Ái Sanh Nhật Ký

Chương 9: Bốn người được không?

Không khí xung quanh im lặng vài giây, Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng trấn định tinh thần, tay hơi hơi nắm chặt ly, đưa đến bên miệng uống một ngụm, sau đó chậm rãi nói: "Em nói ra xem." 

- Chị thích một cô gái lương thiện. 

Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, trong lòng vì thế mà nhẹ nhõm thở ra: "Ai cũng đều thích người như vậy." 

- Đáng tiếc em không phải là người như thế. 

- Ồ? 

Trịnh Duyệt Nhan cầm ly thủy tinh trên tay đặt lên bàn trà, sửa sang lại một chút tóc tai, chậm rãi dựa vào sô pha: "Trước kia bị Hà Na kéo đi bắt xem phim Hàn Quốc, mỗi lần thấy người nào đó bị bắt nạt tính toán, nhân vật nữ chính nhu nhược thiện lương ngu ngốc, em chỉ hận không thể nắm tóc cô ta lôi từ trong TV ra, tát cho mười mấy cái, sau đó mắng họ là loại nữ nhân bỏ đi, thật sỉ nhục." 

Trầm Hàn Sanh bị nàng nói thế cũng có chút buồn cười, tay chỉ chỉ chú chó nhỏ nằm bên cạnh: "Nhưng hình như em rất thích động vật, thậm chí không ngại nó làm dơ quần áo hàng hiệu." 

- Vì động vật đáng yêu hơn con người nhiều. — Trịnh Duyệt Nhan cúi người xuống, tay sờ sờ lên cái đầu lông nâu xoăn tít của chú chó, khóe miệng mang theo nụ cười: "Nhất là những chú chó, chị đối tốt với nó, nó đều biết, nó sẽ không rời xa chị, đối với chị cảm kích, đối với chị trung thành, trong ánh mắt nó, chị có thể nhìn thấy hết thảy." 

Nói tới đây, nàng ngẩng đầu lên: "Biết không, tại thành phố này, em có rất nhiều bạn bè, đủ loại bạn bè, rất nhiều người. Tựa như ba em nói, em có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu. Kỳ thật, em biết nhiều người vì gì mà làm bạn với em, phần lớn em sẽ suy nghĩ xem bọn họ muốn gì, nhưng đồng thời em rất rõ ràng, thời điểm nào, em sẽ cần dùng đến ai. Hơn nữa, có đôi khi thành một người lật lọng tráo trở, cũng có thể cho chị cái hạnh phúc hư vô, loại cảm giác này kỳ thật cũng không tệ lắm." 

Trầm Hàn Sanh khẽ nhíu mày: "Trong đó bao gồm Hà Na sao?" 

Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu: "Hà Na là người duy nhất có thể gọi là bạn tốt, cho dù là lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ em, đương nhiên, nếu cậu ấy cần cũng vậy." 

- Thật may mắn, nếu không em sẽ sống rất cô độc. —Trầm Hàn Sanh thản nhiên nói. 


Trịnh Duyệt Nhan không để tâm tới trong lời nói nàng có ý châm chọc: "Em có một đôi mắt nhìn người, tất nhiên sẽ không khiến cho mình sống cô độc." 

- Sao lại nói với tôi những điều đó? 

Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng một cái: "Bởi vì trong thành phố này, chị là hàng hiếm." 

- Hàng hiếm? 

- Đúng vậy. — Trịnh Duyệt Nhan nở nụ cười, tay ở giữa không trung chỉ chỉ, lại buông xuống, cau mũi: "Ừ... rõ ràng là ở cùng một thế giới, nhưng lại không hề giống nhau, hơn nữa ánh mắt chị thật tinh thuần, cảm giác như một người không có dục vọng, hơn nữa lại sống rất áp chế áp lực, ngay cả đi quán bar uống rượu cũng chỉ uống trong vòng một ly, rất kỳ quái..." 

Trầm Hàn Sanh trong mắt lộ ra một tia hờn giận: "Đừng có nói như em rất hiểu tôi." 

- Ít nhất cũng không gọi là ít. 

- Có lẽ em nên đi xem tướng cho người ta. — Trầm Hàn Sanh đưa ra ý kiến, lại uống một ngụm nước chanh. Trịnh Duyệt Nhan không để ý tới nàng, tự mình tiếp chuyện: "Trầm Hàn Sanh, nữ, năm nay hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp Đại học Y khoa Dung Hợp, trước kia là bác sĩ khoa ngoại của một bệnh viện ở Bắc Kinh, hiện tại công tác hơn một năm ở bệnh viện Thánh Hòa." 

