Ác Nhân Thành Đôi

Chương 132: Trong lúc vô hình đã có thứ gì đó thay đổi

Bạch Chiêm tiến lên đỡ người lại, một tay đỡ cánh tay nàng, một tay ôm thắt
lưng, Trang Thư Tình lúc đi không được thoải mái, tất nhiên là dựa hẳn
nửa người vào hắn.

”Đến lâu chưa?”

”Vừa tới, mệt sao?”

”Có chút.” Thấy Lưu Xuân Hiền đi đến nhưng lại ngượng ngùng không mở
miệng, ấn tượng của Trang Thư Tình đối với hắn không xấu, chủ động nói:“Thiếu phu nhân không có việc gì, chờ thuận khí rồi mới có thể ăn được,
nên cho thiếu phu nhân ăn những dạng thước ăn lỏng, hai ba ngày sau mới
có thể xuống giường đi lại, cần phải để ý chỗ vết thương. Nếu miệng vết
thương rách ra người chịu khổ sẽ là thiếu phu nhân, bây giờ tình huống
đã tốt hơn nhiều, ta để hai vị nữ y lại chiếu cố nàng một chút, sau khi
châm cứu xong mới có thể trở về, mấy ngày sau ta đều sẽ tới.”

”Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Lưu Xuân Hiền ta ghi nhớ trong lòng, Trang đại phu, đây là tiền chẩn bệnh.”

Bảo Châu tiến lên tiếp nhận, Trang Thư Tình nhìn túi tiền kia liền biết
là không ít, nàng cũng không nói cái gì, bản thân nàng cứu về được một
lớn một nhỏ, người khác cho nàng bao nhiêu nàng cầm cũng không sao.

”Có việc gì cứ tới y quán Cùng Tế tìm ta, cáo từ.”

Lúc này Lưu phu nhân tiến đến, nhìn túi tiền kia lập tức liền hung hăng
liếc mắt nhìn nhi tử, lời nói ra càng không khách khí, “Trang đại phu
không thể đi.”

Lưu lão gia hận không thể đi lên đánh choáng váng người này, cũng không
chờ hắn ngăn lại lời nói nhất định sẽ đắc tội với người ta này chợt đã
nghe Trang đại phu hỏi: “ Lưu phu nhân nói ta vì sao không thể đi?”

”Ta nghe bà đỡ trong nhà nói ngươi mổ bụng Dương thị lấy thai nhi ra, có phải hay không?”

”Không sai.”

”Ta chưa bao giờ nghe nói người mổ bụng lấy thai nhi có thể còn mệnh,
Dương thị dù không tốt cũng là con dâu Lưu gia, nếu nàng chết, trách
nhiệm này ai gánh? Còn có đại tôn tử của ta, ai biết lấy ra bằng cách
như vậy có xảy ra vấn đề gì hay không.”

Trang Thư Tình lập tức nở nụ cười, “Vậy Lưu phu nhân nói bây giờ phải làm như thế nào đây?”

”Đương nhiên là...”

”Ngươi câm miệng, Hiền nhi. Mang mẫu thân ngươi đi.”

”Lão gia!”

”Đã một bó tuổi rồi đừng muốn ta hưu ngươi!”

Đầu óc Lưu phu nhân trống rỗng, nàng làm cái gì? Nang nói cái gì? Nàng làm như vậy không phải suy nghĩ cho Lưu gia hay sao?

Bây giờ đã có tôn nhi, lão gia thế nhưng nói muốn hưu nàng!

Nhưng nàng biết lời lão gia nói là thật, nếu nàng không ngậm miệng, không làm theo lời lão gia, lão gia nhất định sẽ hưu nàng!

Lưu phu nhân lúc này mới thực sự sợ hãi.

”Ta... Ta...”

