Airhead Tập 3 - Trốn Chạy (Runaway)

Chương 8

“Cái quái gì…” – Brandon đảo mắt nhìn Frida, Lulu và mình đầy kinh ngạc – “thế này?”

“Úi” – mắt Lulu lúc này cũng mở to ngang cái chảo rán trên bếp – “Chào anh, Brandon. Anh có thích món trứng không? Đích thân em làm đấy”

Brandon lờ đi như không nghe câu hỏi của Lulu. Nếu là mình, chắc cũng sẽ như vậy. Câu hỏi của Lulu thật không phù hợp với hoàn cảnh chút nào!

“Hai người đang làm gì ở đây thế?” – Brandon hỏi mà không thèm liếc hai người kia đến một giây, thay vào đó dồn mọi sự tò mò, nghi hoặc vào

Mình phải nghĩ ra kế hoãn binh gì đó, thật nhanh. Hai người này đúng là đang đặt mình vào tình thế tiến thoãi lưỡng nan mà! Nếu như báo trước với mình về kế hoạch giải cứu này từ sáng có hơn không.

Riêng cái vụ đốt xe của Brandon, mình cũng phải trằn trọc suy nghĩ mất vài đêm mới nghĩ ra được kế sách an toàn là dùng dây chuyền làm mồi cháy chậm đấy chứ.

… thôi thì… trong tình huống nước sôi lửa bỏng thế này… mình có còn cách nào khác ngoài…

… lao tới vòng tay ôm chầm lấy cổ Brandon nũng nịu: “Kìa anh, bạn em tới thăm ý mà” – đây mà một trong những lợi thế khi làm Nikki Howard. Cách này luôn hiệu quả đặc biệt với gã ưa ngọt như Brandon – “Họ còn làm cả bữa sáng đãi mọi người đấy thôi. Anh không thấy đây là một bất ngờ thú vị à?”

Tuy nhiên thái độ Brandon thể hiện lại trái ngược hoàn toàn. Mặt anh ta vẫn đanh lại, không mảy may trước sự dỗ ngọt âu yếm của mình. Hơi bị lạ đấy!

“Không hề” – giọng Brandon hầm hầm tức giận – “Đầu bếp đâu? Tôi đã trả tiền cho ông ta cơ mà?”

“Ngày mai ông ấy sẽ quay lại” – Lulu chẹp miệng – “Em hứa đấy. Anh nhìn xem, Brandon, em đang làm món bánh bột mỳ rán cho mọi người này”.

Brandon vẫn không thay đổi nét mặt.

“Lulu” – Brandon gằn giọng hỏi – “Có phải cô đã đốt cháy xe của tôi không?”

Lulu bối rối nhìn Brandon – cũng phải thôi, bởi vì cậu ấy đâu có biết vụ phá xe Murciélago của mình – không hiểu anh ta đang nói gì.

“Hả” – Lulu đặt phịch cái chảo rán xuống bếp – “Không…”

“Tôi biết mà” – anh ta rút phắt con iPhone ra khỏi túi quần – “Rõ ràng không phải là trò của đám paparazzi. Được rồi, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt tất cả mấy người lại

Mình buông tay khỏi cổ Brandon, đứng lùi ra sau một bước – “Brandon, anh đang làm cái gì thế?”

Anh ta vừa bấm nút 911.

“Đừng lo, em yêu. Mọi thứ đang nằm trong tầm kiểm soát, yên tâm” – Brandon quay sang trấn an mình, sau đó quay sang chỉ vào mặt Frida và Lulu – “Đây là tội xâm phạm tư gia nhà người khác, biết không, hai cô bạn? Con Murciélago đó có giá ¼ triệu đôla chứ không ít đâu nhé. Lulu, bố cô thừa sức mua trả cho tôi một chiếc xe mới đấy, mặc dù bộ phim gần đây của ông ấy chẳng ra làm sao… A lô, vâng” – rồi anh ta nói với ai đó ở đầu dây bên kia – “Tôi muốn báo…”

Anh ta chưa kịp nói thêm một lời nào nữa thì đã bị một cánh tay lực lưỡng chẹn ngang ở cổ.

Giọng Brandon tắt ngóm, điện thoại rơi phịch xuống sàn. Tiếp theo đó, hai mắt anh ta từ từ khép lại.

