..RĂ…NG..RẮC.C…C.
Tôi nghe có tiếng vỡ vụn ra. Ngay dưới chân mình.
Và cùng lúc tôi biết mình đã giẫm lên cái gì. Thất vọng tràn trề, tôi nhặt cái kính dưới sàn lên. Có thể còn một mắt kính chăng, tôi thì thầm cầu nguyện. Có thể chăng.
Không.
Cả hai mắt kính… đã vỡ.
Thôi rồi, cả hai chúng tôi, tới số rồi, tôi thầm nghĩ.
Tôi lại vớ cái khăn lau đĩa. Lần này tôi chụp nó lên đầu mình cố tránh bị lũ bọ ngựa cắn.
Nghĩ đi, Wes, nghĩ đi, tôi tự thúc giục mình. Chúng là côn trùng. Làm cách nào diệt được côn trùng?
Tôi sờ vào cái công tắc trên tường, bật cái đèn trần lên.
Đúng rồi! Bọn côn trùng bay hết về phía đèn và làm thành vòng tròn. Một số bâu quanh bóng đèn và rơi xuống bàn. Rồi chúng lại vùng dậy lao vào bóng đèn.
Chúng đã bị kiểm soát. Ít nhất là lúc này.
Lauren rút đầu ra khỏi vòi nước. Tóc cô nước chảy ròng ròng. Chảy xuống đầy mặt cô.
- Bọn chúng đâu rồi?
Tôi chỉ bóng đèn trần.
Lauren khẽ reo lên.
- Tuyệt! Giờ chúng ta phải tìm kính của cậu.
- À, ờ, tớ đã thấy rồi. - Tôi ngập ngừng, giơ cái kính lên.
- Ôi không! Chúng ta làm thế nào bây giờ? - Lauren than thở. - Cậu có cái kính nào khác không?
- Đây là cái kính khác đó rồi. - Tôi đáp.
Tôi ngó lên cái đèn trên trần, nheo mắt nhìn thẳng bóng đèn. Tiếng vù vù đột nhiên bé đi nghe chỉ còn vo ve, vo ve…
Mắt tôi cay xè, nhưng tôi vẫn cố nhìn… bởi tôi nhận thấy có một sự thay đổi nhỏ.
- Có cái gì đó đang diễn ra. - Tôi lầm bầm.
- Cái gì? - Lauren bấu tay tôi. - Cái gì diễn ra. Nói cho tớ đi!
- Chúng đang biến đổi.
- Biến đổi à? Như thế nào? - Lauren cuống quít hỏi. - Không phải chúng to lên đấy chứ? Xin cậu, đừng có nói là chúng đang to lên.
- Không. Chúng không hề lớn thêm. Nhưng chúng cũng không nhỏ đi. - Tôi chớp chớp mấy cái. - Chúng đang biến thành những chấm nhỏ. Giống y như lúc ở căng tin trường!
- Có thế chứ! Thế có nghĩa là chúng sắp biến mất! - Lauren vui sướng hét lên.
- Tớ không nghĩ thế đâu, Lauren.
- Ơ, thế chúng đang làm gì? - Cô lại hét lên.
- Chúng vẫn ở đó. Kêu vo ve. Những chấm cam, vàng, hồng, xanh vo ve. - Tôi tường thuật. - Giờ chúng đang bay vòng tròn quanh đèn. Bay rất nhanh. Các chấm màu dường như hòa thành một.
- Có lẽ chúng đang chết. - Lauren rụt rè nói.
- Không! - Tôi thét. - Không! Chúng đang tạo thành một quả bóng màu! Một quả bóng xanh lá cây đại tướng!
- Ôi, kh..ông…g.g! - Lauren rên rẩm. - Nhìn kìa!
Tôi rời mắt khỏi quả cầu xanh quay tít.
- Nhìn kìa! - Lauren lại kêu to, tay run run chỉ về phía cái bàn. - Tấm ảnh ấy. - Giọng cô khàn lại.
Tôi nhìn cái bàn.
Hàng trăm mảnh giấy vụn đã biến mất.
Tấm ảnh đã được phục hồi… hòa thành một. Với hình dáng một con bọ ngựa trắng to bự ngự chính giữa.