Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 43

Đột nhiên một cơn gió núi mát lạnh thổi vào cửa sổ, xen tạp chút hơi nước len vào phòng, cửa sổ nửa khép kêu cót két.

Văn Kinh cấp bách vùi đầu vào hõm vai Quân Diễn Chi, luống cuống gặm cắn hõm vai trơn trợt của hắn.

Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Đừng gấp, sư đệ.”

Văn Kinh hiếm khi muốn khóc.

Cậu cho rằng bản thân kính ngưỡng sùng bái Quân Diễn Chi, vì thế mới như một con chó chạy quanh hắn, mà không biết hóa ra tình cảm mình dành sư huynh lại dơ bẩn như thế, quá vô sỉ…

Văn Kinh không thể khống chế hôn lên môi Quân Diễn Chi, ngắt ngứ nói: “Sư huynh, đệ, đệ xin lỗi, đệ quả thật…” không phải người…

Nỗi chua xót lan ra trong lòng Quân Diễn Chi, hắn toàn tâm toàn ý hôn tiểu động vật làm loạn trong lòng: “Không sao, từ rất lâu huynh đã… đối với đệ…”

Ngoài cửa sổ đột nhiên lóe sáng chói mắt, chiếu nửa căn phòng sáng như ban ngày, Văn Kinh sững người, sau đó, một tiếng sấm chói tai nổ trên đỉnh đầu.

Động tác của Văn Kinh đột ngột dừng lại, hoảng loạn cực điểm.

Y sam Quân Diễn Chi rối loạn, thân thể khỏe mạnh nửa che nửa lấp, môi bị Văn Kinh cắn sưng lên, thậm chí có vài tơ máu, rất có mỹ cảm sau khi bị bạo ngược.

Ầm ầm ầm __

Tiếng sấm lại vang lên lần nữa, còn chói tai hơn vừa rồi, ánh chớp như muốn rạch bầu trời ra làm hai, dường như tràn đầy nộ khí, da đầu Văn Kinh tê dại, khóe mắt nóng lên.

Ngay cả ông trời cũng ngứa mắt, muốn thu thập cậu sao?

“Sư đệ…”

Quân Diễn Chi kiều diễm dưới thân lại nhẹ giọng kêu, khàn khàn thấp trầm, đầu Văn Kinh lại trở nên mơ màng.

Cậu lại cúi đầu xuống hôn, vừa xấu hổ nói “xin lỗi”, vừa run rẩy kéo y phục của Quân Diễn Chi, hoảng loạn gặm cắn, không chút cách thức, cảm giác tội ác tràn ra, dục vọng khó nén như ngọn lửa cháy trên đồng hoang, đốt cậu đến không cách nào suy nghĩ.

Ngoài cửa, một cỗ linh áp xuất hiện như có như không.

Mắt Quân Diễn Chi hơi khép, nhưng không thể ngăn cản Văn Kinh bối rối ngẩng đầu: “Có người…”

Lòng Quân Diễn Chi khổ sở, gật đầu: “Ừm.”

Văn Kinh cúi đầu nhìn hắn, lá gan vốn đã không lớn, giờ đây còn xấu hổ đến không chỗ dung thân. Cậu siết chặt nắm đấm, nhanh chóng xuống giường, không quan tâm tất cả lao vào viện, thở dốc phì phò, tâm tư cực loạn.

Cậu chột dạ ngẩng đầu nhìn, lại thấy Đoàn Hiên đứng không xa, lạnh lẽo nhìn cậu.

“Sư, sư phụ…” Nước mắt đảo trong hốc mắt Văn Kinh.

Sư phụ vẫn luôn đứng đó, chuyện cậu ăn hiếp sư huynh nhất định đã bị thấy rồi..

Người Đoàn Hiên cứng đờ, muốn nói gì đó nhưng không nói ra lời, rất lâu mới lạnh giọng lên tiếng: “Hôm nay vung xong hai trăm kiếm chưa?”

“Vẫn, vẫn chưa…” Văn Kinh kéo y phục lỏng lẻo của mình, chột dạ không dám ngẩng đầu.


