Sáng hôm sau, khi Claire tỉnh dậy, lần đầu tiên cô cảm thấy thực sự thư thái trong nhiều tuần, cô nằm thư giãn trong cơn ngái ngủ, chờ chuông báo thức reo. Tiếng kim phút kêu tích tắc mà không hề có tiếng reo báo thức và cuối cùng cô mở choàng đôi mắt tò mò để xem bây giờ là mấy giờ. Điều đầu tiên cô để ý là căn phòng rất sáng so với lúc sớm thế này, và điều thứ hai lúc đó đã là chín rưỡi. "Ôi, không!" Cô ghét bị muộn bất cứ chuyện gì, dù chỉ vài phút, và cô đã muộn nhiều hơn là vài phút. Đáng lẽ cô phải đi làm từ một tiếng rưỡi trước.
Cô trườn ra khỏi giường, vẫn hơi mất phương hướng bởi giấc ngủ quá dài và nhìn mình chằm chằm trong cơn bối rối. Tại sao cô lại mặc một chiếc áo sơ mi và váy lót thay vì chiếc váy ngủ nhỉ? Rồi trí nhớ ùa về, và mặt cô nóng bừng. Max! Cô đã ngủ gục trên chiếc ghế dài. Chắc Max đã đặt cô vào giường. Ít nhất anh ta đã không lột trần cô ra. Cô không thể chịu được điều này. Thật tệ vì anh ta đã thao túng cô quá dễ dàng trong lúc ngủ, cởi quần áo và đặt cô vào giường cứ như anh ta có mọi quyền để thân mật như thế với cô vậy. Cô thích anh ta để mình ngủ trên ghế hơn.
Nhưng điều đó giải thích tại sao cô đã ngủ quá muộn. Anh đã không đặt chuông báo thức. Cô nhìn vào đồng hồ rồi để ý mẩu giấy bên cạnh. Cô thậm chí không cần cầm nó lên để đọc. Bức thư viết tay là những nét nhấn đậm được viết bởi một bàn tay mạnh mẽ. Đừng lo muộn giờ làm. Em cần nghỉ ngơi. Anh đã xử lý chuyện đó với Bronson rồi. Max.
Cô chộp lấy mẩu giấy và vò nhàu nó với một tiếng kêu tuyệt vọng. Thật đúng cái cô cần, để anh ta "xử lý" chuyện đó với Sam ! Anh ta sẽ nói gì nhỉ? Rằng đã đặt cô vào giường, rằng cô mệt mỏi đến mức anh để cô ngủ muộn? Sam sẽ phải lấy một trong những thư ký khác để điều hành văn phòng và lý do cô đi làm muộn sẽ lan nhanh khắp cơ quan .
Dạ dày cô nhộn nhạo và cô nhận ra mình vừa đói vừa nhếch nhác vì ngủ gục trong quần áo đi làm và còn nguyên trang điểm. Cô đã muộn giờ quá rồi nên hấp tấp đi làm bây giờ cũng chẳng được gì .Cô quyết định tận dụng thời gian. Sau khi tắm gội khá lâu và thong thả ăn bữa sáng, cô cảm thấy khá hơn. Cô sẽ không đi làm trong bộ dạng nhàu nhĩ, mà sẽ trông thật chuyên nghiệp ngay cả điều đó sẽ giết chết cô chăng nữa.
Đã gần trưa cô mới bước vào văn phòng, nhưng bụng cô no nê thoả mãn và tóc cô sạch sẽ, chải lật ra sau và búi lại một cách duyên dáng, cô mặc chiếc váy ưa thích, một chiếc váy ôm eo màu xanh lính thuỷ viền trắng. Nỗ lực khích lệ tinh thần mình đã có tác dụng, hoặc có lẽ đó là bởi cô đã có giấc ngủ bù. Dù bất cứ lý do nào, cô cũng cảm thấy hoàn toàn bình tĩnh. Có một thư ký khác thật tại bàn cô, một phụ nữ trẻ làm ở công ty này mới vài tháng và mắt cô âý mở to ngạc nhiên khi thấy Claire. "Cô Westbrook! Cô đã cảm thấy khá hơn chưa? Ông Bronson nói rằng cô đã ngất xỉu tối qua và hôm nay không thể làm việc được".
Chúa phù hộ Sam vì đã bao che cho cô! Claire điềm đạm nói, "Tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều, cảm ơn cô. Tôi đã rất mệt mỏi, không có chuyện gì khác".
Cô trấn an cô gái trẻ và bảo cô ấy trở lại việc của mình. Khi ngồi vào bàn, Claire cảm thấy bình thường hơn, cứ như mọi thứ đã trở lại đúng chỗ của nó. Rồi cánh cửa văn phòng Sam mở ra và ai đó đứng trong ấy nhìn cô. Đó không phải là Sam. Cô không bao giờ cảm nhận sự râm ran lan khắp người vì cái nhìn chăm chú của Sam hết. Không nhìn Max, cô gom các ghi chép trên bàn vào tập tài liệu cần đánh máy.
"Để chúng đấy", anh ra lệnh, đến đứng sau cô. "Anh đưa em đi ăn trưa"
"Cảm ơn, nhưng tôi không đói. Tôi vừa ăn sáng xong".
"Thế thì em nhìn anh ăn vậy".
"Cảm ơn, không", cô nhắc lại. "Tôi còn nhiều việc phải làm..."
"Đây không phải là chuyện cá nhân", anh cắt ngang. "Nó liên quan đến công việc của em".
Tay cô cứng đờ. Tất nhiên rồi. Tại sao cô lại không nghĩ về chuyện này nhỉ? Sam không còn cần thư ký nữa, nên cô cũng sẽ không còn việc này. Cô không thể hy vọng sự bảo đảm công việc dành cho những người khác cũng có thể áp dụng với mình. Cô ngước đôi mắt choáng váng nhìn Max, cố đương đầu với ý tưởng đột nhiên mất việc. Tất nhiên là vẫn có những việc khác. Houston là một thành phố đang phát triển và cô sẽ tìm được một công việc khác, nhưng cô có thích nó nhiều không và liệu có được trả lương khá không? Dù căn hộ của cô không cao giá như căn hộ của Max, nó cũng đẹp và ở vị trí tốt trong thành phố. Nếu phải cắt giảm chi phí nhiều, cô sẽ không thể trả tiền thuê nó. Trong khoảnh khắc kinh hoàng cô thấy mình không chỉ bị mất việc mà còn mất cả nhà nữa.
