Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 82

Thông đạo chật hẹp khó đi, Văn Kinh không khách khí đẩy Quân Diễn Chi ra sau, tự mình đi trước. Cậu bình tĩnh quay người, lại suýt nữa đụng vào một góc nhọn nhô ra, lập tức được Quân Diễn Chi lấy tay bảo vệ đầu.

Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Cẩn thận… đừng để đá đập vào đầu.”

Văn Kinh phát giác rõ ràng Quân Diễn Chi đang tán tỉnh mình, nhưng không biết phản ứng thế nào, ho một cái thanh giọng: “Những cục đá này không mỏng manh như huynh, cũng không thích khóc như huynh.”

Quân Diễn Chi biến sắc, cúi đầu: “Huynh chỉ là ba năm đó khóc hơi nhiều chút…” Nói một hồi âm thanh đã hơi chua xót.

Văn Kinh biết mình đã nói sai, lập tức hối hận không thôi, rầu mặt dỗ dành: “Đều là do đệ chọc huynh, là đệ không đúng, Quân sư huynh…” Đừng khóc nữa nha, khóc nữa đệ cũng khóc theo đó.

Quân Diễn Chi tiếp tục bước, tựa vào cậu nhẹ giọng nói: “Sư đệ, mấy hôm nay huynh thường nghĩ, nói không chừng là do kiếp trước huynh nợ đệ. Kiếp này phải nhận tình của đệ, không có gì báo đáp được. Nước mắt ba năm nay xem như trả cho đệ…”

Gân xanh nhẹ giật trên huyệt thái dương Văn Kinh, hận không thể lấy phân chuột bôi lên mặt hắn. Từ đâu ra mà hắn có cái suy nghĩ này, thật cho rằng mình là Lâm Đại Ngọc à, người ta dùng nước mắt trả nợ, hắn cũng dùng nước mắt trả nợ. Không phải chỉ là lúc vừa gặp mặt gọi hắn một tiếng thần tiên ca ca thôi sao, đây là một lời thành tiên tri sao?

Liễu Thiên Mạch bên ngoài nóng ruột hỏi: “Hai đệ đang làm gì? Xong chưa hả?”

“Xong rồi xong rồi! Sắp ra rồi!” Văn Kinh sụ mặt nhẹ giọng nói: “Sư huynh, trước mặt đệ huynh sao cũng được, trước mặt người khác vẫn nên mang bộ dạng cao nhã thiên tiên bình thường là hơn, sao?”

Quân Diễn Chi rũ mắt nhìn cậu, đột nhiên cúi đầu, đè cậu lên vách đá hôn.

Ở đây chật muốn chết, hai người lại rất lâu không tiếp xúc thân mật, Văn Kinh lập tức cảm thấy sự cuồng nhiệt trào lên, như ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, khó thể chống đỡ. Cậu bất giác đỏ mặt, cả tóc cũng nóng theo, liều mạng đẩy Quân Diễn Chi ra.

“… Làm gì?”

Quân Diễn Chi cắn môi, thoáng cái lại hồi phục dáng vẻ thanh lãnh cao nhã hằng ngày, cả ánh mắt cũng trong vắt chính phái: “Đại sư huynh đang đợi bên ngoài, chúng ta ra thôi.”

“Ừm…”

Văn Kinh cúi đầu dẫn đường.

Có địa lợi, có nhân hòa, nhưng không có thiên thời, nếu không phải Liễu Thiên Mạch đang ở bên ngoài, cậu sẽ cùng Quân Diễn Chi tại nơi này…

Hai người một trước một sau bước ra khỏi địa lao, Quân Diễn Chi trầm tĩnh không nói tiếng nào như dĩ vãng, Văn Kinh đứng cách hắn năm bước, cúi đầu dường như khá ủy khuất khó chịu.

Trong lòng Liễu Thiên Mạch có tâm sự, không chú ý sự kỳ lạ giữa hai người, nóng ruột nói: “Năm sáu trăm đệ tử Thanh Hư kiếm tông đột nhiên có vết thương trên người, chảy máu không ngừng. Vân Khê trưởng lão rất nóng ruột, bảo huynh đến gọi hai đệ qua, xem thử có biện pháp nào hay không.”

