Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 32

Văn Nhân Mộ nhìn Quân Diễn Chi trên võ đài, sắc mặt tối tăm không rõ.

Bắt đầu từ một năm trước, Thanh Hư kiếm tông thỉnh thoảng có người lấy cả hai ra so sánh. Cũng không biết là ai nói, chậm rãi có một cách nói__

Hai người đều là quân tử khiêm nhường, chẳng qua Văn Nhân Mộ nỗ lực quá nhiều, mà Quân Diễn Chi là khí chất trời sinh. Nói cách khác, Văn Nhân Mộ như nước bỏ thêm *** dầu, mà Quân Diễn Chi lại là nước vô sắc vô vị. Chân thủy vô hương, quá thơm ngược lại sẽ giả tạo.

Lúc này, Văn Nhân Mộ có chút tức giận.

Phải rảnh hơi cỡ nào mới phân tích như thế?

Quả thật, khí chất cao nhã trên người Quân Diễn Chi tương đồng với hắn, nhưng lại tự nhiên hơn hắn một chút, dường như còn có chút không tình nguyện, cứ như Quân Diễn Chi không muốn cao nhã.

… Quả thật là khinh người quá đáng.

Người này luôn cho hắn một cảm giác không bình thường lắm, làm hắn sợ hãi.

Tâm trạng u ám đó, hắn từng nói với người khác mấy lần, lại đổi lấy ánh mắt lúng túng đồng tình “huynh đang ghen tỵ, muốn bôi đen hắn, chúng đệ đều hiểu” từ các sư đệ, không ai hiểu cho.

Thế là hắn cũng không nói nữa, nghẹn khuất ngậm miệng.

Mọi người đều như vậy, bị Quân Diễn Chi che mắt rồi sao?

Đệ tử chấp sự đứng trên võ đài nói: “Tuệ Thạch phong Quân Diễn Chi đã chuẩn bị tốt, xin các vị phong chủ vui lòng chỉ giáo.”

Vừa dứt lời, một người thấp lùn nhảy từ trên bục xuống, một thân xám xịt, mặt có chút âm trầm, thanh âm khàn khàn, như cọ qua tấm sắt làm người ta khó chịu: “Để ta thử xem.”

Liễu Thiên Mạch cắn răng, thấp giọng nói: “Quả nhiên là y!”

Phong chủ Hồng Tú phong, Triệu Ninh Thiên!

Cổ Tấn Bình nhẹ giọng nói: “Nghe nói, mấy hôm trước Quân sư huynh đắc tội y, là chuyện gì?”

Liễu Thiên Mạch tức giận nói: “Quân sư huynh của đệ khi nào thì đắc tội y? Chẳng qua là lời đồn, Quân sư đệ từng nói, Tuệ Thạch phong truyền thừa [Phúc Thảo Kinh] rồi, từ nay về sau sẽ không còn kém nhất nữa, Hồng Tú phong trở thành phong mạch bị đè đầu.”

Cổ Tấn Bình nói: “Triệu phong chủ tính cách hiếu thắng, chỉ sợ đã ghim trong lòng…”

Mạc Thiếu Ngôn không khỏi kinh ngạc: “Quân sư huynh không thích sinh sự, dè dặt thận trọng, ngôn từ đặc biệt chú ý. Sao lại nói ra lời ấu trĩ như thế?”

“Có người khiêu khích ly gián mà thôi, nhưng không biết là ai.”

Cổ Tấn Bình hỏi: “Triệu phong chủ cũng tin?”

Cổ Tấn Bình nói: “Tin cũng vậy, không tin cũng vậy, một năm trước chúng ta tìm được ‘Viễn Mộc linh thạch’, có được cổ quyển truyền thừa, trong lòng y luôn nén giận, không phát tiết ra. Gần đây lại có lời đồn như thế, chọc trúng ngay chỗ đau của y. Chỉ sợ y muốn nhân cơ hội này, dạy dỗ Quân sư huynh của đệ một trận, nhân đó đánh vào mặt chúng ta, để xả giận trong lòng.”