Đoàn Hiên không nói gì, lại nhẹ phát ra một tiếng hừ lạnh.

Văn Kinh có trăm miệng cũng khó biện giải. Mấy hôm trước vừa nói mình không lười biếng, hôm nay lại bị người ta bắt ngay tại trận. Tiếng hừ lạnh của Đoàn Hiên, chính là có ý bảo “hôm nay còn dám giảo biện trước mặt ta không”.

Văn Kinh rũ đầu, như một con dế đấu bại. Gió mang hơi mưa hung tợn cọ vào cậu, từ đầu đến chân, không có chỗ nào không nản chí.

Cửa phòng nhẹ lắc, một người từ trong bước ra, bước chân nhẹ nhàng, đứng trước Văn Kinh: “Sư phụ.”

Văn Kinh nhìn hắn, đầu cúi càng thấp.

Y phục của Quân Diễn Chi đã mặc xong từ lâu, không khác gì lúc thường, tuy phất phơ trong gió, nhưng cũng chỉnh tề. Giọng hắn ôn hòa lãnh tĩnh, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra: “Sư phụ, chuyện hôm nay, là ta…”

Đoàn Hiên ngắt lời hắn: “Chuyện hôm nay, là chuyện giữa các ngươi, không cần giải thích với ta.”

Quân Diễn Chi gật đầu: “Vâng.”

Đoàn Hiên vốn còn hơi lúng túng, bây giờ cuối cùng cũng hồi phục như thường, nói với Văn Kinh: “Thanh Hư kiếm môn và Cổ Kính Phái gặp nạn, cuộc đấu ngũ đại môn phái sẽ dời đến năm sau, hiện ngươi đã là tầng mười một luyện khí, cùng Hạ Linh bế quan một năm, sang năm sẽ là trúc cơ.”

Văn Kinh ngẩn ngơ, không biết nên trả lời thế nào.

Quân Diễn Chi cúi đầu, hung tợn cắn đôi môi sung huyết.

Đoàn Hiên ngơ ngẩn nhìn hai người, lại không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ một chút thống khổ, âm thanh càng thêm lạnh lẽo: “Mỗi ngày vung hai trăm kiếm xong mới có thể ăn cơm.”

“Vâng.” Văn Kinh không dám nói thêm, gật đầu đáp ứng.

Đoàn Hiên lại nói với Quân Diễn Chi: “Ngươi đi theo ta.”

Quân Diễn Chi không lên tiếng, cùng Đoàn Hiên rời khỏi chỗ ở của Văn Kinh, trước khi đi quay đầu lại nhìn.

Thiếu niên vẫn ngẩn người đứng tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng lại xoa xoa mắt.



Nơi ở của Đoàn Hiên ở sau núi Tuệ Thạch phong, một căn thạch thất lạnh lẽo. Nơi này vốn là chỗ ở của đệ tử bình thường, nhưng vì Đoàn Hiên nhớ chuyện xưa, không cho phép người khác chạm vào bài trí trong gian phòng của cố phong chủ, cũng chính là sư phụ Lục Trăn của y. Vì thế tùy tiện chọn một căn vào ở, giữ yên nơi ở của Lục Trăn.

Cỏ dại xung quanh không người dọn dẹp, mọc như điên. Nơi này cũng là nơi Đoàn Hiên luyện kiếm, trên tảng đá chứa đầy vết kiếm, không ít cành cây khô bị chém gãy, không đồng đều, không nhìn ra một chút nhân khí. Nơi này chẳng giống nơi ở của phong chủ, ngược lại giống như nơi bị người ta vứt bỏ.

Quân Diễn Chi theo Đoàn Hiên vào thạch thất, bình tĩnh nhìn quanh. Căn phòng này loạn đến mức ngay cả heo cũng thẹn đổ mồ hôi, trên bàn phủ một lớp bụi mỏng, đồ đạc vất lung tung, có sách, có kiếm, có pháp bảo tiên gia, hỗn tạp lung tung, chẳng còn chỗ đặt chân.

Đoàn Hiên không chút để ý, nói: “Đứng đợi ở cửa.”

