Chúng tôi vẫn đang ở giữa buổi trị liệu. Catherine đã nghỉ xong và bắt đầu nói về những pho tượng màu xanh lá trước một đền thờ. Tôi cũng chấm dứt cơn trầm tư và lắng nghe cô. Cô ấy đang trong một kiếp sống cổ xưa đâu đó ở châu Á, nhưng tôi vẫn đang suy nghĩ về các Bậc thầy. Thật khó tin, tôi tự nhủ. Cô ấy đang nói về những kiếp sống trước, về sự đầu thainhưng nếu so với việc nghe thông điệp từ những Bậc thầy thì chuyện này không thể so sánh được.
Tuy nhiên, tôi đã nhận ra rằng cô ấy phải đi hết kiếp sống của mình thì mới có thể rời bỏ cơ thể và đạt được trạng thái trung gian. Cô không thể đi thẳng đến trạng thái này. Và chỉ ở trạng thái đó cô mới có thể kết nối được với các Bậc thầy.
“Những pho tượng xanh lá ở phía trước một ngôi đền lớn”, cô thì thầm nhẹ nhàng, “một tòa nhà có những chóp nhọn và những quả cầu màu nâu. Có 17 bậc cấp phía trước và có một căn phòng sau khi leo hết những bậc cấp. Người ta đang đốt trầm. Không ai mang giày. Đầu của họ cạo trọc. Họ có khuôn mặt tròn và đôi mắt sẫm màu. Họ có làn da sẫm. Tôi ở đó. Bàn chân tôi bị thương và phải đến đó để nhờ giúp đỡ. Bàn chân tôi sưng vù; tôi không thể bước đi được. Có thứ gì đó đã cắm vào chân tôi. Họ đắp vài chiếc lá lên bàn chân… lá lạ… Tannis? [Tannin hay axit tannic có trong rễ, gỗ, vỏ, lá và quả của nhiều loại cây, từ xa xưa đã được dùng làm thuốc vì đặc điểm co mạch hay cầm máu.] Trước tiên chân tôi được làm sạch. Đây là một nghi lễ trước các vị thần. Có chất độc trong chân tôi. Tôi đã dẫm phải thứ gì đó. Đầu gối tôi cũng bị sưng. Chân tôi đang xấu đi với những vệt máu trên đó [nhiễm trùng máu?]. Họ khoét một lỗ ở bàn chân và cho vào thứ gì đó rất nóng.”
Catherine đang vặn vẹo vì đau. Cô cũng đang cắn răng uống một vài loại thuốc cực kỳ đắng. Thuốc này làm từ những chiếc lá màu vàng. Cô được chữa lành nhưng bàn chân và chân không bao giờ trở lại như trước được. Tôi hướng dẫn cô vượt qua thời gian. Cô chỉ thấy một cuộc sống nghèo khó và vô vị. Cô sống với gia đình trong một túp lều nhỏ không có đến cả một cái bàn. Họ ăn một thứ gì đó giống như ngũ cốc nhưng luôn bị đói. Cô già đi nhanh chóng, không bao giờ thoát khỏi nghèo khổ và đói khát, rồi cô chết. Tôi chờ nhưng vẫn có thể thấy sự kiệt sức của Catherine. Tuy nhiên, trước khi tôi đánh thức, cô ấy bảo tôi là Robert Jarrod cần tôi giúp. Tôi không hề biết Robert Jarrod là ai hay làm thế nào để giúp ông ấy. Không có thông tin gì thêm.
Sau khi tỉnh lại từ trạng thái thôi miên, Catherine lại nhớ nhiều chi tiết trong kiếp sống được nhớ lại. Cô không hề nhớ chút gì về những trải nghiệm sau khi chết, không nhớ chút gì về trạng thái trung gian, không hề nhớ các Bậc thầy hay những tri thức khó tin đã được tiết lộ. Tôi hỏi cô ấy một câu.
“Catherine, thuật ngữ ’Bậc thầy‘ có ý nghĩa gì với cô?” Cô nghĩ đó là giải thi đấu golf! Hiện thời tình trạng của cô được cải thiện rất nhanh nhưng cô vẫn khó có thể kết hợp những quan niệm mới về đầu thai vào hệ thống đức tin của mình. Vì thế, tôi quyết định chưa nói với cô về Bậc thầy. Ngoài ra, tôi cũng không biết làm thế nào để cho ai đó biết rằng cô ấy là một người tài năng khó tin khi ở trạng thái thôi miên trong vai trò kênh truyền tri thức siêu nhiên, tuyệt vời từ Tâm linh Bậc thầy.