Văn Kinh sửng sốt: “Không phải Tịch Phóng đã chết rồi sao?”

Liễu Thiên Mạch vội nói: “Tịch Phóng chết rồi, Chu Cẩn bị bắt, kiếm tông ta lại vẫn có năm sáu trăm người xảy ra chuyện. Huynh cũng không biết chuyện ra sao nữa, các đệ mau đi xem thử đi!”

Quân Diễn Chi nói: “Đem Bạch Anh thảo, Kim Minh thảo, Hồi Tiên thảo nghiền thành dịch, bôi lên trên vết thương, không được dùng đan dược, không được thi thuật pháp, đệ và Kinh sư đệ sẽ đến chỗ Vân Khê trưởng lão thương nghị trước.”

Liễu Thiên Mạch liên thanh đáp ứng, lập tức bay lên: “Huynh đi chuẩn bị trước, Vân Khê trưởng lão đang ở chỗ của chưởng môn tại Ngọc Dung phong!”

Văn Kinh kéo Quân Diễn Chi nói: “Đi!”

Quân Diễn Chi rũ mắt trầm tư suốt đường, không nói thêm gì, Văn Kinh không tiện quấy nhiễu hắn, trong lòng cũng khó hiểu: Tịch Phóng chết rồi, Chu Cẩn bị bắt, còn có thể là ai quấy phá từ bên trong? Bọn họ chỉ lo nghĩ đến Tịch Phóng, không phát giác còn có người khác ẩn náu trong bóng tối. Đáng sợ là, trong tay người đó có Chiêu Huyết kỳ!

Cậu không kìm được hỏi: “Quân sư huynh, huynh nghĩ người này là ai? Có dụng ý gì?”

Quân Diễn Chi nhẹ giọng đáp: “Đệ biết không? Năm đó mẫu thân, muội muội huynh bị giết, là huynh tận mắt nhìn thấy. Hai kẻ giết họ, đã bị huynh chính tay giết chết tại Hoành Thiên Môn.”

Văn Kinh siết chặt tay hắn: “Ừm, chết là tốt.”

Mắt Quân Diễn Chi hơi phát lạnh: “Nhưng người giết phụ thân huynh, đến nay vẫn chưa tìm được. Trong lúc huynh khảo vấn ma tu, có hai kẻ nói, họ tận mắt thấy phụ thân huynh bị Đoàn Hiên giết chết.”

Văn Kinh nhẹ kêu một tiếng: “Năm đó có người giả trang thành sư phụ, cùng các ma tu đi hủy diệt Hằng Dương Cung, người này lẽ nào không phải là Tịch Phóng?”

“Tịch Phóng này, quen âm thầm thao túng, bày mưu lập kế, không thích hai tay dính máu tươi. Chuyện giả trang sư phụ đích thân lên trận chưa chắc y sẽ làm. Huynh vốn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều…”


Nếu năm đó người này giả mạo sư phụ, vậy không phải là thù nhân giết cha Quân Diễn Chi sao? Kẻ đó rốt cuộc là ai?

Hai người không nói thêm nữa, ai cũng trầm mặc, vội tới chỗ ở của Tịch Phóng tại Ngọc Dung phong.

Đây là nơi ở của chưởng môn kiếm tông, cách thức kiến trúc khá chau truốt, khí thế hùng vĩ, hai cây cổ thụ trên ngàn năm tọa lạc ở hai bên trái phải, lá cây che kín mặt trời.

Văn Kinh và Quân Diễn Chi còn chưa mở miệng, bên trong đã có một âm thanh già nua: “Vào đi.”

Vừa vào cửa đã thấy một dòng thanh tuyền, chiếm hơn nửa viện tử, trong vắt thấy đáy. Trong viện mọc đầy linh thảo, hương thơm ngập mũi, Vân Khê trưởng lão ngồi trên ghế đá trong viện, tay cầm một quyển sách.

Văn Kinh nói: “Vân Khê trưởng lão, các đệ tử đợi phân phó.”

Vân Khê trưởng lão đóng sách lại: “Thuật của Chiêu Huyết kỳ này, các ngươi có biện pháp phá giải không? [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] có năng lực giải trừ công hiệu ma tu, không biết có thể giải được hay chăng?”

