Mười ngày sau khi ước định với vị nhị vương tử long tộc kia.
Bên ngoài thành Lâu Lan, Đỗ Duy đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Ngay từ đầu đêm hôm qua, hắn đã bố trí toàn bộ thật chu đáo.
-Hussein, đi gọi Vivian, gọi thêm mỹ nhân rắn của chúng ta nữa, à …… còn cả thánh kỵ sĩ dùng băng sương đấu khí của chúng ta nữa, kêu mọi người xuất hiện đi. Chúng ta chuẩn bị cùng chơi trò giết rồng.
Đỗ Duy tính toán rất kỹ, khi con rồng tới thì đầu tiên sẽ để cho Hussein và đối phương quần nhau.
Thực lực cùng là thánh giai, tuy nhiên nếu nhân loại mà đối phó với long tộc lại còn có thêm thân thể hoàn mỹ nữa thì thua thiệt hơn nhiều. Nhưng dựa vào sự dũng mãnh của Hussein thì sẽ không thua kém bao nhiêu, ít nhất có thể giữ được cục diện không thua.
Xung quanh trợ trận còn có thánh kỵ sĩ Rodriguez mất một tay, đây đã là cục diện không thể thua được.
Chỉ có điều, mình vất vả lắm mới xây dựng được thành Lâu Lan nên không thể để nó bị thiệt hại dưới khói lửa chiến tranh. Đỗ Duy đã chuẩn bị tốt toàn bộ kế hoạch, kéo con rồng này vừa đánh vừa lui, lùi đến khoảng cách đủ xa thành thị, sau đó chính mình cùng với Medusa và cả Vivian, ba ma pháp sư cường đại cùng ra tay ……
Tuy nhiên, đây chỉ là một vương tử rồng mà thôi. Xét thực lực một phương của mình bây giờ, cả đại lục có lẽ chỉ có lão rồng già kia đến đây thì mình mới không thể đánh lại được …… Chẳng qua chỉ là một con rồng nhỏ thì tuyệt đối có thể giết hắn thành công!
Tất nhiên kết quả tốt nhất là: Mấy cường giả bên mình thay nhau đấu với tên vương tử rồng. Mục đích trận chiến này không phải đơn thuần là muốn thắng mà là muốn tìm biện pháp bắt nó lưu lại! Khiến nó ngay cả muốn trốn cũng không chạy thoát được.
Đến phút cuối thì sao …… hắn sẽ triệu hoán ma thú kia ra, thừa dịp đối phương kiệt sức để thu phục con rồng này.
Như vậy, Đỗ Duy tự mình liền có thể trở thành ma pháp sư duy nhất trên đại lục có được thú cưng là hoàng kim long.
Không thể không nói …… tính toán kiểu này thì tốt thì tốt thật.
Nhưng ……
Từ lúc sáng sớm mặt trời vừa mọc, Đỗ Duy đã dẫn mấy người cường giả cùng chờ trên tường thành.
Theo tính kiêu ngạo của long tộc, nếu đã ước định quyết đấu, hắn chắc chắn sẽ không chơi trò đánh lén, ít nhất cũng quang minh chính đại tiến đến, nói không chừng còn có thể rống dài một tiếng, âm thanh chấn động thành Lâu Lan, sau đó hoành tráng xuất trận ……
Tuy nhiên ……
Bắt đầu từ sáng sớm, Đỗ Duy ngồi trên thành lâu. Dần dần cảm giác được mặt trời lên chói chang trên đầu. Mãi cho đến giữa trưa, Đỗ Duy mới miễn cưỡng uống chút rượu trái cây ngâm đá, vừa gượng gạo thi triển một ít băng hệ ma pháp ……
Tới chiều, mặt trời quái đản bị mây đen che khuất. Phía tây bắc bắt đầu nổi gió, bão cát phủ kín bầu trời, mưa bụi đầy trời khiến cho Đỗ Duy cũng không ngăn được chiến ý có chút dao động.
Mặc dù mặt trời không còn chói chang nhưng gió quất kiểu này cũng khiến người ta đau đầu.
Thời gian cứ chậm rãi trôi mà tên hoàng kim long chết toi kia vẫn không thấy xuất hiện.
Mấy vị thánh kỵ sĩ, đại ma pháp sư, ma thú mỹ nhân rắn đỉnh cấp …… đám cường giả đông như vậy ngồi xơ xác trên thành lâu ròng rã một ngày. Đợi tới lúc mặt trời xế bóng về tây, Đỗ Duy trong lòng nảy sinh nghi ngờ: "Khó nói rằng long tộc đã bắt đầu học được tính giảo hoạt rồi sao? Không lẽ hắn muốn tập kích ban đêm ư? Ái chà, chẳng lẽ ta đã đánh giá thấp trí thông minh của loài bò sát khổng lồ này à?"
Tuy thế, thật đáng tiếc, khi đêm buông xuống, cuồng phong xua tan mây đen, rồi ngàn sao giăng giăng khắp trời …… thủ hạ đến báo thời gian đã qua nửa đêm.
Mà đối thủ mình chờ còn chưa xuất hiện.