Max đưa tay xuống kéo cô đứng lên. Mắt anh lấp lánh với thắng lợi đã đạt được bằng cách thực hiện kế hoạch của mình. "Chúng ta sẽ tới nhà hàng Riley, giờ chưa phải giữa trưa, nên ta có thể lấy một chỗ đẹp, tách biệt khỏi đám đông".
Claire im lặng khi họ rời toà nhà và đi sang đường. Giờ đang là tiết xuân ấm áp, nhiệt độ ban ngày lên tới 90 độ F, dù lúc này trời xanh thẳm trong sáng, dự báo sẽ có dông vào buổi chiều. Ngay trên đoạn đường ngắn tới nhà hàng Riley, chiếc váy xanh lính thuỷ bắt đầu làm cô cảm thấy hơi nóng. Lo lắng gặm nhấm cô. Cô đã bị chú ý từ bao lâu rồi? Hai tuần? Một tháng? Mất bao lâu để chuyển Sam hoàn toàn sang việc nghiên cứu?
Họ tránh xa những người ăn trưa đông đúc tại nhà hàng Riley và lấy một bàn ở vị trí tách biệt đằng sau. Claire gọi một cốc trà lạnh, nhận được một cái nhìn nghiêm khắc của Max. "Em nên ăn chút gì đó. Em đã sụt cân và chỉ còn chút ít quý báu dự trữ thôi".
"Tôi không đói".
"Em đã nói rồi. Cái chính là em nên ăn dù không đói để dành lại số cân đã mất".
Tại sao anh cứ băn khoăn về cân nặng của cô nhỉ? Cô đã sụt chỉ một hay hai pound gì đó và dù sao cô luôn giữ dáng dấp mình thanh mảnh . Cô có khối chuyện khác cần lo lắng. "Anh đang sa thải tôi à?" cô hỏi, giữ mặt mình trống rỗng.
Lông mày anh nhướng lên: "Tại sao anh lại sa thải em?"
"Tôi có thể nghĩ ra vài lý do. Điều trước nhất là công việc của tôi đã bị xoá sổ, từ lúc Sam không còn cần thư ký cho việc nghiên cứu nữa và dù ai dành cái ghế CEO hẳn cũng sẽ mang theo thư ký riêng". Cô đáp trả cái nhìn của anh một cách thẳng thắn, đôi mắt sẫm màu khó dò và hơi căng thẳng, bất chấp nỗ lực giữ mọi biểu hiện bình thường. "Sự thật đó là một cơ hội tốt để loại trừ một nguy cơ bảo mật kém".
Cơn giận nhanh chóng làm tối đôi mắt anh. "Em không phải là một nguy cơ bảo mật kém"
"Tôi đã làm rò rỉ thông tin mật. Tôi đã tin lầm người nên tôi rõ ràng là kẻ chẳng biết mình biết người".
"Quỷ tha ma bắt chuyện này, anh..." Anh tự dừng lại, nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực nheo lại. "Em không bị sa thải", cuối cùng anh tiếp tục bằng giọng đều đều. "Em được điều chuyển đến Dallas, trụ sở của Spencer-Nyle".
Sững sờ, cô há miệng để nói gì đó rồi ngậm lại khi chẳng có gì trong đầu. Chuyển công tác! "Tôi không thể đến Dallas!"
"Tất nhiên là em có thể. Chỉ có em là đồ ngốc mới từ chối cơ hội này. Tất nhiên em không phải là thư ký điều hành của CEO, nhưng lương sẽ tăng cơ bản đấy. Spencer-Nyle lớn hơn Bronson Alloys nhiều và trả lương nhân viên khá cao".
Nỗi sợ chớm vào đôi mắt, giọng nói cô. "Tôi không làm việc cho anh".
"Em sẽ không làm cho anh", anh dằn từng tiếng. "Em sẽ làm việc cho Spencer-Nyle".
"Theo cách nào? Cất vào kho những ghim giấy đã phân loại à, để tôi không bao giờ chạm tay vào bất cứ thông tin có giá trị nào nữa phải không?"
Anh ngả qua bàn, cơn giận dữ chuyển đôi mắt thành xanh lá cây sẫm. "Nếu em chỉ nói thêm một từ về nguy cơ bảo mật, anh sẽ đặt em nằm vắt qua chân anh bất cứ nơi nào chúng ta ở, ngay cả giữa phố, hay trong nhà hàng".
Claire thụt lại, bị cảnh báo bởi cái nhìn và vẻ dữ tợn ít kìm chế trên khuôn mặt anh. Sao cô lại nhầm lẫn khủng khiếp thế nhỉ khi nghĩ anh ta văn minh? Anh ta có khí chất của một kẻ hoang dã điên cuồng.
"Giờ, nếu em đã xong những nhận xét mỉa mai này rồi, anh sẽ đưa cho em bản mô tả công việc", anh nói lạnh băng.
"Tôi chưa nói là sẽ nhận việc này"
"Em có là đồ ngốc mới bỏ qua cơ hội đó. Như anh đã chỉ rõ, một thời gian ngắn thôi, công việc của em tại Branson Alloys không còn nữa". Anh nêu ra một con số mà mức lương hiện tại của cô chỉ bằng phân nửa. (câu này là nhờ có ss Dan, tks ss) "Em có đủ tiền chi trả để gạt bỏ một cơ hội kiếm nhiều tiền như vậy không?"
"Vẫn còn những việc khác ở Houston. Cả gia đình tôi ở đây. Nếu tôi chuyển tới Dallas, tôi chẳng có ai cả".
Quai hàm anh bạnh ra, và mắt anh còn sẫm hơn. "Em có thể thăm họ vào cuối tuần", anh nói.
Claire nhấm một ngụm trà, không nhìn anh. Sẽ thật ngốc nếu bỏ qua số tiền nhiều như vậy, dù điều đó có nghĩa là phải chuyển tới Dallas, nhưng dù thế nào bản năng của cô là gạt bỏ nó. Nếu chuyển tới trụ sở của Spencer-Nyle, cô sẽ ở trong phạm vi của Max, gặp anh hàng ngày và anh sẽ có quyền hạn với cô. Chính vì vậy cô không thể quyết định ngay được dù logic nói rằng nên chộp lấy cơ hội đó.
"Tôi sẽ suy nghĩ chuyện này", cô nói với sự bướng bỉnh âm thầm mà gia đình cô đã phải thừa nhận.