Quân Diễn Chi nói: “Đệ tử đã nhờ đại sư huynh đi điều chế dược cầm máu, tạm thời không có gì đáng ngại lắm, đợi lát nữa đệ tử đi nhìn thử xem.”

Văn Kinh hỏi: “Trưởng lão biết chuyện Chiêu Huyết kỳ rồi?”

Vân Khê trưởng lão vuốt râu, ném quyển sách trong tay cho Văn Kinh, than nhẹ: “Vụ án năm đó, thực hại chết không ít người. Nhiều năm nay ta bế qua không ra, không biết đã xảy ra chuyện đó.”

Quân Diễn Chi nói: “Nếu trưởng lão đã đọc ghi chép của Tịch Phóng rồi, không biết có từng đề cập chuyện năm đó ai giả trang sư phụ, huyết tẩy Hằng Dương Cung?”

Vân Khê trưởng lão vuốt vuốt râu: “Tàng thư ký lục trong mật thất của y ít nhất cũng có trên ngàn quyển, ghi lại hết toàn bộ mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ của kiếm tông trên trăm năm, ta đã xem rất lâu, mới chỉ thấy được cái chết của Lục Trăn.”

Văn Kinh lướt sơ quyển sách trong tay, chỉ thấy phần lớn đều là những chuyện lớn nhỏ mỗi ngày trong kiếm tông, há miệng muốn nói lại thôi.

Vân Khê trưởng lão thở dài: “Ngươi không cần xem, ta nói cho các ngươi nghe là được. Từ nhỏ Lục Trăn đã thích đọc lịch sử tông môn, hiểu biết khá sâu về các môn các phái trong Trúc Phong quốc. Tịch Phóng và hắn từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, tuổi tác tương đương, tình cảm sâu đậm hơn với những sư huynh đệ khác. Trong sách sử, Trường Tôn Lục Tần thu một đồ đệ, truyền thụ hết sở học suốt đời cho y. Đồ đệ này cảm ơn đội đức, lại là cô nhi, liền mang họ Trường Tôn theo sư phụ. Sau khi Trường Tôn Lục Tần đi thượng linh giới, đồ đệ này liền mai danh ẩn tính biến mất tăm.”

“Ừm. Sau đó thì sao?”

“Trên mặt trái của đồ đệ này có một vết sẹo khó coi, vốn cũng không có gì, nhưng Lục Trăn lại ngẫu nhiên đọc được một câu trong lịch sử của Hằng Dương Cung, mơ hồ đề cập đến trên mặt trái tổ tiên của Hằng Dương Cung có vết sẹo. Nếu không phải Lục Trăn tạp thư nào cũng đọc, thì đã không phát hiện ra những thứ này. Hắn cảm thấy chuyện này rất thú vị, liền nói cho Tịch Phóng nghe, lại nói [Thượng Vân chân quyết] của Hằng Dương Cung tuy chỉ là một bộ tâm pháp, nhưng lại có hiệu quả không khác gì [Cô Tiên kiếm pháp] mà năm đó Trường Tôn Lục Tần luyện tập. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tịch Phóng vốn đang muốn hồi phục sự hưng thịnh của kiếm tông năm đó, đương nhiên nảy sinh hứng thú nồng đậm với Hằng Dương Cung, muốn điều tra tận tường, xem thử Hằng Dương Cung phải chăng chính là hậu đại của đồ đệ Trường Tôn Lục Tần.”

Quân Diễn Chi lặng lẽ nghe.

“Không bao lâu, y được ta chọn là người kế thừa chức vị chưởng môn, ý chí hừng hực, trăm mối suy tư, tạm thời quên chuyện này đi. Vốn Lục Trăn có tính cách tránh thế bình hòa, dần bắt đầu không hợp với Tịch Phóng, nên tự nhiên sẽ xa cách, chỉ an tĩnh ở Tuệ Thạch phong thu đồ đệ, tận tâm chỉ dạy. Lúc này, hắn thu nhận đồ đệ Đoàn Hiên mười hai tuổi.”

Văn Kinh nhịn không được nhẹ thở dài trong lòng.