Catherine đồng ý cho phép vợ tôi tham gia buổi trị liệu tiếp theo. Carole là chuyên gia tâm lý xã hội, được đào tạo tốt và tôi cần biết ý kiến của cô ấy về những chuyện khó tin này. Sau khi tôi kể cho cô nghe những gì Catherine đã nói về cha và con trai của chúng tôi - Adam, cô ấy cũng nóng lòng hỗ trợ. Tôi không gặp khó khăn gì khi ghi chép từng lời về kiếp sống mà Catherine thì thầm rất chậm, nhưng các Bậc thầy nói nhanh hơn nhiều nên tôi quyết định ghi âm mọi thứ.
Một tuần sau, Catherine bước vào buổi trị liệu tiếp theo của mình. Catherine tiếp tục cải thiện tình trạng của mình, giảm bớt sự sợ hãi và hồi hộp. Cải thiện về mặt lâm sàng của cô đã rõ nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao tình trạng của cô lại tốt hơn rất nhiều. Cô đã nhớ lại việc bị chết đuối khi là Aronda, bị cắt cổ khi là Johan, nạn nhân của trận dịch do nguồn nước khi là Louisa và những sự kiện gây tổn thương khủng khiếp khác. Cô đã từng trải nghiệm hay trải nghiệm lại những kiếp sống nghèo khổ và nô lệ cũng như bị lạm dụng trong chính gia đình của mình. Tình trạng sau là ví dụ điển hình cho những sang chấn nhỏ từ ngày này sang ngày khác đến mức cũng có tầm quan trọng trong tâm thức của chúng ta. Việc nhớ lại cả hai loại kiếp sống này có thể đã đóng góp vào sự tiến triển của cô. Nhưng một khả năng khác cũng có thể xảy ra. Liệu bản thân những trải nghiệm tâm linh cũng có vai trò? Phải chăng tri thức khác thường về cái chết đã góp phần tạo nên trạng thái cân bằng, giảm bớt sự sợ hãi? Phải chăng toàn bộ quá trình chứ không chỉ riêng bản thân ký ức là một phần của việc chữa lành?
Năng lực tâm thức của Catherine ngày càng mạnh và cô thậm chí trực giác của cô còn nhạy bén hơn. Cô vẫn gặp vấn đề với Stuart nhưng có thể đối phó với anh ta tốt hơn. Mắt cô long lanh, da cô tỏa sáng. Cô nói rằng trong tuần này cô có một giấc mơ lạ nhưng chỉ có thể nhớ được một phần. Cô đã mơ thấy chiếc vây đỏ của một con cá đâm vào tay mình.
Cô rơi vào trạng thái thôi miên nhanh và dễ dàng, đạt đến trạng thái ngủ sâu chỉ trong vài phút.
“Tôi thấy một vài vách đá. Tôi đang đứng trên những vách đá nhìn xuống. Tôi đang tìm kiếm những con tàu – đó là những gì đáng lẽ tôi phải làm… Tôi đang mặc thứ gì đó màu xanh nước biển, một loại quần xanh nước biển… quần ngắn với đôi giày lạ lùng… giày đen… và chúng có khóa thắt. Những đôi giày có khóa thắt, những đôi giày rất buồn cười... tôi nhìn đường chân trời không có chiếc tàu nào.” Catherine thì thầm. Tôi hướng dẫn cô đi nhanh đến sự kiện có ý nghĩa trong đời mình.
“Chúng tôi đang uống bia, một loại bia đen rất đậm và nặng. Màu rất sẫm. Những cái vại dày. Chúng đã cũ và được gộp lại bằng những sợi kim loại. Chỗ này rất hôi hám, dơ bẩn và có nhiều người đang ở đó. Rất ồn ào. Mọi người đang nói chuyện, rất ồn.”
Tôi hỏi cô là có nghe ai gọi tên mình hay không.
“Christian… Christian là tên tôi.” Cô ấy lại là nam giới. “Chúng tôi đang ăn loại thịt nào đó và uống bia. Bia đen và có vị rất đắng. Họ cho muối lên trên. ”
Cô không tìm thấy năm. “Họ đang nói về chiến tranh, về những chiếc tàu đang phong tỏa một vài cảng! Nhưng tôi không thể nghe được đó là ở đâu. Nếu họ yên lặng chúng ta có thể nghe nhưng mọi người đang nói và rất ồn ào. “
Tôi hỏi cô ấy đang ở đâu. “Hamstead… Hamstead [đánh vần theo phát âm]. Đó là một cảng, một cảng biển ở xứ Wales. Họ đang nói về nước Anh.” Cô tiếp tục tiến nhanh thời gian cho đến khi Christian ở trên tàu của mình. “Tôi có thể ngửi thấy thứ gì đó, thứ gì đang bị đốt cháy. Mùi rất kinh khủng. Gỗ cháy và có cả vài thứ khác. Nó làm mũi bạn nóng lên…. Có thứ gì đó ở xa đang cháy, vài loại thuyền, một chiếc thuyền buồm. Chúng tôi đang nạp đạn! Chúng tôi đang nạp thứ gì đó cùng với thuốc súng.” Catherine trở nên kích động thấy rõ.
