Jason rất hiếm khi trò chuyện với chúng tôi nhưng đêm hôm đó, trên đường đi tới hộp đêm anh ta nói không ngừng. “Cô mặc chiếc váy này là vì tôi có đúng không?” Anh ta bước đi cạnh tôi, vừa lải nhải vừa hút thuốc, tay mân mê chiếc quai túi bằng da đeo chéo qua ngực. “Đó là vì tôi đúng không? Thôi nào, thừa nhận đi.”
Hai chị em sinh đôi cho rằng đây là chuyện vui nhộn nhất từ trước tới nay còn tôi thì không biết phải đối đáp với anh ta thế nào nữa. Tôi chắc mặt tôi đang đỏ rần và chiếc quần lót kiểu Pháp như ngọ nguậy dưới lớp váy như thể muốn phụ họa với Jason: Đúng đấy, đúng là cô ta mặc chúng tôi vì anh.
Rồi anh ta cũng chịu bỏ cuộc và cứ thế im lặng suốt đoạn đường còn lại, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu và khoái trá. Khi tất cả bốn chúng tôi chui vào chiếc thang máy pha lê, anh ta đứng quay lưng lại phía chúng tôi, hai tay đút túi, mắt nhìn ra quang cảnh thành phố bên ngoài, thỉnh thoảng lại kiễng chân lên rồi hạ xuống. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy anh ta và tự hỏi: Có đúng là anh muốn thế không? Anh không hề trêu chọc tôi. Xin đừng để chuyện này là một trò đùa. Như thế thì quá lắm...
Hộp đêm hôm đó rất đông khách. Công ty Hitachi đặt bốn bàn tiệc và Mama đang trong tâm trạng vui vẻ. Trong chiếc váy nhung, tôi trở nên nổi bật, rực rỡ như một chiếc đèn lồng geisha trong một ngõ hẻm Kyoto. Sự khêu gợi, sự quyến rũ và những lời tâng bốc mới kỳ diệu làm sao. Chỉ khi nhóm người của Fuyuki xuất hiện tôi mới nhận ra rằng suốt cả buổi tối tôi không hề nghĩ tới Sử Trùng Minh. Khi nhìn thấy họ bước vào, tôi lập tức ngồi thẳng lưng và làm ra vẻ hết sức hoạt bát.
Bàn đã sẵn sàng. Strawberry tíu tít phân công đám phục vụ bàn tỏa đi khắp hộp đêm để bỏ khăn lau tay vào phòng vệ sinh nam, thay hoa trong giỏ và chắc chắn rằng các chai rượu Scotch của Fuyuki đã được lau bóng loáng. Tôi cùng sáu nữ tiếp viên khác được cử sang phục vụ họ. Đám người này vừa mới chơi bài tại sòng bạc Gamagori ở Aichi và đang trong tâm trạng vui vẻ. Mụ Y Tá lưỡng lự, không vào trong cái góc quen thuộc mà bắt chéo chân ngồi đợi trên chiếc tràng kỉ ngoài tiền sảnh. Mỗi lần những cánh cửa nhôm mở ra, tôi lại nhìn thấy thấp thoáng hai bàn chân của mụ với đôi giày gót nhọn, và lần nào tôi cũng quên bẵng mất mình đang nói gì, đầu óc chỉ nghĩ đến tấm ảnh hiện trường tội ác của mụ. Con quái vật Saitama. Tôi nhớ vẻ mặt biến dạng của Sử Trùng Minh khi ông nói đến từ tô điểm. Bạn phải khỏe tới mức nào để có thể giết chết một người đàn ông? Bạn phải hiểu biết về giải phẫu học đến mức nào để có thể móc tất cả nội tạng của một người ra mà không để lại một dấu vết gì ở bên ngoài? Hay là Sử Trùng Minh đã bịa ra chuyện đó để dọa tôi?
Hôm đó Fuyuki nói rất nhiều. Ông ta vừa thắng lớn tại sòng bạc và đêm nay sẽ tổ chức một bữa tiệc tại căn hộ của mình. Khắp bàn nhanh chóng truyền đi tin tức ông ta dừng lại ở hộp đêm để chọn một số tiếp viên cho bữa tiệc. Đúng như Sử Trùng Minh dự đoán. Nhà ông ta có lẽ là nơi ông ta cất giấu bí mật của mình, tôi vừa nghĩ vừa đưa tay vuốt tóc, sửa lại tất và kéo lại váy. Có phải ở Anh, mọi người đều xinh đẹp như thế?