Nói tới đây, nàng buông tay giải thích: "Em không điều tra chị, là bác Lương nói cho em biết, em chỉ hỏi một chuyện, bác ấy liền mang hết mọi thứ biết về chị tuôn ra hết, giống như rất tự hào về chị. Chị tin chứ? Nếu em điều tra chị, chắc tám đời tổ tông nhà chị em đều biết cũng không sai đâu." 

Trầm Hàn Sanh sờ sờ trán, thở dài bất lực: "Tôi tin." 

- Tạm thời không có bạn trai, cũng không có bạn gái. — Trịnh Duyệt Nhan thấy nàng thần sắc cũng không dị thường, cười cười, tiếp theo nói tiếp: "Cuồng công việc, người trầm mặc, nghiêm túc, cứng ngắc, nguyên tắc cao, bệnh sạch sẽ nặng..." 

- Khoan khoan. — Trầm Hàn Sanh xua tay, không hài lòng nói: "Cái kết luận đó là đâu mà ra?" 

- Nhìn cách bày trí trong phòng chị á. 

Trầm Hàn Sanh giương miệng, nhìn quanh bốn phía một chút: "Phòng tôi bày trí làm sao?" 

- Dựa vào cách bày trí phòng, có thể biết được bao nhiêu phần tính cách. — Trịnh Duyệt Nhan mím môi cười, tay tùy ý chỉ chỉ: "Nơi nơi không nhiễm một hạt bụi nhỏ, từ những thứ bé nhỏ, cho đến những đồ nội thất lớn, cũng không bày trí cái gì đáng yêu, có thể thấy chị không vui vẻ cỡ nào." 

Trầm Hàn Sanh không có lời nào để nói, thần sắc đã có chút buồn bực: "Em thích ở chung với người không vui vẻ thì là tại sao?" 


Trịnh Duyệt Nhan không trả lời nàng, lại nói: "Hàn Sanh, em hỏi chị một chuyện." 

- Em cứ hỏi. 

- Điều chị muốn có nhất là gì? 

Trầm Hàn Sanh ngẩn ngơ, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Tôi không muốn gì cả." Nói xong ngẩng đầu nhìn Trịnh Duyệt Nhan, chỉ thấy nàng khoanh tay, trên mặt mang theo một tia cười đắc ý, giống như đang nói "Em biết tỏng chị sẽ trả lời như vậy", Trầm Hàn Sanh nhịn không được hỏi: "Vậy điều em muốn có nhất là gì?" 

Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười: "Tiền tài em không thiếu, quyền lực em khinh thường, trước mắt em muốn có tình yêu." Nói xong, nàng nhíu mày, nhìn Trầm Hàn Sanh: "Hàn Sanh, chị mỗi ngày đều đi làm, rồi tan tầm, liều mạng làm việc, chị là vì điều gì? Đừng nói với em là chị sống vì công việc nha, đừng nói với em là ngoài cảm giác thành công trong công việc, không còn gì khiến chị vui vẻ hạnh phúc nha. Chị còn trẻ như vậy, sao lại chịu được cuộc sống khô khốc như vậy, không có một chút kích thích, không có một chút nhiệt huyết?" 

Nàng nói những lời này, như một phen vô hình dùng dao cắt thật sâu thật quặn đau trái tim Trầm Hàn Sanh, Trịnh Duyệt Nhan nhìn nhìn thần sắc đờ đẫn của Hàn Sanh, thở dài: "Hàn Sanh, chị nên đối với mình tốt một chút." 

Đối với mình tốt một chút? À, có lẽ mình chưa từng như vậy, Trầm Hàn Sanh ánh mắt lộ ra tia chua xót không dễ phát hiện, chậm rãi đứng dậy: "Đêm đã khuya, em nên trở về." 

- Dạ. — Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ đối câu nói đột ngột của nàng cũng không có gì dị nghị, cũng không kinh ngạc, ngồi xuống ôm lấy chú chó con, Trầm Hàn Sanh đưa nàng đến cửa, bỗng nhiên nói một câu: "Nhớ rõ ngày mai đưa nó đi thú y." 

- Em biết rồi. — Trịnh Duyệt Nhan đi ra khỏi cửa phòng, quay trở lại nhìn nàng. 

Trầm Hàn Sanh nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, nhớ tới câu nói vừa rồi "Chị nên đối với mình tốt một chút", trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp, nhịn không được dặn dò một câu: "Đi đường cẩn thận." 

- Vâng. — Trịnh Duyệt Nhan bên môi chứa vẻ tươi cười, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Hàn Sanh, em mỗi ngày đều muốn làm một chuyện, phần lớn những chuyện đó, là vì làm cho chính mình vui vẻ, còn có một chút chuyện, là vì làm cho người mình để ý vui vẻ." 

Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Nói chuyện phiếm với chị, cũng là một trong những chuyện vui vẻ." 

