Ác Nhân Thành Đôi

Chương 98: Thánh chỉ đến

Sau khi biết được người đã về nhà, nhưng đã ba ngày liên tiếp hắn đến
tìm lại không gặp được người, Đổng Minh Đức liền nổi giận, quăng vỡ chén trà quay đầu trở về.

Vừa về nhà lập tức hắn liền viết thư cho đại ca, nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất khiến hai tỷ đệ nhận tổ quy tông, nếu như tiếp tục kéo
dài thêm nữa, sợ là sẽ có biến.

Chuyện lần này lan đến phạm vi quá lớn, nếu không có Bạch công tử đứng ra, toàn bộ Đổng gia sợ là không ai thoát khỏi tội

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này bị lan ra ngoài, toàn thân Đổng Minh Đức
liền đổ mồ hôi lạnh, có chút hối hận lúc đó không nên tham gia chuyện
kia chỉ vì chút lợi nhỏ, nếu chuyện này đã bị biết được hắn thật không
dám nghĩ đến hậu quả, có một số việc, cho dù là bên trên ngầm đồng ý,
nhưng tuyệt không thể để cho tình trạng xảy ra quá mức nghiêm trọng.

”Như vậy sợ là sẽ chọc giận hắn, thật sự không sao?” Liên quan đến Thư
Hàn nên Trang Thư Tình cảm thấy có chút không yên, nếu như chỉ là một
mình nàng, dù là cá chết lưới rách nàng cũng dám.

Bạch Chiêm vừa đưa trà cho nàng vừa nói: “Phụ thân đã biết chuyện của tỷ đệ nàng, còn từng có ý muốn hai người các nàng trở về Đổng gia, để đến
khi nàng và ta thành thân còn có thể phát huy chút tác dụng của bọn họ,
lúc đó ta nói nàng không về, hiện tại chuyện phát sinh như vậy, hắn chắc chắn sẽ không cho bọn nàng chịu liên lụy, Đổng gia không chiếm được lý, tuy có huyết thống quan hệ nhưng chưa từng nuôi, chưa từng dây, có lợi
lập tức muốn đến chiếm, sự tình bể ra lại muốn kéo hai người xuống nước, từ điểm này suy ra, phụ thân cũng không muốn con dâu ngài dính dáng gì
đến họ.”

Buông ấm trà, Bạch Chiêm mang theo ý cười nhìn về phía nữ tử vẫn còn
mang theo vẻ u sầu, ở trước mặt nàng, lời hắn nói đều dài hơn rất nhiều, “Trước kia phụ thân không có ác cảm gì với hai tỷ đệ nàng, hiện tại
biết chuyện nàng làm, ngài sẽ càng thêm thưởng thức cách hành sử và con
người của nàng.”

Nếu bọn họ thực sẽ thành thân, vị phu thân trong miệng hắn sớm đã coi
nàng là con dâu? Trang Thư Tình có chút không được tự nhiên vén phần tóc đang xõa bên thái dương ra sau tai, thấp giọng than thở, “Môn không
đăng, hộ không đối. Không ghét bỏ ta đã là tốt rồi.”

Niết niết vành tai, Trang Thư Tình tò mò hỏi Bạch Chiêm về điều nàng vẫn luôn thắc mắc, nhưng từ trong đáy lòng, Trang Thư Tình có chút lo sợ
điều nàng đoán là thật, “Là chỉ ở trong doanh trại của Từ Công Mậu mói
xảy ra vấn đề hay là các nơi khác cũng...”

Bạch Chiêm buông tầm mắt xuống, “Bên người Từ Công Mậu có nội gián, tin
tức bị lộ, đối phương đã có đề phòng. Hiện tại tra ra đã chậm, phải chờ
một chút. Hẳn là hai ngày nữa sẽ có tin tức truyền đến.

”Nếu như không có vấn đề, đối phương sẽ không ngăn cản người của ta đến
điều tra, doanh trại bọn họ đều căn phòng nghiêm ngặt như vậy, ta ngược
lại thấy có chút không ổn.” Nhưng mà dù biết là không thỏa đáng. Nàng
cũng không còn cách nào khác, nàng không phải người cầm quyền, không thể ra lệnh cho bất kì ai, cho dù nàng có tâm, có cách trị được loại bệnh
này, nhưng đối phương không cho, nàng cũng không còn cách nào.

Chờ đợi luôn là cảm giác khiến người ta bất an.