Thật đáng ngạc nhiên là Bison cũng có mặt ở đây. Ông ta vẫn tự tin chống hai cùi chỏ lên bàn, tay áo xắn cao để lộ hai cánh tay nần nẫn, liên tục kể chuyện mua vui cho cả nhóm, chuyện về rạp xiếc ở Akasaka, một vụ lừa đảo mà ông ta bị dính vào, tất cả cổ phần được bán cho một câu lạc bộ đánh golf không hề tồn tại. Ông ta kể hết chuyện này tới chuyện khác nhưng trong nét mặt ông ta có cái gì đó thay đổi so với lần trước. Ông ta trở nên nhún nhường, cái nụ cười mua vui đã biến mất và tôi có cảm giác là ông ta tới đây một cách miễn cưỡng. Tôi làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, vừa hút thuốc vừa gật gù hưởng ứng nhưng thật tình tôi đang quan sát Fuyuki và nghĩ cách thu hút sự chú ý của ông ta.
“Khi bị phát hiện thì chúng đã bán gần hết cổ phiếu. Thử tưởng tượng xem. Bob Hope đã suýt giết người khi ông ta nghe nói một câu lạc bộ đánh golf ở Nhật lấy danh nghĩa của ông ta để lừa đảo,” Bison vừa nói vừa lắc đầu.
“Xin lỗi,” tôi nói, dụi điếu thuốc vào gạt tàn và đẩy ghế đứng dậy. “Tôi ra ngoài một lát.”
Nhà vệ sinh nằm ở góc phòng, tiếp giáp với cửa ra vào. Để tới đó, tôi phải đi qua chiếc xe lăn của Fuyuki. Tôi vuốt phẳng váy, ưỡn ngực ra phía trước, tay thả dọc hai bên hông và bắt đầu bước đi. Cả người tôi run rẩy nhưng tôi tự nhủ mình phải bước tiếp, một cách chậm rãi, với một vẻ khêu gợi giả tạo khiến mặt đỏ bừng còn hai chân thì dường như không thể đứng vững trên mặt đất. Thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng loẹt xoẹt của tất chân cọ vào nhau phía trên đùi, bất chấp tiếng nhạc và tiếng trò chuyện ầm ĩ. Cái đầu bé tí của Fuyuki chỉ còn cách tôi vài bước và khi tới gần ông ta, tôi khẽ đánh hông sang một bên, vừa đủ để chạm vào thành chiếc xe lăn khiến ông ta giật mình.
“Xin lỗi ông. Xin lỗi.” Tôi đặt hai tay lên chiếc xe lăn để giữ cho nó khỏi bập bênh. Ông ta hơi nhấc tay lên và cố ngoái cái cổ già nua cứng đờ ra sau để nhìn tôi. Tôi cố gắng xoa dịu bằng cách ấn nhẹ ngón tay lên vai ông ta rồi cố tình cọ đùi phải vào người ông ta để ông ta tiếp xúc với lớp da thịt ấm áp sau lớp tất nylon tĩnh điện. “Tôi vô cùng xin lỗi.” Tôi nhắc lại rồi đẩy chiếc xe lăn về chỗ cũ. “Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu ạ.”
Đám tay chân của ông ta nhìn tôi chòng chọc. Rồi tôi nhìn thấy Jason đang đứng như hóa đá bên quầy bar với một ly champagne kề trước miệng, mắt dán chặt vào người tôi. Tôi tiếp tục đi thẳng về phía nhà vệ sinh và khóa mình lại trong đó. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng như lên cơn sốt của mình trong gương, người run lẩy bẩy. Thật không thể tin được. Tôi vừa biến thành một con ma cà rồng. Nhìn tôi lúc này không ai nghĩ đó chính là cô gái mới đến Tokyo hai tháng trước.
“Tôi khuyên cô không nên đi,” Strawberry bảo tôi. “Fuyuki muốn mời cô đến căn hộ của ông ta, nhưng Strawberry không cho rằng đó là một ý hay.” Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho đám người của Fuyuki, Strawberry lập tức rút lui về bàn của mình và ngồi đó suốt buổi, nốc champagne như hũ nút và quan sát tất cả chúng tôi với ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Khi khách khứa đã về hết, ghế đã được chồng lên bàn và lao công lặng lẽ lau dọn thì bà ta đã say khướt. Dưới lớp phấn hóa trang Marilyn, những nếp nhăn màu hồng hiện rõ xung quanh mũi, cổ và thái dương của bà ta. “Cô không hiểu. Cô không giống các cô gái Nhật khác. Các cô gái Nhật hiểu những người như Ngài Fuyuki.” Bà ta chĩa bót thuốc lá về phía tôi.
