảm thấy thất vọng. Làm sao tôi lại có thể làm thế chứ? Có thể tôi đã lần theo giọng nói của một kẻ giết người hàng loạt nào đó, một mình bước vào khu rừng tối tăm và vắng vẻ giống như trong tiểu thuyết của Stephen King và ngu ngốc thay tôi không mang điện thoại của mình theo.

Một âm thanh bật ra từ cổ họng tôi, thống thiết, u uất. Tôi nuốt nước miếng, cố trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng thực ra tôi đang chết dần trong sự yếu đuối, hèn nhát. Tôi chỉ đứng đây chờ đợi kẻ giết người đến.

Tuyết bắt đầu đu mình trên những cành cây. Chúng bám lại trên tóc, trên quần áo và dính chặt lấy đôi giày của tôi. Tuyết rơi thật nhanh, trong phút chốc nó đã bao phủ toàn bộ mặt đất. Điều đó có nghĩa là nếu có ai đi theo hắn ta sẽ để lại dấu chân trên mặt đất.

“Zara.” Giọng nói lại cất lên. “Lại đây với ta.”

Tôi lắc đầu.

Tôi đã hành động một cách không có lý trí. Và bây giờ tôi sẽ không làm gì tồi tệ hơn nữa.

“Không.”

Tôi lau những hạt tuyết bám trên mặt.

“Ở bên này.”

Tôi nhắm mắt lại và không cử động.

“Ta lạc đường rồi. Chính ngươi đã khiến ta lạc đường.” Giọng tôi chùng xuống. “Đó là điều ngu ngốc nhất ta đã làm.”

Và tôi nghe thấy nó, một giọng cười sảng khoái, nhưng không hẳn là cười, nó hệt như một tiếng tru dài.

Tiếng tru của loài chó sao?

Đấy là một con chó. Và tốt nhất nó là chó vì tôi không thể nào cầm cự được với một con sói vào lúc này.

Tôi chú ý lắng nghe. Cũng có thể cuốn sách mà tôi từng đọc hồi lớp bốn về hai chú chó German Shepards và Saint Bernards luôn xuất hiện trong những tình huống khẩn cấp để cứu mạng con người là có thật. Có thể một chú chó đáng yêu nào đó sẽ đến cứu tôi thoát khỏi hoàn cảnh này. Thậm chí là nó có thể mang theo một thùng bia dưới cổ của nó nữa nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Tôi đang phải chuẩn bị đối mặt với một con ma sói hay bất cứ thứ gì có thể xảy đến với tôi ngay lúc này.

Hy vọng là điều thật điên rồ. Nó sẽ khiến bạn tin vào những điều bạn hy vọng.

Tôi tiến về phía phát ra tiếng hú, như tìm kiếm một người bạn, có thể là một bộ lông hay một hàm răng sắc nhọn đầy nước dãi.

Tiếng hú ngày một gần. Nó đã phát ra từ phía sau tôi. Tôi lao nhanh về phía trước, mặc cho tuyết đang rơi nhiều hơn, bao phủ lên toàn bộ mặt đất. Những viên đá và rễ cây nằm khuất dưới lớp tuyết khiến cho mỗi bước chân của tôi gặp nguy hiểm hơn. Tôi có thể trượt ngãbất cứ lúc nào.

Tôi dừng lại và hít thở. Tôi không biết mình đang ở đâu trong khu rừng này. Đầu tôi lại quay cuồng.

Hít vào nào, Zara.

Bây giờ hãy thở ra đi.

Kể tên những nỗi sợ đi nào. Tôi tự nhủ.

Nhưng tôi không thể. Tôi không còn nhớ được gì nữa.

Hít vào.

Tôi bỗng nhớ đến câu nói của cô Nix rằng nên mặc áo trái mỗi khi ra ngoài để không bị lạc. Rõ ràng cô ấy không phải là người thực tế và đó là một lời khuyên cực kỳ mê tín và ngốc nghếch, nhưng ngay lúc này tôi lại sẵn sàng làm như vậy, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Tôi cởi chiếc áo khoác ra và lộn ngược lại. Tôi cũng làm như thế với chiếc áo ngắn tay. Tôi thấy mình đang làm một điều hết sức kỳ cục.

