Ác Ma Pháp Tắc

Chương 458: Hạ tụi pho

Lão già này nhậm chức ở quân đội đế quốc hơn bốn mươi năm... Nghe nói có rất nhiều thủ hạ trong quân đội. Tuy thế, Đỗ Duy vô cùng khó chịu với lão này.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nghe nói, năm đó chính là lão già mắt mờ này đã đề bạt Ruga, hiện tại là quân đoàn trưởng quân Tây Bắc!
Chuyện này không thể không nói là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời chính trị của lão!
Hơn nữa, hạ lệnh bãi miễn tướng quân Ron Patton 250 cũng do lão ký tên.
Làm cho Đỗ Duy ngoài ý muốn chính là Camille Ciro thống lĩnh sở trị an ở đế đô lại cũng ở trong này - theo lý thuyết thì việc ở phương bắc chẳng liên quan gì với sở trị an ở tận đế đô.
Chẳng lẽ... Đỗ Duy giật mình, xem ra là nhiếp chính vương muốn đề bạt Camille Ciro!
Có bối cảnh quân đội trong phái hệ của nhiếp chính vương cũng chỉ có Camille Ciro này. Hắn nguyên bản là nằm vùng ở trong thuộc hạ của đại hoàng tử, nhậm chức trong vương thành quân cận vệ, sau lại đảm nhiệm thống lĩnh sở trị an đế đô, cũng là quân chức.
Xem ra trường hợp như vậy, đưa hắn tới tham gia hội nghị, hơn phân nửa là một tín hiệu mà hoàng tử Thần phát ra, vị quý ngài Camille Ciro này, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ thăng chức, tiến vào thống soái bộ trong quân đội!
Thời điểm Đỗ Duy đi vào, phát hiện ra không khí nơi này khẩn trương dị thường. Yhấy nhiếp chính vương hoàng tử Thần ngồi dựa ở chiếc ghế trên cao. Không thể nhìn rõ vẻ buồn vui trên mặt, hắn chỉ môi mím thật chặt, chỉ có những người quen thuộc với hắn như Đỗ Duy mới có thể biết được thói quen đó. Lúc này vị nhiếp chính vương điện hạ tuy rằng trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thực không còn kiên nhẫn, đang rất tức giận!
Về phần vị tể tướng Rabosil trên danh nghĩa kia, Đỗ Duy đã gặp lão già này vài lần, chẳng qua từ sau khi chính biến, lão cơ bản đã lui về tuyến hai, chỉ sợ sau không bao lâu, vị trí tể tướng của lão sẽ thay đổi do người khác ngồi.
Lão sở dĩ còn có thể chống đến hiện tại là bởi vì những người dưới tay mà hoàng tử Thần tín nhiệm nhất, theo lực ảnh hưởng cùng kinh nghiệm mà xem, thì thật sự không có ai có trọng lượng để làm tể tướng cả. Danh khí nói đến lớn nhất, tự nhiên là Đỗ Duy... Bất quá sợ rằng Đỗ Duy danh khí có lớn nữa, nhưng nếu đem một thiếu niên miễn cưỡng mới đủ mười sáu tuổi đẩy lên làm tể tướng đế quốc, người khác nhất định sẽ cho rằng nhiếp chính vương bị điên!
Cho nên thái độ nhiếp chính vương đối với vị tể tướng này, vẫn là rất tôn trọng. Tuy nhiên quyền lực chân chính đã thu về toàn bộ. Hiện nay trong tay vị tể tướng này không có thực quyền gì. Bất quá lão già Rabosil sống cả đời trong quan trường này phảng phất là một người rất sáng suốt, sớm hiểu rõ hoàn cảnh của mình, cho nên lão từ sau lúc chính biến, đã cực kỳ biết điều, cáo ốm nghỉ ngơi gần một năm ở nhà.