“Thứ gì đó trộn với thuốc súng, rất đen. Nó dính vào tay bạn. Bạn phải di chuyển nhanh. Chiếc thuyền có một lá cờ xanh lá cây. Lá cờ màu thẫm… đó là lá cờ vàng và xanh lá. Có một vài vương miện với ba điểm trên đó.”
Thình lình Catherine nhăn nhó vì đau. Cô đang rất đau đớn. “Ối”, cô gào lên, “Tay tôi bị đau, tay tôi bị đau! Có một vài kim loại, kim loại nóng trong tay tôi. Nó đang đốt cháy tôi! Ôi! Ôi!”
Tôi nhớ lại một phần của giấc mơ và giờ đây đã hiểu về cái vây đỏ đâm vào tay cô ấy. Tôi ngăn chặn cơn đau nhưng cô vẫn còn rên rỉ.
“Những mảnh vỡ bằng kim loại... chiếc tàu chúng tôi đang đi bị hủy hoại… ở phía… chỉ có tay tôi bị thương nhưng nó sẽ lành theo thời gian.” Tôi hướng dẫn cô đi nhanh, để cô ấy tự chọn sự kiện có ý nghĩa tiếp theo.
“Tôi thấy giống như tiệm in, đang in thứ gì đó bằng các bản khắc và mực. Họ đang in và đóng sách… Những cuốn sách có bìa da… Tôi thấy một cuốn sách màu đỏ… Nó nói về lịch sử. Tôi không thể thấy tựa sách; họ vẫn chưa in xong. Những cuốn sách thật kỳ diệu. Bìa của chúng thật mịn, bằng da. Chúng là những cuốn sách kỳ diệu; chúng dạy bạn nhiều điều.” Rõ ràng Christian thích thú xem và sờ vào những cuốn sách; anh ta dường như mơ hồ nhận ra tiềm năng của việc học bằng cách này. Tuy nhiên, hình như anh không được học hành nhiều. Tôi hướng dẫn Christian tiến tới ngày cuối cùng của đời mình.
“Tôi thấy một chiếc cầu bắc qua sông. Tôi là một ông lão… rất già. Bước đi thật khó khăn. Tôi đang đi bộ qua cầu… đến đầu cầu bên kia…. Tôi thấy đau ngực – áp lực, áp lực kinh khủng – cơn đau trong ngực tôi! Ôi!”. Catherine đang tạo ra âm thanh lắp bắp, rõ ràng là đang trải qua cơn đột quỵ mà Christian đang bị trên cầu. Hơi thở của cô nhanh và nông; mặt và cổ cô đầy mồ hôi. Cô bắt đầu ho và hớp không khí. Tôi lo lắng. Liệu trải nghiệm lại cơn đột quỵ của kiếp trước có nguy hiểm không? Đây là đường biên mới mà chưa ai biết câu trả lời. Cuối cùng, Christian chết. Catherine giờ đây nằm yên bình trên sô pha, thở sâu và đều. Tôi thở ra nhẹ nhõm.
“Tôi cảm thấy tự do… tự do,” Catherine thì thầm. “Tôi vừa mới bay lơ lửng trong bóng tối… chỉ lơ lửng. Có một nguồn sáng xung quanh… và những linh hồn, những người khác.”
Tôi hỏi cô ấy có bất kỳ suy nghĩ nào về kiếp sống vừa kết thúc, kiếp sống mà cô là Christian hay không.
“Lẽ ra tôi phải tha thứ nhiều hơn nhưng tôi đã không làm điều đó. Tôi không tha thứ cho những sai lầm mà người khác đã làm với tôi, lẽ ra tôi nên tha thứ. Tôi không tha thứ cho những sai lầm. Tôi giữ chúng bên trong, tôi nung nấu chúng trong nhiều năm… Tôi thấy những đôi mắt… đôi mắt.”
“Đôi mắt?”, tôi lặp lại, cảm nhận sự tiếp xúc. “Đôi mắt gì vậy?”
“Đôi mắt của Tâm linh Bậc thầy”, Catherine thì thầm, “nhưng tôi phải đợi. Tôi có những điều phải suy nghĩ.” Nhiều phút trôi qua trong sự im lặng căng thẳng.
