All That Glitters

Chương 11

Dịch : hongnguyenhuong

Nhưng đó không phải là một cuộc chiến công khai. Nikolas sẽ không cho phép điều đó, mà cô thì không có khả năng chống lại anh. Vũ khí duy nhất cô có là sự lạnh lùng, và cô đã dùng đến nó thường xuyên, không nhượng bước cho anh dù một inch khi anh đến thăm cô. Anh lờ đi sự im lặng của cô và nói chuyện với cô dịu dàng, kể cho cô nghe về những gì xảy ra hàng ngày trên đảo, chuyện mọi người hỏi thăm cô. Mọi người gửi cô tình yêu của họ và muốn biết khi nào cô được ra viện, cô nhận thấy thật khó để không đáp lại tình cảm đó. Trong những ngày ngắn ngủi sống trên đảo, cô được chào đón đến mức cô thấy nhớ những người ở đó, đặc biệt là Petra và Sophia.

Sáng ngày cô rời bệnh viện, Nikolas đã xé vụn sự bình tĩnh của cô, và anh làm điều này dễ dàng đến nỗi sau đó cô nhận ra anh chỉ đang đợi đến khi cô khoẻ hơn để hành động. Khi anh ung dung đi vào phòng cô và nhận thấy cô đã mặc quần áo và sẵn sàng rời bệnh viện, anh bất ngờ hôn cô trước khi cô kịp lùi lại, rồi thả cô ra trước khi cô có thể phản ứng lại với nụ hôn đó.

“Anh mừng là em đã sẵn sàng,”, anh nhận xét, xách chiếc vali nhỏ có vài bộ quần áo anh đã mang đến cho cô khi ở bệnh viện. “Mẹ và Petra đã ra lệnh nghiêm khắc cho anh là phải mang em quay lại càng sớm càng tốt, và Sophia đã nấu một bữa tối đặc biệt cho em. Oh, em thích ăn soup avgolemono* chứ? Em đã thích món đó, đúng không?”

* Soup avgolemono:

images

“Tại sao anh không tránh cho mình phiền toái phải mang tôi quay lại bằng cách đưa tôi lên một chuyến bay đến Luân Đôn?” cô hỏi lạnh lùng.

“Và em sẽ làm gì nếu đi Luân Đôn?” Anh hỏi lại, nhìn xuống cô với sự cáu tiết trong đôi mắt. “Em chỉ có một mình, mọi thứ khắc nghiệt hơn em tưởng đấy, đặc biệt nếu em đang có thai.”

Uất nghẹn, cô nhìn lên anh và anh nói mỉa mai “Trừ phi em có đề phòng trước? Không à? Tôi cũng không, và tôi thừa nhận là chưa bao giờ nghĩ đến điều đó”.

Bất lực, cô nhìn anh chằm chằm. Cô muốn đánh anh và cũng ngay lúc này cô gần như tan chảy cả người vì ý nghĩ có con với anh. Chết tiệt anh, mặc cho mọi thứ, cô biết với một cảm giác cam chịu chua xót rằng cô vẫn yêu anh. Cô chẳng thể phủ nhận tình yêu đó, nhưng vào lúc này cô vẫn muốn làm anh bị tổn thương như anh đã làm tổn thương cô. Cô thấy sốc bởi sự tàn nhẫn trong những xúc cảm của mình và cô rời ánh mắt khỏi anh, nhìn xuống tay mình.

Để giữ những giọt nước mắt khỏi rơi xuống cô phải dùng đến từng ounce sức mạnh lý trí của mình và cô nói một cách nản chí, “Được thôi. Em sẽ ở lại cho đến khi em biết chắc liệu em có đang mang thai hay không.”

“Sẽ mất một khoảng thời gian đó”, anh nói với cô, mỉm cười tự mãn. “Sau khi em bị ngã, em có lẽ sẽ bị mất cân bằng. Và tôi định làm mọi thứ tôi có thể để làm em có thai nếu điều đó có thể giữ em ở lại đảo.”

“Oh!” cô hét lên, tránh xa anh, choáng váng vì ý nghĩ đó. Sự hoảng hốt tràn đầy trong mắt cô khi cô nhìn chằm chặp vào anh. “Nikolas, không. Em không thể làm thế lần nữa.”

“Điều đó sẽ không xảy ra nữa,” anh cam đoan với cô, với tới nắm lấy tay cô.

“Em sẽ không để cho anh chạm vào em!”

“Đó là quyền của một người chồng đối với vợ anh ta.” Anh gầm gừ, ôm lấy cô. “Hãy suy nghĩ kỹ về điều đó, cưng. Tôi sẽ có sử dụng mọi quyền lợi hôn nhân của tôi. Đó là lý do tôi cưới em.”

Cô thất vọng đến nỗi đi ra taxi anh hẹn đợi mà không có phản đối gì, và cô cũng không nói gì với anh trên suốt quãng đường từ Athens tới sân bay. Nếu là dịp nào khác, cô sẽ bị thành phố này quyến rũ, nhưng bây giờ cô bị những lời nói của anh đe doạ và đầu cô trở nên đau nhức.

Máy bay riêng của Nikolas đã ở sân bay, đã được tiếp đầy nhiên liệu và sẵn sàng cất cánh, và qua cơn đau mơ hồ, Jessica nhận thấy anh chắc cũng đã đưa cô tới bệnh viên trên chiếc máy bay này. Cô không có ký ức gì về những gì xảy ra sau khi cô bị ngất trên những tảng đá, và đột nhiên cô muốn biết điều gì đã xảy ra.

“Nikolas, anh đã tìm thấy em phải không? Khi em bị ngã ấy?”

“Đúng,” anh trả lời, vẻ mặt cau có. Anh liếc xuống cô và nhìn sững lại, quan sát khuôn mặt căng thẳng, tái nhợt của cô.

“Sau đó chuyện gì đã xảy ra? Ý em là sau khi anh tìm thấy em?”

Anh nắm lấy tay cô và dẫn cô qua đường băng đến chiếc máy bay, bước đi thật chậm và để cô dựa vào anh. “Lúc đầu, anh nghĩ là em đã chết,” anh nói bình tĩnh, nhưng tiếng anh hít vào cho cô biết rằng ký ức đó không phải là điều anh dễ dàng quên, ngay cả lúc này. “Khi anh xuống chỗ em, anh nhận thấy em vẫn còn sống và anh đã kéo em ra từ bên dưới những tảng đá đó, mang em trở lại biệt thự. Sophia đã thức dậy, bà ấy đang chuẩn bị nấu nướng khi nhìn thấy anh bế em đi lên, và bà ấy chạy tới giúp anh.”

Họ đã đến chỗ máy bay và anh mở cửa, sau đó đặt cô lên chỗ ngồi và đóng cửa lại cẩn thận. Anh đi vòng qua, trượt vào chỗ ngồi trước bảng điều khiển và với lấy điện đài. Anh nhìn xuống tay mình, lơ đãng cau mày. “Em bị ngấm nước và run lẩy bẩy,” anh tiếp tục. “Trong khi Andros liên lạc với bệnh viện và sắp xếp việc di chuyển từ sân bay tới bệnh viện, mẹ và anh cởi quần áo cho em và quấn em vào những cái chăn, sau đó chúng ta bay đến đây. Em đã thật sự bị sốc và ca phẫu thuật bị hoãn lại, mặc dù các bác sĩ đã cân nhắc, nhưng Alex nói với anh rằng em hầu như chắc chắc sẽ không sống nổi qua cuộc phẫu thuật chính vào lúc đó, tình trạng sức khỏe của em phải ổn định trước khi ông ấy có thể thậm chí nghĩ đến điều đó.”

