Ác Ma Pháp Tắc

Chương 881: Tuyệt bút (Thượng)

Đỗ Duy cảm thán bên quan tài một lát, sau đó lại lấy từ trong ngực ra một đồ vật. Đồ vật này sợ rằng trên thế giới này không ai có thể nhận ra được, đó là ba nén hương.
Tay Đỗ Duy hơi động, đầu ngón tay bỗng hiện lên ánh lửa, rồi đem hương đốt. Khói nhẹ nhàng bay bên trong, chỉ thấy Đỗ Duy khẽ nói:
- Uy! Tên gia hỏa nhà ngươi có biết không? Cái đồ vật này là độc nhất vô nhị trên thế giới. Ta nghĩ rằng, với tên gia hỏa độc nhất vô nhị nhà ngươi đã chết, ta hẳn phải tống tiến ngươi một đồ vật đặc thù mới được. Ta nghĩ đi nghĩ lại, mới nghĩ ra cái đồ vật này. Cái đồ vật này tại thế giới của ta gọi là "hương". Ai… thật ra ta buốn chế một chút sáp nến nguyên bảo, nhưng cũng ngại phiền.
Đỗ Duy hay tay cầm ba nén hương, trịnh trọng vái ba vái.
Đúng lúc này, một luồng gió thổi qua khiến chiếc rèm đen ở cửa lớn bị thổi tung lên.
Đỗ Duy khẽ nhíu mày, không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Sao vậy? Không phải bệ hạ cho phép ta ở lại một mình sao?
Một âm thanh khàn khàn phía sau truyền đến:
- Công tước đại nhân.
Thanh âm này có chút quen thuộc. Trong lòng Đỗ Duy chợt động, quay người lại đằng sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một thân ảnh gầy còm, mang trường bào màu hồng – đây chính là trang phục của ma pháp sư cung đình, chỉ là trường bào màu hồng lại đem khuôn mặt kia che khuất đi. Góc đứng của hắn kết hợp với bồn lửa bên cạnh đang tỏa sáng cùng với dáng đứng hơi cúi đầu khiến cho bóng dáng bị che khuất, làm cho người ta không nhìn rõ khuôn mặt.
Đỗ Duy vừa nghe thấy thanh âm này, có chút ngạc nhiên:
- Ô! Ngươi?
- Ta là cung đình thủ tịch ma pháp sư.
Người này thấp giọng nói một câu.
Sắc mặt Đỗ Duy hơi đổi, ánh mắt có chút thâm thúy. Hắn dường như đang quan sát xung quanh, rồi đột nhiên khẽ cười:
- Ồ! Hóa ra là vậy… Còn khiến ta giật mình a, hóa ra ngươi là cung đình thủ tịch ma pháp sư? Hừ, chẳng qua cũng là do Thần an bài. Cái tên gia hỏa này luôn thích ở trong bóng tối làm một chút thủ đoạn. Những việc là do hắn làm, có kỳ quái nữa cũng không khiến ta kinh ngạc. Có điều là… ngươi lại che dấu rất tốt.
Vị cung đình thủ tịch ma pháp sư mặc trường bào màu hồng này là gã mà Đỗ Duy đã quen biết!
Đỗ Duy để ý hắn thật lâu rồi mới thấp giọng cười nói:
- Thân là thủ tịch ma pháp sư, đồng thời kiêm chấp sự ma pháp sư công hội – Clark pháp sư. Gánh nặng trên vai ngươi quả không nhẹ a.
Clark!
Người này rõ ràng là Clark – chấp sự của ma pháp công hội, cũng là người năm xưa đã chỉ điểm cho Đỗ Duy về hắc ám ma pháp!
Đỗ Duy gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi… Đại khái là Thần từ sớm đã thiết lập một quân cờ. A! Nhớ lại lần đầu tiên cùng Thần gặp mặt bên trong ma pháp công hội. Lúc đó ngươi đã là người của hắn rồi.
Clark chậm rãi nhấc áo choàng xuống, khẽ lạnh lùng cười với Đỗ Duy:
- Công tước đại nhân, ngươi đoán không sai. Ta từ nhỏ đã được ma pháp sư cung đình bồi dưỡng. Sau này vì hoàng thất làm việc, ta mới che giấu thân phận, rời khỏi hoàng cung để gia nhập ma pháp công hội.
