Ác Nhân Thành Đôi

Chương 125: Tiếp nhận

Cửa lớn thủ phủ rộng mở, một ngày trước khi bọn họ dến đây đã cho người dọn dẹp qua một lần.

Trang Thư Tình cũng không đi nhìn quanh trong phủ, vừa ngồi xuống liền
trực tiếp hạ mệnh lệnh, “Từ giờ trở đi, cửa thành Nam Đài phủ hoàn toàn
đóng kín, không cho phép bất kì ai tự ý ra vào, người ở trong thành toàn bộ đều phải nghe chỉ thị của ta.”

”Vâng.”

”Bất kì ai tới cầu kiến, nếu là chuyện không liên quan đến bệnh tình thì cho dù là ai cũng không gặp, Bảo Châu, ngươi đem lời này của ta nói với gác cổng.”

”Vâng.”

”Trần Nguyên, gia sản của Trần Hữu đã kiểm kê rõ ràng hết chưa?”

“Đểu đã kiểm kê, theo như ta ước tính, số tài sản này dùng để ứng phó
với tình hình hiện tại cũng dư giả, đề suất của Trang tiểu thư thật
hay.”

Tuy là được khen nhưng Trang Thư Tình không cao hứng nổi, không biết số
tài sản này của Trần Hữu được hắn tham nhũng trong bao lâu mới có thể
kiến Trần Nguyên nói ra câu này, “Lập tức đi thu gom tất cả rượu và nồi
hơi trong thành lại, nói cho bọn họ, bao nhiêu rượu cứ tính phí cho ta.”

“Mặt khác, cũng lập tức triệu tập toàn bộ đại phu trong thành đến đây, sáng ngày mai ta muốn lập tức nhìn thấy bọn họ.”

”Không thành vấn đề.”

“Ta đã tra trong sổ sách được ghi chép lại, ngoại thành Nam Đài phủ có
vôi nham thạch, ngươi cho người đi lấy một ít về, phạm vi lây bệnh quá
lớn, cho một thời gian ngắn không thể kiếm được nhiều rượu như vậy,
trước phải dùng vôi để thay thế, nhưng vôi cũng không thể so với rượu,
nếu như không cẩn thận sử lý sẽ tổn thương đến gia súc và trẻ em, mau
cho người đi viết bố cáo, mỗi nhày đứng ở chợ lớn tuyên đọc mười lần,
nói thêm một câu, triều đình phái ngự y đến chữa bệnh cho dân chúng,
không lấy một xu nào của mọi người, nếu dân chúng tích cực phối hợp cam
đoan bệnh tình sẽ có thể khỏi hẳn.”

”Vâng.”

“Bây giờ còn chút thời gian, nghỉ một chút sẽ đến quân doanh.”

Mấy vị ngự y hai mặt nhìn nhau, người này làm việc thật quyết đoán, mỗi
một câu đều liên quan đến bệnh tình, không cần nhìn trước ngó sau đề
phòng, chỉ cần làm đúng trách nhiệm của mình, chữa bệnh cho tốt là được.

Hành động tràn đây tự tin, hành sự thẳng tay không cho bất kì người nào
xen vào, có một Trang Thư Tình như vậy, khiến bọn họ có chút hâm một
cũng càng nhiều là tin tưởng bệnh tình có thể chữa khỏi, bọn họ cũng
không thể đứng đây cản chở tay chân, nhất định cũng phải ra sức làm
việc, không thể thua kém Trang đại phu.

Lương Chính Triệu không chịu nhận mệnh.

Hắn đã sớm quyết định, mặc kệ là ai đến cũng nhất định sẽ không để đối
phương tác quái trên đầu hắn. Hắn đóng đô nhiều năm ở Nam Đài Phủ, bất
kì là ai cũng đừng muốn từ nơi này của hắn nhặt được đồ tốt, như vậy tài sản của hắn sẽ không ai có thể ngó nghé tới, mặt mũi cũng có thể bảo
trụ.

Nhưng hắn không nghĩ tới, người đến… Là Thuộc hạ của Bạch công tử.

Sao lúc trước không có chút tin tức nào nói rằng người tới Nam Đài Phủ sẽ là Bạch công tử.