Mạc Thiếu Ngôn không khỏi lo lắng: “Nói như vậy, Quân sư huynh chẳng lẽ khó qua cửa này?”

Hạ Linh lạnh lùng nói: “Chúng ta bị hạ thấp thì hợp tình hợp lý, bọn họ bị hạ thấp thì tìm người trút giận, khi người quá đáng.”

Liễu Thiên Mạch cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Nếu sư phụ chúng ta cũng ở đây, ra mặt cho chúng ta…”

Vậy thì tốt biết bao?

Văn Kinh nắm chặt cái túi trong tay, chỉ căng thẳng nhìn chiến huống trên võ đài.

Triệu Ninh Thiên lạnh lùng nhìn Quân Diễn Chi.

Dưới mũi, phiêu đến một mùi hương cực nhạt…

Y nhíu mày, thân hình lùn mập đột nhiên tăng tốc vọt lên, trong tay là đường linh quang, xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng. Y vung kiếm lên, lập tức xuất hiện ngàn vạn lưỡi dao, toàn bộ bắn về Quân Diễn Chi, hình thành thế thiên la địa võng, làm người ta không thể tránh né.

“Mạn Sơn Lạc Tuyết!” Bên dưới có người kích động.

Quân Diễn Chi không thể tránh né, cách duy nhất, là nhảy xuống võ đài, lăn xuống đất mới có thể tránh được.

Triệu Ninh Thiên là muốn bức Quân Diễn Chi xuống võ đài nhận thua, nếu không thì sẽ chịu nỗi khổ vạn dao xuyên thân.

Quân Diễn Chi bình tĩnh nhìn, hai tay nhanh chóng điểm trên không, đột nhiên xuất hiện một linh thuẫn bao trùm toàn thân, con mắt dài hẹp lạnh lùng nhìn Triệu Ninh Thiên.

“Quân sư đệ, xuống đi!” Liễu Thiên Mạch nôn nóng.

Một người hai người đều không nhận thua, mặt mũi chết tiệt, đến khi mất mạng rồi mới hối hận!

Hạ Linh nhẹ giọng nói: “Ừm.”

Văn Nhân Mộ bất giác cảm thấy thoải mái. Thuật pháp Triệu Ninh Thiên cực kỳ lợi hại, lại sửa ra bảy phần công lực, linh thuẫn này ngay cả một khắc cũng không chống đỡ dược, Quân Diễn Chi tất bị trọng thương, thậm chí… sẽ chết.

Chỉ nghe mấy tiếng vang thanh thúy, lưỡi dao bắn lên linh thuẫn, một sức mạnh to lớn đẩy Quân Diễn Chi đến mép võ đài.

Tiếp theo, linh thuẫn nát ra, linh khí tứ tán.

Mọi người hoảng loạn kêu lên: “Quân sư huynh!”


Vốn cho rằng mấy lưỡi dao đó sắp đâm vào toàn thân, máu tươi đầm đìa, nhưng cảnh tượng thảm liệt lại không phát sinh. Sau khi linh thuẫn vỡ ra, vẫn còn mấy chỗ ngưng cố trên không, lóe bạch quang. Hóa ra vừa rồi Quân Diễn Chi điểm hai tay, chính là những chỗ có lưỡi đao quang bay đến đã bị hắn an trí tầng chướng ngại thứ hai.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, mà có thể nhìn ra hướng của lưỡi đao quang, vừa rồi tâm trạng bình tĩnh tỉ mỉ cỡ nào, không cần phải nói.

Chỉ là phòng một vài chỗ, nhưng những chướng ngại đó đều bảo vệ chỗ yếu hại của hắn.

Thế là, đùi Quân Diễn Chi bị trúng một lưỡi đao quang, chảy máu tươi ào ào.