“Sau đó em đã khá hơn,” Cô kết thúc giúp anh, mỉm cười nhợt nhạt.

Anh không mỉm cười đáp lại. “Phản ứng của em tốt hơn,” Anh thì thầm. “Nhưng em bị sốt và phổi em sưng tấy. Đôi lúc em ngất đi, đôi lúc em mê sảng và hét lên bất cứ khi nào anh hay một bác sĩ nào đó đến gần em.” Anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt anh buồn bã và chua xót. “Ít nhất là không chỉ riêng anh, em hét lên với mọi người đàn ông.”

Cô không thể nói với anh rằng chính anh là người cô sợ, và sau một khắc im lặng anh đeo điện đàm lên và với đến bộ điều khiển. Jessica ngã đầu ra sau và nhắm mắt lại, để cho những cái giật hai bên thái dương qua đi, nhưng khi cánh quạt máy bay bắt đầu quay, nó làm tăng cơn đau của cô và cô nhăn mặt. Một bàn tay đặt lên đầu gối cô làm cô mở đôi mắt đang nhắm kín và nhìn thấy sự quan tâm, cái nhìn dò hỏi của Nikolas, cô bịt hai tay lên tai để cho anh biết cái gì không ổn. Anh gật đầu và vỗ nhẹ chân cô một cách thông cảm làm cô muốn khóc. Cô nhắm mắt lại, khép lại sự hiện diện của anh.

Không tin được là cô ngủ trên chuyến bay quay lại đảo. Có lẽ có gì đó trong loại thuốc cô vẫn uống làm cô buồn ngủ, nhưng Nikolas đã phải đánh thức cô dậy khi chuyến bay kết thúc và cô ngồi dậy trong sự bối rối khi thấy dường như toàn thể người dân trên đảo đã ra đón cô. Mọi người mỉm cười và vẫy tay, còn cô vẫy tay lại, cảm động tới rơi nước mắt bởi sự nồng ấm cô cảm nhận từ những người dân đảo. Nikolas nhảy xuống từ máy bay, hét lên điều gì đó làm mọi người cười phá lên, rồi anh đến bên cô khi cô cởi dây an toàn và anh trượt mở cánh cửa máy bay.

Với một sự dễ dàng làm cô vừa sợ vừa hân hoan, anh với vào trong và bế bổng cô lên gần ngực anh “Em có thể đi mà” cô phản đối.

“Em không xuống dốc được” anh nói “Em vẫn còn quá lảo đảo. Vòng tay em quanh anh đi, em yêu; hãy để mọi người thấy điều họ muốn thấy.”

Đó là sự thật nên khi cô quàng tay quanh cái cổ vạm vỡ của anh mọi người đều vui vẻ, dành vài lời bình luận cho anh, mà anh đáp trả bằng nụ cười toe toét và những lời bình luận của riêng anh. Jessica thầm ước rằng cô đã không trì hoãn học tiếng Hy Lạp; cô muốn biết anh đang nói gì về cô.

Anh mang cô xuống dưới biệt thự và thẳng về phòng ngủ của anh, vì cô không thể nghĩ rằng nó là của họ. Khi anh đặt cô lên giường, cô nhìn quanh một cách vu vơ, và trước khi cô có thể nén những từ ngữ lại, cô đã thốt lên “Em không thể ngủ ở đây, Nikolas!”

Với một tiếng thở dài, anh ngồi xuống trên mép giường. “Anh xin lỗi nếu em cảm thấy thế, em yêu, bởi vì em sẽ phải ngủ ở đây. Tốt hơn là em sẽ phải ngủ với anh, và liệu đó có phải là điều em lo lắng không?”

“Anh có thể đổ lỗi cho em sao?” cô gay gắt hỏi.

“Đúng, anh có thể,” anh đã lấy lại bình tĩnh, đôi mắt đen của anh không mủi lòng. “Em là một người phụ nữ thông minh, trưởng thành, và em hoàn toàn có thể nhận biết rằng những cuộc làm tình sắp tới giữa chúng ta sẽ không giống như đêm tân hôn. Anh đã ngà ngà say, nản chí và anh đã mất kiểm soát. Em đã sợ hãi, giận dữ và chống lại anh. Kết quả có thể đoán trước được và em bị tổn thương. Chuyện này sẽ không như vậy nữa, Jessica. Lần tới khi anh yêu em, em sẽ thấy sung sướng nhiều như là anh vậy”.

“Anh không thể hiểu rằng em không muốn anh sao?” cô nổi giận một cách vô cớ vì anh đã lên kế hoạch bình tĩnh đến thế về chuyện làm tình với cô khi cô đã nói rằng anh không thể làm điều đó. “Sự thực là, Nikolas, tính tự phụ của anh quả thật vĩ đại nếu anh tưởng tượng rằng em vẫn muốn ngủ với anh sau đêm hôm đó.”

Cơn giận tràn ngập mắt anh. “Em có thể cảm ơn Chúa vì anh đã biết em quá rõ, Jessica, hoặc là anh sẽ làm cho em phải hối hận vì những lời nói đó!” Anh cáu kỉnh. “Nhưng anh đã hiểu em, nên anh biết rằng khi em tổn thương và sợ hãi em đánh trả như một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, mà em thì đã có nhiều năm rèn luyện để khoác lên mình mặt nạ lạnh lùng. Oh, không, em yêu, em không lừa được anh đâu. Dù em kiêu hãnh nói với anh là em phản đối anh, anh vẫn nhớ một đêm nọ ở Luân Đôn khi em đến với anh và thầm thì rằng em yêu anh. Em thật là ngọt ngào và e thẹn đêm đó, em cũng không hề giả vờ. Em còn nhớ không?”

Đôi mắt Jessica khép lại trong khủng hoảng. Đêm đó! Làm sao cô có thể quên? Giống như Nikolas cô còn nhớ mình đã thốt ra điều bí mật đó như thế nào, vì nghĩ rằng anh sẽ đáp lại những từ ngữ ngọt ngào đó và thú nhận anh yêu cô. Nhưng anh đã không, sau đó và cho đến tận bây giờ. Những từ ngữ đam mê có thể thốt ra từ đôi môi anh, nhưng sẽ không bao giờ là lời yêu. Lắc đầu, cô hét to lên, “Nhớ ư? Làm sao em có thể quên? Giống như một con ngốc em đã để anh đến quá gần em, những từ ngữ đó được thốt ra trần trụi từ miệng em ngay khi anh sỉ nhục em bằng suy nghĩ thực sự của anh về em. Ít nhất anh đã mở mắt cho em, kéo em ra khỏi giấc mơ ngốc nghếch của mình. Tình yêu không phải là vĩnh hằng, Nikolas. Nó có thể chết.”

“Tình yêu của em không chết,” anh thì thầm đầy tin tưởng, một nụ cười uốn cong đôi môi cứng rắn như được điêu khắc của anh. “Em đã cưới anh, và em muốn mặc áo cưới màu trắng trong lễ cưới của mình. Em đã làm tóc theo kiểu một cô gái trinh; đúng, anh đã thấy. Mọi điều em làm đã hét lên rằng em sẽ lấy anh mãi mãi, và nó sẽ là như vậy. Anh đã làm em tổn thương, em yêu, anh cũng làm em không hạnh phúc, nhưng anh sẽ sửa chữa điều đó. Vào lúc em sinh đứa con đầu tiên của chúng ta, em sẽ quên rằng anh đã từng làm em rơi lệ.”