Dừng một lúc, nét cười trên mặt hắn có chút phức tạp:

- Chẳng qua, âu cũng là do vệnh mệnh trêu người. Ngày trước nếu không phải do trường chính biến kia, tiền nhiệm thủ tịch pháp sư chiến tử thì ta cũng không dễ dàng có được vị trí này. Sau khi điện hạ nắm quyền, trọng dụng người mới, điện hạ mới đặc biệt xem trọng ta.
- Ừ!
Đỗ Duy gật đầu:
- Được rồi…
Nhưng hắn lại liếc nhìn Clark:
- Xem ra hoàng thất đã sớm xuống tay đối với ma pháp công hội a.
- Mấy trăm năm nay đều là như vậy.
Clark cũng không che đậy:
- Tam đại thế lực, vô luận là thần điện, hoàng thất hay ma pháp công hội từ nhiều năm nay đề luôn thăm dò lẫn nhau.
- Hừ!
Đỗ Duy cười một cái, cũng không lên tiếng – chuyện mờ ám này cũng không tính là kỳ quái.
Chẳng qua, mật thám Clark, thân là cung đình ma pháp sư của hoàng thất, nghiễm nhiên có thể leo lên vị trí chấp sự - một vị trí cao của ma pháp công hội thì quả không dễ dàng gì, tên gia hỏa này phải che đậy rất sâu.
- Nhưng, ngươi đương nhiên chạy tới đây, làm lộ thân phận với ta… Chẳng lẽ không sợ ta…
Đỗ Duy nói tới đây liền cố ý dừng lại.
- Không sợ!
Ngài là người Nhiếp Chính vương tín nhiệm. Lúc người lâm chung đã nói với ta phải tin tưởng ngài. Ngài cũng sẽ chấp nhận tiếp thu lời "nhắc nhở" trước lúc chết.
- Nhắc nhở?
Đỗ Duy lắc đầu:
- Phải biết rằng, nếu như ta tiết lộ bí mật của ngươi, khẳng định tương lai của ngươi tại ma pháp công hội sẽ thê thảm. Nhiều năm như vậy ngươi mới xâm nhập vào hàng ngũ cao tầng của ma pháp công hội, không chừng ngươi còn có thể lên làm chủ tịch nữa.
- Chủ tịch của ma pháp công hội là không có khả năng.
Clark cười có chút giều cợt:
- Ta có thể làm đến chấp sự đã là đỉnh điểm rồi. Ma pháp công hội cũng có truyền thống. Phàm người có thể lên làm chỉ tịch ma pháp công hội đều phải là đệ tử của một lão ma pháp sư có uy tín. Mà ta ở trong ma pháp công hội là một kẻ ngoại lai (từ bên ngoài gia nhập vào). Tuy có hết sức biểu hiện tài cán, nhưng làm đến chấp sự thì đã được tính là vận khí tốt. Muốn làm chủ tịch ma pháp công hội, ta còn thiếu rất nhiều, quan trọng nhất là không phải là đệ tử danh môn theo truyền thống của ma pháp công hội, vì vậy cũng không có hy vọng gì.
- Xem ra ngươi không sợ ta tiết lộ bí mật – Ngươi có lòng tin như vậy?
- Không phải là ta có lòng tin.
Clark lắc đầu, nhìn Đỗ Duy với ánh mắt rất thật:
- Mà điện hạ đối với ngươi có lòng tin.

Đỗ Duy hé miệng, dường như muốn tìm kiếm gì đó rồi mới nói:
- Nói đi… hắn có gì nhắc nhở ta?
Clark chậm rãi lấy một thứ từ trong ngực áo.
Đây là một phong thư, được cuộn chặt bằng giấy, dường như khẽ ẩn hiện ánh hồng nhạt.
Vẻ mặt Clark nghiêm túc, đem cuộn giấy đó cho Đỗ Duy.
Đỗ Duy vừa nhận lấy, không mở ra, giọng nói bình đạm mà hỏi:
- Sao, đây là của hắn lưu lại cho ta sao? Phía trên viết gì vậy?