Thoáng chốc, lại phát ra mấy tiếng vang thanh thúy, mắt thấy tầng chướng ngại thứ hai cũng sắp nứt vỡ, nhưng lưỡi đao quang xung quanh đã sớm bay qua, không còn nguy hiểm. Quân Diễn Chi bay lên không trung, lật người vài cái, nhẹ nhàng đáp xuống, thanh sam phất phới.

Dưới võ đài an tĩnh một chút, lập tức bùng phát tiếng hoan hô.

Các đệ tử của Tuệ Thạch phong kích động hô lớn: “Quân sư huynh thắng rồi!”

Đệ tử chấp sự la lên: “Tuệ Thạch phong Quân Diễn Chi chống được một chiêu, được năm viên thạch tử!”

Triệu Ninh Thiên lại chỉ nhìn chằm chằm Quân Diễn Chi, trong mắt lóe hồng quang, thân thể run rẩy.

“Triệu phong chủ… Triệu phong chủ?” Đệ tử chấp sự cảm thấy có chút bất thường, nhẹ giọng gọi.

Đột nhiên, một luồng kinh khí dồi dào tản ra trên võ đài, Triệu Ninh Thiên siết chặt trường kiếm màu vàng, hai mắt đỏ ké, đâm kiếm vào Quân Diễn Chi.

“Má ơi!” Chấp sự đệ tử đứng không vững, ngã xuống võ đài.

Quân Diễn Chi nhíu chặt mày, lăn mấy vòng trên võ đài, vất vả né được một kiếm, bình tĩnh nói: “Triệu phong chủ, một chiêu đã qua!”

Các đệ tử bên dưới nôn nóng la lên: “Triệu phong chủ, không thể đánh tiếp nữa!”

Liễu Thiên Mạch nhíu mày nói: “Không bình thường, nhìn mắt y kìa!”

Cổ Tấn Bình thở dồn: “Giống như những đệ tử Thủy Nguyệt Cung thần trí thất thường hôm đó.”

Hạ Linh và Văn Kinh sớm đã lao lên.

Triệu Ninh Thiên một chiêu chưa giết được Quân Diễn Chi, võ đài đã bị phá một lỗ lớn, còn như phát điên xuất thêm chiêu nữa, linh khí cuồn cuộn, quyết hạ tử thủ.

Quân Diễn Chi nhếch nhác bay lên, nhưng ngặc nỗi tu vi chênh lệch quá lớn, tay và ngực lại bị kiếm phong đảo qua, lập tức máu chảy không ngừng, ngã lên võ đài, rồi cố sức đứng lên.

Lúc này Hạ Linh đã đứng trên võ đài, một lưỡi đao quang nhắm vào Triệu Ninh Thiên, người đó chỉ lo tấn công, không tránh không né, sau lưng bị thương, trào ra máu tươi, giận dữ gầm lên.

Lúc này y như mãnh thú thất thường, thần trí không rõ, chỉ muốn giết người, nhào vào Hạ Linh.

Văn Kinh vội vàng đỡ Quân Diễn Chi, trong mắt ứa lệ: “Quân sư huynh…”

“… Không đáng ngại.”

Đệ tử Hồng Tú phong không rõ chuyện gì, vốn đã đầy quái dị nhìn lên võ đài, thấy Triệu Ninh Thiên bị thương, cũng phẫn nộ: “Ba người vây công sư phụ chúng ta!”

Nói rồi muốn bay lên võ đài hỗn chiến.

Chiến sự hễ chạm là phát, trên không trung đột nhiên truyền đến giọng nam hồn hậu: “Không thể càn quấy!”

“Tịch tông chủ!”

Nam tử mặc đạo phục màu xanh đen đáp xuống võ đài, tay áo nhẹ phất, phát ra một dòng linh khí như bài sơn đảo hải. Triệu Ninh Thiên bị dòng linh khí đó đánh đến đứng không vững, gầm lên một tiếng, lại lao đến chém giết Tịch Phóng.

Tịch Phóng hơi nhíu mày, tay áo nhẹ phất, linh khí lại là sấm vang chớp giật.

