Ác Ma Pháp Tắc

Chương 401: Mưu ai, da ai(P2)

Đỗ Duy cười ha ha: "Giáo chủ đại nhân thân ái, ngài lại đặt chủ ý lên đầu ta rồi!"
Xác thực, Đỗ Duy thân là công tước thống lĩnh hết thảy quân quyền một hành tỉnh, lại là một đại ma pháp sư nổi tiếng tại đế quốc. Bỏ qua thực lực chân chính của hắn không nói, nhưng trên cơ bản, vì biểu hiện ngày chính biến mà quan điểm đã truyền rộng khắp, sớm đã coi vị thiếu niên công tước trẻ tuổi này trở thành cường giả đứng đầu đại lục!
Một người mà thân là công tước, tay nắm thực quyền, rất được hoàng thất tín nhiệm như vậy. Bản thân lại có thực lực cá nhân siêu tuyệt – mà hắn lại không phải tín đồ của thần điện!! Nếu như sau này, có người có thể thuyết phục hắn nhập giáo…
Công trạng như vậy so với việc ngươi truyền bá một vạn người bình thường tin vào tôn giáo phải lớn hơn rất nhiều!
Thân là giáo chủ, chức trách chủ yếu là tuyên dương giáo lý, làm cho càng nhiều người tin thờ thần điện. Đây cũng là tiêu chuẩn công trạng quan trọng. Nhưng ngươi có lôi kéo nhiều người bình thường nhập giáo cũng còn xa mới bằng lôi kéo được một đại nhân vật địa vị hiển hách! Mà Đỗ Duy… hiện tại trên đại lục, ngoại trừ Nhiếp Chính Vương ra, còn có ai được trọng vọng hơn so với hắn?
Đỗ Duy không lập tức đáp ứng mà tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
"Ta nghe nói, trong lãnh địa của ngài, thái độ đối với thần điện tôn giáo không đươc tốt lắm a." Maximos cười nói: "Ta nghĩ những chuyện trước đây cũng không cần nhắc tới. Sau này ta sẽ tự mình phái một vài thần chức nhân viên đến lãnh địa của ngài tuyên truyền giáo lý. Công tước đại nhân, yêu cầu của ta đó là, đối đãi với giáo vụ nhân viên của Ma Tát phái chúng ta, ngài sẽ biểu hiện thái độ tốt một chút."
"Ha ha! Ngài muốn thu hành tỉnh Desa của ta vào trong phạm vi giáo khu của ngài sao?" Đỗ Duy cười ha ha.
"Chính là như thế." Maximos cũng không giấu giếm, nói rõ ràng: "Căn cứ theo quy ước của thần điện, đối với một vùng đất hoang hoá chưa được khai phá, ai có thể tạo ra thành tích ở đó, vùng đất đó sẽ được nhập vào giáo khu của mình. Trước đây giáo vụ nhân viên trên lãnh địa của ngài đều chỉ là một vài nhân vật nhỏ của đế đô phái tới. Vậy sau này, ta sẽ phái thẳng người từ trung bắc giáo khu của ta đến…"
"Nhưng ngài phải hiểu rõ một điểm. Đất đai hành tỉnh Desa cằn cỗi cũng không có nhiều. Nhân dân của ta cũng không có nhiều tiền tài để nộp thuế tôn giáo và đóng góp thuế." Đỗ Duy nhíu mày.
"Vì biểu đạt tình hữu nghị của ta, ta miễn trừ cho hành tỉnh Desa ba năm thuế tôn giáo. Thân là đại giáo chủ giáo khu, những quyền lực này ta vẫn còn có, mà sau ba năm, nếu như…" Maximos khẽ mỉm cười: "Đương nhiên, hiện tại chỉ là giả thiết. Giả thiết ta có thể ngồi lên vị trí đó, điều lệnh miễn thuế này còn sẽ kéo dài."
"À ừm." Đỗ Duy gật gật đầu: "Được rồi, ngài muốn ta nhập giáo, sau đó đồng ý để người của ngài truyền giáo trong địa bàn của ta, chính thức thu địa bàn của ta vào giáo khu của ngài… Ngoại trừ cái này ra, ngài còn muốn yêu cầu gì hơn nữa."
Maximos cười, nụ cười như gió thổi hây hây, mây trôi lững lờ: "Công tước đại nhân, ngài xem, ta cũng không phải là một lão già lòng tham không đáy. Ta yêu cầu cũng không nhiều lắm, nếu như ngài có thể đáp ứng ta hai điểm này, ta đã vạn phần cảm kích. Đương nhiên… nếu như ngài đã nói khẳng khái, ta chỉ cần bổ sung thêm một yêu cầu nho nhỏ, một yêu cầu rất nhỏ."

