Ái Đích Quyền Đầu

Chương 3: Lưu hương ngưng

Tại huyện Vĩnh Tồn, ngoài Lỗ Sơn môn cùng Liệt Diễm
bang ra, còn có một Lưu Hương phủ là nơi có nhiều người. Lưu Hương phủ
cũng không phải bang phái, mà là nơi ở của phú thương Lưu Quý Biên.

Lưu Quý Biên là đại phú thương số một số hai tại huyện Vĩnh Tồn, ngay cả
quan phủ cũng muốn kết giao với ông - quan thì ngồi thanh nhàn không
phạm đến công việc người, không có tiền thì tự nhiên có tiền của người
đưa đến tay, nếu không thì sao có thể "thanh" lại nhàn? Mà Lưu Quý Biên
đang là tài thần gia của y, tự nhiên y cũng lễ nhượng vài ba phần.

Người ta nói, người giàu sang, đều không có hậu, điều này rốt cuộc cũng có
chút đạo lý, Lưu Quý Biên gia sản vạn quán, nhưng lại không có con trai, chỉ có một nữ nhi - Lưu Hương Ngưng.

Mọi người hình dung nữ nhân đẹp, luôn không thể nói thành lời, nhưng thật ra nhiều từ đều dư thừa,
mỹ nữ chính là mỹ nữ, vừa nhìn sẽ biết: Đẹp!

Lưu Hương Ngưng
thường xuyên được nhắc tới trong các cuộc đàm luận của một số phong lưu
công tử. Nàng tuy không hay đi lại bên ngoài, nhưng biết rất nhiều. Nàng là mỹ diễm giai nhân, tại huyện Vĩnh Tồn - Cũng như gia sản của cha
nàng - là số một số hai. Dùng cách nói phân loại tuyệt đối, không nghi
ngờ gì là đệ nhất mỹ nữ tại huyện Vĩnh Tồn.

Lưu Hương Ngưng đã
mười tám. Tục ngữ nói, mười tám như một đóa hoa, mà mong chờ để đi theo
người đến hái hoa. Nhưng thật ra khi Lưu Ngưng Hương mười lăm tuổi thì,
đã có người đến Lưu Hương phủ để cầu thân, theo đó người cầu thân dần
dần đông hơn, tiếp đó lại từ từ thưa dần đi khiến cho không ai lý giải
nổi. Song nói trắng ra là, khi nào có người muốn hái hoa, thì nên học
tập những người đi hái hoa trước, sau lại nghĩ tới những người hái hoa
đều bị lũ chó canh vườn hoa đuổi cắn, cũng dần dần không ai dám hái hoa - hoa hái không được, bị chó cắn quay về thì thật không đáng.


Bởi vì Lưu Hương Ngưng lớn lên ngày càng dễ nhìn. Từ khi nàng mười lăm
tuổi, Lưu Quý Biên đã không thể nào yên tâm để cho nàng đi lại bên
ngoài, sợ nàng gặp phải kẻ xấu. Thế giới này, kẻ xấu cũng không ít.

Cha lo lắng cũng không thể thay đổi người trẻ tuổi tò mò và hiếu động trời
cho. Khi Lưu Quý Biên không ở nhà thì, Lưu Ngưng Hương vẫn lén lút xuất
ngoại đi dạo hai ba canh giờ mới lén lút quay về Lưu Hương Phủ. Lưu Quý
Biên ít nhiều cũng biết việc đó, nhưng mỗi lần nàng có thể bình an vô sự trở về nhà, cũng không nói gì với nàng cả. Ông chỉ có một bảo bối nữ
nhi, sao có thể không yêu quý chứ?

Như ngày hôm qua nàng bế nữ
nhi của quản gia đi ra ngoài, ông cũng nhắm mắt làm ngơ. Không ngờ sáng
sớm hôm nay, Lưu Ngưng Hương lại lén lút đi ra ngoài cửa. Đó là nha hoàn phát hiện được, ông cũng không phái người đi tìm, chỉ

tựa vào ghế thái sư than nhẹ: "Chỉ mong nữ nhi bình yên trở về."