“Không thể để mọi chuyện trở nên xấu hơn.” Tôi nói thầm với những thân cây và bắt đầu chạy.

Tôi không biết mình đã chạy như thế bao lâu. Tôi cắm đầu chạy như thể một người mù xuyên qua cánh rừng, tôi nhảy qua rất nhiều thân cây bị đổ, tóc của tôi vướng vào những cành cây thấp và tung ra, thỉnh thoảng tôi cảm thấy chân mình tê cứng và không muốn cử động nữa. Những âm thanh lùng bùng như tiếng trống vang rền trong đầu tôi.

Tôi nghe thấy tiếng con chó.

Tôi đuổi theo nó, càng ngày càng gần hơn cho đếnkhi tôi chợt nhận ra mình đã thoát khỏi khu rừng. Trước mặt tôi lúc này là một bãi cỏ rộng.

Tôi xoay cánh tay của mình trong không trung. Lúc ấy có lẽ tôi đã cúi xuống và hôn lên mặt đất vì sung sướng nếu như nó không bị phủ đầy tuyết. Tôi đã làm được rồi! Tôi đã thoát khỏi khu rừng chết tiệt kia.

Hoan hô, Zara!

Hoan hô, chú chó của tôi!

Tôi nhảy một điệu mừng chiến thắng giống như những cầu thủ bóng đá vẫn thường làm mỗi khi ghi bàn.

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Ánh đèn trước hành lang ngôi nhà vẫn sáng. Chiếc xe của nội không có ở gara. Chiếc Mini Cooper của Nick vẫn đậu ở lối ra vào và bị tuyết bao phủ. Không có bất cứ dấu chân nào quanh đây.

Tôi cảm thấy hụt hẫng. Nuốt nước bọt rồi nhìn xung quanh, cố phát hiện ra dấu vết nào đó của kẻ đã phát ra giọng nói kia.

Chỉ có cây cối mà thôi.

“Nick?”

Tiếng gọi của tôi vang lên trong bầu không khí chứa đầy tuyết một cách tuyệt vọng. Tôi nhấc từng bước chân mệt mỏi trên tuyết. Từng bước, từng bước một. Đôi giầy chạy của tôi đã ướt đẫm. Đến bây giờ tôi mới để ý thấy điều đó. Tôi gạt bỏ những lo lắng về ngón chân có thể bị đóng băng của mình ra khỏi đầu. Tại sao anh ấy vẫn chưa quay lại?

“Nick?” Tôi gọi.

Tôi cảm giác có gì đó bên phải tôi và tôi quay lại, nắm tay, chuẩn bị đấm đá loạn xạ và bỏ chạy. Nhưng đó không phải là kẻ mà tôi nghĩ. Ngay kia, bên cạnh chiếc xe của Nick là một chú chó to lớn và kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy. Nó gầy hơn giống chó Saint Benard nhưng bù lại cao hơn và cơ bắp chắc khỏe hơn. Bộ lông của nó màu nâu giống lũ sói nhưng sói không to như vậy. Nhưng liệu có phải nó là sói không? Không. Chắc chắn không.

Có thể nó là con chó đã đưa tôi về nhà, vị cứu tinhcủa tôi.

Tôi giơ tay ra và nó ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắtđen và sâu thật đẹp, trông nổi bật hơn bởi màu trắng của tuyết phủ trên bộ lông của nó.

“Chó yêu. Lại đây nào... mày có biết Nick đang ở đâu không?”

Cho đến lúc này tôi mới để ý đến một vật trên lưng của nó, một mũi tên cắm sâu vào da thịt và bị kẹt lại ở đó. Vết thương đang rỉ máu và thấm đỏ một mảng lông trên lưng. Ngay miệng vết thương có vài giọt máu đã đông lại thành cục. Kẻ nào đã bắn nó bằng một mũi tên chứ? Tại sao con người lại có thể làm thế được. Cơn giận dữ dâng lên trong tôi và tôi nghiến chặt răng để kìm nén nó xuống. Con chó rên rỉ và tất cả nỗi tức giận của tôi như biến mất.

