Ác Nhân Thành Đôi

Chương 149: Thịnh nộ!

Như là biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, Ngô Minh Thanh nhìn nàng
một cái, “Nói mọi người mau đi chuẩn bị, chúng ta lập tức rời khỏi nơi
này, lưu lại một dội người xóa đi dấu vết.”

Nữ nhân khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Nàng rất tiếc mệnh, chống lại Bạch công tử, nàng không chắc chắn có thể toàn thân trở về.

Mặt của Trang Thư Tình không nâng, giống như đang nhận mệnh, Ngô Minh
Thanh đưa cho nàng một bộ đồ che mưa, nàng nhận lấy, tự giác mặc vào.

Ngô Minh Thanh cúi đầu, có chút hứng thú nhìn giày của nàng, “Thủ hạ của Bạch công tử thật có tài.”

“Sự thật là như thế.” Trang Thư Tình ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch, “Ta cũng không tự mình chuốc khổ.”

“Trang đại phu thức thời nhự vậy, ta sao dám khó xử mỹ nhân.”

Nữ nhân vừa lúc tiến vào, nghe được câu như thế lập tức liền trợn trỏn mắt

Trang Thư Tình cảm thấy thật kỳ lạ, địch ý của người này đối với nàng
cũng không nhiều, bọn họ giống như, chỉ muốn nàng bị vây khốn.

“Đi thôi.”

Từ Hội Nguyên Phủ đến kinh đô phải đi qua đường lớn, bọn họ tất nhiên sẽ không ngu ngốc trui đầu vào rọ.

Con đường này không cần phải vào thành nhưng lối đi cực kỳ thuận tiện.

Trang Thư Tình biết, bọn họ biết rõ nàng có thể giao tiếp với động vật,
cho dù đi đường vòng cũng không cho nàng cơ hội tiếp xúc với bọn chúng,
dọc theo đường đi ngay cả một con vật cũng không tới gần được.

Tuy rằng nói vội, nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế xuống.

Nhưng lại có người lúc này không thể kiềm chế được.

Bạch Chiêm đầy người lệ khí, Điền Chân bị hắn nhấc một cước đá đến vách
tường, lại bị tường bật ngược trở lại, một đường máu bay giữa không
trung.

Ba người khác cũng giống như vậy.

Chân Liêu Tri Quỳnh vốn không trống đỡ được, lúc này lại càng sợ hãi lui về phía sau mấy bước, té ngồi xuống đất.

Trần Nguyên thấy vậy vội giương giọng nói: “Công tử, lúc này tìm Trang tiểu thư quan trọng hơn.”

Bạch Chiêm liếc hắn một cái, không nói gì cả trở về phòng.

Trần Nguyên bị cái trừng mắt của công tử nhà hắn khiến tim giật thót. Không phải sợ, mà là kinh hãi.

Ánh mắt công tử trỗng rống như một cái động không đáy, không hề có bất
kì cảm xúc gì. Giống như… bộ dáng khi lão phu nhân vừa qua đời.

Thật sự nguy rồi.


Nếu ý đồ người giật dây là muốn chọc giận công tử, vậy thì chúc mừng,
hắn đã làm được, không những thế còn làm rất thành công. Lúc này công tử như muốn gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Hướng Tả tiến vào, chỉ ra bên ngoài nói, “Đại tổng quản…”

Trần Nguyên nhoáng một cái liền tiến đến cửa, hắn liền biết là chuyện không ổn.

Vì sao Hướng Tả lại đột nhiên thất sắc, kiếm của công tử, chỉ cần mở ra chính là muốn đại khai sát giới!

Hướng Tả, ngươi mang mấy người Bạch phủ đuổi kịp công tử, Nhớ kỹ, mặc kệ là lúc nào bên người công tử nhất định cũng phải có người.

Hướng Tả gật đầu, nhìn về phía Điền Chân, “Còn đi được không?”

Điền Chân lau vết máu khóe miệng gật đầu, hắn đương nhiên muốn đi.

Trang tiểu thư dùng mạng đổi bọn họ, nếu không cứu được người về, hắn sao có thể an tâm.

Trần Nguyên đi về phía Bạch phủ, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm,
bước chân chuyển hướng liền đi tới Trang gia. Tùy tay nắm lấy một người
hỏi, “Con sói kia đâu?”

“Hôm nay hình như không thấy.”

Trần Nguyên cũng không nhiều lời vô nghĩ, hắn lập tức chạy lên núi.

Hắn biết con sói kia gọi Niệm Niệm.

Phía bên kia, Bạch Chiêm đã tới nơi Trang Thư Tình mất tích.

Đống lửa vẫn còn, ngọn lửa nhỏ nhưng chưa tắt.

Trên người bạch Chiêm toàn thân ẩm ướt, mặt không chút biểu tình nhìn
chằm chằm đống lửa, đột nhiên tiến lên, xoay người lấy ra một thứ được
giấu dưới ghế con.

Đây là… trâm cài hắn tặng cho Thư Tình vào ngày nàng ấy cập kê.

Thiên hạ chỉ có một.

Bạch Chiêm nhìn một lát, bỏ vào trong túi.

Đợi khi tìm được người, hắn sẽ tự tay cài lại cho nàng.

