Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 85

Du Tự tức đến ngực phập phồng: “Chỉ biết bảo vệ hắn, nếu không phải vì hắn gây ra chuyện năm đó, ngươi cũng không đến mức rơi vào cảnh ngộ thế này!”

Văn Kinh hoang mang hỏi: “Năm đó phát sinh chuyện gì?”

Quân Diễn Chi mím chặt môi.

Du Tự cười lạnh một tiếng: “Năm đó sau khi ngươi phi thăng thành tiên, hắn vẫn đang ở kỳ độ kiếp chưa độ được. Sau khi ngươi thành tiên cần bế quan ba năm năm để củng cố tu vi, lúc vừa xuất quan lại gây ra chuyện. Sở dĩ ngươi bị trục xuất đến thế tục giới mấy ngàn năm, toàn bộ là vì hắn. Ngươi còn không nỡ giết hắn!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Du Tự híp mắt: “Năm đó lúc ngươi xuất quan, đúng lúc Mộc Cẩn tử sắc ba ngàn năm nở một lần. Tử Vi đại đế đặc biệt thích loại hoa này, bèn mời chúng tiên đến thưởng ngoạn, ngay cả tiểu tiên vừa vào tiên giới cũng không ngoại lệ. Mộc Cẩn tử sắc này sinh trưởng ở chỗ giao giới của thượng linh giới và thiên giới, nhưng Tử Vi đại đế dẫn chúng tiên thưởng ngoạn, trong thượng linh giới làm sao có người dám quấy nhiễu hưng trí của ngài? Vậy mà, con rắn không biết trời cao đất dày này lại đi!”

“Đi tìm Thanh Hư Tử?”

“Tu tiên có ba trọng thiên kiếp, người khác độ kiếp, đều là độ lôi kiếp, điện kiếp, phong kiếp, hắn thì hay lắm, lại là tình kiếp! Hắn vốn có tư chất thần tu, lại đúng lúc thiên kiếp giáng xuống, không thể khống chế tâm ma trong người, để tình cảm lan tràn.”

Văn Kinh nhịn không được hỏi: “Lúc độ kiếp mới, mới phát hiện có tình cảm?”

Du Tự than: “Các ngươi trên ngàn năm phần lớn thời gian đều bế quan tu hành, tuy ăn ngủ đều bên nhau, nhưng hắn phần nhiều là dùng hình rắn hiện thân, chỉ xem như nuôi một ái sủng, không nghĩ đến phương diện khác. Cũng là thiên đạo an bày, sau khi ngươi phi thăng thiên kiếp giáng xuống, lúc độ kiếp hắn bỗng nhiên hiểu ra tâm tư đối với ngươi, vậy không phải là tâm ma ào lên sao?”

“…”

“Tiếc rằng hắn không đến được thiên giới để tìm ngươi, lại không địch lại được tâm ma trong người, tuy liều mạng áp chế, nhưng vẫn khó thể chịu đựng. Lúc Mộc Cẩn tử sắc nở hoa, Tử Vi đại đế chiêu cáo hạ linh giới, chúng tiên thưởng tuyết ngắm hoa, những kẻ nhàn tạp không được tới quấy nhiễu. Không biết con rắn này nghĩ gì, vậy mà không sợ chết đến đó.”

Quân Diễn Chi vô cảm nhìn mặt đất.

Du Tự ngừng một chút mới nhẹ giọng nói: “Sau khi hắn đi, bị yêu tiên trông cửa cản lại không cho vào trong. Lúc đó cũng đang có chuyện, ấu tử mười ba tuổi của Tử Vi đại đế đang đi dạo khắp nơi, sau khi thấy hắn, bèn nói đang muốn bắt một con rắn về cho con ưng của mình, mới dùng pháp bảo thu hắn. Hắn đương nhiên không chịu, trong lúc cấp bách sử ra tuyệt chiêu, đánh chết tiểu hài đó.”

Văn Kinh sửng sốt: “Hắn chẳng qua là kỳ độ kiếp, làm sao giết được chân tiên?”