Những lời nói đó của anh gần như làm cô nhảy khỏi giường, và để chứng minh là anh sai, cô dễ dàng bùng nổ với những giọt nước mắt, chúng tàn phá cơn đau đầu của cô. Với lời rì rầm an ủi, Nikolas kéo cô vào vòng tay anh và nằm xuống giường với cô để ôm cô chặt hơn và thì thầm dịu dàng với cô, sự gần gũi ngang ngạnh của anh đã làm cô bình tĩnh lại. Cuối cùng những tiếng nấc của cô lặng dần và cô nép mình gần hơn vào anh, vùi gương mặt mình vào áo sơ mi của anh. Trốn trong nơi ẩn náu đáng ngờ đó, cô lưỡng lự, “Nikolas?”

“Ừ, em yêu?” Anh thầm thì, giọng nói sâu lắng của anh chân thật dưới vành tai cô.

“Liệu, liệu anh có cho em một chút thời gian được không?” Cô hỏi, ngước khuôn mặt lem nước mắt lên nhìn anh.

“Anh sẽ chỉ cho em thời gian để bình phục hoàn toàn,” Anh trả lời, gạt những sợi tóc của cô sang hai bên thái dương với những ngón tay dịu dàng. “Sau đó, anh sẽ không đợi nữa. Anh không thể. Anh vẫn còn muốn em như điên, Bà Constantinos. Đêm tân hôn của chúng ta chỉ là một món khai vị.”

Cô run nhè nhẹ trong tay anh vì một hình ảnh cô bất ngờ thấy, cô bị anh ngấu nghiến, như thể anh là một con vật đói khát. Cô cảm thấy giận dữ bởi vì do dự, yêu anh nhưng không thể nhượng bộ anh, để tin tưởng anh hay biết anh sắp làm gì. “Làm ơn đừng thúc ép em,” cô thì thầm. “Em sẽ cố gắng. Em thật sự sẽ cố gắng. Nhưng em - em không biết liệu em có thể tha thứ cho anh không.”

Khóe miệng anh giật giật trước khi anh mím môi lại và nói “Tha thứ cho anh hay không, em vẫn là của anh, và anh sẽ không bao giờ để em đi. Anh sẽ nhắc lại điều đó nhiều lần nếu anh cần phải làm em tin tưởng anh.”

“Chúng ta đã gây ra một đống hỗn độn, Niko,” cô thì thầm đầy đau đớn, những giọt nước mắt lại ngập tràn trong mắt cô khi lần đầu tiên cô gọi anh bằng tên thân mật.

“Đúng, anh biết,” anh thì thầm, đôi mắt anh trở nên ảm đạm. “Chúng ta sẽ phải cố gắng cứu vãn vài thứ và làm cho cuộc hôn nhân này tốt đẹp hơn.”

Sau khi anh rời đi, Jessica nằm trên giường cố gắng làm yên lại những cảm xúc bất an của mình; cô cảm thấy lúc này có quá nhiều điều mà cô lại chưa có khả năng sắp xếp chúng lại. Một phần trong cô muốn tan chảy trong vòng tay anh và nhượng bộ tình yêu cô dành cho anh mặc kệ mọi thứ đã xảy ra; một phần khác vẫn còn cay đắng, giận dữ và phẫn uất muốn cô tránh anh càng xa càng tốt. Trong nhiều năm, cô đã tự kiểm soát những nỗi đau và sự cô đơn, nhưng Nikolas đã phá đi hàng rào tự kiểm soát của cô và cô không thể đè nén hay phớt lờ những nỗi đau thêm nữa. Những cảm xúc được kiểm soát lâu dài của cô bùng lên trong một sự giải thoát đau đớn, và cô thấy buồn bực vì cách anh tước bỏ sự phòng vệ của cô.

Một cuộc hôn nhân khôi hài làm sao, cô nghĩ một cách mệt mỏi. Một người đàn bà không nên mong muốn tự vệ chống lại chồng mình; một cuộc hôn nhân nên được xây dựng dựa trên mối quan hệ tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau, và bây giờ thậm chí Nikolas còn không cảm thấy cả hai điều đó đối với cô. Cô đã nghĩ rằng khi anh nhận ra những giả định của anh về cô sai lầm đến thế nào, thái độ của anh sẽ hoàn toàn thay đổi, nhưng cô đã nhầm. Có lẽ anh không còn bực bội một cách cay đắng với cô nữa, nhưng anh vẫn chưa cho phép cô quyền lợi gì liên quan đến cuộc sống của chính cô. Anh muốn kiểm soát cô, uốn nắn mỗi cử động của cô theo những ý thích bất chợt của anh, và Jessica không nghĩ là cô có thể chịu đựng một cuộc sống như vậy.

Sau một thời gian ngủ lơ mơ, cô thức dậy khi bóng chiều muộn đã đổ xuống. Cơn đau đầu của cô đã đỡ hơn; thực tế là nó đã hết hẳn và cô cảm thấy tốt hơn kể từ lúc cô bị tai nạn đến giờ. Ra khỏi giường, cô bước cẩn thận đến phòng tắm, lo sợ sự công kích của cơn đau đầu, nhưng nó đã không quay lại và hoàn toàn biết ơn vì điều đó, cô cởi bỏ bộ quần áo nhăn nhúm và xả nước vào bồn tắm lớn, sâu, được lát gạch đỏ. Petra đã sắp xếp trong phòng tắm các vật dụng tắm rửa mà chắc chắn là Nikolas chưa bao giờ dùng đến, trừ khi anh có niềm say mê giấu giếm với sữa tắm tạo bọt và hương thơm, và cô đổ một lượng lớn sữa tắm vào bồn tắm cho đến khi nó giống như những ngọn núi bọt.

Sau khi cài tóc lên, cô bước vào bồn tắm và ngâm mình cho đến khi những bọt xà phòng ngập đến tận cằm cô. Cô với đến bánh xà phòng, rồi kêu lên sợ hãi khi cánh cửa mở ra hoàn toàn không báo trước. Nikolas bước qua cửa, một cái nhăn mặt lo lắng xuất hiện trên trán anh, nhưng cái cau mày biến thành nụ cười toe toét khi anh quan sát nơi cô nằm, tất cả trừ những nơi bị nhận chìm trong bọt xà phòng “Xin lỗi, anh không có ý làm em giật mình,” anh nói.

“Em đang tắm,” cô phẫn nộ nói, và nụ cười toe toét của anh càng giãn rộng hơn.

“Anh thấy rồi.” anh đồng ý, ngả thân hình cao lớn của mình lên sàn cạnh bồn tắm và uể oải thả người trên khuỷu tay. “Anh sẽ ở đây với em, vì đây là lần đầu tiên anh có vinh dự được xem em tắm, ngay cả những con ngựa hoang cũng không thể kéo anh ra khỏi đây.”

“Nikolas!” cô rền rĩ, hai má cô đỏ bừng.

“Hãy bình tĩnh nào.” Anh dỗ dành, với tới và lướt một ngón tay dọc theo mũi cô. “Anh đã hứa với em là anh sẽ không tấn công em, và anh sẽ không, nhưng anh không hề hứa là anh sẽ không muốn biết về vợ anh và để cô ấy trở nên quen thuộc đối với anh.”

