Ái Phi Trẫm Là Đặc Công

Chương 174: Giải thoát cho hai người

“Có vội hay không cũng vẫn phải đi!” Vệ Lai cười nhạt rót cho hắn một chén nước ấm, nhìn chén trà vốn đã đặt trong tay Hoắc Thiên Trạm, đầu lông mày của nàng nhướng lên. “Vừa ăn cơm xong lập tức uống trà là không tốt cho cơ thể. Hay là uống nước trắng đi, trà kia ít nhất phải hơn một phút mới được uống. Ngươi làm Hoàng Đế nhìn qua quả có rất nhiều người hầu hạ bên cạnh, thật ra người thật sự lo lắng cho ngươi cũng chẳng có mấy.”

Hoắc Thiên Trạm nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, một cảm giác mất mát mãnh liệt đến cực điểm đột nhiên dâng lên.

Vệ Lai không để hắn tránh né, nghiêng người đi về phía hắn đang nhìn.


“Hoắc Thiên Trạm, ta muốn đi thăm núi Đại Xuyên nổi tiếng, trong cuộc đời hữu hạn này, ta muốn hiểu thêm về thế giới mà ta đột nhiên tới. Ngươi là người rất tốt, nhưng chúng ta lại khác nhau. Ta có thể làm bằng hữu với ngươi, nhưng lại không thể thuyết phục mình yên tâm làm nữ nhân của ngươi. Ta không muốn lừa dối người, mặc dù có lúc, lời nói không nhất định đều là thật, nhưng cho dù là lời nói dối, cũng tuyệt đối không có nửa phần ác ý. Ta không yêu ngươi, cho nên ta thẳng thắn nói cho ngươi biết. Ta phải đi, cũng bỏ qua kế hoạch trốn khỏi cung lúc đầu mà nói thẳng với ngươi. Cho nên, Hoắc Thiên Trạm, đây là lúc chúng ta buông tay lẫn nhau. Ngươi thả ta, cho ta tự do, đồng thời, cũng cho chính ngươi một sự giải thoát.”

“Giải thoát cho ta?” Hoắc Thiên Trạm bất đắc dĩ, “Không có nàng bên cạnh, ta chỉ biết rơi vào bế tắc, giải thoát thế nào đây?”


“Đây chẳng qua là nhất thời!” Vệ Lai đáp kiên định, “Tin ta, cho dù là trống rỗng, cũng chỉ là một thời gian thôi. Chúng ta từ biệt như thế này, còn tốt hơn để ngươi rối rắm cả đời. Hoắc Thiên Trạm, ngươi đã hứa với ta...”

“Ta biết!” Hắn giương tay, “Ta đồng ý để nàng rời đi, sẽ không rút lời. Nhưng Ánh Nhi, nàng cũng phải đồng ý nói cho ta biết nàng đi đâu, nàng cũng đã đồng ý sẽ không biến mất khỏi sinh mệnh của ta. Ánh Nhi, điều ta muốn không nhiều lắm, chỉ muốn biết nàng có sống tốt hay không, vui vẻ hay không!”

Vệ Lai cười ra tiếng, tiếng cười tỏa ra khắp phòng, cũng làm cho không khí giảm bớt không ít.