Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 21: Cuối cùng cũng mười lăm rồi

Mùng ba đầu năm, Văn Kinh lại đến băng tuyền lần nữa, cởi sạch chỉ còn lại cái quần, xuống nước. Hàn lạnh lập tức thấm vào da thịt, răng bắt đầu va lập cập. Cậu ngây ngẩn đứng, đợi cơn rét lạnh ban đầu trôi qua.

Người đến hạ “thuật cấm túc” cho cậu, là Quân sư huynh.

Quân Diễn Chi vạch một vòng sáng trong nước, ôn giọng nói: “Buổi trưa và tối, bát sư đệ sẽ đến đưa cơm cho đệ. Sau tám canh giờ, đệ sẽ có thể ra ngoài.”

“Tạ sư huynh.” Văn Kinh cắn chặt răng.

Quân Diễn Chi đứng lên, quay đầu nhìn thân hình nhỏ gầy trong nước một cái, lặng lẽ đi.

Hắn không lo lắng Văn Kinh chịu khổ.

Đêm đó trong người Văn Kinh sinh ra khí ấm, thể chất của tiểu tử này không chừng có chút đặc biệt. Đoàn Hiên bảo cậu ngâm hàn tuyền, chỉ sợ là để kích phát thể chất đó, có lợi cho tu hành.

Hồi tưởng lại đêm đó…

Bước chân Quân Diễn Chi dừng lại.

Trong hai mươi hai năm cuộc đời hắn, đó chắc là đêm ấm áp nhất, đủ cho hắn ngẩn ngơ, muốn một lần, lại muốn lần nữa.

Quân Diễn Chi trở về phòng, ngồi trên giường điều tức, trong thức hải xuất hiện vô số hán tự cổ thể, không chút chương pháp, lại chậm rãi hình thành từng đoạn văn chương rõ ràng.

Văn tự gian khổ khó hiểu, nhưng dễ hiểu hơn những vụn vặt trong lòng.

Hắn tĩnh tâm đả tọa, cho đến tối, mở hai mắt ra.

Ánh trăng như răng nanh treo trên không, sơn cốc một mảng tối tăm, thân thể lại bắt đầu run rẩy.

Quân Diễn Chi chậm rãi cởi bỏ y phục, hóa thành một con mãng xà màu xanh, bò ra khỏi cửa sổ.

Đường núi mơ hồ thấy rõ ràng, Quân Diễn Chi bò men vách núi một lát, bất tri bất giác quay đầu, bò sâu vào rừng. Tiểu tử đó đang tu hành trong băng tuyền, hắn nhìn từ xa một cái là được.

Tu vi Lộ Kinh quá thấp, nhất định sẽ không phát hiện hắn.

Hắn dừng lại cách hàn tuyền mười lăm trượng, lặng lẽ cuộn mình run rẩy trên mặt tuyết, thò đầu ra.

Hắn nhìn một lát, lại đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.

Sao Lộ Kinh không phát ra một chút âm thanh nào? Lúc hắn đi, nhớ rõ từ xa còn có thể nghe thấy tiếng răng cậu vang lập cập, thân thể không tự chủ co giật, tạo ra một chút bọt nước, ngoài ra là nhỏ giọng nguyền rủa sư phụ.

Sao lần này không có động tĩnh nào hết?

Giả sử Văn Kinh giống lần trước dẫn động khí ấm, có lẽ không đến mức đông lạnh mới đúng chứ…

Thân rắn lập tức lao vút qua, để lại một vệt loằng ngoằng dưới mặt tuyết.

Đến cạnh hàn tuyền, Lộ Kinh vẫn không có động tĩnh, chỉ có một thân thể cứng ngắc đứng trong nước, hai mắt nhắm chặt, môi run rẩy.

Quân Diễn Chi không bận tâm thân rắn suy yếu, hóa thành nhân hình, kéo thiếu niên trong nước ra.

Văn Kinh vô thức ôm chặt cổ Quân Diễn Chi: “Lạnh, lạnh…”


Cánh tay gầy yếu nhưng vô cùng mạnh mẽ, sống chết ôm cổ hắn không buông, làm người ta vừa giận vừa buồn cười.

Quân Diễn Chi gian nan lấy ra một bộ y phục mặc lên cho mình, ôm ngang Văn Kinh bay về thạch thất của cậu. Sao lại bị đông cứng rồi? Tại sao thân thể không nóng lên?

Quân Diễn Chi an trí Văn Kinh lên giường, rồi không nhịn được nữa, hóa thân thành một con cự mãng cuộn người bên cạnh, chui vào trong chăn run rẩy.

===== Đường phân cách =====

Thân thể dần ấm lên, Văn Kinh mơ hồ mở hai mắt, trong phòng một mảng tối thui.

Cậu ngẩn ngơ nhìn cự vật trên giường. Một phần nhỏ co ro trong chăn, một phần lớn lộ ra ngoài, run run rẩy rẩy, thể hình đó không cần đoán cũng biết là ai.