Xem ra, lão đại khái đã quyết định chủ ý, thành thật ngồi ngoan ở vị trí này, đợi khi nhiếp chính vương tìm được người thay thế thích hợp, là lão có thể buông bỏ trọng trách, trực tiếp về quê nhà dưỡng lão hưởng phúc.
Chẳng qua, việc lớn như thế này, dù chỉ là trên danh nghĩa hoặc cần kinh nghiệm của lão thì hoàng tử Thần cũng phải mời lão tới.
Nhưng xem ra vị lão tể tướng này, cũng giống như hoàng tử Thần, ngồi dựa ở trên ghế, thân mình già nua tựa hồ còn có chút yếu mệt, hai mắt nửa khép nửa mở, một dạng cao thâm mạt trắc, lại ngậm miệng thật chặt.
Ở đây thật ra vị lão đầu tài chính đại thần kia lại có vẻ mặt kích động, nét mặt già nua đỏ lên, xem bộ dạng tức giận đến mức râu tóc đều dựng đứng lên, ánh mắt trợn tròn. Lão nhân lớn tuổi như vậy mà lại xắn cả tay áo lên, bộ dáng giống như chuẩn bị đánh nhau một trận với ai đó.
Tranh cãi cùng với tài chính đại thần, không phải ai khác mà đúng là vị lão tướng quân Hughes đại lão trong quân đội kia.
Lại nói, năm xưa Đỗ Duy cũng từng ngẫu nhiên nghe được phụ thân bá tước Raymond cùng chú thị vệ trưởng Alfa nhắc tới lão già này. Kỳ thật lão Hughes này thật ra cũng không phải người xấu gì, chỉ là tâm tư danh lợi thật sự quá nặng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hắn cả đời trong quân ngũ, hiện tại đều đã đến gần bảy mươi tuổi, lại trì hoãn không chịu về hưu, gắt gao giữ chặt chiếc ghế này... Kỳ thật ai cũng biết, trong lòng lão thật ra có một cái nguyện vọng, hy vọng trước kia về hưu, có thể đạt được sắc phong "Nguyên soái", lúc về hưu cũng rạng rỡ tổ tông!
Bất quá sắc phong "Nguyên soái" là có thể tùy tùy tiện tiện liền được phong sao? Trong lịch sử Đế quốc, trừ phi là quân công cái thế đương thời, vì đế quốc mở rộng lãnh thổ thật lớn, là đại công thần đứng đầu công lao hãn mã mới có thể được trao tặng hàm "Nguyên soái".
Tỉ như vị tổ tiên của gia tộc Rowling kia, có thể nói giang sơn toàn bộ vương triều Augustine, đều là do hắn lăn lộn mà có, cuối cùng mới được phong hàm Nguyên soái.

Hiện tại trên đại lục không có chiến sự gì lớn, lão đầu nhân này, cho dù vất vả cả đời, thật sự cũng không có công lao kinh thiên địa quỷ thần sợ gì... Nếu được phong Nguyên soái, thật sự có chút miễn cưỡng.
Bất quá trong đầu lão đối với ý niệm này không hề tiêu tan. Bao nhiêu năm như vậy vẫn đau khổ kiên trì cương vị, chờ đợi cơ hội...
-Tăng cường quân bị, tăng cường quân bị! Đám người trong quân đội các ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tăng cường quân bị!!! Nhưng tiền đâu!
