Ác Nhân Thành Đôi

Chương 20: Tiêu tiền như nước

Thấy hai tỷ đệ đã tới đây, Trương Tú Nhi mới buông tha cho tiểu đệ: “Thư Hàn cũng đi? Cũng tốt, ngày nào cũng đọc sách sợ sẽ hỏng mắt, tỷ ở nhà
làm cơm chờ các người trở về. Tiểu đệ, làm xong việc thì đệ cũng nên về
đây cùng họ.”

Thật ra là muốn hắn dẫn người trở về thôi chứ gì! Trương Thư Thành bất đắc dĩ gật đầu.

”Tú Nhi tỷ, mấy ngày rồi tỷ cũng khôngra ngoài,hay chúng ta cùng đi?”

Đương nhiên Trương Tú Nhi muốn, nhưng một goá phụ, đâu thể làm như vậy:“Tỷ không đi được, trên đường các người cẩn thận một chút.”

”Cùng đi đi, đệ sẽ thuê một chiếc xe ngựa.” Trương Thư Thành trực tiếp
nói, hắn biết, lần xuất môn gần đây nhất của tỷ tỷlà khi về nhà mẹ đẻ
hai tháng trước, cũng chỉ có một mình hắn, nhưng hắn cũng không làm tốt
như vậy,nếu có hai hài tử này đi theo, tỷ tỷ sẽ không có nhiềucố kịnhư
vậy.

Xe ngựa được thuê đến, mã phu là Trương Thư Thành, Trang Thư Tình nhìn
hắn cầm roi ngựa trong tay, cảm thấy người cổ đại thật sự đa tài, cầm
được bút, vungđược roi, còn làm mua bán được.

Thấy tiểu đệ nói vậy, Trương Tú Nhi vốn muốn ra ngoàihít thở không khí,
đương nhiên sẽ không lại từ chối tâm ýnày, nâng váy nhẹ nhàng bước chân
lên xe ngựa, cả người có vẻ rất cao hứng.

Trang Thư Tình nhìn thấy mà xót xa không thôi, này nữ nhân thời đại này thật không dễ làm.

Hai gian cửa hiệu mặt tiền, một gian ở phía đông chợ, một gian ở phía tây, mọi người đi phía tây trướcrồi mớiqua phía đông.

”Có thấy được hay không?”

”Nhà phía đông này cũng được.” Muốn nói diện tích cửa hiệu mặt tiền
cũngkhông sai biệt lắm, xung quanhcửa hiệu mặt tiền ở phía đông này hoặc là cửa hàng làm đồ may sẵn, hoặc là cửa hàng là bán vải dệt, còn có một nhà viết thư, so với chợ bên phía tây kia thì hơn nhiều lắm, đường dành riêng cho người đi bộ cũng bán riêng những món hàng khác nhau, đi tới
nơi này mua này nọ, đương nhiên sẽ lo lắng từng chút.

Trương Thư Thành không hề bất ngờ khi thấy nàng lựa chọn như vậy: “Cửa
hàng phía đông này tốt nhất trong ba thành, một tháng thu được mười hai
lượng, hơn nữa cũng tốt nhất, chính vì thếtiền thế chấp mỗi thángsẽ
nhiềuhơn. Nói cách khác, nếu muội muốn cửa hàng này, ngoài bốn mươi tám
lượng rakhông tính tiền muộithuê ta.”

Bốn mươi tám lượng cũng khoảng một phần năm tài sảncủa nàng, đương nhiên Trang Thư Tình rất đau lòng,nhưng bước này chắc chắn phải đi, nàng nghĩ tới những ngày an nhàn sau này, những điều kiện ấy nhất định phải có.

”Muội chọn cửa hàng này, tiền thuê cũng là một nửa mỗi tháng sao?”

”Đúng.” Màn xe bị kéo lên, Trương Tú Nhi ngồi ở sâu bên trong, giấu kín
mặt, Trang Thư Tình cũng không cố kỵ gì nhiều, còn có đệ đệ, cuối cùng
chỉ phải để đệ đệ ngồi ởgóc tối bên ngoài.