Lúc cánh tay kia buông ra cũng là lúc toàn thân Brandon mềm nhũn đổ ập xuống sàn bếp, bất tỉnh nhân sự. Cosabella nhanh chóng chạy tới hít hít ngửi ngửi đầy phấn khích.

Cả đám tụi mình chỉ biết hóa đá đứng theo dõi sự việc diễn ra nhanh như chảo chớp vừa rồi… cho tới khi nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng.

Là anh Steven. Hóa ra anh ấy đứng đằng sau lưng Brandon nãy giờ mà bọn mình không để ý – đồng thời anh ấy chính là chủ nhân cánh tay đã vô hiệu hóa Brandon tức thì.

“Ối, anh Steven” – Lulu reo lên mừng rỡ – “Chào anh”.

“Ừ” – anh Steven trông có vẻ không được thoải mái cho lắm – “Chào em, Lulu”.

“Ôi Chúa ơi” – Frida rú lên, chộp vội cái thìa huơ huơ trước mũi của Bradon, xem anh ta còn thở hay không – “Anh ta chết rồi!”.

“Không” – anh Steven lắc đầu – “Cậu ta chưa chết đâu. Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cậu ấy sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra đâu”.

“Anh học cách khống chế người khác ở trong quân đội à? – Lulu ngước lên hỏi, mắt hấp háy đầy ngưỡng mộ.

“Ừ”

“Chiêu này siêu đỉnh ý” – đến lượt Frida mắt cũng long lanh không kém phần ngưỡng mộ. Mình phải huých cho nó một cái cho tỉnh. Tưởng nó đang thích Gabriel Luna cơ mà, bây giờ đã nhảy sang ngay anh trai của Nikki Howard rồi?

“Nào” – anh Steven có vẻ không buồn đoái hoài gì tới fan club hai-thành-viên mới lập này, “Chuyện gì đang xảy ra thế?”

Anh mới chỉ hỏi được tới đó thôi thì cả nhà bếp đã rung chuyển bởi một tiếng nổ lớn, làm đám nồi niêu xoong chảo trong bếp va vào nhau lách cách. Mình bám vội vào quầy bếp để giữ thăng bằng trên đôi giầy mũi nhọn.

“Cái gì thế?” – mình hốt hoảng hỏi.

“À” – Lulu điểm nhiên chỉnh cái mũ trên đầu và giải thích – “Là Christopher ý mà. Một chiêu đánh lạc hướng Brandon và đám vệ sỹ của anh ta – để bọn mình có thể chuồn khỏi đây ra cổng sau một cách an toàn. Nhưng anh Steven đã làm được điều đó, với Brandon, như mọi người thấy đấy”.

“Khoan” – tim mình như muốn ngừng đập – “Christopher đang ở đây? Cùng với hai người?”

“Tất nhiên rồi” – Frida xen vào – “Anh ý nói đêm qua hai người đã nói chuyện với nhau…”

Lulu tiếp lời: “Bọn em tới đây để giải cứu cho anh, cả bác gái và Emm… và cả em gái anh nữa”

“Steven!” – cửa phòng bếp bật mở, bác Howard mặt mày tái xanh như tàu lá chuối – “Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cái gì…” – bác cúi xuống nhìn Brandon đang nằm còng queo dưới đất. ngủ ngon lành như một đứa trẻ – “Ôi, Chúa ơi…”

“Cậu ta không sao đâu mẹ” – Steven nhanh chóng vòng tay trấn an mẹ – “Mẹ và Nikki lên chuẩn bị đồ đạc đi. Con nghĩ chúng ta sẽ phải rời khỏi đây trong vòng 1-2 phút nữa”.

Bác Howard mắt vẫn chưa rời khỏi Brandon, lắc đầu thở dài cái thượt – “Chúng ta lúc nào cũng như chạy giặc ý nhỉ”.

Phản ứng của bác ý không là gì so với thái độ của Nikki khi bước vào phòng, độ một giây sau đó – “Chuyện gì thế? Cái gì ở dưới sàn…”

Và rồi cô ta hét thất thanh, quỳ sụp xuống sàn bếp – “Brandon! Ôi chúa ơi, anh Brandon! Anh bị làm sao thế này?”.

Brandon dần tỉnh táo trở lại, nhờ Nikki ra sức xốc nách anh ta ngồi dậy và lay lấy lay để. Anh ta lẩm bẩm gì đó về việc không muốn ăn thêm salat cua, mắt mơ màng mở ra nhìn xung quanh rồi hỏi – “Chuyện gì đã xảy ra?”.