“Ôi, chó cưng.” Tôi chạy về phía nó và không cần quan tâm đến việc nó rất to lớn và có thể là một con sói. Tôi quỳ xuống trước mặt nó.

“Có bị đau lắm không?”

Nó hít hít bàn tay của tôi. Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên mõm và nhìn thẳng vào mắt nó. Và tôi hoàn toàn cảm thấy có cảm tình với chú chó dễ thương này. Nó đáp lại cử chỉ của tôi bằng cách nâng người lên về phía tôi nhưng có lẽ vết thương trên lưng nó quá nặng khiến nó khụy người xuống và rên la thảm thiết. Thật tội nghiệp.

Tôi đưa ngón tay lạnh cứng của mình đỡ lấy cằm nó và một cảm giác ấm áp chạy trên đầu ngón tay.

“Tao phải đưa mày đến một chỗ ấm áphơn.” Tôi đứng dậy và vỗ vào đùi mình, hy vọng nó hiểu được ý tôi. “Đi nào.”

Tôi chầm chậm tiến dần về phía căn nhà. Chốc chốc lại nhìn về phía sau để chắc rằng nó đang theo tôi.

Tôi lại vỗ vào đùi và gọi. “Đi nào.”

Với một tư thế mạnh mẽ và uyển chuyển, nó nhìn thẳng vào tôi. Tôi nhìn vào ánh mắt của nó. Có chút gì đó hoang dã, mạnh mẽ và thông minh toát lên trong đôi mắt ấy.

“Tao chỉ muốn chăm sóc mày thôi mà.” Tôi nhẹ nhàng nói. Tôi giấu hai bàn tay của mình vào trong ống tay áo. Không khí lạnh khiến cho mấy ngón tay của tôi tê cóng. “Hãy theo tao vào nhà đi. Tao sẽ lấy mũi tên kia ra và sưởi ấm cho mày. Hãy để tao cứu lấy mạng sống của mày, được chứ.”

Tôi nhìn vào mắt nó rồi ngẩng đầu lên nhìn những đợt tuyết đang rơi ngày một nhiều và tôi nhìn sang chiếc Mini Cooper. Giọng nói của tôi bắt đầu nghẹn lại

trong cổ họng.

“... và sau đó, tao có thể gọi cho nội Betty, rồi chạy ra ngoài một lần nữa để tìm Nick, người chủ của chiếc xe ngoài kia.” Tôi giải thích.

Nó ngẩng cao đầu khi tôi nhắc đến tên Nick.

Một tia hy vọng có vẻ điên rồ vụt lên trong tôi. “Mày đã nhìn thấy anh ấy à? Mày đã nhìn thấy Nick phải không?”

Nhưng nó chẳng thèm trả lời, chỉ vẫy đuôi một cách yếu ớt. Tất nhiên chó thì không thể trả lời được. Tôi đã quên mất điều đó vì cứ nghĩ nó chính là Nick. Có vẻ như tôi đã tin vào người thú và yêu tinh. Từ một nơi sâu kín nào đó trong lòng mình, tôi vẫn luôn tin vào sự tồn tại của những người thú và yêu tinh, niềm tin đó cứ lớn dần, lớn dần và trỗi dậy không ngừng cho dù tôi có cố gằng kìm nén thế nào đi nữa.

Chỉ tay về phía cửa chính tôi nói. “Vào nhà đi nào.”

Hai tai của nó vểnh lên như nghe ngóng, mấy bắp thịt khẽ rung lên. Nó vụt qua mặt tôi và nhảy phốc lênhành lang. Tôi không thể nào hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Nó đã nhảy xa hơn 3 mét là ít. Làm sao nó có thể làm được chứ? Tôi bước lên bậc tam cấp và đặt tay lên đầu nó, vuốt ve.

“Ngoan lắm chó cưng.” Tôi mở cửa ra. “Tự tìm một chỗ cho mình đi nhé.”

