Ái Sanh Nhật Ký

Chương 59: Nhật ký yêu Sanh (9)

Ngày 12 tháng 1. 

Tìm vài ngày cùng Hàn Sanh, rốt cuộc cũng tìm được một gian phòng đan xen giữa trường của hai chúng tôi. Một gian phòng khá nhỏ, cùng với một phòng bếp be bé và toilet, nhưng chúng tôi đều khá vừa lòng. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ. 

Thời tiết càng ngày càng lạnh, lại chạy khắp nơi tìm phòng ở, nên lúc Hàn Sanh ở đây, thỉnh thoảng vẫn khuyên tôi về nhà nghỉ đông, mãi cho đến ngày tôi thật sự tức giận, cậu ấy mới không dám nhắc tới đề tài này nữa. 

Tôi đem toàn bộ thời gian và sức lực, còn có tiền để dành của tôi, đặt vào việc bố trí căn phòng nhỏ của hai chúng tôi. Thừa dịp Hàn Sanh ban ngày đi làm, tôi quét tước trong trong ngoài ngoài cả gian phòng, tôi còn dán lên bước tường giấy dán tường đẹp nhất, bởi vì đang mùa đông, tôi chọn giấy dán tường màu quýt ấm áp. Tôi rất nghiêm túc, rất cẩn thận hơn nữa rất cam tâm tình nguyện làm chuyện này, giống như đây thực sự là căn phòng của hai đứa tôi và Hàn Sanh, mà tôi đối với nó nhiệt tình chưa từng có từ khi tôi ra đời. 

Hai người chúng tôi đi chọn giường, gối đầu, mua thêm một ít dụng cụ cần thiết, tôi không để ý Hàn Sanh phản đối, lại lục tục mua rất nhiều đồ đạc đáng yêu tinh xảo chỉ dùng để trang trí. 

Tóm lại, cả phòng sau khi được bày trí thì rực rỡ hẳn lên, nhìn nó, ngẫm lại đều là một tay tôi bày trí cả, một tay thay đổi, tôi cũng rất kiêu ngạo, mà ánh mắt Hàn Sanh rất đỗi ngạc nhiên ca ngợi tôi, so với ăn mật còn ngọt hơn. 


Kỳ nghỉ đông này, một mùa tốt đẹp bắt đầu. 

Ngày 14 tháng 1. 

Tôi cùng Hàn Sanh chính thức dọn đến căn phòng nhỏ màu quả quýt. Ban ngày Hàn Sanh đi làm, tôi vùi mình trong phòng nhỏ của chúng tôi, đọc sách, chơi máy tính, nhưng điều tôi làm nhiều nhất, vẫn là nhớ Hàn Sanh, nhớ nhung và vướng bận của tôi với cậu ấy, đến mức không thể cứu chữa được rồi, rõ ràng mỗi buổi tối đều gặp mặt, nhưng trong lòng tôi vẫn quyến luyến sâu sắc đến mức dứt không ra, hận không thể nào giờ giờ khắc khắc ở bên nhau. 

Có lúc tôi cảm thấy mình có chút buồn cười, bộ dạng bây giờ của tôi, giống y như một cô vợ nhỏ mỗi ngày chờ đợi hi vọng chồng về. Không, hình dung như vậy không đúng, Hàn Sanh của tôi cũng là một cô gái, cậu ấy cũng có mái tóc dài tung bay giống tôi, có khuôn mặt sạch sẽ tinh xảo, thân thể cậu ấy luôn mang một mùi hương tươi mát nhàn nhạt, tôi thích được cậu ấy ôm vào ngực, được hơi thở của cậu ấy vây quanh, tôi thích cảm giác bóng loáng mịn màng khi da thịt tôi và cậu ấy tiếp xúc, tôi sẵn sàng chìm vào ánh mắt ôn nhu của cậu ấy, cậu ấy là cô gái tôi yêu, từ thương cảm dẫn đến yêu, chỉ ngắn ngủi một năm mà thôi. 

Cảm giác khi ở bên nhau thật tốt, thậm chí hai chữ hạnh phúc sơ sài không thế khái quát được, đây tuyệt đối không phải cảm thụ của mình tôi. Ánh mắt quyến luyến của Hàn Sanh buổi sáng trước khi ra khỏi cửa chứng minh tất cả, tôi thật thích ánh mắt này của cậu ấy. 

Tôi vui sướng vì cậu ấy đang từng chút thay đổi, cậu ấy là một người rất im lặng, rất nội tâm, thích đem mọi cảm xúc và tình cảm giấu trong lòng, nhưng mà hiện tại cậu ấy hoàn toàn mở rộng lòng với tôi. 