Hơn nữa đối phương còn chỉ phái một thuộc hạ đến đây, rõ rang là hắn đã bị coi kinh.

Nhưng hắn rất thông minh thu vào tất cả tâm tư, ngoan ngoãn giao binh
phù ra ngoài. “Hạ quan muốn cầu kiến Bạch công tử, không biết…”

“Không cần, công tử đang rất bận.” Cầm binh phù trên tay nhét vài áo,
Tam Tử chắp tay sau lưng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nghe nói trong quân
doanh không người nào không mắc bệnh, không biết Lương tướng quân đã làm gì mà ngay cả bản thân cũng bị bệnh, nhưng dù sao thì cũng chỉ cần chi
một chút tiền, chịu chút khổ là bệnh sẽ khỏi, chỉ là đáng thương những
binh lính kia.”

Mặt Lương Chính Triệu lập tức liền biến sắc. Bản thân gây chuyện thì bây giờ phải nhận lấy quả đắng, đây quả là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời

hắn, không biết bao nhiêu người đang thầm chê cười hắn, chỉ là không
vạch trần ra trước mặt mà thôi.

Người này, quả thực là đáng giận.

“Tức giận sao? Ngươi nên cảm thấy may mắn vì người đến đây là ta chứ
không phải Bạch công tử hay Trang tiểu thư, Trang tiểu thư còn hận không thể mang những người liên quan trong chuyện này đều đem đi xử trảm.”

“Nàng không có tư cách đó.” Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền hối hận, đây cũng đồng thời là tự hắn thừa nhận lỗi của mình.

”Nàng muốn, nàng liền có.” Tam Tử phẩy tay xoay người rời đi.

Ra khỏi Lương phủ, Tam tử nhìn người bên cạnh hắn.”Minh tử, hình như là ta có chút bị ảnh hưởng từ Trang tiểu thư.”

Minh Tử trợn trừng mắt, ai mà không bị chứ? Người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là công tử nhà hắn.

“Nhưng mà, cảm giác này cũng rất tốt, trước kia luôn cảm thấy trong lòng không kiên định, giống như thứ gì có được tùy thời cũng sẽ mất đi,
nhưng mà bây giờ, tâm chỉ có kiên định và yên ổn.”

“Bởi tâm yên ổn.”

Đúng vậy, Tam Tử ngẩng đầu lên, nhìn về thái dương trên trời, trước kia
bọn họ còn lo lắng rất nhiều cho công tử, hiện tại cũng chỉ còn lại an
tâm.

Trong quân doanh đã không có người quản một đoạn thời gian dài, tuy rằng không hạn chế ăn uống của bọn họ nhưng đều bị giam trong doanh trại,
mỗi ngày đều làm những chuyện không hiểu được, quân tâm càng ngày càng
bất ổn.

Người nào cũng biết cứ như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng mấy ngày nay tướng quân cũng không tiến vào quân doanh.

“Lương tướng quân vẫn không thấy sao?”

“Vâng, người tới truyền lời vẫn nói như vậy, chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt trận địa, không bất luận kẻ nào được phép ra ngoài.”

“Như vậy không được, cho dù phải vi phạm quân lệnh cũng phải xuất doanh một chuyến… Ai?”

“Thủ lĩnh, là thuộc hạ.” Người bên ngoài rất nhanh liền bước vào, trên
mặt có chút cổ quái, “Có người tiến vào quân doanh, rất nhiều người.”

“Binh lính cánh gác chỉ để làm cảnh sao? Sao lại để người vào?”

Sắc mặt người kia càng thêm cổ quái, “Bọn họ không ngăn được, tầm mắt
thuộc hạ nhìn thấy, chỉ bằng một chiêu, tất cả bọn họ đều bị đánh ngã.”

Bốn người trong phòng đều nhìn nhau, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh liền thấy một nhóm người tiến vào.

Người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, hắn không quen biết, phía sau
khiêng một cái hòm, những người đi theo tuổi nhìn cũng không quá lớn.

Một hòm thuốc? Bốn người nhìn nhau, bước nhanh tiến đến nghênh đón.

“Tại hạ là Trình Nhị Lương, thủ lĩnh ở đây, không biết chư vụ là…”

Trang Thư Tình lấy ra kim bài, “Ta là đại phu phụ trách tình hình dịch
bệnh ở Nam Đài Phủ, bắt đầu từ bây giờ, Nam Đài phủ do ta toàn quyền
phụ trách.”