Lưu Hương Ngưng lẻn đi, chạy thẳng đến bên bờ Vong Tình hồ, khuôn mặt xinh
đẹp hết ngó đông lại nhìn tây, trong tay cầm một chiếc áo khoác dài, là
chiếc áo mà hôm qua Thiết Huyết Cừu đã khoác lên người Trĩ Tâm.

"Y còn chưa tới sao?" Lưu Hương Ngưng nhủ thầm.

Nàng đang đợi người ư?

Có lẽ vậy.

Sương mù Vong Tình hồ vào sáng sớm dày hơn, trong khi làn sương tan dần, Lưu
Hương Ngưng đợi cũng đã lâu. Nàng hơi mất kiên nhẫn, tầm nhìn cũng dần
mở rộng đến kiều các giữa hồ, đôi mắt hấp háy, khóe miệng vô thức nở một nụ cười nhu mỳ.

Nơi kiều các có hai thanh niên đang đứng.

Lưu Hương Ngưng lờ mờ nhìn ra là hai người đã gặp hôm qua: Lý Thiếu Dương và Thiết Huyết Cừu.

Nàng định bước đến, chân vừa nhón lên, đột nhiên lại đặt xuống, tay mân mê
chéo áo, một hồi lâu sau quay người lại, lưng hướng về phía hai người
trên kiều các, đứng yên bất động.

Hai người trên kiều các dường
như cũng nhìn thấy nàng. Hai người nhìn thấy bóng lưng nàng - hôm nay
nàng mặc áo màu đen, chiếc áo phất phơ theo từng cơn gió.

Lý Thiếu Dương nói: "Là thiếu nữ hôm qua."

Thiết Huyết Cừu nhìn kỹ bóng lưng đó, nói: "Nàng tới tìm công tử"

"Hừ, sao ngươi khẳng định vậy?"

Thiết Huyết Cừu đáp: "Nàng cầm trong tay áo bào của ta, có lẽ nàng muốn trả
lại cho chúng ta. Nàng hôm qua vốn đã có thể gửi lại ta chiếc áo đó
nhưng chỉ vì khi gặp hôm qua nàng lại để Trĩ Tâm mặc. Đã mượn thì phải
trả nên hiện giờ nàng mới ở đây."

Lý Thiếu Dương cười nói: "Đáng tiếc áo đó không phải của ta."

Thiết Huyết Cừu đáp lại: "Nhưng tình cảm của nàng là dành cho công tử."

Lý Thiếu Dương vỗ vai Thiết Huyết Cừu bảo: "Chúng ta lại đó thôi, nàng đã
đợi cũng lâu rồi. Nếu không tới đó thì e chiếc áo của ngươi không được
trả về mất."

Thiết Huyết Cừu điềm đạm cười

"Huyết Cừu, thật hiếm thấy ngươi cười. Ngươi cười lên khiến người khác thật dễ chịu. Có lẽ ngươi nên chăm cười một chút"

Hai người đến sau lưng Lưu Hương Ngưng, Lý Thiếu Dương nói: "Tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau."

Thân hình Lưu Hương Ngưng động nhẹ, quay người lại đáp: "Ồ, tôi không biết ngài ở đằng sau. Lý công tử, ngài tới lúc nào vậy?"

Lý Thiếu Dương nhìn Lưu Hương Ngưng, nàng tự ahồ hôm nay đặc biệt ăn mặc
cầu kỳ, so với ánh nhật quang còn hơn nhiều, nhưng hắn càng lưu luyến mỹ thái tự nhiên hôm qua của nàng hơn.

"Khi tiểu thư xoay người, ta đã đi qua, tiểu thư đang đợi ai phải không?"

