Ác Nhân Thành Đôi

Chương 218: Trảm

Trang Thư Đình cứ như vậy nhìn người nam nhân như thiên thần kia đi đến trước mặt Trang Thư Tình, bộ dáng vốn không coi ai ra gì nhưng khi đối mặt
với Thư Tình ánh mắt hắn lại trở nên nhu hòa.

“Sao lại đến đây?”

“Làm xong rồi.” Nhà giam quá mức ẩm thấp, Bạch Chiêm lập tức nắm tay
Trang Thư Tình nâng nàng dậy đi ra ngoài, “Ba ngày sau sẽ trảm.”

Trang Thư Tình từng có kinh nghiệm xử lý quốc sự, biết được thời gian
cần để làm xong hết mọi chuyện, bình thường nàng phải mất cả buổi sáng
mới có thể làm xong, tính ra, Chỉ Cố làm còn chưa đến một canh giờ, đây
chính là chênh lệch.

Về phần ba ngày sau sẽ trảm, nàng coi như không nghe đến.

Nhưng Trang Trạch Lương lại sợ hãi, bò lại muốn ôm lấy chân Trang Thư
Tình. Không đợi hắn tới gần đã bị Trần Nguyên đá một cước gã lăn.

Trang Trạch Lương cũng bất chấp những thứ này, lúc này hắn chỉ muốn bảo
toàn mạng sống, mọi người chết cũng không sao, chỉ cần hắn còn sống.

“Tinh Nhi, Tình Nhi, con đáp ứng buông tha một người trong chúng ta rồi, con đã nói, lời đã nói ra thì không thể sửa đổi.”

Trang Thư Tình cúi đầu nhìn hắn, “Ta đáp ứng, nhưng người khác không đáp ứng, luật pháp Đại Chu không đáp ứng, liệt tổ liệt tông Trang gia không đáp ứng.”

Trang Trạch Lương rên lên một tiếng thật dài, nếu ai không biết những
chuyện hắn đã làm trước đầy, bộ dáng thống khổ tuyệt vọng kia quả có thể khiến người đồng tình.”

Bạch Chiêm ôm lấy nàng đi ra ngoài.

Trang Thư Diệu vẫn một mực không nhúc nhích, Trang Thư Tình chỉ cho rằng hắn đã hôn mê rồi, lúc bước qua người hắn, nhìn thoáng qua mới nhận
thấy, trong mắt đầy vẻ điên cuồng cùng hai bàn tay nắm chặt, lòng nàng
liền biết chuyện không tốt, lúc này nàng đã quên mất Bạch Chiêm là người vô cùng lợi hại, theo bản nằng vừa nhào tới bên người hắn, vừa khẽ lên
tiếng, “Cẩn hận.”

”Phanh!”

Trang Thư Diệu bị đá bay ra ngoài, ánh mắt Trần Nguyên tối sầm nhìn hắn. Nếu không phải bọn họ còn muốn hắn chết rên đoạn đầu đài thì hôm nay
hắn chết chắc rồi, chứ không chỉ là phun máu.

Bạch Chiêm bị động tác của Trang Thư Tình khiến cho hắn trở nên bối rối, thấy vẻ mặt nàng vẫn đang chấn kinh, lập tức bế người đi ra ngoài.

Trang Thư Đình an tĩnh nhìn, sau khi đám người rời đi thì chạm rãi cúi đầu, nhìn mẫu thân đang yên lặng rơi lệ.

Ba ngày sau là trảm, nàng chỉ còn lại ba ngày để sống mà thôi.

Hối hận sao?

Nếu ngay từ đầu không nhằm vào Trang Thư Tình. Nếu như lúc đầu đối tốt
với nàng, hiện tại nàng hẳn cũng sẽ đối xử tử tế với bọn họ, sẽ có một
con đường thênh thang như Trang Thư Hàn đang đi dành cho bọn họ.

Tương lai, thật là thứ kỳ lạ.