Căn phòng rất ấm áp và dễ chịu, nó đứng bên cạnh cửa ra vào, toàn thân ướt sũng, dường như vẫn chưa trút bỏ được vẻ khiếp sợ trên mặt. Tôi cầm một tấm khăn lót đệm trên ghế và ném về phía nó.

“Được rồi.” Tôi lùi lại, giang tay ra hiệu với nó. “Hãy cố giữ ấm nhé. Được chứ? Tao sẽ đi gọi bác sỹ thú y cho mày.”

Tôi cầm lấy điện thoại và sang phòng bên tìm cuốn danh bạ. Khi quay trở lại, tôi thấy nó nằm sụp xuống dưới nền nhà ngay cạnh cửa ra. Tôi ngồi xuống bên cạnh và nó kê đầu vào tay tôi. Tôi cúi người xuống hôn lên chiếc mũi màu đen và rất khô ráo của nó. Bỗng toàn thân nó run lên.

“Chó ngoan. Mọi chuyện ổn rồi mà.” Tôi vỗ về và lật cuốn danh bạ ra. Chỉ có duy nhất một số của bác sỹ thú y, nó là số khẩn cấp. Tôi bấm máy.

Một giọng nói khó chịu vang lên. “Cuộc gọi của quý khách không thể thực hiện được.”

Tôi cúp máy. Tôi gần như dập mạnh nó xuống vì tức giận. Dù sao trút giận lên những vật vô tri vẫn hơn là lên người khác.

Tôi cố gắng nén cơn giận xuống, giữ bình tĩnh và tập trung suy nghĩ. Có thể tôi đã gọi nhầm số. Tôi cố thử thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có kết quả.

“Cuộc gọi của quý khách không thể thực hiện được.” Một đoạn ghi âm được phát đi một cách miễn cưỡng.

Con chó rên rỉ khiến tôi cảm thấy bứt rứt. Tôi không còn để ý đến việc gọi điện nữa mà tự mình xem xét vết thương trên lưng nó. Mũi tên được làm từ một loại gỗ màu đen, phần đuôi của nó được gắn một miếng giấy màu xanh. Nó sẽ rất đẹp nếu như không cắm sâu vào da thịt như thế.

“Ai đã làm thế với mày chứ?” Tôi thì thầm.

Nó thở ra một luồng hơi nóng như muốn trả lời tôi. Trông nó có vẻ đau đớn. Sự lo lắng bắt đầu bao trùm lấy tôi, tôi cảm thấy nôn nao như vừa uống một lúc tám cốc cà phê. Tôi xoa đầu, suy nghĩ. Và cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời,

“Tao sẽ gọi cho nội.” Tôi nói với nó. “Nội Betty sẽ biết nên làm thế nào. Bà ấy là người rất khéo léo. Mày sẽ thích cho mà xem.”

Tôi cầm lấy điện thoại và bấm số. Lẽ ra tôi nên gọi cho Jessie thay vì gọi cho nội. Nhưng đây là chuyện nghiêm trọng và thật ngạc nhiên là nội bắt máy.

“Nội à. Có một con chó đang bị thương ở nhà. Ai đó đã bắn nó bằng một mũi tên. Cháu đã gọi bác sỹ thú y nhưng không ai trả lời. Và cháu không tìm thấy Nick trong khi xe của anh ấy ở ngoài sân. Nội về nhà được không?” Tôi nói gấp gáp.

“Zara, hãy bình tĩnh đi cháu yêu.” Giọng nội rất dứt khoát. “Bình tĩnh và nhắc lại ta nghe chuyện gì đã xảy ra.”

Tôi nhắc lại một lần nữa. Cùng lúc ấy, con chó rúc đầu của vào lòng tôi. Nó run bắn lên. Ôi lạy Chúa!

“Người nó đang run lên.” Tôi nói với nội.

Hơi thở của nó bắt đầu dồn dập và đứt quãng. Đôi mắt của nó nhìn chăm chăm vào tôi như tin tưởng. Nó tin rằng tôi có thể cứu mạng nó. Ngay lúc này, tôi bỗng trở về với cái cảm giác khi đứng nhìn ba ôm chặt lấy ngực và đổ gục xuống sàn. Tôi chỉ đứng nhìn, không biết làm gì để giúp ba. Tôi thực sự là một đứa khờ dại sao? Tôi không thể giúp bất kỳ ai.