“Làm thế nào cô biết lúc nào họ sẵn sàng”, tôi hỏi một cách hy vọng, phá vỡ sự im lặng kéo dài.
“Họ sẽ gọi tôi,” cô đáp. Nhiều phút nữa trôi qua. Rồi thình lình, đầu cô quay từ bên này qua bên kia và giọng cô ấy khàn và quyết đoán, báo hiệu sự thay đổi.
“Có rất nhiều linh hồn trong chiều không gian này. Tôi không phải là linh hồn duy nhất. Chúng ta phải kiên nhẫn. Đó là điều mà tôi cũng chưa từng được học… có nhiều chiều không gian…” Tôi hỏi cô ấy trước đây đã từng ở đó chưa, cô ấy có tái sinh nhiều lần không.
“Tôi đã ở những không gian khác nhau vào những thời điểm khác nhau. Mỗi miền là một cấp độ ý thức cao hơn. Không gian mà chúng ta đến tùy thuộc vào mức độ tiến bộ của chúng ta…” Cô lại im lặng. Tôi hỏi bài học gì mà cô ấy phải học để tiến bộ. Cô ấy trả lời ngay.
“Đó là chúng ta phải chia sẻ tri thức với những người khác. Đó là tất cả chúng ta đều có khả năng vượt xa những gì chúng ta biết. Một vài người trong chúng ta có thể hiểu ra điều này nhanh hơn người khác. Đó là khả năng kiểm soát những thói xấu trước khi có thể đến được điểm đó. Nếu không, ông sẽ mang chúng theo mình đến một kiếp sống khác. Chỉ có chính chúng ta mới có thể giải phóng mình khỏi những thói xấu mà bản thân đã tích lũy khi ở trạng thái vật chất. Những Bậc thầy không thể làm điều đó cho chúng ta. Nếu ông chọn cách chiến đấu chứ không tự giải phóng thì ông sẽ mang chúng qua một kiếp sống khác. Và chỉ đến khi ông quyết định rằng mình đủ mạnh để làm chủ những vấn đề bên ngoài thì ông mới thoát khỏi chúng trong kiếp sống tiếp theo.
“Chúng ta cũng phải học cách không chỉ đến với những người có cùng tần số dao động với mình. Ông cảm thấy bị những người có cùng cấp độ thu hút là điều bình thường. Nhưng điều đó là sai lầm. Ông cũng phải đi với những người mà tần số của họ không giống… với của ông. Đây là điều quan trọng… để giúp đỡ… những người này.
Chúng ta được ban cho sức mạnh trực giác và chúng ta nên thuận theo chứ đừng cố chống lại nó. Những người cố chống lại sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta không được đưa trở lại từ mỗi chiều không gian với cùng sức mạnh. Một vài người trong chúng ta sở hữu sức mạnh hơn người khác vì đã được cộng dồn theo thời gian. Vì thế không phải tất cả con người đều được sinh ra bình đẳng. Nhưng cuối cùng chúng ta sẽ đạt đến điểm mà mọi người đều bình đẳng.”
Catherine tạm ngưng. Tôi biết những ý tưởng này không phải của cô ấy. Cô ấy không có nền tảng về vật lý và siêu hình học; cô ấy không biết về những không gian, chiều kích và tần số dao động khác. Hơn thế nữa, vẻ đẹp của từ ngữ và ý tưởng, những ngụ ý triết học của những gì được nói ra – tất cả đều vượt ngoài khả năng của Catherine. Cô ấy không bao giờ trò chuyện với phong cách súc tích, thi vị như thế. Tôi có thể cảm nhận một sức mạnh khác, cao hơn cố huy động trí óc và thanh quản của cô ấy để chuyển dịch những ý tưởng này thành lời nói để tôi có thể hiểu được. Không, đây không phải là Catherine.
Giọng cô ấy có âm sắc mơ màng.
“Những người rơi vào trạng thái vô thức… là đang ở trạng thái treo. Họ chưa sẵn sàng đến một không gian khác… cho đến khi họ quyết định mình có đi hay không. Chỉ họ mới có thể quyết định điều này. Nếu họ cảm thấy mình không còn điều gì để học nữa… trong trạng thái vật lý… thì họ sẽ được phép vượt qua. Nhưng nếu họ vẫn còn nhiều điều để học thì họ phải quay trở lại, ngay cả khi họ không muốn. Đó là giai đoạn nghỉ ngơi của họ, khoảng thời gian để sức mạnh trí não của họ có thể nghỉ ngơi.”