Triệu Ninh Thiên bị trúng chiêu ở ngực, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt nhắm chặt ngã dưới đất, không biết sống chết.

Dưới võ đài một mảng yên tĩnh.

Mấy vị phong chủ xôn xao đáp xuống võ đài, nhìn Triệu Ninh Thiên cúi đầu không nói.

Tịch Phóng phân phó đại đệ tử Chu Cẩn của mình: “Dùng huyền thiết tỏa khóa Triệu phong chủ lại, nhốt trong lao, tra xét chuyện này!”

“Vâng.” Chu Cẩn phân phó mấy đệ tử, nhẹ nhàng nâng Triệu Ninh Thiên xuống võ đài.

Mọi người dưới võ đài chau đầu ghé tai, xôn xao nghị luận.

“Chuyện gì?”

“Không biết nữa, hình như giống Thủy Nguyệt Cung mấy năm trước…”

“Bị người khống chế thần trí sao? Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ mà.”

“Đệ tử Thủy Nguyệt Cung hình như là trúng độc…”

“Triệu phong chủ không phải mới từ dưới núi trở về sao? Lẽ nào lúc hạ sơn đã trúng độc?”


“Vậy sao đến bây giờ mới phát tác?”

“Không biết…”

Tịch Phóng nhìn Hạ Linh và Quân Diễn Chi bị trọng thương một cái, cao giọng phân phó: “Tỷ thí hôm nay đến đây kết thúc, ba ngày sau tiếp tục. Chúng đệ tử dốc lòng tu luyện, không được suy đoán chuyện này, biết chưa?”

“Vâng!”

Tịch Phóng lại thấp giọng nói với Lục Trường Khanh: “Lật tung chỗ này, kiểm tra tỉ mỉ.”

“Vâng.”



Chuyện Triệu Ninh Thiên khiến mọi người không kịp phòng bị, Quân Diễn Chi và Hạ Linh đều là bệnh nhân trọng thương, tự trở về phòng nghỉ ngơi. Trong các đệ tử Tuệ Thạch phong, chỉ có Quân Diễn Chi và Mạc Thiếu Ngôn hiểu thuật phục hồi, nhưng Mạc Thiếu Ngôn tu vi cạn, không có quá nhiều tác dụng, sau khi Tịch Phóng biết chuyện, bèn phái người đến trị liệu cho họ.

Bận rộn hơn nửa đêm, thương thế của hai người tốt hơn một chút, cuối cùng cũng ổn định. Mọi người đều mệt mỏi kiệt sức, mấy người trẻ tuổi không chống nổi mệt mỏi, run rẩy ngủ gật, bị Liễu Thiên Mạch đuổi về nghỉ ngơi.

Văn Kinh vẫn ngồi bên mép giường, bưng chén nhỏ, đút Quân Diễn Chi từng miếng cháo.

Mí mắt Liễu Thiên Mạch đã đánh nhau: “Quân sư đệ, nếu đệ đã khỏe rồi, huynh đi ngủ trước.”

Quân Diễn Chi vội ôn giọng nói: “Sư huynh đi nghỉ ngơi đi.”

“… Đệ còn muốn ở lại đây?” Liễu Thiên Mạch nhíu mày nhìn Văn Kinh.

Văn Kinh đút Quân Diễn Chi ăn cháo, nhỏ giọng nói: “Tối nay đệ ngủ ở đây.”

Liễu Thiên Mạch cười: “… Đệ thật quan tâm Quân sư huynh của đệ, nếu đã vậy, đệ ở lại đi, huynh đi trước.”

“Sư huynh đi từ từ.” Quân Diễn Chi khách sáo nói.

Liễu Thiên Mạch không phí lời nữa, gật đầu ra ngoài.

Cửa chưa đóng chặt, đong đưa che giấu.

Văn Kinh vẫn ngồi yên tĩnh, đút hắn từng chút, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Còn đau hay không?”

Biết rõ là kết quả như thế, nhưng lại không thể ngăn cản.

