Dịch: vecspa
Charles nói đột ngột mà không hề báo trước, “Constantinos đã đến London vào sáng nay.”
Jessica nhìn lên, tâm trí cô trống rỗng trong một khoảnh khắc, rồi cô nhận ra những gì anh nói và mỉm cười. “Well, anh đã báo cho em rồi, Charles. Có vẻ như là anh đã đúng.” Không phải cô đã từng nghi ngờ anh, vì bản năng của Charles trong công việc thật kì lạ. Anh đã nói với cô rằng nếu cô dùng cổ phần của cô trong ConTech để chống lại những phiếu bầu của Constantinos, cô sẽ hứng xuống đầu cô cơn giận dữ của cổ đông độc thân lớn nhất và cũng là chủ tịch của tập đoàn, Nikolas Constantinos, và điều đó chứng tỏ rằng một lần nữa Charles lại đúng. Lá phiếu cho Dryden đã được bầu đi vào hôm qua. Bất chấp cảnh báo của Charles, cô đã bỏ phiếu chống lại việc tiếp quản và phiếu của cô đã mang theo nhiều sự ủng hộ. Không đầy hai mươi tư giờ sau, Constantinos đã đến London.
Jessica chưa từng gặp anh ta, nhưng cô đã nghe đủ những giai thoại kinh hoàng về anh ta bao gồm cả sự may mắn của chính cô về mối quan hệ này. Theo như những câu chuyện ngồi lê đôi mách, anh ta hoàn toàn tàn nhẫn trong công việc kinh doanh của mình; tất nhiên, điều đó có nghĩa là anh ta sẽ không bao giờ đạt được vị trí hiện tại bằng việc nhu nhược hay từ tốn hết. Anh ta là một tỉ phú, đầy quyền thế theo những tiêu chuẩn Hy Lạp; cô chỉ là một cổ đông, và cô nghĩ một cách hài hước rằng đó là một trường hợp dùng búa tạ đánh con ruồi để đặt khẩu trọng pháo của anh ta lên cô, nhưng nó trông như thể không vấn đề nào là quá nhỏ với sự chú ý cá nhân của anh ta.
Charles đã chỉ ra rằng cô có thể bỏ phiếu cho việc tiếp quản và và giữ lại cho mình những sự khó chịu, nhưng có một điều rằng Robert đã dạy cô trong ba năm hôn nhân của họ là hãy tự đứng lên bằng chính mình, hãy tin vào bản năng và đừng bao giờ bán đứng chính mình. Jessica đã cảm thấy rằng việc di chuyển Dryden thật lén lút và cô đã bỏ phiếu chống lại nó. Nếu Constantinos không có khả năng chấp nhận được rằng cô đã đúng khi bỏ phiếu cổ phần của cô theo cách cô muốn, rồi anh ta sẽ chỉ phải học cách giải quyết nó. Bất chấp việc anh ta quyền lực như thế nào, cô kiên quyết không lùi lại khỏi nơi cô đang đứng, và Charles đã tìm ra rằng cô có thể rất bướng bỉnh khi cô đã định sẵn điều gì đó trong đầu cô.
“Em phải cực kì cẩn thận với anh ta,” Charles chỉ dẫn cô, phá vỡ những ý nghĩ của cô. “Jessica, em yêu, anh không tin là em nhận ra rằng anh ta có thể gây áp lực lên sức chịu đựng của em đến mức nào. Anh ta có thể làm tổn thương em theo cái cách mà em không bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Bạn bè của em có thể mất việc; nhà của họ có thể bị thế chấp; các ngân hàng sẽ ngưng làm việc với em. Nó có thể là những việc nhỏ nhất như kiểu cuộc hẹn sửa chữa xe ô tô của em bị hủy hay chuyến bay của em bị hoãn vậy. Em đã bắt đầu nhìn thấy chưa, em yêu?”
Vẻ hoài nghi, Jessica nhìn chằm chằm vào anh. “Ý của em là, Charles, anh có nghiêm túc không đấy? Nó thật khôi hài!”
“Anh tiếc là anh đang rất nghiêm túc đấy. Constantinos muốn mọi thứ hoàn thành theo cách của anh ta, và anh ta có đủ tiền và năng lực để bảo đảm chúng là như vậy. Đừng đánh giá thấp anh ta, Jessica.”
“Nhưng nó thật dã man!”
“Và Constantinos cũng vậy, ở cùng một mức độ,” Charles nói thẳng thừng. “Nếu anh ta cho em quyền lựa chọn bán cổ phần của em cho anh ta, Jessica, anh khuyên em nên chấp nhận. Nó sẽ an toàn hơn cho em.”