Trương Thư Thành quay đầu nhìn thoáng qua, tiếp xúc với ánh mắt không
đồng ý của tỷ tỷ liền ra vẻ như không có việc gì dời đi: “Cũng là lần
thứ haichúng ta hợp tác, ưu đãi cho muội một chút, chỉ cần nămlượng là
được.”

”Thư Thành...”

”Tú Nhi tỷ, đừng nóng giận, Trương đại ca không nói sai, từ đầu đến cuối huynh ấy không hề khi dễ muội. Lúctrước muội có hỏi thăm giá thị trường bên này, một giancửa hàng như vậy mà giá cho thuê chỉ có mười hailượng
đã là tiện nghi nhất rồi, Trương đại ca đã giúp muội không ít, thế nên
muội không thể để huynh ấy chịu thiệt.”

Nghe xong lời nói, Trương Thư Thànhcố ý ở bên trong hừ hai tiếng, hoàn
cảnh cấp bách lúc này khiến hắnkhông thể không thôi học, nhưng việc này
cũng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha cho việc học tiếp, mấy tháng này làm ăn rất tốt, hắn buôn bán lời không ít, chỉ còn mấy tháng nữa, chờ
tích cóp được nhiều một chút, hắn nhất định phải đi học tiếp.

Giảm một lượng tiền thuê cho Trang Thư Tình đã xem như lànhượng bộ rất lớn.


Trương Tú Nhi nhìn đệ đệ bất đắc dĩ, trong lòng ẩn ẩn cũng biết trong
tay Thư Tình tạm thời coi như dư dả, cũng không nói thêm nữa, lại ngại
chọc vào người, chỉ nghĩ trong lòng về sau bỏ tâm tư làm cơm nước hơn,
phong phú một chút mới được.

Nhà của chủ cửa hàng cách đó không xa, đưa bạc, Trang Thư Tình trịnh trọng ký tên của nàng lên khế ước.

Trang Thư Hàn không có can thiệp vào việc này, về sau hắn nhất định phải làm quan, không thể dính tay vào nghề buôn bán, ghi trên danh nghĩ của
tỷ tỷ cũng tốt, dù sao cũng được bảo đảm.

Việc thuê cửa hàng đã xong, Trang Thư Tình tràn đầy nhiệt tình. Xế chiều hôm đó liền kiềm nén không được, thăm hỏi địa bàn tại phòng Lí tẩu, vài nơi qua lại liền an tâmđể thu dọn.

Lúc trước nơi này là một cửa hàng quần áo, lúc trước chủ nhà hẳn có đến
quét dọn qua, trừ bỏchút bụi bặm cũng không cái ô bẩn gì lắm.

Có bốn gian phòng, đại khái có hai mươi bình trái phải, bên trong còn có cái phòng nhỏ bốn năm thước vuông, trước kia hẳn là nơi chất đống vải
dệt.

Thế giới này không có khái niệm trang trí, Trang Thư Tình cũng không
tính toán làm quá mức, đi qua đi lại vài bước liền có chủ ý, nâng bước
đi tới nơi cách vách.

”Thím.”

Phụ nhân đang cúi đầu xem quyển sách liền ngẩng đầu, nhìn thấy người tới chính là một lão bản mới mở cách vách, tuổi không lớn lắm, nhìn nhưng
không hiểu thế sự lắm, làm ăn chínhlà cấm kị xem nhẹ người khác, nàng
cũng không xem đối phương tuổi còn nhỏ, hoặc có khả năng làm đối thủ
cạnh tranh mà lơ là cảnh giác.

”Có việc gì sao?”

Ánh mắt Trang Thư Tình đặt lên các chất liệu vải: “Không sợ nóicho thím
biết, ta chuẩn bị mở một cửa hàng may, vừa lúc thím bán lại là vải
dệt...”

Ánh mắt phụ nhân sáng ngời,thế này thì thật đúng là cái bánh thịt trên
trời rớt xuống để cho nàng nhặt được, nhanh chóng từ sau quầy hàng vòng
ra, giương giọng kêu tiểu nhị châm trà (đon đả nịnh nọt).

”Chúng ta ngồi xuống rồi nói.”

