Airhead Tập 3 - Trốn Chạy (Runaway)

Chương 1

Theo như các tờ tin tức lá cải thì mình đang có một kỳ nghỉ lãng mạn bí mật (nhưng giờ thì không còn gì gọi là bí mật nữa, nhờ vào tờ US Weekly đấy) với Brandon Stark, con trai độc nhất và cũng là người thừa kế duy nhất của tỷ phú Robert Stark – nhân vật giàu thứ tư thế giới, chỉ đứng sau Bill Gates, Warren Bufett, và Ingvar Kamprad (ông chủ của tập đoàn IKEA đình đám).

Bên ngoài căn biệt thự ven biển nơi Brandon và mình đang trú ngụ đã bị paparazzi bao vây tứ phía. Người ý tứ một chút thì nấp sau các cồn cát dọc bãi biển, còn lại là cứ ngang nhiên nối đuôi nhau xếp hàng dài dọc bên đường dẫn vào căn biệt thứ, ống tê-lê luôn ở trong tư thế sẵn sằng chộp ảnh mình bất cứ lúc nào.

Mình thậm chí còn phát hiện ra có người leo lên mấy ngọn cây gần đó chỉ để chộp được vài bức hình mình cùng Brandon Stark ra ngoài mua đồ ăn ở tiệm tạp hóa.

Xem ra dân tình cũng quan tâm tới cái tin “Gương mặt đại diện của Stark và người thừa kế duy nhất của tập đoàn đi nghỉ Đông cùng nhau” gớm! Lulu vừa nhắn tin hồi chiều buôn với mình rằng mỗi bức ảnh mình và Brandon đi cùng nhau có thể bán đươc với giá hơn 10.000 đô la, nếu chộp được đúng lúc mình đang mỉm cười, mặt hướng về phía máy ảnh.

Theo lời Lulu thì đến nay chưa tờ báo nào đăng tải nổi một tấm hình có mặt mình đang mỉm cười và hướng về phía máy ảnh hết. Kể cả trên mạng cũng tuyệt nhiên không có.

Chắc hẳn dân tình đang băn khoăn lắm đây. Dù gì trong mắt mọi người chẳng phải mình là người đang có tất cả mọi thứ đó sao? Này nhé: Một con chó púc nhỏ xíu trắng muốt, như cục bông vô cùng đáng yêu luôn quanh quẩn bên chân mình; một mái tóc vàng mềm mại óng ả mà ai nhìn thấy cũng phải ước ao thèm muốn; một thân hình hoàn hảo tới từng centimet; một người bạn trai tuyệt vời luôn sẵn sàng rút thẻ không tiếc tiền vung tay trang bị cho mình mọi thứ – kể cả việc mua nguyên một tiệm quần áo (theo số đo của mình) cho mình chỉ vì mình nói không thể xuống nhà ăn tối cùng anh ta do không có quần áo phù hợp để mặc.

Cũng chính người bạn trai tuyệt vời đó hiện đang đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng mình, nóng lòng chờ câu trả lời đồng ý đi ăn tối của mình.

“Em sao rồi?” – Anh ta gõ cửa lần thứ một trăm lẻ một lên cửa phòng mình, giọng đầy sốt ruột.

“Không ổn lắm” – Mình cố làm cho khàn tiếng đi – “Em nghĩ em bị sốt rồi”.

“Thế à?” – Brandon lo lắng hỏi lại. Ai không biết sẽ nghĩ mình là người bạn gái may mắn trên đời này mất – “Hay để anh gọi bác sĩ nhé”.

“Ôi thôi thôi” – Mình nói vọng ra – “Không nghiêm trọng đến mức đó đâu. Em nghĩ em cần nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Có lẽ tối nay em nên nằm lại trên phòng thì hơn”.

