Mạc Tu Lăng đêm đó không về nhà. Anh cảm thấy những chuyện anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế, hình như đang từng chút từng chút bị vạch trần. Anh thậm chí bắt đầu hoài nghi quyết định năm xưa của mình. Nhưng, anh chỉ bất đắc dĩ cười, bởi vì anh rõ ràng hơn bất cứ ai khác, nếu như thời gian có quay lại, anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Ngô Thúc Nguyên và mấy người này đều là cao thủ sống phóng túng. Mạc Tu Lăng chỉ nhìn bọn họ cười, uống rượu, dường như tất cả đều không liên quan đến mình.
Giang Nhân Ly buồn chán chờ ngoài cửa. Ngoại trừ trường hợp đi công tác bên ngoài, Mạc Tu Lăng tuyệt đối đêm nào cũng sẽ về nhà, cho dù khuya thế nào, nhưng không sẽ không quá một giờ đêm. Vậy mà hôm nay đã hai giờ sáng rồi. Cô không thích loại cảm giác này, phiền phức, bất an.
Cô thậm chí còn không thích ngủ một mình, cô thay quần áo xuống lầu. Cô có xe riêng nhưng rất hiếm khi lái ra ngoài, hôm nay lại phải dùng đến.
Tần Ngả Trữ mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, cũng không có mắng Giang Nhân Ly đã quấy rầy giấc ngủ của mình. Dù sao cô cũng hiểu Giang Nhân Ly không phải là người hay cố tình gây sự.
“Thế nào? Bị bỏ quên sao?” Tần Ngả Trữ ngáp dài nhìn cô.
Tần Ngả Trữ vốn là tùy ý nói bừa, nào ngờ Giang Nhân Ly lại gật đầu. Cơn buồn ngủ của Tần Ngả Trữ hoàn toàn biến mất: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có chuyện gì cả.” Giang Nhân Ly chiếm lấy giường của Tần Ngả Trữ, ôm trong tay một con búp bê lớn.
Tần Ngả Trữ đẩy cô: “Vớ vẩn, không xảy ra chuyện gì sao cậu lại tới tìm mình giờ này?”
“Anh ta hôm nay không có về nhà.”
“Vậy thì sao chứ, đàn ông không trở về nhà cũng bình thường.”
“Đây là lần đầu tiên.”
“Vậy thì không phải hiện tượng tốt rồi.”
Giang Nhân Ly cười: “Thực ra, cũng không phải chuyện này làm phiền mình.” Giang Nhân Ly buông con búp bê ra: “Có một người rất giống Giang Nhân Đình xuất hiện bên cạnh Mạc Tu Lăng. Cậu nói xem như vậy là ý gì?”
“Lẽ nào có người hám của, biết được quá khứ của Mạc Tu Lăng, sau đó thẩm mỹ cho giống Giang Nhân Đình để quyến rũ anh ấy?” Tần Ngả Trữ vẻ mặt giận dữ.
Giang Nhân Ly cười đến đau bụng, đẩy cô một cái: “Trời ạ, sức tưởng tượng của cậu thật là phong phú.”
Tần Ngả Trữ lắc đầu: “Là do cậu gần đây không có xem phim rồi, có một bộ phim nói về người phụ nữ thẩm mỹ thành môt người khác trở về trả thù chồng cũ. Phim hay như vậy mà chưa từng xem sao? Ngoài vẻ bề ngoài, cô ta còn thay đổi cả sở thích mà mọi thứ khác.”
“Đó không phải chuyện quan trọng.”
Tần Ngả Trữ gật đầu: “Vâng vâng vâng, Giang Nhân Đình đã chết, người chết sẽ không thể sống lại.”
“Cũng không quan trọng.”
“Sao cơ?”
“Quan trọng là… thái độ của mình đối với Mạc Tu Lăng. Nếu như mình quan tâm anh ta, mình sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế giữ lấy anh ấy, không ai có thể cướp đi được. Nhưng nếu như mình không thèm để ý, người đó xuất hiện cũng không có ý nghĩ gì.”
“Vậy cậu có quan tâm không?”
Giang Nhân Ly vừa ngồi dậy lại nằm xuống: “Mình không biết.”