Tỷ thí do rút thăm quyết định, nếu Văn Kinh muốn Quân Diễn Chi đổi ngày, có nghĩa là hắn phải từ bỏ cơ hội, không thể tham gia cuộc đấu ngũ đại môn phái. Hậu quả dó, càng không thể gánh lấy…

Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Còn một chút…”

Văn Kinh đặt chén nhỏ xuống, sờ đầu Quân Diễn Chi: “Làm sao đây? Có thể dùng thuật pháp hồi phục chữa trị không?”

“… Không tụ đủ linh khí, thân thể lạnh.”

“Đệ bổ sung cho huynh.” Văn Kinh vội nắm cổ tay hắn.

Khí noãn dương dần rót vào trong người, lan ra tứ chi bách cốt, quả nhiên làm người ta thoải mái hơn nhiều. Hai người lặng lẽ ngồi, Văn Kinh lại nói: “Tốt hơn chút chưa?”

Quân Diễn Chi hơi cúi đầu: “… Linh khí rất ấm, tốc độ lại hơi chậm.”

“…” Dùng tay truyền khí, đương nhiên không thể tính là nhanh nhất…

“…”

Trầm mặc rất lâu, bầu không khí có chút lúng túng, cuối cùng Văn Kinh cắn răng nói: “Đệ muốn… dùng miệng độ khí, sư huynh có cảm thấy mạo phạm không?”

Đầu Quân Diễn Chi cúi càng thấp: “… Vì trị thương, không tính là mạo phạm.”

“… Cũng, cũng đúng.”

Quân Diễn Chi nửa nằm, Văn Kinh hơi nâng đầu hắn lên, mặt chậm rãi lại gần.

“Sư huynh đừng để ý, chúng ta đang trị thương.”

“Ừm…”

Mũi chạm nhau, da mặt Văn Kinh nóng hổi, miệng nhẹ dán lên, mềm mại, trơn mịn, mang theo một chút tê đại.

“Sư huynh, huynh há miệng ra.”

“Ừ…”

Rõ ràng đã đáp ứng nhưng không có phản ứng, Văn Kinh chuyên tâm dùng đầu lưỡi mở hai môi Quân Diễn Chi, lại quy củ thu lưỡi về, truyền khí noãn dương trong người vào.

Tay Quân Diễn Chi ôm quanh eo Văn Kinh.

Hai người khẽ điều chỉnh tư thế, Văn Kinh cúi đầu tì lên người hắn, một lòng một dạ trị thương cho hắn.

Cậu hàm hồ hỏi: “Thoải mái hơn chưa?”

“Ừ…”

Đầu lưỡi như có như không đảo qua, Văn Kinh chỉ cảm thấy tê dại, từng đợt hơi ấm khó diễn tả trào lên, chậm rãi quên hết mọi thứ xung quanh.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên, cửa vang một tiếng “két”, âm thanh quái dị của Liễu Thiên Mạch truyền tới: “Các đệ đang làm gì?”

Văn Kinh dại ra, ngẩng phắt đầu ngồi thẳng dậy, chỉ thấy Liễu Thiên Mạch và Hạ Linh đứng ở cửa, thần sắc cổ quái nhìn cậu.

“Đệ, đệ đang…” Văn Kinh xoa miệng, ấp a ấp úng.

Hạ Linh nhíu mày: “Quân sư huynh của đệ bị trọng thương, đệ liền nhân cơ hội chiếm tiện nghi hắn sao?”

Nước mắt của Văn Kinh xoay vòng trong khóe: “Không, không phải…”

Cậu khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn tư thế hai người, bản thân không chút khách khí cưỡi ngồi trên người Quân Diễn Chi, chợt cảm thấy trăm lời khó biện bạch.

Quân Diễn Chi bình tĩnh ngồi dậy: “Đệ ấy đang trị thương cho đệ.”

Liễu Thiên Mạch nhíu mày, nhìn Hạ Linh, tiếp theo ngậm chặt miệng.

Hạ Linh dửng dưng nói: “Trị thương thì trị thương đi.”