Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Chương 3-1

Hôm sau là cuối tuần, Tiểu Trình sáng sớm đạp xe tới nhà Tần Đại Bằng, Tần Đại Bằng là đàn ông độc thân, nhà ở miền nam, vì công tác mà thuê một gian phòng nhỏ gần công ty, Tiểu Trình đã qua vài lần, quen thuộc.

Nhấn chuông, chờ một hồi, Tần Đại Bằng mới chậm chạp ra mở cửa.

“Đại Bằng ca mắt hồng hồng, không ngủ đủ a?” Thấy vành mắt đối phương đen thui, Tiểu Trình hỏi.

“Mất ngủ… Mẹ nó, ta như vậy, lại cũng có lúc mất ngủ…” Đánh một cái ngáp, lại gõ gõ đầu Tiểu Trình: “Đều tại cậu làm hại!”

Tiểu Trình xoa xoa đầu, bất mãn kêu: “Anh ngủ không được thì liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không phải nửa đêm gọi điện thoại gây rối.”

Mặt Tần Đại Bằng trầm xuống, ngừng miệng, hắn sao có thể nói đêm qua vì tên nhóc này, lăn lộn khó ngủ, hơn nữa còn không biết vì cái gì một mực để ý chuyện hẹn hò của đối phương.

Tiểu Trình đột nhiên như tên trộm cười rộ lên, còn cười thần bí: “… Có phải vì bát tôm Thailand của Tiểu Dị ca tối qua? Tôi trải qua rồi, hải sản anh ấy làm nên ăn ít, tất cả nhường cho Đại Đồng ca là tốt rồi, bọn hắn có ống dẫn để phát tiết nha, chúng ta thì không được, nên ăn ít, tôi đã phải dọn ga giường nhiều rồi…”

Nhất thời không nghe ra gì, chờ hiểu được thì Tần Đại Bằng cho Tiểu Trình một cái gõ thật mạnh: “Nhóc con! Tôi không phải vì nguyên nhân kia? Tôi là bởi vì… Thiết, trẻ con không hiểu đâu!”

“Tôi sao lại là trẻ con? Tôi đã xuất ngũ rồi, anh mới là Âu Cát Tang, vạn năm Âu Cát Tang!” Cãi lại.

Tần Đại Bằng bóp cổ cậu ta, bóp đến đối phương ai ai cầu xin mới buông tha.

“Vào đi, cậu không phải nói muốn tới hỏi đề toán sao?” Không muốn tiếp tục đề tài kia, nghiêng người, ý bảo Tiểu Trình đi vào.


Đã sớm quen bị Tần Đại Bằng khi dễ, cho nên Tiểu Trình cũng không thèm để ý, ào ào đi vào, ngồi xuống bàn trà nhỏ, mở sách tham khảo cùng bút mình mang tới, như hướng giấc mộng đại học vĩ đại mà bước tới.

Đến nỗi chủ nhà kiêm gia sư Tần Đại Bằng, tuy rằng rất buồn ngủ Tiểu Trình như vậy, hắn cũng không có ý định ngủ, trước dùng nước lạnh rửa cái mặt, lại rót hai tách cà phê tan, cùng Tiểu Trình uống.

“Hắc hắc, cái này, Đại Bằng ca xin vui lòng nhận cho.” Tiểu Trình nói xong lấy trong túi xách cái sandwich gà đưa cho giáo viên.

Đúng lúc đói bụng, Tần Đại Bằng cũng hào phóng nhận, tiếp theo lấy ra bài kiểm tra hôm qua Tô Hiểu Dị giao cho, để lên bàn, cười mờ ám.

“Sai thiệt nhiều đề, nhóc con này thao luyện còn chưa đủ, nhớ nắm đấm này sao? Đã nói với cậu đề toán cần làm nhiều, để quen kiểu đề, vừa nhìn đề mục liền phản ứng ngay, mới có thể phá vây, qua mặt thí sinh khác!” Nói xong tay cũng dùng sức bẹo hai má Tiểu Trình.

