Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 67

Sự tình lập tức biến hóa.

Cự tháp xoay chuyển trên không, che kín bầu trời, nhưng lúc rơi xuống đất lại vô cùng nhỏ bé, vừa hay có thể nắm trong tay.

Quân Diễn Chi chỉ lo ngẩn ngơ nâng cự tháp. Lúc này hắn không bị tơ quấn thân, người xung quanh không làm gì được hắn, không ai dám tùy tiện hành động, cầm kiếm nhìn, nhất thời trở thành cục thế đối kháng.

Quân Diễn Chi nhẹ giọng hỏi: “Sư đệ đang ở trong tháp?”

Tịch Phóng suýt bị biến hóa đột ngột làm loạn bước chân, trầm giọng nói: “Không sai.”

“Bên trong có gì? Tam Muội Chân hỏa?”

“… Chân hỏa thiêu đốt cuồn cuộn không ngừng, cho đến khi hóa thành tro bụi.”

Hai mắt Quân Diễn Chi bỗng biến đổi. Dưới ánh mặt trời, đôi con ngươi gần như bán trong suốt, trở thành màu hổ phách cực nhạt. Mọi người nảy sinh sự sợ hãi từ tận đáy lòng, ai nấy siết chặt kiếm trong tay, người vốn nhát gan thì buột miệng thốt: “Ngươi muốn làm gì?”

Quân Diễn Chi ném Tru Tiên tháp lên không, nhấc kiếm hung tợn chém.

Tịch Phóng la lên: “Không thể!”

Trên không phát ra tiếng “keng” chói tai, các đệ tử chấn động đầu, lại hoang mang oán trách che lỗ tai. Dư âm luẩn quẩn trong đầu nhiều giờ, dần biến mất, lúc các đệ tử choáng váng không ngẩng đầu nổi, bảo tháp màu đen rớt xuống đất, không bị tổn thương chút nào.

Quân Diễn Chi đứng yên không động, vết thương trước ngực, trên eo đang chảy máu cuồn cuộn, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy đau, ngẩn ngơ mà nhìn.

“Nếu ngươi tổn hại Tru Tiên Tháp, tính mạng sư đệ ngươi sẽ không thể bảo toàn.” Tịch Phóng trầm giọng nói.

Quân Diễn Chi nâng cự tháp, chậm rãi lộ ra vẻ sợ hãi: “Nên làm sao cứu đệ ấy?”

Trước mắt người ngoài trước nay hắn luôn thanh nhã trầm tĩnh, Thái Sơn áp đỉnh cũng không biến sắc, cho dù vừa rồi bị Tru Tiên Tháp vây khốn, cũng không có chút sợ hãi nào, giờ đây ánh mắt nhìn Tịch Phóng lại có chút khẩn cầu.

Liễu Thiên Mạch, Hạ Linh đều không nỡ nhìn hắn.

Tịch Phóng chậm rãi nói: “Nếu ngươi chịu bó tay chịu trói, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Vừa dứt lời, hai cổ kiếm khí sau lưng Quân Diễn Chi lập tức tấn công hắn, cát bay đá chạy, cuồng phong bùng phát, Quân Diễn Chi lại không muốn né tránh, nhìn Tịch Phóng nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi cứu đệ ấy ra, ta sẽ mặc ngươi xử trí.”

Lập tức, hai cỗ kiếm khí chém lên hai vai Quân Diễn Chi, máu chảy tràn lan! Bảo tháp màu đen rớt xuống đất.

Liễu Thiên Mạch không kìm được la lớn: “Đây là kế hoãn binh, đệ đừng tin!”

Hạ Linh phẫn hận nói: “Kinh sư đệ xá mạng cứu ngươi, ngươi hồi báo đệ ấy như thế sao?”

Tịch Phóng vô cảm niệm khẩu quyết, Tru Tiên Tháp bay lên cao, chậm rãi phóng đại.

Mắt thấy cự tháp đen kịt lại che kín thái dương, một bóng trắng chợt từ tảng đá nhảy lên, bay về dãy núi xa xa, lớn tiếng nói: “Quân Diễn Chi, lúc trước Kinh sư đệ từng nói với ta vài câu, liên quan đến ngươi, ngươi có muốn biết không?”

Quân Diễn Chi sửng sốt: “Câu gì?”