Trang Thư Tình bình tĩnh ngồi xuống, đời trước nàng không phải là người
làm ăn, nhưng nàng đã gặp rất nhiều người làm ăn, cũng hiểu một chút đạo lý: Càng cần thứ gì càng không thể biểu hiện quá mức vội vàng, ngươi
không vội đối phương mới có thể gấp, cuối cùng ai bảo trì bình thản tốt
mới là người thắng.

Trước đây chợ nàykhông cótiệm may quần áo, chính vì thế không có người
nào lại cự tuyệt đường buôn bán này. Đương nhiên, nếu có thể càng gần
thì càng tốt, về sau cũnggiúp đỡ lẫn nhau rất tốt.

”Ta họ Vu, nếu muội không ghét bỏ đã gọi ta là Vu nương tử đi.” Phụ nhân phá lệ cười rất hài hòa, “Không biết muội tử xưng hô như thế nào?”

”Ta họ Trang, Vu nương tử cứ ta là Trang cô nương đi.”

”Trang cô nương.” Vu nương tử cười, xem ra Trang cô nương này không phải người trong nhà bình thường dưỡng ra, nhà dân chúng làm sao có cách
xương hô văn nhã này, người lớn tuổi bình thường chỉ cần gọi những cô
nương nhỏ tuổi hôn một tiếng muội tử là được.

Trang Thư Tình không biết chính mình câu nói đầu tiênliền bị nghĩ như
thế, nhìn trong cửa hàng xếp đầy vải dệt, diễm lệ, mộc mạc, cao nhã,
thâm trầm... Thứ gì cũng có.

Dùng để bố trí mặt tiền cửa hiệu mà nói, nàng cảm thấy dùng cái kia màu xanh da trời sẽ không sai.

Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, Vu nương tử cười, cũng có thể là nàng trời sinh có mộtgương mặt tươi cười: “Thích?”


Trang Thư Tình thuận thế gật đầu, đứng dậy đi qua nhìn kỹ, “Ta tính mua
vài thước vải bông màu như thếnày, hiện tại trong cửa hàng Vu nương tử
có không?”

”Có, muốn mấy thước?” Vu nương tử đứng dậy đi tới.

”Trước cầnba thước, nếu không đủ ta lại đến lấy, dù sao cũng gần đây.”

Tiểu nhị thấy ánh mắt của lão bản nương, rất nhanh liền cầmvải tới.

”Vải này không quý, sáu trăm văn tiền một thước, tổngcộng 1800 văn, sau này là hàng xóm, giảm cho ngươi hai trăm văn.”

Trang Thư Tình lấy tiền ra, một lần đi ra ngoài sáng nay đã mất hơn năm
mươi hai lượng, lúc này nàng lấy ra cũng không đau lòng một chút.”

”Trang cô nương còn muốn thứ gì khác không?”

Đến đây, trong lòng Trang Thư Tình đã cảm thấy mình ở thế thắng lợi,
trên mặt lại không hiện lên cảm xúc nào khác: “Ta làm thợ may, tự nhiên
không thể không cần các loại vải dệt, không biết Vu nương tử tính toán
ưu đãi tathế nào.”

”Thứ ta mạo muội hỏi nhiều một chút, Trang cô nương chuẩn bị làm thợ may như thế nào?”

”Vu nương tử lo lắng ta không biết gì?”

”Tự nhiên không phải.” Tuy là trong lòng thật sự nghĩ như vậy, Vu nương
tử cũng tuyệt sẽ không thừa nhận, “Vảicũng chia ra rất nhiều loại, cẩm,
lăng, đoạn, quyên, la, sa...không biết ngươi muốn loại nào?”

”Mỗi loại đều phải dùng, Vu nương tử đừng xem thường ta, chúng ta là
hàng xóm, ta cũng là muốn nghĩ tốt, cho nên mới đến tìm ngươi đầu tiên,
nơi bán vải trên chợ cũng không chỉ có một nhà này.”