Vì thế những người ở trạng thái hôn mê có thể quyết định quay lại hay không tùy vào mức độ việc học mà họ vẫn chưa hoàn tất ỏ trạng thái vật lý. Nếu họ cảm thấy không có gì sâu xa hơn để học hỏi thì họ có thể đi thẳng đến trạng thái tâm linh, bất chấp khả năng y tế hiện đại. Thông tin này phù hợp chính xác với những nghiên cứu đã được xuất bản về những trải nghiệm cận tử và tại sao một số người chọn cách quay lại. Một số người không được phép chọn lựa; họ phải trở lại vì có nhiều điều cần phải học. Dĩ nhiên, tất cả những người được phỏng vấn về trải nghiệm cận tử đều trở lại với cơ thể của mình. Có sự giống nhau đáng kinh ngạc trong những câu chuyện của họ. Họ trở nên tách biệt với cơ thể của mình và từ bên trên cơ thể “quan sát” những nỗ lực hồi sức. Cuối cùng họ đều biết đến một nguồn sáng rực rỡ hay một hình ảnh “tâm linh” lấp lánh ở xa, đôi lúc là cuối đường hầm. Họ không cảm thấy đau. Ngay khi họ biết rằng công việc của mình ở Trái đất vẫn chưa hoàn tất và phải quay trở lại cơ thể của mình thì họ ngay lập tức tái hợp với cơ thể và lại biết đến sự đau đớn cũng như những cảm giác vật lý khác.
Tôi cũng có một vài bệnh nhân có trải nghiệm cận tử. Trường hợp thú vị nhất là một doanh nhân Nam Mỹ thành đạt mà tôi đã thực hiện một số buổi trị liệu tâm lý truyền thống, khoảng hai năm sau khi kết thúc điều trị cho Catherine. Jacob bị một chiếc mô tô đụng và cán qua người đến hôn mê ở Hà Lan năm 1975, khi đang ở vào những năm đầu của tuổi 30. Anh nhớ rằng đã bay lơ lửng trên cơ thể của mình và nhìn xuống khung cảnh tai nạn, ghi nhận xe cứu thương, bác sỹ đang xem xét những vết thương và đám người hiếu kỳ ngày càng đông. Anh nhận biết ánh sáng vàng ở xa và tiến về phía ấy, anh thấy một tu sĩ mặc váy nâu. Tu sĩ bảo với Jacob là chưa đến lúc anh ấy qua đời, anh phải quay trở lại với cơ thể của mình. Jacob cảm nhận được sự thông thái và sức mạnh của vị tu sĩ, người đã tiết lộ một vài sự kiện sẽ xảy ra trong cuộc đời của Jacob, tất cả đã xảy ra sau đó. Jacob bị đẩy về cơ thể mình, giờ đây là ở trên một chiếc giường bệnh viện, lấy lại ý thức và lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau tột cùng.
Năm 1980, trong khi đang đi du lịch ở Israel, Jacob vốn theo đạo Do Thái đã đến thăm Lăng mộ Thượng phụ (Cave of the Patriarchs) ở Hebron, đó là thánh địa của cả đạo Do Thái lẫn đạo Hồi. Sau trải nghiệm ở Hà Lan, anh trở nên sùng đạo và cũng bắt đầu cầu nguyện thường xuyên hơn. Anh thấy một nhà thờ Hồi giáo gần đó và đã ngồi xuống cầu nguyện cùng với những người theo đạo Hồi. Sau một lúc, anh đứng lên để ra về. Một ông lão Hồi giáo tiến đến gần anh và nói: “Anh thật khác với những người khác. Họ rất hiếm khi ngồi xuống để cầu nguyện với chúng tôi”. Ông lão ngưng trong giây lát, nhìn Jacob chăm chú trước khi nói tiếp. “Anh đã gặp vị tu sỹ. Đừng quên những gì ông ấy đã bảo anh.” Năm năm sau tai nạn và ở cách đó hàng ngàn dặm, một ông lão biết về cuộc gặp của Jacob với vị tu sỹ, cuộc gặp gỡ xảy ra khi Jacob ở trong tình trạng vô thức.
Ngồi trong văn phòng, suy nghĩ về những tiết lộ mới nhất của Catherine, tôi tự hỏi những Tổ phụ của nước Mỹ sẽ nghĩ gì về luận điểm mọi người sinh ra đều không bình đẳng. Con người được sinh ra với tài năng, năng lực và sức mạnh được cộng dồn qua những kiếp sống. “Nhưng cuối cùng chúng ta sẽ đạt đến điểm mà tất cả mọi người đều bình đẳng.” Tôi ngờ rằng điểm này phải trải qua rất nhiều, rất nhiều kiếp sống.