"Rất tuyệt. Em sẽ có cơ hội này đến thứ hai".
"Chỉ có ba ngày kể từ ngày hôm nay!"
"Nếu em quyết định không nhận việc này, sẽ phải tìm người khác", anh chỉ rõ. "Quyết định của em không phải quá khó, hoặc em phải chuyển đến đó hoặc gia nhập danh sách thất nghiệp. Chỉ đến thứ hai thôi".
Cô không thấy dấu hiệu thông cảm nào trong mắt anh, dù ba ngày dường như không đủ cho cô. Claire không háo hức thay đổi. Cô thích làm mọi chuyện từ từ, trở nên quen dần với thay đổi bằng những hành động chậm rãi. Cô đã sống cả đời ở Houston hoặc gần đó và đến thành phố khác đòi hỏi cô phải thay đổi toàn bộ cuộc sống. Mọi chuyện giờ đủ khó khăn nên không còn là mất mát trong một môi trường hoàn toàn mới.
Món ăn của Max được mang tới, và trong vài phút anh hoàn toàn chú tâm vào việc này trong khi Claire uống trà và lật đi lật lại ý tưởng này trong đầu. Cuối cùng cô gạt nó ra, bởi không thể quyết định ngay lúc này, cô có những chuyện khác muốn hỏi anh.
"Anh đã nói gì với Sam?"
Anh nhìn lên: "Liên quan tới chuyện gì?"
"Chuyện tối qua. Cô thư ký làm thay nói Sam đã bảo cô ấy là tôi ngất xỉu và hôm nay không làm việc được ".
"Ông ta thêm thắt vào thôi. Sáng nay, khi ông ta hỏi anh đang làm cái quái gì mà theo đuổi và làm phiền em tối qua, anh nói với ông ta là nên nghĩ về mấy cái chuyện khốn kiếp của mình thì hơn và đó là điều tốt nếu ai đó chắc chắn là em về nhà an toàn bởi vì em đã đổ gục xuống rồi"
"Tôi không đổ gục".
"Thế à? Em có nhớ gì khi anh cởi quần áo em không?"
Cô nhìn đi chỗ khác, má cô nóng rần. "Không".
"Anh không lừa đảo. Anh không lợi dụng một phụ nữ bất tỉnh. Khi anh ngủ với em lần nữa, em sẽ hoàn toàn tỉnh táo như quỷ vậy".
Cô để ý thấy anh càng bực bội chừng nào thì âm sắc giọng anh càng trở nên mạnh mẽ dứt khoát chừng ấy, và lúc này, anh đang thực sự dằn từng tiếng một. "Nếu tôi không tới Dallas", cô thì thầm, đứng dậy khỏi bàn, "đó chính là vì anh, bởi tôi không chịu nổi ở gần anh". Rồi cô đi mất trước khi anh kịp nói gì, băng ngang phố chuồn về nơi trú ngụ khá an toàn là văn phòng cô.
Max nhìn cô đi, mặt anh cứng lại. Anh không nghĩ là cô sẽ từ chối lời đề nghị công việc, nhưng giờ dường như cô có thể làm vậy và anh sợ là nếu để mất dấu cô bây giờ, anh sẽ mất cô mãi mãi. Chết tiệt, sau khi anh đã giật mọi sợi dây, cô phải nhận việc này.
Rome không vui vì cú điện thoại muộn mằn đêm trước. "Khốn kiếp, Max, tốt hơn đây là chuyện hay ho", anh gầm gừ. "Jed đang mọc răng và nhặng xị hết cả lên, và chúng tôi vừa mới chợp mắt sau khi dỗ bé yên trở lại".
"Hôn chúc Sarah ngủ ngon hộ tôi", Max nói, buồn cười vì vẻ cáu tiết của Rome.
Rome rủa anh biến đi, từ xa Max nghe loáng thoáng tiếng cười của Sarah "Chuyện này quan trọng", cuối cùng anh nói. "Văn phòng còn việc nào trống không? Việc nào cũng được?"
Họ đã làm việc với nhau quá ăn ý đến mức Rome không phí thời giờ hỏi những câu vớ vẩn, như dành cho ai, và tại sao. Họ tin vào bản năng và kế hoạch của nhau. Rome im lặng giây lát, bộ não thép lướt qua các khả năng. "Delgado ở bộ phận tài chính sẽ được chuyển tới Honolulu".
"Ơn chúa, anh ta đã giật dây nào để dành được điều này?"
"Anh ta hiểu chuyện tiền bạc".
"Được rồi, ai thế chỗ anh ta?"
"Ta đang bàn về việc đưa Quinn Payton từ Seattle về".
Đến lượt Max im lặng. "Tại sao không phải là Jean Sloss ở bộ phận nghiên cứu và phát triển? Cô ta có bằng cấp về tài chính kinh doanh, và cô ta làm tốt việc khốn kiếp đó. Tôi nghĩ cô ta là mẫu người điều hành".
Lúc này Rome đã thấy mọi chuyện xoay quanh kiểu mẫu nào. "Anh gợi ý ai thay thế Jean Sloss? Tôi đồng ý là cô ấy đáng được thăng chức, nhưng cô ấy khá giỏi nên việc thay thế không dễ dàng"
"Tại sao không phải là Kali? Cô ấy thích làm việc ở bộ phận nghiên cứu và phát triển, và đó sẽ là cơ hội cho cô ấy vào vị trí quản lý. Cô ấy hiểu biết công ty này"
"Chết tiệt, cô ấy là thư ký của tôi!" Rome rống lên. "Sao anh không đi mà điều chuyển thư ký riêng của anh?"
Max đã nghĩ đến chuyện này, nhưng không nghĩ là Claire chịu nhận việc ấy. Suy nghĩ thứ hai, là thư ký của Rome sẽ quá thân cận và cũng làm công việc khó khăn. "Thôi, quên Kali đi. Caulifield, tay chánh văn phòng ... tên thư ký của ông ấy là gì nhỉ? Bằng cấp của cô ta tốt đấy, và cô ta đầy tham vọng. Carolyn Watfort, đúng vậy".
"Tôi khó mà nuốt trôi chuyện này. Chúng ta không có thói quen chơi trò luân phiên công việc (We"re not in the habit of playing musical offices). Vậy ai sẽ đảm nhận vị trí của Carolyn Watford?"
"Claire Westbrook".
Sau khi im lặng một lúc lâu, Rome nói "Quỷ tha ma bắt tôi đi", và Max biết anh không cần giải thích thêm nữa.