Trong nhà Vu nương tử có một phu quân bị bệnh, từ khigả tới đây sau này
cửa hàng này vẫn do nàng hoàn toàn quản lý, hiện giờ đã hơn mười năm,
người đã xem qua đếm cũng không hết, tự nghĩ bản thân nhìn người í khi
nhầm, chính là hôm nay, nàng đã quá xem thường cô nương này.

Mà lúc này, nàng vẫn cảm thấy hẳn nên nângTrang Thư Tình nâng lên cao một chút.

Một cô nương vốn là khuê trung đợi gả lại ở bên ngoài bôn ba làm việc
này, nếu không có chút bản sự (*) phải lo lắng, nếu không có chút bản
lĩnh thì tiền vốn xuất ra ngoàicũng là ném vào trong nước, việc ngu xuẩn như vậy như vậy làm gì có người làm, nàng ta cũng biết tiểu cô nương có đôi mắt sáng này làngười thông minh.

(*) Bản sự: việc của bản thân

”Ta sẽ cho ngươi một giá ưu đãi tối ưu, nếu ngươi không tin ta, có thể
đi mấy tiệm vải khác hỏi giá, sau đó chúng ta lại đến đàm phán.”

”Không cần, nếu lần đầu tiên giao tiếp đã đề phòng như vậy, sau này làm
saohợp tác nữa, ta cũng không nói với nương tử những lời sắc bén, nương
tử đưa giấy bút cho ta, ta sẽ viết ra giá c, nương tử nếu cảả có thể
chấp nhận, nếu thấy hài lòng, thì về sau vải trong cửa hàng của ta đều
lấy từ nơi này, như thế nào?”

”Tốt.” Dẫn người đến quầy, Vu nương tử dùng tay ra dấu mời.

Trang Thư Tình viết rõ giá đã sớm hỏi thăm lại đè ép xuống một chút, hơi sửa chữa đi một chút rồi cho Vunương tử.

Quyên hai quán, đoạn năm quán, cẩm bảy quán, lăng baquán, la ba quán, sa hai quán... Vu nương tử không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng tiểu cô nương
tin tưởng mười phần, này giá vừa vặn trong tính toán của nàng, so với dự tính của nàng thì thấp hơn một chút, chẳng qua nếu so với nhiều khách
hàng thìcũng không đáng kể, vì ích lợinày hoàn toàn có thể bỏ qua tất cả.

”Được, thì giá này, cần bao nhiêu? Ta thử xem có đủ hay không.”

Hai người thương lượng tốt một phen, trước tiên quyết định mọi việc,
Trang Thư Tình đưa tiền đặt cọc rồiômbathước vải màu xanh da trời quay
lại, trước khi đi còn nhờ tiểu nhị của bố trang cầm vải qua.

”Đem này vải treo trên tường? Ba mặt tường toàn bộ đềutreo?” Ánh mắt
tiểu nhị nhìn Trang Thư Tình giống nhưthấy một người điên, nhà ai mua
vải không phải đều may váy, làm thế nào Trang cô nương này lại cầm vải
treo lên tường, thật lãng phí.

Trang Thư Tình không có cách nào giải thích cho hắn đây là dùng vải làm
giấy gián tường, màu xanh da trờicó màu sắc nhu hòa, cũng không phải đặc biệt thua lỗ, dùng làm giấy gián tường quả không có sai.

Đợi đến tiểu nhị giúp nàng nói dùng hồ đem ba tầng cao thấp dán lại tốt, lại cách một đoạn khoảng dùng đinh cố định lại, căn phòng lúc đầu trống rỗng lập tức lịch sự tao nhã hơn, nhìn thuận mắt không ít.

Vải dệt cũng còn lại cũng không ít, Trang Thư Tình đem phòng nhỏ bên
trong kia cũng dọn dẹp như vậy. Có lẽ với người khác, tốn những một
lượng hai bạc để làm như vậy thì quả thật là điên rồ, nhưng là một người sống mười mấy năm tại thế giới hiện đại, nàng quá rõ tầm quan trọngcủa
việc trang trí cửa hàng.

So với một cửa hàng được trang bị xa hoa cùng với mộtcửa hàng trang trí
đơn giản trước, thì quần áo ở cửa hàng được trang trí công phu luôn có
giá bán caohơn.