Nếu ai đó đang chứng kiến cảnh này – ví dụ như qua ống kính tê-lê siêu tân tiến và hiện đại chẳng hạn – chắc sẽ nhíu mày tự hỏi Cô gái này bị làm sao thế không biết? Bởi vì mình đang giả bệnh để trốn không phải xuống nhà ăn tối cùng cậu con trai độc nhất của một trong những nhân vật giàu nhất nước Mỹ, tại căn biệt thự nguy nga tráng lệ được xây dựng theo phong cách của kiến trúc sư nổi tiếng Frank Lloyd Wright. Mình kết nhất là bể bơi nước nóng ngoài trời được thiết kế vô cùng độc đáo, mới thoáng nhìn qua mình cứ ngỡ nước trong bể đang trôi thẳng ra phía chân trời cơ đấy. Kế đến phải kể tới cái bể cá cảnh khổng lồ chiếm trọn một bức tường của tòa nhà dành riêng cho mấy em cá mập và cá đuối gai độc yêu quý của Brandon (ai mà nghĩ một gã như Brandon Stark lại có cái thú nuôi cá mập làm cảnh chứ?), một rạp chiếu phim trong nhà đủ chỗ cho 20 người và một ga-ra ô tô rộng thênh thang với bộ sưu tập xế hộp thể thao đồ sộ nh nguyên chiếc từ châu Âu của riêng Brandon, đặc biệt là “cục cưng” Lamborghini Murciélago màu vàng chanh mới coong, món quà đắt tiền từ ông bố giàu có nhân dịp Giáng sinh vừa rồi.

Dám cá bất kỳ cô gái nào cũng sẽ gật đầu cái rụp nếu được đề nghị đổi chỗ với mình.

À… có thể là có một người.

“Đừng nghĩ tôi sang đây thế này vì quý mến gì cậu đâu nhá” – Nikki đẩy cửa xông vào phòng mình từ căn phòng đôi kế bên, loẹt quẹt trong chiếc váy đầm dài Maxi-dress và chiếc áo khóa da mô-tô, trên cổ lủng lẳng quả dây chuyền ấn tượng bản to (xin lỗi chứ trông không khác như vừa bị ai đó ói lên trên ngực ý).

“Đừng lo” – Mình gật đầu. Mấy ngày qua Nikki đã không biết bao nhiêu lần nhấn mạnh rằng cô ta rất ghét mình – và rằng nếu không phải vì hoàn cảnh bắt buộc thì cô ta cũng không hề mong muốn liên quan gì với mình hết.

“Tại phòng bên này gương to hơn phòng bên kia” – vừa nói cô nàng vừa tí tởn chạy tới ngắm nghía trước tấm gương lớn ở góc phòng – “mà tôi đang cần ngắm xem mình mặc bộ này trông thế nào”.

“Cậu trông xinh lắm” – mình nói.

Tất nhiên, đó là một lời nói dối.

Nhưng mình thoáng thấy Nikki khẽ mỉm cười trước lời khen ngợi của mình. Hú hồn! Đây cũng là lần đầu tiên cô ta mỉm cười với mình – hay chí ít là về phía mình – kể từ khi chiếc máy bay tư nhân của nhà Brandon chở chúng mình đáp cánh xuống khu nghỉ dưỡng cận nhiệt đới sang trọng đắt tiền này mấy ngày trước.

Cũng khó trách thái độ cáu bẳn, gắt gỏng của Nikki với mọi người, bởi có ai mà không khó chịu khi ngày ngày cứ phải quanh quẩn trong nhà như thế này, dù cho nó có nguy nga và tráng lệ tới đâu. Nikki không thể thò mặt ra ngoài bởi nhỡ chẳng may bị mấy tay paparazzi chộp được ảnh thì hỏng hết chuyện.

Mặc dù có thể đám phóng viên và những người trong giới không biết cô ta là ai thật, nhưng biết đâu có ai đó là người quen trước đây với thân xác mà Nikki đang chiếm giữ nhận ra thì sao. Và họ sẽ đặt câu hỏi tại sao một người được cho là đã chết tự dưng vẫn phởn phơ đi lại với chiếc dây chuyền ấn tượng to bản xấu mù thế kia.