"Tôi biết mình có thể làm gì. Điều chuyển nhiều người như vậy mà chỉ báo trước ngắn ngủi thế không dễ đâu. Tôi có thể báo cho anh lúc nào đây?"
"Trước bữa trưa mai", Max nói.
"Chết tiệt!" Rome khịt mũi và gác máy, nhưng anh đã gọi điện trước 10 giờ báo tin lành. Rome Mathews là một người đề xuất và thực hiện. Khi anh quyết định làm gì, tốt hơn hết là đừng có ngáng đường anh, và nói chung Anson Edwards thường cho anh rảnh tay
Max không nghĩ là thuyết phục Claire chuyển đi rắc rối còn hơn là khiến Rome làm náo động cả văn phòng, nhưng lẽ ra anh nên biết điều này. Anh đã mắc nhiều sai lầm trong quan hệ với cô, những lỗi lầm mà đáng lẽ anh nên biết trước là sẽ trở lại ám ảnh anh. Nếu anh có thể khiến cô tới Dallas, anh sẽ có nhiều thời gian để thuyết phục cô rằng anh không hoàn toàn là một tên con hoang. Nếu phải mất thời gian để xây dựng lòng tin của cô vào anh, anh sẵn sàng dành thời gian. Anh đã làm cô tổn thương, và nhận thức đó ăn mòn anh. Claire buộc tội anh về việc chia cuộc đời thành nhiều ngăn thật đúng. Anh không cho phép Claire nghĩ rằng anh lợi dụng sự cô độc của cô nhằm mục đích moi thông tin. Giờ anh không thể khiến cô lắng nghe mình nữa và anh cảm thấy lạnh buốt trong lòng bởi nếu như vậy thì cô không còn tin anh nữa. Anh đã phá huỷ lòng tin nơi cô, và bây giờ anh mới nhận ra lòng tin ấy hiếm hoi và quý giá thế nào.
Claire làm những công việc vặt thường lệ sáng thứ bảy, thấy thoải mái trong những việc hàng ngày, khi cô cố đưa những suy nghĩ của mình vào trật tự và đưa ra các quyết định hợp lý. Cô lau chùi và đánh bóng sàn bếp, cọ rửa toàn bộ phòng tắm, giặt quần áo, thậm chí còn lau cả cửa sổ, cố đốt lên cơn giận đã thiêu cháy cô. Trong cơn choáng váng, cô nhận ra mình không chỉ giận dữ mà còn cực kỳ điên tiết. Cô vốn là người bình tĩnh, thậm chí cô không thể nhớ được lần cuối cùng mình thực sự giận dữ, giận đến mức muốn ném một vật gì đó và hét đến xé phổi. Đồ khốn, sao anh ta dám! Sau khi nhẫn tâm lợi dụng cô như anh ta đã làm, giờ anh ta đang trông chờ cô rứt bỏ nơi chôn rau cắt rốn và thay đổi toàn bộ cuộc sống của mình, đồng ý chuyển đến thành phố khác và ném mình vào mối liên hệ tiếp với anh ta. Anh ta đã nói cô sẽ không làm việc cho anh, nhưng cô sẽ ở cùng toà nhà, cùng thành phố, và anh ta đã nói rõ là không nghĩ mọi chuyện giữa họ đã kết thúc. Anh ta đã nói chuyện đó thế nào nhỉ? "Khi anh ngủ với em lần nữa, em sẽ hoàn toàn tỉnh táo." Lần nữa à? Đó là từ chính.
Sự trơ tráo của anh ta khiến cô gần như rối bời vì tức giận và cô tự càu nhàu khi dọn dẹp nhà cửa. Thật kỳ quặc nhưng cô không thể nhớ đã từng giận dữ khi Jeff bỏ cô đi với Helene. Cô quá mệt mỏi và mang nặng đau buồn vì đứa bé, và cay đắng chấp nhận Jeff sẽ muốn ai khác, nhưng cô không giận dữ. Chỉ có Max đã chạm vào cô đủ sâu để tìm thấy tận cùng đam mê bên trong. Anh đã lôi ra mọi tình cảm, sự xúc động mà cô đã dành cả cuộc đời để kìm chế và bảo vệ: tình yêu, nỗi ham muốn mãnh liệt, ngay cả sự giận dữ.
Cô vẫn yêu anh, cô không cố lừa dối mình về điều này. Cô yêu anh, cô cháy lên vì anh, cô muốn anh và mặt khác của đồng xu là cơn giận khủng khiếp. Đó là quy định của tự nhiên rằng mọi hành động đều có một phản ứng cân bằng, và đó cũng là sự chân thực của cảm xúc. Nếu cô không yêu anh quá nhiều như vậy, cô có thể phủi tuột sự phản bội và chấp nhận nó như một bài học về việc tin lầm người. Nhưng bởi yêu anh, cô muốn lắc anh đến lúc răng anh va vào nhau lập cập. Cô muốn hét vào giả định ngạo mạn rằng cô là của anh, để cho anh chiếm đoạt và cô muốn cho anh thấy giả định ấy đã sai bét thế nào.
Cô có thể bảo anh ta đi mà giữ lấy công việc của mình, quay lưng lại và bỏ đi. Điều đó sẽ cho anh ta biết là không thể lợi dụng được cô nữa và trông chờ cô lại ngã vào giường anh ta bất cứ lúc nào anh ta vẫy tay ra hiệu. Điều đó sẽ cho anh ta thấy cô hoàn toàn có khả năng sống thiếu anh ta... phải thế không? Hay thay vào đó là thú nhận rằng anh ta đã làm cô tổn thương sâu sắc tới mức không thể đương đầu với việc gặp gỡ anh hàng ngày? Cô phải thú nhận rằng gia nhập đội quân thất nghiệp khi được đề nghị một công việc tốt là một hành động quyết liệt phi lôgich. anh ta sẽ biết là đã làm cô đau lòng đến mức nào, và lòng kiêu hãnh đòi hỏi cô phải dựng lên một tấm bình phong tốt. Dẫu sao nó cũng cần thiết để cô tự bảo vệ, ngăn anh ta không biết sự phản bội ấy đã làm cô tổn thương ghê gớm đến mức vết thương lòng vẫn còn rỉ máu.
Nhưng cô còn lựa chọn nào khác? Nếu tới Dallas, cô sẽ phải chơi trong bàn tay anh ta, nhảy theo điệu của anh ta như một con rối trên dây vậy.