Hướng Tả sắc mặt khó coi tiến đến. “Công tử, người được phái đến kinh
nghiệm phong phú, trời lại đang đổ mưa, dấu vết bị xóa sạch sẽ.”

Bạch Chiêm xoay người rời đi.

Hắn không cần tìm được dấu vết của bọn họ, thứ hắn muốn, là mạng của
toàn bộ đám người trên kinh đô, giết gần hết bọn họ thì tức khắc sẽ có
người nói cho hắn biết, ai dám to gan lớn mật động vào người của hắn.


Đã hai ngày đi đường.

Ngồi trên xe ngựa, Trang Thư tình bị quản rất chặt, cơ hồ là không tìm được bất kì cơ hội nào.

“Sốt ruột sao?”

Ban ngày ban mặt, Ngô Minh Thanh ôm một bình rượu, bộ dáng vô cùng tùy ý.

Trang Thư Tình không trả lời hắn, ngược lại hỏi: “Ngươi không phải là
người tiêu sái, cũng không thể giả được bộ dáng tiêu sái kia, tâm sự của Ngô công tử quá nhiều, ánh mắt chính là thứ bán đứng ngươi.”

Tươi cười vẫn luôn treo trên mặt đột nhiên xuất hiện vết rách. Ngô Minh
Thanh đang định uống một hớp rượu, nhưng bình rượu này không biết là nên ném hay lại uống một ngụm.

Trang Thư Tình lại như phát hiện ra thứ gì, tiếp tục dâm dao vào lòng hắn.

“Ngô công tử không hẳn thật sự muốn bán mạng, càng như là đang treo giá, có phải hay không?”

Trầm mặc một lát, Ngô Minh Thanh quyết định uống một hơi hết bầu rượu,
sau đó ném qua một bên, “Tại sao trang đại phu lại nói như vậy?”

“Ngươi rất hậu đãi ta, không giống như đang đối đãi với con tin.” Trang
Thư Tình nở nụ cười, “Đương nhiên, cũng có khả năng là thanh danh Chỉ Cố thật lớn, khiến các ngươi không dám đắc tội với hắn, vì muốn lưu lại
cho bản thân một đường lui, không biết, ta đoán đúng khả năng nào.”

“Chỉ Cố.” Ngô Minh Thanh nhìn về phía nàng, “Tên chữ của Bạch công tử
sao? Người biết không nhiều, dám gọi hắn như vậy lại càng vô cùng ít,
theo ta được biết, ngay cả hoàng thượng củng chỉ gọi tên của Bạch công
tử.”

Trang Thư Tình nghiêm cẩn suy nghĩ, “Đại khái hiện tại chỉ có một mình ta gọi hắn như vậy.”

“Cho nên mới có người xuống tay với ngài, tất cả mọi người đều cho rằng
ngài chính là điểm yếu của hắn, ta rất hiếu kỳ Trang đại phu cảm thấy
như thế nào?”

“Ta cũng thấy như vậy.” nhớ tới nam nhân kia, khuôn mặt Trang Thư Tình
có chút nhu hòa, mang theo một chút tươi cười yếu ớt, rất đẹp, “Ta chỉ
cảm thấy tiếc nuối bản thân không đủ mạnh mẽ, chưa nói gì đến bảo vệ
hắn, ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, nhưng ta tin tưởng, hắn
nhất định sẽ có thể bảo hộ ta không xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Trang Thư Tình một tay chống má, tầm mắt chuyển về phía nam nhân, “Ngươi có tin không?”

Tin không? Hắn dương nhiên tin! Vì vậy từ đầu đến bây giờ hắn chưa từng dám động vào Trang Thư Tình.

Giống như lời nàng nói, hắn muốn để cho bản thân một đường lui, hắn vẫn
muốn đầu nhập vào thủ hạ của Bạch công tử, chỉ là đã mấy năm nay Bạch
gia đã không thu người, vì vậy hắn mới không thể không đầu nhập người
khác, có một số việc, người khác không làm được, chỉ có Bạch công tử mới có thể.

“Không biết ta có thể hỏi một chút hay không, người phía sau ngươi là ai?”

“Ta không ra sức đã thẹn với chủ tử, nếu còn bán đứng hắn, không khỏi quá mức… Trang đại phu thứ lỗi.”

Đúng là như thể.” Trang Thư Tình cũng không tiếp tục truy vấn, nếu Ngô
Minh Thanh thật sự là người bội bạc, nàng ngược lại sẽ phỉ nhổ hắn.

Hai người câu được câu không nói chuyện, Ngô Minh Thanh cũng không uống rượu nữa.

Tới ngày thư ba, mưa vẫn không ngừng, từng giọt tí tách rơi xuống.

Tốc độ đi cũng chậm hơn nhiều.

Xe ngựa bị người bên ngoài gõ mấy cái.

Ngô Minh Thanh nhấc mành xe lên, nữ nhân mấy ngày nay không thấy mặt lúc này lại lộ diện, thanh âm truyền đến, “Mưa càng lúc càng lớn, trước tìm chỗ tránh mưa trước.”

“Được, ngươi cho người tìm một chỗ có thể tranh mưa.”

Trang Thư Tình vén rèm xe nhìn bên ngoài, hình như đi đã lâu nhưng vẫn chưa thấy nhà dân