“Nhưng Robert-”
“Ừ, anh biết,” anh cắt ngang, mặc dù giọng của anh đã dịu hơn. “Em cảm thấy rằng Robert đã giao phó cổ phần này cho em, và rằng anh ấy cũng sẽ bỏ phiếu chống lại việc tiếp quản Dryden. Robert là một người đàn ông rất dễ thương và đặc biệt, nhưng giờ anh ấy đã chết và anh ấy không thể bảo vệ em nữa. Em phải nghĩ đến bản thân mình, và em không có vũ khí để tranh đấu với Constantinos. Anh ta có thể đánh đổ em.”
“Nhưng em không muốn tranh đấu với anh ta,” cô phản đối. “Em chỉ muốn tiếp tục như em đã luôn vậy. Nó trông thật ngớ ngẩn với anh ta để vượt qua phiếu bầu của em-tại sao anh ta không đích thân làm nó?”
“Anh ta không đích thân làm vậy,” Charles giải thích. “Anh ta không phải. Nhưng em đã chống lại anh ta và em sẽ bị đặt trong lằn ranh, bất chấp những gì anh ta phải làm để hoàn thành nó. Và đừng nghĩ rằng em có thể cầu khẩn được cái bản chất tốt hơn của anh ta-”
“Em biết,” cô chen ngang, khóe miệng dịu dàng của cô cong lên trong một nụ cười. “Anh ta không có cái đó!”
“Chính xác,” Charles nói. “Hay anh ta cũng không thể nhân từ với em được đâu; ghi chép của em trong cuộc bỏ phiếu chống lại anh ta, em yêu, gần như là rất hoàn hảo.”
“Oh, anh yêu,” cô nói gượng gạo. “Em đã không nhận ra. Nhưng ít nhất là em trước sau như một!”
Charles bật cười miễn cưỡng, nhưng đôi mắt lạnh lùng của anh ánh lên thích thú. Jessica luôn luôn có vẻ kiểm soát được bản thân, có tài nhìn xa trông rộng và giảm thiểu cơn khủng hoảng trở thành điều bực mình, mặc dù anh e rằng lúc này cô đang làm quá sức mình. Anh không muốn cô bị tổn thương; anh không bao giờ muốn nhìn thấy cái nhìn trong mắt cô sau khi Robert chết nữa, sự tuyệt vọng, nỗi đau đớn quá sâu sắc. Cô đã che dấu lại, cô là một người phụ nữ mạnh mẽ và là một chiến binh, nhưng anh luôn luôn cố gắng bảo vệ cô khỏi bất kì nỗi đau nào nữa. Cô đã chịu đựng đủ trong cuộc đời trẻ trung của mình rồi.
Điện thoại reo lên và Jessica bước đến để nghe, chuyển động của cô, vẫn luôn luôn như vậy, uyển chuyển và duyên dáng như của một con mèo vậy. Cô nhấc máy lên và kẹp nó vào giữa vai cô. “Nhà Stanton đây.”
“Làm ơn cho tôi gặp bà Stanton,” một giọng đàn ông lạnh lùng, khách quan nói, và tai cô bắt lấy dấu trọng âm. Là Constantinos à?
“Tôi là Bà Stanton đây,” cô trả lời.
“Bà Stanton, tôi là thư kí của ngài Constantinos. Ngài ấy sẽ thích được nhìn thấy bà vào chiều nay-chúng ta có thể nói chuyện vào 3h30 được không?”
“3h30?” cô lặp lại, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chỉ còn khoảng gần 2 tiếng nữa
“Cảm ơn bà, Bà Stanton,” giọng nói hài lòng vang lên. “Tôi sẽ nói với Ngài Constantinos để chờ bà. Chúc một ngày tốt lành.”
Tiếng lách cách từ ống nghe khiến cô nhấc nó ra khỏi tai và nhìn chằm chằm không tin nổi vào nó. “Well, thật là táo tợn,” cô ngẫm nghĩ, gác điện thoại lại. Nó có thể là anh ta đã lấy lời lặp lại của cô là lời chấp nhận, nhưng bản năng của cô lại nói khác. Không, nó chỉ đơn giản là cô không được chờ đợi tạo nên bất kì sự phản đối nào, và nó cũng sẽ không thành vấn đề nếu cô phản đối.
“Ai vậy, em yêu?” Charles nói lơ đãng, gom lại đống giấy tờ mà anh đã mang đến cho cô ký.