Nhìn thấy lệnh bài, bốn người đều đồng thời quỳ xuống, cho dù là phụ
trách tình hình dịch bệnh nhưng náo động quân doanh cũng là có tội,
nhưng bốn người bọn họ hiện đã hoàn toàn quên mất những chuyện này, bọn
họ chỉ cần một chủ nhân có thể nói cho bọn họ biết tiếp theo phải làm
như thế nào.

Tam Tư ném binh phù về phía Trình Nhị Lương, “Lương tướng quân do bảy vị thủ lĩnh cầm đầu sẽ được giải về kinh đô phục mệnh, kể từ bây giờ, tất
cả tướng sĩ ở Nam Đài Phủ dều do công tử nhà ta quản.”

Tin tức đến quá đột ngột, mọi người đều không thể ứng phó kịp, nhưng chỉ cần có thể ổn định lại quân tâm, công tử này là ai cũng không quan
trọng.

Trình Nhị Lương hai tay dâng lên binh phù, “Vâng, tướng quân cứ việc phân phó.”

Sau khi tiến vào quân doanh, đây là lần đầu tiên Bạch Chiêm mở miệng,

“Mọi chuyện đều theo như Trang đại phu làm, ai dám phản kháng, xử lý
theo quân lệnh.”

”Tuân lệnh.”

Trang Thư Tình nhìn quanh nơi dóng quân, chỗ nào cũng đều có ga giường
đệm chân và xiêm y đang phơi nắng, mùi rượu và mùi lưu hoàng xông vào
mũi.

Trên bãi đất còn một nồi đang chưng rượu, dùng ngón tay chạm vào một chút, nhiệt độ như vậy ở khoảng bốn mươi độ.

“Không đúng cách.”

Mọi người đều nhất tề nghe ngóng, Quả thật không đủ nóng, rõ ràng nói là chỉ lấy phần rượu đầu, giống như nàng đoán. Bọn họ hoàn toàn không hoàn toàn dựa theo phân phó của nàng làm.

“Chương rượu một lần nữa.”

Trang Thư tình thậm chí còn vào doanh trại nhìn, cũng có hương rượu
nhưng rất nhạt, những binh bính bị bệnh đều ngồi chung một chỗ, có người thậm chí còn đang đấu sức, dùng sức mạnh vật những người khác đè lên,
khăn rửa mặt tùy tiên ném qua một bên, một đống xiêm y vứt chung một
chỗ, hiển nhiên là không phải xiêm y của một người.

“Làm như vậy cũng có thể chữa khỏi bệnh, chuyện cười.”

Không biết người đến là ai, các binh lính đều hai mặt nhìn nhau, người
này có lai lịch gì? Đến chữa bệnh cho bọn họ? Bây giờ không phải bọn họ
đang chữa bệnh sao? Mỗi ngày ngay cả cửa doanh cũng không bước ra.

Từ trong phòng đi a, Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn trời, “Chỉ Cố, mấy ngày nay có mưa không?”

”Không mưa.”

“Vậy tốt, không cần đợi đến ngày mai, lập tức cho người đến quán rượu
mang rượu tới đây, lập tức phải có rượu, đi hỏi thăm xem chung quanh đây có vôi bột không, nếu có sẵn thì càng tốt, trước hết phải tiêu độc toàn bộ chỗ sân này, những tướng sĩ đang ngồi đây đều ra ngoài. Sắp xếp cho
bọn họ, mỗi người một giưởng, giường của ai chỉ có người đó mới được
nằm, cũng chỉ có thể mặc y phục của chính mình, chỉ có thể dùng những
vật dụng của riêng mỗi cá nhân, những thứ trong doanh trại đều phải dùng nước sôi nấu nửa canh giờ, phơi ba ngày dưới mặt trời, mỗi ngày phải
tiêu độc quân doanh ba lần, chuẩn bị nhiều thùng gỗ một chút, cả lưu
hoàng nữa, mọi người đều phải thay phiên nhau tắm rửa, thời tiết nóng sẽ toát mồ hôi, tuyệt đối phải tận lực tránh tiếp xúc thân thể. Tuyệt đối
không thể nhiễm mồ hôi của đối phương, nước đã tắm qua phải được xử lý.
Cẩn thận không được người khác đụng tới, đây chính là nguyên nhân của
việc truyền nhiễm, nhất định phải ngăn chặn.”