Thực ra cô cũng hiểu một chút. Cô đối với Mạc Tu Lăng, không có cảm giác an toàn, cho nên cô muốn có một đứa con. Dù cho bản thân cô vốn không thích trẻ con nhưng cô vẫn muốn. Nếu như có một ngày Mạc Tu Lăng rời bỏ cô, cô cũng không phải sống cô đơn một mình, cô còn có một đứa con bên cạnh. Cái suy nghĩ này ngay cả chính cô cũng không thể tin được. Nhưng cô vẫn cố chấp muốn có con. Liệu có phải vì mục đích không tốt này mà cô mới cho đến giờ vẫn không có thai?
Tần Ngả Trữ không ép Giang Nhân Ly, chỉ cẩn thận mở miệng: “Hai người kết hôn cũng hơn hai năm rồi, mỗi ngày đều bên nhau như vậy, cũng phải có tình cảm hay sự ăn ý chứ?”
Cô nó còn chưa dứt lời, Giang Nhân Ly liền cười: “Để mình nghĩ xem nào. Đúng là có ăn ý, chính là lúc trên giường a!”
Tần Ngả Trữ đẩy cô: “Không đoan trang!”
“Sự thực a.” Giang Nhân Ly không ngại, “Nghe nói đàn ông và phụ nữ không giống nhau, về chuyện này, phụ nữ sẽ lựa chọn người mình yêu, còn đàn ông sẽ không nghĩ nhiều đến vậy.”
Tần Ngả Trữ không đồng ý liền lắc đầu. Nhưng cô lại không chú ý tới sắc mặt Giang Nhân Ly sau khi nói xong câu nói kia liền biến đổi. Không chỉ có sắc mặt biến đổi mà ngay cả tay cũng run lên. Nửa câu đầu kia, lời nói dường như giống như đang mắng chửi lòng mình. Vốn dĩ là vô ý nói ra, nhưng lại ngấm sâu vào tâm gan cô, trở thành một nút thắt không thể tháo gỡ.
“Vậy cậu lên nói chuyện với anh ấy nhiều hơn. Như vậy hẳn sẽ vợ chồng hòa hoãn.” Tần Ngả Trữ đưa ra chủ ý, “Dù sao tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới được chung giường.”
“Cậu có thể văn học hơn nữa được không?”
Tần Ngả Trữ ném con búp bê vào người Giang Nhân Ly.
Trên thực tế, giác quan thứ sáu của Giang Nhân Ly luôn rất chuẩn. Ví dụ như mấy ngày qua cô đều cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra, liền có chuyện xảy ra thật.
Trên thực tế, giác quan thứ sáu của Giang Nhân Ly luôn rất chuẩn. Ví dụ như mấy ngày qua cô đều cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra, liền có chuyện xảy ra thật.
Chí ít, cô không ngờ rằng lại thấy ảnh chụp Mạc Tu Lăng trên báo chí. Mà rõ ràng người trong ảnh cùng anh chính là Diệp Tư Đình.
Cuộc sống quả nhiên không hề khiến người ta lúc nào được bớt lo lắng. Trong lúc bạn tưởng là mọi chuyện đã chấm dứt thì thời gian lại nói với bạn rằng đó chỉ là ảo giác.
Điều then chốt chính là, liên tiếp mấy ngày nay giới truyền thông đều quan tâm tới người trong bức ảnh, rất muốn biết người phụ nữ bên cạnh anh là thần thánh phương nào.
Giang Nhân Ly cũng không có thiếu kiên nhẫn để đi tìm Mạc Tu Lăng, ngược lại anh họ cô là Uông Trạch Quân lúc gặp Mạc Tu Lăng ở yến tiệc này hùng hổ kéo anh lại.
Uông Trạch Quân hung dữ nhìn Mạc Tu Lăng, rồi lại nhìn thoáng qua Diệp Tư Đình bên cạnh.
“Mạc tổng, Uông tổng, tôi đi toilet một lát. Hai người nói chuyện.” Diệp Tư Đình rất thức thời lựa chọn tránh đi.
Mạc Tu Lăng nhàn nhạt nhìn Uông Trạch Quân, coi như không thấy địch ý trong mắt anh ta.
“Trước đây tôi còn tưởng rằng cậu thực sự là một chính nhân quân tử.” Uông Trạch Quân cười nhạt.
Mạc Tu Lăng vẫn thờ ơ: “Ý anh là hiện giờ em không phải?”