Biết tỷ tỷ nhiều ngày nay trong lòng luôn có việc, Trang Thư Hàn nói một tiếng với tiên sinh, mấy ngày nay đều trở về nhà sớm hơn mọi khi.

Đi được nửa đường liền bị người chặn lại, hắn cũng sớm nghĩ tới. Trên
thực tế, Đổng Minh Đức lại đến sớm hơn so với dự đoán của hắn.

”Thư Hàn, ta là nhị cữu của con, tỷ tỷ con cũng đã từng nói với con rồi chứ?”

Theo như sự quan tâm của Trang thư Hàn đối với đệ đệ, hộ vệ bên người
hắn cho tới bây giờ không ít hơn bốn người, hơn nữa Minh Nguyệt cũng vô
cùng lợi hại, Đổng Minh Đức căn bản là không thể tới gần hắn.

Ý bảo bốn người thối lui, Trang Thư Hàn xuống ngựa, bên người có Minh
Nguyệt đi theo hắn, “Tỷ tỷ đúng là có từng nói qua, những mỗi ngày ta
đều đi học sớm, về nhà trời đã tối muộn, không nghĩ tới hôm nay lại được gặp nhị cữu ở đây.”

”Gặp được là tốt. Con đúng là rất tài giỏi, như thế nào, khì thi lần này đã chắc chắn chưa? Nếu lần này lại tiếp tục đỗ đầu như vậy sẽ là ba lần liên tiếp rồi.”


”Tỷ tỷ nói chỉ cần ta tận lực làm hết khả năng của mình là tốt rồi, không cần quá sức.”

”Tỷ tỷ con coi sóc việc trong nhà, không nhìn xa được như vậy, nếu bằng
vào độ tuổi hiện tại mà có thể lấy được ba giải nguyên liên tiếp, về sau con đường làm quan sẽ không có giới hạn, chuyện này liên quan đến cả
đời của con, sao có thể không lo lắng tới.”

Thư Hàn cũng không tiếp lời, “Mấy ngày nay tỷ tỷ có chút khó chịu, nếu
nhị cửu không có chuyện gì, Thư Hàn xin được cáo lui trước.”

”Thế nào? Tỷ tỷ ngươi bị bệnh? Trách không được mấy ngày nay đến cửa
cũng không thấy gặp mặt” Câu nói phía sau cơ hồ là ngậm luôn trong
miệng, nhưng Trang Thư Hàn đứng gần đó vẫn nghe được rõ ràng, biết tỷ tỷ đối với Đổng gia là loại thái độ gì, Trang Thư Hàn cũng không muốn
khách sáo với hắn,tiếp nhận dây cương từ tay Minh Nguyệt xoay mình lên
ngựa, “Thư Hàn cáo lui.”

Như vậy liền đi rồi? Lời hắn còn chưa nói ra a! Nhìn theo mấy người đã
đi xa, Đổng Minh Đức giống như ăn phải một nắm hoàng liên (*), mặt nhìn
có chút vặn vẹo.

(*) Hoàng liên: Một loại thuốc đông y, rất đắng.

Hắn không ngốc, lăn lộn trong giới quan trường mấy chục năm, sao hắn có
thể không nhìn ra đôi tỷ đệ này đối với hắn chỉ có đề phòng và không
thân cận, hắn cũng không muốn mang mặt nóng đi dán mông lạnh, nhưng tình huống hiện đã ngoài dự đoán của hắn.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng hắn đã cho người làm y như
phương pháp của bọn họ nhưng không có chuyển biến gì lớn, phạm vị bệnh
còn có xu thế dần lan rộng, nếu như tiếp tục như vậy, chuyện bên trong
sợ là không có cách che dấu.

Nếu không có Bạch công tử đứng ra dàn xếp, sự tình sẽ càng thêm trầm trọng.

Đáng tiếc, hắn tính tới tính lui lại vô tình bỏ qua một mấu chốt quan
trọng nhất của vấn đề, đó là sự tồn tại của Trang Thư Tình, nếu không
phải nàng để bụng chuyện này, Bạch Chiêm cũng lười quản.

Theo ý của hắn, nếu đã ngồi được vị trí tốt mà không làm được việc của
mình, đó cũng là do ngươi không đủ khả năng, khả năng đã không đủ, thì
cũng nên nhường vị đó cho người thích hợp hơn.