Giọng y luôn không có tình cảm, còn tràn đầy vị mệnh lệnh, giống như cây kiếm rút ra từ hầm băng, lạnh lẽo còn mang theo tính công kích.

Quân Diễn Chi an tĩnh chờ đợi.

Đoàn Hiên vào phòng, rất lâu sau mới bước ra, đưa một cái hộp cho hắn, nói: “Mấy hôm sau lúc đến Phi Tiên lâu, chọn bộ [Khô Mộc kiếm pháp] tu luyện.”

Quân Diễn Chi thầm thấy kỳ quái, nhưng chỉ nói: “Đa tạ sư phụ.”


Đoàn Hiên lại gượng gạo nói: “Lần này giải cứu hơn bảy mươi đệ tử Thiên Hoành phong làm không tồi.”

Quân Diễn Chi vội khiêm tốn đáp: “Đều là chuyện trong phận sự.”

Tốt xấu gì đã tán thưởng một câu, Đoàn Hiên cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, ngữ khí lại hồi phục lãnh khốc, nhíu mày nói: “Ngươi tu luyện [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], đừng làm lỡ tu luyện kiếm pháp. Những người đó chết thì chết, lại có liên can gì tới ngươi?”

Quân Diễn Chi cúi đầu, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Đa tạ sư phụ dạy bảo.”

Đoàn Hiên không để ý đến hắn nữa, đóng cửa lại: “Ngươi về đi.”

“Vâng.”

Cửa đóng lại cái rầm.

Quân Diễn Chi mở cái hộp ra, bên trong chỉ có một cái thẻ ngọc: [Phùng Xuân Chân Quyết].

[Khô Mộc kiếm pháp] là do Khô Mộc đạo nhân sáng tạo vào ba ngàn năm trước, Khô Mộc đạo nhân là thiên linh căn hệ kim, trong lòng vô tình, kiếm pháp cũng sắc bén lãnh khốc, sát khí quá nặng, không ai có thể điều khiển.

Hai ngàn năm sau, một vị tu sĩ kim đan song linh căn kim mộc quyết tâm tu luyện kiếm pháp này. Hắn bị sát khí của kiếm đạo bức suýt nhập ma, bồi hồi giữ vô tình và hữu tình, thống khổ cực điểm, gần như tự hủy đan điền.

Kề sát ranh giới điên cuồng, tu sĩ lĩnh hội được một tia kiếm ý, từ đó trầm luân. Sau khi tỉnh lại, hắn nghiên cứu như si cuồng, thoáng cái đã trăm năm.

Sau khi xuất quan đại thành, kiếm pháp của vị tu sĩ đó đã là tuyệt thế vô song, lại hoàn toàn khác với [Khô Mộc kiếm pháp]. Lúc xuất kiếm hắn vẫn lưu lại chút đường lui, trong lãnh liệt còn có chút nhu tình, có thần uy của [Khô Mộc kiếm pháp], lại không sát khí bức người, ngược lại mang theo chút ấm áp. Vị tu sĩ này cũng là một quân tử khiêm nhường, đạo đức thanh cao, thế nhân tôn kính ngưỡng mộ, được gọi là “Nhã Kiếm chân nhân”.

Mấy năm sau, Nhã Kiếm chân nhân bị một ma đầu bức ép, muốn làm chuyện vô đạo đức với hắn. Nhã Kiếm chân nhân dùng tuyệt thế kiếm pháp thu phục ma đầu, nhưng không giết chết, mà lưu lại bên người từ từ giáo dục, dẫn vào chính đạo. Sau đó hắn cùng ma đầu biến mất, không biết tung tích.

Trước khi đi, hắn lưu lại một bộ công pháp cho tộc nhân, chính là [Phùng Xuân Chân Quyết].

[Phùng Xuân Chân Quyết] là Nhã Kiếm chân nhân lưu cho người nhà, Thanh Hư kiếm môn tự nhiên không lấy được. Không ngờ ngàn năm sau, bộ chân quyết này lại rơi vào tay Đoàn Hiên.