Uông Trạch Quân khoanh tay trước ngực: “Nhân Ly là em gái duy nhất của tôi, tôi nhất định không để kẻ nào khi dễ nó. Cậu là chồng nó, vậy mà cả ngày cũng người phụ nữ khác dây dưa là sao?”
“Anh cũng nói em là chồng của cô ấy. Vậy thì rõ ràng đó là chuyện vợ chồng em, đâu có liên quan đến người ngoài? Hơn nữa em cũng cảm thấy tò mò, tại sao giữa vợ chồng em không có chuyện gì mà anh là anh họ cô ấy lại kích động như vậy?” Mạc Tu Lăng cười lạnh xoay người.
“Cậu đứng lại, đó chỉ là vì em gái tôi không muốn cãi cọ.”
Mạc Tu Lăng tóm được tay Uông Trạch Quân đặt trên vai mình: “Uông tổng dường như rất nhàn rỗi, nhưng rất xin lỗi, em tuyệt đối không nhàn.”
Uông Trạch Quân rốt cuộc hiểu rõ, Mạc Tu Lăng thật đúng là không phải một kẻ lừa đảo giỏi.
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu như tôi nghe được từ miệng Giang Nhân Ly nửa câu không tốt, cậu chắc chắn xong đời. Cậu đừng quên tôi là đặc công đấy.”
Mạc Tu Lăng thờ ơ: “Vậy Nhân Ly không có nói với anh rằng em là taekondo đai đen sao?”
Uông Trạch Quân tức chết tại chỗ, tức giận cũng không phát ra được.
Uông Trạch Vũ vừa lúc xuất hiện kịp thời ngăn cản anh trai mình: “Đã bảo anh đừng có chọc vào cậu ta, anh còn không nghe.”
“Anh không nuốt trôi cục giận này. Em nói xem, Nhân Ly nhà chúng ta thật tốt, lấy được nó là phúc phận của tên tiểu tử này, thế mà hắn ta còn dám không quý trọng nó.”
Uông Trạch Vũ lắc đầu: “Anh trai, anh rõ ràng là đang thiên vị rồi. Chuyện vợ chồng, đâu phải một bàn tay vỗ lên tiếng được? Em cho rằng, việc này chắc chắn Nhân Ly cũng muốn tự mình giải quyết. Anh nghĩ xem, hai người bọn họ kết hôn đã hai năm nay cũng chưa có xảy ra chuyện gì. Vì sao gần đây lại gặp nhiều chuyện như vậy?”
“Ý em là gì?”
Uông Trạch Vũ thở dài một hơi: “Tên tiểu tử nhà họ Tả đã trở về.”
Uông Trạch Quân nhíu mày: “Nhân Ly là người tuyệt đối không quay đầu lại. Hơn nữa nó rất thông minh, hiểu rõ năm đó Tả Dật Phi rời bỏ nó là vì Uông gia chúng ta và Mạc gia tạo áp lực. Nó sẽ không vì vậy mà làm ra chuyện gì nữa.”
“Được rồi, anh cứ nghĩ như vậy đi!”
Uông Trạch Quân trừng mắt nhìn em trai. Tuy vậy anh cũng hiểu được em trai mình nói cũng có lý.
Mạc Tu Lăng trở về nhà. Giang Nhân Ly đang nấu cơm. Đây là món cô mới học được, dùng chuối tiêu thát lát rồi trộn với bột mì, cho vào chảo dầu chiên vàng. Không nhìn ra hình dạng chuối nữa nhưng món ăn nhìn vàng óng rất ngon miệng.
(úi xời, khỏi nói! Món này ta rất thích a~~~~ T__T)
Mạc Tu Lăng không biết vì sao thấy cô như vậy lại muốn sinh khí.
Giang Nhân Ly nhìn thấy anh, liếc qua rồi nở nụ cười: ”Anh đúng là có lộc ăn. Người ta đều nói tới sớm không bằng tới đúng lúc, anh ngồi chờ ăn đi!”
“Em có vẻ tâm tình rất tốt!”
Giang Nhân Ly nghiêng đầu nhìn anh cười: “Anh mong muốn em tâm tình không tốt sao?”
Mạc Tu Lăng vẫn nhìn cô, hồi lâu mới đi ra ngoài.
Anh vừa đi, Giang Nhân Ly cũng có chút phẫn nộ, có điều cô chỉ lẩm bẩm: “Thực sự là càng ngày càng khiến người ta phải suy nghĩ.”