Điều mà mọi người không biết đó là: Giống như mình, Nikki là thành viên của hội Những thây ma biết đi.

Nhưng không giống như mình, cơ thể của Nikki được cho là đã chết và chôn sâu dưới lòng đất rồi.

“Cậu nghĩ vậy sao?” – Nikki điệu đà với tay vuốt tóc ra sau tai, chăm chú ngắm nghía mình trong gương, phía sau lưng cô ta là Đại Tây Dương đang phản chiếu qua những tấm kính cửa sổ lớn, kéo dài từ trần nhà xuống tới sàn gỗ.

“Hừm” – đột nhiên mặt cô ta xịu xuống – “Làm vậy cũng có ích gì chứ? Tại sao mình phải cố cơ chứ?”.

“Cậu đang nói gì thế?” – mình hỏi – “Trông cậu tuyêt lắm mà”.

OK, mình đang tâng bốc cô ta thật. Nhưng chỉ là một chút thôi. Khách quan mà nói, nếu Nikki trang điểm lại cho phù hợp với màu da mới của mình, từ bỏ nỗ lực làm cho tóc thẳng đơ ra, và mặc thứ gì không phải là đồ thừa nhặt được từ đống quần áo Brandon mới tậu về cho mình – vừa chật vừa dài với cơ thể mới của cô ta – thì Nikki trông sẽ cực kỳ dễ thương.

Tuy nhiên mình không ngu gì nói ra những lời thiếu tính khích lệ như thế. Mình đang muốn kéo Nikki về phe mình còn hơn Brandon ý chứ.

“Nhưng cậu có nghĩ anh Brandon sẽ thích mình trong bộ đồ này không?” – Nikki lo lắng hỏi lại.

Đây chính là mấu chốt của vấn đề: Lý do tại sao mình phải giả vờ ốm… để Nikki có toàn bộ thời gian một mình bên Brandon, mà không bị mình chiếm mất sự chú ý của Brandon.

“Tất nhiên rồi” – mình nói dối không chớp mắt.

Tốt hơn hết là Brandon nên như thế. Mình hiểu Nikki đang thèm khát sự chú ý của

Mình cũng không trách cô ta được. Trên đời này có cô gái nào mà không yêu Brandon Stark cơ chứ? Anh ta có tất cả mọi thứ mà các cô gái mong muốn ở một người con trai: phong độ, đẹp trai, sở hữu nguyên một bộ sưu tập xe ô tô thể thao đắt tiền, một căn biệt thự nghỉ dưỡng sang trọng, một căn nhà trên bãi biển nhiệt đới, đấy là còn chưa kể đến chiếc chuyên cơ tư nhân luôn trong tư thế sẵn sàng đưa đón bạn đi bất cứ đâu.

Brandon sẽ là mẫu bạn trai lý tưởng của hầu hết các cô gái.

Nếu họ không biết tới bản chất đê tiện và lá mặt lá trái của anh ta.

Mình nhìn chăm chăm vào gáy của Nikki lúc cô ta quay người lại ngắm mình trong gương lần nữa. Theo phản xạ, mình cũng đưa tay lên sờ vào gáy mình, nơi mà hơn 3 tháng về trước, các bác sỹ phẫu thuật của Khoa thần kinh và ngoại thần kinh của bệnh viện Stark đã mở toang hộp sọ ra lấy đi bộ não của Nikki và nhét bộ não của mình vào.

Chuyện này nghe không khác gì mấy kịch bản phim truyền hình mà mình vẫn thường ngồi dán mắt vào TV xem trong các buổi chiều Chủ Nhật ảm đạm, với một bát bỏng ngô to uỵch trên tay…

… mà không ngờ có ngày nó xảy ra với mình ở ngoài đời thực như thế này.

