Ác Ma Pháp Tắc

Chương 358: Thịnh tình chiêu đãi (phần 1)

Tin tức đoàn sứ tiết của người thảo nguyên tới thành Lâu Lan đã truyền đi khắp nơi. Mấy ngày nay thành Lâu Lan nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Các nẻo đường, quán rượu, khách sạn, kẻ đánh xe , kẻ đầy tớ, người người đều đang bàn luận về sự kiện này.
Bàn tới bàn lui, chẳng có gì khác ngoài đoán kết quả lần đàm phán này.
Tỉnh Tây Bắc Desa ngay gần sát với quân tiên phong của người thảo nguyên, là nơi bị gây hại nhiều nhất bởi người thảo nguyên, nơi này dân chúng cường tráng, hơn nữa đối với người thảo nguyên có thù hận sâu. Lúc mới vào bàn thì loạn cào cào lên, nhưng thật ra phái chủ chiến vẫn chiếm đa số. Hơn nữa uy nghiêm của Đỗ Duy ở tỉnh Desa rất cao, rất được dân tâm, mọi người tín phục. Họ thấy vị công tước này tuổi tuy còn trẻ nhưng lại sáng suốt quyết đoán, thêm vào thân phận ma pháp sư thần bí truyền kỳ lại càng tăng thêm sự tin tưởng của người dân. Giả như, bọn người thảo nguyên đáng giận có đánh tới, có vị công tước thần kỳ này dẫn dắt, phía mình nhất định có thể đánh cho bọn người thảo nguyên đáng giận tan tác.
Tuy nhiên một số thương đoàn lai vãng lại có xu hướng hòa bình. Dù sao thương nhân cũng chủ trương hòa khí sinh tài. Hơn nữa trên thảo nguyên còn có nhiều trâu bò dê ngựa đều là hàng hóa hiếm hoi trong đại lục, mà một chút vải vóc tơ lụa hay vật phẩm sinh hoạt đều có thể tới thảo nguyên bán được với giá cao. Đó thật sự là nguồn tài nguyên to lớn.
Nếu một khi khai chiến, như vậy đường tài lộ liền sẽ bị cắt đứt. Vì thế mà các thương đội lai vãng đều vô cùng chú ý đối với tin tức, thậm chí bên ngoài phủ công tước mỗi ngày đều có người của mấy thương đoàn lớn chờ xem ngài công tước có cho ra thông báo mới nào không.
Bên ngoài dư luận trào dâng nhưng Đỗ Duy lại thoải mái ngồi trong phủ công tước, lẳng lặng chờ sứ đoàn của ngừoi thảo nguyên xuất hiện; nhàn nhã lật bản tóm tắt hội nghị đàm phán do Billia mang tới xem cho vui.
Cuối cùng vào một ngày, sứ đoàn người thảo nguyên "dưới sự bảo hộ" của quân cận vệ hoàng gia từ đế đô đã đến. Bản thân sứ đoàn này cũng có khoảng trăm người.
Cầm đầu chính là một người tên là Hãn Mục Da. Tên Hãn Mục Da này Đỗ Duy đã biết thân phận của hắn. Năm nay bốn mươi tuổi, thân phận trên thảo nguyên cực kỳ cao, chính là ông chú của tộc trưởng vương tộc của vương đình thảo nguyên. Nói tóm lại, hắn là ông chú của vua thảo nguyên, có thân phận thân vương.
Mặc dù bản tóm tắt hội nghị kia phần lớn toàn là những thứ nhàm chán để phí nước bọt, hắn lại đối với tình báo về tên Hãn Mục Da này đã đọc rất kỹ. Tình báo trên bản ghi chép báo lại tên này chẳng những là chú của vua, hắn đồng thời tự mình nắm trong tay một bộ lạc nhỏ lại cùng mấy thương đoàn của đế quốc có giao dịch qua lại. Trong đám người thảo nguyên vốn bị coi là dã man, Hãn Mục Da này lại thật ra được không ít quý tộc đế quốc đánh giá rất cao, đối với hắn như đối với một người văn minh
Bản thân Hãn Mục Da cũng rất buồn bực. Hắn tại đế đô phun nước miếng cùng đám nhân viên ngoại giao đế quốc Roland hơn mười ngày mà một chút tiến triển cũng không có, lại còn bị đẩy tới tỉnh Desa Tây Bắc.
Quan trọng nhất là, Hãn Mục Da là người thuộc một tộc người thảo nguyên bị xem là dã man, nhưng thật ra lại là một người tài hoa hiếm thấy. Người thảo nguyên tôn trọng kẻ mạnh, tên Hãn Mục Da này không phải là một võ sĩ xuất sắc, thuần túy dựa vào huyết thống của chính mình, kế thừa một nhánh của bộ lạc. Sau hơn mười năm lăn lộn, hắn dựa vào lực quan sát nhạy cảm, dốc sức giúp đỡ cho cuộc hôn nhân của cháu mình, lại dựa vào trí tuệ của hắn, cơ hồ giữ vững địa vị trí giả số một trong gia tộc. Có thể làm được việc này trong một tộc người dã man, không thể không nói, hắn thật sự có tài.