Hai ngày kế tiếp, Hoàng đế tự mình chấp bút viết xuống một đạo thanh
chỉ, cho người ra roi thúc ngựa đưa đi khắp nơi, một bản thánh chỉ trong đó cho điều mười vị y nữ trong cung đến làm việc cho Trang Thư Tình

Người đến đưa ý chỉ là tổng quản công công bên người hoàng thượng, hắn
không như bình thường tuy đọc thánh chỉ, mà trực tiếp dâng hai tay đưa
đến cho Trang Thư Tình, “Phụng mệnh hoàng thượng, để cô nương tự xem.”

Đây không phải là muốn ép buộc nàng chứ? Trang Thư Tình đang còn suy
nghĩ không biết có nên quỳ lạy tiếp nhận thánh chỉ hay không, nàng không phải cổ nhân, tạm thời chưa có thói quen phải quỳ xuống.

Minh hoàng ngọc trục thánh chỉ, Trang Thư Tình nhìn chữ viết nho nhả
trên thánh chỉ, dù chỉ là chử viết cũng mang theo duệ ý, phảng phất như
có thể nhìn ra được lúc đó hoàng đế vô cùng tức giận.

”Mười vị y nữ này về sau liền theo ta?”

”Vâng, hoàng thượng nói cô nương là người làm nghề y, nếu không có nữ tử giúp đỡ sợ là có chút không tiện, mười vị nữ y này đều đã học y vài
năm, rất có bản lĩnh, đều vì cô nương sử dụng.”

Hoàng thượng thật sự rất hiểu tâm ý của nàng, hiện tại người nàng cần
không đủ dùng, nếu như có mười vị nữ y này giúp sức, nàng hoàn toàn có
thể mở được cả một y quán.

Ánh mắt Trang Thư Tình sáng lấp lánh nhìn về phía Bạch Chiêm, “Người có thể giúp đỡ một tay, ta nghĩ muốn mở một y quán.


”Để ta cho người chuẩn bị.”

Trang Thư Tình liên tục gật đầu, Bạch Chiêm thấy nàng như vậy trong lòng có chút vui vẻ, hắn nhìn ra được nàng rất thích y thuật, bình thường sẽ không thể nhìn thấy bộ dáng này của nàng.

Ôn công công nhìn vẻ mặt mang ý cười của Bạch công tử còn tưởng mình hoa mắt, trừng mắt nhìn lại, hóa ra hắn không nhìn lầm, công tử thực đang
cười.

Vài năm nay hắn cũng thấy được hoàng thượng ban thưởng cho công tử biết
bao nhiêu bảo bối, hàng năm đều theo hoàng thường đến Hội Nguyên Phủ ở
lại mấy này cũng biết được tính cách lạnh lùng của vị công tử này như
thế nào, nhưng một Bạch công tử trong mắt mang theo nhu tình, trên mặt
lại tràn đầy ý cười, hình ảnh này đúng là chưa từng nhìn qua.

Về sau nhất định phải càng thêm cung kính với vị Trang cô nương này mới được.

Chỉ quan sát thôi cũng biết, thái độ của hoàng thượng đối với Bạch công
tử, không phải bất kỳ vị hoàng tử nào cũng có thể so sánh.

”Phụ thân còn nói thêm chuyện gì nữa không?”

”Có, hoàng thượng đã hạ lệnh nghiêm tra việc này, nếu như bệnh ở những
chỗ không không thể không chế, còn phải nhờ cô nương ra tay chẩn trị.”

Nhất thời cái gì ôn hòa tươi cười trên mặt Bạch Chiêm đều biến mất không còn, “Ba vạn người ở Hội Nguyên Phủ đã ép nàng mệt mỏi mấy ngày, ngay
cả lời cũng không nói được, những nơi khác cộng lại là bao nhiêu? Không
đi.”

Ôn công công cười khổ, xin giúp đỡ nhìn về phía Trang Thư Tình.

”Được rồi, không nên nói như vậy với trưởng giả.” Không nặng không nhẹ
nói một câu, ngay khi Ôn công công cho rằng chuyện đã thành, thì Trang
Thư Tình lại nói ra một câu, “Bạch công tử nói không sai, ta chỉ có một
người và một đôi tay, nhiều người như vậy ta cứu không hết, nhưng mà ta
sẽ đem phương pháp trị liệu viết ra rõ ràng, nhọc công công chuyển gấp
cho người cần dùng.