Lưu Hương Ngưng khẩn trương trả lời: "Không, không phải, ta đi dạo thôi, ta nghĩ, nếu như gặp ngươi, sẽ mang áo khoác này trả cho ngươi. Ân, đây có phải cua ngươi không?" Nàng đưa áo khoác cho Lý Thiếu Dương, thấy Lý
Thiếu Dương không nhận, ngược lạ chỉ tay vào người thanh niên bên cạnh.
Nàng đưa cho hắn, đây là của hắn

Lưu Hương Ngưng lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Thiết Huyết Cừu. Nàng kín đáo nhìn người thanh
niên chất phác, có chút không ý tứ, chuyển y phục cho Thiết Huyết Cừu,
xấu hổ nói: Đây là của người? Cám ơn người hôm qua chiếu cố Trĩ Tâm của
ta."

"Không cần." Thiết Huyềt Cừu tiếp nhận lấy bộ áo khoác. Song thủ lực lưỡng có chút run rẩy, song nhãn không dám nhìn thẳng trông
giống như trẻ con.

Lưu Hương Ngưng tại lúc Thiết Huyết Cừu nhận
lấy áo khoác xong, độ một khắc sau xoay mặt hướng về Lý Thiếu Dương nói: "Lý công tử , không có việc gì, ta phải đi rồi."

Lý Thiếu Dương
giữ lại nói: " Chẳng lẽ nhất định phải có việc mới có thể lưu lại ư?
Tiểu thư có thể nào cùng với chúng tôi đi dạo quanh bờ Vong Tình Hồ này
một chút không?"

Lưu Hương Ngưng bất giác hiện ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng trên mặt „ Cái này ... Cái này ..."


Lý Thiếu Dương nói tiếp: „ Chẳng lẽ tiểu thư cho rằng chúng tôi là người xấu cho nên chẳng muốn ở cùng một chỗ với chúng tôi?"

Lưu Hương Ngưng vội la lên „ Không phải vậy , ta , ta ..."

"Có thể nắm tay nàng được không?" Lý Thiếu Dương rất lịch sự chìa bàn tay
ra. Lưu Hương Ngưng nhìn bàn tay dài đầy nam tính, đột nhiên nhìn lại
bàn tay trắng noãn của mình, sắc mặt đỏ ửng, xoay người chậm rãi đi
trước, chừng hai ba bước quay đầu lại: "Công tử, người không phải nói là đi dạo sao?"

Lý Thiếu Dương nhìn Thiết Huyết Cừu mỉm cười

Thiết Huyết Cừu trong mắt hiện ra một thoáng mất mát rất khó phát hiện, rồi lên tiếng: "Công tử, Huyết Cừu về trước."

"Không phải là chúng ta cùng đi với nhau sao?"

Huyết Cừu trả lời: "Huyết Cừu tuy có trách nhiệm, nhưng biết giờ phút này
không nên đi theo công tử, nếu không sẽ làm mất hứng Hương Ngưng tiểu
thư."

"Ha ha!" Lý Thiếu Dương bật cười ra tiếng.

Lưu Hương Ngưng tức giận trừng mắt nhìn Thiết Huyết Cừu quát lên: Ai nói ta mất hứng?"

"Thiết Huyết Cừu nói". Thiết Huyết Cừu trả lời nàng, xoay lại nhìn Lý Thiếu
Dương rồi nói tiếp: "Công tử, Hương Ngưng tiểu thư đích thị là một cô
gái rất đáng yêu. Ta không quấy rầy các ngươi."

Dứt lời, hắn ly
khai Lý Thiếu Dương. Kể từ ba tháng nay, đây là lần đầu tiên hắn không
cùng Lý Thiếu Dương đồng thời trở về Lỗ Sơn Môn. Trong cuộc sống sau
này, hắn cũng không theo Lý Thiếu Dương ra ngoài nữa. Lý Thiếu Dương ra
ngoài một mình đến Vong Tình hồ, nhưng lại có thêm một nhân ảnh xinh đẹp bên cạnh hắn.

Mùa xuân đã đến trên Vong Tình hồ , cái tình yêu đầu mùa của bắt đầu chớm nở, và cũng bắt đầu một cái câu truyện khác.