“Anh Steven vừa thực hiện một thế võ tự vệ học được ở trong quân đội – Lulu nhanh nhẩu nói – “Nhưng đừng lo, anh ấy không sao đâu”.

“Cái gì?” – Nikki quay ngoắt đầu ra đằng sau, hằm hằm nhìn anh trai – “Anh dám? Tại sao? Anh ấy đã quá tốt với chúng ta cơ mà!”

“Bởi vì anh ta đòi gọi báo cảnh sát và tống bạn em vào tù, Nikki ạ” – anh Steven vẫn rất điềm tĩnh – “Trong khi họ chỉ muốn giúp chúng ta thôi”.

“Giúp đỡ á?” – Nikki cao giọng hỏi lại – “Giúp thế nào?”

“Giúp chúng ta ra khỏi đây, Nikki ạ” – mình nói. Mình thật không muốn là người báo những tin chẳng hay ho gì với Nikki tẹo nào. Nhưng cũng phải ai đó nói cho cô ta tỉnh – “Giờ cậu đã nói cho Brandon biết những gì cậu nghe được về Stark Quark, anh ta sẽ chẳng cần gì cậu nữa. Anh ta sẽ sớm loại bỏ mấy người thôi”.

Brandon vẫn không hề phản đối gì. Hay nói đúng hơn là anh ta vẫn chưa đủ sức để nói những lời nào phản bác lại.

“Không” – Nikki lắc đầu quầy quậy, nhất quyết không tin – “Không, anh ấy không phải loại người như thế. Anh ấy sẽ phẫu thuật cho mình, phải không, Brandon? Hãy nói cho h biết đi” – Brandon vẫn chưa tỉnh hẳn sau cú siết cổ ban nãy của anh Steven. Sốt ruột, Nikki tát cho anh ta vài cái vào má, hy vọng sẽ có hiệu quả hơn – “Anh có nghe thấy em nói không, Brandon? Hãy nói cho họ đi!”

“Nik này?” – anh Steven nói – “Em tát thế chứ tát nữa cũng không có tác dụng đâu”.

Ngay sau đó cửa sau của bếp bật tung ra và Christopher xộc thẳng vào trong, mặt mũi bẩn thỉu, quần áo nhem nhuốc. Cậu ấy đứng khựng lại khi thấy tất cả mọi người trong cuộc đều có ở đây, đặc biệt là Brandon đang nửa ngồi nửa nằm trên sàn bếp…

… và mình.

Phải mất vài giây sau cậu ấy mới định thần lại được, và trở lại với vẻ mặt bất cần thường ngày.

Còn mình? Mình đang vô cũng tức giận. Mình không còn yêu Christopher một tẹo nào nữa.

Tại sao mình có thể yêu một kẻ bướng bỉnh đáng ghét thế cơ chứ?

Đó là những gì mình tự nói với bản thân lúc này.

“Ồ, tốt rồi.” – Christopher nói – “Tất cả mọi người đều đã có mặt ở đây. Chúng ta đi thôi nào. Thời gian không còn nhiều. Một trong mấy tay vệ sỹ đã gọi 911 và giờ thì cảnh sát đã vây kín bãi biển rồi. Nhưng chúng ta vẫn có thể chuồn được”.

Ôi giời.

“Chúng ta phải làm sao với cậu ta?” – anh Steven hỏi, hất hàm về phía Brandon.

Christopher nhìn xuống kẻ thừa kế của Robert Stark, tò mò hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với cậu ta thế?”

“Anh Steven làm đấy, học được trong quân đội” – Lulu hào hứng khoe.

“Quá hay” – Christopher gật gù tán thưởng – “Cứ trói hắn lại

Trói anh ta lại á? Mình nhìn xuống Brandon – người cũng đang hốt hoảng không kém gì mình. Không thể tin nổi Christopher – Christopher của mình – vừa thản nhiên sai người khác trói Brandon Stark lại. Christopher đang là ai thế này? Mới một tuần trước thôi, cậu ấy còn là học sinh loại A của trung học Tribeca Alternative ở Manhattan.

Giờ cậu ấy đã biến thành John Conner của Kẻ hủy diệt.

“Trói anh ấy á?” – Nikki ngước lên nhìn mọi người, mắt rưng rưng đẫm lệ – “Mấy người điên à? Không ai được trói anh ấy hết”

“Đây, có mấy sợi dây còn thừa đây” – Lulu nhanh nhẩu mở ngăn kéo ra tìm.

