Ác Nhân Thành Đôi

Chương 116: Đổng gia

Việc lên kinh không thể tiếp tục chậm trễ.

Trang Thư Tình mang theo tỷ muội Bảo Châu, Nam Châu, cùng Hạ Mạn và hai
nữ y gọi là Lâm Giai và Hạ Trân, ngoài Thanh Dương Tử thì chỉ có các
nàng biết châm cứu, mấy ngày nay đều là các nàng hạ châm cho Liễu Tri
Quỳnh, Trang Thư Tình lưu các nàng lại chiếu cố còn chỉ cách thay nước
muối.

”Mẫn tỷ tỷ, chuyện trong nhà đành phải nhờ tỷ thu xếp.”

Trang Thư Mẫn nắm chặt lấy tay nàng gật đầu, “Muội yên tâm, ta nhất định sẽ giúp muội thu xếp tốt.”

”Ân.” Nhìn về phía Chu thị, thấy nàng hai mắt đỏ hồng mỉm cười, nữ nhi
của nàng học được cách biết đảm đương mọi việc, có Thư Tình làm tấm
gương thật sự rất tốt.

Ánh sáng lộ ra phía chân trời, Trang Thư Tình lên xe ngựa, xốc mành xe
nhìn về phía mọi người Trang gia vẫy tay, “Mọi người yên tâm.”

Trang Thư Hàn hiện đã biết cưỡi ngựa cũng cưỡi rất tốt, Trang Thư Tình
cũng không có ý bắt buộc, thấy hắn kiên trì nên nàng cũng tùy hắn.

Thư Hàn cũng không nói nhiều, chỉ vẫy vẫy roi ngựa.

Chờ khi xe bắt đầu di chuyển, Trang Thư Tình mới lui người về, dỡ xuống
khuôn mặt tươi cười, thở dài một hơi, “Người thân lạnh lùng đến thương
tâm nhưng quá nhiệt tình cũng chịu không nổi.”

”Nàng rất cao hứng.” Ra hiệu cho nhà hoàn tiến lên trải lại thảm, Bạch Chiêm lấy một tấm chăn mỏng từ trong tủ ra.

”Chỉ là ta không quen, nhưng cảm giác như vậy thật thích, ai lại không
muốn được quan tâm chứ?” Lúc nàng còn ở trong thành, tốc độ của xe ngựa
không nhanh, Thư Tình vén mành xe vẫy tay với đệ đệ.

”Tỷ tỷ?”

”Có cái gì muốn hỏi không?”

Trang Thư Hàn “Vâng” một tiếng, “Đệ cho rằng tỷ tỷ sẽ không nói cho
Trang gia biết chuyện tỷ phụng mệnh thánh thượng lên kinh, vì sao tỷ lại nói cho bọn họ?”

”Dương nhiên là vì trấn trụ bọn họ.” Trang Thư Tình đặt hai tay lên cửa
sổ, nghiêng cầm qua một bên, “Tâm tư của con người sẽ thay đổi. Cái
tiếng phù thủy này, nếu tỷ biểu hiện ra vẻ yếu đuối nhu nhược, một số
người trong đó chưa hẳn có thể nói chuyện tốt như lúc trước đệ thấy, tỷ
muốn để cho bọn họ biết, mặc kệ là thời điểm này hay về sau, tỷ vẫn luôn là sự tồn tại không ai có thể phủ nhận của Trang gia, ta nguyện ý đối
tốt với tộc nhân. Đào tim đào phổi cũng nguyện ý, nhưng có đôi khi,
không phải đệ cứ đối tốt với người ta thì người ta sẽ đối tốt lại với
đệ, mà sẽ chỉ coi như việc đệ làm cho bọn họ là đương nhiên, vì thời
gian về sau còn rất dài, ta chỉ có thể khiến bọn họ hiểu được, phần nhân tình ta cho bọn họ không phải là chuyện hiển nhiên ngươi muốn ngươi cứ
đến lấy.”

”Cho nên kỳ thực tỷ tỷ đang đánh phủ đầu?”

”Đúng, thông qua bọn họ cũng đồng thời thông báo cho toàn bộ gia tộc.”

Trang Thư Hàn có chút đăm chiêu gật đầu.