Quân Diễn Chi cũng chỉ từng nghe qua về [Phùng Xuân Chân Quyết] mà thôi, còn về uy lực thế nào, phải tu luyện xong mới biết được.

Hắn không hiểu lắm, Đoàn Hiên vội vã muốn sư đệ lên trúc cơ, lại tặng chân quyết quý trọng thế này, là có dụng ý gì?

Giữa núi vù vù cuồng phong, giống như muốn thổi bậc gốc đại thụ. Quân Diễn Chi cất hộp đi, trở lại chỗ ở của Văn Kinh, lại thấy cửa phòng đóng chặt, rất giống một con trai sông ngậm miệng. Hắn gõ cửa, bên trong không có một chút phản ứng.

Văn Kinh còn nhỏ tuổi, chưa từng thích ai, huống chi còn là nam nhân, gặp chuyện vừa rồi chỉ sợ đã bị dọa. Quân Diễn Chi đứng trước cửa trầm tư một lúc, cảm thấy lúc này không thể bức ép cậu, nên hậm hực mà đi.

Hắn không ngờ, đây là lần gặp mặt cuối cùng của hắn và Văn Kinh trong năm nay.

Mấy ngày sau, khi hắn đến chỗ ở của Văn Kinh, cửa phòng đang đung đưa trong gió núi. Quân Diễn Chi đẩy cửa vào, trong lòng vốn đang suy nghĩ làm sao dỗ cậu, nhưng vào rồi chỉ thấy trống rỗng, bình trà chén trà thường thấy cũng không còn, ngay cả cái ghế gỗ “đại xà và tiểu đạo sĩ” mà Văn Kinh thường ngồi cũng biến mất.

Hắn hoảng hốt, vội vã đi tìm Liễu Thiên Mạch, Liễu Thiên Mạch lại cổ quái nhìn hắn: “Đệ không biết? Tiểu tử ngốc và Hạ Linh bế quan rồi. Tiểu tử ngốc tốt với đệ như thế, huynh còn tưởng đệ đã biết rồi.”

Quân Diễn Chi sửng sốt, đầu kêu ong ong, phẫn hận vô biên trào lên cuồn cuộn.

Tiểu tử đó vừa thông suốt, còn chưa đến tay, đã phải tách ra như vậy? Vốn định trước khi bế quan, để cậu có ấn tượng sâu sắc hơn về mình, cho dù không thể ăn được, nhưng ít nhất cũng…

Quân Diễn Chi nhẹ thở dài.

Một năm sau, không biết lại là cảnh tưởng gì.

… Còn có, tu luyện cũng muốn mang theo bình trà chén trà ghế gỗ nhỏ, cũng chỉ có tiểu tử ngốc đó mới làm ra được. Đây là đi bế quan, hay là đi vân du chứ?



Triệu Ninh Thiên của Hồng Tú phong, tuy lùn mập, nhưng cũng lớn mạng. Quân Diễn Chi thi thuật pháp cho y một ngày một đêm, đã giữ được tính mạng y, nhưng vì tâm ma của y quá sâu, nên tạm thời hôn mê bất tỉnh.

Mọi người vốn đều cho rằng Triệu Ninh Thiên chết chắc rồi, bây giờ lại được Quân Diễn Chi cứu sống, trở thành kinh hỉ ngoài ý muốn. Thế là, trên dưới Thanh Hư kiếm môn đều bừng bừng đại khí.

Một ngày nửa tháng sau, tất cả đệ tử nhập ma của Tuệ Thạch phong và Cổ Kính Phái đều tỉnh. Tịch Phóng gọi tất cả đệ tử Thanh Hư đến tập trung ở Thanh Hư điện, trước mặt khen thưởng Quân Diễn Chi một phen.

Quân Diễn Chi tư thế khiêm tốn, một chút cũng không ngạo mạn, không ai có thể nảy sinh ác cảm nổi. Hắn thanh cao như trăng sáng, đi sâu vào lòng người.

Lại qua vài ngày, Quân Diễn Chi đang tu luyện trong phòng, Chu Cẩn đến gọi hắn: “Quân sư đệ, tông chủ mời sư đệ đến Phi Tiên lâu.”