Chỉ nhớ tối qua lạnh đến phát run, chậm rãi mất đi ý thức… sau hình như có gì đó kéo cậu ra khỏi nước…

Là cự mãng này cứu cậu?

Cậu nhẹ kéo chăn ra.

Động tác đột ngột khiến đầu đại xà ngẩng phắt lên, lại lặng lẽ rũ xuống.

Văn Kinh chua sót, nhào lên ôm đầu rắn: “Vẫn là ngươi đối tốt với ta nhất…”

Cự mãng không chút động đậy.

Văn Kinh buông nó ra, lại xuống giường đốt đèn, tìm mấy trái cây mà yêu thú thích ăn. Cậu đặt trái cây trước mặt cự mãng, nói: “Sao ngươi biết ta sống ở đây?”

Cự mãng tự nhiên không trả lời, cũng không ăn trái cây, lại bắt đầu run rẩy.

Văn Kinh ôm thân thể cự mãng, đau lòng nói: “Thể chất này rốt cuộc là sao đây? Tại sao luôn run rẩy?”

Cự mãng thè lưỡi, phát ra tiếng “xì xì”.

Văn Kinh không dám hành động tùy tiện, thử ôm lấy nó co vào trong chăn: “Lần trước dòng khí ấm trong thân thể ta, nếu có thể bức ra, nhất định sẽ giúp ngươi dễ chịu hơn một chút.”

Lòng vừa cấp thiết, dòng khí ấm trong người đã rục rịch, Văn Kinh sửng sốt, dùng linh lực nhẹ thúc đẩy, thoáng chốc, khí ấm lan khắp toàn thân, ngay cả cự mãng cũng giật mình, quấn thân thể cậu càng chặt.

Văn Kinh có chút kích động: “Hôm nay bức cả ngày đều không có hiệu quả, thì ra ôm ngươi là có thể bức ra.”

Cự mãng quấn chặt lấy cậu, đầu rắn nhẹ cọ lên cổ cậu. Trong ổ chăn, thân hình thiếu niên ấm áp dễ chịu, thiên tính mà đại xà đè nén mười mấy năm lúc này liền bùng phát, nhẹ cuốn lấy Văn Kinh lăn lộn trên giường.

“Đừng quậy, đừng quậy…” Văn Kinh đẩy cái lưỡi rắn liếm tới liếm lui ra, “Yên tĩnh chút, chúng ta ngủ thôi. Ngày mai ta còn phải làm việc đó.”

Lưỡi lại liếm vài cái, đầu rắn cuối cùng mới chịu yên tĩnh, ủ trong lòng Văn Kinh.

“Sau này ngươi thường xuyên đến chứ? Ở bên ngoài gặp mặt quá nguy hiểm.” Văn Kinh nhẹ giọng nói.

Cự mãng không động đậy, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.

“Ngủ đi.” Văn Kinh sờ đầu rắn, một tay vung lên, tắt đèn.


===== Đường phân cách =====.

Sáng sớm, Văn Kinh chậm rãi tỉnh giấc, vô thức sờ sờ.

Bên cạnh trống rỗng, giường cũng đã lạnh.

Tối qua ngủ thật thoải mái, không biết mãng xà kia bỏ đi từ lúc nào.

Văn Kinh mặc y phục xong ra cửa, lại thấy rùa đen nằm dưới đất trống, đạp lên tuyết mỏng ngẩn ngơ. cậu ngồi xổm trước mặt rùa đen, đút nó ăn trái cây yêu thú.

Rùa đen chậm rãi gặm nó.

Quan hệ với đại xà có đột phá, trong lòng thoải mái khó thể thốt lên, nhưng cũng lo lắng cho tương lai của mình. Văn Kinh thực nghĩ không thông, nên làm sao kích phát khí ấm trong người. Lẽ nào thật sự phải ôm đại xà mới được?

Trong hai tháng tiếp theo, c nhiều lần thử trong băng tuyền, cự mãng ở một bên nhìn.

Mấy lần đầu, quả thật phải ôm cự mãng mới kích phát được, dường như hàn khí trên người nó và tâm tình trong nội tâm đều là chất dẫn. Sau đó, cậu cảm giác được khi dẫn phát khí ấm linh khí nhẹ dao động, dần có thể tự động dẫn phát.

Hai tháng sau, lần đầu tiên khi Văn Kinh không tiến vào băng tuyền, có thể kích phát khí ấm trong người. Cậu vui thích không thôi, bẩm báo kết quả cho Đoàn Hiên.

Đoàn Hiên chỉ nói một câu: “Từ nay về sau, luyện [Ngọc Thanh Chân Khí], không cần luyện [Phụ Nguyên Công].”

“Vâng.”

[Ngọc Thanh Chân Khí] là công pháp Liễu Thiên Mạch tu luyện, gian nan khó hiểu, vô cùng cao thâm. Đoàn Hiên lại không cho phép Liễu Thiên Mạch tay cầm tay chỉ dạy, sau khi chỉ dẫn cậu nhập môn, mỗi tháng chỉ có thể chỉ điểm một lần, cái khác đều phải do Văn Kinh tự lĩnh hội, thể nghiệm.