”Bản tính người Trang gia kỳ thực không kém. Có thể trong lúc ta bị đồn
là phù thủy nhưng vẫn cho người đến giúp đỡ, điều này cũng nói lên được, tuy người Trang gia có chút tâm tư khác nhưng cũng coi chúng ta như một phần của gia tộc để che trở, cho dù phần che trở đó có nhỏ bé đến không đáng kể nhưng chúng ta vẫn phải nhớ kỹ phần ân tình này.

”Đệ đã biết, tỷ tỷ.”

”Cưỡi ngựa ổn chút, không thể bỏ dở nửa chừng.”

”Đệ sẽ cưỡi đến kinh đô.”

Lúc này Trang Thư Tình mới nở nụ cười, vươn tay lên xoa xoa mặt hắn,
vươn tay ra mới thấy còn cách một khoảng ngắn. Đang muốn ngồi dậy, đứa
nhỏ đã cúi người xuống, kề sát mặt về phía tay nàng.

Rốt cuộc cũng xoa được. Trang Thư Tình sờ tới sờ lui gương mặt, ăn đậu
hũ của đệ đệ một hồi mới thỏa mãn buông tay cúi người vào trong.

Trong xe ngựa, một chiếc giường được lấy ra, Trang Thư Tình cũng không
có nửa điểm khách khí, ngáp một cái liền nằm xuống, “Dậy sớm thật mệt,
ta ngủ tiếp một lát.”

”Ừm, nàng ngủ đi.” Nhẹ nhàng đắp chăn mỏng lên người Thư Tình, Bạch
Chiêm hơi nghiêng người dựa vào nàng nhưng hắn cũng không ngủ, chỉ điều
chỉnh tư thế ôm lấy nàng, hoàn toàn là tư thế bảo vệ.


Sau khi ra khỏi thành tốc độ của xe ngựa rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, từ tiếng vó ngựa cũng nghe ra được, tuy rằng không phóng như điên, nhưng
tốc độ hiển nhiên là không chậm.

Nhưng trong xe ngựa vẫy vô cùng vững vàng, không cảm giác được có thay đổi quá lớn, vì vậy Trang Thư Tình cũng ngủ rất trầm.

”Luật!”

Bạch Chiêm mở mắt ra, gõ hai cái vào cửa.

Chỉ trong chốc lát, nha hoàn liền tiến vào thấp giọng bẩm báo, “Công tử, con sói Trang tiểu thư nuôi đang đuổi theo.”

Buông tầm mắt xuống nhìn Trang Thư Tình, Bạch Chiêm hạ thấp giọng nói, “Mang nó vào.”

”Vâng.”

Lòng Niệm Niệm tràn đầy tức giận đi vào, vốn định sẽ tìm Thư Thư khóc
lóc om sòm nhưng khi thấy người đang ngủ, không đợi ai nói cũng tự giác
im lặng, chầm chậm tiến lên tính dựa vào bên người Thư Thư ngủ một lát.

Nhưng đột nhiên như nghĩ đến cái gì liền quay đầu lại nhìn về phía nha hoàn, nâng hai chân trước lên.

Nha hoàn không hiểu ý, hưng Bạch Chiêm nhìn là biết, “Mang nó đi tắm.”

”A, vâng.”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Niệm Niệm quấn trên người một cái khăn bông để
thấm sạch nước trên lông, sau đó mới tới gần Thư Thư, ủy khuất ngao ô
một tiếng sau đó nằm xuống bên người Thư Tình.

Trang Thư Tình vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Niệm Niệm nằm bên cạnh mình,
trong lúc mơ màng còn cho rằng mình đang ở nhà, ôm tiểu gia hỏa chuyển
người lại mới phát hiện bên cạnh còn nằm một người, không cần nhìn cũng
biết người kia là ai.

Đầu óc sắp xếp lại mới nghĩ ra, Trang Thư Tình nhìn về phía Niệm Niệm, “Sao nó lên được đây?”

”Chạy theo tới, chưa ngủ bao lâu, muốn ngủ tiếp hay không?”

”Ngủ đủ rồi.” Nhìn Niệm Niệm từ từ thức dậy, một người một thú, mắt to
trừng mắt nhỏ, Trang Thư Tình không kiên trì được bao lâu liền nở nụ
cười, “Tới đây làm gì? Không phải nói trong khoảng thời gian này nên ở
trên núi sao? Bây giờ ở đây không quá an toàn.”

”Ngao ô!”

”Biết ngươi không sợ, nhưng ta sợ có được không! Ngoan, quay trở về được không? Trong khoảng thời gian này ta cũng không thể nhanh chóng trở về, tộc nhân của ngươi sẽ lo lắng.”