“Au á… ại ằng a uông ay…” (Đau quá, Đại Bằng ca buông tay)

Tần Đại Bằng thấy chọc ghẹo đủ rồi, buông tay, cũng vừa lòng, rốt cục giải quyết tức khí vì mất ngủ cả đêm.

Tiểu Trình nhanh chóng xoa xoa hai gò má, làm dịu đau đớn, lại oán hận: “Sao cứ thích khi dễ tôi? Rất đau a…”

“Nói cho rõ, là Trình Mặc Sĩ cậu tôi mới khi dễ, người khác tôi còn khinh thường…, tôi đã giúp cậu giải lại những đề sai, giờ tôi giảng lại rồi cậu làm lại hết một lần… Không được oán hận, làm xong mới có thể nghỉ ngơi!”

Tóm lại, bởi vì đêm qua ngủ không được, hắn cũng rất vất vả lôi mấy cái đề trong sách tham khảo ra xem, tìm nhiều đề hình học để khắc phục nhược điểm cho Tiểu Trình, dụng tâm lương khổ, có điểu hắn sẽ không cho Tiểu Trình biết.

Tiểu Trình cũng không phải tên nhóc không hiểu chuyện, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú nghe giáo viên giảng giải.


Nhìn đệ tử cúi đầu làm bài, Tần Đại Bằng nhàn rỗi, cũng không muốn mở TV ảnh hưởng tới Tiểu Trình, mở máy tính online, tùy tay vào mấy trang web xem giết thời gian, ngẫu nhiên lại nhìn Tiểu Trình, đối phương cúi đầu chuyên tâm làm bài, tiếng bút chì xẹt qua giấy ‘sha sha’ không ngừng, trong phòng cũng không có thanh âm nào khác, thực bình thản, thực im lặng.

Tối qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tần Đại Bằng vẫn nghĩ không ra, vì cái gì thấy hình ảnh Tiểu Trình cùng cô bé ấy thân mật đọc sách hắn lại tức giận? Mình đã liệt ra rất nhiều nguyên nhân, nhưng đều thấy không ổn.

Là lạ…

Quên đi, có phá đầu cũng nghĩ không ra, hắn tiếp tục chuyển lực chú ý lên máy tính… Đúng rồi, gửi đệ đệ mình cái email, nhắc nó sang năm phải thi học kỳ, phải kiềm chế, không được ăn chơi trác tán nữa.

Viết xong email, thì Tiểu Trình gọi.

“Đại Bằng ca, tôi làm xong rồi… Đề cuối rất khó, ngay cả đề mục tôi cũng không hiểu lắm, nó rốt cuộc hỏi cái gì a? Anh nhìn giúp tôi…”

Đi qua cúi đầu nhìn nhìn, được rồi, đề cuối đúng là vượt quá cấp độ, Tần Đại Bằng xấu tính, cố ý chọn để khi dễ Tiểu Trình thôi, vì thế lại gõ đầu đối phương, nói: “Xem mà không hiểu đề mục a? Không sao, đề này tôi cũng không hiểu.”

Tiểu Trình tỉnh ngộ: “Ah, anh cố ý!”

Khua khua nắm tay đuổi theo muốn đánh, Tần Đại Bằng bỏ chạy, phòng cũng không lớn lắm, chỉ có thể chạy vòng quanh cái bàn, điện thoại Tần Đại Bằng vang lên, hắn vội dừng lại nghe, hại Tiểu Trình đang phía sau không kịp dừng, một phen va vào lưng hắn. Đau quá!

“Dừng nhanh vậy là trái luật!” Xoa xoa cái mũi đang đỏ, Tiểu Trình mắng.


Tần Đại Bằng ha ha cười, một bên áp điện thoại lên tai, một bên giúp Tiểu Trình xoa xoa cái mũi, hắn cảm thấy cùng Tiểu Trình ầm ĩ như vậy thật thú vị, hai người lại ngồi trở lại bên bàn trà.

“Uy… Không ngờ cô sẽ gọi điện… Không, không quấy rầy, cô có thể đáp ứng, tôi cao hứng còn không kịp… Vậy như tôi nói, đêm nay… Hảo, nhà ăn phía trước.”