“Nội,” tôi nài nỉ, “làm ơn hãy về nhà đi.”

“Ta đang trên đường về đây cháu yêu. Nhưng đường xấu quá, có thể sẽ khiến ta mất một chút thời gian.”

“Nhưng con chó thì sao? Nó đang rất đau đớn và còn Nick nữa... anh ấy đã mất tích.”

“Sao?”

“Nick đưa cháu về nhà. Chúng cháu đã nghe thấy điều gì đó trong rừng. Sau đó, anh ấy dặn cháu ở trong nhà rồi chạy thẳng vào trong đó. Bây giờ vẫn chưa trở ra.”

“Nick chưa quay lại và đang có một con chó trong nhà sao?”

“Vâng. Cháu đã ra ngoài tìm Nick và nghe thấy ai đó gọi tên cháu.”

“Zara!” Nội ngắt lời tôi. “Cháu đã khóa cửa lại chưa?”

Tôi nhìn ra cửa và trả lời. “Rồi ạ. Nhưng anh ấy đã mất tích và con chó đang rất đau đớn...”

“Trước tiên, cháu hãy bĩnh tĩnh đã, hít thở một hơi thật sâu. Cháu sẽ chẳng giúp gì được cậu ta nếu cháu cứ hoảng sợ như vậy. Được chứ?”

Tôi ngượng ngùng hít một hơi thật sâu và trả lời. “Được rồi ạ.” Tôi vỗ về lên đầu con chó. Nó đưa mắt nhìn tôi. Có gì đó trong đôi mắt của nó khiến tôi cảm thấy bình tĩnh và mạnh mẽ hơn. Nó tin vào tôi và tôi tin vào chính mình.

“Tốt.” Giọng của nội dứt khoát và bĩnh tĩnh. “Ta sẽ bảo Jessie cử một đội đến đó. Ta sẽ về ngay thôi.”

“Nói cho cháu biết nên làm gì bây giờ đi.”

“Trước tiên cháu hãy rửa tay thật sạch bằng nước nóng và xà bông diệt khuẩn để khỏi nhiễm trùng.”

Tôi nhẹ nhàng nhấc đầu con chó lên và đặt nó xuống sàn, vòng qua cơ thể to lớn của nó và xuống bếp rửa tay.

“Xong rồi.” Tôi trả lời nội.

“Tốt. Bây giờ lấy khăn lau khô nước và bôi thuốc kháng sinh vào. Thuốc trong tủ thuốc ở nhà tắm.”

Tôi quay trở lại lấy chiếc khăn và lọ thuốc bôi vào tay. Lọ thuốc vẫn mở nắp vì tôi chẳng có thời gian để đóng nó. “Được rồi ạ.”

“Việc đầu tiên là cháu phải rút mũi tên ra khỏi nó.”

“Ồ không. Cháu không biết đâu...”

“Cháu phải làm. Cháu có thể làm được mà. Mạnh mẽ và cứng rắn lên Zara. Có ta ở đây mà.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mũi tên và chạm vào nó. Con chó khẽ rên lên nhưng mắt nó vẫn nhắm chặt.

“Cháu phải bỏ điện thoại xuống.” Tôi nói.

“Bắt đầu đi và nhổ nó ra nhé cháu yêu.”

Tôi đặt chiếc điện thoại lên tấm thảm cạnh cửa ra vào. Tôi dùng bàn tay nắm lấy mũi tên. Mũi tên rất suôn và cứng, hơi lạnh từ nó thấm vào tay tôi. Tôi thử rút nó lên nhưng nó chẳng hề nhúc nhích. Con chó run rẩy và rên rỉ vì đau đớn. Thề có chúa, tôi cảm thấy tim mình như vỡ ra.

Cổ họng tôi đắng ngắt. “Mình có thể làm được mà.” Tôi tự nhủ.