Anh đang nói dối. Đột nhiên, cô biết là anh đang nói dối và cô giằng ra khỏi tay anh, những giọt nước mắt xuất hiện trong mắt cô. “Tránh xa em ra!” cô hét lên khàn khàn. “Em không tin anh, Nikolas! Em không thể chịu đựng được điều đó. Làm ơn, làm ơn đi đi!” Nếu anh ở lại, anh sẽ đưa cô lên giường và làm tình với cô, bất chấp lời hứa của anh. Anh chỉ nói như thế để làm yếu đi sự phòng vệ của cô, và cô vẫn chưa thể chấp nhận anh. Những cơn nức nở bắt đầu rung động cơ thể cô, và với một câu rủa bị bóp nghẹt anh đứng lên, khuôn mặt anh sẫm lại với cơn giận điên cuồng.

“Được rồi,” anh nói rít qua kẽ răng. “Tôi sẽ để em một mình. Chúa ơi, tôi sẽ để em một mình! Một người đàn ông chỉ có thể chấp nhận nhiều đến thế thôi, Jessica, và tôi đã chấp nhận điều đó! Giữ lấy cái giường trống rỗng của em; tôi sẽ ngủ ở chỗ khác.” Anh lao ra khỏi phòng tắm, dập mạnh cửa sau lưng anh với một lực làm nó kẽo kẹt trên bản lề, và một giây sau cô cũng nghe thấy tiếng dập mạnh cửa phòng ngủ.

Cô cau mặt và hít một hơi thở run rẩy, cố gắng kiểm soát lại bản thân. Oh, điều đó vô tác dụng; cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ đi đến đâu. Bằng cách này hay cách khác, cô sẽ phải thuyết phục Nikolas để cô được tự do, và sau đêm nay, điều đó chắc chắn sẽ cực kỳ khó khăn.

Tuy nhiên, Nikolas đã tự chứng minh một cách kiên định sự từ chối cho phép cô rời khỏi đảo. Cô nhận thấy rằng anh xem tình huống này như một trận đấu mà anh có ý định giành chiến thắng, mặc dù cô đã thận trọng giữ một khoảng cách an toàn giữa họ. Cô cũng nhận thấy rằng cơn tức giận của anh đối với cô khi ở phòng tắm đã tăng lên, vì lý do gì thì cô không biết. Anh bị chọc tức vì cô không ngã vào tay anh bất cứ khi nào anh chạm vào cô, cách cô nghĩ về cuộc hôn nhân của họ, nhưng anh không có ý định tự loại bỏ sự thoả mãn của mình với cơ thể cô nếu anh tìm thấy điểm yếu dù mỏng manh nhất trong sự kháng cự của cô. Anh chỉ đơn giản là chờ đợi, quan sát cô một cách cẩn thận, và sẵn sàng để xông tới.

Căng thẳng để giữ sự bình tĩnh và trầm lặng trước những người khác làm cô kiệt sức, nhưng cô không muốn làm đau lòng mẹ Nikolas, hay thậm chí cả Petra và Sophia. Mọi người đã rất tốt với cô - sau khi cô rời khỏi bệnh viện cô đã được tất cả mọi người trong nhà chiều chuộng một cách không hổ thẹn - vì vậy điều cuối cùng cô muốn là làm cho họ lo lắng về một bầu không khí bất hoà. Với sự thỏa hiệp im lặng, cô và Nikolas làm như là anh ngủ ở một phòng khác bởi vì đầu cô vẫn còn đau và sự thao thức của anh gây cản trở giấc ngủ của cô. Vì cơn đau đầu vẫn tấn công cô nếu cô cố gắng làm gì đó nên lời giải thích đó được chấp nhận không có thắc mắc gì.

Không hề cố làm mất đi tình trạng đó, cô giả vờ là cô vẫn chưa phục hồi tốt như cô thật sự đã thế, và sử dụng tình trạng thể xác của mình như một vũ khí chống lại Nikolas. Cô nghỉ ngơi thường xuyên và thỉnh thoảng lẩn trốn không hề giải thích để nằm xuống với miếng vải lạnh, ẩm đắp lên mắt và trán. Ai đó sẽ thường xuyên đến kiểm tra cô trước khi cô nằm đó quá lâu, và theo cách đối xử đó, cô chắc chắn rằng mọi người trong nhà đã được nói về tình trạng yếu đuối của cô. Cô ghét lừa dối họ theo cách đó, nhưng cô cần phải tự bảo vệ mình, và cô biết rằng cô cần phải nắm lấy mọi cơ hội nếu cô muốn trốn khỏi đảo.

Cơ hội tự đến vào tuần tiếp theo khi Nikolas thông báo với mọi người bên bàn ăn tối rằng anh và Andros sẽ bay đến Athens vào sáng hôm sau; họ sẽ ở lại đó một đêm và quay trở lại đảo vào ngày kia. Jessica cẩn thận không ngước nhìn lên vì chắc chắn nét mặt của cô sẽ phản bội lại cô. Cơ hội đây rồi! Tất cả những gì cô cần làm là trốn lên khoang máy bay, đợi khi họ hạ cánh ở Athens và Nikolas cùng Andros đi dự cuộc họp của họ, cô sẽ ra khỏi đó, chạy vào ga hàng không và mua một vé máy bay rời khỏi Athens.

Cô dành cả buổi tối đó để lên kế hoạch; cô rút đi nghỉ sớm và đóng gói những vật dụng cần thiết cô sẽ mang theo vào cái vali nhỏ nhất cô có, sau đó đặt lại cái vali lên tủ quần áo. Cô kiểm tra ví của mình để chắc chắn rằng tiền cô mang theo vẫn còn trong ví; nó vẫn còn đó, vì Nikolas chắc chắn đã tin tưởng rằng không ai ở trên đảo có thể bị mua chuộc, mà rõ ràng là anh đúng. Nhưng cô thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, bây giờ cô còn thấy mừng vì cô chưa làm điều đó, vì anh chắc chắn sẽ lấy hết tiền của cô nếu cô cố gắng làm điều gì giống như thế.

Cô đếm tiền cẩn thận; khi rời Anh để đến Paris với Nikolas, cô đã rút đủ tiền mặt để có thể mua bất cứ cái gì cô thích, hay để đề phòng tình huống bất ngờ cô có thể vướng phải. Tất cả chúng còn nguyên đó. Cô không chắc chúng có đủ để mua một vé đến LonDon hay không, nhưng cô hoàn toàn có thể rời khỏi Hy Lạp. Thậm chí nếu cô chỉ có thể đi xa được đến Paris, cô có thể gọi điện cho Charles và nhờ anh gửi thêm tiền cho cô. Nikolas đã quản lý các khoản lợi nhuận kinh doanh của cô, nhưng tài khoản của cô tại ngân hàng vẫn còn tiền, và khoản tiền đó vẫn còn giá trị đối với cô.