Hóa ra, khí ấm của tam dương chi thể bắt nguồn từ khí chí dương, sau khi dung hợp với linh khí, phương thức tu luyện sẽ hơi khác, nếu cứ bắt chước theo đường cũ, dễ đình trệ không tiến.

Tư chất Văn Kinh tuy tốt, nhưng tiếc là tuổi tác nhỏ, khống chế khí ấm có hạn. Sau nửa năm, cậu thăng lên tầng bảy luyện khí, tốc độ tu luyện không phân trên dưới với Liễu Thiên Mạch, nhưng kém hơn Hạ Linh và Quân Diễn Chi một chút.

Trong nửa năm, cự mãng thỉnh thoảng đến tìm cậu, mỗi tháng hai ba lần. Rùa đen vừa thấy cự mãng đến, liền liều chết bò ra khỏi cửa.

Thế là, Văn Kinh sửa lại cửa sổ và giường trong phòng, tiện cho cự mãng và rùa đen ra vào.

Thời gian như nước chảy, chậm rãi len qua kẽ tay, lại qua một năm, xuân ấm hoa nở, cuối cùng Văn Kinh đã trở thành thiếu niên mười lăm tuổi.

===== Đường phân cách =====

Băng tuyết bắt đầu tan, vạn vật thức tỉnh, vốn nên là một mảng ấm áp. Nhưng năm nay, Thanh Hư kiếm tông lại bao trùm trong bi thương.

Tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, phong chủ Cao Nhan của Nam Nhạn phong, vì tuổi đã cao mà không thể kết đan, thăng tiên mà đi.

Cao Nhạn qua đời đương nhiên làm người ta bi thương, nhưng điều khiến đồ đệ của ông buồn nhất, là cổ quyển truyền thừa [Phúc Thảo Kinh] của Nam Nhạn phong không người kế thừa.

“Mấy ngàn năm trước, Thanh Hư Tử lưu lại mười cổ quyển, uy lực khác nhau, không thể học hết, đều dùng phương thức truyền thừa để kế thừa, không một ngoại lệ. Nói cách khác, cổ quyển chọn chủ, chỉ có thể do một người tu luyện. Năm đó khi Thanh Hư kiếm tông suy bại, chính là vì mấy cổ quyển này tạo nên tương tàn trong môn, còn khiến phong chủ Hồng Tú phong mang theo hai cổ quyển ra đi, từ đó không chút tin tức.

Khô Mộc đạo nhân sau khi nhất thống Thanh Hư kiếm tông, tập trung tất cả đệ tử ngoài Thanh Hư điện, để cổ quyển chọn chủ, trở thành phong chủ. Từ đó về sau, khi phong chủ qua đời, cổ quyển sẽ chọn lại chủ trong số các đệ tử của phong đó.”

___ Trích từ chương bốn mươi [Chúng Sinh Chi Kiếp].

Điều kiện cổ quyển chọn chủ khó nắm bắt, chẳng hạn lần này, đệ tử Nam Nhạn phong của Cao Nhạn có hơn bảy mươi người, nhưng cổ quyển không nhìn trúng một ai, làm đệ tử Nam Nhạn phong lo lắng không thôi.

Không người kế tục, từ đó [Phúc Thảo Kinh] liền trở thành vật của các phong khác.

Thế là, chiếu theo quy củ, Tịch Phóng tuyên bố: “Tất cả đệ tử Thanh Hư kiếm tông, tập trung đến Thanh Hư điện.”

Hôm đó gió xuân ấm áp, chồi đơm khắp núi, hơn một ngàn ba trăm đệ tử Thanh Hư kiếm tông tập trung ở Thanh Hư điện, để [Phúc Thảo Kinh] chọn lựa chủ nhân.

Chỉ nghe một mùi hương thảo dược nhàn nhạt lan ra trong đám đông, không đến một canh giờ, mùi vị nhạt dần. Tịch Phóng phân phó, bảo các đệ tử trở về chờ đợi kết quả.

Ba ngày sau, Tịch Phóng phái người truyền tin ra: “Tổng cộng có bảy mươi hai đệ tử được chọn làm người kế thừa của [Phúc Thảo Kinh], Tuệ Thạch phong có hai người, Quân Diễn Chi và Mạc Thiếu Ngôn. Theo quy củ, bảy mươi hai đệ tử này phải tham gia một lần thử luyện. Mỗi phong đều phái ra mười người, trưa ngày mai tập trung ở Thanh Hư điện.”

Mỗi phong phái ra mười người, cũng có nghĩa là Tuệ Thạch phong phải xuất động toàn bộ.

Tuy trong lòng mọi người cảm thấy vô vọng, nhưng ít nhất đây là chuyện tốt. Hạ Linh chẳng thèm quản chuyện gì, nhưng đối với chuyện này lại không chối từ. Mạc Thiếu Ngôn thì mặt đỏ tai hồng. Cho dù không thể kế thừa cổ quyển, nhưng chỉ được chọn vào thôi cũng khiến hắn cực kỳ cao hứng.