Trầm Hàn Sanh ngơ ngác đứng đó, nhìn theo nàng vào thang máy, nhìn cửa thảng máy khép lại, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười tự giễu: "Đúng vậy, mình làm tất cả những điều này vì cái gì? Vì ai vui vẻ?" 

Liên tục mấy đêm đều mơ đến những điều rất xa xăm, tỉnh lại chỉ cảm thấy mệt chết đi, lại một chút cũng không nhớ rốt cuộc mình mơ cái gì, tựa hồ nhìn thấy một đôi mắt, đôi mắt trong suốt như nước biển, đôi mắt chứa đựng u buồn, làm cho người ta thấy lòng chua xót muốn rơi lệ. 

Trong bóng đêm, Diệp Tòng Y mở to mắt, tay ôm ngực, hô hấp có chút dồn dập, Tào Vân Tuấn nghe hình như có âm thanh gì đó, tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng hỏi: "Vợ yêu, làm sao vậy?" 

- Không có gì, ngày mai phải dậy sớm, anh ngủ đi. 


Ngực Diệp Tòng Y vẫn lưu lại một tia chua xót, miễn cưỡng trả lời một câu, nhắm hai mắt lại, trong đầu lại bắt đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp tái nhợt kia. Là nàng, nhưng tại sao ánh mắt lại rất giống với người trong mơ của cô, như rất quen thuộc... 

Diệp Tòng Y trăm tư không thể giải, bụng đầy nghi hoặc, lại chìm vào giấc ngủ. 

Sau khi tan tầm, Diệp Tòng Y hẹn Hà Na cùng nhau đi uống trà, hai người đi vào quán cà phê yêu thích, chọn vị trí gần cửa sổ. 

Hà Na hôm nay khí sắc không tệ, thần thái sáng láng, ngồi xuống liền giành nói trước: "Em lần này ký được với một khách hàng lớn, hôm nay em mời, không được giành trả nha." 

Diệp Tòng Y gọi trà hoa hồng, Hà Na thích ăn bánh việt quất, còn có mấy món trà bánh thơm ngon nữa, thế này mới cười nói: "Chúc mừng nhé, xem ra chỉ tiêu năm nay hoàn thành không thành vấn đề, sắp thăng chức rồi." 

- Này, cái đó hiện tại em cũng không suy nghĩ tới, tiền về tay là tốt rồi. Hơn nữa, có Duyệt Nhan là bạn bè, một năm không sợ không hoàn thành chỉ tiêu. 

Diệp Tòng Y nhìn nhìn nàng: "Sao cảm giác em nói những lời này, hình như có hơi mất mát." 

- Chắc là có một chút, dù sao có đôi khi ít nhiều cũng cần nhờ cậu ấy. — Hà Na chống cằm, mắt rũ xuống, nhưng cũng may là nàng thuộc trường phái lạc quan, trong chốc lát mi mắt lại dựng lên: "Tuy nhiên, có tài nguyên tốt như vậy, em hẳn là may mắn mới đúng." 

- Đừng nói như vậy, em có một đội ngũ tốt như vậy, kỉ lục tiêu thụ, không thể đem tất cả tính lên đầu Duyệt Nhan được, năng lực của em rất nhiều người công nhận. 

- Thôi, đừng ca ngợi em, em không phải người để ca ngợi. 

Hai người nói giỡn một lúc, thức ăn cũng được đưa lên, Hà Na trước hết cầm lấy một khối bánh ngọt nhỏ đưa vào miệng, Diệp Tòng Y cầm chiếc cốc màu trắng tinh xảo, lại buông xuống, ngẩng đầu hỏi: "Hà Na, em và Tiểu Phương gần nhất thế nào?" 

- Tốt lắm ạ, thường xuyên gặp mặt. — Hà Na buông thức ăn cầm trong tay xuống, cười đến hết ngọt ngào: "Tòng Y, em cảm giác tình yêu lần này có chỗ khác biệt." 

- Thế nào? 

- Bọn em hiện tại phần lớn là trao đổi tâm trạng, thật sự... thật sự rất phù hợp. Em rất thích cảm giác hiện tại, giống như khi đọc quyển sách, đang viết về cảm giác yêu đương ngây ngô. Anh ta thật nam tính, thật ổn trọng, về tình cảm rất chậm rãi, nhưng thật tình, anh ta nói không thích loại tình yêu như thức ăn nhanh, muốn đi tìm linh hồn chân chính của đối phương. Nam nhân như vậy bây giờ rất ít, em cảm thấy muốn mê hoặc anh ta. Nhưng em lại rất sợ... 

Diệp Tòng Y kinh ngạc: "Sợ gì? Sợ đem tâm cho đi?" 