Clark ngiêm túc, lắc đầu nói:
- Ta chưa xem qua, đây là ma pháp quyển trục, chỉ có thể mở ra một lần, sau khi mở ra, xem xong sẽ liền tan biến.
Đỗ Duy gật đầu, quả nhiên cảm giác thấy một tia ma lực nhỏ yếu khẽ giao động.
Khẽ triển khai quyển trục, trên mặt quả nhiên chi chít những chữ viết quen thuộc của Thần hoàng tử, mà trên trang giấy kia còn ngấn tích màu hồng nhạt… Ồ!
- Đây là bút tích cuối cùng của bệ hạ trước khi lâm chung.
Thanh âm Clark dường như không chút tình cảm:
- Lúc hắn viết, ta ở bên người hắn. Điện hạ… lúc hắn viết đến đoạn cuối đã không kiên trì nổi… nên đã hộc máu.
Trong lòng Đỗ Duy trầm xuống, nhìn vào màu hồng trên trang giấy, quả nhiên là vết máu loang lổ. Trong lòng hắn thấy nặng trịch một hồi, cũng không biết rõ là cảm giác gì.
Ừ… Tuyệt bút này…
Nhìn nội dung trên thư, từng chữ, từng chữ một, có chút rõ ràng, có chút mơ hồ.
***
Chào Đỗ Duy!
Lúc ngươi đọc bức thư này thì ta đã chết rồi. Lúc viết câu này, trong lòng ta thật ra còn có chút cổ quái. Mấy ngày nay, ta sử dụng dược vật, miễn cưỡng có thể nâng cao tinh thần, đem một vài sự tình xử lý xong, để sau khi hoàn thành, có thể yên ổn mà nhắm mắt.
Ngươi biết cảm giác chết là cái gì không? Ta nói cho ngươi nhé, thực ra không có đáng sợ như tưởng tượng. Tại sao lại vậy? Lại còn thấy rất bình tĩnh… Ah! Những lời này không cần ta nói cho ngươi, tương lai sau này ngươi sẽ có một ngày hiểu.
Trong mấy ngày này, ta nghĩ tới một vấn đề. Sau khi ta chết rồi, thực sẽ không biết có mấy người thương tâm đây?
Ta cần thận suy nghĩ. Vương hậu của ta cùng với ta có tình cảm rất tốt, nàng khẳng định sẽ thương tâm. Còn có cô con gái Karina cùng cô em Louise cũng sẽ thương tâm. Ngoài những người này, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ tới ngươi.
Có phải rất lạ hay không?
Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái. Vì mấy ngày gần đây quan hệ giữa chúng ta còn có chút khẩn trương, có vẻ như đang từ bằng hữu biến thành địch nhân…
Dù là như vậy, ta cũng rất tin là sau khi ta chết thì ngươi sẽ vì ta mà thương tâm. Đúng không?
Ngươi có khóc không? Có rơi lệ không? Đừng gạt ta, tương lai có một ngày chúng ta gặp lại, ngươi cũng đừng mong lừa được ta. Mà… ngươi cũng biết, gạt ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Đọc đến đây, Đỗ Duy không tự chủ được mà nắm chặt bức thư, hơi thở có chút bất ổn, trong tròng mắt lại toát lên mấy phần nhiệt ý.
Hắn liếc nhìn Clark một cái. Clark lập tức hiểu ý:
- Ta đã đưa đến di ngôn cuối cùng của điện hạ, chỉ có một mình ngài mới có quyền được biết. Đỗ Duy, ngươi tiếp tục dọc đi, ta đi ra ngoài.
Nói xong, hắn như một trận gió, nhẹ nhàng lướt ra.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, sau khi ổn định tinh thần mới đọc tiếp phía dưới…
…Đỗ Duy, kỳ thực ở trong lòng ta có một nghi vấn rất lớn liên quan đến ngươi. Ta cảm giác được, ngươi một đời kinh lịch, cho đến bây giờ là một kỳ tích. Ngươi thậm chí rất giống… như căn bản là không phải là người của cái thế giới này.
Đọc đến đây, trong lòng Đỗ Duy chợt nhảy lên!