Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 57

Trong phòng giống như có mây mù đè nén làm người khó chịu, Văn Kinh hỏi: “Ngươi định giám thị ta thế nào?”

Muốn cậu cáo mật, đương nhiên sẽ giám thị cậu, nếu không làm sao biết cậu cáo mật mấy lần?

Nghĩ lại bỗng có chút tức giận, Văn Kinh nhìn chằm chằm Quân Diễn Chi nói: “Sư phụ phân phó ta trong ba tháng không được ra ngoài, ngươi chỉ cho ta một tháng…”

Quân Diễn Chi chắp tay đứng trước cửa sổ, không lên tiếng. Không bao lâu, ngoài cửa sổ bay đến mấy điểm đen nhỏ, xoay vòng rồi đáp lên tay Quân Diễn Chi. Hắn túm chặt, lại chỗ Văn Kinh trên giường: “Mở lòng bàn tay ra.”

“… Cái gì?”

“Tín vật định tình.”

Văn Kinh nổi giận, bực bội nói: “Tín vật định tình gì chứ?”

Quân Diễn Chi mở lòng bàn tay ra, trên đó có năm cục nhỏ màu đen, bốn trong đó lập tức cảnh giác ngẩng đầu, con cuối cùng có vẻ còn chưa làm rõ tình huống xoay tròn tại chỗ, qua nửa ngày mới phản ứng lại.

Văn Kinh nhíu mày tỉ mỉ quan sát: “… Con muỗi?”

“Yêu thú cấp hai Huyền Thiên Văn, sinh trưởng ở vùng bắc bộ cực lạnh, sở trường nhất là cắn phá kết giới, cũng có thể hạ độc.”

“Huynh dùng chúng nó để giám thị ta?”

“Linh trí đã khai, đệ có thể phân phó chúng nó làm việc… chỉ là một con trong này hơi ngốc. Nếu đệ tố cáo huynh, thì năm con muỗi này tự nhiên sẽ đến nói cho huynh biết, những chuyện khác chúng nó sẽ không quản. Đưa lòng bàn tay ra cho huynh.”

Văn Kinh không dám không nghe, thò tay ra.

Năm con muỗi lập tức bay lên lòng bàn tay Văn Kinh, nhất tề cúi đầu, gai nhọn lập tức đâm xuyên da, cuồn cuộn hút máu.

“Huynh dặn chúng nó hút máu đệ một lần, về sau đã nhận định đệ rồi.”

“… Ừm.”

“Năm ngày sau, huynh phải khởi hành đến Cổ Kính Phái. Đến khi đó huynh sẽ nói với sư phụ, dẫn đệ theo cùng.”

Văn Kinh chần chừ một lúc: “Huynh lại muốn sinh sự ở Cổ Kính Phái?”

Quân Diễn Chi trầm mặc một trận, cười lạnh nói: “Cứ coi như là sinh sự đi.”

Hắn quay người định đi, Văn Kinh đứng sau lại có chút chần chừ nói: “Quân sư huynh, tại sao huynh muốn ở cùng ta? Có phải vì trước kia ta sùng bái huynh? Thật ra, hiện tại người sùng bái huynh đã đếm không xuể…”

Quân Diễn Chi cười một tiếng: “Đóa hoa cúc của đệ rất đáng yêu.”

Văn Kinh đỏ mặt.

Quân Diễn Chi lại bình luận: “Thân thể giống như lò ấm nhỏ, dễ ôm lại dễ sờ, làm gia đình ấm cúng.”

Văn Kinh ném một cái gối qua: “Nói lung tung, huynh cút đi!”



Văn Kinh bị hạ lệnh cấm túc, cả ngày luyện kiếm.