Tôi nghĩ về Mozart trẻ tuổi và tài năng khó tin lúc ấu thơ của ông. Có phải đây cũng là thành quả của năng lực có từ trước đó? Rõ ràng chúng ta đã tích lũy năng lực cũng như nợ nần.
Tôi nghĩ về việc tại sao con người có xu hướng tập trung vào những nhóm đồng nhất, tránh né và thường e ngại người ngoài. Đây là căn nguyên của thành kiến và những căm ghét của nhóm. “Chúng ta cũng phải học cách để không chỉ đến với những người có tần số dao động giống mình.” Để giúp những người khác. Tôi có thể cảm nhận những sự thật tâm linh trong lời cô ấy nói.
“Tôi phải quay lại”, Catherine tiếp tục. “Tôi phải quay lại”. Nhưng tôi muốn nghe thêm. Tôi hỏi cô ấy Robert Jarrod là ai. Cô đã nhắc tên ông ấy trong buổi trị liệu trước, bảo rằng ông ấy cần tôi giúp.
“Tôi không biết... ông ấy có thể đang ở một không gian khác, không phải ở đây.” Rõ ràng là cô không thể tìm thấy ông ấy. “Chỉ khi ông ấy cần, chỉ khi ông ấy quyết định đến gặp tôi”, cô thì thầm, “ông ấy sẽ gửi thông điệp cho tôi. Ông ấy cần sự giúp đỡ của ông”.
Tôi vẫn không hiểu làm sao tôi có thể giúp được ông ấy.
“Tôi không biết”, Catherine trả lời. “Nhưng ông là người được truyền dạy, không phải tôi.”
Điều này thật thú vị. Có phải những điều này là dành cho tôi? Hay tôi sẽ giúp Robert Jarrod nhờ những gì được truyền dạy? Chúng tôi thật sự chưa bao giờ nghe gì từ ông ấy.
“Tôi phải quay lại”, cô lặp lại. “Tôi phải đến nguồn sáng trước tiên.” Thình lình cô la lên. “Ôi, ôi, tôi đã chần chừ quá lâu… Vì tôi chần chừ nên tôi lại phải chờ đợi.” Trong khi chờ đợi tôi hỏi cô ấy đang thấy gì và cảm thấy thế nào.
“Chỉ có những linh hồn khác, những tâm linh khác. Họ cũng đang chờ đợi.” Tôi hỏi cô là liệu có điều gì để dạy cho chúng tôi trong khi cô chờ đợi không. “Cô có thể cho chúng tôi biết chúng tôi phải học điều gì?”, tôi hỏi.
“Họ không có ở đây để bảo cho tôi biết”, cô trả lời. Thật lý thú. Nếu những Bậc thầy không có ở đó để cô có thể nghe thì Catherine không thể tự mình cung cấp tri thức.
“Ở đây rất buồn chán. Tôi thực sự muốn đi… Khi đến đúng thời điểm, tôi sẽ đi.” Lại nhiều phút im lặng trôi qua. Cuối cùng thời điểm đúng cũng phải tới. Cô ấy rơi vào một kiếp sống khác.
“Tôi thấy những cây táo… và một ngôi nhà, một ngôi nhà màu trắng. Tôi sống trong ngôi nhà đó. Những quả táo bị thối… sâu, không ăn được. Có một chiếc đu, chiếc đu trên cây.” Tôi bảo cô nhìn vào chính mình.
“Tôi có mái tóc sáng, màu vàng; tôi năm tuổi. Tên tôi là Catherine.” Tôi ngạc nghiên. Cô đã đi vào kiếp sống hiện tại của mình; cô là Catherine lúc năm tuổi. Chắc phải có lý do cô mới ở đó. “Chuyện gì xảy ra ở đó hả Catherine?”
“Cha tôi nổi giận với chúng tôi… vì chúng tôi … Ông ấy… ông ấy đang đánh tôi bằng roi. Cây roi rất nặng; rất đau… tôi sợ.” Cô ấy đang thổn thức và nói như một đứa trẻ. “Ông ấy không ngừng lại cho đến khi làm chúng tôi bị thương. Tại sao ông làm vậy với chúng tôi? Tại sao ông ấy lại quá bạo lực như thế?” Tôi yêu cầu cô ấy nhìn cuộc đời của mình từ một góc nhìn cao hơn và cũng là để trả lời cho câu hỏi của chính cô. Gần đây tôi có đọc về những người có khả năng làm điều này. Một số tác giả gọi góc nhìn này là Bản ngã cao hơn hay Bản ngã lớn hơn. Tôi tò mò muốn biết Catherine có thể đạt đến trạng thái này không nếu nó thực sự tồn tại. Nếu cô ấy có thể thì đó là một kỹ thuật trị liệu tâm lý mạnh, một lối tắt để có được sự thấu hiểu và thông cảm.
