Mình đang nằm trên chiếc giường cỡ lớn trong căn biệt thự ven biển của Brandon và mình đang mơ.
Trong giấc mơ của mình, Christopher đã tới giải cứu cho mình. Cậu ấy hóa ra không hề giận mình chút nào về chuyện mình nói rằng mình yêu Brandon, chứ không phải cậu ấy.
Trái lại, cuộc đoàn tụ của bọn mình khá là vui vẻ và… cuồng nhiệt. Cơ thể không còn lạnh toát như lúc ban tối nữa, thay vào đó mình đã cảm nhận lại được hơi ấm từ cơ thể mình.
Trong giấc mơ của mình, Christopher đang hôn mình… nhẹ nhàng và say đắm. Và mình đã hôn lại cậu ấy, cố gắng muốn chứng minh cho cậu ấy rằng mình chưa hề bao giờ yêu Brandon. Làm sao mình có thể yêu ai khác ngoài Christopher cơ chứ? Nụ hôn của bọn mình càng lúc càng mãnh liệt… say đắm… và ngọt ngào. Tay cậu ấy vòng lên luồn xuống dưới tóc mình, vuốt ve đầy âu yếm. Mình có thể cảm nhận được cái lạnh của mấy chiếc cúc trên chiếc áo khóa da qua lần áo mỏng khi Christopher nghiêng người xuống giường, thì thầm gọi tên mình…
Mình thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng cậu ấy không hề tin vào những lời nói dối mình đã nói trong buổi sáng mùa Đông lạnh giá trước cửa nhà bác sỹ Fong, rằng mình không hề yêu cậu ấy. Hóa ra Christopher đã biết Brandon ép mình phải nói như vậy.
Chỉ có điều cậu ấy không biết tại sao.
Lý do duy nhất khiến cậu ấy không tin là vì cậu ấy yêu mình – yêu con người thật của mình – từ rất lâu rồi. Chứ không phải Nikki, người đã phũ phàng bóp nát trái tim cậu ấy và chà đạp nó không thương tiếc dưới gót giày Louboutin đắt tiền.
Là mình, Emm. Cô gái trong bức hình cậu ấy luôn giữ trên nóc kệ sách suốt nhiều tháng qua.
Cô gái mà cậu ấy cứ ngỡ là đã chết.
Nhưng… nếu tất cả những điều đó là thật, rằng Christopher không tin lời mình… thì tại sao cậu ấy không hề gọi điện cho mình?
Bởi vì, đột nhiên một giọng nói vang lên trong giấc mơ của mình, Chiristopher không còn yêu mày nữa.
Ôi mình chẳng thích giấc mơ này tẹo nào.
Mình mở choàng mắt ra và sửng sốt khi thấy một bàn tay chặn ngang miệng mình. Đây không phải là giấc mơ. Chuyện này là hoàn toàn thật.
Tất nhiên mình biết rõ thủ phạm là ai. Còn ai nữa nếu không phải là anh ta? Tối nào anh ta chẳng tìm cách mở cửa vào phòng mình, nhưng mình luôn kiểm tra khóa cửa cẩn thận mỗi khi lên giường. Bàn tay đang chặn họng mình lúc này vừa to vừa chắc khỏe, không cần nhìn cũng có thể đoán ra chủ nhân của nó là ai.
Và thế là mình đã làm cái điều mà mình phải làm: Mình dùng hết sức bình sinh cắn một cái thật mạnh lên đó.
Chứ không mình còn biết làm gì nữa? Brandon dám lẻn vào mình giữa dêm hôm khuya khoắt, định giờ cái trò mà những gã con trai xấu xa giống như anh ta vẫn thường làm với mấy cô gái khác khi họ đang ngủ. Sao anh ta dám lợi dụng mình trong khi mình đang nằm mơ tới người khác cơ chứ? Một người mà mình thích thực sự…
Mình vẫn kiên quyết không chịu nhả ra cho tới khi nghe thấy tiếng xương gãy rắc…
“Á, Chúa ơi, Emm” – người đó thì thào la vội lên. Tay anh ta vội vùng ra khỏi miệng mình, và trong một thoáng mình nghe tiếng áo da cọ vào nhau…
Gì thế này? Mình có gắng tập trung suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Brandon lại đi mặc áo khóa da ở trong nhà thế?