“Đi theo ta!”

Quân Diễn Chi ngẩng đầu nhìn cự tháp, cuối cùng thất hồn lạc phách đuổi theo Hạ Linh.

Đám người Lục Trường Khanh nhanh chóng đuổi theo, lại thấy Quân Diễn Chi kéo tay Hạ Linh, hóa thành một đạo thanh quang, không còn bóng dáng.

Liễu Thiên Mạch nhẹ nuốt nước miếng, run rẩy trong ánh mắt chăm chú rét lạnh của mọi người.

“Nhốt Liễu Thiên Mạch lại trước, hạ lệnh truy bắt Hạ Linh.” Tịch Phóng dường như có rất nhiều tâm sự, trầm giọng phân phó.

Liễu Thiên Mạch mím chặt môi, trấn định nhìn các đệ tử vây tới: “Hà cớ gì muốn nhốt ta? Môn quy không cho phép bức hại đồng môn, tông chủ quên rồi sao?”

Tịch Phóng nhàn nhạt nhìn Liễu Thiên Mạch, một cỗ áp lực vô hình chậm rãi dâng lên, đến tận khi làm người ta không thẳng nổi sống lưng: “Chính tà bất tương dung, hiện tại không phải ta muốn bức hại, là ngươi quyết ý muốn bảo vệ Quân Diễn Chi.”

“Tông chủ…” Liễu Thiên Mạch cắn răng.


Văn Kinh chết rồi, Quân Diễn Chi đi rồi, tại sao trong một đêm cái gì cũng thay đổi?

Mắt thấy đánh không lại, lại chạy không thoát, bên dưới còn có vài sư đệ không ai chăm sóc…

Chẳng qua là hắn không nhẫn tâm nhìn Quân Diễn Chi bị giết!

“Đi thôi.” Văn Nhân Mộ nhẹ đẩy Liễu Thiên Mạch.

“Đều tránh ra cho ta!” Trên không truyền tới giọng nói băng lạnh.

Bất chợt, một cơn cuồng phong thổi tới, cát bay đá chạy, mang theo từng tia hàn khí làm người ta đóng băng, âm lạnh khiếp người.

Trước mắt Liễu Thiên Mạch lảo đảo, một thân ảnh cao to màu xám đậm đáp xuống trước mặt hắn.

Sư phụ, Đoàn Hiên?

“Tông chủ, đây là đồ đệ của ta, ta sẽ tự giáo huấn.” Giọng Đoàn Hiên cứng như tấm thép, cường ngạnh không cho phép thỏa hiệp, giống như đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, không cần y phải lo lắng nữa.

Lòng Liễu Thiên Mạch ấm lên, bao nhiêu năm rồi, hắn cầu chẳng qua là một khắc này!

Tịch Phóng chậm rãi nói: “Chuyện Quân Diễn Chi, ngươi đều biết?”

“Đệ tử tông chủ phái đi đã nói cho ta biết.”

“… Lỗi lơ là, khó thể biện giải.”

“Ta tự mình đi bắt Quân Diễn Chi về.” Đoàn Hiên trước nay không thích phí lời, cũng tuyệt không cúi đầu, đơn giản không khách khí nói: “Nếu tông chủ không có chuyện gì khác, để ta tra rõ chuyện này, mời các vị về đi. Cho dù Liễu Thiên Mạch có chỗ không đúng, cũng có kẻ làm sư phụ ta quản giáo.”

Đám người Lục Trường Khanh đã trở lại, sắc mặt lạnh lùng xanh mét, không nói gì, vừa nhìn là biết chẳng đuổi kịp Quân Diễn Chi.

Tịch Phóng mệt mỏi vung tay áo: “Hôm nay tạm thời trở về, ngày mai thông báo chuyện Quân Diễn Chi cho các phái.”

“Vâng.”

Liễu Thiên Mạch cúi đầu nhìn mặt đất.

Thông báo cho các phái, chính là toàn diện kích sát Quân Diễn Chi, không còn chừa đường sống cho hắn nữa…

Cuộc sống yên tĩnh hài hòa, đùa giỡn vui vẻ của Tuệ Thạch phong trước kia, đã không còn trở về nữa.



Hạ Linh dừng lại cạnh chỗ đá loạn bên sườn núi.