Đỗ Duy cuối cùng thở dài, đứng lên khỏi ghế, nhìn đồng bạn mặt mày cổ quái bên cạnh, cười khổ nói một câu:
-Oái …… theo tình hình bây giờ thì chỉ có một khả năng. Các vị …… ta nghĩ, đại khái chúng ta bị cho leo cây rồi.
.
Quả thật không ai nghĩ tới, đường đường là long tộc kiêu ngạo, không ngờ trong việc "quyết đấu" thần thánh như vậy lại ngang nhiên có hành động cho leo cây hèn hạ kia, để cho vài vị đường đường là cường giả đứng đầu đại lục khổ sở đợi suốt một ngày.
Đỗ Duy cũng không biết mình nên cười hay khóc …… hay là phải lo lắng sau này con hoàng kim long kia một lúc nào đó bỗng nhiên nhảy xổ ra đánh lén?
-Được rồi, được rồi …… vụ đánh nhau hôm nay chắc là không đánh nữa rồi, mọi người chuẩn bị thu dọn về tắm rửa đi ngủ đi.
Đỗ Duy mới vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy Vivian bên cạnh kinh ngạc chỉ ra đằng xa, bụm miệng hô nhỏ một tiếng:
-A! Ngươi xem kìa!
Xa xa, trên đại lộ dẫn về cổng thành, trong bóng đêm, một bóng người chậm rãi cất bước đi tới.
Đó là con hoàng kim long kia sao?
Không giống ……
Xa xa, tà áo tung bay, còn có một mái đầu tóc trắng dài bay bay, giống như rắn bạc nhảy múa. Dưới chiếc váy hoa lệ bao phủ là một thân hình thon dài mê người, chậm rãi đi trên đại lộ dẫn về cổng thành.
Khi người ấy còn khoảng chừng hai trăm thước là tới cửa thành thì dừng bước, ngẩng mặt nhìn Đỗ Duy phía trên cửa thành, phảng phất như đang cười.
Mặc dù khoảng cách còn rất xa, nhưng là ma pháp sư nên lực cảm ứng của ngũ quan đều hơn người. Đỗ Duy vẫn thấy rõ đôi gò má quen thuộc đầy đặn mỹ lệ như xưa. Vẫn đôi mắt lãnh đạm như xưa, lại còn ẩn chứa vài phần kiêu kỳ …… một cô gái xinh đẹp hiển hiện như thế tính tình lại một mực ngập tràn bạo lực.
-Ta nói, các ngươi đang đợi người sao?
Cô gái đứng dưới thành bỗng nhiên cao giọng hướng về phía Đỗ Duy cười cười, tuy nhiên trong nụ cười của cô có chút mỏi mệt:
-Ta nghĩ rằng tên chết tiệt mà các người đang đợi sẽ không đến đâu.
Nói xong, cô bỗng nhiên chìa tay ra sau, kế đó khua khua tay lập tức một luồng ánh sáng màu vàng loé lên trên bầu trời đêm, vù một tiếng, một món đồ phóng xuống cắm trên mặt đất dưới cửa thành, vẫn còn rung rung nhè nhẹ.
Bất ngờ là xung quanh vật này hiện ra hào quang màu vàng, đây đúng là cây trường thương hoàng kim mà hoàng kim long sử dụng?
Chỉ có điều, mũi thương đã bị gãy, phía trên cây thương hoàng kim vết nứt tàn phá dày đặc.
Kế đó, sau lưng cô gái không khí gợn sóng lên chầm chậm, một bóng người mặc áo choàng xanh xuất hiện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dù vậy nếu so với lần gặp trước, áo choàng xanh của hắn đã không còn chỉnh tề, trước ngực và dưới sườn đã bị thủng hai lổ rất lớn, ngay cả đến cái mũ xanh từng bị Đỗ Duy chế giễu, không biết cũng đã lạc mất khi nào, một đầu tóc bạc có chút rối loạn, ngay cả râu hình như cũng bị cắt ngắn đi một chút.
Oái …… hình như bị cháy thì phải.
Đỗ Duy sửng sờ đủ mười giây, sau đó hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn hai người ở dưới thành này:
-Này! Ta nói, thân là cường giả tuyệt đỉnh đại lục, các người làm sao lại có thói quen "đến trễ" rất xấu này hả!
Mặc dù ước định với Đỗ Duy thời hạn là ba tháng nhưng từ lúc ước định đến giờ đã đủ một năm hai mươi ba ngày, lão già áo xanh kia và cô học trò bạo lực xinh đẹp của hắn cuối cùng cũng đã xuất hiện tại tây bắc.
Mở cửa thành, Đỗ Duy tự mình dẫn đồng bạn ra nghênh đón đôi thầy trò này. Nhưng Vivian có chút e dè tránh phía sau Đỗ Duy, chỉ lộ ra nửa người, giống như có chút sợ hãi nhẹ nhàng gọi một tiếng:
-Chị …… Chị .
Joanna nhướng mày, liếc mắt nhìn cô em, lạnh lùng nói:
-Ta thấy ngươi ở tây bắc hơn một năm thì phải trở nên kiên cường một chút …… Vì lẽ gì mà vẫn còn nhu nhược như vậy …… Này! Rốt cuộc ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ ta sẽ ăn thịt ngươi à!