“Thư kí của ngài Constantinos. Em vừa mới được triệu đến một cuộc gặp hoàng gia-vào 3h30 chiều nay.”
Đôi lông mày thanh nhã của Charles nhướn lên. “Vậy thì anh nghĩ em nên nhanh lên.”
“Em có một cuộc hẹn khám răng lúc 4h15,” cô phân vân.
“Hủy nó đi”
Cô trao cho anh một cái nhìn lạnh lùng và anh bật cười. “Anh xin lỗi, em yêu, và anh rút lại lời gợi ý. Nhưng hãy cẩn thận, và cố gắng nhớ rằng sẽ tốt hơn nếu bán cổ phần cho anh ta hơn là đấu tranh với Constantinos đấy nhé. Anh phải đi bây giờ, nhưng anh sẽ gọi cho em sau.”
“Vâng, tạm biệt anh,” cô nói, nhìn anh rời đi. Sau khi anh đi khỏi, cô lao lên tầng và tắm, rồi bắt đầu lãng phí thời gian của chính mình khi cô chọn váy. Cô không chắc chắn sẽ mặc cái gì và đã đứng một lúc để khảo sát tủ quần á; sau đó, vội vã với chính mình, cô lấy xuống một cái váy dệt kim màu be mát lạnh và mặc vào. Nó trông có vẻ đơn giản kiểu cổ điển và cô mặc nó với một đôi guốc cao 4 inch giúp cô có đủ chiều cao để trông không như một đứa trẻ vậy.
Cô không cao lắm, và bởi vì cô quá mỏng manh nên cô trông sẽ như 16 tuổi nếu cô không sử dụng chút mẹo nhỏ để khiến mình trông trưởng thành hơn. Cô mặc một bộ quần áo đơn giản, thanh khiết với những đường cắt, và một đôi guốc cao bất cứ khi nào có thể. Mái tóc dài mềm mại của cô được buộc lại thả sau lưng, một kiểu tóc rất mộc mạc để lộ niềm kiêu hãnh, một đường nét hoàn hảo cho khuôn mặt cổ điển thể hiện rõ tuổi trẻ của cô. Trang điểm quá nhiều sẽ khiến cô như một đứa trẻ chơi trò học làm người lớn, vậy nên cô chỉ điểm nhẹ một chút phấn hồng trên má, một lớp phấn mắt huyền ảo và màu son môi tự nhiên. Khi cô nhìn vào trong gương, cô thấy tóc cô suôn thẳng, biểu hiện của cô lạnh lùng và dè dặt; cô trông không bao giờ quyến rũ được lâu, hàng mi nặng nề trên đôi mắt xanh lá hay đường cong khiêu khích nơi đôi môi mềm mại của cô. Thế giới của việc tán tỉnh và quan hệ tình dục quá xa so với sự hiểu biết của cô và cô không có chút khái niệm nào về việc mình đáng khao khát hết. Cô vẫn còn là một đứa trẻ khi Robert đặt cô bên dưới đôi cánh bảo vệ của ông -một đứa trẻ e dè, ủ rũ, mập mờ-và ông đã thay đổi cô trở thành một người lớn có trách nhiệm, nhưng ông đã chưa bao giờ thử dạy cô bất cứ điều gì về mặt thể xác trong hôn nhân và cô hai mươi ba tuổi hôm nay cũng chưa từng được chạm vào như cô lúc mới được sinh ra.
Khi đã sẵn sàng, cô kiểm tra đồng hồ lần nữa và nhận thấy rằng cô có 45 phút nữa để đến tòa cao ốc ConTech, nhưng với giao thông ở London thì cô sẽ cần mọi khoảng thời gian. Cô vồ lấy cái cặp và chạy xuống dưới tầng để kiểm tra con chó của cô, Samantha, nó đang mang thai. Samantha nằm trong giường nó, đang ngủ rất thoải mái mặc dù mặt nó trông thật lố bịch với những con cún con mà nó đang mang. Jessica đổ đầy nước uống cho nó, rồi ra ngoài và đến gần chiếc xe của cô, một chiếc xe thể thao thời trang xanh đen bóng mượt. Cô yêu cái động cơ êm ru của nó và giờ cô cần mọi năng lượng của nó để tăng tốc.
Giao thông thật chật vật và cô bước ra khỏi chỗ để xe riêng ở tòa cao ốc ConTech đúng 3strong9 phút. Một người tiếp tân dẫn cô qua những căn phòng sang trọng và cô mở cánh cửa gỗ sồi nặng nề đúng giờ chót.