Quân Diễn Chi đáp xuống cách hắn mười bước, nhưng không dám mở miệng hỏi, chỉ bất động nhìn hắn.

Thanh sam của hắn đã sớm thành màu đỏ sậm, sắc mặt tái trắng như giấy, nhưng hắn chẳng thèm để ý. Hạ Linh nhìn dáng vẻ khẩn trương đó, trong lòng phiền muộn. Vừa rồi hắn chỉ muốn nói chút gì đó để dụ Quân Diễn Chi đi, căn bản không kịp nghĩ nhiều, chỉ đành nói bậy nói bạ: “Kinh sư đệ nói đệ ấy… yêu, yêu ngươi.”

Vành mắt Quân Diễn Chi đỏ lên, ngẩn ngơ nhìn lại.

Hạ Linh thở dài, Quân Diễn Chi này trước nay luôn thanh lãnh xa cách, như vị thần tiên không ăn khói lửa nhân gian, từ khi nào đã biến thành kẻ đụng một cái là rơi nước mắt thế kia? Tên âm tàng mấy hôm trước đấu trời long đất lở, nhốt hắn trong kết giới không cho ra đâu?

“Chuyện đến nước này, ngươi đừng phụ khổ tâm khi Kinh sư đệ cứu ngươi. Ngươi tìm nơi dưỡng thương cho tốt, từ đó mai danh ẩn tích đi!”

Quân Diễn Chi vẫn đứng sừng sững như đại thụ, không chịu đi.

“…” Hạ Linh nhíu chặt mày.

“Còn gì không?”

“… Trước khi đi không phải đệ ấy muốn ngươi chăm sóc cho con rùa kia sao?” Hạ Linh nhíu mày nói: “Con rùa đó rất quan trọng với đệ ấy, ngươi nên đi tìm nó, đừng để nó chết.”

“… Không còn nói gì khác sao?”


“Hết rồi.” Hạ Linh nghiêng đầu bay lên, không nhịn được lại thấy tức giận: “Kinh sư đệ bồi mạng vì ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Càng bay càng xa, Hạ Linh quay đầu nhìn, bóng dáng đỏ sậm dưới cây tùng đứng thẳng rất lâu, như ẩn như hiện.

Kinh sư đệ… thật sự đã chết rồi sao?

Quân Diễn Chi không biết mình ngồi dưới gốc tùng bao lâu, trong mơ hồ chỉ nhớ sắc trời đã tối, gió bắc buổi tối thổi vù vù, lạnh phát run. Hắn cúi đầu, nhớ lại thân thể Văn Kinh trong ký ức ấm áp biết bao, mới mẻ biết bao, như lò sưởi nhỏ trong ngày đông. Khi đang nhập thần, bất tri bất giác sắc trời sáng dần.

Không bao lâu, lại tối xuống, vòng đi vòng lại.

Thân thể hình như bị trọng thương, dần suy yếu đi, nhưng hắn không để ý vẫn ngồi dưới cây tùng.

Cứ thế, mơ mơ hồ hồ không biết qua bao lâu.

Đột nhiên, hắn cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó đang ủn ủn chân mình.

Quân Diễn Chi cúi đầu, chỉ thấy một con rùa đen thui, to bằng chậu rửa mặt nằm dưới chân hắn, kiên trì gặm ống quần hắn. Hắn cong lưng ôm rùa lên, bất động nhìn rất lâu, nhẹ giọng nói: “Đệ ấy đi rồi, lại chỉ còn hai chúng ta thôi.”

Đại quy há to miệng, lộ ra mảnh giấy hơi ẩm ướt.

Quân Diễn Chi lấy ra khỏi miệng nó, cẩn thận mở xem.

Nét chữ ngoáy khó phân biệt, nhưng cảm giác quen thuộc trong từng chữ lại khiến mắt hắn ẩm ướt.

“Quân sư huynh, tổn thương lòng huynh, ân hận cả đời. Lúc trước đến Hồng Phong Giáo lấy về quyển [Lôi Đình kiếm pháp], sư huynh hãy tìm kiếm trong tầng kép ở giường đệ, mong hãy trân trọng.”

Quân Diễn Chi sửng sốt nhìn tờ giấy, chợt bay vụt đi.



