Ái Đích Quyền Đầu

Chương 7: Sao đau buồn lại tới

Ngày sinh nhật thường mang lại cho con người ta niềm vui, nhưng cho đến
nay, con người đối với cuộc sống đều có thể là nỗi bi ai. Mỗi người đều
có sự kiến giải của mình, có những người cảm giác cuộc sống là may mắn.
Nhưng cũng có những kẻ cho rằng sinh chính là khổ nạn, một loại tội
nghiệt .

Người trưởng thành trong hạnh phúc luôn cảm thấy cuộc
sống của mình tươi đẹp. Lưu Hương Ngưng lại nghĩ rằng thế giới này vì
nàng mới trở nên đáng yêu như vậy, cho nên đối với nàng ngày sinh nhât
là cực kỳ quan trọng.

Tại Lưu Hương phủ, mỗi ngày sinh nhật của
nàng đều được phụ thân giàu có tổ chức rất hoành tráng. Khi đến Lỗ Sơn
Môn, vẫn như vậy, sinh nhật của Lưu Hương Ngưng lần này giống như khi
nàng cùng Lý Thiếu Dương kết hôn, rất nhiều người trong thành đều đến.
Bên trong Lỗ Sơn Môn rất náo nhiệt.

Khi những cơn gió thu thổi
qua bầu trời thu tĩnh lặng, những ngôi sao chiếu rọi ánh sáng khắp mặt
đất cũng là lúc những tân khách tới Lỗ Sơn Môn ra về.

Thiết Huyết Cừu tuy không phải là khách và cũng chưa từng ở lại Lỗ Sơn Môn. Hắn
thường đi ra ngoài mỗi khi có yến tiệc để tìm cho mình một chỗ uống
rượu. Trước kia hắn không có thói quen uống rượu như vậy, sau khi gặp
Lưu Hương Ngưng thì hình thành một thói quen xấu đó. Nhưng hắn vẫn cứ
tiếp tục, không biết tại sao hắn lại cảm thấy rất thoải mái, giống như
có một chỗ dựa.

Tại Vĩnh Tồn thành, Thiết Huyết Cừu thích nhất là cái "tửu điếm" này. "Tửu điếm" đặt tại một nơi hẻo lánh tại phía bắc,
nếu không để ý sẽ rất khó tìm. Bình thường rất ít người tới đây. Lúc này trong quán tiểu nhị còn chưa tới chỉ có lão bản nương (chủ quán) khoảng hai mươi bảy tuổi, đã từng có trượng phu. Trượng phu của nàng do mắc

bệnh đã qua đời. Nàng mở gian tửu điếm này cũng chỉ có thuê một người
giúp việc. Cái khác biệt của quán này là tên quán cũng chính là "Tửu
điếm"

Thiết Huyết Cừu thích nơi này bởi ít người tới và cũng vì
cái tên của quán, rất đơn giản, không phô trương, với tính cách của hắn. Hắn thích hết thảy những gì đơn giản chất phác.

Hơn nữa, chỉ có ở chỗ này, vô luận là hắn uống nhiều hay ít, uống tới bao giờ mà hắn say
gục xuống bàn thì lão bản nương cũng vẫn ở lại đợi hắn, đợi đến khi tiễn hắn ra về mới thôi.

Lúc này trong quán chỉ có lão bản nương và
Thiết Huyết Cừu, mặc dù gọi là bà chủ nhưng không được tính là xinh đẹp
lắm, chỉ là dễ nhìn thôi, nhưng thân thể lại đầy đặn, sở hữu một vẻ đẹp
có sức hút.

Nàng ngồi ở sau quầy, chống cằm nhìn nam nhân này
uống rượu, từng ngụm, từng ngụm có vẻ rất chuyên chú, ngay cả lúc này có người vào quán nàng cũng không hay biết.

„Lão bản nương, ngươi thường nhìn nam nhân uống rượu như vậy sao?"

Nàng quay lại nói: "uý, Ngô bang chủ, người lần đầu tiên đến đây, khách quý, mời vào"

Ngô Chi Năng đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiết Huyết Cừu, nói: "Lão bản nương, cho ta một bầu rượu và một bát"

Thiết Huyết Cừu nhìn hắn một cái, cầm bát rượu để trên bàn, sau đó bốc một
miếng thịt bò, tiếp tục uống. Đối với việc Ngô Chi Năng tới, hắn xem như không thấy.

Lão bản đặt rượu và thức ăn lên bàn, rồi quay lại quầy, nhìn hai nam nhân.

Ngô Chi Năng hỏi: "Không mời ta cùng uống sao?"

Thiết Huyết Cừu bưng chén rượu lên, hướng đến Ngô Chi Năng một cái, nói: "Uống!"

Ngô Chi Năng cười, giơ chén rượu trong tay lên cùng cạn với Thiết Huyết
Cừu, sau đó một bên rót rượu, một bên nói: "Rượu ngon lắm!"

Lão
bản nương đứng bên cạnh liền nói: "Ngô bang chủ, rượu trong quán của ta
đương nhiên ngon rồi, chỉ là với thân phận của ngài thật hiếm khi tới
đây nên không biết đấy thôi!"

Ngô Chi Năng nói: "Lão bản nương, ngươi quá lời rồi, ta có thân phận gì chứ?!"

