Ai Rồi Cũng Khác

Chương 06

Nếu anh muốn

Nếu anh muốn!

Chẳng núi non nào có thể cách ngăn.

Anh sẽ tìm em vào ngày mưa rất muộn.

Sáng tinh mơ sau những giấc mơ tàn.

Nếu anh muốn!

Có thể anh vứt bỏ tất cả, đôi chân trần chạy đến bên em,

Như thể nhân gian này ngày mai phải chết. Anh chỉ đến để nói yêu em.

Nếu anh muốn!

Sẽ chẳng có đâu bạn bè mỗi đêm.

Gác máy dừng vài ba cuộc hẹn.

Em đợi chờ có đếm thời gian.

Nếu anh muốn!

Đừng hỏi là bao xa.

Vài giờ bay hay vài năm chia cách.

Em sẽ không nước mắt lăn dài.

Nếu anh muốn!

Không thể là từ không tồn tại.

Nụ cười em là hạnh phúc muôn đời.

Anh sẽ đến nhất định là như thế.

Chẳng là vì... anh chưa muốn bên em.

Ai bán mà mua

Đôi khi em ước được yêu anh, được trở về những tháng ngày chúng ta dám làm tất cả mọi điều vì nhau. Sống bên anh dù chỉ là một buổi sáng mơ hồ của những hạnh phúc chưa kịp đặt tên.

Anh bảo là mãi mãi, em nhất định sẽ tin đó là mãi mãi.

Hôm qua chẳng thể quay lại, ngày mai thức giấc chúng ta ai cũng phải sống kiên cường.

Ai bán mà mua những dại khờ ngày xưa ấy. Ai bán mà mua những ước mơ vụng dại của chúng ta.

Thế nào là mất nhau - thế nào là rất đau?

Tường Vy là cô gái tôi rất yêu. Một cô gái bình thường, cận ba độ, rất hay ngủ muộn và than phiền về tất cả mọi việc. Tôi yêu Vy vì sự nồng nhiệt, tràn đầy nhựa sống nơi tâm hồn cô ấy, dù gặp khó khăn thế nào Vy cũng sẽ luôn tìm cách nhìn nó theo hướng rất lạc quan. Tôi yêu Vy vì cô ấy hay ôm lấy lưng tôi mỗi khi ngồi sau xe, tôi đơn giản cảm thấy rất bình yên. Tôi yêu Vy vì những buổi sáng sửa áo cho tôi và không quên đặt một nụ hôn tạm biệt trước khi tôi bước ra khỏi cửa.

Câu chuyện của tôi và Vy là như thế. Tiếp theo đó chúng tôi chia tay, một câu chuyện chia tay bình thường khi đoạn kết được định hình như điều sớm muộn. Tôi vẫn còn thương Vy rất nhiều, cũng vì cái rất nhiều ấy mà tôi buông tay Vy, dằn vặt người phụ nữ mình yêu vì thứ tình yêu đã không còn tồn tại chẳng khác nào tự lấy dao cứa vào tim mình. Ngày Vy bước đi, tôi thấy hạnh phúc thật mơ hồ. Tất cả xúc cảm lúc đó là đau đớn và khó chịu.

Để giữ lòng mình vững vàng, tôi đã làm nhiều việc, tránh cho tâm trí nghĩ về Vy. Những tháng năm khó khăn và tan nát không vì thế mà buông tha tôi. Tôi hay tự hỏi lòng: “Có nỗi đau nào nhiều hơn như thế?”

Bạn Vy: Anh Phong, Vy bị tai nạn, đang nằm phòng cấp cứu khu C, anh đến ngay được không?

Chân tôi đan vào nhau, môi run lên cầm cập, hớt hải chạy vào bệnh viện. Sau vài giờ cấp cứu bác sĩ muốn theo dõi thêm vì Vy vẫn hôn mê sâu. Tôi ngồi đó, nhìn Vy nhắm nghiền mắt mà lòng nhói lên từng con. Chạm vào bàn tay Vy nóng hổi, tôi bỗng nhận ra ngày chúng tôi chia tay không phải là ngày chúng tôi mất nhau và đó cũng không phải là nỗi đau thống thiết nhất.

Mà nếu ngày mai Vy không mở mắt thức dậy, ngày mai khi chúng tôi không còn nhìn thấy chung một bầu trời, hít thở chung bầu không khí, khi tôi chẳng thể nhìn thấy nụ cười của Vy mà chỉ có thể nhớ lại nó, khi nỗi lòng trong tôi quá lớn cũng không thể hạ cái tự tôn mà nhắn cho Vy rằng: “Anh nhớ em”, có lẽ đó mới chính là mất nhau, có lẽ đó mới là nỗi đau thực sự.

Nếu thật lòng rất thương một người, dẫu chẳng thể ở bên, ta vẫn mong bình yên ngự trị trong tim người đó. Để đôi khi đêm về nhìn xuống lòng đường ta biết người đó vẫn hạnh phúc đâu đó dưới những ngọn đèn xanh đỏ ngoài kia.

Chết đi đó mới là mất nhau - đó mới là nỗi đau. Còn lại thì vẫn sẽ vẹn nguyên. Đừng lo.