Claire duỗi thẳng người khi đang phủi bụi, miệng cô mím lại cương quyết và mắt đầy suy tư. Điều cô phải làm là không cho phép Max còn là một nhân tố trong quyết định của mình nữa. Đó là công việc của cô, tương lai tài chính của cô và cô không cho phép cơn giận dữ làm lu mờ phán đoán của mình. Ngay cả nếu như tới Dallas đi nữa, cô sẽ không phải nhảy theo điệu của Max. Khi nói tới điều này, cô là một người đàn bà, không phải là một con rối. Lựa chọn ấy, quyết định ấy chính là của cô.
Nhìn vào chuyện đó như thế từ một quan điểm logic, cô biết mình sẽ nhận công việc đó. Có lẽ đó là cách tốt nhất để dựng lên một bình phong thật hiệu quả. Nếu cô tiếp tục sống như bình thường, dường như Max không còn ảnh hưởng quá nhiều đến trái tim cô nữa, và chỉ cô mới biết sự thật này mà thôi.
Một khi đã quyết định, cứ như đã cất bỏ được một gánh nặng. Nói với gia đình mới là chuyện khó, Claire chọn nói với Martine đầu tiên. Chiều hôm đó, cô lái xe tới nhà Martine ở ngoại ô, một khu vực sang trọng thể hiện chính xác thành công kép của cả Martine lẫn Steve. Dù vậy, ngôi nhà của Martine không hề lạnh lẽo và không phải là một hình ảnh hoàn hảo. Nó phản chiếu tính cách nồng ấm và thân thiện của Martine, cũng như niềm vui về những đứa con của chị. Một chiếc xe đạp ba bánh đỗ gần bậc cấp đầu tiên, và một quả bóng đỏ nằm dưới một bụi cây được xén tỉa cẩn thận, tất cả đống đồ chơi lộn xộn vui tươi đó ở trong khoảng sân sau có hàng rào, bao quanh một bể bơi. Đó là một ngày chủ nhật đầy nắng ấm, Claire đi thẳng ra sau nhà. Khi cô vòng qua góc nhà, tiếng gót giày gõ lạch cạch trên những phiến đá lát báo cho Martine biết sự hiện diện của ai đó và chị lười biếng mở mắt. Đúng như Claire nghĩ, chị cô đang nằm dài trên một chiếc ghế xếp, lười nhác phơi nắng trong bộ bikini trắng nhỏ xíu hẳn sẽ làm anh Steve nghẹt thở khi nhìn thấy. Ngay cả khi không hề trang điểm, với mái tóc vàng óng buộc đằng sau thành một đuôi ngựa rối tung trong một sợi cao su bình thường, Martine vẫn cực kỳ đẹp và gợi cảm.
"Lấy ghế ngồi đi", chị uể oải mời. "Chị sẽ ôm em, nhưng chị đang dính dớp đầy dầu bắt nắng" (suntan oil )
"Bọn trẻ đâu rồi?" Claire hỏi, ngồi vào chiếc ghế dài và chống chân lên. Ánh nắng mặt trời tạo cảm giác thật tuyệt, ấm nóng và sạch sẽ và cô hướng mặt về phía mặt trời như một bông hoa.
"Một bữa tiệc sinh nhật mà bọn trẻ chơi đùa với giày trượt. Đó là sinh nhật bạn thân nhất của Brad. Bữa tiệc giày trượt suốt cả một ngày". Martine vui sướng nói. "Và anh Steve chơi gôn với khách hàng. Hôm nay có lẽ là ngày duy nhất chị được ở một mình đến lúc cả hai đứa lại đi học, nên chị đang hưởng thụ nhiều nhất ngày này".
"Em có nên về không nhỉ?" Claire trêu.
"Em dám à. Với lịch làm việc của chị em mình, chúng ta có gặp nhau được mấy đâu".
Claire nhìn xuống, nghĩ về quyết định của cô sáng nay. Giờ cô là người duy nhất bắt đầu nhận ra gia đình cô gắn kết chặt chẽ đến mức nào, dù không sống phụ thuộc kinh tế vào người khác; rời xa họ sẽ là sự chia ly đau đớn. "Sẽ thế nào nếu chị còn gặp em ít hơn nữa nhỉ? Nếu em chuyển đến Dallas thì sao?"
Martine đứng phắt dậy trên chiếc ghế dài, đôi mắt xanh mở to sững sờ. "Cái gì? Sao em lại chuyển tới Dallas? Còn công việc của em thì sao?"
"Em đang được đề nghị một công việc ở Dallas. Dù sao, em cũng không còn việc ở đây nữa".
"Tại sao không? Chị nghĩ em và Sam cực kỳ gắn bó mà ".
"Đúng vậy, nhưng Sam, công ty của ông ấy bị tập đoàn Spencer-Nyle có trụ sở ở Dallas mua lại rồi".
"Chị đã đọc chuyện này trên báo, nhưng vẫn hy vọng điều đó không xảy ra. Vậy thì nó đã kết thúc rồi phải không? Nó xảy ra khi nào, và dù vậy, chuyện đó ảnh hưởng gì tới em? Họ chắc chắn không sa thải Sam. Ông ấy là bộ não của Bronson Alloys. Sao em không tiếp tục làm thư ký của ông ấy?"
"Hôm qua đã ký bản thoả thuận cuối cùng". Claire nhìn xuống tay cô, ngạc nhiên khi thấy những ngón tay xiết chặt vào nhau. Cô cố có ý thức thư giãn. "Sam sẽ hoàn toàn làm công việc nghiên cứu nên ông ấy không cần thư ký nữa".
"Tệ thật. Chị biết ông ấy quý em thế nào. Nhưng cũng tốt khi em đã có một đề nghị khác. Công ty đó là gì?"
"Spencer-Nyle".
Mắt của Martine mở lớn. "Trụ sở của công ty ấy! Chị thực sự ấn tượng, và chắc em cũng đã gây ấn tượng với ai đó rồi"
"Không hẳn". Claire hít một hơi thật sâu. Chuyện này không dễ hơn chút nào, nên cô quyết định nói thẳng. "Max Benedict tên thật là Maxell Conroy, và anh ấy là phó chủ tịch của Spencer-Nyle".