Sau đó, khi mọi người đều đã lui về nghỉ ngơi, cô sẽ mang chiếc vali lên giấu trên máy bay. Sau chuyến đi lần trước trên chiếc máy bay đó, cô biết là có một khoảng trống nhỏ đằng sau mấy hàng ghế phía cuối máy bay, và cô nghĩ rằng chỗ đó là đủ rộng cho cả cô và vali của mình. Để chắc chắn, cô sẽ mang một cái chăn tối màu, cô sẽ nằm trên sàn và chui vào dưới chăn nếu cô không thể nấp đằng sau những cái ghế. Nhớ lại cấu trúc của chiếc máy bay, cô cho rằng một người hoàn toàn có thể trốn theo cách đó. Chiếc máy bay được thiết kế để chở được 6 hành khách, và các ghế ngồi thì rộng và thoải mái. Nikolas sẽ tự lái máy bay, và Andros sẽ ngồi ở ghế cạnh anh; chẳng có lý do gì để họ phải nhìn lại mấy ghế cuối máy bay cả.

Vì là một kế hoạch, nó cũng có nhiều bất trắc, phụ thuộc quá nhiều vào cơ hội và hoàn cảnh, nhưng nó là cơ hội duy nhất và có lẽ cũng là cuối cùng mà cô có, vì vậy, cô cần phải chấp nhận rủi ro. Cô không định biến mất vĩnh viễn, mà chỉ đến khi cô có cơ hội để chắc chắn với chính mình cảm xúc cô dành cho Nikolas là thế nào, liệu cô còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của họ nữa hay không. Tất cả những gì cô cần chỉ là một chút thời gian và một chút khoảng cách, nhưng Nikolas không sẵn lòng cho cô điều cô cần. Jessica cảm thấy cô bị thúc ép và lôi kéo hơn mức cô có thể chịu đựng. Từ giây phút cô gặp Nikolas, anh đã dẫn dắt và thao túng cô cho đến khi cô cảm thấy mình giống một con búp bê hơn là một người đàn bà, và việc giành lại quyền kiểm soát cuộc sống của chính mình đã trở thành một điều cần thiết đối với cô.

Đã có lúc, hoàn toàn ngây thơ, cô đã nghĩ rằng tình yêu có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng như mọi giấc mơ khác, nó đã bị phá tan. Tình yêu không giải quyết được điều gì, nó còn làm phức tạp thêm nhiều vấn đề. Yêu Nikolas đã mang lại cho cô một nỗi đau lớn và chỉ một chút ít niềm vui. Một vài phụ nữ có thể hài lòng với sự thoả mãn thể xác mà anh mang lại để chấp nhận là anh sẽ không yêu lại họ, nhưng Jessica không chắc cô có kiểu sức mạnh đó không. Đó là điều cô cần phải tự tìm ra: cô có yêu Nikolas đủ để sống với anh bất chấp các điều kiện không, liệu cô có thể tự chấp nhận thực tế rằng cô sẽ chỉ có ham muốn của anh mà không phải là tình yêu hay không. Nhiều cuộc hôn nhân dựa trên nền tảng ít hơn là tình yêu, nhưng cô cần phải chắc chắn trước khi cho phép mình một lần nữa bị dồn vào góc hẹp không còn đường quay lại.

Cô biết chồng mình; kế hoạch của anh là làm cho cô có thai, điều đó sẽ giữ cô ở lại hòn đảo với anh. Cô cũng biết rằng cô chỉ còn lại rất ít thời gian trước khi anh bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Anh đã để cô yên khá lâu, nhưng bây giờ cô gần như đã bình phục hoàn toàn, và cô cảm thấy với một bản năng sắc bén rằng bây giờ anh hoàn toàn không bị trò dối trá của cô lừa phỉnh và sẽ đến để đưa cô vào giường bất cứ lúc nào. Cô đã biết là cô cần phải trốn thoát ngay nếu cô muốn có thời gian để quyết định một cách bình tĩnh và đúng đắn xem cô có thể tiếp tục sống với anh hay không.

Sau khi cất ví đi, cô chuẩn bị lên giường và tắt đèn, không muốn làm điều gì khác thường. Cô nằm yên lặng trên giường, cơ thể cô thư giãn nhưng tâm trí cô lắng nghe mọi động tĩnh trong nhà.

Cửa phòng ngủ mở ra, và một hình dáng cao, vai rộng đổ bóng dài về phía cô. “Em còn thức không?” Nikolas hỏi lặng lẽ.

Để trả lời, Jessica với tay bật đèn. “Có chuyện gì sao?” cô ngồi nhổm lên dựa trên khuỷu tay, đôi mắt cô mở to cảnh giác khi cô quan sát anh bước vào phòng và đóng cửa lại sau lưng.

“Anh cần lấy vài thứ trong tủ quần áo,” anh nói với cô, và trái tim cô ngừng lại khi cô quan sát, tê liệt, trong lúc đó anh tiến đến tủ quần áo và trượt mở cánh cửa. Sẽ thế nào nếu anh lấy cái vali cô đã đóng gói quần áo? Tại sao cô lại không yêu cầu anh dọn đồ ra khỏi tủ? Nhưng điều đó sẽ làm mẹ anh thấy lạ, và một cách trung thực thì anh sẽ không đẩy sự việc đến mức đó. Những quần áo anh cần, anh đã lấy từ tủ quần áo lúc nào đó trong ngày, không phải vào lúc này khi cô chỉ đang mặc đồ ngủ.

Anh lấy ra cái vali da màu nâu sẫm của mình, và cô run run thở dài vì nhẹ nhõm. Anh nhìn cô sắc bén “Em có ổn không? Em có vẻ mệt đó.”

“Chỉ là cơn đau đầu mọi khi thôi” Cô ép mình trả lời bình tĩnh, và trước khi cô có thể ngừng lại cô buột miệng “Anh có muốn em đóng gói đồ giúp anh không?”

Một nụ cười nhá lên trên khuôn mặt kín bưng của anh. “Em nghĩ là anh sẽ cuộn áo sơ mi của mình thành một đống lộn xộn hả? Anh có thể tự thu xếp được, dù vậy cũng cảm ơn em đã đề nghị. Khi anh quay lại,” Anh nói thêm một cách tư lự, “Anh nghĩ anh sẽ đưa em đến bác sĩ Theotokas để kiểm tra lần nữa.”

Cô không muốn làm thế, nhưng vì cô đã có kế hoạch bỏ đi trước đó nên cô không hề phản đối. “Vì những cơn đau đầu sao? Chẳng phải bác sĩ đã nói rằng phải mất một thời gian trước khi những cơn đau đó biến mất sao?”

Anh lấy một cái áo sơ mi trên giá treo quần áo và gấp nó lại một cách gọn gàng trước khi đặt nó vào cái vali đang mở. “Đúng thế, nhưng anh nghĩ lẽ ra em phải phục hồi nhanh hơn. Anh muốn chắc chắn là không có cái gì bất thường.”

Như là một cái thai? Một suy nghĩ vụt đến trong óc cô không hề báo trước, và cô bắt đầu lo lắng. Dĩ nhiên, có thể như vậy, nhưng còn quá sớm để khẳng định. Cô vẫn chưa hề có ý tưởng gì. Nhưng không phải là mỉa mai sao khi cô cố gắng trốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Nikolas và phát hiện ra là cô đã có thai? Cô không chắc cô sẽ làm gì nếu tình huống đó xảy ra, vì vậy cô gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Cuộc nói chuyện ngắt quãng, và cô dựa cao hơn lên gối để xem anh sắp xếp quần áo. Khi anh đóng vali lại và đặt nó sang bên, anh đến ngồi cạnh cô trên giường. Không thoải mái vì sự gần gũi của anh, cô không nói gì, đôi mắt cô không nao núng khi cô nhìn anh. Môi anh uốn cong thành một nụ cười mỉm. “Anh sẽ đi vào lúc bình minh,” Anh thì thầm, “Vì vậy anh sẽ không đánh thức em. Liệu em có thể hôn tạm biệt anh tối nay không?”