"Nói đi."
Ánh mắt Maximos loé lên: "Căn cứ vào pháp lệnh của thần điện, phàm là thần thánh kỵ sĩ đoàn đóng ở giáo khu địa phương, sẽ chịu sự điều khiển của đại giáo chủ địa phương. Giáo khu địa phương có nghĩa vụ mỗi năm tuyển huyết dịch mới cho thần thánh kỵ sĩ đoàn. Mặc dù… thần thánh kỵ sĩ đoàn trực tiếp tận hiến với Giáo Hoàng, nhưng dù sao một nhánh quân đội đồn trú tại địa phương, trong thời gian dài, sẽ khó bảo trì được độ thuần khiết. Vì thế, ta nghĩ ta sẽ nỗ lực hết sức để khống chế thần thánh kỵ sĩ đoàn trong khu của ta. Chỉ có điều… Ta còn cần rất nhiều. Ừm… ý của ta là, vào lúc thích hợp, một khi ta gặp phải khó khăn và nguy cơ thật lớn, ta cần quân đội của ngài hiệp trợ."
Đỗ Duy nhíu mày: "Ngài điên à? Căn cứ tất cả pháp lệnh, quân đội không được can thiệp vào bất cứ phân tranh nào trong nội bộ thần điện! Ngài muốn quân đội đế quốc cuốn vào chuyện nội bộ thần điện? Nói như vậy…"
"Không không không không, ngài chưa hiểu rõ ràng ý ta. Ý ta là… một khi xuất hiện một số tình huống khẩn cấp hoặc là "đặc thù", ta nghĩ ta có thể trao cho ngài một danh nghĩa." Maximos cười nói: "Tỷ như để cho một chi quân đội nào đó dưới trướng ngài, mặc khải giáp thần thánh kỵ sĩ đoàn, lấy danh nghĩa "thần thánh kỵ sĩ đoàn". Ngài thấy thế nào?"
Đỗ Duy lần này thật sự kinh ngạc.
"Ngài… Maximos đại nhân, ngài xác định là muốn làm thế sao? Làm như vậy đã đi quá xa giới hạn rồi!" Đỗ Duy nhắc nhở.
"Quá giới hạn sao?" Trên gương mặt già nua của Maximos lộ ra sự kiên nghị: "Diệp Ni phái cả gan công nhiên công bố bừa bãi, không được Giáo Hoàng cho phép nhưng mưu đồ giết chết một giáo chủ, cách làm như vậy chẳng lẽ lại không quá giới hạn sao!"
"Nhưng ngài không có quyền này." Đỗ Duy lắc đầu: "Ngài chỉ là giáo chủ địa phương. Thành lập thần thánh kỵ sĩ đoàn phải do Giáo Hoàng tự thân hạ lệnh mới được! Giáo chủ địa phương chỉ có thể điều động thần thánh kỵ sĩ đoàn hiện có, nhưng lại không được thành lập mới! Giáo chủ đại nhân, cho dù ngài trao cho ta danh nghĩa này cũng không hợp pháp."
"Công tước đại nhân, thế nên ta mới nói vào lúc "đặc thù"." Maximos thản nhiên nói: "Ý của ta là. Giả như tương lai có một ngày ta kế nhiệm vị trí này. Nhưng lúc ta chỉ huy thần thánh kỵ sĩ đoàn lại không đủ áp chế Diệp Ni phái bất mãn đối với ta, ta cần thêm nhiều lực lượng! Vậy, giả như ta lấy thân phận "Giáo Hoàng", liền có quyền lập tức thành lập một chi thần thánh kỵ sĩ đoàn mới!"
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu. Hắn đột nhiên nhận ra, lão già trước mắt nhìn như bình thản này, lá gan quả thật không phải lớn bình thường!
Hắn lập tức cười ha ha: "Đương nhiên! Nếu như là Giáo Hoàng hạ lệnh, vậy thì hợp pháp. Nếu như một khi ta trở thành tín đồ, tiếp nhận mệnh lệnh Giáo Hoàng, ta cũng không thể làm khác, tự nhiên phải dốc sức."
Hai người nhìn nhau ha ha cười lớn một hồi. Đỗ Duy ngưng lại, nghiêm mặt: "Giáo chủ đại nhân. Yêu cầu ngài đề xuất… vậy, ta muốn hỏi là trong cuộc đầu tư này, nếu như cuối cùng ngài thắng, ta có thể thu được gì? Hắc hắc! Ngài đừng nói suông cái gì mà có được tình hữu nghị của ngài. Ta là một người rất thô tục, ta hy vọng có được một số lợi ích thật sự!"