Nhưng mà, lần đàm phán này tại đế đô lại làm cho Hãn Mục Da cực kỳ khó chịu. Hắn một mặt cùng quan viên của đế quốc bắn nước miếng, một mặt âm thầm dàn xếp mọi việc, mặt khác lại liên hệ trước sau nhiều nguồn, hi vọng có thể tìm được chút ít manh mối về các việc Hoàng tử Thần lãnh đạo. Hắn tin rằng người Roland hiện giờ không phải thần phục Augustin VI mà là theo vị tân nhiệm nhiếp chính vương kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Loại việc đàm phán này nếu có thể biết một chút lời nói của lãnh đạo cao nhất của đối phương, tìm hiểu được thái độ của đối phương liền có thể chiếm được tiên cơ.
Làm cho Hãn Mục Da thất vọng chính là tên nhiếp chính vương trẻ tuổi này xem ra rất khó đối phó. Chính hắn tự tay chuẩn bị mọi thứ, tốn không ít tiền của nhưng mà một chút tin tức kiếm cũng không ra, tựa như bất cứ thái độ gì của tên nhiếp chính vương này không có người ngoái nào biết được. Mà bây giờ lại có tin là, nhiếp chính vương đem sự tình lớn như vậy giao lại toàn quyền xử lý cho tên công tước Tulip đó ở Tây Bắc.
Thái độ thế này là sao?
Người Roland muốn đánh hay hòa? Cuối cùng là….
Càng làm cho Hãn Mục Da mất bỉnh tĩnh chính là tên công tước Tulip này mặc dù trẻ tuổi hơn so với Thần hoàng tử nhưng lại không hề dễ đối phó hơn tí nào! Bởi vì….
Bất kể là chính khách cũng tốt, hay quan viên cũng được, Hãn Mục Da nhiều năm học tập văn hóa của người Roland đối với cách cư xử của quan lại người Roland đã hiểu rất rõ, có thể nhanh chóng tìm được nhược điểm của đối phương. Nhưng công tước Tulip này lại làm cho hắn cảm thấy có chút khó khăn.
Đối phương tuổi còn trẻ … người tuổi trẻ phần lớn nhiệt huyết, có thể sẽ là phái chủ chiến chăng?
Nhưng mà đối phương lại hoàn toàn không có xuất thân quan liêu mà là một ma pháp sư! Tính tình ma pháp sư cổ quái người đời ai nấy đều biết! Ma pháp sư là kẻ không theo nguyên tắc lập trường nào của quốc gia, làm việc toàn dựa theo vui buồn nhất thời, lại càng không để người khác đoán được.
Nhưng hễ là đối thủ chính khách, chung quy có thể có dấu vết để có thể điều tra được nhược điểm của đối phương. Là tham tài? Hay háo sắc? Là tham danh hay háo quyền? Hoặc là gan lớn ương ngạnh, hoặc nhát gan nhút nhát? Hay trầm ổn cẩn thận?

Nhưng mấy ngày này trên đường đi, Hãn Mục Da đã cẩn thận nhìn vào tư liệu sưu tầm về vị công tước Tulip này nhưng lại chỉ tìm ra một cái kết quả làm cho chính mình vô cùng bất mãn: hổ muốn ăn rùa, cắn không vỡ mai.
Tham tài sao? Ma pháp sư siêu nhiên và giàu có sẽ không coi trọng tài phú.
Nữ sắc? Cậu công tước nhỏ này mới mười lăm tuổi…. Hơn nữa còn nghe nói ngay cả lời cầu hôn của đệ nhất mỹ nữ trong giới quý tộc đế quốc Roland – hầu tước phu nhân Listeria hắn cũng từ chối.
Khoái tiếng tăm? Tiếng tăm cậu nhỏ công tước này đã vô cùng lớn rồi.
Quyền lực? Người ta đã là công tước rồi đó!
Gan lớn à? Xem động thái hành vi của hắn tại Tây Bắc thì hắn đúng là một kẻ to gan lớn mật.
Nhát gan ư? Dường như cũng có chút nhát gan. Hắn chịu nhường quân Yây Bắc, lại nghe nói gần đây đã chịu thiệt dưới tay Bohan……
Cần thận sao? Nhìn qua có vẻ là cẩn thận, ít ra nhìn vào phương châm hành chính của đối phương, không mù quáng tăng cường quân đội, chỉ dùng hơn hai vạn quân để duy trì cả một tỉnh, biết từ từ mà tiến… độ tuổi như vậy mà đã có thể tính toán cỡ đó quả thật không dễ dàng.
Lỗ mãng? Có đủ lỗ mãng rồi! Đơn thương độc mã xông vào trong doanh trại của quân Tây Bắc …. Đây rõ ràng là lấy an nguy của chính mình ra mạo hiểm.
Cuối cùng, Hãn Mục Da đã đưa ra cái kết luận làm cho chính mình nghĩ tới cũng muốn nổi điên:
Đối thủ đàm phán này – công tước Hoa Tulip – là một tên ma pháp sư không tham tài, không háo sắc, không tham quyền, không háo danh, càng chết người là hắn là một kẻ vừa to gan lại vừa nhát gan, vừa cẩn thận lại vừa lỗ mãng ….
Đây … Đây là con mẹ nó cái kết luận chó mà gì chứ!!!