“Sao cậu lại đi cắn mình thế?” – tiếng Christopher thảng thốt kêu.
Christopher á? Trong phòng của mình? Tại biệt thự nhà Brandon? Christopher đang làm gì ở đây? Cậu ấy vào đây bằng cách nào? Không lẽ nãy giờ không phải là mơ? Là cậu ấy đã hôn mình thật sao?
Mình ngồi bật ngay dậy, khiến Cosabella đang cuộn tròn bên cạnh gối cũng giật mình tỉnh gi
“Christopher đấy à?” – mình thì thào hỏi lại – “Là cậu thật sao? Ôi Chúa ơi, mình có làm cậu đau không? Cậu có chảy máu không?”.
“Tất nhiên là mình thật rồi” – Christopher thì thào. Giọng cậu ấy có vẻ hơi bực. Mình chỉ muốn lao tới ôm choàng lấy cổ cậu ấy và tiếp tục hôn như trong giấc mơ vừa rồi… nếu đó thực sự là một giấc mơ, chứ không phải hiện thực. Đúng là cậu bạn Christopher dễ nổi cáu của mình đây rồi! – “Không mình thì là ai cơ chứ? Đừng nói với mình là tay Stark đó thường xuyên tìm cách lẻn vào đây nhé? Có phải vì thế mà cậu phải khóa cửa phòng như vậy không? Mình đã phải dùng thẻ thư viện để mở khóa đấy. Mình thề nếu đúng là hắn từng có ý định lẻn vào đây thật, mình sẽ giết hắn…”.
Mình quên béng mất là cần phải giả vờ tỏ ra lạnh lùng với Christopher, như đã hứa với Brandon, để anh ta không thể làm gì hại tới những người thân yêu của mình.
Mình quên béng mất là cần phải giả vờ rằng giờ đây mình và Brandon là một đôi.
Bởi mình còn đang mải chìm đắm trong niểm hanh phúc vô bờ bến khi nhìn thấy Christopher đang ngồi bên mép giường, giống y như trong mơ. Mình vội nhào tới ôm chặt lấy cổ Christopher, kéo cậu ấy sát về phía mình, lòng thầm hứa sẽ không bao giờ rời xa cậu ấy một lần nào nữa.
“Ôi Chúa ơi, Christopher” – mình mừng rỡ thì thầm vào tai cậu ấy – “Gặp được cậu mừng quá đi thôi”.
“Mình cũng vậy” – Christopher vòng tay ôm lấy mình. Thật chặt – “Đừng có lo về bàn tay mình. Chỉ bị thương ngoài da thôi”.
Mình bật cười đầy hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi mình mới lại được hòa mình trong sự ấm áp và vui vẻ như thế này, nhất là trong vòng tay của Christopher.
Chistopher. Christopher đang ở đây.
“Nhưng mà cậu đang làm gì ở đây thế?” – mình hỏi khẽ.
Hai tay của Christopher hơi nới lỏng raút, đủ để cậu ấy có thể cúi xuống nhìn mình: “Cậu nghĩ rằng mình sẽ tin vào lời cậu nói rằng cậu yêu Brandon Stark à? Emm, có thể mình đã phải mất một chút thời gian để xác định xem giờ cậu thực sự là ai. Nhưng cậu phải tin mình chứ. Giờ mình đã biết chắc là cậu rồi, mình sẽ không đời nào chịu để mất cậu dễ dàng vậy đâu”.
Thử hỏi còn có lời tỏ tình nào ngọt ngào và đáng yêu hơn thế không? Cứ như thế, mình ôm chặt lấy Christopher, chỉ sợ rằng cậu ấy sẽ biến đi mất nếu mình buông tay ra.
Christopher cúi xuống hôn mình và ngay khi môi của hai đứa chạm vào nhau mình hiểu ra rằng mình không hề đang mơ… rằng cậu ấy đúng là đã hôn mình thật. Chính nụ hôn của cậu ấy đã làm mình tỉnh giấc. Hèn gì cảm giác thật đến như vậy…
Cũng giống như cái lần ở trong phòng mình tại bữa tiệc cuối năm của Lulu, nụ hôn của Christopher luôn mang lại cho mình cảm giác ấm áp và an toàn, điều mà chưa một chàng trai nào làm được…
Mình biết bọn mình còn rất nhiều điều cần thảo luận, về những điều mình cần biết và những điều mình cần kể cho cậu ấy biết.