[Nhất Dương Kiếm Pháp] là kiếm pháp hỏa hệ, do một đạo nhân nguyên anh sáng tạo mấy ngàn năm trước. Nghe nói, khi luyện kiếm pháp này đến mức độ xuất thần nhập hóa, thiên biến vạn hóa, thì có uy lực sánh được với [Khô Mộc kiếm pháp]. Tiếc rằng, trừ vị đạo nhân đó, cho đến nay vẫn không ai có thể luyện được đến cảnh giới kia.

Văn Kinh không dám khoe khoang so sánh với cổ nhân, huống chi cậu vẫn không mấy vừa lòng với “Thanh tùng chỉ lộ”, vì thế tạm gác [Nhất Dương Kiếm Pháp] sang một bên. Tu Luyện [Nhất Dương Kiếm Pháp] cần mất mấy chục năm, “Thanh tùng chỉ lộ” thì đã luyện rất thuần thục, không sợ chậm vài ngày.

Thời gian luyện kiếm chớp mắt đã qua, nhanh đến mức người ta không thể phát giác được, dường như mấy ngàn năm đều có thể khoan thai trôi qua như thế.


Cuối cùng đến năm ngày sau, sáng sớm.

Văn Kinh yên tĩnh ngồi bên cạnh tảng đá Thanh Hư Tử, thanh kiếm thô nặng được nắm trong tay. Đột nhiên, phi kiếm bay lên, Văn Kinh phi thân vọt lên không, thuận tay túm lấy cán kiếm, chân khí tràn ra theo thân kiếm, rạch lên không trung, tạo ra một dòng khí lưu cường đại như lốc xoáy.

Thành rồi!

Văn Kinh tràn đầy vui mừng.

“Ầm” một tiếng, xung quanh không biết phát sinh chuyện gì, tiếng ầm ầm đổ sụp muốn điếc lỗ tai.

Văn Kinh ngẩn ngơ một chút rồi lập tức kêu lên: “Không tốt!”

Tất cả phát sinh nhanh như thế, cũng làm người ta trở tay không kịp, bức tượng của Thanh Hư Tử bắt đầu nứt ra như tấm gương vỡ, thoáng cái bùn đất sụp đổ, rơi xuống vách núi.

Một nửa bức tượng gồ ghề bám lại bên vách vực, còn lộ ra một thứ giống như cán kiếm.

Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn.

Cậu thề rằng cậu không hề vung kiếm khí lên người Thanh Hư Tử!

Cậu nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi rút thanh kiếm đó ra khỏi bức tượng, nhẹ cầm trong tay.

Hảo kiếm!

Kiếm ra khỏi vỏ, giản dị tự nhiên, còn có một chút cổ xưa. Kiếm phong lóe hàn quang, nhưng không có sát khí, chỉ làm người ta sinh ra cảm giác kính sợ từ tận đáy lòng.

Đây là… tổ sư gia ban kiếm sao?

Trong tất cả các tiểu thuyết của nam không phải đều có tình tiết này sao? Nam chính thiên phú hơn người, phấn đấu khắc khổ, cuối cùng cảm động trời đất, được tiền nhân ban kiếm, từ đó gặp phật giết phật, gặp người giết người, tùy ý bước trên con đường thống lĩnh chúng sinh.

Văn Kinh nhìn thanh kiếm đó một cái, rõ ràng có khắc hai chữ: “Thương Ma.”

Đầu đột nhiên đau đớn khó thể khống chế, Văn Kinh đỡ trán, trong mơ hồ xuất hiện một bóng dáng đạo nhân trẻ tuổi, xa quá không thấy rõ, nhưng rõ ràng truyền đến một câu:

“Dùng bảo kiếm này, diệt trừ ma trong thiên hạ.”

Văn Kinh luống cuống, mãnh liệt ném bảo kiếm xuống đất.

Cơn đau đầu lập tức biết mất tăm hệt như thủy triều xuống, mặt trời chiếu sáng mùa đông, chỉ lưu lại trường kiếm lặng lẽ nằm dưới đất.

Văn Kinh sợ hãi ngẩng đầu nhìn, tượng đá của Thanh Hư Tử vẫn còn hoàn hảo như thường, hiên ngang đứng thẳng, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác?