“Ông ấy không bao giờ muốn có chúng tôi”, cô thì thầm rất nhẹ. “Ông ấy cảm thấy chúng tôi là nỗi phiền toái cho cuộc đời của mình… ông ấy không muốn có chúng tôi.”
“Cả anh cô cũng vậy ư?”, tôi hỏi.
“Đúng, anh tôi thậm chí còn tệ hơn. Họ chưa bao giờ dự định sinh anh tôi. Họ chưa kết hôn lúc… thụ thai anh ấy.” Điều này hóa ra là một thông tin mới đáng kinh ngạc cho Catherine. Cô chưa bao giờ biết chuyện có bầu trước hôn nhân này. Sau đó mẹ cô đã xác nhận những gì Catherine nói là chính xác.
Mặc dù cô đang thuật lại một kiếp sống nhưng giờ đây Catherine thể hiện sự thông thái và tầm nhìn về cuộc đời mình mà trước đây bị giới hạn trong trạng thái trung gian hay linh hồn. Dường như tư duy của cô có một phần “cao hơn”, một loại siêu thức. Có lẽ đây là Bản ngã cao hơn mà những người khác đã mô tả. Mặc dù không tiếp xúc với các Bậc thầy và tri thức đáng kinh ngạc của họ nhưng khi ở trạng thái siêu thức của mình, cô cũng có được thông tin và sự thấu hiểu sâu xa như biết được quan niệm của anh trai mình. Catherine có ý thức lúc tỉnh lại thì lo lắng và hạn chế hơn rất nhiều, đơn giản hơn và tương đối hời hợt. Cô ấy không thể đạt đến trạng thái siêu thức như vậy. Tôi tự hỏi những tiên tri và những vị thánh của các tôn giáo phương Đông cũng như phương Tây, những người “hiện thực hóa”, có khả năng vận dụng trạng thái siêu thức này để đạt được tri thức và sự thông thái không. Nếu vậy, tất cả chúng ta cũng có khả năng làm như vậy, vì tất cả chúng ta đều sở hữu khả năng siêu thức này. Nhà phân tâm học Carl Jung(1) đã biết những tầng ý thức khác nhau. Ông ấy đã viết về vô thức tập thể, trạng thái tương tự như tình trạng siêu thức của Catherine.
Tôi ngày càng bối rối với khoảng cách về ý thức và trí thông minh không thể vượt qua của Catherine lúc tỉnh thức với tư duy siêu thức ở mức xuất thần. Khi cô bị thôi miên, tôi hết sức kinh ngạc khi đối thoại triết lý với cô ở mức siêu thức. Tuy nhiên, khi tỉnh lại, Catherine không quan tâm đến triết học hay những vấn đề liên quan. Cô sống trong thế giới của những chi tiết thường ngày, không hề biết đến thiên tài trong bản thân mình.
Trong khi đó cha cô vẫn đang hành hạ cô và lý do ngày càng rõ rệt. “Ông ấy phải học nhiều bài học”, tôi nói như đang hỏi.
“Đúng… ông ấy phải học.”
Tôi hỏi cô ấy có biết ông ấy phải học điều gì không. “Tri thức này không tiết lộ cho tôi.” Giọng cô thờ ơ, xa cách. “Những gì được tiết lộ cho tôi là những thứ quan trọng đối với tôi, những thứ liên quan đến tôi. Mỗi người phải lưu tâm đến chính mình… làm cho mình trở thành một tổng thể. Chúng ta có những bài học phải học… từng người trong chúng ta. Những bài học này phải được học từng bài tại từng thời điểm… theo thứ tự. Chỉ đến khi đó chúng ta mới thực sự biết được người tiếp theo cần gì, những gì anh ấy hay cô ấy còn thiếu hay những gì chúng ta còn thiếu để trở nên thống nhất.” Cô nói bằng giọng thì thầm mềm mại và lời thì thầm của cô mang lại cảm giác yêu thích sự độc lập.
Khi Catherine nói tiếp, giọng trẻ con được lặp lại. “Ông ấy làm tôi bị bệnh! Ông ấy buộc tôi ăn những thứ mà tôi không thích. Một vài thức ăn… rau sống, hành, những thứ tôi ghét. Ông ấy buộc tôi ăn chúng và ông biết là tôi sẽ bị bệnh. Nhưng ông ấy không quan tâm!” Catherine bắt đầu muốn nôn. Cô há hốc miệng để hớp không khí. Tôi lại gợi ý để cô ấy nhìn khung cảnh từ một góc nhìn cao hơn mà cô cần phải có để hiểu được lý do cha mình hành động như thế.