Tâm tình Trang Thư Tình lúc này hoàn toàn không tốt, “Chuyện của Lưu gia chúng ta không xen vào, ta chỉ muốn nhắc lại lời lúc nãy, Lưu công tử,
đứa nhỏ nhất định không được để Lưu phu nhân nuôi nấng, nuôi thành một
dạng tính tình giống như nàng ta cũng không phải phúc khí của Lưu gia,
cáo từ.”

Lưu lão gia tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân làm hỏng việc của hắn, vội vàng đuổi theo.


Lưu Thanh Quân và các đại phu khác cũng ào ào cáo từ. Trước khi đi, Lưu
Thanh Quân cất cao giọng nói lớn: “Khả năng của chúng ta không bằng
Trang đại phu, cũng không thể cứu người sắp chết như nàng, nếu không có
Trang đại phu, kết quả hôm nay sẽ là một xác hai mệnh, người khác nhìn
không thấy nhưng ta nhận ra được, lúc Trang đại phu bước ra chân đi
không vững, tay còn luôn xoa bóp, Lưu phu nhân không nên coi người khác
là kẻ mù! Cáo từ!”

Lưu Xuân Hiền tự tay dâng tiền chẩn bệnh lên, hắn muốn nói cái gì nhưng
còn chưa mở miệng đã bị Lưu Thanh Quân trả lời. “Lưu công tử không cần
nói gì cả, Trang đại phu tuổi đời còn trẻ, nhưng lại là người xứng đáng
làm đại phu hơn bất kỳ người nào trong nghề này, cũng là người nhân hậu
nhất từ trước đến giờ lạo phu từng biết, Lưu phu nhân đối nàng như vậy,
ngay cả lão già như cũng ta nhìn thấy tim cũng trở nên băng giá, có chỗ
nào đắc tội Lưu công tử đừng trách, tiền chẩn bệnh thì không cần, vốn
chúng ta cũng không giúp được gì.”

Đưa người ra đến cửa, Lưu Xuân Hiền nhìn sắc mặt mẫu thân một hồi hồng
một hồi trắng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đau lòng nàng hay nên hận nàng. “Nương, người phải biết phần biệt thị phi tốt xấu, tính
mạng của Lưu phu thiếu phu nhân và trưỡng tôn ngài chẳng lẽ không bằng
chút bạc ấy hay sao? Chẳng lẽ ngài mong rằng Lưu phủ sẽ có tang lễ.
Người ghét bỏ Dương thị, cảm thấy này cái gì cũng không tốt, nhưng ngài
có nghĩ tới rằng nếu không phải tính tình nàng tốt, người còn có thể
giễu võ dương oai trong phủ hay sao, cha xa cách ngài, con trai đành
hiếu thuận ngài gấp bội, nhưng ngài không thể khi dễ nhi tử, khi dễ thê
tử của nhi tử!”

“Chát!” Chưa từng bị nhi tử chống đối như vậy, Lưu phu nhân nào còn nghe được những lời này, theo bản năng quăng một bạt tai, nguyên bản đã có
chút hối hận, nhưng nghe thấy lời nói của hắn lửa giận của Lưu phu nhân
liền át mất lý trí, lời xưa nói đúng, có thể tử liền quên mẹ.

Hạ nhân trong viện đều cúi đầu, Dương lão phu nhân che miệng, nước mắt
rơi như mưa, chặt chẽ cầm lấy khung cửa không để chính mình bước ra
ngoài.

Nếu lúc này nàng tiến lên dối với ai đều không có lợi.

Lưu Xuân Hiền ôm mặt trái bị đánh đỏ, nóng bừng trên mặt không át được lạnh lẽo trong lòng.

Ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mẫu thân, xoay người vào phòng sinh.

Hiệu lực của thuốc mê đã thối lui, nơi vết cắt rất đau, hơn nữa trời còn nóng, Dương thị vừa đau lại khó chịu, nhưng khi nhìn thấy trượng phu
tiến vào, tươi cười lập tức liền trở nên ôn nhu.

Lưu Xuân Hiền đi qua cúi người ôm lấy thê tử, một lúc lâu cũng không có nhúc nhích.

Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, Dương thị không biết là đang khóc vì nam nhân trước mắt hay vì chính nàng.

Chuyện của Lưu gia không ảnh hương đến Trang Thư Tình quá lâu, vừa lên
xe ngựa nàng liền cao hứng trở lại, giống như đứa nhỏ khoe thành tích
nhìn Bạch Chiêm cười cười, “Sản phụ và đứa nhỏ đều là ta cứu về.”

Bạch Chiêm ấn nàng ngồi ổn, đem hai chân nàng áp đến bên người, thuần thục giúp nàng mát xa, vừa làm vừa trả lời, “Ân.”

Trang Thư Tình tự động hiểu được lời hắn nói, ôm bụng bắt đầu kêu đói.

Nha hoàn lâp tức đưa đồ ăn tới, Trang Thư Tình muốn tiến lên nhận lấy,
nhưng nghĩ đến mình vẫn còn chưa tiêu độc đành để nha hoàn đút cho nàng.

Ăn được mẫy mỗng mới cảm thấy dạ dày không còn đau.

Ấn chân xong, Bạch Chiêm lại giúp nàng mát xa tay.

Xoa một hồi sản phụ vẫn không hồi phục nàng không thể chuyển sang tư thế khác nên mai khi chuột rút mới dừng lại.

Cũng may là không có chuyện gì ngoài ý muốn.


Trang đại phu phẫu thuật lấy thai nhi, cả người lớn và thai nhi đều bình an, tin tức này lập tức từ Từ phủ được truyền ra ngoài, trở thành đề
tài trọng tâm trong trà dư tửu hậu.

Tỷ đệ Trang gia đều vô cùng tài giỏi, cho dù là mỗ bụng lấy thai chuyện
mang đầy huyết tinh như vậy cũng không khiến bọn họ cảm thấy có gì lớn
lao

Từ Từ Giai Oánh đến Liễu Tri Quỳnh nay lại đến Lưu thiếu phu nhân, mặc
kệ là phương pháp gì, không cần biết là nàng dùng thứ gì, chỉ cần Trang
Thư Tình ra tay thì đó chính là chuyện đương nhiên.

Trang đại phu cô nương người ta gan lớn đã không phải là chuyện lạ gì,
mỗ bụng lấy thai nhi thì có làm sao, một ngày nào đó nghe được Trang đại phu mở đầu người khác bọn họ cũng không kinh ngạc.

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Trang Thư Tình liền lấy phương thức khí phách như vậy khiến mọi người
tiếp nhận y thuật của nàng không giống người thường, ngay từ đầu còn có
chút e ngại nhưng số lần càng ngày càng nhiều nên không còn người nào
cảm thấy bất ngờ.

Cho dù là bệnh nhỏ hay vết thương nhỏ cũng không đến mời nàng chẩn trị,
mọi người đều mong rằng y quán của nàng sẽ luôn phát triển.

Ai cũng không dám cam đoan chính mình sẽ bị mắc bệnh nan y, không phải sao?

Dần dần thái độ của Hội Nguyên Phủ đối với Trang Thư Tình liền dần dần biến hóa.

Lời đồn đãi vẫn được truyền đi nhưng đã ý một phần chế nhạo, nếu có
người nơi khác dám đến Hội Nguyên Phủ nói xấu Trang Thư Tình lập tức sẽ
bị người ở đây mắng cho một trận, bao che như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng họ là người thân

Không biết từ khi nào, mỗi lần Trang Thư Tình ra ngoài sẽ có một số
người chào hỏi nàng, mỗi lần có lễ tết người gác cổng còn có thu được
không ít những lễ vật người khác đưa đến.

Tâm tình Trang Thư Tình có chút cảm thấy kỳ diệu, đương nhiên, khẳng định là cao hứng chiếm da số.

Mười chín tháng tám, sinh nhật mười lăm tuổi của Trang Thư Tình.

Chỉ là chính nàng cũng không cảm thấy đặc biệt, thậm chí sáng sớm như thường lệ chuẩn bị đi tới y quán.