Văn Kinh cúi đầu sờ cán kiếm, trong đầu hoàn toàn bình lặng, tất cả vừa rồi giống như một giấc mộng quái dị, chỉ là âm thanh của đạo nhân trẻ tuổi đó vẫn còn lưu lại trong đầu, không chịu rút đi.

“Dùng bảo kiếm này, diệt trừ ma trong thiên hạ.”

Văn Kinh không dám nghĩ đến thâm ý của câu nói này.

Cậu cũng không dám nghĩ, tự tay cầm thanh bảo kiếm này đâm vào tim Quân Diễn Chi.

Tâm thần bất an cầm bảo kiếm trong tay, Văn Kinh hoang mang nhìn quanh. Đột nhiên, một người nhẹ đáp xuống trước mặt, một thân bạch y, gương mặt lạnh lùng như băng sơn, nhưng dường như có chút ưu buồn.

“Nhị sư huynh.” Văn Kinh hoàn hồn, cúi đầu trấn tĩnh lên tiếng chào.

“Thanh kiếm này là sao?”


Từ sáng sớm hắn đã đứng ở xa xa nhìn Văn Kinh luyện kiếm, vừa rồi lúc “Thanh tùng chỉ lộ” có tiểu thành, hắn thấy rõ ràng, mặt đất lóe bạch quang, không biết từ đâu xuất hiện một thanh bảo kiếm, mà Văn Kinh lại giống như kẻ ngu ngốc đứng một bên, lặng yên cho đến lúc này.

Lòng Văn Kinh hoảng hốt cực điểm, chỉ đành giơ kiếm lên nói: “Vừa rồi… trong ảo cảnh, thấy được tổ sư gia ban kiếm.”

Hạ Linh nắm bảo kiếm trong tay, yên lặng nhìn rất lâu. Hắn cầm chắc bảo kiếm, thờ ơ giao cho Văn Kinh: “Nếu là tổ sư gia ban kiếm, thì phải cố mà tu luyện, đừng phụ sự chiếu cố của tổ sư gia.”

Chỉ… chỉ vậy?

Sao lại thản nhiên như vậy, bình thường như đang ăn một bữa cơm? Lẽ nào Thanh Hư Tử thường xuyên hiển linh, tặng kiếm pháp bảo kiếm gì đó, thân cận với đồ tử đồ tôn?

Văn Kinh có chút khổ não: “Nhị sư huynh cũng từng được tổ sư gia ban kiếm sao?”

Hạ Linh có hơi bực bội: “Phí lời! Ai có thể may mắn như vậy được chứ?”

“Hả? Vậy sao…”

“Tổ sư gia sớm đã được liệt vào tiên vị, chắc là vì cả ngày đệ khắc khổ luyện kiếm cạnh tượng đá, vì thế ngài mới ban “Thương Ma” mà lúc xưa thường dùng cho đệ.” Hạ Linh nhàn nhạt nhìn cậu một cái, “Đệ tự thu xếp ổn thỏa đi, muốn che giấu thì cũng tùy đệ, muốn chói sáng cũng do đệ.”

Văn Kinh không tự chủ đỏ mặt: “Đệ không định chói sáng.”

“Chúng ta phải khởi hành đến Cổ Kính Phái, sư phụ đặc biệt phái ta đến gọi đệ.” Hạ Linh phất tay áo, bay lên.

Văn Kinh vội đi theo: “Cổ Kính Phái lại xảy ra chuyện gì?”

“Hơn sáu mươi đệ tử Cổ Kính Phái xảy ra chuyện, đến cầu Diễn Chi cứu giúp.”

“Còn ai đi nữa?”

“Đại sư huynh, mấy người của Bắc Nhạn phong.”

Văn Kinh cúi đầu: “Sao sư phụ chịu cho đệ đi?”