“Nếu như đời này ta có thể sống lại một lần nữa, ta nhất định sẽ không
muốn có bất cứ liên quan gì với Trang Trạch Lương.” Trần thị nhìn hai
phụ tử đang bị ném vào nhà giam, cúi đầu nói. “Nhất định sẽ nuôi dưỡng
tốt con cái của mình, không cầu có thể xuất sắc như Trang Thư Tình, ít
nhất chỉ cần có thể ưỡn ngực thẳng đầu mà sống, bình thản làm người.
Đình Nhi, là nương hại con rồi.”

Trang Thư Đình chỉ trầm mặc.

Bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng chỉ dư thừ.

Nàng chỉ nguyện đời sau mẫu thân sẽ là một nữ tử như đại nương, nếu như
nàng được đại nương dạy bảo, nhất định nàng sẽ không tham lam vọng niệm, nhất định sẽ không có nhiều suy nghĩ xấu xa như vậy, gả cho một người
đáng giá, có con cái của bản thân, sống một cuộc sống bình thường.

Đời sau, nàng không muốn giống như bây giờ.

Đời sau, nàng không cần có cha mẹ huynh đệ như bọn họ.

Đời sau, nàng muốn có một tỷ tỷ như Trang Thư Tình, có thể được nàng toàn tâm bảo vệ, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Đi ra khỏi nơi âm u ẩm ướt, ánh mặt trời chiếu lên người có cảm giác vô
cùng thoải mái, toàn thân như có thể cảm giác được nhiệt độ.

Nheo mắt lại ngẩng dầu nhìn lên đám mây đang bay trên trời, tâm tình
Trang Thư Tình trở nên bình tĩnh, nàng nghĩ, Trang Thư Tình hẳn đã có
thể an tâm ly khai.

Chỉ mong nàng ấy sẽ có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời.

Thực xin lỗi vì đã chiếm thân thể của ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi chiếu có tốt cho Thư Hàn.

“Đi thôi.”

Xe ngựa trực tiếp chạy về Bạch phủ.

Buổi tối, Trang Thư Tình mơ một giấc mơ, một nữ tử ôn nhu nhìn nàng mỉm
cười, vén áo thi lễ với nàng, “Ta phải đi rồi, ngươi hay sống thật hạnh
phúc, sống thêm cả phần của ta nữa.”

Mở to mắt, xung quanh vẫn là bóng đêm u tối.

Trang Thư Tình nở nụ cười, ta sẽ hạnh phúc, cho cả phần của ngươi nữa.

Ngày hành hình hôm ấy, Trang Bình Chí đưa nhà bốn người bọn họ đi.

Cho dù có gây ra lỗi lầm gì, thì bọn họ cũng mang họ Trang, vào thời
điểm này, yên lặng đưa bọn họ một đoạn đường coi như hắn đã tận lực.

Trang Trạch Dân đột nhiên kinh hô, “Thư Hàn đến.”


Trang Thư Hàn mang theo một hộp cơm rất lớn, quan binh duy trì trật tự hiểu ý. Lập tức lui ra.

Không khí nguyên bản trầm lặng, Trang Trạch Lương nháy mắt nhìn thấy hắn lập tức liền sáng lên, “Hàn Nhi, Hàn Nhi, con đến cứu cha có phải
không?”

Trang Thư Hàn đi đến trước mặt hắn, mở hộp cơm a, lấy mỗi một món đồ ăn ra ngoài, chia làm mười phần.

Đây là phần cơm dành cho bốn người, Trang Bình Chí nhìn, trong lòng tờ
dài cảm khái, đây là hài tử xuất sắc do Trang Thư Tình một tay dạy nên.

Lão Thất a, hắn thật sự đã cô phụ mẹ con bọn họ.

Bưng lên bát cơm, gắp chút đồ ăn lên, dùng thìa múc đưa đến bên miệng Trang Trạch Lương, “Ăn no, lên đường cũng dễ hơn.”

“Trang Thư Hàn, uổng cho ngươi đọc nhiều sách thanh hiền, uổng ngươi làm người, ngươi thế nhưng lại trơ mắt nhìn phụ thân của mình đi chết mà
không cứu, ngươi, không phải người!”