”Ngao ô!”

Thì ra làm nũng khóc lóc không chỉ có nhân loại mới có thể dùng. Trang
Thư Tình nhìn Bạch Chiêm cười khổ, “Ta mang theo nó được không, như vậy
lời đồn...”

”Không sao.”

”Thực không sao?”

”Ừm.”

Trang Thư Tình cảm thấy rối rắm, mấy ngày không gặp Niệm Niệm nàng cũng rất nhớ nhưng mang nó đi kinh đô...

Gần đến giữa trưa, mặt trời chiếu gắt, có vài nữ tử trẻ tuổi cùng đi
trên đường, tà áo màu lam bay bay, quạt tròn tròn hơi che mặt, nhất cử
nhất động đều vô cùng phong tình.

Buông màn xem Trang Thư Tình thở dài, “Ở Hội Nguyên Phủ ta không tính là xuất sắc, đến kinh đô thì hoàn toàn bị chèn ép toàn bộ.”

Ý cười xoẹt qua trong mắt Bạch Chiêm, hắn cũng nhấc mành nhìn ra ngoài
cửa sổ, “Đứng cùng nhau nhìn đều giống nhau, chẳng người nào phân biệt
được ai ra ai.”

Trang Thư Tình lại nhớ tới những minh tinh thời hiện đại, lúc đó chẳng
phải cũng giống như vậy sao. Dù xinh đẹp cũng không đặc sắc, nghĩ vậy
Trang Thư Tình liền cảm thấy bọn họ không có gì thú vị, chỉ có dựa vào
bản lĩnh của mình mới có thể được người ta nhớ kỹ.

Tâm tình Trang Thư Tình liền tốt lên.

Nói về bản lĩnh, còn ai có được bản lĩnh như nàng, cũng không phải ai cũng có thể bị đồn thành phù thủy.


Búng vào trán Niệm Niệm một cái, “Lời đồn luôn là thư khiến người ta tò mò.”

”Vậy cứ để họ tò mò.” Bạch Chiêm ngồi lại hỏi, “Trực tiếp đi Đổng phủ?”

”Chàng có mua nhà ở đây không?”

”Có.”

Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, “Vẫn là đi Đổng phủ trước đi, cũng không biết tình huống Đổng phủ hiện tại như thế nào.”

”Phụ thân không hề động đến Đổng gia, chỉ đem người giam lỏng trong phủ.”

”Vì sao? Bời vì ta?”

”Hắn cần nàng hỗ trợ giải quyết sự tình hiện tại, lúc này động đến Đổng
gia tương đương với đánh lên mặt nàng trước mặt mọi người.”

”Không, hoàn toàn không cần phải cố kị. Bọn họ được nuôi lớn trong dã
tâm, nếu như bây giờ có ta che trở chẳng những bọn họ không quay đầu lại mà còn giống như đỉa, bám chặt lấy ta để hút máu, muốn kiếm lợi từ chỗ
ta. Ta nhất định không thành toàn bọn họ.”

Cửa lớn Đổng gia khép chặt, bên ngoài là một đám binh lính tay cầm chuôi dao đi tới đi lui.

Ở một nơi như kinh thành, chuyện nhất định phải kiêng kị là xúc động làm việc, nhất là khi tình huống vẫn chưa rõ ràng, vì vậy bọn họ nhìn thấy
có xe ngựa dừng lại đều nhất tề đề phòng, nhưng cũng không ai rút dao
chỉa về phía xe ngựa.

Bọn họ cũng không phải người mù, xe ngựa này nhìn cũng biết là đã qua thiết kế hoàn hảo, không phải ai cũng có thể ngồi.

Trần Nguyên xoay người xuống ngựa, tiến lên lấy ra lệnh bài.

Đầu lĩnh không cần nhìn lệnh bài, thấy người trền xe ngựa bước xuống
liền nhận ra chủ nhân trong xe ngựa là ai, vội quỳ một gối xuống. “Ra
mắt công tử.”

Bạch Chiêm đi xuống, liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người đỡ lấy Trang Thư Tình, “Miễn.”

Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn hướng cổng lớn của Đổng phủ, một nơi như
vậy đúng là khó người bì nổi, chỉ là bọn họ cũng không dự đoán được sẽ
có một ngày như hôm nay.