Điều khó tin nhất chính là vào đúng thời điểm thời điểm người ta đang ghép não mình vào trong cơ thể của Nikki, một vị bắc sĩ tốt bụng trong ê-kíp phẫu thuật đó đã bí mật lấy đi bộ não của Nikki và ghép vào trong cơ thể của cô gái đang đứng trước mặt mình lúc này đây.

Trong khi trên giấy tờ, bộ não của Nikki được nhận định là đã chết.

Và bí mật mà cô ta nắm giữ đáng ra cũng đã phải chết theo.

Thật không may cho ông Stark – nhưng may mắn cho Nikki – là Nikki vẫn đang sống rất khỏe mạnh. Cả bộ não và cơ thể của cô ta. Chỉ có điều chúng đang ở hai chỗ khác nhau.

Còn cái bí mật mà cô ta đang nắm giữ? Hiệ vẫn đang là một bí mật.

Tất cả là tại Brandon! Thay vì tìm cách dỗ ngọt cô ta để moi tin, anh ta lại phí thời gian và tiền bạc đi dỗ ngọt mình.

Và hậu quả là Nikki vốn đã không ưa gì mình nay càng căm ghét mình hơn, đến nói một câu tử tế với mình còn khó, nghĩ gì tới chuyện cô ta chịu tiết lộ bí mật ra cho mình nghe.

“Có lẽ cậu nói đúng” – mặt Nikki vác ngược lên – “Anh Brandon vốn luôn thích màu xanh mà”.

Ơ thế à? Giờ mình mới biết đấy.

Mà không phải chuyện này thôi đâu, mình phát hiện ra còn rất nhiều điều về anh chàng bạn trai cũ của Nikki mà mình không hề hay biết gì. Màu sắc yêu thích của anh ta chỉ là một trong số đó.

Không ngờ Brandon dám vùng tiền bí mật mua nguyên một căn biệt thự ven biển đồ sộ như thế này, chỉ vì muốn dự do thích đưa ai về thì đưa, không lo sợ bị bố kiểm soát hay cấm đoán. Hơn nữa việc anh ta đưa gia đình Nikki về đây đâu phải xuất phát từ lòng tốt gì cho cam, mục đích của anh ta là dụ dỗ và moi tin tức từ Nikki để dùng nó chống lại chính bố đẻ của mình và giành lấy quyền kiểm soát công ty. Mình gọi anh ta là con rắn độc không oan tí nào!

“Emmmmm!” – Brandon đấm thùm thụp vào cửa thêm một lần nữa.

“Gì? Sợ thế!” – mình giật mình, sẵng giọng gắt lên. Giờ thì mình thấy như phát ốm thật rồi, chứ không phải giả vờ giả vịt gì nữa.

“Anh nghĩ anh đã tìm được liều thuốc chữa cho căn bệnh của em rồi” – Brandon dịu giọng nói.

Lại điên đây, tôi có ốm gì đâu.

“Thế à? Là gì?” – mình ngạc nhiên hỏi lại.

“Đó là: Em khôn hồn thì ra đây mau” – anh ta đổi ngay giọng trong nháy mắt – “bằng không em sẽ phải ân hận đấy

Nguyên văn nhé, anh ta chẳng phải là hạng tử tế gì.

Tin tức mấy ngày qua đã sai hoàn toàn.

Mình không phải đang bí mật đi nghỉ với bạn trai.

Có thể bây giờ mình không phải đang ngồi sau song sắt thật. Cũng không phải đang đeo còng số 8. Thậm chí xung quanh cũng không có bóng dáng một tay nhân viên an ninh mặc đồ đen thỉnh thoảng lại giơ tay nói chuyện với cái bộ đàm nhỏ xíu gắn trong ống tay áo.

Nhưng mình đang không khác gì là tù nhân của Brandon Stark.