“Thế hai chị em người Nga thì sao. Họ cũng đi mà.”
“Thôi được.” Bà ta giơ hai tay lên không cho tôi nói tiếp. Bà ta uống cạn ly rượu, đoạn ngồi thẳng dậy, gãi đầu gãi miệng như cố lấy lại bình tĩnh. “Thôi được.” Bà ta nói, cúi người về phía trước và lại chĩa bót thuốc vào mặt tôi. Thỉnh thoảng những lúc say xỉn như thế này, bà ta vẫn thường để hở răng và lợi. Thật buồn cười là trải qua bằng ấy cuộc phẫu thuật nhưng không bao giờ bà ta nghĩ tới chuyện làm lại răng, chúng đều đã ngả màu, thậm chí có một hay hai chiếc đã biến thành màu đen. “Cô đến căn hộ của Fuyuki thì phải cẩn thận. Được không? Nếu là tôi thì tôi sẽ không ăn bất cứ cái gì trong cái nhà đó.”
“Không cái gì ạ?”
“Tôi sẽ không ăn một miếng thịt nào.”
Tóc gáy tôi bắt đầu dựng đứng hết cả lên. “Ý bà là gì vậy?” Tôi yếu ớt hỏi.
“Có quá nhiều câu chuyện.”
“Những chuyện gì ạ?”
Strawberry nhún vai. Bà ta lơ đãng nhìn ra ngoài hộp đêm. Đoàn xe của Fuyuki đang chờ ở dưới đó năm mươi tầng lầu, và các cô gái đã đi lấy túi và áo khoác. Bên ngoài, trời bỗng nổi gió, từ cửa sổ lớn trong hộp đêm chúng tôi có thể nhìn thấy một vài đường dây điện trong thành phố đã bị cắt. Nhiều khu vực trong thành phố chìm trong bóng tối. “Bà định nói gì? Chuyện gì? Thịt gì?” Tôi hỏi lại.
“Không có gì!” Bà ta lắc đầu quầy quậy, vẫn không chịu nhìn vào mắt tôi. “Nói đùa thôi.” Rồi bà ta phá ra cười, một điệu cười giả tạo, lanh lảnh; rồi nhận ra điếu thuốc đã tàn. Bà ta cho một điếu thuốc khác vào bót rồi vẫy vẫy nó về phía tôi: “Tốt hơn hết là chúng ta kết thúc tại đây. Câu chuyện của chúng ta tới đây là kết thúc. Kết thúc.”
Tôi nhìn bà ta, đầu căng ra. Đừng ăn thịt? Tôi đang nghĩ cách làm sao để bà ta tiếp tục câu chuyện vì chắc chắn bà ta vừa đưa ra một manh mối quan trọng thì Jason đột ngột xuất hiện, ngồi xuống cạnh tôi và xoay chiếc ghế của tôi lại đối mặt với anh ta.
“Cô định đến nhà Fuyuki đấy à?” Anh ta thì thầm.
Anh ta đã thay bộ vét tuxedo bồi bàn bằng một chiếc áo phông màu xám với dòng chữ Goa Trance đã nhạt màu. Chiếc túi da của anh ta đã đeo trước ngực, sẵn sàng để về nhà.
“Hai chị em sinh đôi nói với tôi là cô sẽ đi.”
“Đúng thế.”
“Thế thì tôi cũng phải đi.”
“Gì cơ?”
“Thì chúng ta sẽ ở bên nhau đêm nay mà. Cô và tôi. Đã nhất trí rồi còn gì.”
Tôi mở miệng định nói nhưng không thốt nên lời. Trông tôi lúc đó hẳn rất kỳ quặc, mắt mở to, miệng há hốc, mồ hôi vã ra sau gáy.
“Mụ Y Tá. Đó là lý do tại sao tôi sẽ được hoan nghênh,” Jason nói như thể tôi vừa hỏi anh ta tại sao. Anh ta liếm môi và nhìn sang Strawberry. Lúc này, bà ta đang hút một điếu thuốc mới, hai bên mày nhướng lên như hiểu hết mọi chuyện. “Để tôi nói cho cô hiểu rõ hơn nhé!” Anh ta thì thầm. “Đại loại là mụ ta ngứa ngáy vì tôi. Cô biết thế nghĩa là gì chứ?”