Công và danh, người người đều muốn có được, nhưng có được lâu, cũng
không phải chuyện tốt,. Quyền lợi ăn mòn nhân tâm, xưa nay đều như thế.

”Mở cửa.”

”Vâng.”

Trang Thư Tình ôm Niệm Niệm chầm chậm bước đến, đứng tước cổng lớn Đổng
gia nàng suy nghĩ một hồi mới nhấc chân bước vào ngưỡng cửa.

Ở trong lòng nàng thầm nói với mình, sau cánh cửa này chính là một đám
yêu ma quỷ quái, nếu nàng không muốn bị kéo xuống nước thì tuyệt đối
không thể mềm lòng.

Đúng, không thể mềm lòng.

Hít sâu một hơi, Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, nam nhân cũng
nhìn xuống ánh mắt của nàng, trong đó vẫn luôn tràn đầy ôn nhu sủng
nịnh, nàng biết, mặc lệ là nàng muốn làm chuyện gì, hắn đều sẽ giúp
nàng.

Lại nhìn qua bên cạnh, đệ đệ nàng vẫn luôn một mực che trở, trong bất cứ việc nào hắn đều luôn tin cậy nhìn nàng, nếu như nàng bại ở đây, đứa
nhỏ vẫn luôn tin tưởng nàng sẽ thế nào bây giờ.

Nàng không thể lui bước, nhắm chặt mắt lại, khi mở ra trong mắt đã tràn đầy kiên định, Trang Thư tình ngẩng đầu lên, “Đi thôi.”

Thấy người bước vào Đổng phủ, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi, bọn họ hoàn toàn không bị ngăn chặn, thở cũng không dám thở mạnh.

”Đây là phù thủy sao? Nàng ôm theo một con sói, quả thật có có chút giống.”

”Ăn nói cẩn thận.” Đầu lĩnh trừng mắt nhìn người đang nói chuyện, “Đầu
óc biết suy nghĩ một chút, đừng chỉ biết gây họa, hoàng thượng chưa
khẳng định nói nàng là phù thủy thì nàng không phải.”

“Vâng thủ lĩnh, hạ quan sai rồi.”

“Đi vào cung báo tin.”

Trang Thư Tình không hiểu vị trí trong Đổng phủ, chỉ biết là rất lớn, vô cùng lớn, đi vào trong một hồi lâu mới qua được cửa viện phía trước,
theo phía hành lang tiến vào, lại đi vòng quanh một hồi mới nhìn thấy
một đám người bước nhanh đến đón bọn họ.

Người đi phía trước là một nam nhân tuổi trung niên, tinh thần có chút
uể oải không tốt lắm nhưng ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn qua.

Trang Thư Tình cảm thấy mình giống như một khối thịt béo, chỉ cần không
chú ý một chút đối phương sẽ cắn cho nàng một ngụm, trực giác nói cho
nàng biết, chỉ trong lần đầu tiên gặp mặt nàng đã không thích người này.

”Là Thư Tình phải không? Con gọi ta nhị cữu là được, còn có Thư Hàn nữa sao, tốt, đến là tốt.”

Một đám người phía sau Đổng Minh Húc liên tục gật đầu, còn có người dùng tay áo lau nước mắt.

Trang Thư Tình hơi lui về phía sau, “Ta muốn đi vẫn an ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu trước.”

”Đúng, nên vấn an, nên vấn an, bên này, đi thôi.”

Đổng Minh Húc nghiêng người dẫn đường, tư thái phóng vô cùng thấp, người làm cậu lại thể hiện vẻ nịnh nọt lấy lòng với một chất nữ hậu bối,
Trang Thư Tình trực tiếp gạt hắn ra khỏi tầm mắt.

Tâm lực hiện tại của Đổng Minh Húc đều đặt lên tên người Bạch Chiêm, hắn kính trọng Trang Thư Tình vài phần cũng chỉ bởi vì Bạch công tử, nếu
như lúc trước hắn còn lo lắng lão gia tử sẽ mượn cơ hội lần này thoát ly khỏi tay hắn, mà lúc này toàn bộ Đổng gia đều đã suy sụp, lão gia tử
lại là người duy nhất có giao tình, chỉ có lão gia tử mới có thể đem
toàn bộ Đổng gia kéo lên môt bước.

Gặp, tất nhiên phải gặp, Trang Thư Tình không đề nghị muốn gặp hắn cũng sẽ kéo người qua.