Hà Na thở dài: "Đúng vậy, Tòng Y, chị biết lần trước em đã chịu tổn thương thế nào, loại cảm giác chậm rãi hãm sâu này, làm cho người ta trầm mê rất nhiều, quả thật lại hơi sợ, hơn nữa, em cũng sợ anh ta biết em trải qua chuyện này, chị cũng hiểu, em đã vô lý nhiều năm..." 

Diệp Tòng Y dùng ánh mắt ngăn cản nàng tiếp tục, ôn nhu nói: "Hà Na, chị rất xem trọng Tiểu Phương, chị tin tưởng anh ta sẽ hiểu em." 

Hà Na cảm kích nhìn nàng, cái mũi bỗng nhiên có chút ê ẩm: "Tòng Y..." 

Diệp Tòng Y nhợt nhạt cười, chỉ vào món điểm tâm ngọt trên bàn: "Ăn đi." 

- Tòng Y, chị gần đây cỏ khỏe không? 

- Cũng ổn. — Diệp Tòng Y cắn một miếng pudding xoài, cười nói: "Em nếm thử cái này xem." 

- Vậy là tốt rồi. — Hà Na tâm thả lỏng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tòng Y, người còn sống là vì muốn đi về phía trước, những quá khứ đã trôi qua, kỳ thật không còn ý nghĩa gì lớn nữa, nhưng tương lai có thể bắt lấy, chị không cần đông tưởng tây tưởng, Vân Tuấn đối với chị tốt như vậy, Tuyết nhi lại đáng yêu như thế, chị không có lý do gì để không hạnh phúc, phải không?" 

Diệp Tòng Y ngẩn ra, ngước đôi mắt thanh khiết lên, Hà Na bị cô nhìn có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu uống trà, thật lâu sau, chỉ nghe Diệp Tòng Y hỏi: "Vậy... Trầm Hàn Sanh, sau đó em có gặp lại không?" 

Hà Na không nghĩ đến cô sẽ hỏi đến người này, nhẹ nhàng thở ra, và tức phẫn: "Đừng nhắc đến nữa, hôm đó còn đồng ý mời chúng ta ăn cơm, kết quả là cái bóng người cũng không thấy, ngay cả quán bar cũng không đi. Em cũng nghe Tiểu Phương nói nàng tay nghề giỏi, nên mới suy nghĩ đến, hỏi Tiểu Phương vài lần khi nào thì có thể qua nhà nàng ăn cơm, Tiểu Phương luôn nói nàng bận, hừ!" 

- Vậy à? — Diệp Tòng Y trong lòng có một trận thất vọng không biết từ đâu đến. 

- Chị sao lại hỏi đến chị ta? Cũng nghĩ đến trù nghệ của chị ta à? Nói mới nhớ bít tết của Tiểu Phương hôm đó thật ngon, súp cũng ngon nốt. — Hà Na vừa nói tới Tiểu Phương liền không ngưng được. 

Diệp Tòng Y nghĩ đến giấc mơ, ánh mắt trong mơ quá giống với ánh mắt của Trầm Hàn Sanh, nghĩ nghĩ, vẫn không nói Hà Na biết, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. 

Hà Na buông chén trà, bỗng nhiên thở dài: "Đồ ăn thì không đến, nhưng mà người thì sắp gặp." 

- Sao cơ? 

- Tiểu Phương hôm qua nói với em, lần sau Trầm Hàn Sanh cuối tuần có thời gian nghỉ ngơi, anh ta cùng với chị ấy đi đến một ngôi đền cổ niệm Phật tĩnh tâm, mời em cùng đi. 

Diệp Tòng Y kinh ngạc nói: "Đền cổ nào?" 


- Sâu trong một ngọn núi không nổi danh ở phía tây đường cao tốc, lái xe ước chừng bốn giờ, ở huyện phía trước, bọn họ hình như lâu lâu lại đi một lần, không biết sao hai người họ biết chỗ đó, cũng không ngại lái xe nhọc công. 

- Em không muốn đi sao? — Diệp Tòng Y nghe nàng nói như vậy, đột nhiên hứng thú. 

- Em muốn chứ, em đối Phật tổ cũng tràn ngập kính ý, nhưng em chỉ muốn thế giới có hai người thôi, mà hai người họ lúc trước thường xuyên đi, chẳng lẽ em có thể bỏ sao? Hôm qua em về nhà cân nhắc, vốn muốn gọi Duyệt Nhan cùng đi, bốn người như thế được rồi, nhưng lại nhớ tới sinh nhật của bác cậu ấy hình như vào cuối tuần này, nhà cậu ấy chắc chắn sẽ đãi tiệc mấy ngày, cho nên lại bỏ đi ý tưởng trong đầu, ai! 

Diệp Tòng Y thấy nàng bộ dáng than thở, thân nghiêng về phía trước, hai tay nâng cằm, mỉm cười nói: "Bốn người được không? Tốt lắm, mang chị đi đi."