Cô muốn từ chối, nhưng một phần trong cô đã đầu hàng, xâm chiếm cảm xúc của cô khi anh cúi xuống và nhẹ nhàng đặt miệng anh lên miệng cô. Đó không phải là một nụ hôn đòi hỏi, và anh rời khỏi cô hầu như ngay lập tức. “Chúc ngủ ngon, em yêu.” Anh nói nhẹ nhàng, và đặt hai tay lên ngực cô, anh ngả cô nằm xuống bên cạnh cái chăn sáng màu và bắt đầu quấn chúng quanh cô. Cô ngước mắt lên nhìn anh và trao cho anh một nụ cười bẽn lẽn, nhưng nó vẫn đủ giữ tay anh lại nơi chúng đang ở.

Anh hít vào, và đôi mắt đen của anh bắt đầu lấp lánh như thể sức nóng câm lặng của ngọn đèn đã bắt được biểu cảm của chúng. “Chúc ngủ ngon,” anh nhắc lại, và nhoài về phía cô.Lần này miệng anh nấn ná, bao phủ đôi môi cô và mời mọc chúng đáp ứng lại áp lực của anh. Áp lực đó không mạnh, nhưng sự kết nối vẫn nguyên vẹn, nóng ấm và lôi cuốn, hơi thở của anh ngọt ngào và nóng hổi bởi rượu vang họ đã uống bữa tối. Không ý thức, cô đặt tay cô lên cánh tay anh và trượt những ngón tay lên siết lấy vai anh, sau đó vòng lên cổ anh. Anh hôn sâu hơn, lưỡi anh gặp lưỡi cô và thăm dò, mê say xâm nhập vùng nhạy cảm anh tìm thấy, và Jessica cảm thấy chính mình bị cuốn vào màn sương đỏ của khoái lạc thể xác, không hề bị cảnh báo về sự đụng chạm của anh.

Với một chuyển động chậm rãi anh kéo cái chăn tuột xuống đủ để cho đường cong mềm mại của eo cô trở nên rõ ràng dưới cái nhìn khao khát của anh. Anh kéo đầu ra khỏi cô và nhìn khi những ngón tay dài của anh trượt bên dưới lớp lụa mỏng của chiếc váy ngủ và lượn qua những đường cong đầy đặn, sau đó di chuyển lên trên để nắm lấy quai áo và kéo nó xuống cánh tay cô. Jessica khẽ làm một cử chỉ sợ hãi, nhưng anh từ tốn và dịu dàng đến nỗi cô không hề chống cự, thay vì thế đôi môi cô tha thiết tìm đến da thịt anh, nếm vị mằn mặn của làn da nơi gò má anh, đường cong nơi xương hàm anh. Anh quay đầu sang và miệng họ lại gặp nhau, rèm mi cô run rẩy khép lại. Chuyển động thong thả của tay anh kéo lớp lụa hồng từ từ xuống thấp hơn, lột trần đường cong phía trên một bên ngực. Sau đó núm vú thanh nhã màu hồng lộ ra, và tay anh chuyển từ quai áo đến chiếm lấy cái đỉnh xinh đẹp bị lột trần đó.

“Giờ thì anh sẽ hôn chúc em ngủ ngon,” anh thì thầm và di chuyển để miệng mình trượt theo đường cong dẫn xuống cổ cô. Anh ngừng lại, và lưỡi anh khám phá chỗ lõm nhạy cảm giữa cổ và bờ vai cô, làm cô vụn vỡ với khoái cảm đang gia tăng nhanh chóng vượt quá sự kiềm chế của cô. Cô không quan tâm. Nếu anh cũng từ tốn và dịu dàng như thế này trong đêm tân hôn của họ, có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì giữa họ. Cô nằm yên lặng dưới những cái vuốt ve mơn trớn của anh, tận hưởng cảm giác tinh tế và hơi nóng đang lan rộng khắp cơ thể cô.

Sau đó, đôi môi anh tiếp tục chuyến chu du của chúng và di chuyển xuống bờ dốc lụa là để đến gần hơn với nụ hồng đang nhoi nhói. Cô rên thành tiếng và ưỡn lưng lên, lùa tay vào mái tóc dày, lộng lẫy của anh khi cô kéo đầu anh về phía mình. Những chuyển động kéo nhẹ của miệng anh tạo nên những cơn nhức nhối đột ngột ham muốn thể xác gạt bỏ hết lý trí của cô. Sự run rẩy của cô trở nên mãnh liệt, và cô bắt đầu vươn đến chạm vào anh. Sau đó anh thả lỏng cơ thể cô và nhấc đầu lên, ngửa ra sau.

Anh đang mỉm cười, nhưng nụ cười vẫn còn thấm đẫm đam mê. “Chúc ngủ ngon, em yêu,” anh thì thầm, kéo quai áo trở lại vai cô. “Hẹn gặp lại em hai ngày tới.” Sau đó anh bỏ đi, mang theo cái vali và đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng sau lưng anh, và Jessica nằm trên giường, cắn môi để ngăn tiếng hét giận dữ và thất vọng. Anh đã cố ý làm điều đó, quyến rũ cô bằng sự dịu dàng của anh cho đến khi cô quên mất sự sợ hãi của mình, sau đó không đáp ứng cô. Phải chăng hành động của anh là nhằm trả thù cho cách cô đã từ chối lời tán tỉnh của anh trước đó, hay tất cả chúng chỉ là thủ đoạn có tính toán để biến cô trở thành một kẻ đáng khinh? Tốt hơn cô nên nghĩ về điều đó sau này, nhưng cô đã kiên quyết hơn bất cứ lúc nào để nhượng bộ anh. Cô sẽ không trở thành nô lệ tình dục của anh!

Ý nghĩ về cuộc trốn thoát cho cô sự thỏa mãn tàn nhẫn. Anh đã quá chắc chắn về chiến thắng của mình; cứ để anh tự hỏi xem có cái gì đã sai khi anh phát hiện ra vợ anh thà bỏ trốn còn hơn là ngủ với anh. Nikolas quá đỗi ích kỷ và tự tin, và cần có ai đó thường xuyên đương đầu với anh để đưa anh về đúng chỗ.

Cô đặt báo thức lúc 2h sáng, sau đó nằm xuống giường, hy vọng cô có thể ngủ. Thực tế là cô đã hy vọng thế, nhưng cô chỉ mới nghỉ ngơi được vài giờ khi chuông báo thức reo vang. Cô nhanh chóng tắt nó và ra khỏi giường, sau đó dùng cái đèn pin vẫn luôn nằm trong ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường để tìm quần jean, áo sơ mi và một đôi giày đế kếp. Cô lần mở cửa tủ quần áo và lấy cái vali nhỏ, sau đó băng đến những cái cửa kính trượt dẫn ra hiên nhà. Cô mở khoá chỉ với một tiếng clích yếu ớt, đôi tay cô bình tĩnh khi cô trượt mở cánh cửa chỉ vừa đủ để cô lách qua. Một cách hấp tấp cô tắt đèn pin, hy vọng không ai thức dậy vào giờ này để nhìn thấy ánh đèn.