Suốt trong năm giây Martine chỉ nhìn Claire chằm chằm với vẻ sững sờ. Rồi màu đỏ tràn lên hai má và chị đứng dậy, nắm tay xiết chặt. Chị hiếm khi chửi rủa, nhưng đó là lựa chọn của chị chứ không phải thiếu từ. Giờ chị dùng mọi từ đó, vừa đi đi lại lại vừa nguyền rủa Max với mọi lời thoá mạ tồi tệ nhất mà chị nghĩ ra được, sáng tác ra những tổ hợp mới khi đã tuôn ra hết những gì đã biết. Chị chẳng cần nghe các chi tiết cũng biết là Claire đã tổn thương. Martine hiểu Claire rất rõ và chị cô bảo vệ em dữ dội bởi vì cô là một trong những người mà chị yêu quý.
Khi Martine tỏ dấu hiệu dịu xuống, Claire lặng lẽ cắt ngang. "Chuyện đó phức tạp hơn bởi chính em đã đưa cho anh ta thông tin mật mà anh ta cần để Spencer-Nyle tiến hành vụ thôn tính. Điều đó giải thích tại sao anh ta lại tới đây, tại sao anh ta lại thể hiện quan tâm tới em quá nhiều như vậy. Em đã buột ra tất cả như một con ngốc".
"Chị sẽ xé xác hắn ra", Martine nổi xung, bắt đầu đi đi lại lại như một con hổ cái trong chuồng. Rồi chị dừng lại, có một biểu hiện kì lạ trên mặt. "Nhưng em sắp tới Dallas với anh ta?"
"Em sẽ tới Dallas vì công việc", Claire khẳng định. "Đó là điều có lý duy nhất em làm được. Em thậm chí còn ngốc hơn nhiều lúc trước nếu em cố tình chọn thất nghiệp thay vì một công việc tốt. Lòng tự trọng không giúp trả các hoá đơn đâu".
"Phải, đó là điều có lý cần làm", Martine nhắc lại và ngồi xuống. Chị vẫn có vẻ kì lạ trên mặt, cứ như cố nghĩ thông chuyện gì và nó vẫn chưa thật ăn khớp. Rồi một nụ cười chậm rãi bắt đầu hằn lên nơi khoé mắt chị. "Anh ta chuyển em đi để em sẽ ở đó với anh ta, chính là vậy, phải không? Người đàn ông này yêu em!".
"Không phải đâu", Claire nói, cổ họng nghẹn lại. "Nói dối và phản bội không phải là những dấu hiệu tốt của tình yêu. Em yêu anh ấy, nhưng chị đã biết rồi, phải không? Em không nên yêu anh ấy, không phải lúc này, nhưng em không thể lúc yêu lúc không như một cái van được. Đừng bảo em tin rằng anh ta đã từng thấy điều gì đó ở em ngoại trừ phương tiện để đi đến kết cục".
"Nhưng nghĩ về chuyện này, anh ta luôn ngắm em... ồ, chị không mô tả được", Martine mơ màng. "Cứ như là anh ta quá khao khát em, cứ như anh ta muốn lôi cuốn em. Chỉ nhìn anh ta ngắm em cũng làm chị run rẩy. Run rẩy với nghĩa tốt, nếu em hiểu điều chị muốn nói".
Claire lắc đầu. "Chuyện này không phải vậy. Chị đã thấy anh ấy", cô nói, cảm thấy cơ thể lại căng lên. "Anh ấy thật điển trai, điều đó làm em ngưng thở khi nhìn anh ấy. Sao anh ấy phải quan tâm tới em chứ, ngoại trừ vì thông tin anh cần?"
"Sao lại không ? Theo chị anh ta có là đồ ngốc mới không yêu em".
"Thế thì tất cả đàn ông đều ngốc hết rồi" Claire chán nản chỉ rõ.
"Vớ vẩn. Em không để họ yêu em. Em không bao giờ để bất cứ ai gần em đủ để hiểu em, nhưng Max thông minh hơn tất cả những kẻ khác. Tại sao anh ta lại không yêu em được?", Martine nồng nhiệt hỏi.
Đối với Claire thật khó để nói ra điều ấy, hầu như không thể được. Cổ họng cô nghẹn ắng. "Bởi em không xinh đẹp như chị, đó dường như là điều đàn ông mong muốn".
"Tất nhiên là em không đẹp giống chị! Em đẹp như chính em vậy". Martine tiến đến gần Claire và ngồi trên chiếc ghế xếp cùng cô, khuôn mặt đáng yêu nghiêm ngh bất ngờ. "Chị rực rỡ, chói sáng, nhưng đó hoàn toàn không phải là phong cách của em. Em có biết anh Steve đã từng nói với chị thế nào không? Anh nói anh ước chị giống em hơn, rằng chị nên suy nghĩ trước khi hành động. Tất nhiên chị đã đấm anh ấy, và hỏi anh ấy còn thích gì nữa ở em. Anh ấy nói rằng thích đôi mắt to nâu sẫm của em, anh ấy gọi đó là "đôi mắt trên giường ngủ", và chị sẵn lòng đấm anh thêm vài quả nữa! Tóc vàng mắt xanh như chị thì có cả đống, nhưng có bao nhiêu người tóc vàng mắt nâu chứ? Chị chết đi được vì ghen tị, bởi em chỉ cần chiếu đôi mắt sẫm mầu đó vào một người đàn ông là anh ta sẵn sàng đổ sụp dưới chân em rồi, nhưng dường như em không bao giờ biết điều này và rốt cục anh ta đành từ bỏ". Bất ngờ, Martine ngừng thở, mắt chị mở to: "Max vẫn chưa bỏ cuộc đấy chứ?"
Claire nhìn trân trân vào chị, không thể tin là Martine xinh đẹp đã từng thấy điều gì đó ở cô đáng để ghen tị. Rối bời, cô nói: "Max còn không biết hai từ đó lại được dùng cùng nhau cơ". Rồi cô nhận ra mình vừa thú nhận, và đỏ bừng mặt. Cô thường không nói thật với bất cứ ai, ngay cả chị gái, nhưng cô đang tìm hiểu vài điều về bản thân mình mà trước đây cô chưa bao giờ từng ngờ vực. Có thực là cô đã giữ mọi người cách xa mình, rằng cô không để họ đến gần đủ để quan tâm? Trước đây, cô đã không soi vào chuyện này từ góc nhìn đó, cô đã nghĩ rằng cần giữ một khoảng cách giữa mình và người khác nên cô không chú ý, không nghĩ là người đó bị giữ ngoài tầm tay.