“Ngươi có điều không biết, hài tử này là do Tử Vi đại đế sinh ra tại tiên giới, tuy ra đời đã là chân tiên, nhưng không giống như hai ta tu luyện mấy ngàn năm mà nên, bản lĩnh và tu vi cũng chỉ tương đương với tu tiên giả kỳ đại thừa. Tiểu hài tử này xuất thân cao quý, bình thường không ai dám chọc, vì thế nuôi ra tính cách kiêu ngạo thích ức hiếp người, có chút không biết trời cao đất dày.”

“Hài tử này chết, Tử Vi đại đế nhất định không tha cho hắn.”

“Tử Vi đại đế tuy có năng lực thông thiên triệt địa, khởi tử hồi sinh, nhưng chẳng qua là đối với nhục thể phàm thân mà thôi, một khi chân tiên chết, nguyên thần tan biến, không còn khả năng tái sinh. Quân Diễn Chi bị người bắt được đưa đến trước mặt Tử Vi đại đế, thiên nhan phẫn nộ, hủy nguyên thần hắn, hồn phách tan biến. Chúng tiên thấp thỏm không dám nói nhiều, không ngờ…” Du Tự thở dài.

“Không ngờ cái gì?”

Du Tự không muốn nhìn cậu: “… Không ngờ, lúc này Thanh Hư Tử lại nhảy ra, ôm cự mãng thừa nhận một kích lôi đình của đại đế, lập tức nguyên thần bị hủy. Quân Diễn Chi đau không muốn sống, thoáng chốc đại phát ma tính, ngay cả chân tiên tu vi hơi thấp cũng bị khống chế. Lúc đó trời tối đi, chính là ngày đông không trăng, tuyết bay phiêu phiêu, hoa Mộc Cẩn tử sắc lũ lượt rơi xuống, thiên địa ảm đạm vô quang.”

Văn Kinh không kìm được siết chặt tay Quân Diễn Chi: “Ngày đông không trăng huynh ấy liền toàn thân run rẩy…”

Du Tự tiếp lời: “Chuyện sau đó cũng không cần nói nhiều nữa, du hồn của ngươi bị trục xuất đến thế tục giới, vĩnh viễn không được trở về, hơn nữa đời đời kiếp kiếp không thể sống quá mười lăm tuổi. Quân Diễn Chi bị Tử Vi đại đế giết, hồn phách tiên tan, coi như kết thúc vụ án này.”

Văn Kinh câm nín, ngẩng đầu hỏi: “Nếu hồn phách của hắn đã tan biến, thì sao có thể chuyển sinh được nữa?”

Du Tự có chút mệt mỏi nói: “Lúc hắn chết ma khí luẩn quẩn trong hồn phách, phiêu tán khắp nơi. Ngàn năm sau đúng dịp hạ linh giới đại kiếp, trong thiên địa ma vật sinh sôi, ma khí cường đại tung hoành, Quân Diễn Chi mới thuận ứng thiên đạo, mượn cơ hội trùng sinh.”


Quân Diễn Chi siết chặt tay Văn Kinh, hai người đều lặng yên không nói.

Du Tự chậm rãi bình tĩnh lại, nói với Văn Kinh: “Vì hắn ngươi cũng từng liều mạng với ta không chỉ một lần, đây cũng không phải là mục đích chuyến này của ta. Ngươi chỉ nhớ một chuyện, hiện tại ngươi vì hắn không đi với ta, thì chỉ có cơ hội trong đời này. Nếu không thể thành tiên, ngươi sẽ phải trở về thế tục giới, nhưng nếu hắn lưu lại hạ linh giới chuyển sinh, lúc đó ta sẽ không còn biện pháp nào đón ngươi về nữa.”

Văn Kinh gật đầu: “Đa tạ Du sư huynh chỉ điểm giúp đỡ.”

Du Tự nghe được cách gọi “Du sư huynh” đã hơn ngàn năm chưa được nghe, trong lòng trăm cảm xúc giao nhau, rất lâu mới nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ ta đã xem ngươi là đệ đệ ruột, tính cách của ngươi và Quân Diễn Chi hợp nhau, ta cũng không có gì để nói, tự giải quyết ổn thỏa đi.”