Tài chính đại thần phẫn nộ quát lớn:
-Quân đội kềnh càng! Đế quốc nuôi trăm vạn quân phòng thủ địa phương, đám quân đội này chẳng lẽ không thể sử dụng hay sao!! Còn muốn tăng cường quân bị!! Chẳng lẽ dự toán quân phí hơn một ngàn vạn đồng vàng hàng năm từ bộ tài chính, nuôi dưỡng đám quân phòng thủ địa phương này mà không thể sử dụng hay sao? Vừa có việc đã nói quân lực không đủ! Quân lực không đủ!!! Nếu như vậy, chi bằng trước tiên đem đám quân phòng thủ địa phương xoá bỏ đi!! Còn về quân phí, ta nói cho ngươi biết, không có! Không có là không có!! Mở miệng đã là một trăm vạn!! Hughes, ngươi có biết một trăm vạn đồng vàng là một cái khái niệm gì không! Là thu nhập một năm của cả một tỉnh!! Một trăm vạn? Hiện tại tài chính bộ không có!! Năm nay phía nam gặp tai họa tuyết rơi, đã phải bỏ ra hai trăm vạn! Hơn nữa tuyết tai phía nam ảnh hưởng đến thu nhập của vài tỉnh!! Tổn thất bây giờ còn chưa có tính ra xong!!! Hơn nữa thao diễn mùa xuân vừa mới xong, quân phí chi ra đã muốn vượt quá rất nhiều! Hiện tại ngươi lại muốn tăng cường quân bị!! Ngươi muốn dùng quân, vậy thì dùng luôn đám quân phòng thủ địa phương này đi là đủ lắm rồi!!
Đại lão Hughes bị nói vậy cũng cáu lên:
-Nói thừa! Cái ta muốn chính là quân đoàn chủ chiến! Đám quân phòng thủ ở địa phương có tác dụng gì! Ngươi chẳng lẽ không biết, tình huống hiện tại ở phương bắc là cái gì sao! Ngươi...
-Ta sao lại không biết!!
Tài chính đại thần gân cổ nói:
-Ngươi nói quân phòng thủ vô dụng! Vô dụng gì mà hàng năm cần nhiều quân phí để nuôi như vậy! Vô dụng liền cắt bỏ đi!! Cắt bỏ xong, ta tự nhiên có tiền cho ngươi đi thành lập cái gì mà chủ chiến quân đoàn của ngươi!! Thật đáng bỏ đi... Ngươi chẳng lẽ không biết tình hình tài chính hiện tại của đế quốc cấp bách thế nào sao!!!
Thấy hai đại trọng thần đế quốc cư nhiên xắn tay áo lên như vậy, Đỗ Duy không khỏi ngẩn người. Hiện tại hai vị này, hẵn còn uy nghi của đại lão trọng thần gì đó sao?
Nhưng Camille Ciro dù sao cũng là có chút giao tình với Đỗ Duy, nhìn thấy Đỗ Duy tiến vào, liền nhẹ nhàng lôi hắn, thân mật cười rồi thấp giọng nói:
-Đừng ngạc nhiên. Trường hợp như thế này, ta ở đế đô...hàng tháng đều nhìn thấy vài lần? Hai vị đại lão này là cãi nhau cả đời... Chúng ta sớm đã thành thói quen rồi.
Nhiếp chính vương liếc nhìn Đỗ Duy một cái. Khóe miệng mím chặt của hắn rốt cục hơi chút giãn ra, ánh mắt nhìn thẳng Đỗ Duy, ậm ừ vài cái. Hắn vừa ho khan như vậy, hai lão gia đang cãi nhau kia đều vội ngậm miệng lại, tự bước lui ra phía sau.
-Đỗ Duy. Ngươi rốt cục đã đến.
Nhiếp chính vương cười tươi như gió xuân:
-Đến đây đến đây. Hội nghị thế này, ngươi là tham gia lần đầu tiên đi. Ngồi xuống, ta đang muốn nghe ý ngươi một chút.
Nói xong hắn quát lớn:
-Người đâu, mang bàn ghế đến cho đại công tước Tulip.
Lời hắn vừa thốt ra, mọi người đều không khỏi ngẩn người!

Điện phủ này, nguyên bản chỉ còn có vài cái ghế ở phía dưới chỗ ngồi hoàng đế của nhiếp chính vương, nhưng làm gì còn có ghế nào trống đâu.
Bất quá nếu nhiếp chính vương đã lên tiếng, tự nhiên người hầu lập tức tiến vào, chốc lát một chiếc ghế dựa cực kỳ tinh mỹ đẹp đẽ đã được mang vào, chuẩn bị đặt xuống...