"Max không bỏ em một mình. Anh ấy khăng khăng là chuyện đó chưa kết thúc. Anh ấy bị gọi về Dallas", cô giải thích chắc chắn. "Vào lúc anh trở lại Houston, em vừa phát hiện tên thật của anh ấy và việc anh ấy làm ở đây. Anh ấy gọi điện, nhưng em từ chối ra ngoài với anh ấy. Nên giờ em bị chuyển tới Dallas".
"Tới chỗ anh ta. Một hành động khôn ngoan", Martine nhận xét.
"Vâng, em biết tất cả chuyện này. Em biết anh ấy phản ứng thế nào trước thách thức và đó là tất cả những gì em có ý nghĩa với anh ấy. Chị thử nghĩ bao nhiêu phụ nữ từng từ chối được anh ấy?"
Martine suy nghĩ, rồi rầu rĩ thú nhận: "Chắc em đứng một mình rồi".
"Vâng. Nhưng em phải có việc làm, nên em sẽ đi". Thậm chí khi cô nói những từ này, Claire tự hỏi liệu cô còn có thể làm được gì đó nữa không. "Chị sẽ làm gì nếu ở vị trí của em?"
"Chị cũng sẽ đi", Martine thú nhận và phá lên cười. "Hẳn là chúng ta giống nhau hơn em nghĩ. Chị biết chị không bao giờ để anh ta nghĩ rằng anh ta đã làm chị phải bỏ chạy!".
"Chính là vậy". Đôi mắt nâu sẫm của Claire gần như chuyển thành đen.
"Anh ta làm em điên tiết tới mức em có thể phun phì phì được".
Martine giơ ngay nắm đấm hiếu chiến lên. "Em yêu quý, hãy làm cho hắn ta điêu đứng!" Nhìn cơn giận dữ hiển hiện trên khuôn mặt Claire làm Martine muốn nhảy múa quanh sân. Claire quá thường xuyên giữ mọi xúc cảm trong lòng, che giấu sự tổn thương của cô trước mọi người xung quanh. Ngay cả khi cô mất đứa trẻ, Claire xanh xao và lặng lẽ. Chỉ có Max kéo cô ra khỏi sự điềm tĩnh ấy. Chắc Claire không nghĩ rằng Max quan tâm tới cô chút nào, nhưng Martine đã thấy Max nhìn em chị, và nghĩ Claire thực sự đánh giá thấp sức quyến rũ của cô với anh. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta thích thách thức. Anh ta có ngọn lửa tự tin ngạo mạn ấy trong mắt. Nhưng Claire không nhận ra rằng cô vẫn là một thách thức, với sự lặng lẽ và sáng suốt của cô, và chiều sâu của tính cách cô. Nếu Martine hiểu đúng, Max sẽ bị mê hoặc bởi sự tính cách phức tạp của Claire. Và, quỉ tha ma bắt anh ta, nếu anh ta còn làm Claire đau lòng, anh ta sẽ phải trả lời Martine về chuyện này!
Claire cảm thấy mình vừa có một quyết định quan trọng, nhưng cô rất bình tĩnh, dù cho suy nghĩ thay đổi cuộc đời hoàn toàn cũng là một quyết định đau đớn. Cô đã sống trong căn hộ ấm cúng, bình yên của mình suốt 5 năm trời, thật đau lòng khi nghĩ về việc ra đi, nhưng cô biết mình đã có lựa chọn duy nhất đúng đắn. Chỉ là cô thích thay đổi diễn ra chậm rãi để có thể điều chỉnh theo chúng, hơn là sự vội vàng rối ren.
Đêm đó, cô ngồi trong yên lặng, nhìn xung quanh và cố buộc mình quen với ý tưởng về một căn hộ mới, một thành phố mới. Cô không có tâm trạng xem ti vi hay nghe nhạc và quá lo âu để tìm sự nương náu trong một cuốn sách. Có những kế hoạch cần thực hiện, công việc cần làm. Cô phải tìm căn hộ khác, xúc tiến các dịch vụ điện nước, đóng gói đồ đạc... và chào tạm biệt gia đình. Martine đã biết chuyện, nhưng mẹ Alma là người khó tính. Đây cũng không hẳn là tạm biệt, nhưng sự tiếp xúc dễ dàng với gia đình sẽ chấm dứt. Khoảng cách giữa họ đủ lớn để cô không thể chỉ vào ô tô và lái đi bất cứ lúc nào chợt nảy ra ý định.
Chuông cửa reo, và cô ra mở cửa không hề suy nghĩ. Max đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn xuống cô với ánh mắt lấp lánh khác thường. Tay Claire cứng lại trên nắm đấm cửa. Cô không bước lùi để cho anh vào nhà. Tại sao anh ta không để cô yên? Cô cần thời gian để quen với những xáo trộn lớn lao cô vừa gây ra trong cuộc đời mình.
Mắt anh lấp lánh hơn khi nhận ra cô sẽ không mời anh vào. Anh đặt tay lên tay cô và nhẹ nhàng nhưng dứt khoát bứt nó khỏi nắm cửa rồi bước lên, ép cô lùi vào căn hộ. Anh đóng cửa sau lưng. "Em đang ngồi đây ủ ê nghiền ngẫm à?" anh hỏi ngắn gọn, liếc quanh căn hộ yên ắng.
Claire tránh xa anh, mặt kín như bưng. "Phải, tôi đang suy nghĩ".
Thói quen mạnh mẽ đã hình thành trong thời gian ngắn họ ở cùng nhau. Claire tự động vào bếp và pha một tách cà phê, rồi quay ra thấy anh đang dựa vào ngưỡng cửa, vẫn ngắm cô theo cái cách làm cô muốn kiểm tra mọi khuy cúc để chắc chắn là chúng vẫn cài kín. Cô sẽ phải sượt qua anh để vào phòng khách, nên cô chọn duy trì khoảng cách tương đối an toàn giữa họ và đứng nguyên tại chỗ. "Chắc anh đã biết rõ", cô nói, ném từng từ vào sự im lặng giữa họ. "Tôi đã quyết định nhận việc này".
"Có phải em đang nghĩ về chuyện đó không?"
"Đó là thay đổi lớn", cô lạnh nhạt trả lời, sử dụng từng chút tự chủ mà cô có. "Anh không lưỡng lự chút nào khi chuyển từ Montreal tới Dallas nhỉ?"
Sự tò mò làm cái nhìn của anh thêm sắc bén. "à, phải, anh đang muốn hỏi em chuyện này. Chính xác là em đã phát hiện ra họ của anh thế nào?"