Trời không có trăng, nhưng những ánh sao yếu ớt đủ sáng để dẫn dắt cô khi cô tránh những đồ gỗ trên hàng hiên và chỉ đường cho cô một cách lặng lẽ khi cô vòng ra trước nhà. Cô rời hàng hiên và đi theo con đường lát đá dẫn lên đồi để tới nơi đậu máy bay. Cô mới chỉ đi một quãng ngắn khi đôi chân cô bắt đầu đau và run rẩy vì mệt, một sự nhắc nhở không vui rằng cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Trái tim cô nện trong ngực khi cô cuối cùng cũng đến được chỗ máy bay, và cô dừng lại một lúc, thở hổn hển.

Cánh cửa máy bay mở ra dễ dàng, và cô bò vào trong, đập cái vali vào hông đau điếng, và càu nhàu một câu rủa bởi hành lý không dễ cầm. Cô bật đèn pin để tìm lối đi giữa các hàng ghế tới cuối máy bay. Khoảng trống đằng sau các ghế ngồi ở cuối máy bay chỉ sâu khoảng 2 feet, và cô ngay lập tức nhận ra, khi có gắng để thu mình lại trong đó, rằng nó không đủ cho cả cô và cái vali. Cô đặt cái vali lên sàn giữa hai hàng ghế cuối cùng, nhưng lại nhận thấy rằng nó có thể dễ dàng bị nhìn thấy ở vị trí đó.

Cô xem xét bên trong máy bay một phút, sau đó cuộn tròn chính mình lần nữa vào chỗ nấp và đặt cái vali ở giữa cô và phía sau của hàng ghế; hàng ghế hơi bị nghiêng về trước một chút, nhưng cô hy vọng là không đủ để bị chú ý. Vị trí của cô rất chật hẹp và cô không thể cử động chút nào cho đến khi họ hạ cánh ở Athens và Nikolas cùng Andros đã rời đi, nhưng đó là điều tốt nhất cô có thể đạt được. Cô để lại vali ở chỗ đó và trườn ra ngoài, chân và tay cô hầu như đã tê cứng trong khoảng thời gian ngắn cô núp ở đó. Cô đã định mang một cái chăn nhưng lại quên mất, và bây giờ cô thầm hứa rằng khi cô trốn trước lúc máy bay cất cánh cô sẽ có một cái chăn để lót trên nền kim loại cứng và lạnh lẽo.

Phấn chấn, cô cẩn thận lẻn xuống đồi, vào phòng ngủ của mình và đóng cánh cửa trượt lại sau lưng. Cô có thể chờ ở trên máy bay, nhưng cô có một linh cảm phải thận trọng vì Nikolas có thể đến tìm cô trước khi anh đi, và cô định náu kín trên giường ngủ, mặc dầu dưới cái váy ngủ, cô vẫn mặc nguyên quần áo.

Sau đó cô thấy rằng cô sẽ phải cởi áo sơ mi nếu cô không muốn nó có thể bị nhìn thấy phía trên chiếc váy ngủ, nhưng thế thì cô sẽ không có cơ hội để mặc nó lại. Cô chỉ có rất ít thời gian để chạy tới máy bay trước hai người đàn ông, và cô không muốn lãng phí một chút thời gian nào cho việc mặc đồ. Cô sẽ vẫn mặc nguyên áo sơmi, và sẽ kéo chăn lên đến tận cằm.

Cô đá giày ra và đặt chúng bên cạnh giường cách xa phía cửa; sau đó nằm xuống nghỉ ngơi. Cô thậm chí bị kích động đến mức không thể chợp mắt, máu cô chảy rần rật một cách kích động trong huyết quản, và cô chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn những tiếng động yếu ớt trong căn nhà yên tĩnh để biết rằng có người đang di chuyển đâu đó.

Bầu trời vừa mới rạng sáng khi cô nghe thấy tiếng nước chảy và biết rằng cô sẽ không phải chờ lâu nữa. Cô nghiêng người quay mặt về phía cửa và kéo chăn sát lên đến tận cằm. Ép mình thở sâu và đều đều, cô chờ đợi.

Cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh; anh di chuyển nhẹ nhàng như một con mèo lớn, và dấu hiệu đầu tiên cho cô biết sự xuất hiện của anh là khi cánh cửa mở ra hầu như không tiếng động và một dải sáng mỏng đổ ngang qua giường. Jessica tập trung vào việc giữ hơi thở và nhìn trộm anh qua hàng mi khi anh đứng ở cửa quan sát cô. Nhiều giây trôi qua và nỗi lo lắng cuộn lại trong bụng cô; tại sao anh lại chờ đợi? Phải chăng anh đã cảm thấy điều gì đó bất thường?

Sau đó anh đóng cửa lại với một cử động chậm rãi, và cô hít một hơi thở sâu, một hơi thở run run vì nhẹ nhõm. Cô ném cái chăn qua người và trượt chân vào đôi giày đang chờ, sau đó vồ lấy cái chăn màu nâu tối mà cô đã để sẵn ra từ sớm nhưng lại quên mang theo, và chuồn ra qua cánh cửa trượt.

Tim cô nhảy lên tận họng, làm cô khó thở khi cô chạy lặng lẽ hết sức quanh ngôi nhà và lên ngọn đồi. Cô đã mất bao lâu? Nhiều giây? Nếu họ rời ngôi nhà trước khi cô vào trong máy bay, họ sẽ thấy cô. Nikolas đã mặc quần áo chưa? Cô không thể nhớ. Thở hổn hển, cô đến đỉnh đồi và lao mình đến bên máy bay, giật mạnh cánh cửa. Lúc trước nó đã mở ra thật dễ dàng, nhưng bây giờ nó không chịu di chuyển, và cô lóng ngóng với nó trong mấy giây khổ sở trước khi cái tay nắm xoay và cánh cửa mở ra. Cô bò vào trong và đóng cánh cửa lại, ném một cái nhìn vội vã về phía ngôi nhà để xem họ đã đến chưa. Chưa có ai trong tầm nhìn cả, cô ngồi sụp xuống hàng ghế trước, người rũ xuống vì nhẹ nhõm. Cô mệt mỏi nghĩ, không ngờ việc trốn đi lại hại thần kinh đến thế. Cả người cô ráng sức bất thường và đầu cô bắt đầu đau nhoi nhói.

Cử động của cô chậm hơn khi cô lê về phía cuối máy bay và ngả hàng ghế ra phía trước để chui vào chỗ ẩn nấp của mình. Cô trải rộng cái chăn ra và ngồi thu mình ở chỗ nấp, đầu gối lên cánh tay. Cô mệt đến nỗi, mặc dù chỗ ngồi đó không hề thoải mái, cô thấy bắt đầu muốn ngủ, cho đến khi Nikolas và Andros lên máy bay, cô giật mình lại sau để tự đánh thức. Dường như họ không thấy có gì bất thường cả, nhưng cô vẫn nín thở.

Họ trao đổi với nhau vài câu tiếng Hy Lạp, và cô gặm gặm môi mình trong thất vọng vì không thể hiểu họ nói gì. Bà Contantinos và Petra đã dạy cô vài từ, nhưng cô chưa tiến bộ nhiều cho lắm.

Sau đó cô nghe thấy tiếng rền rĩ của cánh quạt khi nó bắt đầu quay, và cô biết kế hoạch của cô đã thành công.