"Ngài đã có được lợi ích." Maximos cười hờ hững: "Công tước đại nhân. Ngài nghĩ xem, nếu nói dưới trướng ngài có một chi thần thánh kỵ sĩ đoàn… vậy tình cảnh của ngài tại Tây Bắc sẽ được cải thiện rất lớn! Ta biết. Địch nhân hiện tại lớn nhất của ngài, hẳn là Ruga của quân Tây Bắc. Đúng không? Vậy, một ngày nào đó trong tương lai, lúc quân đội dưới trướng của ngài cùng địch nhân tác chiến, đối phương đối diện với quân đội của ngài, sẽ kinh ngạc phát hiện bộ hạ của ngài treo cờ thần thánh kỵ sĩ đoàn! Lúc này, nếu nói bọn họ động thủ với ngài, thì chẳng khác gì là đối địch với thần điện! Cùng thần thánh kỵ sĩ đoàn tác chiến, chẳng khác gì tuyên chiến với thần điện! Ta nghĩ… loại lợi ích như vậy, đã không cách nào dùng kim tiền hay bất kì điều kiện nào để suy xét."
"Ta cần một lời cam đoan của ngài." Đỗ Duy nói.
"Ta chấp nhận." Maximos cười cười: "Nếu như ta trở thành Giáo Hoàng, vậy ngài, công tước Hoa Tulip, sẽ được Giáo Hoàng tự mình ban cho huy chương thần thánh! Có được huy chương như vậy sẽ tạo cho ngài có được địa vị hợp pháp cực cao ở trong thần điện! Lúc đó, tại Tây Bắc, ý chí của ngài, cũng giống như ý chí của thần điện! Đối địch với ngài, cũng là đối địch với thần điện. Đây là hứa hẹn cuối cùng của ta."
Rất tốt!
Trong lòng Đỗ Duy đột nhiên cười một cách ác ý!
Cho sư đoàn kỵ binh dưới trướng của ta treo cờ thần thánh kỵ sĩ đoàn, đây là một chuyện rất sảng khoái a! Giống như trên người khoác một bộ thần bào! Chỉ cho phép ta đánh ngươi, không cho phép ngươi đánh ta! Nếu không ngươi chính là tuyên chiến với Quang Minh thần điện vĩ đại!
Trong phòng, hai người nhìn nhau mà cười, đều ẩn chứa kế hoạch nham hiểm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi dùng xong bữa tối, Đỗ Duy rất khách khí tiễn vị giáo chủ đại nhân này trở về nghỉ ngơi, hắn lập tức tìm thị vệ trưởng Raoen của mình đến.
"Chú lập tức ngồi thuyền nhỏ rời thuyền lên bờ! Sau đó tức khắc nhanh chóng trở về thành Lâu Lan, trên đường không được trì hoãn nửa khắc!" Đỗ Duy nhìn vị thị vệ trưởng trung thành này, trầm giọng nói: "Chú trở về tìm kỵ sĩ Rodriguez, nói cho hắn, lần này trở về đế đô, trước lúc xuất phát ta đã không đánh giá hết đại biến hiện tại trong đế đô, ta cần sự hỗ trợ mạnh hơn! Ừm, chú truyền đạt mệnh lệnh của ta, mời kỵ sĩ Rodriguez lập tức thu xếp hành trang gọn nhẹ cưỡi khoái mã, đến đế đô có việc cần!"
Raoen nhận mệnh lệnh đi ra, trở về phòng, QQ nhìn Đỗ Duy, thở dài: "Ngài phải cẩn thận, giao dịch với người thần điện, không thể nghi ngờ là dữ hổ mưu bì*!"
Đỗ Duy cười ha ha: "Dữ hổ mưu bì? Hắc hắc, vậy để xem xem, là chúng mượn da ta, hay là ta mượn da chúng!"
Dưới bầu trời đêm, thuyền trên sông thẳng đường xuôi về hạ lưu, khoảng cách đế đô càng gần, trong lòng Đỗ Duy càng kích động.
Vốn nghĩ rằng lần này về đế đô sẽ không phát sinh đại sự gì, hiện tại xem ra, lần trước trở về đế đô đã trải qua chính biến cung đình. Mà lần này… chẳng lẽ phải trải qua một trường chính biến của thần điện sao?
------------------------
dữ hổ mưu bì*: cái này có nhiều tích nhưng ý tóm lại là đòi hỏi/chơi với kẻ xấu thì chỉ uổng phí tâm cơ.