Nhiếp chính vương cười cười:
-Đặt gần vào ta một chút.
Bốn người hầu lại cố gắng bê ghế đặt lên trên một ít.
-Gần thêm chút nữa. Đặt xa ta như vậy làm gì.
Nhiếp chính vương tựa hồ có chút bất mãn.
Bốn người hầu nhất thời hiểu ý, vội vã gắng sức bê ghế đặt lên trên nữa. Rốt cục Nhiếp chính vương lộ ra một nụ cười hài lòng: -Tốt lắm, ở ngay nơi đó đi. Đỗ Duy, mau ngồi xuống, cùng ta nghe sự việc này.
Nói xong hắn chỉ vào ghế dựa...
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Bởi vì vị trí của chiếc ghế này...
Tuy rằng Đỗ Duy là công tước, là một đại lĩnh chủ ở một tỉnh Tây Bắc, nhưng dựa theo kinh nghiệm, theo tuổi tác, ở đám người hiện đang ở trong điện phủ này, hắn tuyệt đối không lên hàng đầu được.
Nhưng vị trí của chiếc ghế này...
Nguyên bản Tể tướng Rabosil đương nhiệm của đế quốc ngồi ở vị trí đứng đầu bên trái, mà vừa rồi dưới yêu cầu của nhiếp chính vương, chiếc ghế này của Đỗ Duy lại ở trên lão Tể tướng!
Vị trí đầu tiên ở bên trái!
Căn cứ truyền thống của đế quốc... Đây là, vị trí của Tể tướng?!
Đối mặt với nụ cười mỉm của nhiếp chính vương, trong lòng Đỗ Duy bỗng nhiên có chút bất an. Hắn trong lòng cười khổ, nhìn chiếc ghế kia, giống như trên ghế lúc này có một mũi đinh dựng thẳng ở đó vậy.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Đỗ Duy hít vào một hơi thật sâu, mạnh mẽ đi tới, sau đó giống như trên người mang theo vật nặng ngàn cân, chậm rãi ngồi xuống.
Mà ngay lúc đó, Lão Tể tướng Rabosil ngồi ở vị trí bên dưới sát cạnh Đỗ Duy, nguyên bản ánh mắt híp lại, bỗng nhiên khẽ hé ra, cẩn thận liếc nhìn Đỗ Duy một cái. Đôi mắt già nua đục ngầu thoáng hiện lên một tia dị sắc rồi lập tức biến mất, lại nheo mắt lại, biến thành bộ dáng lão già nửa thức nửa ngủ như trước kia.
Mọi người nhìn Đỗ Duy, lại nhìn nhiếp chính vương, nhất thời đều có chút cổ quái. Nhưng thật ra nhiếp chính vương hoàng tử Thần vẻ mặt lại vô cùng thoải mái, giống như không chút minh bạch thâm ý trong ánh mắt mọi người vậy. Hắn mỉm cười nói:
-Nói tiếp tục đi. Tài chính đại thần, cả lão tướng quân Hughes nữa, mời hai vị tiếp tục đi. À, nhưng mà lúc hai vị nói chuyện không được quá lớn tiếng, nếu không lại đánh thức ngài tể tướng đang ngủ mơ của chúng ta dậy.
Hắn giống như đang đùa, nhưng thời điểm này, còn có ai dám cười? ?
Một đám đều im bặt như ve sầu mùa đông, ngay cả tài chính đại thần cùng lão tướng quân Hughes, cũng đều rụt đầu, thành thành thật thật lui ra phía sau, nhìn hoàng tử Thần.
-Ồ, không ai nói sao?
Hoàng tử Thần cười nhạt:
-Thế cũng tốt, ta xem các ngài nói nửa ngày như vậy, cũng có thể mệt mỏi. Hiện tại liền cùng nhau nghe một chút ý của đại công tước Tulip đi.