Nhưng làm sao mình có thể mở lời… cảm xúc lúc này đây thật khó mà diễn tả nổi thành lời, mình có cảm giác như đang ở trên thiên đường vậy.
“Christopher” – mình dùng hết sức bình sinh tách mình ra khỏi Christopher. Có Chúa mới hiểu mình đã phải làm việc đó khó khăn đến nhường nào.
Nhưng mình biết trong những lúc như thế này phải có một trong hai đứa giữ được đầu óc tỉnh táo. Và mình biết người đó sẽ khó có thể là Christopher được.
“Chúng ta phải tập trung” – mình thì thào nói.
“Tập trung” – Christopher nhắc lại như một cái máy. Đôi mắt xanh biếc của cậu ấy đang ở rất gần mình – “Tất nhiên rồi”.
Nói rồi Christopher cúi xuống tiếp tục hôn lên môi mình.
Nếu theo những gì trái tim mình mách bảo lúc này đây, chắc chắn mình sẽ để yên cho Christopher muốn làm gì thì làm. Nhưng lý trí của mình không cho phép mình làm điều đó.
“Không” – mình né đầu sang một bên và nhích người xa hẳn ra khỏi Christopher. Cosabella nãy giờ đã thức giấc và đang miệt mài ngồi liếm láp bản thân, không màng đến thế sự. Mình lập tức giơ tay kéo vội cô nhóc vào lòng, làm lá chắn – “Mình nghiêm túc đấy. Mình cũng vô cùng hạnh phúc khi được gặp lại cậu như thế này. Nhưng chúng ta cần nói chuyện. Cậu đang làm gì ở đây thế?”.
Christopher ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù: “Mình nghĩ cậu phải rõ là mình đang làm gì ở đây rồi chứ, Emm. Mình tới đây để giải cứu cho cậu”.
Trái tim mình lại tiếp tục đập chệch thêm một nhịp nữa. Sao những gì cậu ấy nói – và làm – đều lãng mạn và tuyệt vời đến điên cuồng như vậy cơ chứ???
“Giải cứu mình?” – chuyện đang diễn ra thật đúng như trong cổ tích. Christopher đã lặn lội suốt từ New York tới đây để giải cứu cho mình? Ngay khi mình đã từ bỏ mọi hy vọng và chấp nhận sự thật là không còn ai đoái hoài gì đến mình. Ngoại trừ Lulu và mẹ. Và chị quản lý của mình, Rebecca, tất nhiên – “Ôi Christopher…”.
Mình phải kiềm chế lắm mới lại không lao vào trong vòng tay của cậu ấy.
Bởi mình biết đó sẽ là một sai lầm lớn, mình sẽ không còn đủ tỉnh táo và tinh thần để rời khỏi vòng tay ấm áp kia… cho tới khi mọi chuyện đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát của hai đứa mình.
“Làm sao cậu vào được đây?” – mình hỏi – “Brandon cho người canh gác chỗ này cẩn thận lắm mà, không khác gì nhà tù Fort Knox đâu”.
Christopher mỉm cười, rút ra từ trong túi một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại: “Thiết bị phá mã quốc tế. Một trong những thiết bị hacking tân tiến nhất mà Felix mới sáng chế ra trong lúc nhàn rỗi đấy. Thiết bị này có thể chạy được hơn một triệu mã khóa trong một giây trước khi tìm ra được chính xách mã bảo vệ. Mình dùng nó để mở cửa ga-ra của Brandon”.
Mình nhìn chằm chằm vào cái hộp sắt trên tay Christopher. OK. Chuyện này không hề xuất hiện trong giấc mơ của mình. Những thiên tài như em họ Felix đáng ra không nên để uổng phí dưới tầng hầm chật chội đó, cậu ta thuộc về những nơi công nghệ cao như Thung lũng Silicon.
“Và cũng nhờ cái hộp này cậu đã vượt qua được hệ thống an ninh trong nhà luôn đúng không?” – mình trầm trồ thán phục.