“Đa tạ Du sư huynh.”

Du Tự lại nhìn đại quy ngẩn ngơ bất động trong lòng Văn Kinh, đột nhiên nói: “Con rùa này e rằng sẽ không thể mở linh trí được, các ngươi lấy Tố Tâm Bạch quả cho nó ăn, tương lai mang nó cùng lên thượng linh giới, mới dễ dung hợp nguyên thần.”

Văn Kinh vội nói: “Được.”

Du Tự đứng ở cửa sổ, trường bào màu tím đen chạm đất, gương mặt hơi phiếm nhu quang dưới ánh trăng, nhẹ giọng nói: “Mấy ngàn năm chớp mắt đã qua, các ngươi cố gắng tu hành, tương lai gặp lại.”

“Ừm.” Trong lòng Văn Kinh chợt có cảm xúc, kéo Quân Diễn Chi nói: “Du sư huynh bảo trọng.”

Du Tự cúi đầu không nói, nhưng chợt biến sắc mặt, khóe miệng hiện ra nụ cười tà như có như không trước kia, ngẩng đầu nhìn Quân Diễn Chi một cái: “Đừng quên trị thương cho Văn Kinh.”

“… Ta biết.” Quân Diễn Chi híp mắt.

Quanh người Du Tự hóa thành một vùng lam quang nhàn nhạt, rồi biến mất.

Văn Kinh khó hiểu hỏi: “Trị thương gì cho đệ?”

Quân Diễn Chi trêu chọc đại quy trong lòng Văn Kinh, không đáp mà hỏi: “Chuyện năm đó, đệ hận ta không?”

Văn Kinh tạm thời không lên tiếng. Hận cái gì chứ? Đau lòng còn không kịp nữa mà…

Cậu cúi đầu sờ đầu đại quy, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, hiện tại mọi chuyện gần như đã giải quyết hết rồi, huynh dự định tiếp theo sẽ làm gì?”

Quân Diễn Chi cân nhắc nói: “Trước giải quyết Triệu Ninh Thiên đã rồi nói.”

“Ừm.”

Sắc trăng nhu hòa, hai người lại có chút mệt mỏi, Quân Diễn Chi dắt Văn Kinh tới bên giường rồi thuận thế kéo, nằm mặt đối mặt. Đại quy chậm rãi bò xuống giường, đi về phía cửa.

Quân Diễn Chi thích thâm tình nhìn nhau thế này, nhưng đối với loại nhu tình mật ý này Văn Kinh lúng túng nhất, thanh giọng nói: “Đêm nay không cần quản đến các đệ tử đang đợi huynh trị thương trong đại điện sao?”

Quân Diễn Chi ôm cổ cậu, ánh mắt sâu xa như nước, chậm rãi dán miệng lên: “Sư đệ?”

Văn Kinh cảm thấy trong đầu nổ ầm ầm, từ đỉnh đầu tê dại đến gót chân, ngay cả thứ đó cũng có dấu hiệu tỉnh giấc, nhịn không được rên rỉ: “Sư huynh… ưm… sư huynh…”

Hai cánh môi nhẹ ngậm lấy cậu.

Văn Kinh không biết phải làm sao mới tốt, tay Quân Diễn Chi quy củ đặt sau gáy cậu, Văn Kinh muốn thò vào trong y phục hắn sờ lại không dám, chỉ đành để hắn chậm rãi liếm cắn.


Quân Diễn Chi hiện tại tự hạn chế mình đến mức người khác phải cảm thấy hổ thẹn, còn cậu thì lại nóng ruột không ra gì, rốt cuộc là sao?

Càng hôn càng sâu, Văn Kinh nửa nhắm mắt, không thể khống chế kéo thắt lưng Quân Diễn Chi, hai tay thò vào, dán lên làn da ấm nóng của hắn: “Sư huynh…”

“Ừm?”

Quân Diễn Chi túm tay cậu kéo ra khóa sau lưng, thuận thế lật người Văn Kinh lại, đổi sang tư thế lưng dán vào ngực. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, tay phải trượt vào đũng quần Văn Kinh, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve.