Lúc Hạ Linh vô thanh vô tức trở về Tuệ Thạch phong, đã là đêm khuya. Ánh sao ảm đạm trên trời, không trăng không ánh sáng, gió bắc vù vù, vẫn không thể ngăn cản tất cả đệ tử tập trung chờ đợi trước cửa.

Liễu Thiên Mạch lên tiếng đầu tiên: “Hạ Linh, đệ nói rõ đi rốt cuộc là chuyện gì.”

Mạc Thiếu Ngôn nói: “Chuyện của Quân sư huynh huynh biết sao? Là huynh tố cáo với Tịch tông chủ? Kinh sư đệ đã chết rồi đó!”

“Kinh sư đệ là chuyện gì nữa?”

“Tiến vào Tru Tiên Tháp đó còn cứu được hay sao?”

“Chuyện Văn Kinh tạm thời gác một bên không nói.” Đoàn Hiên chậm rãi ngắt lời các đệ tử, “Ta chỉ muốn biết có phải Quân Diễn Chi khiến ta và ngươi chìm vào điên cuồng, suýt nữa hại Thiên Mạch, Thiếu Ngôn không.”

Hạ Linh không nói tiếng nào.

“Phải, hay không phải?” Giọng Đoàn Hiên âm trầm lạnh lẽo, bức ép dồn hỏi.

“…” Hạ Linh dửng dưng nhìn y một cái.

Trong Tuệ Thạch phong nếu nói có một người còn cứng đầu hơn Đoàn Hiên, ăn mềm không ăn cứng, thì đó chính là Hạ Linh. Người khác thấy Đoàn Hiên làm khó, đều lùi xa ba thước, tránh khỏi mũi nhọn, nhưng hắn lại chẳng để ý nhẹ hừ một tiếng, không mềm không cứng, xem như chống chọi lại.

Hai người đều thích dùng võ lực để quyết định thắng bại, tiếp tục như vậy ắt sẽ đánh một trận.

Liễu Thiên Mạch vội chen vào: “Xem ra là đúng, lúc trước khi Hạ Linh chất vấn Diễn Chi, Diễn Chi không phủ nhận.”

“Không sớm báo lên, sớm muộn ủ thành đại họa!” Đoàn Hiên vỗ lên tảng đá bên cạnh, nó lập tức nứt ra, nát thành vạn ngàn miếng.

Chúng đệ tử sợ hãi: “Sư phụ nguôi giận!”

Liễu Thiên Mạch nói: “Chuyện đến nước này, có nói tiếp cũng vô dụng. Hạ Linh, chúng ta đều là người một nhà, đệ mau nói rõ mọi chuyện, để sư phụ định luận.”

Hạ Linh nhẹ than, nói lại chuyện hôm đó lúc Quân Diễn Chi đấu với Văn Kinh để lộ ma khí.

Quy Tâm Bích hỏi: “Là huynh tố cáo với Tịch tông chủ?”

Hạ Linh hừ một tiếng: “…”

Mạc Thiếu Ngôn nói: “Sao có thể chứ? Ta lại cảm thấy thần sắc Văn Nhân Mộ hôm nay khá kỳ lạ.”

“Kỳ lạ thế nào?”

“Từ lúc bắt đầu đã đứng bên cạnh Tịch tông chủ thầm thì to nhỏ.”

Liễu Thiên Mạch nghiêm sắc nói: “Văn Nhân Mộ quả thật có vấn đề. Mấy hôm trước hắn đến Cổ Kính Phái gọi chúng ta về, nhưng không biết vì sao đột nhiên mất tích, tháng trước mới về, nói là liệu thương ở sơn trang gì đó.”

Quy Tâm Bích nói: “Đệ nghĩ là do hắn ngẫu nhiên phát hiện, bị Quân Diễn Chi đả thương mới tố cáo. Hắn luôn ước gì Quân Diễn Chi có vấn đề, nếu phát hiện, không tố cáo mới lạ.”

Nghe thế, các đệ tử đều tràn đầy căm phẫn.

“Hại Kinh sư đệ tán mạng, lại hại Tuệ Thạch phong thành thế này! Hắn là cái thá gì chứ?”

“Thật muốn giáo huấn hắn một trận.”

“Không sai! Nhất định phải chỉnh chết hắn.”