Sáu vị ngự y nghe vậy mới biết được thì ra bọn họ còn thiếu nhiều chi
tiết như vậy, nhất thời trên mặt đỏ vô cùng, vốn bọn họ còn tưởng người
sai không phải bọn họ, bây giờ nghĩ lại, không phải bọn họ không có
trách nhiệm.

Bọn họ còn chưa phát hiện, từ lần đầu tiên gặp mặt, Trang Thư Tình đã
sớm nhìn thấu bọn họ, lúc đó bọn họ còn đang xem nhẹ con nhóc trước mắt, là một vị ngự y, lần đầu gặp mặt Trang Thư Tình đương nhiên sẽ nổi lên tâm tư xem nhẹ.

”Ngươi, tên là gì?”

Trình Nhị Lương còn đang dụng tâm nhớ tới những lời vừa rồi, nhìn thấy
vị nữ tử thoạt trông vô cùng lợi hại này hướng mắt về phía hắn, mặt lập
tức đỏ lên, lời cũng nói không ra, “Mạt, mạt tướng gọi Tình Nhị Lương.”

“Nhìn tình hình trước mắt, trong khoảng thời gian này, ngươi là người cầm đầu bốn người bọn họ?”

“Vâng, Lương tướng quân mấy ngày nay chưa từng đến đây, chỉ truyền lệnh
đến nói mạt tướng bảo vệ nơi đóng quân cho tốt, không đươc cho bất kì kẻ nào xuất nhập.”

Trang Thư Tình cười lạnh, “Bọn họ chạy trốn thật mau, người như vậy sao có thể làm đến chức tường quân.”

Bạch Chiêm nhìn Thư Tình vừa nói đến vấn đề này lập tức liền tức giận
bất bình cảm thấy vô cùng bất đắ dĩ, mặc dù việc này không có liên quan
gì với hắn,nhưng mỗi ngày thái độ của Thư Tình đối với hắn cũng không
tốt lắm, lâu lâu còn giận chó đánh mèo.

Nhưng mà lấy lòng thì vẫn phải làm, “Ta đi giết hắn?”

Tà tà liếc mắt nhìn, Trang Thư Tình quay đầu đi nói chuyện với Trình Nhị Lương, nàng chỉ là ngẫu nhiên sẽ có chút cảm xúc tức giận, cũng không
phải lúc nào cũng động đến nhân mạng.

“Ngươi làm theo an bày của ta, hôm nay không còn sớm, chỉ có thể chuẩn
bị một chút, ngày mai nhất định phải làm toàn bộ theo lời của ta.”

“Vâng.” Trình Nhị Lương sảng khoái đáp ứng, sau đó lại hỏi một câu, “Làm như vậy có thể trị được bệnh sao?”

Trang Thư Tình ý bảo hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay hắn, phảng phất như
không thấy mặt hắn đang đỏ hồng, ngữ điệu không hề thay đổi: “Bệnh của
ngươi không nghiêm trọng, vẫn luôn làm theo lời đại phu sao?”

Trình Nhị Lương lắp bắp trả lời, “Lúc tước có chút nghiêm trọng, sau này đều làm theo đó mà làm, bây giờ đã tốt hơn một chút.”

Bọn họ không giống bính lính bình thường chen chúc trong một doanh trại, nên bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng, chú ý một chút cũng dần dần
tốt lên.

Mấy người quan viên cũng chỉ ờ trong nhà bọn họ, không cần chú ý nhiều như binh lính nên bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng.

“Bệnh trạng rất nhỏ không cần dùng nước lưu hoàng, chỉ cần đun sôi nước
vo gạo để tắm là được, dùng thêm mấy loại thuốc, không quá vài ngày là
tốt.”

“Vâng.” Bị bệnh ép buộc mấy tháng nay, biết vài ngày nữa là bệnh có thể
tốt Trình Nhị Lương liền nhẹ nhàng thở ra, bệnh này nhìn có chút nghiêm
trọng, nhưng không nguy hại đến tính mạng.