Thiết Huyết Cừu nhìn Ngô Chi Năng, nhãn thần di chuyển lên trên tai trái của
Ngô Chi Năng, đột nhiên bưng chén rượu lên, nói: "Ngươi đích xác không
có thân phận gì, bất quá cũng chỉ hơn ta một chút thôi. Mọi người đều là kẻ không có thân phận, rượu này có một chút thì cùng say một chút"

Ngô Chi Năng nói: "Lời này chính hợp ý ta. Nào, cạn, Ngô Chi Năng ta đêm
nay cùng say với ngươi một trận, ha ha!" Hắn cười lớn cùng Thiết Huyết
Cừu cạn chén.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai nam nhân yên lặng uống rượu, cạnh đó, một nữ nhân yên lặng nhìn hai nam nhân uống rượu.

Ngọn đèn đang cháy, thời gian đang cháy, tâm trạng mỗi người cũng cùng một dạng bùng cháy.

Rượu nóng như lửa có thể đốt cháy cả linh hồn.

Người thì nửa tỉnh nửa say, hoặc cũng đã say mèm, nhưng ai có thể hiểu rõ?
Ngay cả người uống rượu cũng không thể hiểu được chính mình thì người
khác làm sao mà hiểu được.

"Ngươi biết vì sao người ta nhất định
phải trở thành kẻ mạnh không ?" Ngô Chi Năng phá vỡ tình trạng say sưa
trầm mặc, đột nhiên thốt một câu.

Thiết Huyết Cừu lờ đờ giương mắt nhìn hắn, không nói gì.

Ngô Chi Năng nói: „Chỉ có người mạnh mới có thể làm được tất cả những gì
mình muốn. Bởi vì người mạnh muốn là phải được, cho dù là tình yêu cũng
vậy, cũng chỉ có người mạnh mới có thể có được nàng và bảo vệ nàng."

Thiết Huyết Cừu lắc đầu hiển nhiên không rõ ý tứ trong lời nói của Ngô Chi Năng.

Ngô Chi Năng thở dài: "Ngươi nên trở thành một cường giả"

Thiết Huyết Cừu cũng vẫn tiếp tục lắc đầu, tiếp theo trút một chén rượu qua cổ họng

"Cường giả chính là chính nghĩa!" Ngô Chi Năng nói tiếp: "Bất kể là ngươi đã
từng làm gì, chỉ cần ngươi đánh bại đối thủ của ngươi. Ngươi cũng chưa
có lần nào chân chính cùng Lý Thiếu Dương tranh đoạt Lưu Hương Ngưng.
Bởi vì hắn ta vừa là bạn mà cũng vừa là chủ của ngươi? Ái tình tất phải
dùng sức mạnh và tốc độ. Ngươi đã từ bỏ chiến trường của mình, lại chọn ở tửu điếm tối tăm này. Ta cảm thấy oan uổng giùm ngươi."

Tay rót rượu của Thiết Huyết Cừu bắt đầu run rẩy. Nhãn thần bắn ra liệt tửu thần mang, nhìn chằm chằm vào bát rượu.

"Ngô bang chủ, ngươi sao lại có thể nói tửu điếm của ta như vậy?"

Ngô Chi Năng vội vàng xuống giọng: "Xin lỗi lão bản nương, tửu điếm của
ngươi tuy tối tăm nhưng lại rất thích hợp với những loại người này."

Lão bản nương nói: "Giống như ngươi?"

Ngô Chi Năng trút một chén rượu vào bụng rồi nói: "Đúng vậy"

Lão bản nương cười nhạt, ánh sáng đèn cũng lung linh mờ ảo.

Tửu điếm lúc này vẫn tiếp tục im lìm như cũ. Tại nơi im lìm này, hai nam
nhân cũng uống đến thiên hôn địa ám, rốt cục say ngã trên bàn, ngủ say
sưa.

Lão bản nương bất đắc dĩ lúc lắc đầu, dọn dẹp bầu rượu và chén bát sau đó trở lại quầy, đồng thời cũng gục xuống bàn ngủ.

Không bao lâu sau, trời cũng dần sáng.

Hai gã say đã tỉnh lại nhìn thấy lão bản nương vẫn còn ngũ gục trên quầy.
Ngô Chi Năng định mở miệng đánh thức nàng nhưng bị Thiết Huyết Cừu ngăn
lại. Hắn cũng với Ngô Chi Năng hướng về phía sau Vũ Trân, dùng tay ngăn
trở, nhẹ giọng nói: „Để cho nàng nghỉ ngơi„

Ngô Chi Năng đưa tay ra sau lưng lấy từ túi tiền ra một đỉnh bạc đặt ở trên quầy thu tiền,
mỉm cười nhìn Thiết Huyết Cừu đầy thiện ý, cất bước ra ngoài.

Thiết Huyết Cừu nhìn Vũ Trân một chút, tâm hồn có chút loạn động, khẽ thở
dài: „Lần nào cũng hại ngươi theo ta thụ tội, thật xin lỗi." Dứt lời hằn rời khỏi tửu điếm, chừng nửa khắc sau đã về tới Lỗ Sôn Môn, nhưng trực
giác báo cho hắn biết Lỗ Sơn Môn hôm nay có biến hoá lớn. Hắn liền bước
nhanh vào Lỗ Sơn Môn, nghe ngóng được một tin tức: Tối hôm qua, Lý Thiếu Dương đã chết ở trên giường, mà Lưu Hương Ngưng cũng không biết tung
tích.