Catherine nói bằng giọng khàn. “Điều đó giúp lấp đầy khoảng trống trong ông ấy. Ông ấy ghét tôi vì những gì ông đã làm. Ông ghét tôi vì điều đó và ông cũng ghét chính mình.” Tôi gần như đã quên chuyện bị xâm hại tình dục khi cô ấy ba tuổi. “Vì vậy ông ấy phải trừng phạt tôi… Tôi phải làm chuyện gì đó để ông hoàn thành việc ấy.” Cô ấy chỉ mới ba tuổi và cha cô thì đang say. Tuy vậy, từ sâu thẳm trong cô đã mang theo cảm giác tội lỗi kể từ đó. Tôi giảng giải rõ ràng.
“Cô chỉ là một đứa bé. Giờ đây cô phải tự mình loại bỏ tội lỗi này. Cô không thể làm được gì. Liệu một đứa trẻ ba tuổi có thể làm được gì chứ? Lỗi không phải của cô; đó là lỗi của cha cô.”
“Lúc ấy chắc ông cũng phải ghét tôi nữa,” cô thì thầm nhẹ nhàng. “Tôi biết ông ấy trước đó nhưng hiện tôi không thể có được thông tin đó. Tôi phải quay lại thời gian ấy.” Mặc dù vài giờ đã trôi qua, tôi muốn quay lại thời điểm mà họ có mối quan hệ trước đây. Tôi hướng dẫn cho cô chi tiết.
“Cô đang ở trong trạng thái thôi miên sâu. Ngay sau đây tôi sẽ đếm ngược từ ba đến một. Cô sẽ chìm vào trạng thái sâu hơn và sẽ cảm thấy hoàn toàn an toàn. Trí óc cô sẽ lại tự do đi ngược thời gian, quay lại thời điểm mà sự kết nối với cha cô trong kiếp hiện thời bắt đầu, quay lại thời gian có yếu tố quan trọng nhất liên quan đến những gì đã xảy ra trong tuổi thơ của cô với ông ấy. Khi tôi đếm ‘một,’ cô sẽ quay lại kiếp sống đó và nhớ lại. Điều đó quan trọng đối với việc trị liệu cho cô. Cô có thể làm được. Ba… hai… một.” Một khoảng lặng dài.
“Tôi không thấy ông ấy… nhưng tôi thấy con người đang bị giết!” Giọng cô trở nên lớn và âm vang. “Chúng ta không có quyền đột ngột chấm dứt cuộc sống của con người trước khi họ trải qua hết nghiệp của mình. Và chúng ta đang làm điều đó. Chúng ta không có quyền. Họ sẽ bị trừng phạt nặng nề hơn nếu để họ sống. Khi họ chết và đi đến chiều không gian mới, họ sẽ phải chịu đựng ở đó. Họ sẽ ở trong trạng thái cực kỳ xáo động. Họ sẽ không có được sự bình an. Và họ sẽ bị gửi trả về nơi mà cuộc sống của họ sẽ cực kỳ khó nhọc. Họ sẽ phải đền bù cho những người mà họ đã gây tổn thương bằng việc làm bất công của mình. Họ đang chấm dứt mạng sống của những người này nhưng họ không có quyền làm thế. Chỉ có Thượng đế mới có quyền trừng phạt, không phải chúng ta. Họ sẽ bị trừng phạt.”
Một phút im lặng trôi qua. “Họ đã đi rồi”, cô thì thầm. Linh hồn các Bậc thầy hôm nay đã cho chúng tôi thêm một thông điệp rõ ràng và mạnh mẽ. Chúng ta không có quyền giết người dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chỉ có Thượng đế mới có quyền trừng phạt.
Catherine kiệt sức. Tôi quyết định hoãn việc tìm kiếm mối liên hệ trong quá khứ với cha cô ấy và tôi mang cô ra khỏi tình trạng thôi miên. Cô không nhớ điều gì ngoại trừ việc đầu thai thành Christian và Catherine lúc nhỏ. Cô mệt mỏi nhưng an lành và thư thái như vừa trút được một gánh nặng. Mắt tôi và Carole gặp nhau. Chúng tôi cũng kiệt sức. Chúng tôi đã rùng mình và đổ mồ hôi, lắng nghe từng lời Catherine nói. Chúng tôi đã cùng trải qua một chuyện khó tin.