Căn phòng rộng lớn trải ra trước mắt cô, lặng lẽ với tấm thảm màu nâu sô-cô-la và những chiếc ghế được phủ màu nâu và vàng. Đặt bên cánh cửa đôi to lớn là một chiếc bàn rộng, và ngồi trong bàn là một người đàn ông mảnh khảnh, đen thui đang kiễng trên chân của anh ta khi cô bước vào.
Một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn lên và xuống cô khi cô băng qua căn phòng đến chỗ anh ta, và cô bắt đầu cảm thấy như thể cô đã xâm phạm quy tắc vậy. “Xin chào,” cô nói, giữ tất cả những tâm trạng ra khỏi giọng nói. “Tôi là bà Stanton.”
Đôi mắt đen quét qua cô một lần nữa trong biểu cảm gần như là coi thường. “À, vâng. Làm ơn ngồi chờ đã, thưa bà Stanton. Tôi tiếc rằng ngài Constantinos đã lỡ hẹn, nhưng ngài ấy sẽ rảnh để gặp cô ngay thôi.”
Jessica gật đầu và chọn lấy một chiếc ghế thoải mái, ngồi xuống và vắt đôi chân duyên dáng của mình lên. Cô đảm bảo rằng mặt mình vô cảm, nhưng bên trong cô lặng nhìn những biểu cảm của người đàn ông. Biểu hiện của anh ta khiến cô cắn răng vào lưỡi; người đàn ông có một luồng không khí hạ cố quanh mình, và một sự khó chịu chắc chắn khiến cô thấy anh ta trông thật bảnh chọe.
Mười phút sau cô tự hỏi mình phải làm chân mình tê cứng đến bao giờ khi Constantinos chiếu cố nhìn đến cô nữa. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô quyết định cô sẽ chờ thêm 5 phút nữa, rồi cô sẽ phải đi nếu cô vẫn còn muốn có thời gian đến cuộc hẹn khám răng.
Điện thoại vang lên trong yên lặng khi cô nhìn lên để thấy người thư ký đang nhấc một trong ba chiếc điện thoại trên bàn lên. “Vâng, thưa ngài,” anh ta nói quả quyết, và gác điện thoại. Anh ta lấy một tập tài liệu từ trong chiếc tủ sắt bên cạnh ra và mang nó vào phòng làm việc riêng bên trong, trở lại gần như ngay lập tức và đóng cánh cửa đôi lại sau lưng. Từ tất cả những biểu hiện đó, sẽ phải mất một lúc nữa thì Constantinos mới rảnh, và 5 phút cô chấp nhận đã đi qua. Cô để chân xuống và đứng dậy.
Đôi lông mày nâu lạnh nhạt nhướng lên hỏi ý định của cô.
“Tôi có một cuộc hẹn khác,” cô nói êm ái, từ chối xin lỗi vì sự rời đi của cô. “Có lẽ là ngài Constantinos sẽ gọi cho tôi khi ngài ấy có nhiều thời gian hơn.”
Sự tổn thương ngạc nhiên hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt người đàn ông khi cô với lấy chiếc cặp của mình và chuẩn bị rời đi. “Nhưng cô không thể đi-” anh ta bắt đầu.
“Ngược lại đấy,” cô ngắt ngang anh ta, rồi mở cửa. “Ngày mới tốt lành.”
Sự giận dữ khiến cô lạch cạch đôi guốc và bước vào xe ô tô, nhưng cô hít lấy vài hơi thở sâu trước khi nổ máy. Không biểu hiện nào trong thái độ của người đàn ông có thể đánh đổ cô, có lẽ đủ để là nguyên nhân gây tai nạn, cô tự nhủ. Cô sẽ giũ sạch nó, như cô đã học làm điều này khi cô bị méo mó bởi những lời chỉ trích theo sau cuộc hôn nhân của cô với Robert. Cô đã học cách để cam chịu, để tồn tại, và giờ cô sẽ không bỏ rơi Robert.