Trang Thư Mẫn vội vàng kéo nàng, lại “Tình muội muội, mười lăm tuổi
không thể so với những năm rồi, Trang gia không có người đến thì thôi
nhưng bản thân muội cũng không thể không lo.”

“Bọn họ sợ là không biết hôm nay sinh nhật muội, sao ta có thể trách.”
Thấy vẻ mặt áy náy của Trang Thư Mẫn, giống như làm việc gì đó có lỗi
với vậy, Trang Thư Tình cũng đành thuận theo tâm ý của nàng, “Được rồi,
tỷ muốn làm thế nào thì làm thế đó!”

“Ta chuyện gì cũng không cần quản, hai vị đệ đệ của muội so với ai cũng càng để bụng, các nàng đều đã sắp xếp xong xuôi.”

Đều đã sắp xếp xong xuôi? Trang Thư Tình nhíu mày, cũng không có tiếp tục kiên trì muốn đi y quán.

Mười lăm tuổi ở hiện đại bất quá chỉ là một cái sinh nhật bình thường nhưng ở trong này, đối nữ nhân mà nóilà cực kỳ quan.

Sau khi cập kê sau, là có thể lập gia đình.

Người Liễu gia tới sớm nhất, Liễu Tri Quỳnh đỡ lão gia tử, nhị lão gia và nhị phu nhân đi theo sau.

Ngay sau đó là người Từ gia, từ tướng quân và phu nhân đều là một thân
xiêm y mới tinh, Từ Giai Oánh cũng nhẹ nhàng tiến lên chào.

Nếu nói những người này là trong dự liệu, vậy Tô tiên sinh và Tô phu nhân lại là ngoài dự đoán.

“Bạch công tử khó có khi mở miệng, ta vốn rất thích ngươi, nào không có
đạo lý khong đến.” Không đợi Trang Thư Tình nói cái gì, Tô phu nhân liền nói tiếp, “Đây là thứ nữ của ta Vi Nhi, mang nàng đến đây để nhận thức
một chút.”

Tô Vi tuy rằng ít ra ngoài nhưng thanh danh của Trang Thư Tình quá mức
vang dội, nàng tất nhiên là đã nghe qua, hơn nữa còn vô cùng bội phục,
hôm nay thấy người thoáng có chút khẩn chương tiến lên hành lễ, “Gặp mặt Trang tỷ tỷ.”

”Tô tiểu thư khỏe.” Kéo người đứng lên, dư quang khóe mắt Trang Thư Tình nhìn thấy Tô phu nhân khẩn trương nắm khăn tay, trong lòng liền có chút minh bạch.

Nếu Thư Hàn không tránh được phải đính hôn sớm, nữ nhi trong nhà tiên
sinh quả là lựa chọn tốt, tuổi tuy nhỏ, mặt còn chưa nẩy nở nhưng dạy dỗ không sai về sau tuyệt đối sẽ không kém, chủ yếu vẫn là tính tình.

Trong lòng chuyển qua vô số ý niệm, Trang Thư Tình trên mặt lại không
hiện ra nửa phần, lôi kéo người đến phía trước nhìn, cuối cùng trêu ghẹo nói: “Tiểu thư Tô phủ thật giống Tô phu nhân, sau này chắc chắn sẽ là
một tiểu mĩ nhân.”

”Trang công nương là khen các nàng hay là khen ta đây!” Tô phu nhân mỉm
cười, ý cười lại rõ ràng sâu hơn nhiều, “Mỗi ngày ta đều buồn đến phát
sầu, nàng một một nương gia lại không thích nữ hồng, càng thích đọc
sách, không cho xem nàng liền trốn đi xem, ta sợ nàng đọc hư mắt cũng
chỉ đành tùy nàng, Trang cô nương nói thử xem, một cô nương gia cần xem
nhiều sách làm gì, cũng không thể giống như Thư Hàn có thể thi được công danh trở về.”