Khi ở bên ngoài, Hàn Sanh vẫn có vẻ thẹn thùng, cậu ấy chỉ chủ động nắm tay tôi, trên cơ bản sẽ không có hành động khoa trương nào khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu nhiệt liệt của cậu ấy với tôi. Cuối cùng là tôi trêu chọc cậu ấy, mỗi khi ở trong đám đông náo nhiệt, tôi sẽ thừa dịp người ta không chú ý, thừa dịp cậu ấy chưa chuẩn bị, bước lên nhẹ hôn cậu ấy, hoặc là cắn nhẹ một cái, sau đó giả vờ không có chuyện gì xảy ra cả, tôi thích nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu ấy, ngơ ngác ngây ngô siêu đáng yêu, mà tôi lúc này lại luôn lấy biểu cảm vô tội ra đối phó. 


Nhưng ở nhà, Hàn Sanh là một người tương đối chủ động. 

Khoảng thời gian này, thật sự hoàn toàn là thế giới của hai người, không thể so với lúc ở nhà cậu ấy hay ở trường, sẽ không lo lắng bất kỳ ai quấy rầy. Tuy rằng trước kia có nhiều hành động thân thiết, nhưng hiện tại so với ngày trước, khi chúng tôi bên nhau đã có thay đổi một chút. Đến buổi tối đêm dài tĩnh lặng, tôi với người ban ngày to gan như hai người khác nhau, tâm tình không biết sao lại trở nên vô cùng kỳ lạ, còn trộn lẫn một chút ngọt ngào xấu hổ và băn khoăn, tôi sẽ giả vờ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thực tế trên màn hình có cái gì, hoàn toàn không lọt vào mắt tôi, hoặc là, tôi sẽ cố ý xem nhẹ Hàn Sanh, cầm xem quyển sách trong tay. 

Tôi không biết vì sao mình lại như vậy, có lẽ vì xung quanh quá mức im lặng, có lẽ là ngọn đèn màu quả quýt trong phòng quá mức ái muội, có lẽ hô hấp của Hàn Sanh làm rối loạn tâm trí tôi, có lẽ... Chúng tôi đều cảm nhận được cả hai đang bối rối... 

Hàn Sanh lúc này sẽ sinh ra dũng khí, khi tôi xem máy tính, thì từ phía sau ôm tôi, hoặc là giựt lấy sách trong tay tôi, quăng qua một bên. Chúng tôi sẽ ôm, hôn môi, sẽ không chịu được âu yếm thân thể đối phương, cuối cùng, cảnh tượng thân thiết này thường thường sẽ trở nên kịch liệt, ít khả năng khống chế, mà tôi và cậu ấy đều bắt mình dừng lại, thở hổn hển nhìn nhau, sau đó ánh mắt đối phương có gì muốn nói nhưng lại thôi, bình tĩnh trở lại, nhưng không nói gì chỉ ôm nhau ngủ. 

Lúc đó, Hàn Sanh so với tôi luôn luôn thanh tỉnh hơn, nhưng điều này cũng làm tôi có chút khó chịu. 

Kỳ thật tôi biết, chúng tôi bối rối vì cảm nhận được sâu sắc dục vọng của nhau, cảm giác mới mẻ này có chút xa lạ, nhưng lại càng ngày càng mãnh liệt, muốn toàn tâm toàn thân dung túng cho dục vọng. 

Tôi cũng biết, khát vọng của tôi chùn bước, đây là phản ứng bình thường của đại đa số nữ nhân khi đối mặt với lần đầu tiên của mình, cậu ấy do dự, vì cậu ấy suy nghĩ nhiều lắm. 

Tôi nên làm thế nào để nói cho cậu ấy biết, tôi tình nguyện cho cậu ấy tất cả những gì thuộc về tôi, hơn nữa tôi đã chuẩn bị tốt.


Hàn Sanh, tớ không muốn cái gì cũng là do tớ chủ động, cậu có thể dũng cảm giúp tớ một chút được không? Những điều cậu nghĩ, tớ đều nghĩ tới, hơn nữa có thể là còn nghĩ xa vời hơn, khi tớ bước về phía cậu một bước, tớ chỉ muốn hướng về phía trước mà đi tiếp, không hề nghĩ muốn lui về phía sau, những điều này, cậu biết không? 

Ngày 16 tháng 1. 

Tôi yêu ngày này, đây là ngày quan trọng nhất cuộc đời tôi! Tôi đã trải qua lột xác trở thành một con người mới... 

Tôi yêu khi tôi tỉnh lại, đập vào mắt là đôi ngươi dịu dàng ngượng ngùng mang theo nụ cười của Hàn Sanh, tôi yêu cái cửa sổ có thể nhìn xuyên qua, sau tuyết rơi trời lại sáng, tôi yêu thân thể tuổi trẻ ấm áp của chúng tôi dán vào nhau, tôi yêu đôi tay cậu ấy mạnh nhẹ đảo qua những sợi tóc mềm của tôi, tôi yêu nụ hôn cậu ấy mượn để truyền đến dục vọng và thương xót. 

Điều duy nhất tiếc nuối là, sáng sớm cậu ấy vẫn phải đi làm, tôi bốc đồng lôi kéo không cho cậu ấy rời giường, mãi cho đến khi triền miên thêm một lần nữa, mãi cho đến khi chúng tôi hòa tan nhau vào nụ hôn ngọt ngào. 