Trang Thư Hàn thấy hắn không ăn, cũng không bắt buộc, đổi hướng chuyển đến trước mặt Trần thị.

Trần thị nhìn hắn, rơi lệ mở miệng, mơ mơ hồ hồ nói ra mấy chữ, Trang Thư Hàn nghe rõ ràng, nàng đang nói xin lỗi.

Sau đó là Trang Thư Đình, Trang Thư Đình yên lặng ăn xong, “Nói với tỷ tỷ ngươi, nói với nàng, ta rất hối hận.”

Hối hận cái gì, đại khái cũng chỉ Trang Thư Tình hiểu.

Trang Thư Hàn gật đầu.

Cuối cùng là Trang Thư Diệu, bị thương thế tra tấn không nhẹ, lúc này
hắn cũng nhận mệnh, ăn hết đồ ăn Trang Thư Hàn đút cho, cuối cùng nói:“Trang Thư Hàn, ta thực hâm mộ ngươi.”

Trang Thư Hàn cũng gật đầu, đây là lời đáp lại duy nhất hắn có thể biểu đạt lúc này.

Đến lúc này rồi Trang Trạch Lương vẫn một mực chửi bới không ngừng, cho
dù là binh lính dẫn phạm nhân đến pháp trường, hay người dân bên đường
tất cả đều nhăn mày lại.

Nếu nói từ hiếu đạo, tỷ đệ Trang Thư Tình và Trang Thư Hàn quả thật bất
hiếu, nhưng so với bất trung, bất hiếu cũng không quan trọng bằng.

Vào phút cuối cùng, Trang Thư Hàn còn nguyện ý bất chấp cả thiên hạ để
xuất hiện ở nơi này đưa bọn họ một đoạn đường, hành động này đã khiến
cho mọi người không thể nói thêm một lời gièm pha nào.

Nhưng người làm cha lại không nghĩ cho nhi nữ của mình, bọn họ đi được
đến bước này cũng không dễ dàng, thế nhưng lại còn dùng ngôn ngữ độc ác
như vậy để mắng mỏ bọn họ, dù là người nghe cũng cảm thấy trái tim băng
giá.

”Trang Thư Hàn, ngươi sẽ không được chết tử tế, ngươi và tỷ tỷ kia của ngươi đều sẽ không được chết tử tế...”

”Ngươi nói tỷ tỷ không cứu ngươi, là vì bất hiếu.” Nghịch lân của Trang
Thư Hàn chính là tỷ tỷ của hắn, mắng hắn thế nào hắn cũng nhẫn được, dù
sao bọn họ cũng chỉ gặp mặt lần này, nhưng Trang Trạch Lương tuyệt đối
không được mắng chửi tỷ tỷ của hắn.

“Phản quốc là tội tru di cửu tộc, nhưng người hiện tại chịu chết chỉ có
bốn người các ngươi, tỷ tỷ đã cố hết sức để bảo vệ tộc nhân, nàng không
hổ thẹn với Trang gia, tại sao lại là bất hiếu? Mà ngươi, lúc ngươi phản quốc ngươi có từng nghĩ đến sẽ mang đến bao nhiêu tai nạn cho Trang
gia? Có nghĩ đến tình thế của tỷ tỷ lúc đó khó khăn như thế nào? Có nghĩ đến ta sẽ bị ngươi liên lụy mà tiền đồ bị hủy mất? Có nghĩ đến thanh
danh mà Trang gia tích góp được từng chút một đều sẽ vì ngươi mà mất hết không còn lại thứ gì? Người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa là ai, là ai?”

Trang Thư Hàn thu thập xong bát đĩa liền đứng dậy, từ trên cao nhìn
xuống nói: “Tỷ tỷ sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới, ta
cũng sẽ sống rất tốt, ngươi an tâm đi đi.”

“...”

Nghẹn họng chân trối nhìn thân ảnh đang đi xa của Trang Thư Hàn, Trang
Thư Ngộ thì thào nói: “Lời này, thật sự không phải cố ý nói ra để khiến
cho người chết cũng chết không cam lòng chứ?”