“Tốt quá” – Christopher chìa tay ra – “Anh Steven, giúp em một tay với”.

“Được” – nói rồi anh ấy cúi xuống dùng dây cuốn hai chân Brandon lại, trong khi Christopher xử lí hai cái tay.

“Mấy người có điên không thế?” – Brandon hoảng loạn hỏi, người vẫn chưa đủ sức chống trả nên chỉ biết nhờ đến võ mồm – “Mấy người có biết tôi là ai không? Nếu bố tôi mà biết chuyện này…”

“Nếu bố mày biết chuyện gì thế?” – Christopher cũng chẳng vừa – “Chuyện mày đưa đứa con gái bố mày định giết về nhà gần cả tuần nay và không hề báo ông ta một tiếng? Bởi vì mày cần moi được thông tin từ cô ta về việc tại sao bố mày lại sai người giết cô ta?”

Christopher nói cũng phải. Nhưng mà…

Frida nghiêng người ghé vào tai mình thì thào – “Chuyện gì sẽ xảy ra khi Brandon thoát khỏi sợi dây đó? Anh ta có hóa dại không?”.

“E là thế đấy” – mình nói.

“Và anh ta sẽ săn lùng tất cả chúng ta ư?” – Frida lo lắng hỏi.

“ thể” – mình gật gù.

Đó chính xác là điều mình đang nghĩ tới. Không ngờ Frida cũng có chung suy nghĩ với mình. Giờ đây con bé càng lúc càng trưởng thành và có suy nghĩ người lớn ra phết, khác hẳn cô nhóc lanh cha lanh chanh mới vài tháng trước còn sẵn sàng xếp hàng hàng giờ đồng hồ chỉ để xin chữ kí một ngôi sao nào đó mà mình chưa từng nghe tới tên.

Tiếng khóc sụt sùi của Nikki đã được nâng lên cấp độ cao hơn, nghe như một tiếng than khóc, với tông giọng cao. Cô ta vừa quỳ xuống đất vừa lắc lư như một người ăn vạ, y hệt như một đứa trẻ vừa bị ai đó giằng mất đồ chơi.

“Không, không, không” – Nikki tức tưởi nói – “Tôi sẽ không đi đâu hết! Nếu không có Brandon”.

Mình nhận thấy, so với những người có mặt trong phòng lúc này, Lulu là người theo dõi màn kịch của Nikki với thái độ thiếu thiện cảm nhất. Chính vì trước giờ mình chưa hề thấy Lulu tỏ thái độ như thế với ai, ngoại trừ sự thân thiện, gần gũi với tất cả mọi người, nên mình cảm thấy khá bất ngờ khi nghe cậu ấy nói những lời đầy mỉa mai với Nikki: “Sao tự dưng giờ cậu lại tận tâm với Brandon như thế hả Nikki? Hồi trước cậu lén lút sau lưng anh ta – và mình – quan hệ với bạn trai của mình, Justin, thì nào có thấy cậu ăn năn hối lỗi gì?”

Ngay lập tức Nikki nín bặt.

Bên ngoài căn biệt thự, tiếng còi cảnh sát rú lên inh ỏi.

Cảnh sát đã tới.

Brandon trố mắt lên nhìn Nikki đầy sửng sốt – có vẻ như tới lúc này anh ta mới nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta thì phải.

“Cô?” – Brandon nhíu tít lông mày lại – “Và Justin?”

Mồm Nikki há hốc ra, hết nhìn Brandon lại quay sang nhìn Lulu, cố nghĩ làm sao phải thanh minh cho phải…

“Cậu… cậu biết chuyện đó sao?” – Nikki choáng váng hỏi Lulu.

“Anh ta đã tìm mọi cách hôn Emm” – Lulu chỉ tay về phía mình – “Nhưng đã bị cậu ấy từ chối một cách thẳng thừng”.

Mình khẽ nhăn mặt lại. Mình tự hỏi không biết ngày hôm đó Lulu có nhìn từ trên cửa sổ xuống và thấy Justin đến tìm mình ở dưới lầu không.

Giờ mình đã biết câu trả lời. Tội nghiệp Lulu.

Và cả Nikki. Cô ta đang chớp mắt lia lịa, như thể vừa bị ai đó cho ăn một cái tát. Mồm cô ta vẫn chưa khép lại được, mặc dù không thốt lên được một lời nào.