Sau cuộc hẹn khám răng, đó chỉ là một cuộc kiểm tra định kỳ hàng năm và chỉ tốn một chút thời gian, Jessica lái đến một cửa hàng váy áo nhỏ nằm ở Piccadilly mà người hàng xóm Sallie Reese của cô làm chủ và sáng lập, và giúp Sallie đóng cửa hàng. Cô cũng nhìn quanh chỗ quần áo và chọn lấy 2 mẫu quần áo mới mà Sallie vừa mới nhập về; có lẽ bởi vì cô chưa bao giờ có thứ gì đẹp đẽ khi cô trưởng thành, Jessica yêu những bộ quần áo xinh đẹp và không có đủ điều kiện để mua chúng, mặc dù cô tiết kiệm vào những việc khác quan trọng hơn. Cô không đeo đồ trang sức và không nuông chiều bản thân bằng bất kì cách nào, nhưng quần áo-ờ thì, lại là một chuyện khác. Robert đã luôn luôn bật cười trước niềm vui thích như một cô bé của cô với những bộ váy mới, một đôi giày, quần jean; nó thực sự không còn gì quan trọng nữa khi cô nhìn thấy những cái mới và cô thích điều đó.
Nhớ lại điều đó khiến cô mỉm cười buồn bã khi cô trả tiền những bộ váy ngủ cho Sallie; mặc dù cô sẽ không bao giờ ngừng nhớ Robert, cô rất mừng rằng cô đã mang đến một vài tiếng cười và ánh nắng trong những năm cuối cùng của cuộc đời ông.
“Chà, hôm nay là một ngày bận rộn,” Sallie thở dài khi cô tính toán phần lợi nhuận. “Nhưng việc buôn bán rất tốt; đó không chỉ là những người xem hàng qua cửa kính mà không mua. Joel sẽ ngây ngất đây; mình đã hứa với Joel là anh ấy có thể mua cái kính nhìn nổi đẹp đẽ mà anh ấy đã đặt trong tim mình nếu bọn tớ có một tuần tốt đẹp.”
Jessica cười khúc khích. Joel là một kẻ nghiện kính nhìn nổi, anh chàng đã rên rỉ suốt 2 tháng trời về sự tuyệt diệu đó mà anh sẽ phải có hoặc không cuộc đời anh sẽ bị tàn phá mãi mãi. Sallie đã giữ tất cả những lời dự đoán kinh khủng của anh chàng vào trong nền nếp, nhưng nó sẽ chỉ là vấn đề quan trọng trước khi cô đồng ý mua một cái kính mới. Jessica rất mừng rằng giờ bạn cô đã có thể có đủ khả năng mua một vài món đồ xa xỉ mà không cần tính toán đến sự thâm hụt ngân quỹ của họ. Cửa hàng quần áo đã quay vòng vận may của họ, bởi vì thu nhập của Joel như một kế toán không đủ để cung cấp cho một gia đình trẻ.
Khi Robert chết, Jessica đã nhận thấy rằng bản thân cô không thể sống trong một căn penthouse xa xỉ mà không có ông và cô đã rời khỏi nó, thay vào đó cô mua một ngôi nhà kiểu thời nữ hoàng Victoria đã được biến đổi thành một căn hộ đôi và chuyển vào trong căn hộ còn trống. Joel và Sallie cùng 2 đứa trẻ quậy phá song sinh của họ, 2 đưa được đặt tên là Patricia và Penelope, sống trong phía bên kia của căn hộ và 2 người phụ nữ trẻ đã dần dần trở thành những người bạn tốt. Jessica đã biết được Sallie phải cần kiệm, tính toán và tự làm tất cả quần áo của cô ấy như thế nào, và chính việc may vá của Sallie đã cho Jessica một ý tưởng.
Nhà Reese không ở trong thủ đô để mở cửa hiệu, nhưng Jessica thì có, và khi cô tìm thấy một cửa hiệu nhỏ, ấm cúng gần Piccadilly, cô đã lao vào nó. Chỉ không đầy một tháng nó đã được tu sửa, trữ hàng, và đi vào hoạt động với cái tên SALLIE"S RAGS ở biển hiệu. Patty và Penny được gửi trong nhà trẻ và Sallie rất hạnh phúc điều hành cửa hiệu của cô, tự làm một số trang phục và và dần dần mở rộng cho đến giờ thuê thêm 2 nữ nhân viên bán hàng, bên cạnh bản thân Sallie, và một người phụ nữ khác giúp Sallie may vá. Trước khi năm đầu tiên qua đi, Sallie hoàn trả được cho Jessica và dư dả với công việc của mình.
Sallie giờ trông tròn trịa xinh xắn với đứa trẻ nhà Reese thứ 3, nhưng cô và Joel không hề lo lắng về những phí tổn, cô đang ngây ngất với trạng thái mang thai của mình. Cô đang khá rực rỡ với một sức khỏe tốt và tinh thần ở mức cao, và ngay cả lúc này, khi cô đã mệt, má cô vẫn có màu hồng phớt và đôi mắt cô vẫn lấp lánh.