Cậu ấy khăng khăng không cho tôi rời giường, cẩn thận mỗi bước ra khỏi nhà, mà tôi, vẫn nằm trong chiếc chăn còn lưu lại ấm áp và hơi thở của cậu ấy, suy nghĩ đến cậu ấy. 

Tôi còn nhớ đến Sanh của tôi nữa, Sanh của tôi... Tôi muốn ném hết quần áo lên, cầm lấy giấy bút, viết trang nhật ký quan trọng này. 


A ~ tôi nên nói sao đây? Cho tới bây giờ, tôi vẫn còn có chút không tin được, đêm qua tôi và Hàn Sanh, hoàn toàn có được nhau, hoàn toàn thuộc về nhau. Chúng tôi phóng túng cả thể xác lẫn tinh thân, không do dự, không có áp lực, hết thảy là vì tình yêu nồng nàn. 

Chúng tôi bối rối, trúc trắc, liều lĩnh mà xấu hổ, nhát gan... Nhưng mà, khi mọi chuyện phát sinh, đối với tôi mà nói đều tuyệt vời không thể nào tuyệt vời hơn, lại còn làm người ta rung động, Sanh của tôi, hoàn thành lần đầu tiên đẹp nhất cuộc đời thiếu nữ trong tưởng tượng của tôi, đủ để cho thể xác và tinh thần vĩnh viễn khắc rõ. 

Trong tân phòng thuộc về chúng tôi, chúng tôi trao cho nhau, kính dâng cho nhau, đòi lấy nhau, lúc đầu cơ thể tôi căng như dây đàn, đau đớn làm cho nước mắt tôi muốn rơi xuống, thế nhưng nỗ lực của Sanh lại khiến tôi nở nộ, cuối cùng thu lấy hoan du không thế nào kể xiết, chúng tôi gắt gao ôm nhau, cảm thụ khoảnh khắc nơi sâu nhất trong thể xác và tinh thần run rẩy, tôi cảm giác khoảng cách giữa linh hồn chúng tôi còn gần hơn so với thể xác. 

Những người yêu nhau làm chuyện khoái lạc, đây là cảm giác hạnh phúc cỡ nào! Từ nhỏ đến lớn, tôi so với những người bạn cùng lứa luôn nhận được nhiều thứ hơn một chút, nhưng duy chỉ có hôm nay, duy chỉ hiện tại, lần đầu tiên tôi cảm kích hậu đãi của trời cao dành cho mình, Người ban cho tôi, Sanh hoàn mĩ nhất, ban cho tôi tình yêu quý giá nhất, tôi nghĩ, từ nay về sau, tôi sẽ luôn ấp ủ tấm lòng cảm tạ. 

Khi thì tôi ôm chăn cười ngây ngô, khi thì nắm bút ngẩn người, gần như không thể viết xong trang nhật ký này, bao nhiêu câu chữ hoa lệ tuyệt đẹp trên đời này, đều không thể hình dung được một phần vạn ngọt ngào trong lòng tôi, thế giới mà thân thể tôi đang thuộc về lúc này, trong mắt tôi trong lòng tôi trở nên rực rỡ vô hạn. 

Sanh ơi Sanh, cậu biết đúng không? Điều tớ cho cậu, không chỉ có thân thể của tớ, mà còn có hạnh phúc tương lai của tớ, chỉ liên quan đến cậu. 

Sanh ơi Sanh, tớ không phải cô bé vừa bị tình yêu làm mê muội, không phải nàng công chúa sống trong tòa tháp ngà voi, trong đầu ngập tràn tưởng tượng về cổ tích. Khi tớ hưởng thụ ngọt ngào, tớ sẽ càng tỉnh táo để nghĩ đến kế hoạch tương lai của chúng ta, bởi vì tớ yêu cậu nhiều hơn, yêu cậu sâu sắc hơn so với tưởng tượng của cậu nữa. Tớ biết, tình yêu của chúng ta sẽ không được xã hội chấp nhận, sẽ không được bố mẹ đồng ý, sẽ không được nhiều người chúc phúc như những người khác. Tớ biết tương lai có bao nhiêu gian nan, cậu cũng hiểu rõ điều ấy, cậu thường trầm tư, ánh mắt chần chừ, khi nói chuyện đột nhiên trầm mặc, ngẫu nhiên toát ra vẻ u buồn, khiến tớ biết được cậu đang suy nghĩ gì. Nhưng Sanh à, không gì phải sợ, cậu có tớ, tớ có cậu, không có gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau. 


Lo lắng của cậu du thừa rồi, tình yêu của chúng ta, sẽ không giống như Sao Băng xoẹt qua chân trời, chỉ sáng chói một khoảnh khắc ngắn ngủi. 

Sanh, tớ yêu cậu, từ hôm qua đã nói, cả cuộc đời này phải dắt tay nhau cùng đi, vĩnh viễn không chia xa. Tớ đem lời này khắc vào lòng, tớ muốn cậu cũng như vậy.