"Tôi đọc một bài báo viết về Spencer-Nyle trên tạp chí. Nó có ảnh của anh".
Anh ung dung bước vào bếp, và Claire quay đi để lấy hai cái cốc khỏi tủ. Trước khi cô kịp quay lại, anh đã ở ngay sau, cánh tay anh chống vào tủ cạnh người cô, hoàn toàn bao bọc cô. "Anh đã định nói với em ngay sáng đó, khi chúng mình tỉnh dậy" anh nói, đầu hướng tới cái hõm nhỏ ở tai cô. Claire hít một hơi và ngoảnh đi, vừa giận dữ vừa hoảng sợ bởi đụng chạm nhẹ nhất của anh cũng khiến tim cô chạy đua. Anh tảng lờ cử động từ chối của cô và rúc vào tai cô lần nữa, tiếp tục giải thích dù cô muốn nghe hay không. "Nhưng cú điện thoại đó đã cắt ngang mọi chuyện và vào lúc anh trở lại Houston thì em đã phát hiện ra rồi, cái vận may chết tiệt của anh!"
"Chẳng có vấn đề gì", cô phản kháng yếu ớt. "Anh đã đã nói gì nhỉ? Nhân tiện, em yêu, anh chính là điều hành của công ty đang nhắm mua lại công ty em và anh đang lợi dụng em để thu thập thông tin?". Cô nhại lại giọng nuốt âm quý tộc của anh và thấy tay anh siết lại trên tủ bếp trước mặt cô.
"Không, anh không hề nói vậy". Anh giật ra xa cô, và Claire quay lại, ôm cốc cà phê trước ngực, thấy anh đang nhìn cô chằm chằm với ánh tàn nhẫn hiển hiện trong mắt. "Anh không nói gì cả đến lúc em vào giường cùng anh, cố thuyết phục em hoá ra là lãng phí thời gian".
"Ồ?" cô hét lên. "Tôi nghĩ rằng anh vô lý khủng khiếp khi nghĩ anh chỉ trở lại đời tôi và tiếp tục nơi anh bỏ lại, sau những gì anh đã làm!". Cô giộng cái cốc xuống tủ bếp và nhìn chúng trân trối trong kinh hãi. Nếu cô đập vỡ chúng thì sao? Cô chưa bao giờ mất bình tĩnh, chưa bao giờ la hét hay ném vật gì hay đập chúng xuống, nhưng giờ đây, dường như cơn giận dữ của cô quá gần lớp vỏ ngoài nên Max có thể lôi nó ra bất cứ lúc nào anh ta nói chuyện với cô. Cô đang phản ứng theo cách hoàn toàn không giống mình chút nào. Cũng có thể, cô nghĩ một cách cương quyết, đơn giản là cô khám phá ra sự thật về bản thân mình mà cô chưa bao giờ hồ nghi trước đây. Max có tài trong việc tạo nên những phản ứng quá khích ở cô. Cô hít một hơi thở nhẹ nữa, cố lấy lại kiểm soát: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Anh nghĩ chắc em sẽ muốn biết nhiều hơn về công việc trước khi có quyết định của mình", anh nói nhỏ, nhìn vẫn giận dữ. Anh vừa tự thú nhận rằng đang nói dối. Anh chỉ muốn gặp cô, không còn lý do nào khác.
"Tôi đánh giá cao ý nghĩ ấy", Claire nói, lạnh nhạt và xa cách. Cô rót cà phê vào cả hai cốc và đưa một cốc cho anh, rồi ngồi lên chiếc bàn nhỏ trong bếp, cái bàn chỉ vừa đủ lớn cho hai người. Max lấy cái ghế ngồi đối diện với cô, vẫn bực bội khi uống cà phê.
"Rồi sao?" vài phút sau cô giục, khi anh vẫn chẳng nói một lời.
Nếp nhăn ở anh hằn sâu hơn. "Em sẽ là thư ký của chánh văn phòng, Theo Caulfield. Công việc của phòng này là làm bảng lương, bảo hiểm, công việc kế toán nói chung, duy trì, xử lý dữ liệu, cung cấp và trang bị cho cơ quan cũng như nhóm thư ký trực, tất cả đều dưới quyền điều hành của ông ấy, dù mỗi phòng có quản lý riêng. Đó là một công việc đòi hỏi khắt khe".
"Nghe thú vị đấy", cô nói nhã nhặn nhưng thực sự chân thành. Một công việc đa dạng chắc chắn phải thú vị và đầy thách thức rồi.
"Đôi khi em sẽ phải làm việc muộn, nhưng không phải làm thêm quá nhiều đâu. Em có hai tuần để ổn định. Anh muốn dành cho em một tháng nhưng văn phòng đang náo động vì vô số cuộc điều chuyển, và em rất cần cho công việc." Anh không nói thêm anh chính là lý do khiến văn phòng náo loạn lên như vậy. "Anh sẽ giúp em tìm một căn hộ. Em đã giúp anh, nên anh vẫn nợ em một việc".
Mặt Claire cứng lại khi đề cập đến căn hộ. Đó là một chỗ ở đắt giá, một phần trong sự bịp bợm của anh. Căn hộ đó đã tạo cho anh diện mạo ổn định và lâu bền. "Không, cảm ơn. Tôi không cần anh giúp".
Mặt anh sạm lại, và anh đập mạnh cái cốc xuống. "Tốt thôi", anh ngắt lời, đứng dậy nắm chặt cánh tay cô và kéo cô lên. "Em đã quyết không nhân nhượng một ly, thậm chí không nghe tiếng nói từ phía anh trong chuyện này. Để an toàn đằng sau những bức tường của em, và nếu em từng nghĩ mình có thể đang mất đi điều gì, hãy nghĩ về cái này!"
Miệng anh nóng bỏng và mạnh mẽ. Cánh tay anh ôm nghiến lấy cô, cứ như anh không thể gần cô đủ. Lưỡi anh luồn vào thật sâu nhắc nhở cô.
Claire nấc lên, nước mắt bỏng cháy mắt cô khi ham muốn vặn xoắn trong cô một lần nữa, nóng bỏng và sống động như đã từng như thế.
Max đẩy cô ra, thở nặng nhọc. "Nếu em nghĩ rằng có công việc văn phòng gì đó cần làm thật, thì em đúng là đồ khờ chết tiệt!" anh cay nghiệt nói rồi đóng sầm cánh cửa và ra khỏi căn hộ cứ như anh không thể tin vào mình nếu ở thêm một phút nữa.