“À không” – Christopher cất chiếc hộp trở lại trong túi – “Mình chỉ việc bấm Password của Brandon sau khi đã vào được trong nhà. Mình nghĩ một gã đần độn như Brandon chắc sẽ chỉ dùng tên làm mật mã thôi… và mình đã đúng”.
Mình bụm miệng ôm Cosy cười ngất trước sự ngu ngốc của tay công tử nhà giàu dốt nát kia.
“Vậy là chúng ta chỉ việc đi thẳng ra ngoài” – mình hỏi – “theo cái đường mà cậu đã vào sao?”.
“Chính xác” – Christopher gật đầu – “Cậu sẵn sàng chưa?”.
Cái ý tưởng cùng Christopher tay trong tay hiên ngang bước ra khỏi căn biệt thự của Brandon thật khiến mình chắng biết nên cười hay nên khóc nữa. Mọi chuyện đâu chỉ đơn giản như thế.
Ra được rồi thì bọn mình có thể đi đâu? Với khuôn mặt của mình, thử họi bọn mình có thể trốn được bao lâu trước khi bị cả thiên hạ phát hiện ra?
Chưa kể còn anh Steven, Nikki và bác Howard nữa? Mình biết mình không có quan hệ gì với họ – ngoại trừ huyết thống – như mình mắc nợ họ khi họ dám đứng lên bảo vệ cho mình mặc dù kết quả không mấy khả quan. Anh Steven quá giận dữ trước sự đồng tình của Brandon với kế hoạch điên rồ của Nikki nên đã đứng dậy rời khỏi phòng ăn vì sợ rằng – như lời anh ý kể với mình sau đó – sẽ không kiềm chế được và lao vào thụi cho Brandon một quả vào mặt. Anh ấy đã ra sức thuyết phục mình rời khỏi đây trước khi cả Nikki và mình cùng chết trên bàn mổ.
Nhưng vấn đề là đi đâu mới được? Anh Steven có thể quay lại với sư đoàn thủy quân lục chiến của anh ấy và lặn sâu xuống đáy biển bất cứ lúc nào. Nhưng còn bác Howard? Bác ý thậm chí còn không thể sử dụng thẻ tín dụng hay thanh toán các hóa đơn của mình chỉ vì sợ rằng sẽ bị tập đoàn Stark
Và Nikki nữa? Người vẫn tiếp tục cố chấp không chịu nhận ra đúng sai, gây biết bao rắc rối cho mọi người.
Mình rất muốn nói với Christopher những điều đó.
Nhưng trước tiên mình phải kể cho cậu ấy nghe điều quan trọng nhất – bên cạnh sự thật là mình vẫn luôn yêu cậu ấy (mình tin là sau mấy phút vừa rồi thì không cần mình nói ra cậu ấy cũng có thể tự nhận ra điều đó).
“Christopher” – mình hạ giọng nói – “Nikki đã kể cho bọn mình nghe cô ta định tống tiền bố của Brandon chuyện gì. Đó chính là nguyên nhân tại sao bọn họ muốn giết cô ta và kéo theo cả mình vào mớ bòng bong này”.
Christopher hơi nhoài người về phía mình, nhẹ nhàng vuốt tóc mình: “Cậu cứ nói tiếp đi”.
“Chỉ có điều…” – mình hít một hơi thật sâu – “lạ là Nikki nói cô ta nghe lén được cuộc đối thoại giữa Robert Stark và đám trợ lý của ông ta bàn thảo về chuyện mẫu máy tính mới Stark Quark sẽ được trang bị một phần mềm theo dõi không thể phát hiện – gói gọn trong phiên bản mới của trò Journeyquest – nhờ đó họ sẽ biết được mọi thông tin của người sử dụng trên tất cả các trang web – Priceline, Facebook, email,… tất cả các thông tin đó sẽ được lưu trữ lại trên hệ thống máy chủ của tập đoàn Stark. Tất cả”.
Mình nhìn Christopher và nhún vai không biết phải nói gì hơn.
“Thế thôi?” – Christopher hơi nhếch một bên lông mày lên, chưng hửng hỏi lại.