Cười cười, Trang Thư tình lại nói: “Ta là đại phu, tuy rằng cứu người là trách nhiệm của ta, nhưng ta cũng là một nữ nhân, cũng sẽ ích kỷ, Hội
Nguyên Phủ còn có bệnh nhân của ta, gần đây tình huống của bọn họ còn
chưa chuyển tốt, người nhà ta ở đây, ta không thể xa bọn họ, trừ phi là
chuyện quan trọng, nếu không ta không muốn rời đi Hội Nguyên Phủ.”

Ôn công công trầm mặc một lát, không có tiếp tục cưỡng cầu.

Cô nương này tuy rằng thiện tâm, nhưng không yếu đuối.

Trong tay có hơn mười vị nữ y, Trang Thư Tình quả thực cao hứng muốn
chết, sau khi kiểm tra trình độ y thuật của các nàng xong mới dần tỉnh
táo lại, kĩ năng phân biệt dược liệu là hạng nhất, bắt mạch cũng là hạng nhất, nhận biết hiệu vị trên người cũng vô cùng chuẩn xác, nhấn một cái vô cùng khớp, những bệnh trạng và chứng bệnh nhẹ cũng có thể nói ra rõ
ràng lưu loát,ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác.

Mặc kệ là ngự y trong cung, hay đại phu dân gian cũng chưa từng coi
trọng nữ y, không học được hết những chứng bệnh khó cũng là chuyện bình
thường.

Trang Thư Tình tự an ủi bản thân.

Hai người đứng đầu chúng nữ y là Hạ Mạn và Hạ Trân nhìn nhau, Hạ Mạn cẩn thận hỏi, “Có cái gì không ổn sao ạ?”

”Hả? A, không có, ta, chỉ nghĩ tới chút chuyện khác.” Trang Thư Tình
nhìn mấy người, không sao, nắm chắc các huyệt vị và mạch tượng là tốt
rồi, cái gì không biết nàng có thể dạy, “Rời khỏi phú quý trong cung để
theo ta, các ngươi có bằng lòng hay không?”

Cho dù là nguyện ý hay không, chưa từng có người hỏi các nàng vấn đề như vậy, lúc này mười người đều không nghĩ ra được nguyên do vì sao, Hạ
Trân nhìn ra được, nàng không phải là một vị chủ tử nóng tính, cản đảm
cũng tăng thêm, đáp lời nói: “Hoàng thượng ban chúng ta cho tiểu thư thì chính là người của tiểu thư, không có gì không bằng lòng.”

Cũng đúng, ở cổ đại không có nhân quyền, Trang Thư Tình cũng không rối
rắm nhiều về vấn đề này, vỗ tay một cái liền nói, “Y thuật của ta không
giống người khá, nếu các ngươi nguyện ý học, ta tất sẽ dốc lòng dạy dỗ,
nếu như không đồng ý cũng không sao, sắp tới ta sẽ mở một y quán, tất sẽ có đất cho các ngươi dụng võ, đến lúc đó ta nghĩ biện pháp mời thêm mấy vị đại phu đến, để bọn bọ dạy cho các ngươi cách chuẩn bệnh, chữa trị
với những căn bệnh khó, sẽ không để các ngươi nhàn rỗi.”

Về phần trung tâm gì đó, Trang Thư Tình không lo lắng, hoàng thượng đưa
các nàng cho mình, nói cách khác chính là giao sinh tử của bọn họ cho
nàng, mặc nàng định đoạt, bởi vì có liên quan đến hoàng quyền nên so với đi ra ngoài mua người Trang Thư Tình rất yên tâm sử dụng bọn họ.

Mà mười vị nữ y có chút ngốc lăng.

Để các nàng chẩn bệnh? Chúng đại phu không phải đều nói, nữ nhân đều
không được việc sao? Chỉ cần học nhận biết được liệu, phân loại và mạch
tượng là có thể?

”Các ngươi tạm thời ở lại chỗ này của ta, đúng rồi Bạch Chiêm, y quán
phải có một hậu viện, tốt nhất là nên lớn một chút, đến lúc đó các nàng sẽ phải ở tại nơi đó ta tính toán ở trong y quán làm thêm mấy căn
phòng, về sau có người cần giải phẫu cứ đưa họ đến đó, như vậy cũng phải cần thêm phòng bệnh và giường, không thể quá nhỏ, tiền không cần một
mình chàng gánh vác, chỗ này của ta còn rất nhiều.”