“Mặc dù rất muốn xem nốt đoạn kết của tập phim Siêu mẫu tuổi teen thế hệ mới của nước Mỹ này” – Christopher lên tiếng – “Nhưng chúng ta phải đi thôi, trước khi…”

Có tiếng chuông cửa.

“Anh nghĩ là họ đấy” – anh Steven nói.

Bác Howard xuất hiện trước cửa nhà bếp, với chiếc túi giống hôm mình thấy bác rời khỏi nhà bác sĩ Fong một tuần trước.

“Mẹ đoán là” – bác Howard nói – “mẹ không cần ra mở cửa đúng không?”

“Không ạ” – Christopher xua tay – “Không cần đâu ạ”

Nikki đứng bật dậy, ôm chầm lấy mẹ nức nở – “Mẹ ơi, họ bắt chúng ta cùng đi kìa! Lại còn bỏ lại anh Brandon nữa chứ.”

Mình quay sang nhìn Christopher. Mình biết giờ cậu ấy rất ghét mình. Và cậu ấy có lý do để làm điều đó.

Nhưng cậu ấy cần phải nghe mình. Dù sao đây cũng là cuộc đào tẩu của mình nữa mà.

“Chúng ta phải đưa anh ta theo thôi” – mình nói.

Ánh mắt Christopher nhìn mình không khác gì ngày đầu tiên cậu ấy nhìn thấy Nikki Howard ở lớp Thuyết trình trước công chúng của thầy Greer mà không hề biết đó chính là mình, Emm.

“Không đời nào” – Christopher gằn rõ từng tiếng – “Chuyện đó không nằm trong kế hoạch”

Mình bước tới, mặt đối mặt với cậu ấy, không chút nhượng bộ: “Vậy thì chúng ta thay đổi kế hoạch đi. Bởi vì nếu không, ngay khi máy bay hạ cánh, cảnh sát liên bang sẽ bao vây đợi sẵn bên dưới rồi. Brandon sẽ gọi điện báo cho họ. Mình chắc là như vậy.”

“Hắn sẽ chẳng gọi cho ai hết” – Christopher vẫn ngoan cố đến cùng – “Đơn giản là vì không thể. Hắn sẽ biết nói gì với họ? Rằng hắn đã bắt cóc cậu tới đây và giờ cậu đã bỏ trốn chắc?”

“Anh ta sẽ dựng lên chuyện gì đó về chúng ta” – mình nói – “Anh ta sẽ bịa ra những điều kinh khủng nhất mà chúng ta đã làm với anh ta. Và sớm muộn gì anh Steven cũng sẽ xuất hiện trong chương trình Những người được săn lùng nhiều nhất trên đất Mỹ.

“Mình e là cái chương trình đó đã ngừng chiếu lâu rồi” – Christopher nhíu mày dí sát mặt về phía mình đầy thách thức.

Ôi, sao tim mình vẫn cứ rộn ràng khi đứng gần cậu ấy thế này?

Mình ghét bản thân mình về điều đó!

“Xin lỗi, chương trình đó vẫn đang chiếu hàng tuần nhá” – mình đanh đá đáp lại – “Và cậu biết ai là người sẽ xuất hiện trong tập phim tiếp theo rồi chứ? Chính cậu đấy! Nếu vẫn tiếp tục hành động như thế này. Mà cậu đã làm nổ cái gì ngoài kia thế, lúc đánh lạc hướng các vệ sỹ của Brandon ý? Làm sao cậu biết là có làm ai bị thương không?”.

Christopher đanh mặt lại.

“Bởi vì không ai bị cả. Mình cũng có mặt ở đó. Chỉ là một quả bom giả thôi. Và mình ném ra phía biển, tránh những nơi có

“Còn đám paparazzi thì sao?” – mình vẫn không chịu thua – “Họ nấp đầy sau mấy đụn cát đấy, cậu có biết không?”

“Mình đã kiểm tra trước đó hết rồi” – Christopher nổi khùng lên quặc lại – “Không có ai ở đó hết. Chúa ơi, Emm, cậu muốn gì ở mình hả?”

Mình không muốn nói cho cậu ấy biết mình muốn gì ở cậu ấy. Nhất là trước mặt toàn người lạ thế này.