Tôi nắm chặt tay và cố gắng kéo một cách nhẹ nhàng. Mũi tên như đang chiến đấu với tôi còn con chó thì rên lên lần nữa. Tiếng rên la thảm thiết, buồn bã của nó khiến cho nước mắt của tôi chực trào ra. Chắc hẳn nó đang rất đau đớn và chính tôi đang làm nó đau.

“Chỉ lần này nữa thôi nhé.” Tôi nói. “Sẽ xong ngay thôi. Mày là một chú chó dũng cảm mà.”

Một tiếng “phụt” vang lên, mũi tên bị rút ra kéo theo một tia máu đỏ tươi. Con chó giật nẩy lên và thôi không rên rỉ nữa.

“Chó ngoan!”

Nó không cử động, máu rỉ ra từ vết thương.

Tôi ném mũi tên ra xa, một tay giữ chặt miệng vết thương, tay kia nắm lấy chiếc điện thoại.

“Cháu đã rút mũi tên ra nhưng bây giờ vết thương đang chảy máu... Xin lỗi mày nhé chó con.”

“Được rồi. Nội nói. “Nó có chảy thành tia không?”

“Không.” Tôi nhìn vào vết thương đang chảy máu.“Nó chảy chậm thôi.”

“Tốt. Nếu thế cháu không cần phải buộc ca rô. Hãy dùng một miếng băng và nhẹ nhàng đắp lên vết thương. Cháu có miếng băng nào không?”

“Cháu nghĩ là có.” Tôi mở chiếc hộp cấp cứu và tìm kiếm. Mùi máu và chất khử trùng bốc lên từ chiếc hộp. “Đây rồi. Cháu đã tìm thấy nó.”

“Khá lắm, Zara. Đừng lo lắng. Điều tồi tệ nhất đã qua rồi. Ta sẽ nói cho cháu biết tiếp theo phải làm gì. Khi máu ngừng chảy, cháu phải rửa vết thương bằng nước. Nếu còn vết bẩn nào trong vết thương thì cháu hãy dùng chiếc kẹp nhúng vào cồn và gắp nó ra. Tất cả ở trong hộp cấp cứu. Được chứ?”

Nội nói rất nhanh nhưng tôi đã hiểu hết.

“Được ạ.”

“Cháu hãy cạo hoặc nếu không cắt hết những đám lông xung quanh vết thương để nó không làm nhiễm trùng. Sau đó, hãy bôi thuốc kháng sinh lên vết thương và băng kín vết thương lại. Cháu hiểu chứ?”

“Vâng.”

“Cháu đã làm tốt lắm Zara. Ta cũng sắp đến nơi rồi. Có thể cảnh sát sẽ đến đó trước ta đấy.”

“Cháu biết rồi.” Tôi nuốt nước bọt và ước gì nội có thể về ngay để giúp tôi. Tôi ước gì mình không bị bỏ lại một mình thế này. “Cảm ơn nội. Nội có nghĩ Nick sẽ ổn không?”

“Đừng lo cho cậu ấy. Zara. Cậu ta xuất thân từ một dòng dõi đặc biệt. Và cảnh sát cũng sẽ đến đó ngay thôi.”

“Cảm ơn nội.” Tôi nói trong khi vẫn giữ chặt miệng vết thương.

“Không có gì đâu cháu yêu. Cháu làm tốt lắm. Ta rất vui khi cháu gọi ta như thế.”

Nội ngắt máy. Mọi thứ bỗng nhiên chìm trong im lặng. Dòng dõi đặc biệt ư? Ý nội là sao?

Tôi cúi xuống và hôn nhẹ lên mũi nó. “Mày cũng đang suy nghĩ về câu nói của nội như tao à?”

Nó rên rỉ.

“Chỉ còn tao và mày thôi, cún yêu.” Tôi nói với nó. “Nhưng bây giờ mày có thể ngủ yên rồi. Mày có muốn một đĩa súp khoai tây không?”

Nó không đáp. Tất nhiên nó không thể nào nói được. Tôi ngồi lại gần nó.

Tôi và nó thật đơn độc. Rõ ràng, tôi đã cứu sống nó, tất nhiên là với sự giúp đỡ của nội Betty. Nhưng thực sự tôi đã cứu nó. Chính tôi.