Hai tay Văn Kinh bị hắn giữ chặt sau lưng không thể động, quần trượt đến đầu gối, nhúc nhích chân nhẹ giọng rên rỉ.

Thật, thật thoải mái…

Không bao lâu, Quân Diễn Chi buông Văn Kinh ra, Văn Kinh đỏ mặt túm chăn lau lau.

Cậu bức rức nói: “Sư huynh có muốn không?”

Quân Diễn Chi cúi đầu: “Huynh phải đến Thanh Hư đại điện trị thương cho người ta, hôm khác đi.”

“…Ừm.” Văn Kinh trân mắt nhìn hắn ngồi dậy chỉnh lý y phục, không dám làm căng, lại không biết phải làm gì mới dụ dỗ được hắn, gấp đến mức lòng như lửa đốt. Trên người cậu phủ kín vết thương, diện mạo đáng sợ, ngay cả cởi y phục cũng có thể dọa người, làm sao có thể dùng để dụ dỗ người chứ?

“Sư huynh, đợi huynh trị khỏi cho những người đó rồi, chúng ta lại, lại…” Văn Kinh đỏ mặt gãi đầu gãi tai.

“Ừm.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt gật đầu, “Đệ đi tắm đi, huynh đi trước.”

“Được.”

Mắt thấy Quân Diễn Chi bay về đại điện, Văn Kinh vội chạy ra ôm lấy đại quy, giọng nói mang âm khóc: “Lục Tần, ta phải làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao dụ dỗ chứ? Vừa rồi ta kêu thành như thế mà hắn cũng không chút dao động.”

Đại quy trợn to mắt, hoàn toàn không hiểu đã phát sinh chuyện gì.

“Không được… phải hạ dược mạnh cho hắn…” Văn Kinh lắc thân thể đại quy, bức hỏi: “Ngươi nói nếu ta hạ dược hắn, thì có phải quá hạ tiện không?”

Đại quy mù mờ không hiểu: “…”

“Ta cảm thấy chuyện này cũng không thể quơ đũa cả nắm, ta và sư huynh là lưỡng tình tương duyệt, hạ dược hắn cũng là tình thú, ngươi nói đúng không?”

Đại quy: “…”

“Vậy được, nếu ngươi cũng đồng ý, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi…”

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng đánh nhau, vài đệ tử hét: “Triệu Ninh Thiên điên rồi! Mọi người mau tránh đường!”

Đầu đại quy khẽ động.

Văn Kinh vô thức ôm đại quy lên, chỉ cảm thấy nó nôn nóng xao động không thôi, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi ở trong phòng đừng chạy loạn, ta đi báo thù cho ngươi.”

Nói xong, cậu khóa đại quy trong phòng thiết một tầng kết giới, rồi thuận tay cầm Túc Tâm kiếm lên, đi tới chỗ phát ra tiếng ồn.

Tiếng đánh nhau ồn áo đó dời dần về hướng Thanh Hư điện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của các đệ tử, Văn Kinh truy theo, lại thấy một đám người đi tới, dẫn đầu chính là Vân Khê trưởng lão.

Chỉ thấy một đạo thanh quang phát ra từ người Vân Khê trưởng lão, tầng tầng vây lấy Triệu Ninh Thiên tóc tai xõa tung, hung tợn thu lại.

“A__!” Triệu Ninh Thiên phát ra tiếng kêu đau tận tâm phế, rũ đầu xuống ý thức không rõ.

Vòng thanh quang vây Triệu Ninh Thiên chậm rãi đáp xuống mặt sàn thanh thạch, rồi trở về trên người Vân Khê trưởng lão.

Mọi người vây quanh ông, lặng lẽ chờ đợi.

Không bao lâu, cái đầu cúi xuống khe khẽ động, Triệu Ninh Thiên mở mắt ra, hoang mang nhìn xung quanh, rồi thoáng cái trở nên sợ hãi cực độ.

“Các ngươi muốn làm gì?”