Sự rung động của sàn kim loại làm cô cảm thấy như thể da cô đang sởn gai ốc, và bắp chân cô thì bị chuột rút. Cô cẩn thận di chuyển tay để xoa chỗ chuột rút đau điếng, lấy làm mừng vì tiếng ồn của những cánh quạt đã át đi tất cả các âm thanh khác.

Tiếng ồn chuyển thành tiếng rầm rì yếu ớt và họ cất cánh, máy bay chúi về phía trước khi Nikolas quay nó khỏi ngôi nhà và hướng về phía biển nối giữa hòn đảo và Athens.

Jessica không biết chuyến bay kéo dài bao lâu, vì đầu cô đau đến nỗi cô nhắm mắt lại và cố gắng ngủ. Cô không thành công lắm, nhưng cô chắc đã ngủ lơ mơ bởi lúc tiếng ồn ngừng lại vì những cánh quạt quay chậm lại đã báo cho cô biết một thực tế là họ đã hạ cánh. Nikolas và Andros đang nói chuyện, sau đó một lúc cả hai người rời máy bay. Jessica nằm đó lắng nghe tiếng vo vo của những cánh quạt hết dần. Cô sợ ra ngoài ngay lập tức trong khi họ vẫn ở đâu đó trong khu vực này, vì vậy cô chậm rãi đếm đến một nghìn trước khi cô rời khỏi chỗ ẩn nấp.

Người cô vẫn còn cứng đờ đến nỗi cô phải ngồi lên một cái ghế và chà xát đôi chân tê cứng cho đến khi chúng chịu theo ý cô, và bàn chân cô nhoi nhói khi máu bắt đầu lưu thông. Tìm thấy cái vali đằng sau hàng ghế, cô săm soi nhìn ra ngoài, nhưng không hề thấy ai giống chồng cô; vì thế cô hít một hơi thật sâu, mở cửa và trèo ra ngoài máy bay.

Thật là ngạc nhiên vì không có ai chú ý gì đến cô khi cô bước đi một cách lạ lẫm qua mặt đường nhựa và đi vào nhà chờ ở sân bay. Cô biết từ kinh nghiệm của chính bản thân rằng việc đến và đi tại các sân bay luôn được giám sát chặt chẽ, và thực tế rằng không có ai chặn cô lại để hỏi chuyện làm cô thấy không thoải mái.

Vẫn còn sớm, và mặc dù có khá nhiều người trong toà nhà, vẫn không có cảnh xô đẩy như vài giờ nữa, phòng vệ sinh của phụ nữ hầu như vẫn còn vắng vẻ, và không có người phụ nữ nào chú ý đến cô khi cô chui vào một căn và khoá cửa lại, sau đó mở vali của cô để lấy ví và cái váy đầm cô sẽ mặc.

Thật tuyệt vời là cái áo làm từ chất liệu vải không nhăn, cô cởi quần jeans và áo sơmi rồi gấp lại cho vào cái vali đang mở, cố gắng chui qua cái cổ áo chật và kéo cái áo đầm qua đầu. Lớp vải mềm mịn tạo cảm giác dễ chịu trên da, cô thả cái váy màu lơ buông lơi xuống, sau đó với tay ra sau lưng để kéo khoá.

Đôi giày đế bệt tiện lợi hoàn toàn không phù hợp. Cô đặt đôi giày kia vào trong vali, sau đó đóng nó lại và xách trên một tay, cùng với ví của mình, và rời khỏi căn phòng.

Cô đã sửa sang nhanh chóng mái tóc, cuộn nó lên và giữ nó lỏng lẻo với vài cái ghim, bôi thêm lớp son bóng màu san hô lên môi. Từ trong gương, đôi mắt đang nhìn lại cô, rộng mở và đầy cảnh giác, và cô ước gì cô có cái kính râm để che giấu chúng.

Rời khỏi sự an toàn của nhà vệ sinh, cô đến quầy vé và hỏi giá một vé du lịch hạng thường đến LonDon. Thật may giá vé vừa với số tiền cô có, và cô mua một vé của chuyến bay kế tiếp, nhưng cô lại bị kẹt. Chuyến bay kế tiếp sẽ chưa khởi hành cho đến sau giờ ăn trưa, và Jessica mất tinh thần vì ý nghĩ chờ đợi lâu như thế. Cô đã biến mất khỏi đảo khá lâu rồi, có lẽ bây giờ người ta đã nhận thấy sự vắng mặt đó. Đầu tiên họ sẽ tìm trên đảo, hay là sẽ báo cho Nikolas biết rằng vợ anh đã biến mất? Giá như cô đã nghĩ đến việc để lại lời nhắn với họ là cô đi cùng Nikolas! Như vậy thì không ai biết được là cô đã biến mất cho đến khi Nikolas quay lại đó mà không có cô.

Dạ dày cô đang biểu tình vì sự trống rỗng của nó; vì vậy cô vào một nhà hàng và gọi một bữa sáng nhẹ, sau đó ngồi xuống một cái bàn nhỏ cố gắng nhồi thức ăn xuống cổ họng đang thít chặt của mình. Ý nghĩ sẽ có gì đó không ổn vào lúc cuối này thật là kinh khủng.

Bỏ lại gần như cả suất ăn trên đĩa, cô mua một tờ tạp chí thời trang và cố gắng lờ đi nỗi lo lắng của mình khi lướt qua những trang giấy bóng láng, chú ý đến những mẫu thời trang mới nhất. Một suy nghĩ thoáng qua làm tăng mối lo lắng của cô, chắc chắn lúc này Nikolas đã được thông báo. Anh sẽ làm gì? Anh là một người giỏi xoay xở; anh có thể làm gì đó để chắc chắn rằng cô đã không rời khỏi đất nước này. Cô cần lên chuyến bay đó trước khi anh phát hiện ra cô đã rời khỏi hòn đảo.

Đồng hồ vẫn chậm rãi và chăm chỉ đếm nhịp. Cô buộc mình ngồi yên, không muốn lôi kéo sự chú ý của ai bởi việc đi lại hay biểu hiện căng thẳng của mình. Lúc này, khu đón khách của sân bay đang tấp nập khi nhiều khách du lịch đổ về Athens, và cô cố gắng để tập trung vào dòng người. Còn bao lâu nữa? Bây giờ đã gần trưa rồi. Một tiếng rưỡi nữa và cô sẽ trên máy bay, vì chắc chắn rằng sẽ không có chuyện hủy cất cánh.

Khi cô cảm thấy ai đó chạm vào khuỷu tay mình, cô không phản ứng ngay, vẫn hy vọng đó là một người lạ, nhưng sự tĩnh lặng hoàn toàn đã nói với cô rằng hy vọng đó thật hão huyền. Không thể tránh được nữa, Jessica quay đầu lại và bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đen rắn như đá của chồng mình.

Mặc dù mặt anh không biểu hiện gì, cô có thể cảm thấy sức ép cơn giận của anh, và cô biết rằng anh đang giận điên người. Trước đây cô chưa từng thấy anh giận như vậy và phải can đảm hơn mức cô có cô mới đứng vững trước anh và nhìn lại anh, nhưng cô đã làm như vậy, hất cằm lên thách thức. Một tia hung dữ lóe lên trong mắt anh trong một giây ngắn ngủi, sau đó anh tự chủ lại và cúi xuống nhấc vali của cô. “Đi với tôi.” Anh thốt ra giữa hàm răng nghiến chặt, và những ngón tay dài của anh quấn quanh cánh tay cô để đảm bảo cô sẽ làm theo.