“Đoàn Hiên là mầm tốt hiếm thấy, không nói nhiều lại cần cù khắc khổ, Lục Trăn rất thích, đương nhiên đối với y cũng rất tốt. Thật ra hắn đối xử với các đồ đệ đều không tồi, nhưng từ nhỏ Đoàn Hiên đã là cô nhi, chưa từng có ai đối xử với y như sư phụ, lâu dần, liền sinh ra một vài tâm tư khó hiểu.”

Vân Khê trưởng lão nói đến đây lại thở dài: “Chuyện này kỳ thật cũng tại ta, Đoàn Hiên nảy tâm tư với Lục sư tổ của các ngươi, từ nhỏ đã có thể nhìn ra chút dấu vết. Có một lần ta ngẫu nhiên thấy Lục Trăn và Đoàn Hiên hái linh thảo, giữa núi hạt sương nặng nề, lại đổ mưa, Đoàn Hiên bước sau lưng cầm dù, dù đều che trên đỉnh đầu Lục Trăn, trên người y lại ướt đẫm. Sau đó ta liền chế giễu Đoàn Hiên, nói ngươi đối xử với sư phụ ngươi tốt thế, sau này lấy sư phụ ngươi làm vợ đi. Ta chỉ là đùa mà thôi, không ngờ lúc đó y lại đỏ mặt, phẫn nộ bỏ đi.”

Văn Kinh thầm ném cho Quân Diễn Chi vẻ mặt thảm không nỡ nhìn.

Vân Khê trưởng lão thở dài: “Tịch Phóng thấy Đoàn Hiên và Lục Trăn ngày càng thân cận, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng y thân là chưởng môn, trách nhiệm nặng nề, Đoàn Hiên lại là nhân tài hiếm có, y không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán, nên càng thêm xa cách Lục Trăn. Địa vị của kiếm tông trong ngũ đại môn phái càng lúc càng thấp, Tịch Phóng rất sốt ruột, bèn nảy lên tâm tư sát nhập Hằng Dương Cung.”

Quân Diễn Chi hỏi: “Làm sao sát nhập?”

“Tịch Phóng âm thầm tra xét lịch sử Hằng Dương Cung, phát hiện trừ [Thượng Vân chân quyết], mấy bộ kiếm pháp, tâm pháp khác cũng có thể nhìn ra bóng dáng kiếm tông, trong lòng càng thêm xác định. Y bèn bắt đầu tiếp cận phụ thân ngươi, dùng tình dao động, dùng lý thuyết phục, nghĩ biện pháp lung lạc phụ thân ngươi quy thuận kiếm tông.”

“Phụ thân ta chắc chắn không chịu.”

“Phụ thân ngươi đương nhiên không thừa nhận Hằng Dương Cung bắt nguồn từ Thanh Hư kiếm tông, lúc đó hắn thật sự hoàn toàn không biết gì. Tịch Phóng nói chuyện hai bộ cổ quyển truyền thừa, phụ thân ngươi lại mang vẻ mặt kỳ lạ, trong lòng Tịch Phóng lại càng thêm rõ ràng. [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] nguyên danh là [Địa Diên tâm pháp], [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] nguyên danh là [Túc Tâm kiếm pháp], tuy Hằng Dương Cung đã đổi tên truyền thừa, nhưng nội dung không hề cải biến. Phụ thân ngươi phát hiện Hằng Dương Cung thật sự bắt nguồn từ Thanh Hư kiếm tông, tâm tư cũng rối loạn, bèn nói chuyện sát nhập tuyệt đối không thể, từ đó cũng tránh né không gặp.”

Quân Diễn Chi nói: “Tịch Phóng đương nhiên quyết không thôi.”

“Tịch Phóng xác định hai bộ cổ quyển truyền thừa vẫn còn, làm sao chịu ngừng? Lúc đó y thật sự cũng định thành khẩn, nhiều lần vi phục chờ đợi trước Hằng Dương Cung, hứa cho phụ thân ngươi vị trí chủ hai phong, những đệ tử theo đến cũng có thể hưởng thụ tài nguyên kiếm tông thoải mái. Phụ thân ngươi trời sinh cứng nhắc, lại có tổ huấn, bèn quyết ý không chịu, vì thế hai bên giằng co không ngừng.”

“Ừm…”


Vân Khê trưởng lão thở dài nói: “Không ngờ lúc này, lại xảy ra chuyện Lục Trăn bị ma tu hại.”