Đỗ Duy đang dò xét lão già áo xanh này.
Theo góc độ ma pháp sư mà nói, Đỗ Duy rõ ràng cảm nhận được sự suy yếu của lão già này. Có thể thấy được rằng hắn đã trải qua một trận đại chiến thực sự kịch liệt …… có lẽ không chỉ một trận.
Áo choàng trên người hắn rõ ràng là bị lửa ma pháp đốt cháy mà ra, hơn nữa cả râu của hắn cũng thế …… ai có thể bức vị ma đạo sư của đại lục này đến mức chật vật như vậy ……
-Ngươi nhìn cái gì?
Sắc mặt của Gandalf áo xanh có chút không tốt.
-Chỉ là ta phỏng đoán, rốt cuộc trên đại lục này còn ai có thể đánh người thê thảm như thế.
Đỗ Duy nhịn cười, lập tức ho khan một tiếng:
-Ta nói, sư phụ tôn kính …… Người bảo rất hay là sau ba tháng liền đến tây bắc dạy ta. Nhưng mà giờ đã qua hơn một năm. Về phần đến trễ, thật là khó nói, người không biết phải tỏ vẻ xin lỗi một chút với học trò của mình sao?
Gandalf áo xanh quắc mắt:
-Không cần nói nhảm, hiện tại tâm trạng ta không tốt. Nếu ngươi chọc giận ta, mặc kệ ngươi là học trò của ta, nói không chừng trong cơn tức giận ta sẽ đem ngươi trực tiếp luyện chế thành băng hồn bây giờ. Giờ dẫn đường cho ta, chỗ phủ công tước của ngươi nhất định sẽ rất thoải mái. Ta muốn một trăm thùng rượu ngon nhất, thêm một căn phòng thoải mái …… Trong vòng một tháng, cấm tiệt bất cứ ai đến quấy rầy ta.
Đỗ Duy trở mặt khinh thường, tuy thế khi hắn liếc tới cây sáo dài bên hông Gandalf áo xanh …… cây sáo dài này, chỉ còn lại phân nửa.
Đỗ Duy biết lão già này tính tình cổ quái nên hắn sẽ không đụng chạm đến lão quái vật xúi quẩy này, do đó trên đường hắn thấp giọng hỏi Joanna.
-Chúng ta đi phương bắc, đến rừng rậm đóng băng. Câu trả lời của Joanna khiến cho Đỗ Duy hít sâu một ngụm khí lạnh.
-Thầy nói, ông rất muốn xem xem tộc trưởng long tộc, người có thể giết ông ta một lần mạnh đến thế nào. Vì tôn nghiêm của cường giả, ông muốn báo thù.
Đỗ Duy nhún vai.
Báo thù? Báo thù kiểu này quả thật có chút cổ quái đó.
Ai da, thật là khó nói: Ngươi giết ta một lần, bây giờ ta tới báo thù cho ta!
-Để gặp lão rồng già kia ư?
Đỗ Duy thấp giọng nói.
Joanna thở dài:
-Nếu không thì ngươi nghĩ rằng ai có thể đánh sư phụ ta thê thảm như vậy?
Đỗ Duy gật đầu:
-Có thể còn sống trở về đã đủ để ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn về ông ấy.
Ở phía sau đang nghe hai người nói chuyện, Gandalf áo xanh bỗng nhiên quay đầu sang hung hăng nhìn Đỗ Duy trừng trừng, chợt hắn lại thở dài:
-Mặc dù ta không muốn thừa nhận, dù vậy thực lực lão bò sát kia đích xác còn hơn xa ta. Ta vốn dĩ đã hết đường trở về, thế nhưng may mắn thay vào lúc chúng ta chạy trốn, long tộc đã gặp phải một ít phiền toái của họ. Lão rồng già kia không có cách nào phân thân ra mà truy đuổi chúng ta, lúc đó chúng ta mới chạy thoát thành công ra cánh đồng băng.
Đỗ Duy chưa kịp hỏi rốt cuộc long tộc gặp phiền toái gì. Không ngờ Joanna đã kể tiếp sự việc.
-Chúng ta một mạch trở về, tối hôm qua trên đường gặp phải con rồng nhỏ kia. Vừa lúc sư phụ lần này đi phương bắc bị lão già long tộc làm cho một bụng lửa giận. Vừa lúc gặp được một tên long tộc như vậy, cho nên ……
Gandalf cười lạnh một tiếng:
-Cho nên, lão tử xem không vừa mắt, liền thuận tay giết luôn rồi.
Đỗ Duy trong lòng cười khổ một tiếng.
Đánh không lại cha người ta, liền đem con người ta ra thịt.
Ai da …… làm như vậy mặc dù thực sự không có phong độ cao nhân, thế nhưng……
Lại rất phù hợp với phong cách của lão già mũ xanh này à.
(mũ xanh: cách nói kháy của Đỗ Duy( xem lại các chương trước) chứ thực ra chiếc mũ đã mất rồi-biên tập viên)