Sau khi họ đóng cửa hiệu, Jessica chở Sallie đi đón Patty và Penny, 2 đứa đang ở lại muộn với chị trông trẻ, như mọi tối Sallie đóng cửa vào cuối tuần. Cặp sinh đôi đã có một ngày tốt lành ở trường, và khi kì nghỉ hè đến, Sallie đã có ý định ở nhà với chúng mà không ra cửa hàng, như tình trạng mang thai của cô sẽ đòi hỏi sau này. Khi Jessica dừng lại bên ngoài ngôi nhà của chị trông trẻ, cả 2 cô gái nhỏ chạy đến chiếc ô tô và reo lên “Xin chào, Dì Jessie! Dì có kẹo cho chúng cháu không ạ?” Hôm nay là tối thứ sáu mở tiệc và Jessica đã quên mất. Khi những cô bé quay quanh cô, Sallie bật cười trả tiền cho chị trông trẻ và cảm ơn cô ấy, và trước khi Sallie trở lại với 2 tay đầy sách và những điều ngọt ngào cho những cô bé, Jessica đã đặt cả 2 vào trong xe ô tô.
Sallie mời Jessica đến ăn tối với họ, nhưng cô đã từ chối bởi vì cô không muốn can dự quá sâu vào gia đình của họ. Không chỉ bởi vì cô thích tự mình hơn, mà còn bởi vì cô cảm giác rằng Sallie muốn kể với Joel tin tức tốt về công việc làm ăn của cửa hiệu trong tuần. Nó vẫn mới đủ để khiến họ sướng rên lên, và cô không muốn cản trở họ với sự có mặt của cô.
Điện thoại bắt đầu đổ chuông ngay khi cô vừa mở cửa, nhưng Jessica dừng lại để kiểm tra Samantha trước khi trả lời điện thoại. Con chó vẫn ở trong chuồng, trông đặc biệt yên bình, và nó vẫy vẫy cái đuôi chào mừng những không hề đứng lên. “Giờ không có chó con à?” Jessica hỏi khi cô tiến về phía cái điện thoại. “Với tốc độ này, bà già ạ, chúng sẽ lớn trước khi chúng đến đây đấy.” Rồi cô nhấc điện thoại kéo dài trong nhà bếp." Bà Stanton đây.”
“Bà Stanton, tôi là Nikolas Constantinos,” một giọng nói sâu vang lên, quá sâu đến nỗi giọng nam trầm gần như là lẩm bẩm với cô, và làm cô ngạc nhiên bởi trọng âm của nó giống Mỹ hơn là Hy Lạp. Cô nắm chặt ống nghe như thể ép luồng nhiệt huyết xuyên qua mình. Thật ngốc nghếch, cô tự trách mình, cảm động bởi một giọng Mỹ không rõ chỉ bởi vì cô là một người Mỹ! Cô yêu nước Anh, và cô bằng lòng sống ở đây, nhưng tuy vậy, âm thanh trong trẻo khiến cô mỉm cười.
“Vâng, Ngài Constantinos?” cô khiến bản thân nói, rồi tự hỏi cô có nghe bất lịch sự quá không. Nhưng cô sẽ nói dối nếu cô nói những câu chào mừng kiểu như “Tin tốt lành nào tôi có thể nghe từ anh đây” khi mà không có gì tốt lành hết; thực tế là, nó hầu như là bực mình.
“Tôi sẽ thu xếp một cuộc hẹn với cô vào sáng mai, Bà Stanton,” anh nói. “Lúc nào thì tiện cho bà hơn?”
Ngạc nhiên, cô nghĩ rằng bản thân Constantinos không có vẻ ngạo mạn như thư kí của anh ta; ít nhất là anh ta đã hỏi lúc nào thì tiện cho cô, hơn là nói rằng cô lúc nào phải có mặt. Cô nói rõ ràng, “Vào thứ 7 à, Ngài Constantinos?”
“Tôi nhận thấy rằng đó đã là cuối tuần, Bà Stanton,” giọng nói sâu lắng trả lời, một dấu hiệu bực mình hiện rõ trong giọng nói của anh ta. “Tuy nhiên, tôi làm việc bất chấp các ngày trong tuần.”
Giờ giọng nói giống hơn với những gì cô trông đợi. Mỉm cười yếu ớt, cô nói, “Vậy thì bất kì lúc nào cũng đều tiện với tôi, Ngài Constantinos; tôi không có bất kì cuộc hẹn nào vào ngày mai.”