“Lộ trưởng lão của Cổ Kính Phái đó không biết sao lại nghe bảo, đệ là tôn tử đã thất lạc nhiều năm của ông ta, vì thế muốn đệ đến gặp ông ta.”

Văn Kinh sửng sốt.

Sao Quân Diễn Chi lại lôi chuyện này ra? Nếu không phải hôm nay nhắc lại, cậu suýt đã quên còn có chuyện này. Rốt cuộc hắn có ý gì?

Hạ Linh nhìn cậu một cái: “Nếu đệ nhận thân, có lẽ nên lưu lại Cổ Kính Phái đi.”

Văn Kinh chém đinh chặt sắt: “Không thể nào, Tuệ Thạch phong mới là nhà của đệ.”

Hạ Linh nhíu mày, không nói gì.

Gặp Đoàn Hiên trong đại điện, Văn Kinh sợ hãi đứng một bên, hận không thể biến thành trong suốt. Từ lúc cậu vào điện, mặt Đoàn Hiên đã tràn đầy mây mù, ánh mắt sắc bén đến mức có thể đâm vào người cậu, chọt ra hai lỗ lớn. Những người khác cũng không biết chuyện gì, bầu không khí nặng nề đè nén, dường như đã xảy ra chuyện gì lớn.

“Kiếm pháp luyện thế nào rồi?”

“Còn chưa bắt đầu [Nhất Dương kiếm pháp], ‘Thanh tùng chỉ lộ’ hơi, hơi có tiểu thành.”

Sắc mặt Đoàn Hiên dịu đi một chút. Y nhìn gương mặt phẫn nộ của Liễu Thiên Mạch, thấp giọng nói: “Ngươi vừa trúc cơ, ra ngoài rèn luyện một phen cũng được, nhớ nghe lời của các sư huynh.”

Văn Kinh vội nói: “Vâng, sư phụ.”

Đoàn Hiên gật đầu, ngữa người ra, tựa vào lưng ghế phía sau. Ánh mắt y nhàn nhạt đảo qua Liễu Thiên Mạch, nhưng lại thấy người đó vẫn có chút bực tức nhìn mình, không khỏi nhíu mày. Y đắn đo một hồi, cuối cùng cứng giọng nói: “Sau khi xuất môn nhớ phải trở về, ta cũng chỉ là quan tâm tu vi của ngươi, không phải ghét ngươi.”

Văn Kinh hoang mang nhìn, vừa mừng vừa sợ cảm kích muốn rơi lệ. Lời giải thích gần giống như là xin lỗi đó, tuyệt đối không thể xuất phát từ miệng Đoàn Hiên.

Liễu Thiên Mạch lập tức quay đầu cười nói: “Sư phụ một lòng muốn tốt cho đệ, sư đệ đừng nghĩ quá nhiều. Cho dù sư đệ thật sự là tôn tử của Lộ trưởng lão, chúng ta cũng đã sống chung nhiều năm như thế, khẳng định phải trở về.”

Văn Kinh vội gật đầu: “Tuệ Thạch phong là nhà của đệ, đương nhiên phải trở về.”

Không khí trong đại điện thoáng cái trở nên sôi nổi, tiếng cười cũng vang lên.

“Nói hay lắm!”

“Đệ đã nói mà, làm gì có chuyện nói đi là đi?”

Quy Tâm Bích cười ha ha: “Đệ đã nói rồi mọi người sợ gì chứ, Quân sư huynh còn ở đây, làm sao đệ ấy có thể chạy xa được?”

Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.

Sắc mặt Văn Kinh trận trắng trận đỏ, mọi người vội giả vờ không nghe thấy dời đề tài đi. Đoàn Hiên nhìn sắc trời, cuối cùng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đi đi. Người của Bắc Nhạn phong đang đợi các ngươi dưới núi.”

Quân Diễn Chi vẫn yên tĩnh không lên tiếng, lúc này mới thấp giọng đáp: “Vâng.”