Hí hưỡng cúp điện thoại, thấy vẻ mặt tò mò của Tiểu Trình.

“Làm gì mà cười quỷ dị như vậy?” Tần Đại Bằng khó hiểu, hỏi.

“Bạn gái mới của anh? Hảo bổng, Tiểu Dị ca nói anh rất biết dụ dỗ phụ nữ…” Trợn to mắt hỏi.

Tần Đại Bằng nhất thời đắc ý, ha ha cười: “Tôi là người lớn đương nhiên kinh nghiệm phong phú, cậu a, phải học nhiều, đừng cứ ngây ngốc mãi thế, người ta nhìn đã muốn khinh.”

“Chỉ có anh khinh tôi thôi!” Tiểu Trình hừ một tiếng, đột nhiên cẩn thận nhìn chung quanh một chút, đỏ mặt, nói: “Ai, Đại Bằng ca, anh kinh nghiệm phong phú, tôi có thể hỏi…”

Thấy cậu nhăn nhăn nhó nhó, Tần Đại Bằng chú ý, trả lời: “Nói đi.”

Tiếp tục liếc quanh bốn phía, xác định không ai nghe lén, làm Tần Đại Bằng nhịn không được kéo má cậu, nói: “Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, cậu sợ tai vách mạch rừng chứ gì? Yên tâm, nơi này cách âm tốt lắm, đôi vợ chồng mới cưới bên cạnh, tôi mỗi lần ghé lỗ tai sát vách tường đều không nghe được cái gì… Yên tâm!”

Tiểu Trình thu hồi tươi cười, cũng không so đo mình lại bị nhéo, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, Đại Bằng ca, tôi muốn hỏi… Này, tôi không có kinh nghiệm, anh cũng đừng cười… Cái kia, tôi… anh…”

Tần Đại Bằng mất kiên nhẫn, hét lớn một tiếng: “Có chuyện nói mau có rắm mau thả! Cậu muốn hại tôi nội thương phải không?”

Run lên, Tiểu Trình cúi đầu, rồi lại trộm nhìn lên, hỏi: “Ân… Tôi muốn hỏi… làm thế nào hôn con gái…”


Thân thể chấn động, Tần Đại Bằng thật sự không dám tin.

“Hôn thế nào? Tóm lấy người, miệng lao tới mà hôn, còn hôn thế nào?” Lại có người hỏi loại vấn đề này, Tần Đại Bằng trả lời xong, đào đào lỗ tai, hi vọng mình không nghe lầm.

Tiểu Trình mặt càng đỏ hơn: “Không phải, tôi nghe nói, còn có cái gì hôn thấp, hôn kiểu Pháp… anh, anh đều biết chứ?”

“Sao đột nhiên hỏi cái này?” Mặt khó coi, Tần Đại Bằng nhớ tới vấn đề quan trọng.

Vò đầu gãi tai, Tiểu Trình thực không được tự nhiên, ấp úng đáp: “… Bởi vì, tôi nghĩ… Tôi nghĩ truy Tiểu Thiên… Tôi nghĩ… Ngày nào đó sẽ hôn cô ấy…”

“Theo đuổi, hẹn hò tự nhiên sẽ làm chuyện đó, đứa ngốc, không cần khẩn trương như thế.” Mặt đanh lại trả lời.

“Nhưng, tôi sợ đến lúc đó… Này, vụng về, cô ấy sẽ thất vọng…” Cúi đầu nói.

“Cô ta nếu thất vọng, chứng tỏ cô ta căn bản không thích cậu, sớm cắt đứt đi.” Tần Đại Bằng nói chuyện ngữ khí càng khó nghe.

“Nhưng… Nhưng…” Lại giương mắt nhìn lén, mặt đỏ như sắp bốc hơi: “Thân là đàn ông… Có một số việc… vẫn phải để ý mặt mũi…”

Tần Đại Bằng lại tỉ mỉ nhìn cậu, rất chuyên chú.

“Gì vậy, Đại Bằng ca…” Tiểu Trình bị nhìn chòng chọc có chút kinh hồn táng đảm.

“Tốt, tôi dạy cậu, lại đây.”