Ông khựng một chút, lại tiếp: “[Địa Diên tâm pháp] và [Túc Tâm kiếm pháp] mà Trường Tôn Lục Tần mang đi vì niên đại đã lâu đời, lại là chuyện sỉ nhục của kiếm tông, không có nhiều người biết, ngay cả người biết tên cũng không nhiều. Nếu Tịch Phóng không phải là chưởng môn, cũng sẽ không biết công hiệu của [Địa Diên tâm pháp] và [Túc Tâm kiếm pháp]. Vì phụ thân ngươi nhiều lần cự tuyệt, trong lòng Tịch Phóng phẫn nộ khó chịu, chuyện này y cũng chỉ có thể nói với Lục Trăn, đêm đó liền đi tìm Lục Trăn.”

“Sau đó thì sao?”

“Lúc này thân thể Lục Trăn đã bắt đầu thối rữa, nhưng mỗi ngày vẫn vuốt ve hôn phục, không ăn không ngủ. Tịch Phóng thấy hắn liền đại kinh, bức hỏi không ngừng, nhưng Lục Trăn ngậm miệng không đáp, chỉ nói bản thân không cẩn thận chọc phải ma tu, bị người ta báo thù. Tịch Phóng nóng lòng khó nén, biết chỉ có [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] của Hằng Dương Cung mới có thể giải cứu hắn, bèn một lần nữa mặt dày đến cửa, cầu phụ thân ngươi tìm người tu luyện [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật].”

Sắc mặt Quân Diễn Chi hơi tái đi: “Tiếc rằng lúc ta sáu tuổi, [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] đã chọn lựa ta rồi.”

“Không sai.” Vân Khê trưởng lão thở dài: “Phụ thân ngươi cân nhắc nhiều lần, vẫn cự tuyệt y. [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] phải đợi đến khi ngươi ít nhất mười lăm tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện, nếu không cực kỳ dễ phản phệ, mất mạng. Lúc đó ngươi chỉ mới mười tuổi, hơn nữa Lục Trăn chỉ còn lại không đến một tháng thọ mạng, nếu muốn cưỡng chế ngươi tu luyện, ngươi chỉ có một con đường chết. Lục Trăn chẳng qua là người ngoài, phụ thân ngươi sao chịu vì hắn mà hy sinh tính mạng con trai mình?”

Lông mi Quân Diễn Chi khẽ run: “Hiểu rồi.”

“Tịch Phóng vì Lục Trăn, đợi trước Hằng Dương Cung mấy ngày mấy đêm, đều không ích lợi gì. Sau đó, y thật sự không đợi nổi nữa, trở lại kiếm tông đi thăm Lục Trăn, lại phát hiện thân thể Lục Trăn đã thối rửa không còn ra hình người, đã chết, hộp đan dược trong phòng toàn bộ đều rỗng, dường như là do không chịu nổi thống khổ, đã cố dùng một lượng lớn đan dược tự sát mà chết. Lục Trăn lưu lại cho Đoàn Hiên rất nhiều ghi chép, đa phần đều là cuộc sống ngày thường, nhưng Tịch Phóng lại từ trong những miêu tả ẩn ý ngắt ngứ đó đoán được đại khái sự tình.”

Văn Kinh cũng thở dài: “Không ngờ lại là thế…”

“Chuyện sau đó thì ngươi cũng có thể đoán được. Tịch Phóng bi thống không cách nào kiềm chế, trút hết tất cả oán hận lên Hằng Dương Cung chết cũng không chịu thỏa hiệp và ma tu hại người không ít, phát thệ phải giết sạch toàn bộ bọn họ. Cái chết của Lục Trăn là do Đoàn Hiên, Tịch Phóng cũng không bỏ qua cho Đoàn Hiên, thế là liền giết chết Phó Tu, phái người giả mạo Đoàn Hiên, thống lĩnh ma tu hủy diệt Hằng Dương Cung.”