“Ờ, thế thôi” – mình gật đầu – “Nikki đã thề là không còn nghe thấy bọn họ nói thêm điều gì khác nữa. Cô ta nói sau đó từng người bọn họ nâng cốc chúc mừng thắng lợi với nhau. Có thể phần mềm theo dõi đó sẽ thuộc vào hàng tân tiến nhất nhưng hiện nay trên cái đất Mỹ này cứ ba máy tính thì đã có một cái bị gài phần mềm gián điệp kiểu như thế rồi và người sử dụng nào có phát hiện ra đâu. Vậy bọn định dùng các thông tin đó vào việc gì? Chúng ta đang nói tới hàng trăm ngàn, nếu không muốn nói là hàng triệu hộ gia đình sẽ lựa chọn dòng máy tính này, bởi không một hãng máy tính nào có thể vượt qua được Stark Quark về khoản giá thành rẻ, mẫu mã đẹp. Mà cậu cũng biết những người lựa chọn dòng máy tính lởm như Quark đều là những người thu nhập thấp. Cho dù có lấy trộm được thông tin thẻ tín dụng của họ cũng chẳng ích lợi gì, họ đâu có phải đại gia gì đâu. Đó là lý do mình không hiểu tại sao họ phải mạo hiểm cho người đi giết Nikki Howard. Cô ta nghe lỏm được chuyện này cũng có gì to tát lắm đâu?”.
Mặt Trăng đã bắt đầu dịch chuyển chiếu sáng cả căn phòng. Phải tới lúc này mình mới nhìn thấy rõ được khuôn mặt của Christopher. Ánh mắt cậu ấy vẫn lộ rõ sự phẫn nộ với những việc làm sai trái của Stark Enterprises mà mình đã từng hy vọng nó sẽ mất đi sau khi cậu ấy biết được sự thật là mình chưa chết.
Nhưng không. Sự phẫn nộ vẫn còn đó và mình đoán là nó sẽ không bao giờ biến mất.
“Tại sao một người phải tìm cách thủ tiêu người khác?” – Christopher hạ giọng.
“Mình… làm sao mà mình biết được?”.
“Có ba lý do” – Christopher giơ một ngón tay lên – “Vì tình” – ngón tay thứ hai – “Trả thù” – cuối cùng là ngón tay thứ ba – “Lợi nhuận. Họ giết Nikki Howard khi cô ta đe dọa sẽ phơi bày sự thật về họ”.
“Ừ, thì sao?” – mình lắc đầu không hiểu – “Mình vẫn không…”.
“Rõ ràng Robert Stark đã có kế hoạch sẵn với những thông tin ăn trộm được từ người sử dụng máy tính Stark Quark” – Christopher giải thích – “Điều chúng ta cần làm bây giờ là tìm hiểu xem đó là cái gì. Và làm sao để bắt lão ta phải trả giá. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm. Vì thế cậu hãy khẩn trương lên, thay đổi và ra khỏi đây thôi”.
Mình vội vã tung chăn ra khỏi chân – “Anh Steven và mẹ anh ấy sẽ không thành vấn đề. Mình tin là có thể thuyết phục họ đi theo cùng bọn mình. Nhưng mình đang chưa biết phải làm sao để thuyết phục Nikki đây. Cô ta thích cuộc sống ở đây. Và đang hy vọng rằng sẽ mau chóng đổi lại não với mình trong vài ngày tới”.
“Hả?” – Christopher đứng khựng lại quay đầu lại nhìn mình đầy khó hiểu – “Cậu đang nói cái gì thế?
“Nikki ý” – mình nhún vai chỉ vào bản thân và nói – “Brandon đã hứa sẽ mời bác sỹ Fong tới đổi lại não cho cô ta vào với cơ thể cũ. Cơ thể này đây. Cô ta sẽ không hề muốn đi theo bọn mình đâu. Nhưng tất nhiên bằng mọi giá chúng ta phải đưa cô ta rời khỏi đây. Cô ta sẽ không được an toàn ở chỗ này”.
“Emm” – giọng Christopher lạnh tanh – “Mình không quan tâm đến Nikki Howard. Mình tới đây là để cứu cậu. Chứ không phải cô ta”.
“Nhưng” – mình trố mắt nhìn Christopher – “Chúng ta không thể cứ bỏ cô ta lại như thế”.
“Ồ, có đấy” – Christopher nói – “chúng ta hoàn toàn có thể”.