“Mình muốn cậu có trách nhiệm một chút với các hành động của mình” – mình thở dài nói. Mình cũng không biết mình làm sao nữa. Tại sao mình lại hét lên với cậu ấy như thế, trong khi tất cả những gì cậu ấy làm là giúp mình. Kể cả khi không còn chút tình cảm gì với mình nữa – “Chứ không phải chạy đi chạy lại như nhân vật trong trò Journeyquest của cậu, mà nhân tiện mình cũng nói luôn cho cậu biết, lúc nào cũng tấn công trước khi suy nghĩ thấu đáo, đó là lý do tại sao cậu luôn bị pwn (hạ gục)”.

“Cậu chưa bao giờ pwn mình được cả” – Christopher bật lại – “Mình đã từng pwn cậu…”.

“Ừm…” – bác Howard rụt rè xen vào. Chuông cửa lại tiếp tục vang lên. Giờ còn thêm tiếng ai đó đang đấm uỳnh uỳnh vào cửa nữa – “Bác không muốn cắt ngang đâu nhưng bác nghĩ chúng ta cần phải đi ngay thôi”.

“Và bác nghĩ là chúng ta nên mang Brandon theo” – bác Howard nói tiếp – “Nếu không bác e là cậu ta sẽ làm điều gì đó… nông nổi”.

“Nếu mấy người dám động một tay đến người tôi” – Brandon rống lên, dậm chân thình thịch xuống sàn – “Tôi sẽ gọi cho luật sư của tôi! Tôi sẽ kiện tất cả mấy người! Còn cô nữa, Lulu! Đừng nghĩ là mẹ cô và mẹ tôi là đồng hương mà tôi không dám nhé!”

Lulu nheo mắt nhìn xuống chỗ Brandon đang nằm. Rõ ràng là anh ta đã sai lầm khi lôi mẹ cậu ấy ra nói bởi vì xưa nay Lulu chưa bao giờ bày tỏ một chút quan tâm nào với người mẹ này hết.

“Anh ta sẽ đi cùng với chúng ta” – Lulu nói, lấy một cái khăn lau bát đưa cho anh Steven – “Bịt miệng anh ta lạianh Steven!”

Brandon mở to miệng định phản đối thì đã ăn cả cái khăn vào miệng, tịt ngóm. Tiếp đó, anh Steven và Christhopher mỗi người một tay, nửa lôi nửa khênh Brandon ra ngoài theo cửa sau của một chiếc xe tải nhỏ đậu sẵn từ trước. Tiếng sóng biển vỗ vào bờ cách đó không xa vẫn không át nổi tiếng còi xe cảnh sát đang bao vây phía trước nhà.

Không khí bên ngoài khá là ngột ngạt. Cosabella và hai người anh em cứ ngỡ đến giờ đi dạo buổi sáng nên cuống quýt chạy theo chân mình và bác Howard.

Nikki vấp lên vấp xuống trong đôi guốc cao gót, vừa đi vừa ngoái lại nhìn căn nhà một cách tiếc nuối.

“Cuộc phẫu thuật của con” – cô ta tần ngần nói – “Nếu chúng ta di thế này, con sẽ không thể phẫu thuật được nữa”.

“Ờ” – anh Steven phũ phàng nói – “Như thế lại hay. Mẹ nói cuộc phẫu thuật đó có thể giết chết em”.

“Nhưng…” – Nikki phụng phịu – “Em chỉ muốn trông xinh đẹp thôi mà”

Không nói dối chứ lúc nghe thấy câu nói của cô ta, mình xém chút nữa thì ngã bổ nhào.

Không thể tin nổi. Em chỉ muốn trông xinh đẹp thôi mà. Ôi chúa ơi.

Brandon bị vứt lăn lóc ở ghế sau, ú ớ rên siết lên từng cơn nhưng chẳng ai buồn bận tâm.

Lulu, đầu vẫn đội quả mũ nhà bếp, vẫy tay cười hớn hở chào mấy anh chàng lính cứu hỏa trên chiếc xe chữa cháy chạy song song với bọn mình. Họ cũng vui vẻ vẫy tay chào lại, không mảy may ngờ rằng chính bọn mình là người tạo ra đám cháy mà họ đang phải lao tới để dập tắt.

Mình liếc mắt nhìn gương chiếu hậu nhìn nét mặt ủ rũ của Nikki. Cô ta trông thật tội nghiệp!

Em chỉ muốn trông xinh đẹp thôi mà

Giờ mình đã không còn là tù nhân nữa…

… nhưng đột nhiên Nikki có vẻ như đang “bị cầm tù” giữa chính gia đình và bạn bè cô ta.