Mặt Quân Diễn Chi tái trắng, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”

Văn Kinh siết chặt tay hắn: “Sư huynh…”

“Chuyện này Hằng Dương Cung vô tội, nhưng vì Tịch Phóng sớm đã mất đi tình người, trong lòng chỉ còn lại chuyện sát nhập Hằng Dương Cung, đoạt truyền thừa về, chấn hưng kiếm tông, tự nói với bản thân là vì nghĩ cho kiếm tông.” Vân Khê trưởng lão than thở: “Tịch Phóng vốn có chút cố chấp, từ đó chân chính trở nên lãnh khốc vô tình.”

Văn Kinh thầm nghĩ: Cơ chế thừa nhận thống khổ của mỗi người đều khác nhau, nếu có thể chọn lựa, cậu thà rằng ai ai cũng khóc ba năm như Quân Diễn Chi. Chuyện tự thôi miên như Tịch Phóng, thật sự là hại người không ít.

Vân Khê trưởng lão nói: “Ta chỉ xem đến đây, các ngươi đi xem thử cho những đệ tử bị thương trước đi, ta tiếp tục đọc thêm, xem xong sẽ cho các ngươi biết.”

“Đa tạ trưởng lão. Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

“Ừm, trước đi Tuệ Thạch phong.”

Chuyện không thể chậm trễ, hai người bái biệt Vân Khê trưởng lão, không chậm trễ khắc nào bay về Tuệ Thạch phong. Văn Kinh kéo tay Quân Diễn Chi, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, hiện tại mọi chuyện đã làm rõ một nửa, coi như đã có thể hiểu được.”

“Ừm.”

“Chuyện này thật sự là… phức tạp.” Văn Kinh lại khuyên: “Hiện tại tạm thời đừng nghĩ quá nhiều, Vân Khê trưởng lão làm rõ những chuyện sau đó, chúng ta hãy dự tính tiếp.”

“Ừm.”

Còn chưa đặt chân xuống, từ xa đã thấy trước chỗ ở của Văn Kinh tụ tập mấy đệ tử, bóng lưng màu trắng là Liễu Thiên Mạch, đang nóng ruột nói: “Sao đại quy lại biến thành thế này?”

“Còn có thể sống tiếp không?”

Tim Văn Kinh run mạnh, vội lao xuống la lớn: “Tránh ra hết đi, đại quy sao vậy?!”

Cậu chen vào đám người, lại thấy đại quy bất động nằm dưới đất, máu chảy đầy đất, còn đang không ngừng chảy ra ngoài. Môi Văn Kinh tái nhợt, cả nói cũng không nói ra lời, khom xuống nhẹ nhàng vuốt ve.

Đại quy nâng mắt nhìn nhìn cậu, gian nan há miệng.

Mọi người lập tức hít một hơi.

Trong cái miệng đó là nửa ngón tay, còn có một chiếc nhẫn ngọc thạch.

“Nhẫn của ai? Ai đả thương đại quy thế này?” Văn Kinh lấy nửa ngón tay đó ra: “Ai?!”

Mạc Thiếu Ngôn vội nói: “Huynh đi được nửa đường, chợt nghe thấy từ chỗ ở của đệ có người thét lên ‘tử quy, thả ta ra!’, huynh vội lao đến đây xem thử, chỉ thấy một người đội mũ trùm hoang mang bỏ chạy, trong tay cầm một lá cờ màu đen. Đại quy thì nằm dưới đất thế này, toàn thân chảy máu.”

Liễu Thiên Mạch vội hỏi: “Không nhìn ra là ai sao?”

“Không…”

“Còn có thể cứu không?”

Đại quy cẩn thận nhích về phía Văn Kinh, đầu cọ lên tay Văn Kinh, lại há miệng nhẹ cắn. Cắn được một nửa, nó giống như đột nhiên ngủ mất, nằm bất động.

Văn Kinh hoảng hốt hỏi: “Quân sư huynh, nó sao vậy?”

Quân Diễn Chi bình tĩnh kéo Văn Kinh ra, khom xuống nhẹ nâng đầu rùa lên. Hắn truyền linh khí vào người đại quy, cúi đầu yên lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, tạm thời đừng lo lắng, huynh sẽ xem thử có biện pháp nào không.”

Văn Kinh nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi? Vừa rồi còn cắn đệ mà, có phải ngất rồi không?”

Quân Diễn Chi kéo tay cậu, khàn giọng an ủi: “Ừm, ngất rồi.”

Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy khóe mắt nóng lên.