“Rất tốt, vậy hãy nói chuyện vào chiều mai, 2 giờ.” Anh ta dừng lại rối nói, “Còn nữa, Bà Stanton, tôi không thích chơi trò chơi. Tại sao bà lại hẹn gặp tôi chiều nay nếu như bà không có ý định muốn giữ nó chứ?”
Đau buốt, cô vặn lại lạnh lùng, “Tôi không hẹn. Thư kí của anh đã gọi cho tôi và nói với tôi rằng đó là lúc để có mặt, rồi cúp máy trước khi tôi có thể đồng ý hay không. Nó quá đột ngột với tôi, nhưng tôi đã rất cố gắng và chờ đợi lâu nhất có thể, nhưng tôi còn có một cuộc hẹn khác để giữ. Tôi xin lỗi nếu sự cố gắng của tôi không đủ tốt nhé!” Giọng cô tuyên bố rành rành rằng cô không quan tâm anh ta nghĩ cái gì, và cô không dừng lại để nghĩ điều đó có khôn ngoan hay không. Cô đã tức điên lên rằng cái con gián thư kí đó đã quan tâm để ám chỉ rằng đó là lỗi của cô.
“Tôi hiểu rồi,” anh ta nói sau một khoảnh khắc. “Giờ tôi xin lỗi bà, Bà Stanton, và lời xin lỗi của tôi là chân thành. Chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa. Vậy thì, cho đến ngày mai.” Tiếng điện thoại kêu lách cách khi anh cúp máy.
Jessica giập mạnh chiếc điện thoại xuống tức giận và đứng giậm chân một phút trong sự kiểm soát, rồi mặt cô trống rỗng và cô bật cười yếu ớt. Anh ta chắc chắn đã đặt cô vào đúng nơi của mình! Cô đã bắt đầu trông chờ cuộc gặp mặt với Nikolas Constantinos nổi tiếng rồi đây.
Khi Jessica trang điểm cho cuộc gặp mặt vào ngày mai, cô bắt đầu sớm và chấp nhận lãng phí thời gian của mình vào việc thay đổi đầu óc của cô về việc mặc cái gì. Cô thử vài thứ và cuối cùng chọn một bộ comle đứng đắn màu vàng đậm được cắt may khéo léo khiến cô trông trưởng thành và nghiêm trang hơn, và cô mặc ghép nó với cái áo lụa màu kem. Màu vàng lặng lẽ thêm sắc vàng trên mái tóc hung hung và tôn lên nước da sáng màu của cô, và cô không nhận thấy bức tranh mình đã tạo nên không thì cô sẽ thay đổi nó ngay lập tức. Cô trông như một bức tượng vàng sống dậy vậy, với đôi mắt lấp lánh như trang sức.
Cô lên ga cho kịp cuộc gặp mặt; khi cô bước vào vòng ngoài của trụ sở lúc 2 giờ, tim cô đập thình thịch trong sự hy vọng, mắt cô sáng bừng lên và gò má cô ửng đỏ. Khi cô bước vào người thư kí bật dậy với sự sốt sắng cho cô thấy rằng những lời bình luận châm chích đã ảnh hưởng đến cách cư xử của anh ta. Mặc dù mắt anh ta có sự không thân thiện rõ ràng, anh ta hộ tống cô vào trụ sở bên trong ngay lập tức.
“Là bà Stanton, thưa ngài” anh ta nói, vả rời khỏi trụ sở, đóng cánh cửa lại phía sau.
Jessica băng qua căn phòng với những bước dài kiêu kỳ, duyên dáng và người đàn ông đằng sau chiếc bàn đứng dậy chậm rãi khi cô xuất hiện. Anh ta cao, cao hơn nhiều so với chiều cao trung bình của người Hy Lạp, và vai anh ta căng ra trong bộ com lê màu đen xám đắt tiền. Anh ta đứng rất yên lặng, quan sát khi cô bước về phía anh ta, mắt anh nheo lại. Cô tiến về phía chiếc bàn và đưa tay ra; chậm rãi những ngón tay của cô được nắm lấy, nhưng thay vì một cái bắt tay mà cô đề nghị, tay cô được nâng lên và mái đầu đen cúi xuống trên nó. Đôi môi ấm áp khẽ nhấn vào những ngón tay của cô, rồi tay cô được thả ra và mái đầu đen ngẩng lên.
