Ác Ma Pháp Tắc

Chương 350: Eluna đáng thương (P2)

Dựa theo yêu cầu của Rodriguez, bên trong thành cấp cho hắn một cái sân độc lập để tu luyện. Đỗ Duy sau khi giải quyết xong chuyện đầu tiên cần làm là lập tức đi thẩm vấn nữ thích khách đáng thương kia.
Nếu nữ thích khách kia là người của Đại Tuyết Sơn…Vậy Ruga cũng là người của Đại Tuyết Sơn..Rốt cuộc có quan hệ gì ?!
Thích khách Đại Tuyết Sơn ám sát đệ tử Đại Tuyết Sơn?
Elune đã chịu không ít khổ sở.Từ sau khi bị công tước hoa Tulip bắt cho đến suốt dọc đường trở về thành Watt cũng đã đủ tám ngày; nàng bị nhét trong một cái thùng gỗ kín, trên thùng chất đầy thức ăn gia súc khó ngửi mà nàng lại bị trói chặt y như một cái bánh chưng nhét dưới thùng. Mặc dù trong thùng có chừa lỗ khí thở nhưng một vài lần nàng suýt chút nữa là bị ngạt chết.
Tên công tước hoa Tulip đáng ghét này…Hắn rốt cuộc muốn làm gì mình?
Trong tám ngày, tên quý tộc này không thèm để ý đến mình, hình như sau khi bắt mình trở về hắn không ngó ngàng để ý gì đến mình nữa.
Thế nhưng…Trong lòng Eluna lại thoáng cảm thấy có chút may mắn. May mà hắn không thẩm vấn mình thêm nữa! Trải qua lần bị "thẩm vấn" trước thực sự khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Mặc dù từ nhỏ đã được huấn luyện, hiểu được rằng tùy lúc phải đem chính thân thể của mình ra làm vũ khí…Nhưng tên tiểu quý tộc này ngày đó cởi hết quần áo toàn thân mình ra với đôi mắt như vậy thì…
Eluna rất rõ ràng, ánh mắt đó không mang sắc dục hay nhục dục, hoàn toàn khác biệt, lúc tên tiểu quý tộc này nhìn về phía mình, ánh mắt rất trong vắt…Thậm chí còn lạnh như băng. Mang theo vẻ đùa cợt và khôi hài.
Giống như…giống như mèo ngó chuột dưới móng vuốt của nó.
Bất kề là kỳ vọng cũng được, sợ hãi cũng chẳng sao. Khi Đỗ Duy lại một lần nữa "thẩm vấn" Elune thì đã trải qua một vài ngày, từ sự sợ hãi lúc đầu cho đến bình tĩnh kiểu như tuyệt vọng về sau, Elune đã tự đánh giá bản thân mình đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.
Cho nên khi Đỗ Duy bước vào phòng giam, nhìn thấy Elune hai tay bị cùm, thân thể dán chặt trên tường để lộ một thân hình vốn cực kỳ gợi cảm tạo thành hình chữ "Đại" (1) mê người, Đỗ Duy làm thế nào cũng không thể tưởng được, câu nói đầu tiên khi Elune nhìn thấy mình lại là như thế.
Đúng, lúc Đỗ Duy đi vào phòng giam thì Elune giương đôi mắt to lên, trong ánh mắt thay vì nói là dũng cảm thì ngược lại chi bằng nói "nhận mạng" hay "tuyệt vọng" lại càng xác đáng hơn.
- Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn tới cưỡng gian ta phải không ?!
Đỗ Duy: - …………

Nếu nói không phải lo lắng đến việc còn phải bảo trì tư thế của "người thẩm vấn" thì khi nghe nữ tử nói một câu rất "mạnh mẽ" như vậy, phản ứng đầu tiên của Đỗ Duy suýt chút nữa muốn cười lăn lộn trên đất.
- Ngươi nói cái gì… cưỡng gian? Ta không nghe lầm chứ, ngươi nói chính là từ "cưỡng gian" sao? -Đỗ Duy cố nén cười, có điều hành động đó càng khiến cho vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ quái dị, nhìn qua càng khiến cho nữ tù binh trong lòng đầy bất an.
- Chẳng nhẽ không phải sao ? -Elune miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chỉ có dùng loại ngụy trang mạnh mẽ này để che dấu nội tâm đang khủng hoảng của mình: - Loại biện pháp này để đối phó với một nữ tù binh không phải là hữu hiệu nhất sao? Ngươi nhất định đang nghĩ như vậy!
Dáng người cực phẩm….Tuy nhiên, xem ra ý nghĩ của nữ tù binh này cũng là "cực phẩm".
Đỗ Duy thở dài. Đại Tuyết Sơn điên rồi sao? Không ngờ lại phái một nha đầu đầu óc đơn giản như vậy đến chấp hành nhiệm vụ.
Mang theo sự hứng thú nồng nhiệt, Đỗ Duy cố ý đến gần Elune, cái mũi gần như kề sát lên mặt Elune. Sau đó ác ý cười lạnh vài tiếng, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới cho đã mắt thân thể mê người ở trước mặt một phen.
Ánh mắt này thật khủng khiếp….
Phản ứng đầu tiên của Elune là chính mình cũng đang có những ý nghĩ quái dị trong đầu.
Dường như đối phương không phải thưởng thức ….mà là xoi mói! Dường như tên quý tộc đáng ghét này đang dùng ánh mắt xoi mói hà khắc gần như bất mãn để ngắm thân thể mình !
Loại ánh mắt như thế, ngược lại khiến áp lực kìm nén nhiều ngày của Elune bộc phát hoàn toàn.
Hắn lại còn bất mãn? Hắn có tư cách gì để bất mãn? Thân thể mình tổn hao vô số công phu mới có thể luyện ra! Ngay cả người trên Đại Tuyết Sơn đều cho rằng mình cực kỳ xuất sắc. Khi chấp hành nhiệm vụ với vẻ ngoài mê người như vậy cũng đủ mang đến cho mình ưu thế lớn nhất!
Bất kể thế nào… hắn lại còn bất mãn?
Mặc dù trong đầu nổi lên vô số ý niệm hỗn loạn, Elune vẫn chịu không nổi ánh mắt của Đỗ Duy nên đành dùng lực khép chặt đôi chân thon dài rắn chắc của mình lại.

- Điều kiện của ngươi rất tốt -Đỗ Duy sau khi xem xong liền thở dài.
Nghe xong lời "ca ngợi" này, trong đôi mắt Elune bỗng nhiên liền ngân ngấn nước mắt. Đây là một sự khuất nhục phức tạp.
Ngày đó, sau khi bị tên tiểu quý tộc này lột hết quần áo, hắn không ngờ lại trói mình như một con chó chết quẳng vào trong thùng gỗ. Mấy ngày nay, Elune vẫn đang mặc bộ quần áo nóng bỏng màu đỏ kia. Sống mấy bị nhốt trong thùng gỗ, nàng cảm giác được trên người dường như dính đầy bùn đất, thân thể tràn đầy tro bụi rơm cỏ chất lên người.
Cho là muốn chém đầu, không thể không cho mình tắm rửa chứ?
- Vận khí của ngươi hôm nay cũng không tệ. - Đỗ Duy ôm hai tay lui ra phía sau một vài bước, hành động này khiến Elune thầm thở khẽ : - Hôm nay ta vốn nhận được một tin tức khiến tâm tình của ta rất kém. Trước lúc tới đây ta đã nghĩ phải trừng trị ngươi một phen, vừa lúc có thể phát tiết chút bực bội trong lòng. Tuy nhiên, vận khí của ngươi rất tốt. Vừa rồi, khi ta bước vào cửa câu đầu tiên của ngươi làm cho ta rất vui vẻ, rất hài lòng cho nên ta hôm nay trước tiên có thể tạm thời buông tha cho ngươi. Chỉ có điều…. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đỗ Duy nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay cách không nhẹ nhàng vẽ một đường. "Xuy" một tiếng. Gông cùm trên cổ tay Elune liền mở ra rồi vỡ vụn phát ra một tiếng trong trẻo.
- Ta cho ngươi một cơ hội giảm bớt chút khổ sở. Bây giờ, thân thể ngươi có thể thoải mái một chút. Lát nữa, ta sẽ cho người đưa giấy bút tới. Ngươi viết tất mọi chuyện về ngươi ra giấy…. Lai lịch của ngươi, tình hình Đại Tuyết Sơn sau lưng ngươi. Ta toàn bộ đều muốn biết. Ta không muốn lãng phí thời gian để hỏi ngươi từng vấn đề một. Ngươi nếu thông minh hãy viết ra. Ngươi biết nhiều ít bao nhiêu cứ ghi bấy nhiêu. Bất cứ chuyện gì ngươi biết cho dù là một chi tiết nhỏ… thậm chí, người Đại Tuyết Sơn các ngươi đổ bô như thế nào, ngươi phải viết ra toàn bộ cho ta. Ta cho ngươi thời gian ba ngày để viết những thứ này, ba ngày sau ta sẽ đến thăm ngươi…
Nói tới đây, Đỗ Duy cố ý ngừng lại một lúc, quan sát vẻ mặt của nữ tù binh: - Tuy nhiên, nếu ba ngày sau ta nhận được thứ không làm ta vừa lòng… Tiểu thư Elune thân ái, ngươi sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn đấy.
Nói xong mấy câu này, Đỗ Duy không ngờ vẫn bước lên một bước, một tay nhẹ nhàng vuốt lên cằm Elune, nâng đầu nàng lên, dưới ánh mắt bức bách khiến Elune không cách nào che dấu được ánh mắt sợ hãi.
Sau khi Elune thở nhẹ ra một tiếng, tay của Đỗ Duy nhanh chóng men theo cằm trượt xuống dưới, chậm rãi dừng lại trên đường cong kiêu hãnh nơi ngực nàng trong chốc lát.
"Khốn…Tên khốn nạn đáng chết ! Hắn lại còn dùng sức nhéo một cái !"
Thu tay trở về, Đỗ Duy đưa tay lên sát trước mũi cố ý ngửi một chút, sau đó không khỏi tiếc hận thở dài, nhìn theo nữ tù binh đáng thương mà đùa cợt nói : - Ách…Elune tiểu thư thân ái, ta không thể không đề xuất một đề nghị cho ngươi… Ngươi nên đi tắm đi!
Sau khi nói xong, Đỗ Duy mang theo tiếng cười dài rời khỏi phòng giam, trước khi đóng cửa phòng, phía xa truyền lại một câu nói của Đỗ Duy.
- Hừ, 35-D ….Nhớ kỹ, ngươi có thời gian ba ngày, nếu đến lúc đó ngươi không thể khiến ta vừa lòng…. Ta cam đoan đau khổ mà ngươi phải chịu so với cái "cưỡng gian" ngươi nói còn đáng sợ hơn gấp mười lần.
"Bang" một tiếng, cửa phòng giam nặng nề đóng chặt lại. Trong lòng Elune vừa kinh hoàng vừa sợ hãi nhưng trong đầu lại nhịn không được hiện ra một ý niệm khiến cả mình cũng mờ mịt.
- Tên khốn đó nói "35-D" là có ý gì nhỉ?