Gần như bật cười, Jessica nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như màn đêm bên dưới hàng lông mày nâu cắt ngang khuôn mặt như một đường thẳng. Một cái mũi kiêu ngạo, đôi gò má cứng rắn tàn nhẫn, một đường môi kiên quyết, một cái cằm phù hợp và bướng bỉnh, hoàn thành một gương mặt với đường nét cổ xưa. Dấu ấn hàng thế kỉ của Hy Lạp hiển hiện trên khuôn mặt này, khuôn mặt của một chiến binh Spartan. Charles đã đúng; người đàn ông này hoàn toàn tàn nhẫn, nhưng Jessica không hề cảm thấy sợ hãi. Cô cảm thấy hồ hởi, như thể cô ở trong phòng với một con hổ mà cô có thể điều khiển nếu cô cực kì cẩn trọng. Nhịp đập của tim cô tăng lên và mắt cô dần sáng hơn, và để che đậy sự hứng khởi vô tình này, cô mỉm cười và thì thầm, “Anh đang thử quyến rũ tôi vào việc biểu quyết cổ phần của tôi theo cách anh muốn trước khi anh dùng đến biện pháp hủy diệt đấy à?”
Bất ngờ, một nụ cười hiện ra đáp lại. “Với một phụ nữ, tôi luôn luôn thử mê hoặc đầu tiên,” anh ta nói trong một giọng sâu lắng còn hơn khi họ nói chuyện qua điện thoại tối qua.
“Thật sao?” cô hỏi trong một sự ngạc nhiên chế nhạo. “Đó có phải là một công việc thường xuyên không?”
“Thường xuyên,” anh ta thừa nhận, vẫn mỉm cười. “Tại sao tôi lại có cảm giác này nhỉ, Bà Stanton, rằng bà sẽ là một ngoại lệ?”
“Có lẽ bởi vì anh là một người đàn ông sắc sảo khác thường, Ngài Constantinos,” cô đối lại.
Anh ta mỉm cười chậm rãi ra dấu về phía chiếc ghế trước bàn. “Làm ơn ngồi xuống, Bà Stanton. Nếu chúng ta tranh cãi, hãy để chúng ta ít nhất là được thoải mái khi làm điều đó.”
Jessica ngồi xuống và nói hấp tấp, “Trọng âm của anh là âm Mỹ, đúng không? Nó khiến tôi rất nhớ nhà!”
“Tôi đã học nói Tiếng Anh ở một giếng dầu Texas,” anh nói. “Tôi sợ rằng ngay cả Oxford cũng không thể xóa bỏ được dấu ấn Texas khỏi lời nói của tôi, mặc dù tôi tin rằng những thầy giáo của tôi nghĩ rằng trọng âm của tôi là Hy Lạp! Bà đến từ Texas à, Bà Stanton?”
“Không, nhưng một giọng Texas kéo dài dễ dàng nhận ra với bất kì người Mỹ nào! Anh đã ở Texas bao lâu?”
“Ba năm. Bà ở Anh bao lâu rồi, Bà Stanton?”
“Từ trước khi tôi kết hôn một thời gian ngắn, hơn 5 năm một chút.”
“Vậy thì cô đã nhỏ hơn một đứa trẻ khi cô kết hôn,” anh ta nói, một nét cau mày kì quặc hiện lên trên lông mày của anh ta. “Tôi đã cho rằng cô sẽ già hơn, ít nhất là 30, nhưng tôi có thể thấy điều đó là không thể.”
Nhâng cái cằm xinh xắn lên, Jessica nói, “Không, tôi là một người 18 tuổi trưởng thành khi tôi kết hôn.” Cô bắt đầu căng ra, cảm nhận một kiểu tấn công mà cô đã cam chịu suốt năm năm qua.
“Như tôi đã nói, nhỏ hơn một đứa trẻ. Mặc dù tôi cho rằng có vô số những người vợ và những người mẹ ở tuổi 18, nó trông trẻ hơn rất nhiều khi người chồng cô chọn đủ già để làm ông cô.”
Jessica lùi lại và nói lạnh lùng, “Tôi không thấy có lí do gì để thảo luận đến hôn nhân của tôi hết. tôi tin rằng công việc của chúng ta là về những cổ phần.”
Anh mỉm cười lần nữa, nhưng lần này là một nụ cười của con thú săn mồi, và không hề có gì hài hước trong đó hết. “Cô chắc chắn là đúng về điều đó,” Anh ta đồng ý. “Tuy nhiên, vấn đề này nên được giải quyết dễ dàng hơn. Khi cô bán cơ thể và tuổi trẻ của cô cho một ông già 76 tuổi, cô đã xác lập một thực tế rằng lợi ích tiền bạc được xếp hạng rất cao trong danh sách những điều được ưu tiên của cô. Điều duy nhất để thảo luận là: bao nhiêu?”